Chương 669: Chém giết (2)
Người Qua Đường Ất
23/03/2019
Kiều Phong thật sự không hiểu vì cái gì Vô Song vốn đang an toàn lại lao đầu vào chỗ chết, dù sao không phải Vô Song đã chạy được rồi ư?
Hành Dương thành tiến vào giới nghiêm, Vô Song đương nhiên rất khó chạy ra ngoài được bất quá ẩn nấp thì vẫn có thể, sau đó chỉ cần Kiều Phong cùng huynh đệ Cái Bang tìm ra được Vô Song liền có cách bảo vệ an toàn cho hắn thậm chí mang hắn rời khỏi Hành Dương, tuy độ khó rất lớn nhưng vẫn có khả năng hơn là một người tự mình lao ra ngoài.
Kiều Phong cũng không tin Vô Song không nhận ra sự giúp đỡ của hắn, nếu nhận ra sự giúp đỡ của Kiều Phong rồi thì việc lao ra Tây Thành khác gì hành động tự sát?.
Kiều Phong không biết rõ thực lực chân chính của Vô Song, trong lòng hắn Vô Song thực lực đại khái tương đương với mình, cũng vì thế Kiều Phong càng thêm lo lắng cho Vô Song.
Bất kể Vô Song khinh công cao tuyệt ra sao nhưng mà chỉ cần bị vây trong vạn quân liền không thể thoát ra được, đấy là chưa kể còn có cao thủ cấp bậc như Ma Hầu La Gia tọa chấn.
Thú thật bản thân Kiều Phong nhìn thấy Ma Hầu La Gia còn có cảm giác cực độ nguy hiểm, Kiều Phong cũng không tin thay mình vào điều kiện của Vô Song thì có thể thoát ra ngoài được, độ khó quá cao.
Ngoài điểm này ra thì bất kể Kiều Phong hay Ngô Ứng Hùng đều biết thêm một thông tin, Vô Song là một thân một mình chém giết ở Tây Thành, vậy đại biểu cho cái gì?, đại biểu cho Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương không đi cùng hắn.
Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương đều bị thương rất nặng căn bản không thể tự đi lại, Vô Song đã lừu mình cứu cả hai thì không có lý do gì bỏ họ lại, việc này tất nhiên có huyền cơ.
Ngô Ứng Hùng dù sao cũng là con của Ngô Tam Quế, hắn vốn không phải loại phế vật lại thêm bên cạnh có Mộ Dung Phục căn bản sẽ không thể không nghĩ đến mấy thứ này, sau khi Ngô Ứng Hùng ra lệnh tăng mạnh quân đội ở Tây Thành thì cũng không quên hạ thêm vài đạo mệnh lệnh, liên tục mang quân đội điều phối sang ba mặt còn lại.
Ở Hành Dương Thành có 5 vạn thủ vệ quân, trong 5 vạn này Ngô Ứng Hùng được phép điều động 2 vạn người, về phần 3 vạn người còn lại trực tiếp có 1 vạn là thủ vệ thành.
1 vạn thủ vệ thành này trên lý thuyết thì Ngô Ứng Hùng không thể điều động, 1 vạn người chia làm bốn mặt Đông – Tây – Nam – Bắc, mỗi mặt 2500 người.
Lý thuyết là vậy nhưng thực tế thì không giống, ví dụ như có tặc nhân từ nội thành chém giết hòng xuyên qua bất cứ một tòa đại môn nào thì phải làm sao?, đương nhiên thủ vệ thành liền phải xuất binh phòng ngự, bất kể bọn họ có phải là người của Ngô Ứng Hùng hay không vì vậy trên thực tế Ngô Ứng Hùng có thể sử dụng đến 3 vạn quân đội.
Hai vạn quân đội trên danh nghĩa của hắn vốn không đủ để bao phủ toàn bộ Hành Dương Thành bởi dù sao muốn phong tỏa Hành Dương Thành là cần nguyên 4 vạn quân đội không bao gồm thủ vệ thành quân.
