Chương 712: Biển Đông (1)
Người Qua Đường Ất
15/04/2019
Nhìn hai nữ tử ôm chặt lấy nhau nếu là người ngoài có lẽ cũng không cảm
thấy gì xảy ra, dù sao nữ nhân ôm nữ nhân thì có vấn đề gì?.
Ở đâu chỉ có một người duy nhất biết được hình ảnh trước mặt thể hiện cho điều gì, nàng là Tương Vân.
Tương Vân nhìn Tử Y ôm chặt Vô Song, ánh mắt lộ ra một tia ai oán nhưng mà rất nhanh trên mặt xuất hiện một nụ cười mỉm.
Ở đây ngoại trừ Tử Y cùng Vô Song ra thì còn 3 người.
Lam Đình cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, cô bé này ngây thơ vô cùng.
Đại Ngưu thì càng không phải nói, Đại Ngưu hiện tại vẫn còn bị dung mạo trước mặt làm cho chấn động không thôi hơn nữa hiện tại vậy mà cũng có xúc động chạy tới ôm Vô Song, Đại Ngưu thực sự rất rất nhớ Vô Song, rất rất nhớ đội trưởng.
Ở đây cũng chỉ có một mình Tương Vân biết thế nào là tình yêu, biết cái gì là tình cảm hơn nữa hiện tại nàng cũng đang ở trong thứ tình cảm, thứ cảm xúc của Tử Y.
Cái cảm giác này rất huyền diệu, rất khó nói, trong lòng nàng hiện tại xuất hiện những cảm xúc ngổn ngang.
Nàng gặp mặt Tử Y tỷ trong thời gian rất ngắn, bản thân danh tiếng của Viên Tử Y thì nàng tất nhiên đã nghe qua, nàng cũng biết Vô Song từng có một đoạn thời gian trên Nga Mi Sơn bất quá nàng trước đó không biết Vô Song ở cùng Tử Y mà thôi.
Tương Vân từ lâu cũng không còn là cô bé cái gì cũng không biết năm xưa, quãng thời gian 5 năm Vô Song biến mất ở thế giới này đã giúp nàng trưởng thành hơn nhiều, giúp nàng suy nghĩ thấu đáo hơn nhiều.
Khi mà bốn người đang nói chuyện, nàng nghe Viên Tử Y kể về vị Vô Song muội muội kia thì nàng đã hiểu rõ tất cả, cái ánh mắt của Viên Tử Y khi nói về Vô Song sao nàng không hiểu, sao nàng không rõ?.
Nàng thậm chí đoán ra luôn được sự tình năm đó là thế nào, năm đó dung mạo của Vô Song xinh đẹp bực nào nàng quá rõ ràng, dung mạo kia còn vượt qua cả nàng, vượt qua cả Hoa Si cô cô, thậm chí cả Tiên Âm cô cô, là đệ nhất tiểu mỹ nhân của Tử Ngọc Sơn.
Tại thời điểm đó, chỉ cần Vô Song mặc nữ trang, thiên hạ căn bản không có ai đoán Vô Song là nam nhân, tại thời điểm đó không biết bao nhiêu người đều bị "lừa", đều nhầm tưởng.
Tại Nga Mi Sơn, chỉ cần Vô Song ở trong thân phận nữ tử, đóng giả một nữ tử thì ai có thể phát hiện ra?, đến cả người tu nhân đạo như Nhân Thánh còn không nhìn ra Vô Song là nam thì toàn bộ Nga Mi Sơn không có người phát hiện ra được, tất nhiên trừ khi Vô Song cởi sạch toàn thân.
Tương Vân biết tại thời điểm trên Nga Mi Sơn có lẽ nữ tử gọi là Viên Tử Y kia đã đem lòng yêu Vô Song hơn nữa nhìn biểu hiện của Vô Song, nhìn Vô Song ôm Tử Y thì nàng cũng hiểu đây là lưỡng tình tương duyệt.
Nàng cũng không thắc mắc tại sao Tử Y lại đi yêu sư muội của mình, cái này đã không quan trọng.
Vấn đề quan trọng là Tương Vân biết Vô Song hiện tại thế nào, cho dù rất khó tin nhưng nàng vẫn nguyện ý tin, Vô Song hiện tại chia làm bản nam cùng bản nữ, nam vẫn gọi là Vô Song còn nữ thì thêm một cái họ Cơ phía trước.
Nếu Tử Y tỷ gặp mặt Vô Song căn bản không thể nhận ra hơn nữa Vô Song hiện tại đã không có khả năng giả dạng nữ nhân trừ khi dùng thuật dịch dung, mà ngay cả thế vẫn có khả năng bại lộ rất lớn.
