Chương 558: Đại chiến núi hành sơn (1)
Người Qua Đường Ất
12/11/2018
Vô Song bỏ chạy, hắn mang theo thương thế mà bỏ chạy.
Vô Song thật ra cũng có thể liều nuốt xuống Độc Long Dịch Cân Hoàn, đằng nào cũng sẽ không chết luôn sau đó tìm cơ hội từ từ giải độc, đây mới là cách lý trí nhất.
Nếu làm theo cách này Vô Song ở nam phương còn có thể tạm thời an toàn, có thể tham dự vào nội bộ của Ngô Tam Quế, có thể từ bên trong làm rất nhiều việc, đây quả thực là một phương án tối ưu, ít nhất từ mặt ngoài mà xem nó tốt hơn bỏ chạy rất nhiều.
Đáng tiếc là Vô Song vẫn chọn con đường khó đi hơn, một đời hắn thực sự không quen mà cúi đầu.
Vô Song có Mị Ảnh Thân Pháp, có Lăng Ba Vi Bộ, cho dù đang bị trọng thương thì tốc độ của Vô Song cũng cực cao, hắn một đường bỏ chạy trong đầu rất nhanh tính toán.
Vô Song hoàn toàn có thể cảm nhận được Tu La Vương đang truy sát mình, tuy nhiên kẻ này trong người nắm một loại kỳ thuật cực kỳ quái dị.
Vô Song không nhìn thấy hắn, không phát hiện ra thân ảnh của hắn nhưng mà thủy chung cảm giác được hắn tồn tại, thủy chung cảm giác được hắn đuổi theo mình.
Cái cảm giác này một mực bám theo Vô Song, mãi đến khi hắn chạy ra khỏi thành Hành Dương thì cảm giác kia vẫn còn tồn tại.
Hắn thật sự chạy khỏi thành Hành Dương, bằng vào thân pháp của Vô Song chỉ cần không có cao thủ nào chặn đường thì hắn có thể nói là tới lui tự nhiên và đương nhiên từ đầu đến cuối Tu La Vương không có ý cản đường Vô Song.
Hắn mặc kệ Vô Song chạy đến chân núi Hành Sơn.
Tiếp theo Vô Song lại chạy vào bên trong núi, trong những cánh rừng sâu đang bị bóng tối nuốt chửng.
Vô Song bản ý muốn cố gắng cắt đuôi kẻ kia, dù sao nếu di chuyển trong rừng khả năng cắt đuôi đối phương cũng lớn hơn rất nhiều so với bình thường đồng thời kim nghiệm phản truy tung của Vô Song cũng không phải là thấp.
Cứ thế một đường chạy, rốt cuộc Vô Song cũng phải dừng lại, hắn dừng lại bởi phía sau hắn có một tia khí xuyên qua.
Tia khí kia từ phía sau bắn tới, Vô Song chỉ cảm thấy rùng mình một cái lập tức quay ngoắt người lại né tránh, sau đó tia khí này xuyên qua người Vô Song, xuyên thủng xuống mặt đất.
Ở sau Vô Song khoảng chưa đến 10m, thân ảnh Tu La Vương từ từ hiện ra, ánh mắt như đang nhìn con mồi vậy, trong ánh mắt dần dần lộ ra một tia thị huyết.
“Là Quỳ Hoa Bảo Điển a?, tiểu tử ngươi chắc cũng có quan hệ cùng Đông Phương Bất Bại chứ?, Đông Phương Bất Bại không nói cho tiểu tử ngươi biết, nhìn thấy bản tọa căn bản đừng mong chạy thoát sao? “.
Tu La Vương giọng nói lười biếng vang lên bên cạnh Vô Song đồng thời trong giọng hắn tràn ngập khinh thường.
Tu La Vương đúng là cảm thấy coi thường Quỳ Hoa Bảo Điển cùng Đông Phương Bất Bại.
Trong mắt hắn mà nói, Đông Phương Bất Bại chỉ được cái danh, bắt nạt đám mèo mả gà đồng nơi nam võ lâm, lấy tư cách gì xưng là bất bại?.
Tất nhiên hơn mười năm trước, Đông Phương Bất Bại có thể chạy thoát khỏi tay đế vị cao thủ như hắn mà nói... quả thực cũng đáng xưng hai chữ ‘bất bại’.
