Chương 816: Bồng lai tiên đảo (2)
Người Qua Đường Ất
22/05/2019
Thứ đầu tiên làm người ta nhận ra ở Bồng Lai Tiên Đảo là sương mù, sương mù cực kỳ khủng khiếp, sương trắng cả mặt biển.
Không rõ đây là Bồng Lai Tiên Đảo hay Quỷ Đảo nữa bởi khi có sương mù bao phủ thì nửa giống tiên khí lượn lờ nửa lại mang theo cái lạnh đáng sợ đi vào lòng người.
Sáu con thuyền mang theo gần 300 người ra khơi rốt cuộc chậm rãi xuyên qua màn sương mù dày đặc mà tới Bồng Lai Tiên Đảo.
Lúc này đám tử tù toàn bộ được đưa lên khoang thuyền, đương nhiên trong đó có cả Vô Song.
Tất cả tử tù đều được tháo xích sắt ra nhưng mà trên người Vô Song vẫn y nguyên mang theo Kim Cang Tỏa, bản thân kẻ giám sát Vô Song hiện tại là Thiên Vũ Trung, hắn căn bản sẽ không tháo Kim Cang Tỏa ra cho Vô Song.
Đứng trên khoang thuyền, cái nhìn đầu tiên của đám người về Bồng Lai Tiên Đảo chính là màu xanh, một màu xanh mượt tràn đầy sức sống, khác hẳn với lớp sương mù bên ngoài.
Trước mặt chính là Bồng Lai Tiên Đảo.
Đối với đám người giám sát thì bọn họ hiểu đảo này đại diện cho cái gì, đây là hòn đảo của sự trường sinh bất tử.
Đối với những kẻ từ tù bọn họ không hiểu đảo này là gì nhưng đây chính là tấm hộ chiếu để trở về, để sống đồng thời còn thực hiện mộng tưởng.
Về phần đối với Vô Song, hòn đảo này lại có một ý nghĩa đặc biệt khác, chẳng hiểu tại sao khi vừa xuyên qua màn sương mù, Vô Song nhìn hòn đảo này đã thấy ngứa mắt.
_ _ _ _ _ _ __ _
Đoàn đội cũng không lập tức thả đám tử tù này xuống Bồng Lai Tiên Đảo mà 6 con thuyền chậm rãi tách ra, phân chia theo các hướng khác nhau rồi mới chậm rãi thả người, mỗi tử tù cùng người giám sát sẽ được thả ở một nơi riêng biệt ở ngoài rìa Bồng Lai Tiên Đảo.
Vô Song thì không hiểu và không quan tâm lắm cái đám người này làm gì nhưng mà Vô Song nghe nói đây là lệnh của tướng quân Fujiwara Konno.
Vị tướng quân này Vô Song thậm chí còn chưa gặp mặt nhưng mà người này chính là người chịu trách nhiệm chính của mọi hành động do thám, là thống lĩnh tối cao của hành động lần này, lệnh của Konno ban ra thì mọi người chỉ cần chấp hành là đủ.
Vì các tử tù bị tách ra sau đó đưa các vị trí ở xung quanh Bồng Lai Tiên Đảo nên rất khó xác định phương hướng của nhau tuy nhiên cũng vì thế mà mỗi con thuyền đều di chuyển trên một đường vòng cung rất lớn, từ đó đại khái có thể quan sát được rìa của Bồng Lai Tiên Đảo.
Nhìn về phía rìa của Bồng Lai Tiên Đảo cũng không phải chỉ có một mình Vô Song nhìn ra mà có rất nhiều người có thể quan sát thấy thỉnh thoảng ở rìa đảo có thể gặp những bức tượng Phật, những bức tượng Phật rất lớn, có những bức hình dạng bình thường nhưng lại có những bức hình thù cực kỳ quỷ dị, nhìn vào không rõ là đang tạc tượng Phật hay tạc hình ác ma nữa.