Cơ Vô Song thì khác, Cơ Vô Song hoàn toàn là nữ nhân, sự xuất hiện của Cơ Vô Song lập tức hợp lý hóa cái nhầm tưởng năm đó, hợp lý hóa toàn bộ những gì vô lý, những gì không thể xảy ra.
Về mặt lý trí mà nói, Tương Vân cảm thấy vui cho người yêu của mình, nhưng về mặt tình cảm mà nói nàng lại cảm thấy mất mát, cảm thấy ngực mình đau nhói.
Nàng thực sự... rất muốn độc chiếm Vô Song tỷ tỷ, rất muốn, rất rất muốn.
Từ ngày ở Miêu Cương, nàng đã quyết định một đời theo Cơ Vô Song, Vô Song ca ca có nhiều nữ nhân như vậy, nàng muốn tranh cũng tranh không hết, nàng chẳng nhẽ phải tranh với Linh Tố tỷ?, tại cái thời đại này nam nhân năm thê bảy thiếp là thiên kinh địa nghĩa, nàng có tài cán gì để khiến Vô Song ca ca một mực ở bên mình, một mực chỉ có một mình nàng?.
Nàng nguyện ở bên Vô Song tỷ tỷ, nàng thực sự hy vọng Vô Song tỷ tỷ có thể đối tốt với một mình nàng, chỉ yêu một mình nàng, tại cái thế giới này tình cảm nữ nữ vẫn là một cái gì đó rất hiếm hoi thậm chí thuộc về cấm kỵ trong mắt người đời.
Trong mắt thế nhân, Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ thành duyên vợ chồng đã làm đảo lộn luân thường đạo lý, sư trò bên nhau là việc rất khó chấp nhận nhưng đấy chỉ là trong mắt những người biết chuyện, Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ đặt ở bên ngoài chỉ cần không ai mang chuyện này nói ra thì người đời chỉ biết bọn họ là đôi kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc.
Về phần thứ tình cảm nữ – nữ ở thế giới này mới thật sự là cấm kỵ, bất kể là ở trước mặt người quen hay người lạ thì hai nữ nhân ở bên nhau, hai nữ nhân yêu nhau đều là một việc không thể chấp nhận.
Mối quan hệ nam – nam vốn không xa lạ gì bởi đây là thế giới nam quyền, trong lịch sử có biết bao vua chúa nuôi nam sủng?, bọn họ là vua, bọn họ muốn gì chẳng được?, tương lai nhiều năm sau cho dù có phạm vào nam – nam luyến vậy thì chỉ cần lấy những tấm gương thời xưa ra mà luận, vậy chẳng nhẽ còn có thể phỉ báng các bậc vua chúa, các đại nhân vật trong suốt triều đại lịch sử hay sao?, vấn đề này rất nhiều người không nguyện nói cũng không nguyện công khai nhưng vẫn có thể nhắm mắt cho qua, đây là sự thực của cái thế giới này, sự thực của thời phong kiến.
Thời đại làm nên con người, nam nhân hiện tại làm chủ thời đại, chỉ cần nam nhân có quyền lực trong tay vậy bọn họ đại diện cho luật pháp thậm chí đại diện cho luân thường đạo lý.
Nữ nhân thì khác, nữ nhân quyền lực nhất thiên hạ là ai?, Lữ Trĩ tính là một người, Võ Tắc Thiên tính là một người, Từ Hy thái hậu tính là một người nhưng cả ba người này sinh lý rất bình thường, cũng không có những việc kia mà cho dù có thì thế gian ai biết được?, trong thời kỳ nam tử làm chủ, nho giáo thống trị thì hậu thế nhất định cũng xóa đi.
Nữ nhân xuất hiện vốn phải ở bên nam nhân, đây là tiêu chuẩn của thời đại.
Tương Vân tự mình phạm cấm kỵ, đi vào cái mối quan hệ này, nàng vốn nghĩ thế gian đã không ai dám bước theo con đường này của nàng nhưng mà lúc này lại xuất hiện một Viên Tử Y, bản thân Tương Vân sao có thể không thấy đau xót?.
Tương Vân cũng không biết, bản thân Viên Tử Y thì sợ gì cấm kỵ, quan tâm làm gì tới cấm kỵ.
Viên Tử Y là một nữ nhân có chuyện xưa trong người, với nàng mà nói nam nhân đều là mặt tối của thiên hạ, nàng từ khi tới Nga Mi đã lập chí thủ thân như ngọc, sau khi báo thù liền ở lại trên Nga Mi xuất gia đi tu, nàng trước đây không quan tâm đến tình cảm, một lòng cầu học.