Tu La Vương chỉ gặp Đông Phương Bất Bại một lần, ngoài ra hơn mười năm nay hai người chưa từng gặp mặt nhưng theo hắn Đông Phương Bất Bại cũng không có khả năng chiến thắng mình, hai bên thủy chung không cùng một đẳng cấp.
Đông Phương Bất Bại không phải còn đang cố gắng đột phá đế vị sao?, chưa thành đế lấy tư cách gì đấu với hắn?.
Ánh mắt Tu La Vương một lần nữa lại nhìn về phía Vô Song, ngón tay hơi hơi thu lại.
“Vẫn câu nói kia, bản tọa rất rộng lượng, chỉ cần ngươi ăn vào Độc Long Dịch Cân Hoàn bản tọa liền coi như không có gì xảy ra “.
Vô Song thở dốc một hơi, lưng hắn tựa vào một thân cây gần đó, đến hiện tại Vô Song bắt đầu cảm thấy thân thể đau đớn, nhức mỏi vô cùng.
Có một việc phải nói, khi chiến đấu với Long Đế thì Vô Song đã châm lên đầu mình ba cây châm.
Hắn lại sử dụng Phượng Hoàng Châm, lúc này Phượng Hoàng Châm cũng bắt đầu phản phệ.
Ánh mắt có chút mờ đi nhìn Tu La Vương, khóe miệng hơi co giật.
Từ khi hắn trở về thế giới này, phân thân Cơ Vô Song căn bản không gặp bất cứ việc gì nhưng bản thể... không ngờ lại gặp hết đại nhân vật này đến đại nhân vật khác.
Vô Song rốt cuộc thở ra một hơi, hai tay dang ra.
Hắn vẫn là quyết tâm chiến.
Khí tức của Vô Song dần dần thay đổi, nhìn thấy hành động của Vô Song, Tu La Vương lại càng thêm coi thường.
“Là chiêu kia sao?, Nhật Xuất Đông Phương – Duy Ngã Bất Bại?, hơn mười năm trước đã nhìn một lần, chỉ là loại dãy chết”.
“Ngươi chắc hẳn là đệ tử Đông Phương Bất Bại đi?, tên yêu nhân kia không ngờ gặp đại vận, cũng thu được một cái đệ tử không tầm thường nhưng chung quy cũng là bán nam bán nữ như hắn “.
Tu La Vương như hiểu rõ Quỳ Hoa Bảo Điển, hắn thậm chí còn đang cảm thấy hứng thú, hứng thú chờ đợi Vô Song đốt mệnh.
Tu La Vương muốn xem Vô Song có thể chơi được đến mức nào?.
Vô Song hiện tại đúng là muốn đốt mệnh.
Quỳ Hoa Bảo Điển là một loại võ công cực kỳ đặc biệt, nó gắn liền với Vô Song.
Nghe người khác khinh thường Quỳ Hoa Bảo Điển cứ như đụng vào niềm kiêu ngạo của chính hắn vậy.
Quỳ Hoa Bảo Điển từ sớm đã không còn là một loại võ công, nó đã gắn liền với Vô Song, hắn lúc này kiểu gì cũng muốn đánh với Tu La Vương một trận hơn nữa hắn không phải không có vốn mà đánh.
“Nhật Xuất Đông Phương, Duy Ngã Bất Bại”.
Vô Song rốt cuộc nói ra tám chữ, trên người Vô Song hiện ra đóa quỳ hoa màu đen trắng quen thuộc, đóa quỳ hoa này dần dần bay lên, càng ngày càng cao rồi bất chợt nổ tung ra.
Sau khi đóa quỳ hoa này nổ tung, trên người Vô Song xuất hiện hắc bạch nhị khí, khí tức của hắn cũng càng ngày càng tăng.
Vô Song hiện tại chiến lực đã suy giảm quá nhiều, chỉ lại lục tinh chiến lực.
Hắn đốt mệnh, cứ năm năm đổi lại cho Vô Song nhất tinh chiến lực.
Hắn một mạch... đốt 50 năm tuổi thọ.
Nhìn hắc bạch khí bao phủ Vô Song, nhìn hắc bạch khí ngùn ngụt bốc lên, Tu La Vương... sợ gần chết.
Hắn có thể cảm thấy sức mạnh của Vô Song tăng với tốc độ không thể tưởng tượng, rốt cuộc Vô Song vậy mà cho hắn cảm thấy như đang đối mặt với đế vị cao thủ.
Một mạch đốt 50 năm tuổi thọ, đổi lại thập tinh chiến lực?.