Đã không đủ để phong tỏa Hành Dương Thành thì quân đội đương nhiên phải tản ra, khoảng cách từng tốp quân đội vẫn là tương đối lớn, sau đó lại bắt đầu thẩm tra từng khu vực mà thắt chặt vòng vây, đây là nguyên bản trận hình của Ngô Ứng Hùng.
Nếu đã biết Vô Song ở Tây Thành thì mọi việc dễ hơn nhiều, Ngô Ứng Hùng trực tiếp điều 1 vạn quân đội hướng về Tây Thành, dĩ nhiên không phải toàn bộ đều hướng về đại môn Thành Tây mà là tạo thành thiên la địa võng thắt chặt khu vực này, về phần 1 vạn quân đội còn lại liền điều về 3 mặt thành Đông – Nam – Băc hòng trường hợp Vô Song sử dụng kết dương đông kích tây.
Ba mặt thành còn lại quân đội lập tức tăng lên thành 5000 người, ngoài ra 2500 quân cuối cùng của Ngô Ứng Hùng liền để cho Mộ Dung Phục toàn quyền điều động, bắt đầu thẩm tra từng khu vực mà Mộ Dung Phục cảm thấy nghi ngờ.
Thời gian tuyệt đối không ủng hộ Vô Song bởi chỉ cần cái phòng tuyến kia thắt chặt lại, sau đó một đế vị cao thủ đăng lâm thì Vô Song chết chắc, một đế vị lại thâm hơn vạn quân đội vây quanh thử hỏi thiên hạ mấy người thoát ra được?.
_ _ _ __ __ _
Vô Song đương nhiên cũng không biết tình hình ở phía bên kia ra sao nhưng muốn đại khái đoán được thì cũng chẳng khó hoặc chí ít hắn hiểu được mình không thể tốn quá nhiều thời gian tại Tây Thành.
Hành Dương Thành hiện tại đã khác rất nhiều so với đoạn thời gian trước, đoạn thời gian trước Vô Song dưới sự truy đuổi của Ca Lâu La vẫn ung dung chạy ra ngoài nhưng chính vì sự kiện này mà Hành Dương thành chủ coi đây là sỉ nhục, phòng ngự trong thành càng thêm khủng khiếp lại thêm hiện tại toàn thành giới nghiêm, sự việc càng không đơn giản.
Đương nhiên cho dù thế nào Vô Song cũng có tính toán riêng của mình, lần này hắn một đường lao về phía Tây Thành nhất định cũng có chuẩn bị.
Vô Song cực kỳ trực tiếp, một thân một mình lao về Tây Thành thậm chí còn chẳng nói câu nào cứ như vậy hướng về đại quân Mãn Thanh mà tới, tốc độ của hắn cực nhanh, nhanh đến mức binh lính thủ thành thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ cái gì đã thấy bên dưới thành vang lên từng tiếng hét thảm.
Tiếp theo khi thủ thành quân kịp phát hiện địch tấn công, bắt đầu hướng ánh mắt xuống dưới chân thành đã thấy binh sỹ Mãn Thanh ầm ầm ngã xuống, bên dưới vậy mà chỉ có một cái bóng mờ mờ ảo ảo.
Tốc độ Vô Song rất nhanh, trong tay cầm một cây ngân châm dài đến 15 cm, khi mà Vô Song không giữ lại một chút nào, toàn lực mở Quỳ Hoa Bảo Điển ra mà tàn sát thì phải nói là cực kỳ khủng khiếp.
Vô Song trên lưng mang theo một cái rương lớn, tưởng như cái rương này sẽ ảnh hưởng tới tốc độ của Vô Song nhưng mà thực tế không phải, đến trình độ của Vô Song mà nói, cái rương khoảng 20 kg này cũng chẳng phải vấn đề lớn gì.
Chiếc rương này vốn là rương quần áo của Đông Phương Bất Bại, nếu là rương quần áo thì không thể đạt đến trọng lượng 20 kg, trọng lượng nặng như vậy vì bản chất chiếc rương này phi thường đặc biệt.
