Cục Vàng Thần Thám, Văn Võ Cả Triều Tranh Nhau Sủng
Chương 35:
Mộ Vũ Vũ
20/10/2023
Trì Uyên đứng sau lưng bé, vẻ mặt có hơi quái dị.
Hứa Đa Đa trông không giống như đang nói suông, nhưng sao trong mắt cậu, Tự khanh đại nhân từ đầu đến cuối đều có mỗi cái sắc mặt kia vậy?
“Đó vốn là đồ của tiểu tỷ tỷ, nếu xảy ra hiểu lầm thì vật về nguyên chủ là đúng rồi.” Hứa Đa Đa đối mặt với ánh mắt của Chu Kính Yến: “Phụ thân, con nói có đúng không?”
Rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ mới ba tuổi đầu nhưng lại sáng suốt hơn nhiều người lớn.
“Đa Đa rất thông minh.” Chu Kính Yến cũng không nhận ra thái độ của hắn đối với Hứa Đa Đa đã dần thay đổi.
Lúc hai người ra ngoài vẫn có thể nghe rõ được tiếng khóc lớn của Thương Tiểu Uyển ở cửa viện.
Bọn thị vệ nhìn nhau, ai cũng không dám bỏ việc canh gác đi dỗ dành nàng.
Thương Tiểu Uyển ngồi xổm trước cửa viện, nước mắt rơi xuống như chuỗi hạt châu đứt chỉ.
“Hu hu, ta không làm sai, dựa vào cái gì các ngươi đều trách mắng ta.”
“Thứ kia không phải của nàng ta, nàng ta đương nhiên không biết ta mất bao nhiêu thời gian để đi tìm nó…” Nàng vừa khóc nấc vừa run rẩy không ngừng, như chiếc lá sắp rụng khẽ đung đưa trong gió.
Hứa Đa Đa thấy nàng khóc nhiều như vậy, trong lòng nhất thời không biết nói sao.
Trì Uyên vốn định vòng qua nàng ấy đi lên trước luôn, không ngờ Hứa Đa Đa lại dừng lại sau lưng nàng.
“Ngươi không nên khóc nữa, khóc nữa mắt sẽ hư đó.” Hứa Đa Đa chỉ biết lúc bé khóc các thúc thúc cũng dỗ dành như vậy, lập tức nhìn mèo vẽ hổ mà an ủi nàng.
Thương Tiểu Uyển ném cho bé một ánh nhìn tức giận, sau đó quay lưng đi. Hứa Đa Đa cũng di chuyển theo hướng của nàng, dùng bàn tay trắng nõn nhỏ bé lau nước mặt trên mặt nàng ấy..
“Ngươi không nên vu khống người khác như vậy, chỉ cần ngươi không làm sai sẽ không bị giáo huấn, cái này cũng giống như đi xử án á, không có bằng chứng không thể vội vàng đưa ra kết luận.”
Khối gỗ xếp hình bông hoa của Thương Tiểu Uyển rơi xuống một bên, Hứa Đa Đa nhặt lên đưa cho nàng: “Bông hoa của ngươi, xin lỗi.” Bé khéo léo bày tỏ sự áy náy, sau đó lại lập tức lau vết bẩn bám trên món đồ chơi lên người mình.
Thương Tiểu Uyển thích nó đến vậy, nếu bị dính bẩn nàng không chừng lại khóc thêm lúc lâu nữa.
“Ta không cần ngươi thương hại!” Thương Tiểu Uyển nức nở hất văng khối gỗ xếp hình hoa ra, đôi mắt ngập nước tràn đầy tủi thân: “Cũng không cần ngươi giả bộ thương hại!”
Nói xong, Thương Tiểu Uyển gục đầu xuống nhìn khối gỗ hình đóa hoa vỡ tan thành nhiều mảnh trên mặt đất, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái: “Ta ghét ngươi!”
Nếu không phải vì Hứa Đa Đa, món đồ chơi này vẫn sẽ nằm yên trên bàn của Tự khanh đại nhân.
Đều tại nàng ta!
Giống như đi xử án?