Sự xuất hiện của những bức tượng Phật này minh chứng cho một điều, hòn đảo này từng có người ở hoặc hiện tại vẫn có người ở, đây là một vấn đề cực kỳ quan trọng, bởi vì rất có khả năng trên đảo sẽ nổi ra chiến tranh, chiến tranh giữa những tử tù cùng với cư dân trên đảo.
Bỏ qua nỗi lo lắng này thì Bồng Lai Tiên Đảo có lẽ xứng với cái tên của nó, khi những con thuyền bắt đầu dạo quanh hòn đảo này liền có thể cảm nhận được Bồng Lai Tiên Đảo rất đẹp, cây cối ngát xanh tràn ngập sức sống, chưa tiến vào đảo đã thế vậy thử hỏi đặt chân lên đảo còn thế nào?.
Vô Song cũng không phải đợi lâu lắm, đại khái sau một tiếng đồng hồ hắn cùng Thiên Vũ Trung cũng thành công đặt chân lên hòn đảo này đồng thời nơi Vô Song cùng Thiên Vũ Trung vừa vặn có một bức tượng cổ phật.
Vừa đặt chân xuống Bồng Lai Tiên Đảo, nơi Vô Song cùng Thiên Vũ Trung đứng còn chưa được coi là mặt đất mà chỉ là vùng nước cạn nhưng Vô Song đã mặc kệ Thiên Vũ Trung mà đi về phía cổ phật kia, điều này làm Thiên Vũ Trung hơi nhíu mày lại nhưng cũng không nghĩ nhiều, hắn cũng chậm rãi bước về phía Vô Song.
Người Phù Tang không hẳn quá sùng phật nhưng mà phật giáo vẫn có được địa vị của chính mình tại Phù Tang từ đó có thể thấy tượng phật ở đất nước này cũng không xa lạ gì, điều đáng nói là bức tượng phật này rất quái dị.
Vô Song đưa tay chạm vào thứ này, một bức tượng phật bằng đồng, một bức tượng phật hay đúng hơn là một cái đầu phật khổng lồ, vấn đề là ở trên đỉnh đầu của nó lại có vô số các bức tượng nhỏ hơn hình đầu người đặt lên nhau... gần như búi tóc của bức tượng phật vậy.
Phật nào lại chơi cái trò này?.
Nhìn bức tượng bị rễ cây bao phủ, Vô Song có thể đoán ra nó ít nhất cũng ở đây cả vài chục năm thậm chí vài trăm năm.
"Tượng phật bình thường hình thù thế này à? ".
Đây chính là câu nói đầu tiên của Vô Song với Thiên Vũ Trung.
Thiên Vũ Trũng cũng nhìn bức tượng này sau đó chậm rãi lắc đầu mà đáp.
"Chưa thấy bao giờ ".
Vô Song gật đầu rồi không để ý đến hắn nữa, ánh mắt Vô Song lại nhìn về phía bờ đất trước mặt.
Bồng Lai Tiên Đảo có rất nhiều cây cối nhưng mà đây vẫn là một hòn đảo nằm trên biển vì vậy cây cối ở khu vực rìa ngoài nhất định phải là những cây có khả năng chịu mặn cực tốt, tuy không nhận ra đây là chủng loại nào nhưng nhìn bộ rễ của nó chắm thẳng xuống mặt đất, nhìn bộ rễ bám vào khu vực nước mặn thì Vô Song có thể hiểu sức sống của nó mãnh liệt như thế nào.
Lại cố gắng nhìn xung quanh một lúc đến khi thật sự không nhìn ra cái gì, Vô Song mới bắt đầu bước lên đảo có điều ngay sau khi bước lên đảo, Thiên Vũ Trung cũng bước theo.
Vô Song lúc này mới chậm rãi quay đầu nhìn đối phương, sau đó thản nhiên mở miệng.
"Cút ".
Thiên Vũ Trung nhìn Vô Song, hai tay nắm vào chuôi Katana nhưng không giống Huân, hắn hạ thấp trọng tâm cơ thể lại, nhưng không rút kiếm ra.