Đầu tiên chất gỗ của nó là Tử Đàn Mộc, Vô Song không quá am hiểu các loại gỗ trong thiên hạ, hắn chỉ biết bảo đao hay lợi kiếm gần như không thể thương tổn bảo rương này, thứ này như một tấm khiên chắn che phủ toàn bộ phần lưng của Vô Song.
Thứ hai, rương này vốn có hai tầng, một tầng dưới cùng là nơi để trang phục Đông Phương Bất Bại, tầng này vốn là tầng kín được dùng cơ quan thuật ẩn dấu đi, một tầng khác là tầng nổi thoạt nhìn bình thường vô cùng để mà cất chứa đồ.
Nếu nhìn vào tầng trên cùng sẽ không thấy gì đặc biệt nhưng thực chất cái tầng này vốn là để trang trí, khoảng cách giữa nó cùng tầng thấp nhất còn có một khoảng không, khoảng không này mới là thứ khiến chiếc rương này đặc biệt, Vô Song tạm gọi nó là tầng giữa.
Tầng giữa của chiếc rương tồn tại biến nó thành một cỗ máy giết người bởi nó là cơ quan ám khí, một cơ quan ám khí trong phút chốc có thể phóng ra vô số ngân châm, nếu không có lớp cơ quan này thì bảo rương đã chẳng xứng đi theo Đông Phương Bất Bại.
Vô Song không quá hiểu rõ cơ cấu cùng cách chế tạo bảo rương nhưng mà hắn biết đây vốn là vật của Đường Môn, vật này cùng Khổng Tước Linh mà Đường Vô Lệ từng sử dụng cũng có tính chất tương tự nhưng đáng sợ hơn nhiều, được liệt vào danh sách Thất Chủng Ám Khí của Đường Môn, đáng tiếc Thục Trung Đường Môn trong mắt Đông Phương Bất Bại chẳng là cái gì cả, bảo rương bị Đông Phương Bất Bại cường hoành mang đi, chiếm đoạt làm của riêng.
Bảo rương này khoảng 20 năm trước tại Ba Thục còn được gọi dưới cái tên Táng Hồn Rương bất quá hiện tại cũng không mấy ai nhớ tới, không mấy ai nhận ra.
Vô Song mang theo bảo rương trên lưng, vận dụng Quỳ Hoa Thần Pháp, hai tay của hắn vận dụng đến cực hạn, mỗi khi hắn lướt qua ai thì người đó lập tức ngã xuống, trên cổ xuất hiện một lỗ thủng đồng thời... không hề có máu chảy ra.
Một đường lướt về phía trước, cũng không sợ bị tấn công phía sau, Vô Song cực độ tự tin trong thời gian ngắn có thể phá được vòng vây hướng ra ngoài Hành Dương Thành, chỉ cần chạy ra ngoài Tây Môn thì rất nhiều việc liền có thể giải quyết.
Đương nhiên sự tình cũng không đơn giản như thế, Vô Song một đường chém giết phía dưới tường thành nhưng hắn cho dù nhanh hơn nữa, chém giết điên cuồng hơn nữa thì cũng không thể khiến thủ vệ quân của Hành Dương không kịp phản ứng.
Chỉ thấy một người trên tường thành bắt đầu hạ lệnh, Vô Song không nghe rõ hắn hạ cái lệnh gì lại càng chẳng biết hắn là ai nhưng rất nhanh Vô Song phải co rụt ánh mắt lại, trên tường thành vậy mà đổ dầu xuống.
Bình thường thủ thành đúng là đổ dầu nóng xuống ngăn cản đại quân kẻ thù trèo lên nhưng đây chỉ là đối mặt với một người dĩ nhiên cũng chơi dầu nóng?.
Dầu nóng thực sự không có tác dụng quá lớn nếu chỉ đối với một mục tiêu nhưng mà hiệu quả lớn nhất của nó là làm tường thành biến thành trơn vô cùng, đến mức Vô Song cũng không tin là mình có thể dùng khinh công đạp lên tường thành được.