Vì Vô Song đang bị thương, hắn lúc này cũng chỉ có thể coi là ngang ngửa Nhật – Nguyệt Tôn Giả khi xưa nhưng mà đừng quên Vô Song có Cửu Âm Chân Kinh đang không ngừng vì hắn hồi phục nội thương.
Vô Song biết chỉ cần cố gắng thêm một chút, kéo dài thời gian thêm một chút, đợi thân thể hắn hồi phục, Vô Song thực lực có thể đạt đến đẳng cấp của Vương Trùng Dương lúc trước thậm chí truy thẳng Long Đế cũng không phải không thể, đáng tiếc không có ai vì Vô Song tranh thủ thời gian.
Tu La Vương lúc này rốt cuộc cảm nhận được Vô Song điên cuồng, hắn cũng biết kẻ điên cuồng như vậy nhất định phải giết, chỉ có giết hắn chứ tuyệt không thể hàng phục.
Tu La Vương trên người cũng tỏa ra hắc khí, giọng nói vẫn đầy lạnh lùng.
“Hừ, phế vật Đông Phương Bất Bại hơn mười năm trước cũng làm trò này, hắn cùng ngươi khi đó đều đạt tới đế vị nhưng mà bản tọa cũng không phải Tu La Vương mười năm trước”.
“Yêu nhân già kia chạy được nhưng yêu nhân trẻ tuổi ngươi hôm nay đừng hòng chạy “.
Tu La Vương nói xong bất giác hơi hơi bất ngờ quay đầu lại.
Không chỉ hắn mà Vô Song cũng tương đối ngỡ ngàng.
Chỉ thấy trên một thân cây gần đó xuất hiện một luồng khí tức cực mạnh mà cũng cực quen thuộc.
Vẫn là một vòng hắc bạch kia, vẫn là đóa bỉ ngạn trên tay, làn áo đỏ quen thuộc, nàng lăng không mà đứng.
Nàng lúc này ánh mắt cũng khóa chặt lấy Tu La Vương, giọng nói... tràn ra sát khí.
Khi đấu với Long Đế nàng không có cái sát khí này nhưng Tu La Vương lại thành công kích ra sát khí thuộc về nàng.
“Câu nói kia, ngươi dám nói lại một lần nữa? “.
Giọng nói tràn ngập băng hàn như muốn khóa lấy Tu La Vương.
Tu La Vương ánh mắt liếc nhìn nàng rồi lại nhìn Vô Song, hắn bỗng chốc bị kẹp giữa hai người.
Bản thân Tu La Vương trong lòng có chút khó hiểu, hắn vậy mà không phát hiện được nữ nhân áo đỏ kia hơn nữa hắn nhìn nàng dồn hết sát khí vào người mình thì ánh mắt càng lạnh lại.
Không cần nói cũng biết, cả hai người chỉ sợ có quan hệ rất sâu với Đông Phương Bất Bại.
Tu La Vương rốt cuộc nhếch miệng, hắn bắt đầu cảm thấy Nhật Nguyệt Thần Giáo có lẽ mạnh hơn dự đoán của hắn tuy nhiên cũng chỉ thế mà thôi, ngày hôm nay hắn tiễn cả hai người kia một đoạn xuống hoàng tuyền, Nhật Nguyệt Thần Giáo liền không còn uy hiếp gì.
Tu La Vương trên người hắc khí bốc lên càng ngày càng nhiều, rốt cuộc một đầu ma long hiện ra trên người hắn.
Nhìn đầu ma long này ánh mắt của Vô Song không khỏi co rụt lại, kẻ này cũng là long nhưng mà ma long, khác xa thiên long của Long Đế bất quá cũng có sự tương tự rất lớn.
Không hiểu tại sao Vô Song cảm thấy nội công người này mang theo hơi hướng rất lớn của Thiên Long Bát Bộ Thần Công.
_ _ _ _ _ _ _ _
Vô Song nhìn thấy gì từ Tu La Vương thì nàng không quan tâm, nàng lúc này lại chú ý đến Vô Song nhiều hơn.
Nàng thật ra cũng cảm thấy nàng cùng Vô Song như bèo nước gặp nhau cũng chẳng có giao tình gì hơn nữa nàng còn rất chán ghét đối phương bất quá ánh mắt nàng hiện tại nhìn Vô Song liền tốt hơn một chút.
Trước đây nếu điểm chán ghét của nàng với hắn là 10 điểm thì sau khi Vô Song quay về độ chán ghét của nàng chỉ còn 9.