Xử án là do Tự khanh đại nhân với các ca ca giải quyết, một tiểu nha đầu quê mùa như nàng ta thì biết cái gì?!
Hứa Đa Đa trông không giống như đang nói suông, nhưng sao trong mắt cậu, Tự khanh đại nhân từ đầu đến cuối đều có mỗi cái sắc mặt kia vậy?
“Đó vốn là đồ của tiểu tỷ tỷ, nếu xảy ra hiểu lầm thì vật về nguyên chủ là đúng rồi.” Hứa Đa Đa đối mặt với ánh mắt của Chu Kính Yến: “Phụ thân, con nói có đúng không?”
Rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ mới ba tuổi đầu nhưng lại sáng suốt hơn nhiều người lớn.
“Đa Đa rất thông minh.” Chu Kính Yến cũng không nhận ra thái độ của hắn đối với Hứa Đa Đa đã dần thay đổi.
Lúc hai người ra ngoài vẫn có thể nghe rõ được tiếng khóc lớn của Thương Tiểu Uyển ở cửa viện.
Bọn thị vệ nhìn nhau, ai cũng không dám bỏ việc canh gác đi dỗ dành nàng.
Thương Tiểu Uyển ngồi xổm trước cửa viện, nước mắt rơi xuống như chuỗi hạt châu đứt chỉ.
“Hu hu, ta không làm sai, dựa vào cái gì các ngươi đều trách mắng ta.”
“Thứ kia không phải của nàng ta, nàng ta đương nhiên không biết ta mất bao nhiêu thời gian để đi tìm nó…” Nàng vừa khóc nấc vừa run rẩy không ngừng, như chiếc lá sắp rụng khẽ đung đưa trong gió.
Hứa Đa Đa thấy nàng khóc nhiều như vậy, trong lòng nhất thời không biết nói sao.
Trì Uyên vốn định vòng qua nàng ấy đi lên trước luôn, không ngờ Hứa Đa Đa lại dừng lại sau lưng nàng.
“Ngươi không nên khóc nữa, khóc nữa mắt sẽ hư đó.” Hứa Đa Đa chỉ biết lúc bé khóc các thúc thúc cũng dỗ dành như vậy, lập tức nhìn mèo vẽ hổ mà an ủi nàng.
Thương Tiểu Uyển ném cho bé một ánh nhìn tức giận, sau đó quay lưng đi. Hứa Đa Đa cũng di chuyển theo hướng của nàng, dùng bàn tay trắng nõn nhỏ bé lau nước mặt trên mặt nàng ấy..
“Ngươi không nên vu khống người khác như vậy, chỉ cần ngươi không làm sai sẽ không bị giáo huấn, cái này cũng giống như đi xử án á, không có bằng chứng không thể vội vàng đưa ra kết luận.”
Khối gỗ xếp hình bông hoa của Thương Tiểu Uyển rơi xuống một bên, Hứa Đa Đa nhặt lên đưa cho nàng: “Bông hoa của ngươi, xin lỗi.” Bé khéo léo bày tỏ sự áy náy, sau đó lại lập tức lau vết bẩn bám trên món đồ chơi lên người mình.
Thương Tiểu Uyển thích nó đến vậy, nếu bị dính bẩn nàng không chừng lại khóc thêm lúc lâu nữa.
“Ta không cần ngươi thương hại!” Thương Tiểu Uyển nức nở hất văng khối gỗ xếp hình hoa ra, đôi mắt ngập nước tràn đầy tủi thân: “Cũng không cần ngươi giả bộ thương hại!”
Nói xong, Thương Tiểu Uyển gục đầu xuống nhìn khối gỗ hình đóa hoa vỡ tan thành nhiều mảnh trên mặt đất, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái: “Ta ghét ngươi!”
Nếu không phải vì Hứa Đa Đa, món đồ chơi này vẫn sẽ nằm yên trên bàn của Tự khanh đại nhân.
Đều tại nàng ta!
Giống như đi xử án?
Xử án là do Tự khanh đại nhân với các ca ca giải quyết, một tiểu nha đầu quê mùa như nàng ta thì biết cái gì?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.