Trong nguyên tác Kim Dung, Quách Tĩnh quả thật có thể dùng khinh công đạp lên tường thành Tương Dương, trong thế giới này đại khái cũng không khác gì cả.
Thành Tương Dương lại là thành chiến, về mặt tường thành hay phòng ngự thì vượt qua thành Hành Dương nhiều, nếu cao thủ như Quách Tĩnh có thể đạp lên thành Tương Dương thì rất nhiều cao thủ đều có thể làm được việc này trên thành Hành Dương, dĩ nhiên tướng lĩnh thủ thành cũng phải có cách riêng, đấy là sử dụng dầu hỏa.
Đường trên tường thành bị ngăn, muốn hướng ra ngoài hoặc xuyên thủng đại môn hoặc trực tiếp từ chân tường thành hướng về cầu thang chém giết, thẳng một đường hướng về phía thành trên, dĩ nhiên cả hai cách đều không quá thiết thực.
Cách một trực tiếp bỏ qua, tường thành Hành Dương cho dù cả đế vị cao thủ toàn lực cũng không đập thủng được chứ đừng nói Vô Song.
Nếu là cách thứ hai thì cũng không khả quan, cầu thang hướng lên tường thành thứ nhất là tương đối dài, tuy nó không quá hẹp nhưng chỉ cần cho thủ vệ quân dàn ngang chia thành từng tầng phòng ngự, lấy khiên chắn cùng trường thương cố thủ từng vị trí thì Vô Song căn bản cũng chẳng đủ thời gian mà chạy ra ngoài.
Vô Song thậm chí còn cảm giác được mặt đất dưới chân đang run lên, đây là dấu hiệu cho thấy đại quân trong thành đang hướng tới Tây Môn, ánh mắt Vô Song càng ngày càng tỏ ra lo lắng bất quá cũng không ai biết... Vô Song hiện tại trong lòng vậy mà bắt đầu cười lớn.
Vô Song tiếp tục chém giết như ma, hắn di chuyển trong ngàn quân, động tác nhanh đến cực độ nhưng cũng phiêu miễu vô cùng, trong khoảnh khắc này Vô Song như thiên sứ của cái chết, theo vũ điệu của hắn cất lên từng mạng từng mạng người lại đổ xuống, trong không bao lâu Vô Song đã giết hơn trăm người, xác chết la liệt nằm dưới chân Tây Môn.
Vô Song giết càng nhiều người thì hắn cũng càng bất lợi, Vô Song thậm chí đã thấy được thủ vệ quân trên tường thành bắt đầu lắp cung, chuẩn bị dùng cung tiễn bắn chết hắn.
Lúc đầu bên dưới có rất nhiều binh lính, cung tiễn bắn xuống là việc không thể nào nhưng theo Vô Song điên cuồng chém giết, đám bộ binh dưới chân thành bắt đầu được lệnh tản ra, để lộ khoảng không nhất định bên dưới, lúc đó cũng là lúc mưa tên trên tường thành bắn xuống.
Bên trên là mưa tên, xung quanh binh sỹ tạo thành tường vây, sau đó đợi viện binh tiến tới thì Vô Song chắc chắn chạy không được.
Quả thật không bao lâu, rốt cuộc xung quanh Vô Song chỉ còn toàn xác chết, ánh mắt hắn lạnh lùng hướng lên tường thành, nơi mà một viên tướng cũng đang khoanh tay đứng đó hạ lệnh bắn tên.
Sau lưng Vô Song, hàng ngàn quân lính của Ngô Ứng Hùng bắt đầu tập kết, thậm chí Ma Hầu La Gia cùng Khẩn Na La cũng tới.
Vô Song lúc này căn bản không còn đường chạy.
Bất quá Vô Song lại mỉm cười, hướng về Ngô Ứng Hùng mà cười, nụ cười cực kỳ quỷ dị... sau đó trên bầu trời chẳng biết từ bao giờ một đoàn khói hoa màu đỏ bắn thẳng lên, đoàn khói hoa đẹp vô cùng nhưng lại làm Ma Hầu LA Gia cảm nhận được... tín hiệu bất tường.