Chỉ có sau khi gặp Vô Song, nàng mới thực sự biết thế nào là tình yêu, mới biết thế nào là tình cảm, cho dù muốn hay không thì cái cấm kỵ kia nàng nguyện ý phạm, trừ con đường này còn con đường nào nàng có thể đi ư?.
Vô Song xuất hiện, Vô Song khi đó là một trường hợp đặc biệt.
Vô Song là nam tử lại mang hình bóng của nữ tử, tại thời điểm đó Vô Song ở trên Nga My còn phải đóng giả nữ tử, giống như một nữ tử mang theo linh hồn nam tử vậy, dạng tồn tại này có lẽ là trường hợp duy nhất cải biến linh hồn Tử Y, cái biến được tình cảm của Tử Y.
_ _ _ __ _ __ _
“ Vô Song ca ca, có chuyện gì sao? “.
Lúc này ở một nơi khác, một giọng nữ tính vang lên, giọng nói của Hoàng Dung.
Dung nhi đang cùng Vô Song bàn chuyện liền thấy Vô Song ngẩn ra, nàng không khỏi tò mò, dù sao nam nhân của mình mỗi lần ngẩn người thì một là có suy nghĩ đột phá trong đầu, hai là có đại sự phát sinh.
Vô Song nghe Dung nhi gọi liền từ trong bần thần mà tỉnh lại dù sao việc Cơ Vô Song gặp mặt Tử Y tỷ thì Vô Song thực sự không ngờ.
Vô Song nghe Dung nhi nói về Tử Y tỷ, đương nhiên cũng biết mình bỏ lỡ nàng, chỉ muộn một chút mà thôi nhưng Vô Song thực sự không bắt được thân ảnh Tử Y tỷ, tại thời điểm đó Vô Song thật ra cũng biết là chưa thích hợp bởi Vô Song còn không biết giải quyết việc này với Tử Y thế nào.
Tử Y tỷ không phải là Linh Tố, trong lòng Tử Y có một vùng hắc ám rất lớn, có một chuyện xưa làm thay đổi toàn bộ nàng, để nàng chấp nhận một số việc thực sự khó vô cùng.
Thời điểm Vô Song gặp lại Hoàng Dung, thú thật Tử Y vẫn chưa rời khỏi Hành Sơn, chỉ cần Vô Song bất chấp tất cả mà tìm nàng thì khả năng rất lớn vẫn tìm được nhưng mà tìm được rồi sao?, tìm được xong nói gì?, Vô Song còn không giải đáp được.
Vô Song hiện tại vẫn nghĩ Tử Y còn đang ở nam phương thậm chí phụ cận Hành Dương thành nhưng đúng là không ngờ được Tử Y đã đế Nam Thiếu Lâm, lại còn tình cờ gặp mặt Cơ Vô Song.
Khóe miệng Vô Song khẽ mỉm cười, một nụ cười tương đối nhẹ nhõm, sau đó trả lời Hoàng Dung.
“Dung nhi, không có chuyện gì, cũng không cần lo lắng, chúng ta bàn tiếp chuyện kia đi”.
Hoàng Dung hơi nghi hoặc nhưng rất nhanh gật đầu, lại vì Vô Song phác thảo hải vực.
Trong hai ngày qua, Cơ Vô Song dành rất nhiều tâm huyết cứu trị ông ngoại thì Vô Song đương nhiên không nhàn dỗi.
Đầu tiên Vô Song viết một bức thư giới thiệu để Khúc Dương cùng Khúc Phi Yến tới Nam Thiếu Lâm, đương nhiên là viết dưới thân phận Đông Phương Bất Bại, xuất hiện dưới thân phận Đông Phương Bất Bại trước mặt Khúc Dương, lão nhân này đương nhiên không dám kháng lệnh.
Bức thư vốn chỉ là vật làm màu, việc Vô Song lấy thân phận Đông Phương Bất Bại chỉ đề lừa Khúc Dương ngoài ra không có diệu dụng nào khác, Vô Song không dám chắc Giác Viễn sẽ vì bốn chữ Đông Phương Bất Bại mà cứu Khúc Dương nhưng mà ở Nam Thiếu Lâm có Cơ Vô Song thì lại khác, Giác Viễn nhất định sẽ bán mặt mũi cho nàng, đương nhiên để bảo hộ Khúc Phi Yến cùng gia gia, Vô Song trực tiếp để Trường Thanh Tử đưa hai người tới Nam Thiếu Lâm.
Việc thứ hai thì phải nói từ tận vài ngày trước, tại thời điểm xảy ra sự kiện Lưu phủ thì Vô Song liền để Hồ Phỉ mang Tiểu Bảo cùng Thạch Phá Thiên tới Tây Vực.
