Chương 197: Bản chất thế giới (2)
Người Qua Đường Ất
07/01/2018
Hắc Địa ẩn dấu bí mật gì chỉ sợ không ai biết, bao nhiêu năm qua bao
nhiêu thế hệ của Hắc Ma tiến vào Hắc Địa đều không có cách nào tìm được
bí mật của Hắc Địa thậm chí sau Độc Cô Cầu Bại vẫn chưa có ai có thể
hoàn thành một cái xà lộ, chưa có ai có thể thật sự khám phá ra trong
Hắc Địa có gì.
Vô Song không hiểu tại sao Trương Tam Phong lại nói những lời như vừa rồi nhưng hắn không trả lời được bất cứ câu hỏi nào, hắn thật sự hiện nay còn đang bị ‘sock’ bởi câu nói của Trương Tam Phong.
Nếu hắn không cha không mẹ, vậy Thiên Vương là ai?, vậy ông ngoại của hắn là ai?, vậy những thứ hắn đã có từ khi mới bắt đầu xuất hiện ở thế giới này chẳng nhẽ... vốn không phải là của hắn?.
Lời Trương Tam Phong nói đương nhiên rất có lý, đối với một lão nhân đã sống hơn 200 năm trên thế giới này thì nói bất cứ câu gì cũng trở thành có lý, đây là điều căn bản không cần phải nói chỉ là ẩn trong lời nói cảu Trương Tam Phong khiến Vô Song cảm thấy có gì đó không đúng.
Vô Song nhớ rõ ràng bất cứ ai ngày đó thấy dung mạo của hắn đều nói hắn giống hệt Lệ Thương Thiên, đều nói hắn cùng Thiên Vương là cha con, ngay cả Tiên Âm cô cô người vô cùng thân thuộc với phụ thân hắn cũng bị dung mạo của Vô Song làm cho rung đậu thật sâu.
Nếu không phải ngày đó ông ngoại cùng Vô Hà Tử cố gắng giúp hắn thay đổi thể chất, cố gắng giúp hắn thay đổi dung mạo thì hiện nay bản thân Vô Song chỉ sợ sẽ trở thành một tiểu Thiên Vương thứ hai trên đời.
Thêm một điều nữa Vô Song nghĩ không thông, Trương Quân Bảo cùng Trương Tam Phong tuy hai mà là một, bọn họ giống nhau là hiển nhiên nhưng Vô Song.. Vô Song cùng Lệ Thương Thiên đâu phải là một người, nếu hắn không phải là con của Lệ Thương Thiên... hai người vì sao có thể giống nhau như vậy?.
Vô Song cũng không hiểu cái gì gọi là mệnh cách nhưng việc Trương Tam Phong nhìn ra hắn không có mệnh cách chỉ sợ cũng là sự thực, bí mật hắn là người xuyên không là thứ bí mật hắn chưa từng nói với ai vậy mà Trương Tam Phong liếc mắt ra là có thể biết, hơn nữa lão nhân này vì cái gì lần đầu gặp mặt dám nói bí mật kinh thiên này với Vô Song?.
Cố sự của Trương Tam Phong quá mức đặc sắc cũng quá mức khó tin nhưng ít nhất Vô Song tin chỉ là Vô Song cũng biết cho dù hắn có nói ra bên ngoài cũng sẽ không ai tin.
Lúc này Vô Song nhìn chằm chằm vào nam tử trẻ măng trước mặt kia, ánh mắt hắn dần dần trở nên nghiêm túc một cách kỳ lạ.
“Ngươi nói chỉ cần đi theo ngươi là có thể giải đáp được những câu hỏi đó sao?, chỉ cần đi theo ngươi liền có thể biết được bản chất của thế giới này?, nếu như vậy ta ngại gì không đi”.
Trương Tam Phong mỉm cười, nụ cười cực kỳ thản nhiên, sau đó chậm rãi gật đầu.
“Được, ta dẫn ngươi đi, ta cho ngươi xem Hắc Địa rốt cuộc là cái gì, ta cho ngươi xem thế giới này rốt cuộc là cái gì, ta để ngươi tự đi trả lời những câu hỏi vừa rồi”.
Bản thân Vô Song biết một việc, biết nhiều chưa hẳn đã tốt, có rất nhiều thứ không phải muốn biết là được, có rất nhiều câu trả lời mà bản thân căn bản không muốn nhận lấy, có rất nhiều việc trên đời thà rằng chưa từng biết còn tốt đẹp hơn... chỉ là Vô Song không muốn biết cũng không được.