Vô Song biết đây là "thế" của Phù Tang, là nghệ thuật rút kiếm trong kiếm đạo Phù Tang.
Thiên Vũ Trung vào thế, hắn thản nhiên mà nói."Ta là giám sát của ngươi sao có thể đi được đây?, hơn nữa ta là tấm vé thông hành cho ngươi, nếu ngươi trở về không có giám sát vậy sẽ rất phiền phức ".
Thiên Vũ Trung cười, hắn cười đầy tự tin nhưng mà trong mắt Vô Song đầy đáng ghét.
Vô Song nhìn đối phương, xác nhận đối phương không có ý lùi lại, Vô Song mới nói.
"Cút hoặc chết ngay tại đây ".
Thiên Vũ Trung nắm chuôi Katana càng chặt hơn, ánh mắt của hắn rốt cuộc trở về với cái vẻ trầm ổn, trong phúc chốc Thiên Vũ Trung như trở thành một ngọn thái sơn vậy, uy thế hùng hồn vô cùng.
Thiên Vũ Trung bắt đầu hiện uy của mình cho Vô Song xem, uy của hắn là một ngọn núi, một ngọn núi khổng lồ.
"Nghịch Thiên Di Hành, ngươi vẫn nên suy nghĩ lại thì hơn, ngươi rất mạnh nhưng mà với Kim Cang Tỏa trên người thì ta cũng không mất nhiều thời gian chế ngự ngươi, đương nhiên ta không muốn giết ngươi chút nào ".
"Màn trình diễn của ngươi ở Bồng Lai Tiên Đảo hay đúng hơn những thứ ngươi mang về từ Bồng Lai Tiên Đảo sẽ có trợ giúp rất lớn với tương lai của ta, ngược lại có ta ở đây sau này ngươi trở về Phù Tang cũng được rất nhiều lợi ích, một kẻ mạnh như ngươi không thể bị bắt bởi Huân, đáp án duy nhất chính là ngươi vì lý do nào đó sớm biết được việc này, ngươi cố tình muốn tới Bồng Lai Tiên Đảo sau đó trở thành người thắng cuối cùng ".
"Nơi này là một trò chơi, là một cuộc thi, chúng ta là một cặp đôi, sức mạnh của ta cùng sức mạnh của ngươi có thể gạt bỏ mọi đối thủ, sau khi trở về cũng chính là cặp đôi thắng cuộc lớn nhất, ta thật sự không muốn giết ngươi chút nào mà ngươi không có ta thì khi trở về vẫn cứ là tội đồ, mãi mãi không rửa sạch tội danh này ".
Thiên Vũ Trung càng nói càng tự tin, cứ như hắn nắm đằng chuôi cái trò chơi này vậy.
Đương nhiên những lời Thiên Vũ Trung có lẽ sẽ đúng, hắn có lẽ sẽ thu được hợp tác nếu... hắn đang nói chuyện với một người không phải Vô Song.
Chỉ thấy ở phía ngược lại, Vô Song nhếch miệng rồi với ánh mắt không thể tin được của Thiên Vũ Trung, Vô Song vặn vẹo thân thể.
Theo động tác vặn vẹo này của hắn, toàn bộ Kim Cang Tỏa liền bị tháo rời, ầm ầm đổ xuống.
Tất nhiên kinh ngạc quy về kinh ngạc, Thiên Vũ Trung là đệ nhất nhân của Thập Ngũ Đương Đại, hắn biết mình phải làm gì.
Hắn không thể nào tin được việc Vô Song vừa làm nhưng hắn vẫn hành động cực kỳ nhanh, cực kỳ tốc độ bởi hắn biết mọi việc đã quá tầm kiểm soát, nhất định phải tiên hạ thủ vi cường.
Thân thể Vô Song chịu sự hành hạ của Kim Cang Tỏa trong nhiều ngày, sau khi tháo Kim Cang Tỏa ra thì chắc chắn không thể ở trạng thái tốt nhất, khi mọi việc đã đi quá giới hạn thì Thiên Vũ Trung chọn thời điểm ra tay cũng cực thích hợp, đây là lúc Vô Song yếu nhất.