Hồ Phỉ hiện tại còn chưa biết thân phận thực của Vô Song vì vậy cũng chỉ biết Vô Song là Đông Phương Bất Bại, với cá tính của Hồ Phỉ khi nợ Vô Song một mạng tất nhiên báo đáp, mang hai đứa trẻ tới Tây Vực, tới tổng đà của Thăng Long Hội vốn không có gì.
Đi theo ba người này còn có cả Lạc Băng, Vô Song thật ra cũng không quen thuộc gì Lạc Băng cho lắm tuy nhiên Lạc Băng lại là người Hồng Hoa Hội, dùng con đường của Hồng Hoa Hội để tới Tây Vực vốn có độ an toàn tương đối cao vì vậy việc phụ trách chuyến đi này liền để Lạc Băng lo liệu, dù sao Thăng Long Hội mấy năm nay dưới sự trợ giúp của Xà Vương vẫn đang liên tục hợp tác cùng Thiên Địa Hội và Hồng Hoa Hội, muốn đưa người tới tổng đà Thăng Long Hội đối với Hồng Hoa Hội có thể coi là quen việc dễ làm.
Việc thứ ba mà Vô Song làm là viết một bức thư thứ ba, muốn Lưu Chính Phong giao tận tay cho thúc thúc của Vô Song tức Xà Vương ở Vô Lượng Sơn, vấn đề đảm bảo an toàn của Lưu Chính Phong cũng là do Trường Thanh Tử đến nhận, Trường Thanh Tử không biết phân thân nhưng mà dưới quyền Trường Thanh Tử có người, đám người này thực sự có thể tin tưởng, dù sao đều là tử sĩ đi theo Đông Phương Bất Bại tung hoành giang hồ, không có thực lực thì ai có thể tin?.
Đương nhiên trong những ngày này đối với Lưu Chính Phong cũng có một tin vui, người nhà của hắn được thả, tội trạng được minh oan.
Đây không phải thủ bút của Vô Song mà là quà của Phúc vương.
Phúc vương cùng Ngô vương có minh ước với nhau, Ngô Ứng Hùng bất tài không hoàn thành được việc lớn dĩ nhiên không phải là lỗi của Phúc vương, cơ hội chỉ đến một lần.
Phúc Khang An không có lý do gì công nhận tội danh của Lưu Chính Phong, tội danh mà Ngô Ứng Hùng vẽ ra, nếu Ngô Ứng Hùng có thể đoạt được Lưu Chính Phong thì cũng thôi nhưng mà hắn thất bại, thất bại thì việc này không bàn nữa.
Đương nhiên đây cũng là quà của Phúc Khang An dành cho Vô Song, Phúc Khang An hiện tại vẫn tưởng Vô Song là Đông Phương Bất Bại, việc xóa tội cho Lưu Chính Phong thật ra cũng vì Lưu Chính Phong nằm trong tay Vô Song hơn nữa kẻ này gia tài bạc triệu, số tiền này với Phúc Khang An không tính là gì nhưng với Vô Song (Đông Phương Bất Bại) có giá trị rất lớn trong việc xây dựng thế lực Hắc Mộc Nhai, trong viêc tích lương thực, mua vũ khí cũng như chiêu binh mãi mã.
Sau ba việc trên, việc cuối cùng mà Vô Song cần làm chính là rời khỏi Hành Dương Thành, Vô Song đến Đông Độ Khẩu.
Đông Độ Khẩu là cảng biển lớn nhất nam phương, cảng biển này cách Hành Dương khoảng 7 ngày lộ trình, thực sự rất xa xôi tuy nhiên Vô Song lại chỉ mang theo Hoàng Dung cùng Nhược Hoa di chuyển thì tốc độ nhanh hơn nhiều, tính đi tính lại muốn tới Đông Độ Khẩu chỉ cần 3 ngày.
Hiện tại Vô Song cùng Hoàng Dung đã đến một tiểu thành trấn gọi là Hạ Nghi Thành, tòa thành này còn cách Đông Độ Khẩu khoảng 2 ngày lộ trình, nói cách khác sau 2 ngày Vô Song liền mang theo Hoàng Dung cùng Mai Nhược Hoa dong buồm ra khơi, hướng về Đào Hoa Đảo.
_ _ _ __ _ _ _ _
P/s: Thực sự xin lỗi mọi người, mình bị não cá vàng quá T_T.
Phúc Kiến An tên đúng vốn là Phúc Khang An, chẳng hiểu nghĩ gì mà mình viết nhầm, cũng không nhớ nhầm chương nào hay đoạn nào nhưng chắc cũng không ít, giờ mình đổi lại tên cũ rồi, mọi người thông cảm giúp mình.