Hắn thật sự muốn mở hết những bảng xám trong đầu ra, hắn muốn biết quá khứ chân chính của hắn là gì, hắn cũng muốn biết sứ mệnh của hắn khi đến thế giới này là gì... thứ mà chính hắn cũng vô cùng mông lung, vô cùng khó hiểu.
Vô Song luôn tâm niệm, bất cứ việc gì cũng có lý do, bất cứ việc gì cũng có nhân quả.
Hai chữ nhân – quả của đạo Phật là thứ quá gần gũi với những năm tháng ở trong chùa của Vô Song bất quá nó cũng quá mức uyên thâm, quá mức khó hiểu, Vô Song chỉ đơn giản biết một điều – gieo nhân nào thì gặt quả ấy.
Hắn không biết hắn đến thế giới này là nhân hay là quả nhưng hắn muốn biết nguyên do, nếu đây là quả thì nhân ở đâu?, nếu đây là nhân thì quả là cái gì?.
Vô Song bắt đầu bước theo Trương Tam Phong trong vô thức.
........
Đây là xà lộ thứ 4 của Cửu Đầu Xà, nếu đi tiếp thì chắc chắn Trương Tam Phong cùng Vô Song sẽ gặp Đao Tôn cùng Quỷ Vương, đương nhiên Trương Tam Phong không có ý định dừng lại.
Một đường tiến về phía trước, không mất bao lâu hai người bọn họ quả thực nhìn thấy Quỷ Vương cùng Đao Tôn, đây cũng là lần đầu tiên Vô Song có thể trực tiếp nhìn thấy trận chiến của hai cao thủ cấp bậc ngũ đế.
Thật sự rất khó diễn tả bằng lời, chí ít Vô Song có thể nhìn rõ toàn bộ không gian xung quanh bị phá nát, mặt đất Hắc Địa cứng như thế nào?, độ cứng của nó bất kể ai cũng biết bất quá hiện nay trên mặt đất xuất hiện vô số vết chém, xuất hiện không biết bao nhiêu những cái hố lớn, lực công kích dạng này vượt quá khả năng hiểu biết của Vô Song, đây không còn là lực công kích của con người nữa rồi.
Đao Tôn cùng Quỷ Vương lúc này cũng đã ngừng chiến, Vô Song có thể chậm rãi quan sát cả hai người.
Đầu tiên nói về Quỷ Vương, Vô Song chưa từng gặp sinh vật này trước đây nhưng so với thứ sinh vật kinh khủng đi ra từ thâm uyên kia thì đẹp mắt hơn nhiều, ít ra nó không có cảm giác quái dị mà cho người ta một loại áp lực kinh khủng, thứ áp lực của hai chữ sức mạnh.
Quỷ Vương vốn là hai màu trắng đen kết hợp nhưng Vô Song hiện nay có thể nhìn thấy từng tia từng tia tử điện bao quanh người hắn lại thêm cơ thể cùng đôi cánh của Quỷ Vương lúc này, quả thật không khác gì ma đầu hàng lâm.
Về phần nam tử chiến đấu với quỷ vương thì sao?, nam tử này không nhìn thấy thì thôi nhưng vừa nhìn thấy Vô Song ngay lập tức biết ngay đây là người xuất hiện trong Hắc Ngục ngày đó.
Nam tử trên người ngập tràn hàn khí, đây cũng không phải là hàn khí giống như Vô Song chỉ là cảm giác thuần túy rét lạnh đến từ linh hồn của hắn.
Nam tử này không hề cao lớn, thân cao khoảng 1m7 chứ không hơn, mái tóc trắng đen hai màu, thân mặc quần áo màu tím, ở cổ đeo một tấm khăn lớn vừa vặn che mất nửa khuôn mặt dưới, nhìn mơ hồ có chút phong cách ăn mặc của Hồ Phỉ đồng thời một tay của hắn đang cầm lấy thanh đại đao khổng lồ kia.
Như đã nói, vừa nhìn một cái Vô Song đã nhận ra thanh đại đao này, đây chính là thanh đại đao đặt ở cổng ra vào Hắc Địa, Vô Song có thể nhìn thấy cánh tay không hề to lớn kia nổi lên từng đường gân, từng bắp thịt săn chắc cùng với đao khí mơ hồ như ẩn như hiện xung quanh người này.
Vô Song không gặp quá nhiều cao thủ dùng đao, cao thru dùng đao mạnh nhất mà hắn thấy... chính là Hồ Phỉ.
Đương nhiên trước đây Vô Song đã có cơ may gặp qua Phi Thiên Hồ Ly bất quá ông ta cũng đâu có dùng đao, chỉ đánh một chưởng là Vô Song đã bất tỉnh nhân sự, Vô Song căn bản không cảm nhận được đao khí của ông ta.