Kiếm thế trầm trọng như núi, uy nặng tựa thái sơn nhưng mà đường kiếm lại nhanh như loài chim cắt, cắt thẳng vào cổ Vô Song.
Kiếm pháp của Thiên Vũ Trung thực sự rất đáng sợ nhưng mà Thiên Vũ Trung sau khi cắt vào cổ Vô Song thì lại không thể tiến được một bước nào nữa, cả cơ thể hắn như bị định thân thuật vậy.
Thiên Vũ Trung nặng tựa như núi nhưng mà Vô Song còn hơn cả thế, Vô Song chính là cả thiên địa đại thế bởi Vô Song có Kiếm Vực của riêng mình.
Kiếm Vực toàn diện mở ra, thứ uy áp của Kiếm Vực không phải Thiên Vũ Trung có thể bỏ qua được, dưới tác động của Kiếm Vực cả người Thiên Vũ Trung liền khựng lại, hắn đương nhiên có thể cử động tiếp dù sao Vô Song cũng chỉ làm hắn khựng lại một chút mà thôi nhưng hiện tại Thiên Vũ Trung... không còn chút chiến ý nào.
Hắn kinh hãi nhìn Vô Song, miệng lắp bắp.
"Kiếm Thần... ngươi là Kiếm Thần, tại sao lại là Kiếm Thần, sao có thể là Kiếm Thần ".
Vô Song không biết Kiếm Thần là gì nhưng mà hắn cũng có thể đoán ra được, tại Phù Tang đây có lẽ để chỉ những kẻ ngộ ra Kiếm Vực.
Tất nhiên đã mở ra Kiếm Vực thì Vô Song không có ý tha cho Thiên Vũ Trung, Thiên Vũ Trung còn đang trong cơn kinh hoàng chỉ thấy ngực đau nhói sau đó máu tươi phun ra, ngực của hắn từ bao giờ đã bị kiếm khí của Vô Song xuyên thủng.
Thiên Vũ Trung bị đau đớn làm tỉnh lại, hắn gầm lên một tiếng, gần như lấy hết sức lực cùng ý chí muốn bổ một kiếm chí mạng về phía Vô Song, dù sao kiếm của hắn đã đến rất gần Vô Song rồi, đáng tiếc hắn làm không được.
Vô số kiếm khí ngưng thành kiếm ảnh, kiếm ảnh bắt đầu ngưng thực.
Từng lưỡi kiếm rất nhanh cắt qua người Thiên Vũ Trung, thân thể Thiên Vũ Trung liền bị cắt ra thành 5 mảnh.
Cơ thể Thiên Vũ Trung bị hất bay lên, hai tay, đầu, nửa thân trên, nửa thân dưới ầm ầm rơi xuống, máu huyết phun ra trên bầu trời.
Dưới cơn mưa máu của vị thiên tài đệ nhất Thiên Vũ gia, Vô Song thản nhiên đưa tay ra, bàn tay nắm lấy chuôi Katana của Thiên Vũ Trung vừa vặn rơi xuống.
Nắm chặt lấy thanh Katana này, khóe miệng Vô Song khẽ nhếch lên.
"Kiếm này thật nặng nhưng mà cũng thật vừa tay ".
Thanh Katana của Thiên Vũ Trung cũng có tên riêng, nó gọi là Yama.
Cái tên này ý chỉ Sơn Thần bởi thanh Yama này quả thật đặc biệt, nó là một thanh Katana dài 120 cm tức là một thanh Katana quá khổ đồng thời nặng đến 20 kg, một thanh kiếm nặng tựa như núi, hùng vĩ cũng tựa như núi.
Vô Song không rõ tên của thanh Katana này là gì cả nhưng không ảnh hưởng gì đến việc Vô Song thấy nó thuận tay.
Giống như Thiên Vũ Trung, đeo thanh Yama bên hông, Vô Song bắt đầu đi vào trong Bồng Lai Tiên Đảo, bắt đầu hành trình của chính mình, về phần cái chết của Thiên Vũ Trung?, Vô Song mặc nhiên không quan tâm.