Ở đâu chỉ có một người duy nhất biết được hình ảnh trước mặt thể hiện cho điều gì, nàng là Tương Vân.
Tương Vân nhìn Tử Y ôm chặt Vô Song, ánh mắt lộ ra một tia ai oán nhưng mà rất nhanh trên mặt xuất hiện một nụ cười mỉm.
Ở đây ngoại trừ Tử Y cùng Vô Song ra thì còn 3 người.
Lam Đình cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, cô bé này ngây thơ vô cùng.
Đại Ngưu thì càng không phải nói, Đại Ngưu hiện tại vẫn còn bị dung mạo trước mặt làm cho chấn động không thôi hơn nữa hiện tại vậy mà cũng có xúc động chạy tới ôm Vô Song, Đại Ngưu thực sự rất rất nhớ Vô Song, rất rất nhớ đội trưởng.
Ở đây cũng chỉ có một mình Tương Vân biết thế nào là tình yêu, biết cái gì là tình cảm hơn nữa hiện tại nàng cũng đang ở trong thứ tình cảm, thứ cảm xúc của Tử Y.
Cái cảm giác này rất huyền diệu, rất khó nói, trong lòng nàng hiện tại xuất hiện những cảm xúc ngổn ngang.
Nàng gặp mặt Tử Y tỷ trong thời gian rất ngắn, bản thân danh tiếng của Viên Tử Y thì nàng tất nhiên đã nghe qua, nàng cũng biết Vô Song từng có một đoạn thời gian trên Nga Mi Sơn bất quá nàng trước đó không biết Vô Song ở cùng Tử Y mà thôi.
Tương Vân từ lâu cũng không còn là cô bé cái gì cũng không biết năm xưa, quãng thời gian 5 năm Vô Song biến mất ở thế giới này đã giúp nàng trưởng thành hơn nhiều, giúp nàng suy nghĩ thấu đáo hơn nhiều.
Khi mà bốn người đang nói chuyện, nàng nghe Viên Tử Y kể về vị Vô Song muội muội kia thì nàng đã hiểu rõ tất cả, cái ánh mắt của Viên Tử Y khi nói về Vô Song sao nàng không hiểu, sao nàng không rõ?.
Nàng thậm chí đoán ra luôn được sự tình năm đó là thế nào, năm đó dung mạo của Vô Song xinh đẹp bực nào nàng quá rõ ràng, dung mạo kia còn vượt qua cả nàng, vượt qua cả Hoa Si cô cô, thậm chí cả Tiên Âm cô cô, là đệ nhất tiểu mỹ nhân của Tử Ngọc Sơn.
Tại thời điểm đó, chỉ cần Vô Song mặc nữ trang, thiên hạ căn bản không có ai đoán Vô Song là nam nhân, tại thời điểm đó không biết bao nhiêu người đều bị "lừa", đều nhầm tưởng.
Tại Nga Mi Sơn, chỉ cần Vô Song ở trong thân phận nữ tử, đóng giả một nữ tử thì ai có thể phát hiện ra?, đến cả người tu nhân đạo như Nhân Thánh còn không nhìn ra Vô Song là nam thì toàn bộ Nga Mi Sơn không có người phát hiện ra được, tất nhiên trừ khi Vô Song cởi sạch toàn thân.
Tương Vân biết tại thời điểm trên Nga Mi Sơn có lẽ nữ tử gọi là Viên Tử Y kia đã đem lòng yêu Vô Song hơn nữa nhìn biểu hiện của Vô Song, nhìn Vô Song ôm Tử Y thì nàng cũng hiểu đây là lưỡng tình tương duyệt.
Nàng cũng không thắc mắc tại sao Tử Y lại đi yêu sư muội của mình, cái này đã không quan trọng.
Vấn đề quan trọng là Tương Vân biết Vô Song hiện tại thế nào, cho dù rất khó tin nhưng nàng vẫn nguyện ý tin, Vô Song hiện tại chia làm bản nam cùng bản nữ, nam vẫn gọi là Vô Song còn nữ thì thêm một cái họ Cơ phía trước.
Nếu Tử Y tỷ gặp mặt Vô Song căn bản không thể nhận ra hơn nữa Vô Song hiện tại đã không có khả năng giả dạng nữ nhân trừ khi dùng thuật dịch dung, mà ngay cả thế vẫn có khả năng bại lộ rất lớn.