Hành Dương thành tiến vào giới nghiêm, Vô Song đương nhiên rất khó chạy ra ngoài được bất quá ẩn nấp thì vẫn có thể, sau đó chỉ cần Kiều Phong cùng huynh đệ Cái Bang tìm ra được Vô Song liền có cách bảo vệ an toàn cho hắn thậm chí mang hắn rời khỏi Hành Dương, tuy độ khó rất lớn nhưng vẫn có khả năng hơn là một người tự mình lao ra ngoài.
Kiều Phong cũng không tin Vô Song không nhận ra sự giúp đỡ của hắn, nếu nhận ra sự giúp đỡ của Kiều Phong rồi thì việc lao ra Tây Thành khác gì hành động tự sát?.
Kiều Phong không biết rõ thực lực chân chính của Vô Song, trong lòng hắn Vô Song thực lực đại khái tương đương với mình, cũng vì thế Kiều Phong càng thêm lo lắng cho Vô Song.
Bất kể Vô Song khinh công cao tuyệt ra sao nhưng mà chỉ cần bị vây trong vạn quân liền không thể thoát ra được, đấy là chưa kể còn có cao thủ cấp bậc như Ma Hầu La Gia tọa chấn.
Thú thật bản thân Kiều Phong nhìn thấy Ma Hầu La Gia còn có cảm giác cực độ nguy hiểm, Kiều Phong cũng không tin thay mình vào điều kiện của Vô Song thì có thể thoát ra ngoài được, độ khó quá cao.
Ngoài điểm này ra thì bất kể Kiều Phong hay Ngô Ứng Hùng đều biết thêm một thông tin, Vô Song là một thân một mình chém giết ở Tây Thành, vậy đại biểu cho cái gì?, đại biểu cho Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương không đi cùng hắn.
Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương đều bị thương rất nặng căn bản không thể tự đi lại, Vô Song đã lừu mình cứu cả hai thì không có lý do gì bỏ họ lại, việc này tất nhiên có huyền cơ.
Ngô Ứng Hùng dù sao cũng là con của Ngô Tam Quế, hắn vốn không phải loại phế vật lại thêm bên cạnh có Mộ Dung Phục căn bản sẽ không thể không nghĩ đến mấy thứ này, sau khi Ngô Ứng Hùng ra lệnh tăng mạnh quân đội ở Tây Thành thì cũng không quên hạ thêm vài đạo mệnh lệnh, liên tục mang quân đội điều phối sang ba mặt còn lại.
Ở Hành Dương Thành có 5 vạn thủ vệ quân, trong 5 vạn này Ngô Ứng Hùng được phép điều động 2 vạn người, về phần 3 vạn người còn lại trực tiếp có 1 vạn là thủ vệ thành.
1 vạn thủ vệ thành này trên lý thuyết thì Ngô Ứng Hùng không thể điều động, 1 vạn người chia làm bốn mặt Đông – Tây – Nam – Bắc, mỗi mặt 2500 người.
Lý thuyết là vậy nhưng thực tế thì không giống, ví dụ như có tặc nhân từ nội thành chém giết hòng xuyên qua bất cứ một tòa đại môn nào thì phải làm sao?, đương nhiên thủ vệ thành liền phải xuất binh phòng ngự, bất kể bọn họ có phải là người của Ngô Ứng Hùng hay không vì vậy trên thực tế Ngô Ứng Hùng có thể sử dụng đến 3 vạn quân đội.
Hai vạn quân đội trên danh nghĩa của hắn vốn không đủ để bao phủ toàn bộ Hành Dương Thành bởi dù sao muốn phong tỏa Hành Dương Thành là cần nguyên 4 vạn quân đội không bao gồm thủ vệ thành quân.