Đến khi Vô Song dám sử dụng một chiêu cuối trong Quỳ Hoa Bảo Điển, đốt lên điệu múa cuối cùng của Quỳ Hoa, độ chán ghét của nàng với hắn có thể coi là còn 5.
Không phải vì Vô Song dám dùng một chiêu cuối cùng trong Quỳ Hoa Bảo Điển thì nàng mới quyết định giúp đỡ hắn, đối với nàng mà nói Tu La Vương nhất định không thể tha thứ nhưng mà không thể không nói hành động của Vô Song ít nhất cũng làm nàng gật đầu, cảm thấy còn có chút khí khái.
Vô Song thật ra cũng có thể liều nuốt xuống Độc Long Dịch Cân Hoàn, đằng nào cũng sẽ không chết luôn sau đó tìm cơ hội từ từ giải độc, đây mới là cách lý trí nhất.
Nếu làm theo cách này Vô Song ở nam phương còn có thể tạm thời an toàn, có thể tham dự vào nội bộ của Ngô Tam Quế, có thể từ bên trong làm rất nhiều việc, đây quả thực là một phương án tối ưu, ít nhất từ mặt ngoài mà xem nó tốt hơn bỏ chạy rất nhiều.
Đáng tiếc là Vô Song vẫn chọn con đường khó đi hơn, một đời hắn thực sự không quen mà cúi đầu.
Vô Song có Mị Ảnh Thân Pháp, có Lăng Ba Vi Bộ, cho dù đang bị trọng thương thì tốc độ của Vô Song cũng cực cao, hắn một đường bỏ chạy trong đầu rất nhanh tính toán.
Vô Song hoàn toàn có thể cảm nhận được Tu La Vương đang truy sát mình, tuy nhiên kẻ này trong người nắm một loại kỳ thuật cực kỳ quái dị.
Vô Song không nhìn thấy hắn, không phát hiện ra thân ảnh của hắn nhưng mà thủy chung cảm giác được hắn tồn tại, thủy chung cảm giác được hắn đuổi theo mình.
Cái cảm giác này một mực bám theo Vô Song, mãi đến khi hắn chạy ra khỏi thành Hành Dương thì cảm giác kia vẫn còn tồn tại.
Hắn thật sự chạy khỏi thành Hành Dương, bằng vào thân pháp của Vô Song chỉ cần không có cao thủ nào chặn đường thì hắn có thể nói là tới lui tự nhiên và đương nhiên từ đầu đến cuối Tu La Vương không có ý cản đường Vô Song.
Hắn mặc kệ Vô Song chạy đến chân núi Hành Sơn.
Tiếp theo Vô Song lại chạy vào bên trong núi, trong những cánh rừng sâu đang bị bóng tối nuốt chửng.
Vô Song bản ý muốn cố gắng cắt đuôi kẻ kia, dù sao nếu di chuyển trong rừng khả năng cắt đuôi đối phương cũng lớn hơn rất nhiều so với bình thường đồng thời kim nghiệm phản truy tung của Vô Song cũng không phải là thấp.
Cứ thế một đường chạy, rốt cuộc Vô Song cũng phải dừng lại, hắn dừng lại bởi phía sau hắn có một tia khí xuyên qua.
Tia khí kia từ phía sau bắn tới, Vô Song chỉ cảm thấy rùng mình một cái lập tức quay ngoắt người lại né tránh, sau đó tia khí này xuyên qua người Vô Song, xuyên thủng xuống mặt đất.
Ở sau Vô Song khoảng chưa đến 10m, thân ảnh Tu La Vương từ từ hiện ra, ánh mắt như đang nhìn con mồi vậy, trong ánh mắt dần dần lộ ra một tia thị huyết.
“Là Quỳ Hoa Bảo Điển a?, tiểu tử ngươi chắc cũng có quan hệ cùng Đông Phương Bất Bại chứ?, Đông Phương Bất Bại không nói cho tiểu tử ngươi biết, nhìn thấy bản tọa căn bản đừng mong chạy thoát sao? “.
Tu La Vương giọng nói lười biếng vang lên bên cạnh Vô Song đồng thời trong giọng hắn tràn ngập khinh thường.
Tu La Vương đúng là cảm thấy coi thường Quỳ Hoa Bảo Điển cùng Đông Phương Bất Bại.
Trong mắt hắn mà nói, Đông Phương Bất Bại chỉ được cái danh, bắt nạt đám mèo mả gà đồng nơi nam võ lâm, lấy tư cách gì xưng là bất bại?.