Cơ Vô Song thì khác, Cơ Vô Song hoàn toàn là nữ nhân, sự xuất hiện của Cơ Vô Song lập tức hợp lý hóa cái nhầm tưởng năm đó, hợp lý hóa toàn bộ những gì vô lý, những gì không thể xảy ra.
Về mặt lý trí mà nói, Tương Vân cảm thấy vui cho người yêu của mình, nhưng về mặt tình cảm mà nói nàng lại cảm thấy mất mát, cảm thấy ngực mình đau nhói.
Nàng thực sự... rất muốn độc chiếm Vô Song tỷ tỷ, rất muốn, rất rất muốn.
Từ ngày ở Miêu Cương, nàng đã quyết định một đời theo Cơ Vô Song, Vô Song ca ca có nhiều nữ nhân như vậy, nàng muốn tranh cũng tranh không hết, nàng chẳng nhẽ phải tranh với Linh Tố tỷ?, tại cái thời đại này nam nhân năm thê bảy thiếp là thiên kinh địa nghĩa, nàng có tài cán gì để khiến Vô Song ca ca một mực ở bên mình, một mực chỉ có một mình nàng?.
Nàng nguyện ở bên Vô Song tỷ tỷ, nàng thực sự hy vọng Vô Song tỷ tỷ có thể đối tốt với một mình nàng, chỉ yêu một mình nàng, tại cái thế giới này tình cảm nữ nữ vẫn là một cái gì đó rất hiếm hoi thậm chí thuộc về cấm kỵ trong mắt người đời.
Trong mắt thế nhân, Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ thành duyên vợ chồng đã làm đảo lộn luân thường đạo lý, sư trò bên nhau là việc rất khó chấp nhận nhưng đấy chỉ là trong mắt những người biết chuyện, Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ đặt ở bên ngoài chỉ cần không ai mang chuyện này nói ra thì người đời chỉ biết bọn họ là đôi kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc.
Về phần thứ tình cảm nữ – nữ ở thế giới này mới thật sự là cấm kỵ, bất kể là ở trước mặt người quen hay người lạ thì hai nữ nhân ở bên nhau, hai nữ nhân yêu nhau đều là một việc không thể chấp nhận.
Mối quan hệ nam – nam vốn không xa lạ gì bởi đây là thế giới nam quyền, trong lịch sử có biết bao vua chúa nuôi nam sủng?, bọn họ là vua, bọn họ muốn gì chẳng được?, tương lai nhiều năm sau cho dù có phạm vào nam – nam luyến vậy thì chỉ cần lấy những tấm gương thời xưa ra mà luận, vậy chẳng nhẽ còn có thể phỉ báng các bậc vua chúa, các đại nhân vật trong suốt triều đại lịch sử hay sao?, vấn đề này rất nhiều người không nguyện nói cũng không nguyện công khai nhưng vẫn có thể nhắm mắt cho qua, đây là sự thực của cái thế giới này, sự thực của thời phong kiến.
Thời đại làm nên con người, nam nhân hiện tại làm chủ thời đại, chỉ cần nam nhân có quyền lực trong tay vậy bọn họ đại diện cho luật pháp thậm chí đại diện cho luân thường đạo lý.
Nữ nhân thì khác, nữ nhân quyền lực nhất thiên hạ là ai?, Lữ Trĩ tính là một người, Võ Tắc Thiên tính là một người, Từ Hy thái hậu tính là một người nhưng cả ba người này sinh lý rất bình thường, cũng không có những việc kia mà cho dù có thì thế gian ai biết được?, trong thời kỳ nam tử làm chủ, nho giáo thống trị thì hậu thế nhất định cũng xóa đi.
Nữ nhân xuất hiện vốn phải ở bên nam nhân, đây là tiêu chuẩn của thời đại.
Tương Vân tự mình phạm cấm kỵ, đi vào cái mối quan hệ này, nàng vốn nghĩ thế gian đã không ai dám bước theo con đường này của nàng nhưng mà lúc này lại xuất hiện một Viên Tử Y, bản thân Tương Vân sao có thể không thấy đau xót?.
Tương Vân cũng không biết, bản thân Viên Tử Y thì sợ gì cấm kỵ, quan tâm làm gì tới cấm kỵ.
Viên Tử Y là một nữ nhân có chuyện xưa trong người, với nàng mà nói nam nhân đều là mặt tối của thiên hạ, nàng từ khi tới Nga Mi đã lập chí thủ thân như ngọc, sau khi báo thù liền ở lại trên Nga Mi xuất gia đi tu, nàng trước đây không quan tâm đến tình cảm, một lòng cầu học.