Không rõ đây là Bồng Lai Tiên Đảo hay Quỷ Đảo nữa bởi khi có sương mù bao phủ thì nửa giống tiên khí lượn lờ nửa lại mang theo cái lạnh đáng sợ đi vào lòng người.
Sáu con thuyền mang theo gần 300 người ra khơi rốt cuộc chậm rãi xuyên qua màn sương mù dày đặc mà tới Bồng Lai Tiên Đảo.
Lúc này đám tử tù toàn bộ được đưa lên khoang thuyền, đương nhiên trong đó có cả Vô Song.
Tất cả tử tù đều được tháo xích sắt ra nhưng mà trên người Vô Song vẫn y nguyên mang theo Kim Cang Tỏa, bản thân kẻ giám sát Vô Song hiện tại là Thiên Vũ Trung, hắn căn bản sẽ không tháo Kim Cang Tỏa ra cho Vô Song.
Đứng trên khoang thuyền, cái nhìn đầu tiên của đám người về Bồng Lai Tiên Đảo chính là màu xanh, một màu xanh mượt tràn đầy sức sống, khác hẳn với lớp sương mù bên ngoài.
Trước mặt chính là Bồng Lai Tiên Đảo.
Đối với đám người giám sát thì bọn họ hiểu đảo này đại diện cho cái gì, đây là hòn đảo của sự trường sinh bất tử.
Đối với những kẻ từ tù bọn họ không hiểu đảo này là gì nhưng đây chính là tấm hộ chiếu để trở về, để sống đồng thời còn thực hiện mộng tưởng.
Về phần đối với Vô Song, hòn đảo này lại có một ý nghĩa đặc biệt khác, chẳng hiểu tại sao khi vừa xuyên qua màn sương mù, Vô Song nhìn hòn đảo này đã thấy ngứa mắt.
_ _ _ _ _ _ __ _
Đoàn đội cũng không lập tức thả đám tử tù này xuống Bồng Lai Tiên Đảo mà 6 con thuyền chậm rãi tách ra, phân chia theo các hướng khác nhau rồi mới chậm rãi thả người, mỗi tử tù cùng người giám sát sẽ được thả ở một nơi riêng biệt ở ngoài rìa Bồng Lai Tiên Đảo.
Vô Song thì không hiểu và không quan tâm lắm cái đám người này làm gì nhưng mà Vô Song nghe nói đây là lệnh của tướng quân Fujiwara Konno.
Vị tướng quân này Vô Song thậm chí còn chưa gặp mặt nhưng mà người này chính là người chịu trách nhiệm chính của mọi hành động do thám, là thống lĩnh tối cao của hành động lần này, lệnh của Konno ban ra thì mọi người chỉ cần chấp hành là đủ.
Vì các tử tù bị tách ra sau đó đưa các vị trí ở xung quanh Bồng Lai Tiên Đảo nên rất khó xác định phương hướng của nhau tuy nhiên cũng vì thế mà mỗi con thuyền đều di chuyển trên một đường vòng cung rất lớn, từ đó đại khái có thể quan sát được rìa của Bồng Lai Tiên Đảo.
Nhìn về phía rìa của Bồng Lai Tiên Đảo cũng không phải chỉ có một mình Vô Song nhìn ra mà có rất nhiều người có thể quan sát thấy thỉnh thoảng ở rìa đảo có thể gặp những bức tượng Phật, những bức tượng Phật rất lớn, có những bức hình dạng bình thường nhưng lại có những bức hình thù cực kỳ quỷ dị, nhìn vào không rõ là đang tạc tượng Phật hay tạc hình ác ma nữa.
Sự xuất hiện của những bức tượng Phật này minh chứng cho một điều, hòn đảo này từng có người ở hoặc hiện tại vẫn có người ở, đây là một vấn đề cực kỳ quan trọng, bởi vì rất có khả năng trên đảo sẽ nổi ra chiến tranh, chiến tranh giữa những tử tù cùng với cư dân trên đảo.