Tất nhiên hơn mười năm trước, Đông Phương Bất Bại có thể chạy thoát khỏi tay đế vị cao thủ như hắn mà nói... quả thực cũng đáng xưng hai chữ ‘bất bại’.
Tu La Vương chỉ gặp Đông Phương Bất Bại một lần, ngoài ra hơn mười năm nay hai người chưa từng gặp mặt nhưng theo hắn Đông Phương Bất Bại cũng không có khả năng chiến thắng mình, hai bên thủy chung không cùng một đẳng cấp.
Đông Phương Bất Bại không phải còn đang cố gắng đột phá đế vị sao?, chưa thành đế lấy tư cách gì đấu với hắn?.
Ánh mắt Tu La Vương một lần nữa lại nhìn về phía Vô Song, ngón tay hơi hơi thu lại.
“Vẫn câu nói kia, bản tọa rất rộng lượng, chỉ cần ngươi ăn vào Độc Long Dịch Cân Hoàn bản tọa liền coi như không có gì xảy ra “.
Vô Song thở dốc một hơi, lưng hắn tựa vào một thân cây gần đó, đến hiện tại Vô Song bắt đầu cảm thấy thân thể đau đớn, nhức mỏi vô cùng.
Có một việc phải nói, khi chiến đấu với Long Đế thì Vô Song đã châm lên đầu mình ba cây châm.
Hắn lại sử dụng Phượng Hoàng Châm, lúc này Phượng Hoàng Châm cũng bắt đầu phản phệ.
Ánh mắt có chút mờ đi nhìn Tu La Vương, khóe miệng hơi co giật.
Từ khi hắn trở về thế giới này, phân thân Cơ Vô Song căn bản không gặp bất cứ việc gì nhưng bản thể... không ngờ lại gặp hết đại nhân vật này đến đại nhân vật khác.
Vô Song rốt cuộc thở ra một hơi, hai tay dang ra.
Hắn vẫn là quyết tâm chiến.
Khí tức của Vô Song dần dần thay đổi, nhìn thấy hành động của Vô Song, Tu La Vương lại càng thêm coi thường.
“Là chiêu kia sao?, Nhật Xuất Đông Phương – Duy Ngã Bất Bại?, hơn mười năm trước đã nhìn một lần, chỉ là loại dãy chết”.
“Ngươi chắc hẳn là đệ tử Đông Phương Bất Bại đi?, tên yêu nhân kia không ngờ gặp đại vận, cũng thu được một cái đệ tử không tầm thường nhưng chung quy cũng là bán nam bán nữ như hắn “.
Tu La Vương như hiểu rõ Quỳ Hoa Bảo Điển, hắn thậm chí còn đang cảm thấy hứng thú, hứng thú chờ đợi Vô Song đốt mệnh.
Tu La Vương muốn xem Vô Song có thể chơi được đến mức nào?.
Vô Song hiện tại đúng là muốn đốt mệnh.
Quỳ Hoa Bảo Điển là một loại võ công cực kỳ đặc biệt, nó gắn liền với Vô Song.
Nghe người khác khinh thường Quỳ Hoa Bảo Điển cứ như đụng vào niềm kiêu ngạo của chính hắn vậy.
Quỳ Hoa Bảo Điển từ sớm đã không còn là một loại võ công, nó đã gắn liền với Vô Song, hắn lúc này kiểu gì cũng muốn đánh với Tu La Vương một trận hơn nữa hắn không phải không có vốn mà đánh.
“Nhật Xuất Đông Phương, Duy Ngã Bất Bại”.
Vô Song rốt cuộc nói ra tám chữ, trên người Vô Song hiện ra đóa quỳ hoa màu đen trắng quen thuộc, đóa quỳ hoa này dần dần bay lên, càng ngày càng cao rồi bất chợt nổ tung ra.
Sau khi đóa quỳ hoa này nổ tung, trên người Vô Song xuất hiện hắc bạch nhị khí, khí tức của hắn cũng càng ngày càng tăng.
Vô Song hiện tại chiến lực đã suy giảm quá nhiều, chỉ lại lục tinh chiến lực.
Hắn đốt mệnh, cứ năm năm đổi lại cho Vô Song nhất tinh chiến lực.
Hắn một mạch... đốt 50 năm tuổi thọ.
Nhìn hắc bạch khí bao phủ Vô Song, nhìn hắc bạch khí ngùn ngụt bốc lên, Tu La Vương... sợ gần chết.