Chỉ có sau khi gặp Vô Song, nàng mới thực sự biết thế nào là tình yêu, mới biết thế nào là tình cảm, cho dù muốn hay không thì cái cấm kỵ kia nàng nguyện ý phạm, trừ con đường này còn con đường nào nàng có thể đi ư?.
Vô Song xuất hiện, Vô Song khi đó là một trường hợp đặc biệt.
Vô Song là nam tử lại mang hình bóng của nữ tử, tại thời điểm đó Vô Song ở trên Nga My còn phải đóng giả nữ tử, giống như một nữ tử mang theo linh hồn nam tử vậy, dạng tồn tại này có lẽ là trường hợp duy nhất cải biến linh hồn Tử Y, cái biến được tình cảm của Tử Y.
_ _ _ __ _ __ _
“ Vô Song ca ca, có chuyện gì sao? “.
Lúc này ở một nơi khác, một giọng nữ tính vang lên, giọng nói của Hoàng Dung.
Dung nhi đang cùng Vô Song bàn chuyện liền thấy Vô Song ngẩn ra, nàng không khỏi tò mò, dù sao nam nhân của mình mỗi lần ngẩn người thì một là có suy nghĩ đột phá trong đầu, hai là có đại sự phát sinh.
Vô Song nghe Dung nhi gọi liền từ trong bần thần mà tỉnh lại dù sao việc Cơ Vô Song gặp mặt Tử Y tỷ thì Vô Song thực sự không ngờ.
Vô Song nghe Dung nhi nói về Tử Y tỷ, đương nhiên cũng biết mình bỏ lỡ nàng, chỉ muộn một chút mà thôi nhưng Vô Song thực sự không bắt được thân ảnh Tử Y tỷ, tại thời điểm đó Vô Song thật ra cũng biết là chưa thích hợp bởi Vô Song còn không biết giải quyết việc này với Tử Y thế nào.
Tử Y tỷ không phải là Linh Tố, trong lòng Tử Y có một vùng hắc ám rất lớn, có một chuyện xưa làm thay đổi toàn bộ nàng, để nàng chấp nhận một số việc thực sự khó vô cùng.
Thời điểm Vô Song gặp lại Hoàng Dung, thú thật Tử Y vẫn chưa rời khỏi Hành Sơn, chỉ cần Vô Song bất chấp tất cả mà tìm nàng thì khả năng rất lớn vẫn tìm được nhưng mà tìm được rồi sao?, tìm được xong nói gì?, Vô Song còn không giải đáp được.
Vô Song hiện tại vẫn nghĩ Tử Y còn đang ở nam phương thậm chí phụ cận Hành Dương thành nhưng đúng là không ngờ được Tử Y đã đế Nam Thiếu Lâm, lại còn tình cờ gặp mặt Cơ Vô Song.
Khóe miệng Vô Song khẽ mỉm cười, một nụ cười tương đối nhẹ nhõm, sau đó trả lời Hoàng Dung.
“Dung nhi, không có chuyện gì, cũng không cần lo lắng, chúng ta bàn tiếp chuyện kia đi”.
Hoàng Dung hơi nghi hoặc nhưng rất nhanh gật đầu, lại vì Vô Song phác thảo hải vực.
Trong hai ngày qua, Cơ Vô Song dành rất nhiều tâm huyết cứu trị ông ngoại thì Vô Song đương nhiên không nhàn dỗi.
Đầu tiên Vô Song viết một bức thư giới thiệu để Khúc Dương cùng Khúc Phi Yến tới Nam Thiếu Lâm, đương nhiên là viết dưới thân phận Đông Phương Bất Bại, xuất hiện dưới thân phận Đông Phương Bất Bại trước mặt Khúc Dương, lão nhân này đương nhiên không dám kháng lệnh.
Bức thư vốn chỉ là vật làm màu, việc Vô Song lấy thân phận Đông Phương Bất Bại chỉ đề lừa Khúc Dương ngoài ra không có diệu dụng nào khác, Vô Song không dám chắc Giác Viễn sẽ vì bốn chữ Đông Phương Bất Bại mà cứu Khúc Dương nhưng mà ở Nam Thiếu Lâm có Cơ Vô Song thì lại khác, Giác Viễn nhất định sẽ bán mặt mũi cho nàng, đương nhiên để bảo hộ Khúc Phi Yến cùng gia gia, Vô Song trực tiếp để Trường Thanh Tử đưa hai người tới Nam Thiếu Lâm.
Việc thứ hai thì phải nói từ tận vài ngày trước, tại thời điểm xảy ra sự kiện Lưu phủ thì Vô Song liền để Hồ Phỉ mang Tiểu Bảo cùng Thạch Phá Thiên tới Tây Vực.