Bỏ qua nỗi lo lắng này thì Bồng Lai Tiên Đảo có lẽ xứng với cái tên của nó, khi những con thuyền bắt đầu dạo quanh hòn đảo này liền có thể cảm nhận được Bồng Lai Tiên Đảo rất đẹp, cây cối ngát xanh tràn ngập sức sống, chưa tiến vào đảo đã thế vậy thử hỏi đặt chân lên đảo còn thế nào?.
Vô Song cũng không phải đợi lâu lắm, đại khái sau một tiếng đồng hồ hắn cùng Thiên Vũ Trung cũng thành công đặt chân lên hòn đảo này đồng thời nơi Vô Song cùng Thiên Vũ Trung vừa vặn có một bức tượng cổ phật.
Vừa đặt chân xuống Bồng Lai Tiên Đảo, nơi Vô Song cùng Thiên Vũ Trung đứng còn chưa được coi là mặt đất mà chỉ là vùng nước cạn nhưng Vô Song đã mặc kệ Thiên Vũ Trung mà đi về phía cổ phật kia, điều này làm Thiên Vũ Trung hơi nhíu mày lại nhưng cũng không nghĩ nhiều, hắn cũng chậm rãi bước về phía Vô Song.
Người Phù Tang không hẳn quá sùng phật nhưng mà phật giáo vẫn có được địa vị của chính mình tại Phù Tang từ đó có thể thấy tượng phật ở đất nước này cũng không xa lạ gì, điều đáng nói là bức tượng phật này rất quái dị.
Vô Song đưa tay chạm vào thứ này, một bức tượng phật bằng đồng, một bức tượng phật hay đúng hơn là một cái đầu phật khổng lồ, vấn đề là ở trên đỉnh đầu của nó lại có vô số các bức tượng nhỏ hơn hình đầu người đặt lên nhau... gần như búi tóc của bức tượng phật vậy.
Phật nào lại chơi cái trò này?.
Nhìn bức tượng bị rễ cây bao phủ, Vô Song có thể đoán ra nó ít nhất cũng ở đây cả vài chục năm thậm chí vài trăm năm.
"Tượng phật bình thường hình thù thế này à? ".
Đây chính là câu nói đầu tiên của Vô Song với Thiên Vũ Trung.
Thiên Vũ Trũng cũng nhìn bức tượng này sau đó chậm rãi lắc đầu mà đáp.
"Chưa thấy bao giờ ".
Vô Song gật đầu rồi không để ý đến hắn nữa, ánh mắt Vô Song lại nhìn về phía bờ đất trước mặt.
Bồng Lai Tiên Đảo có rất nhiều cây cối nhưng mà đây vẫn là một hòn đảo nằm trên biển vì vậy cây cối ở khu vực rìa ngoài nhất định phải là những cây có khả năng chịu mặn cực tốt, tuy không nhận ra đây là chủng loại nào nhưng nhìn bộ rễ của nó chắm thẳng xuống mặt đất, nhìn bộ rễ bám vào khu vực nước mặn thì Vô Song có thể hiểu sức sống của nó mãnh liệt như thế nào.
Lại cố gắng nhìn xung quanh một lúc đến khi thật sự không nhìn ra cái gì, Vô Song mới bắt đầu bước lên đảo có điều ngay sau khi bước lên đảo, Thiên Vũ Trung cũng bước theo.
Vô Song lúc này mới chậm rãi quay đầu nhìn đối phương, sau đó thản nhiên mở miệng.
"Cút ".
Thiên Vũ Trung nhìn Vô Song, hai tay nắm vào chuôi Katana nhưng không giống Huân, hắn hạ thấp trọng tâm cơ thể lại, nhưng không rút kiếm ra.
Vô Song biết đây là "thế" của Phù Tang, là nghệ thuật rút kiếm trong kiếm đạo Phù Tang.