Đã không đủ để phong tỏa Hành Dương Thành thì quân đội đương nhiên phải tản ra, khoảng cách từng tốp quân đội vẫn là tương đối lớn, sau đó lại bắt đầu thẩm tra từng khu vực mà thắt chặt vòng vây, đây là nguyên bản trận hình của Ngô Ứng Hùng.
Nếu đã biết Vô Song ở Tây Thành thì mọi việc dễ hơn nhiều, Ngô Ứng Hùng trực tiếp điều 1 vạn quân đội hướng về Tây Thành, dĩ nhiên không phải toàn bộ đều hướng về đại môn Thành Tây mà là tạo thành thiên la địa võng thắt chặt khu vực này, về phần 1 vạn quân đội còn lại liền điều về 3 mặt thành Đông – Nam – Băc hòng trường hợp Vô Song sử dụng kết dương đông kích tây.
Ba mặt thành còn lại quân đội lập tức tăng lên thành 5000 người, ngoài ra 2500 quân cuối cùng của Ngô Ứng Hùng liền để cho Mộ Dung Phục toàn quyền điều động, bắt đầu thẩm tra từng khu vực mà Mộ Dung Phục cảm thấy nghi ngờ.
Thời gian tuyệt đối không ủng hộ Vô Song bởi chỉ cần cái phòng tuyến kia thắt chặt lại, sau đó một đế vị cao thủ đăng lâm thì Vô Song chết chắc, một đế vị lại thâm hơn vạn quân đội vây quanh thử hỏi thiên hạ mấy người thoát ra được?.
_ _ _ __ __ _
Vô Song đương nhiên cũng không biết tình hình ở phía bên kia ra sao nhưng muốn đại khái đoán được thì cũng chẳng khó hoặc chí ít hắn hiểu được mình không thể tốn quá nhiều thời gian tại Tây Thành.
Hành Dương Thành hiện tại đã khác rất nhiều so với đoạn thời gian trước, đoạn thời gian trước Vô Song dưới sự truy đuổi của Ca Lâu La vẫn ung dung chạy ra ngoài nhưng chính vì sự kiện này mà Hành Dương thành chủ coi đây là sỉ nhục, phòng ngự trong thành càng thêm khủng khiếp lại thêm hiện tại toàn thành giới nghiêm, sự việc càng không đơn giản.
Đương nhiên cho dù thế nào Vô Song cũng có tính toán riêng của mình, lần này hắn một đường lao về phía Tây Thành nhất định cũng có chuẩn bị.
Vô Song cực kỳ trực tiếp, một thân một mình lao về Tây Thành thậm chí còn chẳng nói câu nào cứ như vậy hướng về đại quân Mãn Thanh mà tới, tốc độ của hắn cực nhanh, nhanh đến mức binh lính thủ thành thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ cái gì đã thấy bên dưới thành vang lên từng tiếng hét thảm.
Tiếp theo khi thủ thành quân kịp phát hiện địch tấn công, bắt đầu hướng ánh mắt xuống dưới chân thành đã thấy binh sỹ Mãn Thanh ầm ầm ngã xuống, bên dưới vậy mà chỉ có một cái bóng mờ mờ ảo ảo.
Tốc độ Vô Song rất nhanh, trong tay cầm một cây ngân châm dài đến 15 cm, khi mà Vô Song không giữ lại một chút nào, toàn lực mở Quỳ Hoa Bảo Điển ra mà tàn sát thì phải nói là cực kỳ khủng khiếp.
Vô Song trên lưng mang theo một cái rương lớn, tưởng như cái rương này sẽ ảnh hưởng tới tốc độ của Vô Song nhưng mà thực tế không phải, đến trình độ của Vô Song mà nói, cái rương khoảng 20 kg này cũng chẳng phải vấn đề lớn gì.
Chiếc rương này vốn là rương quần áo của Đông Phương Bất Bại, nếu là rương quần áo thì không thể đạt đến trọng lượng 20 kg, trọng lượng nặng như vậy vì bản chất chiếc rương này phi thường đặc biệt.