Lại nói về đao khí, đao khí của nam nhân kia mạnh hơn Hồ Phỉ trăm lần, ngàn lần, Vô Song có cảm giác chỉ cần một tia đao khí đó phóng ra, đủ sức nghiền nát Hồ Phỉ, tuyệt đối không cần xuất đao.
Vô Song chưa bao giờ nhìn thấy người này nhưng ngay từ lần đầu nhìn thấy hắn, Vô Song chỉ có thể... nghĩ ra một cái tên – Đao Tôn.
Không vì lý do nào cả, đơn giản chỉ vì cái đao khí kia, Vô Song rất khó tưởng tượng trên đời này ngoại trừ Đao Tôn người dùng đao đạt đến trình độ ngũ đế ra thì còn ai có thể đạt đến nổi, xuyên suốt lịch sử của võ lâm trung nguyên cũng chỉ có mình đao tôn là cao thủ dùng đao đạt đến ngũ đế đẳng cấp.
Nếu Vô Song đang quan sát Quỷ Vương cùng Đao Tôn thì cả hai cũng đang quan sát Vô Song, tất nhiên chỉ là nhìn về hướng Vô Song mà thôi, người bọn họ thật sự phải quan sát là Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong.
Trương Tam Phong đối với cái nhìn của hai vị ngũ đế cũng không quan tâm cho lắm, ông thản nhiên liếc nhìn hai người.
“Hai vị, cứ chiến đấu tiếp đi, lão phu chỉ là đưa một cái tiểu bối đi thăm thú Hắc Địa một chút mà thôi”.
Câu nói rất bình thản cũng không mang theo ngữ khí gì đặc biệt nhưng Vô Song có thể cảm nhận được sự cao ngạo của Trương Tam Phong, cho dù bị hai vị ngũ đế nhìn chằm chằm vào thì sao chứ?, hai ngũ đế thì thế nào?, đơn giản chỉ là chút vật cản không hơn không kém.
Tất nhiên Trương Tam Phong muốn vượt qua nơi đây thì không dễ đến thế, dù sao Quỷ Vương tuyệt không thể để ông ta đơn giản rời đi.
Đao Tôn đối mặt với Quỷ Vương cũng không có ý giúp đỡ Trương Tam Phong, dù sao trong thiên hạ này cũng không phải ai cũng muốn vừa mắt với Trường Sinh Chân Nhân hơn nữa chính Đao Tôn cũng biết, bằng vào thực lực kẻ trước mặt Quỷ Vương căn bản thắng không nổi.
So với Quỷ Vương kia, Trương Tam Phong lại càng giống quái vật hơn.
Điều khiến Đao Tôn không hiểu trái lại là Vô Song, Đao Tôn biết bằng vào thực lực của Trương Tam Phong việc muốn đi thông quan một cái xà lộ không tính là khó, chí ít vị ngũ đế nào cũng có thể đi thông Hắc Địa, vật cản lớn nhất chỉ là Quỷ Vương mà thôi, chỉ cần vượt qua được Quỷ Vương liền có thể biết trong Hắc Địa có cái gì.
Thiên hạ không thiếu cao thủ cấp bậc ngũ đế nhưng trong Hắc Địa cũng không thiếu Quỷ Vương, đây mới là phòng tuyến mạnh mẽ nhất của Hắc Địa.
Cửu Đầu Xà tổng cộng có 9 vị Quỷ Vương chỉ là bọn chúng hoàn toàn giống nhau mà thôi, bất kể là hình dáng, khí thế, sức mạnh hay thủ đoạn cả 9 con Quỷ Vương này đều như cùng một khuôn đúc ra vậy, thực lực của Quỷ Vương cũng chưa chắc là quá đáng sợ chí ít Đao Tôn tin tưởng ngũ đế của nhân loại tuyệt đối mạnh hơn Quỷ Vương một chút, đáng tiếc là Hắc Địa được coi là sân nhà của Quỷ Vương, ở đây Quỷ Vương có thể mượn từ trường địa lực của âm khí ở toàn bộ Hắc Địa dẫn đến muốn vượt qua thứ này gần như là việc không tưởng.
Đối với Đao Tôn... đây là không tưởng nhưng ông ta cũng biết, kẻ mang mái tóc đen kia có thể, Trương Tam Phong có thể.