Thiên Vũ Trung vào thế, hắn thản nhiên mà nói."Ta là giám sát của ngươi sao có thể đi được đây?, hơn nữa ta là tấm vé thông hành cho ngươi, nếu ngươi trở về không có giám sát vậy sẽ rất phiền phức ".
Thiên Vũ Trung cười, hắn cười đầy tự tin nhưng mà trong mắt Vô Song đầy đáng ghét.
Vô Song nhìn đối phương, xác nhận đối phương không có ý lùi lại, Vô Song mới nói.
"Cút hoặc chết ngay tại đây ".
Thiên Vũ Trung nắm chuôi Katana càng chặt hơn, ánh mắt của hắn rốt cuộc trở về với cái vẻ trầm ổn, trong phúc chốc Thiên Vũ Trung như trở thành một ngọn thái sơn vậy, uy thế hùng hồn vô cùng.
Thiên Vũ Trung bắt đầu hiện uy của mình cho Vô Song xem, uy của hắn là một ngọn núi, một ngọn núi khổng lồ.
"Nghịch Thiên Di Hành, ngươi vẫn nên suy nghĩ lại thì hơn, ngươi rất mạnh nhưng mà với Kim Cang Tỏa trên người thì ta cũng không mất nhiều thời gian chế ngự ngươi, đương nhiên ta không muốn giết ngươi chút nào ".
"Màn trình diễn của ngươi ở Bồng Lai Tiên Đảo hay đúng hơn những thứ ngươi mang về từ Bồng Lai Tiên Đảo sẽ có trợ giúp rất lớn với tương lai của ta, ngược lại có ta ở đây sau này ngươi trở về Phù Tang cũng được rất nhiều lợi ích, một kẻ mạnh như ngươi không thể bị bắt bởi Huân, đáp án duy nhất chính là ngươi vì lý do nào đó sớm biết được việc này, ngươi cố tình muốn tới Bồng Lai Tiên Đảo sau đó trở thành người thắng cuối cùng ".
"Nơi này là một trò chơi, là một cuộc thi, chúng ta là một cặp đôi, sức mạnh của ta cùng sức mạnh của ngươi có thể gạt bỏ mọi đối thủ, sau khi trở về cũng chính là cặp đôi thắng cuộc lớn nhất, ta thật sự không muốn giết ngươi chút nào mà ngươi không có ta thì khi trở về vẫn cứ là tội đồ, mãi mãi không rửa sạch tội danh này ".
Thiên Vũ Trung càng nói càng tự tin, cứ như hắn nắm đằng chuôi cái trò chơi này vậy.
Đương nhiên những lời Thiên Vũ Trung có lẽ sẽ đúng, hắn có lẽ sẽ thu được hợp tác nếu... hắn đang nói chuyện với một người không phải Vô Song.
Chỉ thấy ở phía ngược lại, Vô Song nhếch miệng rồi với ánh mắt không thể tin được của Thiên Vũ Trung, Vô Song vặn vẹo thân thể.
Theo động tác vặn vẹo này của hắn, toàn bộ Kim Cang Tỏa liền bị tháo rời, ầm ầm đổ xuống.
Tất nhiên kinh ngạc quy về kinh ngạc, Thiên Vũ Trung là đệ nhất nhân của Thập Ngũ Đương Đại, hắn biết mình phải làm gì.
Hắn không thể nào tin được việc Vô Song vừa làm nhưng hắn vẫn hành động cực kỳ nhanh, cực kỳ tốc độ bởi hắn biết mọi việc đã quá tầm kiểm soát, nhất định phải tiên hạ thủ vi cường.
Thân thể Vô Song chịu sự hành hạ của Kim Cang Tỏa trong nhiều ngày, sau khi tháo Kim Cang Tỏa ra thì chắc chắn không thể ở trạng thái tốt nhất, khi mọi việc đã đi quá giới hạn thì Thiên Vũ Trung chọn thời điểm ra tay cũng cực thích hợp, đây là lúc Vô Song yếu nhất.