Đầu tiên chất gỗ của nó là Tử Đàn Mộc, Vô Song không quá am hiểu các loại gỗ trong thiên hạ, hắn chỉ biết bảo đao hay lợi kiếm gần như không thể thương tổn bảo rương này, thứ này như một tấm khiên chắn che phủ toàn bộ phần lưng của Vô Song.
Thứ hai, rương này vốn có hai tầng, một tầng dưới cùng là nơi để trang phục Đông Phương Bất Bại, tầng này vốn là tầng kín được dùng cơ quan thuật ẩn dấu đi, một tầng khác là tầng nổi thoạt nhìn bình thường vô cùng để mà cất chứa đồ.
Nếu nhìn vào tầng trên cùng sẽ không thấy gì đặc biệt nhưng thực chất cái tầng này vốn là để trang trí, khoảng cách giữa nó cùng tầng thấp nhất còn có một khoảng không, khoảng không này mới là thứ khiến chiếc rương này đặc biệt, Vô Song tạm gọi nó là tầng giữa.
Tầng giữa của chiếc rương tồn tại biến nó thành một cỗ máy giết người bởi nó là cơ quan ám khí, một cơ quan ám khí trong phút chốc có thể phóng ra vô số ngân châm, nếu không có lớp cơ quan này thì bảo rương đã chẳng xứng đi theo Đông Phương Bất Bại.
Vô Song không quá hiểu rõ cơ cấu cùng cách chế tạo bảo rương nhưng mà hắn biết đây vốn là vật của Đường Môn, vật này cùng Khổng Tước Linh mà Đường Vô Lệ từng sử dụng cũng có tính chất tương tự nhưng đáng sợ hơn nhiều, được liệt vào danh sách Thất Chủng Ám Khí của Đường Môn, đáng tiếc Thục Trung Đường Môn trong mắt Đông Phương Bất Bại chẳng là cái gì cả, bảo rương bị Đông Phương Bất Bại cường hoành mang đi, chiếm đoạt làm của riêng.
Bảo rương này khoảng 20 năm trước tại Ba Thục còn được gọi dưới cái tên Táng Hồn Rương bất quá hiện tại cũng không mấy ai nhớ tới, không mấy ai nhận ra.
Vô Song mang theo bảo rương trên lưng, vận dụng Quỳ Hoa Thần Pháp, hai tay của hắn vận dụng đến cực hạn, mỗi khi hắn lướt qua ai thì người đó lập tức ngã xuống, trên cổ xuất hiện một lỗ thủng đồng thời... không hề có máu chảy ra.
Một đường lướt về phía trước, cũng không sợ bị tấn công phía sau, Vô Song cực độ tự tin trong thời gian ngắn có thể phá được vòng vây hướng ra ngoài Hành Dương Thành, chỉ cần chạy ra ngoài Tây Môn thì rất nhiều việc liền có thể giải quyết.
Đương nhiên sự tình cũng không đơn giản như thế, Vô Song một đường chém giết phía dưới tường thành nhưng hắn cho dù nhanh hơn nữa, chém giết điên cuồng hơn nữa thì cũng không thể khiến thủ vệ quân của Hành Dương không kịp phản ứng.
Chỉ thấy một người trên tường thành bắt đầu hạ lệnh, Vô Song không nghe rõ hắn hạ cái lệnh gì lại càng chẳng biết hắn là ai nhưng rất nhanh Vô Song phải co rụt ánh mắt lại, trên tường thành vậy mà đổ dầu xuống.
Bình thường thủ thành đúng là đổ dầu nóng xuống ngăn cản đại quân kẻ thù trèo lên nhưng đây chỉ là đối mặt với một người dĩ nhiên cũng chơi dầu nóng?.
Dầu nóng thực sự không có tác dụng quá lớn nếu chỉ đối với một mục tiêu nhưng mà hiệu quả lớn nhất của nó là làm tường thành biến thành trơn vô cùng, đến mức Vô Song cũng không tin là mình có thể dùng khinh công đạp lên tường thành được.
Trong nguyên tác Kim Dung, Quách Tĩnh quả thật có thể dùng khinh công đạp lên tường thành Tương Dương, trong thế giới này đại khái cũng không khác gì cả.