Trương Tam Phong có thể đánh bại Quỷ Vương nhưng ông ta chưa một lần đi vào nơi tận cùng của Hắc Địa, đây đã là việc thiên hạ không ai hiểu, bây giờ Trương Tam Phong dĩ nhiên lại muốn đi đến tận đây, dĩ nhiên lại muốn dẫn một tiểu tư còn chưa đạt đến tông sư cảnh giới đi đến nơi tận cùng của Hắc Địa, rốt cuộc là có ý gì?.
Đao Tôn khoanh tay đứng nhìn là muốn xem, rốt cuộc Trương Tam Phong sẽ xử lý thế nào.
Điều khiến Đao Tôn không ngờ là Trương Tam Phong không có rat ay, cũng chẳng có dấu hiệu ngăn cản một quyền của Quỷ Vương kia, Trương Tam Phong đơn giản bước về phái trước.
Quyền kình của Quỷ Vương cực mạnh, đây là quyền mang theo khí thế toàn thân của một vị ngũ đế, cái loại khí thế này Vô Song không có cách nào chịu được.
Vô Song ở Sơn Nam Tây Đạo từng nhìn thấy ngũ tuyệt cao thủ, chỉ riêng khí thế của Ngụy Trung Hiền hôm đó đã làm Vô Song như bị đóng đinh trên mặt đất, ngay cả bây giờ Vô Song đã mạnh lên không ít nhưng vẫn không đủ tự tin để vượt qua khí thế của ngũ tuyệt cao thủ huống gì ngũ đế như Quỷ Vương?.
Một quyền kia đánh không chết được Trương Tam Phong nhưng... chỉ cần dư chấn của nó thừa sức đánh chết Vô Song.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh.
Vô Song vậy mà tung quyền.
Vô Song căn bản chưa bao giờ có ý định tung quyền thêm vào hiện nay hắn bị khí thế của Quỷ Vương kháo cứng lại, hắn sao có thể cử động, vậy mà Vo Song vẫn cứ tung quyền.
Đây là một quyền bằng tay phải.
Vô Song có thể bằng mắt mà nhìn thấy, không biết tại sao nguyên một cánh tay phải của hắn bị ngọn lửa kia bao chọn, cánh tay của hắn chuyển thành màu đen, giống hệt thân thể của thứ sinh vật bất tử kia.
Vô Song xin thề là khi hắn tiến vào nơi này, cánh tay phải của hắn đúng là có hắc hỏa nhưng ngọn lửa này cũng chỉ bao phủ được 1/3 cánh tay của Vô Song nhưng mà lúc này nguyên cả cánh tay phải của hắn đã chuyển màu.
Tiếp theo nắm đấm của Vô Song cùng nắm đấm của Quỷ Vương va chạm.
Trong ánh mắt ngơ ngác của Đao Tôn cùng cả Quỷ Vương, thân hình Quỷ Vương dĩ nhiên bị đánh bay đi.
Một quyền kia... quá mức... khó nói.
Quyền kia không có quyền kình, quyền kia cũng chẳng có bất cứ lực lượng nào nhưng khi đụng vào quyền của Vô Song, một quyền của Quỷ Vương phát không ra lực lượng, thân thể của Quỷ Vương bị đánh bay đi... không phải vì quyền cùng quyền va chạm mà là... hắn theo bản năng lùi lại.
Trương Tam Phong dường như đã biết trước tất cả, ông thản nhiên tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt thản nhiên nhìn Quỷ Vương.
“Hắn đi vào được chứ?”.
Trương Tam Phong không đợi Quỷ Vương đáp mà ông ta cũng không cần Quỷ Vương đáp, Trương Tam Phong chậm rãi cùng Vô Song biến mất trong bóng tối vô tận, để lại Đao Tôn căn bản không hiểu việc gì xảy ra.
Tất nhiên người không hiểu việc gì xảy ra còn có cả Hoắc Thanh Đồng, nàng vốn đứng trong một góc quan sát trận chiến của hai ngũ đế, chỉ cần chưa đến mức sinh tử tồn vong thì Đao Tôn vẫn có thể bảo đảm an toàn cho nàng, đây là thực lực cùng tự tin của Ngũ Đế cao thủ vì vậy Hoắc Thanh Đồng tương đối dễ dàng quan sát tất cả.
Hoắc Thanh Đồng có thể nhìn thấy Trương Tam Phong, có thể nhìn thấy Vô Song, giây phút nàng thấy Vô Song bị tấn công, chính nàng còn vì Vô Song lo lắng, bất quá khi nhìn thấy Vô Song cùng Trương Tam Phong đi vào bên trong nơi đó, Hoắc Thanh Đồng chỉ còn lại sự rung động cùng kinh ngạc.