Kiếm thế trầm trọng như núi, uy nặng tựa thái sơn nhưng mà đường kiếm lại nhanh như loài chim cắt, cắt thẳng vào cổ Vô Song.
Kiếm pháp của Thiên Vũ Trung thực sự rất đáng sợ nhưng mà Thiên Vũ Trung sau khi cắt vào cổ Vô Song thì lại không thể tiến được một bước nào nữa, cả cơ thể hắn như bị định thân thuật vậy.
Thiên Vũ Trung nặng tựa như núi nhưng mà Vô Song còn hơn cả thế, Vô Song chính là cả thiên địa đại thế bởi Vô Song có Kiếm Vực của riêng mình.
Kiếm Vực toàn diện mở ra, thứ uy áp của Kiếm Vực không phải Thiên Vũ Trung có thể bỏ qua được, dưới tác động của Kiếm Vực cả người Thiên Vũ Trung liền khựng lại, hắn đương nhiên có thể cử động tiếp dù sao Vô Song cũng chỉ làm hắn khựng lại một chút mà thôi nhưng hiện tại Thiên Vũ Trung... không còn chút chiến ý nào.
Hắn kinh hãi nhìn Vô Song, miệng lắp bắp.
"Kiếm Thần... ngươi là Kiếm Thần, tại sao lại là Kiếm Thần, sao có thể là Kiếm Thần ".
Vô Song không biết Kiếm Thần là gì nhưng mà hắn cũng có thể đoán ra được, tại Phù Tang đây có lẽ để chỉ những kẻ ngộ ra Kiếm Vực.
Tất nhiên đã mở ra Kiếm Vực thì Vô Song không có ý tha cho Thiên Vũ Trung, Thiên Vũ Trung còn đang trong cơn kinh hoàng chỉ thấy ngực đau nhói sau đó máu tươi phun ra, ngực của hắn từ bao giờ đã bị kiếm khí của Vô Song xuyên thủng.
Thiên Vũ Trung bị đau đớn làm tỉnh lại, hắn gầm lên một tiếng, gần như lấy hết sức lực cùng ý chí muốn bổ một kiếm chí mạng về phía Vô Song, dù sao kiếm của hắn đã đến rất gần Vô Song rồi, đáng tiếc hắn làm không được.
Vô số kiếm khí ngưng thành kiếm ảnh, kiếm ảnh bắt đầu ngưng thực.
Từng lưỡi kiếm rất nhanh cắt qua người Thiên Vũ Trung, thân thể Thiên Vũ Trung liền bị cắt ra thành 5 mảnh.
Cơ thể Thiên Vũ Trung bị hất bay lên, hai tay, đầu, nửa thân trên, nửa thân dưới ầm ầm rơi xuống, máu huyết phun ra trên bầu trời.
Dưới cơn mưa máu của vị thiên tài đệ nhất Thiên Vũ gia, Vô Song thản nhiên đưa tay ra, bàn tay nắm lấy chuôi Katana của Thiên Vũ Trung vừa vặn rơi xuống.
Nắm chặt lấy thanh Katana này, khóe miệng Vô Song khẽ nhếch lên.
"Kiếm này thật nặng nhưng mà cũng thật vừa tay ".
Thanh Katana của Thiên Vũ Trung cũng có tên riêng, nó gọi là Yama.
Cái tên này ý chỉ Sơn Thần bởi thanh Yama này quả thật đặc biệt, nó là một thanh Katana dài 120 cm tức là một thanh Katana quá khổ đồng thời nặng đến 20 kg, một thanh kiếm nặng tựa như núi, hùng vĩ cũng tựa như núi.
Vô Song không rõ tên của thanh Katana này là gì cả nhưng không ảnh hưởng gì đến việc Vô Song thấy nó thuận tay.
Giống như Thiên Vũ Trung, đeo thanh Yama bên hông, Vô Song bắt đầu đi vào trong Bồng Lai Tiên Đảo, bắt đầu hành trình của chính mình, về phần cái chết của Thiên Vũ Trung?, Vô Song mặc nhiên không quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.