Hồ Phỉ hiện tại còn chưa biết thân phận thực của Vô Song vì vậy cũng chỉ biết Vô Song là Đông Phương Bất Bại, với cá tính của Hồ Phỉ khi nợ Vô Song một mạng tất nhiên báo đáp, mang hai đứa trẻ tới Tây Vực, tới tổng đà của Thăng Long Hội vốn không có gì.
Đi theo ba người này còn có cả Lạc Băng, Vô Song thật ra cũng không quen thuộc gì Lạc Băng cho lắm tuy nhiên Lạc Băng lại là người Hồng Hoa Hội, dùng con đường của Hồng Hoa Hội để tới Tây Vực vốn có độ an toàn tương đối cao vì vậy việc phụ trách chuyến đi này liền để Lạc Băng lo liệu, dù sao Thăng Long Hội mấy năm nay dưới sự trợ giúp của Xà Vương vẫn đang liên tục hợp tác cùng Thiên Địa Hội và Hồng Hoa Hội, muốn đưa người tới tổng đà Thăng Long Hội đối với Hồng Hoa Hội có thể coi là quen việc dễ làm.
Việc thứ ba mà Vô Song làm là viết một bức thư thứ ba, muốn Lưu Chính Phong giao tận tay cho thúc thúc của Vô Song tức Xà Vương ở Vô Lượng Sơn, vấn đề đảm bảo an toàn của Lưu Chính Phong cũng là do Trường Thanh Tử đến nhận, Trường Thanh Tử không biết phân thân nhưng mà dưới quyền Trường Thanh Tử có người, đám người này thực sự có thể tin tưởng, dù sao đều là tử sĩ đi theo Đông Phương Bất Bại tung hoành giang hồ, không có thực lực thì ai có thể tin?.
Đương nhiên trong những ngày này đối với Lưu Chính Phong cũng có một tin vui, người nhà của hắn được thả, tội trạng được minh oan.
Đây không phải thủ bút của Vô Song mà là quà của Phúc vương.
Phúc vương cùng Ngô vương có minh ước với nhau, Ngô Ứng Hùng bất tài không hoàn thành được việc lớn dĩ nhiên không phải là lỗi của Phúc vương, cơ hội chỉ đến một lần.
Phúc Khang An không có lý do gì công nhận tội danh của Lưu Chính Phong, tội danh mà Ngô Ứng Hùng vẽ ra, nếu Ngô Ứng Hùng có thể đoạt được Lưu Chính Phong thì cũng thôi nhưng mà hắn thất bại, thất bại thì việc này không bàn nữa.
Đương nhiên đây cũng là quà của Phúc Khang An dành cho Vô Song, Phúc Khang An hiện tại vẫn tưởng Vô Song là Đông Phương Bất Bại, việc xóa tội cho Lưu Chính Phong thật ra cũng vì Lưu Chính Phong nằm trong tay Vô Song hơn nữa kẻ này gia tài bạc triệu, số tiền này với Phúc Khang An không tính là gì nhưng với Vô Song (Đông Phương Bất Bại) có giá trị rất lớn trong việc xây dựng thế lực Hắc Mộc Nhai, trong viêc tích lương thực, mua vũ khí cũng như chiêu binh mãi mã.
Sau ba việc trên, việc cuối cùng mà Vô Song cần làm chính là rời khỏi Hành Dương Thành, Vô Song đến Đông Độ Khẩu.
Đông Độ Khẩu là cảng biển lớn nhất nam phương, cảng biển này cách Hành Dương khoảng 7 ngày lộ trình, thực sự rất xa xôi tuy nhiên Vô Song lại chỉ mang theo Hoàng Dung cùng Nhược Hoa di chuyển thì tốc độ nhanh hơn nhiều, tính đi tính lại muốn tới Đông Độ Khẩu chỉ cần 3 ngày.
Hiện tại Vô Song cùng Hoàng Dung đã đến một tiểu thành trấn gọi là Hạ Nghi Thành, tòa thành này còn cách Đông Độ Khẩu khoảng 2 ngày lộ trình, nói cách khác sau 2 ngày Vô Song liền mang theo Hoàng Dung cùng Mai Nhược Hoa dong buồm ra khơi, hướng về Đào Hoa Đảo.
_ _ _ __ _ _ _ _
P/s: Thực sự xin lỗi mọi người, mình bị não cá vàng quá T_T.
Phúc Kiến An tên đúng vốn là Phúc Khang An, chẳng hiểu nghĩ gì mà mình viết nhầm, cũng không nhớ nhầm chương nào hay đoạn nào nhưng chắc cũng không ít, giờ mình đổi lại tên cũ rồi, mọi người thông cảm giúp mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.