Hoắc Thanh Đồng nàng... cho dù chưa bao giờ nói ra nhưng với thiên phú Thuộc Đường Lão Mã nàng thực sự rất muốn vượt qua Hắc Địa, rất muốn chinh phục Hắc Địa nhưng vì cái gì nàng làm không nổi?, vì cái gì nàng không làm dược mà Vô Song có thể dễ dàng làm được?.
Vô Song không hiểu tại sao Trương Tam Phong lại nói những lời như vừa rồi nhưng hắn không trả lời được bất cứ câu hỏi nào, hắn thật sự hiện nay còn đang bị ‘sock’ bởi câu nói của Trương Tam Phong.
Nếu hắn không cha không mẹ, vậy Thiên Vương là ai?, vậy ông ngoại của hắn là ai?, vậy những thứ hắn đã có từ khi mới bắt đầu xuất hiện ở thế giới này chẳng nhẽ... vốn không phải là của hắn?.
Lời Trương Tam Phong nói đương nhiên rất có lý, đối với một lão nhân đã sống hơn 200 năm trên thế giới này thì nói bất cứ câu gì cũng trở thành có lý, đây là điều căn bản không cần phải nói chỉ là ẩn trong lời nói cảu Trương Tam Phong khiến Vô Song cảm thấy có gì đó không đúng.
Vô Song nhớ rõ ràng bất cứ ai ngày đó thấy dung mạo của hắn đều nói hắn giống hệt Lệ Thương Thiên, đều nói hắn cùng Thiên Vương là cha con, ngay cả Tiên Âm cô cô người vô cùng thân thuộc với phụ thân hắn cũng bị dung mạo của Vô Song làm cho rung đậu thật sâu.
Nếu không phải ngày đó ông ngoại cùng Vô Hà Tử cố gắng giúp hắn thay đổi thể chất, cố gắng giúp hắn thay đổi dung mạo thì hiện nay bản thân Vô Song chỉ sợ sẽ trở thành một tiểu Thiên Vương thứ hai trên đời.
Thêm một điều nữa Vô Song nghĩ không thông, Trương Quân Bảo cùng Trương Tam Phong tuy hai mà là một, bọn họ giống nhau là hiển nhiên nhưng Vô Song.. Vô Song cùng Lệ Thương Thiên đâu phải là một người, nếu hắn không phải là con của Lệ Thương Thiên... hai người vì sao có thể giống nhau như vậy?.
Vô Song cũng không hiểu cái gì gọi là mệnh cách nhưng việc Trương Tam Phong nhìn ra hắn không có mệnh cách chỉ sợ cũng là sự thực, bí mật hắn là người xuyên không là thứ bí mật hắn chưa từng nói với ai vậy mà Trương Tam Phong liếc mắt ra là có thể biết, hơn nữa lão nhân này vì cái gì lần đầu gặp mặt dám nói bí mật kinh thiên này với Vô Song?.
Cố sự của Trương Tam Phong quá mức đặc sắc cũng quá mức khó tin nhưng ít nhất Vô Song tin chỉ là Vô Song cũng biết cho dù hắn có nói ra bên ngoài cũng sẽ không ai tin.
Lúc này Vô Song nhìn chằm chằm vào nam tử trẻ măng trước mặt kia, ánh mắt hắn dần dần trở nên nghiêm túc một cách kỳ lạ.
“Ngươi nói chỉ cần đi theo ngươi là có thể giải đáp được những câu hỏi đó sao?, chỉ cần đi theo ngươi liền có thể biết được bản chất của thế giới này?, nếu như vậy ta ngại gì không đi”.
Trương Tam Phong mỉm cười, nụ cười cực kỳ thản nhiên, sau đó chậm rãi gật đầu.
“Được, ta dẫn ngươi đi, ta cho ngươi xem Hắc Địa rốt cuộc là cái gì, ta cho ngươi xem thế giới này rốt cuộc là cái gì, ta để ngươi tự đi trả lời những câu hỏi vừa rồi”.
Bản thân Vô Song biết một việc, biết nhiều chưa hẳn đã tốt, có rất nhiều thứ không phải muốn biết là được, có rất nhiều câu trả lời mà bản thân căn bản không muốn nhận lấy, có rất nhiều việc trên đời thà rằng chưa từng biết còn tốt đẹp hơn... chỉ là Vô Song không muốn biết cũng không được.
Hắn thật sự muốn mở hết những bảng xám trong đầu ra, hắn muốn biết quá khứ chân chính của hắn là gì, hắn cũng muốn biết sứ mệnh của hắn khi đến thế giới này là gì... thứ mà chính hắn cũng vô cùng mông lung, vô cùng khó hiểu.