Thành Tương Dương lại là thành chiến, về mặt tường thành hay phòng ngự thì vượt qua thành Hành Dương nhiều, nếu cao thủ như Quách Tĩnh có thể đạp lên thành Tương Dương thì rất nhiều cao thủ đều có thể làm được việc này trên thành Hành Dương, dĩ nhiên tướng lĩnh thủ thành cũng phải có cách riêng, đấy là sử dụng dầu hỏa.
Đường trên tường thành bị ngăn, muốn hướng ra ngoài hoặc xuyên thủng đại môn hoặc trực tiếp từ chân tường thành hướng về cầu thang chém giết, thẳng một đường hướng về phía thành trên, dĩ nhiên cả hai cách đều không quá thiết thực.
Cách một trực tiếp bỏ qua, tường thành Hành Dương cho dù cả đế vị cao thủ toàn lực cũng không đập thủng được chứ đừng nói Vô Song.
Nếu là cách thứ hai thì cũng không khả quan, cầu thang hướng lên tường thành thứ nhất là tương đối dài, tuy nó không quá hẹp nhưng chỉ cần cho thủ vệ quân dàn ngang chia thành từng tầng phòng ngự, lấy khiên chắn cùng trường thương cố thủ từng vị trí thì Vô Song căn bản cũng chẳng đủ thời gian mà chạy ra ngoài.
Vô Song thậm chí còn cảm giác được mặt đất dưới chân đang run lên, đây là dấu hiệu cho thấy đại quân trong thành đang hướng tới Tây Môn, ánh mắt Vô Song càng ngày càng tỏ ra lo lắng bất quá cũng không ai biết... Vô Song hiện tại trong lòng vậy mà bắt đầu cười lớn.
Vô Song tiếp tục chém giết như ma, hắn di chuyển trong ngàn quân, động tác nhanh đến cực độ nhưng cũng phiêu miễu vô cùng, trong khoảnh khắc này Vô Song như thiên sứ của cái chết, theo vũ điệu của hắn cất lên từng mạng từng mạng người lại đổ xuống, trong không bao lâu Vô Song đã giết hơn trăm người, xác chết la liệt nằm dưới chân Tây Môn.
Vô Song giết càng nhiều người thì hắn cũng càng bất lợi, Vô Song thậm chí đã thấy được thủ vệ quân trên tường thành bắt đầu lắp cung, chuẩn bị dùng cung tiễn bắn chết hắn.
Lúc đầu bên dưới có rất nhiều binh lính, cung tiễn bắn xuống là việc không thể nào nhưng theo Vô Song điên cuồng chém giết, đám bộ binh dưới chân thành bắt đầu được lệnh tản ra, để lộ khoảng không nhất định bên dưới, lúc đó cũng là lúc mưa tên trên tường thành bắn xuống.
Bên trên là mưa tên, xung quanh binh sỹ tạo thành tường vây, sau đó đợi viện binh tiến tới thì Vô Song chắc chắn chạy không được.
Quả thật không bao lâu, rốt cuộc xung quanh Vô Song chỉ còn toàn xác chết, ánh mắt hắn lạnh lùng hướng lên tường thành, nơi mà một viên tướng cũng đang khoanh tay đứng đó hạ lệnh bắn tên.
Sau lưng Vô Song, hàng ngàn quân lính của Ngô Ứng Hùng bắt đầu tập kết, thậm chí Ma Hầu La Gia cùng Khẩn Na La cũng tới.
Vô Song lúc này căn bản không còn đường chạy.
Bất quá Vô Song lại mỉm cười, hướng về Ngô Ứng Hùng mà cười, nụ cười cực kỳ quỷ dị... sau đó trên bầu trời chẳng biết từ bao giờ một đoàn khói hoa màu đỏ bắn thẳng lên, đoàn khói hoa đẹp vô cùng nhưng lại làm Ma Hầu LA Gia cảm nhận được... tín hiệu bất tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.