Vô Song luôn tâm niệm, bất cứ việc gì cũng có lý do, bất cứ việc gì cũng có nhân quả.
Hai chữ nhân – quả của đạo Phật là thứ quá gần gũi với những năm tháng ở trong chùa của Vô Song bất quá nó cũng quá mức uyên thâm, quá mức khó hiểu, Vô Song chỉ đơn giản biết một điều – gieo nhân nào thì gặt quả ấy.
Hắn không biết hắn đến thế giới này là nhân hay là quả nhưng hắn muốn biết nguyên do, nếu đây là quả thì nhân ở đâu?, nếu đây là nhân thì quả là cái gì?.
Vô Song bắt đầu bước theo Trương Tam Phong trong vô thức.
........
Đây là xà lộ thứ 4 của Cửu Đầu Xà, nếu đi tiếp thì chắc chắn Trương Tam Phong cùng Vô Song sẽ gặp Đao Tôn cùng Quỷ Vương, đương nhiên Trương Tam Phong không có ý định dừng lại.
Một đường tiến về phía trước, không mất bao lâu hai người bọn họ quả thực nhìn thấy Quỷ Vương cùng Đao Tôn, đây cũng là lần đầu tiên Vô Song có thể trực tiếp nhìn thấy trận chiến của hai cao thủ cấp bậc ngũ đế.
Thật sự rất khó diễn tả bằng lời, chí ít Vô Song có thể nhìn rõ toàn bộ không gian xung quanh bị phá nát, mặt đất Hắc Địa cứng như thế nào?, độ cứng của nó bất kể ai cũng biết bất quá hiện nay trên mặt đất xuất hiện vô số vết chém, xuất hiện không biết bao nhiêu những cái hố lớn, lực công kích dạng này vượt quá khả năng hiểu biết của Vô Song, đây không còn là lực công kích của con người nữa rồi.
Đao Tôn cùng Quỷ Vương lúc này cũng đã ngừng chiến, Vô Song có thể chậm rãi quan sát cả hai người.
Đầu tiên nói về Quỷ Vương, Vô Song chưa từng gặp sinh vật này trước đây nhưng so với thứ sinh vật kinh khủng đi ra từ thâm uyên kia thì đẹp mắt hơn nhiều, ít ra nó không có cảm giác quái dị mà cho người ta một loại áp lực kinh khủng, thứ áp lực của hai chữ sức mạnh.
Quỷ Vương vốn là hai màu trắng đen kết hợp nhưng Vô Song hiện nay có thể nhìn thấy từng tia từng tia tử điện bao quanh người hắn lại thêm cơ thể cùng đôi cánh của Quỷ Vương lúc này, quả thật không khác gì ma đầu hàng lâm.
Về phần nam tử chiến đấu với quỷ vương thì sao?, nam tử này không nhìn thấy thì thôi nhưng vừa nhìn thấy Vô Song ngay lập tức biết ngay đây là người xuất hiện trong Hắc Ngục ngày đó.
Nam tử trên người ngập tràn hàn khí, đây cũng không phải là hàn khí giống như Vô Song chỉ là cảm giác thuần túy rét lạnh đến từ linh hồn của hắn.
Nam tử này không hề cao lớn, thân cao khoảng 1m7 chứ không hơn, mái tóc trắng đen hai màu, thân mặc quần áo màu tím, ở cổ đeo một tấm khăn lớn vừa vặn che mất nửa khuôn mặt dưới, nhìn mơ hồ có chút phong cách ăn mặc của Hồ Phỉ đồng thời một tay của hắn đang cầm lấy thanh đại đao khổng lồ kia.
Như đã nói, vừa nhìn một cái Vô Song đã nhận ra thanh đại đao này, đây chính là thanh đại đao đặt ở cổng ra vào Hắc Địa, Vô Song có thể nhìn thấy cánh tay không hề to lớn kia nổi lên từng đường gân, từng bắp thịt săn chắc cùng với đao khí mơ hồ như ẩn như hiện xung quanh người này.
Vô Song không gặp quá nhiều cao thủ dùng đao, cao thru dùng đao mạnh nhất mà hắn thấy... chính là Hồ Phỉ.
Đương nhiên trước đây Vô Song đã có cơ may gặp qua Phi Thiên Hồ Ly bất quá ông ta cũng đâu có dùng đao, chỉ đánh một chưởng là Vô Song đã bất tỉnh nhân sự, Vô Song căn bản không cảm nhận được đao khí của ông ta.
Lại nói về đao khí, đao khí của nam nhân kia mạnh hơn Hồ Phỉ trăm lần, ngàn lần, Vô Song có cảm giác chỉ cần một tia đao khí đó phóng ra, đủ sức nghiền nát Hồ Phỉ, tuyệt đối không cần xuất đao.
Vô Song chưa bao giờ nhìn thấy người này nhưng ngay từ lần đầu nhìn thấy hắn, Vô Song chỉ có thể... nghĩ ra một cái tên – Đao Tôn.
Không vì lý do nào cả, đơn giản chỉ vì cái đao khí kia, Vô Song rất khó tưởng tượng trên đời này ngoại trừ Đao Tôn người dùng đao đạt đến trình độ ngũ đế ra thì còn ai có thể đạt đến nổi, xuyên suốt lịch sử của võ lâm trung nguyên cũng chỉ có mình đao tôn là cao thủ dùng đao đạt đến ngũ đế đẳng cấp.
Nếu Vô Song đang quan sát Quỷ Vương cùng Đao Tôn thì cả hai cũng đang quan sát Vô Song, tất nhiên chỉ là nhìn về hướng Vô Song mà thôi, người bọn họ thật sự phải quan sát là Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong.
Trương Tam Phong đối với cái nhìn của hai vị ngũ đế cũng không quan tâm cho lắm, ông thản nhiên liếc nhìn hai người.
“Hai vị, cứ chiến đấu tiếp đi, lão phu chỉ là đưa một cái tiểu bối đi thăm thú Hắc Địa một chút mà thôi”.
Câu nói rất bình thản cũng không mang theo ngữ khí gì đặc biệt nhưng Vô Song có thể cảm nhận được sự cao ngạo của Trương Tam Phong, cho dù bị hai vị ngũ đế nhìn chằm chằm vào thì sao chứ?, hai ngũ đế thì thế nào?, đơn giản chỉ là chút vật cản không hơn không kém.
Tất nhiên Trương Tam Phong muốn vượt qua nơi đây thì không dễ đến thế, dù sao Quỷ Vương tuyệt không thể để ông ta đơn giản rời đi.
Đao Tôn đối mặt với Quỷ Vương cũng không có ý giúp đỡ Trương Tam Phong, dù sao trong thiên hạ này cũng không phải ai cũng muốn vừa mắt với Trường Sinh Chân Nhân hơn nữa chính Đao Tôn cũng biết, bằng vào thực lực kẻ trước mặt Quỷ Vương căn bản thắng không nổi.
So với Quỷ Vương kia, Trương Tam Phong lại càng giống quái vật hơn.
Điều khiến Đao Tôn không hiểu trái lại là Vô Song, Đao Tôn biết bằng vào thực lực của Trương Tam Phong việc muốn đi thông quan một cái xà lộ không tính là khó, chí ít vị ngũ đế nào cũng có thể đi thông Hắc Địa, vật cản lớn nhất chỉ là Quỷ Vương mà thôi, chỉ cần vượt qua được Quỷ Vương liền có thể biết trong Hắc Địa có cái gì.
Thiên hạ không thiếu cao thủ cấp bậc ngũ đế nhưng trong Hắc Địa cũng không thiếu Quỷ Vương, đây mới là phòng tuyến mạnh mẽ nhất của Hắc Địa.
Cửu Đầu Xà tổng cộng có 9 vị Quỷ Vương chỉ là bọn chúng hoàn toàn giống nhau mà thôi, bất kể là hình dáng, khí thế, sức mạnh hay thủ đoạn cả 9 con Quỷ Vương này đều như cùng một khuôn đúc ra vậy, thực lực của Quỷ Vương cũng chưa chắc là quá đáng sợ chí ít Đao Tôn tin tưởng ngũ đế của nhân loại tuyệt đối mạnh hơn Quỷ Vương một chút, đáng tiếc là Hắc Địa được coi là sân nhà của Quỷ Vương, ở đây Quỷ Vương có thể mượn từ trường địa lực của âm khí ở toàn bộ Hắc Địa dẫn đến muốn vượt qua thứ này gần như là việc không tưởng.
Đối với Đao Tôn... đây là không tưởng nhưng ông ta cũng biết, kẻ mang mái tóc đen kia có thể, Trương Tam Phong có thể.
Trương Tam Phong có thể đánh bại Quỷ Vương nhưng ông ta chưa một lần đi vào nơi tận cùng của Hắc Địa, đây đã là việc thiên hạ không ai hiểu, bây giờ Trương Tam Phong dĩ nhiên lại muốn đi đến tận đây, dĩ nhiên lại muốn dẫn một tiểu tư còn chưa đạt đến tông sư cảnh giới đi đến nơi tận cùng của Hắc Địa, rốt cuộc là có ý gì?.
Đao Tôn khoanh tay đứng nhìn là muốn xem, rốt cuộc Trương Tam Phong sẽ xử lý thế nào.
Điều khiến Đao Tôn không ngờ là Trương Tam Phong không có rat ay, cũng chẳng có dấu hiệu ngăn cản một quyền của Quỷ Vương kia, Trương Tam Phong đơn giản bước về phái trước.
Quyền kình của Quỷ Vương cực mạnh, đây là quyền mang theo khí thế toàn thân của một vị ngũ đế, cái loại khí thế này Vô Song không có cách nào chịu được.
Vô Song ở Sơn Nam Tây Đạo từng nhìn thấy ngũ tuyệt cao thủ, chỉ riêng khí thế của Ngụy Trung Hiền hôm đó đã làm Vô Song như bị đóng đinh trên mặt đất, ngay cả bây giờ Vô Song đã mạnh lên không ít nhưng vẫn không đủ tự tin để vượt qua khí thế của ngũ tuyệt cao thủ huống gì ngũ đế như Quỷ Vương?.
Một quyền kia đánh không chết được Trương Tam Phong nhưng... chỉ cần dư chấn của nó thừa sức đánh chết Vô Song.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh.
Vô Song vậy mà tung quyền.
Vô Song căn bản chưa bao giờ có ý định tung quyền thêm vào hiện nay hắn bị khí thế của Quỷ Vương kháo cứng lại, hắn sao có thể cử động, vậy mà Vo Song vẫn cứ tung quyền.
Đây là một quyền bằng tay phải.
Vô Song có thể bằng mắt mà nhìn thấy, không biết tại sao nguyên một cánh tay phải của hắn bị ngọn lửa kia bao chọn, cánh tay của hắn chuyển thành màu đen, giống hệt thân thể của thứ sinh vật bất tử kia.
Vô Song xin thề là khi hắn tiến vào nơi này, cánh tay phải của hắn đúng là có hắc hỏa nhưng ngọn lửa này cũng chỉ bao phủ được 1/3 cánh tay của Vô Song nhưng mà lúc này nguyên cả cánh tay phải của hắn đã chuyển màu.
Tiếp theo nắm đấm của Vô Song cùng nắm đấm của Quỷ Vương va chạm.
Trong ánh mắt ngơ ngác của Đao Tôn cùng cả Quỷ Vương, thân hình Quỷ Vương dĩ nhiên bị đánh bay đi.
Một quyền kia... quá mức... khó nói.
Quyền kia không có quyền kình, quyền kia cũng chẳng có bất cứ lực lượng nào nhưng khi đụng vào quyền của Vô Song, một quyền của Quỷ Vương phát không ra lực lượng, thân thể của Quỷ Vương bị đánh bay đi... không phải vì quyền cùng quyền va chạm mà là... hắn theo bản năng lùi lại.
Trương Tam Phong dường như đã biết trước tất cả, ông thản nhiên tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt thản nhiên nhìn Quỷ Vương.
“Hắn đi vào được chứ?”.
Trương Tam Phong không đợi Quỷ Vương đáp mà ông ta cũng không cần Quỷ Vương đáp, Trương Tam Phong chậm rãi cùng Vô Song biến mất trong bóng tối vô tận, để lại Đao Tôn căn bản không hiểu việc gì xảy ra.
Tất nhiên người không hiểu việc gì xảy ra còn có cả Hoắc Thanh Đồng, nàng vốn đứng trong một góc quan sát trận chiến của hai ngũ đế, chỉ cần chưa đến mức sinh tử tồn vong thì Đao Tôn vẫn có thể bảo đảm an toàn cho nàng, đây là thực lực cùng tự tin của Ngũ Đế cao thủ vì vậy Hoắc Thanh Đồng tương đối dễ dàng quan sát tất cả.
Hoắc Thanh Đồng có thể nhìn thấy Trương Tam Phong, có thể nhìn thấy Vô Song, giây phút nàng thấy Vô Song bị tấn công, chính nàng còn vì Vô Song lo lắng, bất quá khi nhìn thấy Vô Song cùng Trương Tam Phong đi vào bên trong nơi đó, Hoắc Thanh Đồng chỉ còn lại sự rung động cùng kinh ngạc.
Hoắc Thanh Đồng nàng... cho dù chưa bao giờ nói ra nhưng với thiên phú Thuộc Đường Lão Mã nàng thực sự rất muốn vượt qua Hắc Địa, rất muốn chinh phục Hắc Địa nhưng vì cái gì nàng làm không nổi?, vì cái gì nàng không làm dược mà Vô Song có thể dễ dàng làm được?.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.