Hắn có thể cảm thấy sức mạnh của Vô Song tăng với tốc độ không thể tưởng tượng, rốt cuộc Vô Song vậy mà cho hắn cảm thấy như đang đối mặt với đế vị cao thủ.
Một mạch đốt 50 năm tuổi thọ, đổi lại thập tinh chiến lực?.
Vì Vô Song đang bị thương, hắn lúc này cũng chỉ có thể coi là ngang ngửa Nhật – Nguyệt Tôn Giả khi xưa nhưng mà đừng quên Vô Song có Cửu Âm Chân Kinh đang không ngừng vì hắn hồi phục nội thương.
Vô Song biết chỉ cần cố gắng thêm một chút, kéo dài thời gian thêm một chút, đợi thân thể hắn hồi phục, Vô Song thực lực có thể đạt đến đẳng cấp của Vương Trùng Dương lúc trước thậm chí truy thẳng Long Đế cũng không phải không thể, đáng tiếc không có ai vì Vô Song tranh thủ thời gian.
Tu La Vương lúc này rốt cuộc cảm nhận được Vô Song điên cuồng, hắn cũng biết kẻ điên cuồng như vậy nhất định phải giết, chỉ có giết hắn chứ tuyệt không thể hàng phục.
Tu La Vương trên người cũng tỏa ra hắc khí, giọng nói vẫn đầy lạnh lùng.
“Hừ, phế vật Đông Phương Bất Bại hơn mười năm trước cũng làm trò này, hắn cùng ngươi khi đó đều đạt tới đế vị nhưng mà bản tọa cũng không phải Tu La Vương mười năm trước”.
“Yêu nhân già kia chạy được nhưng yêu nhân trẻ tuổi ngươi hôm nay đừng hòng chạy “.
Tu La Vương nói xong bất giác hơi hơi bất ngờ quay đầu lại.
Không chỉ hắn mà Vô Song cũng tương đối ngỡ ngàng.
Chỉ thấy trên một thân cây gần đó xuất hiện một luồng khí tức cực mạnh mà cũng cực quen thuộc.
Vẫn là một vòng hắc bạch kia, vẫn là đóa bỉ ngạn trên tay, làn áo đỏ quen thuộc, nàng lăng không mà đứng.
Nàng lúc này ánh mắt cũng khóa chặt lấy Tu La Vương, giọng nói... tràn ra sát khí.
Khi đấu với Long Đế nàng không có cái sát khí này nhưng Tu La Vương lại thành công kích ra sát khí thuộc về nàng.
“Câu nói kia, ngươi dám nói lại một lần nữa? “.
Giọng nói tràn ngập băng hàn như muốn khóa lấy Tu La Vương.
Tu La Vương ánh mắt liếc nhìn nàng rồi lại nhìn Vô Song, hắn bỗng chốc bị kẹp giữa hai người.
Bản thân Tu La Vương trong lòng có chút khó hiểu, hắn vậy mà không phát hiện được nữ nhân áo đỏ kia hơn nữa hắn nhìn nàng dồn hết sát khí vào người mình thì ánh mắt càng lạnh lại.
Không cần nói cũng biết, cả hai người chỉ sợ có quan hệ rất sâu với Đông Phương Bất Bại.
Tu La Vương rốt cuộc nhếch miệng, hắn bắt đầu cảm thấy Nhật Nguyệt Thần Giáo có lẽ mạnh hơn dự đoán của hắn tuy nhiên cũng chỉ thế mà thôi, ngày hôm nay hắn tiễn cả hai người kia một đoạn xuống hoàng tuyền, Nhật Nguyệt Thần Giáo liền không còn uy hiếp gì.
Tu La Vương trên người hắc khí bốc lên càng ngày càng nhiều, rốt cuộc một đầu ma long hiện ra trên người hắn.
Nhìn đầu ma long này ánh mắt của Vô Song không khỏi co rụt lại, kẻ này cũng là long nhưng mà ma long, khác xa thiên long của Long Đế bất quá cũng có sự tương tự rất lớn.
Không hiểu tại sao Vô Song cảm thấy nội công người này mang theo hơi hướng rất lớn của Thiên Long Bát Bộ Thần Công.
_ _ _ _ _ _ _ _
Vô Song nhìn thấy gì từ Tu La Vương thì nàng không quan tâm, nàng lúc này lại chú ý đến Vô Song nhiều hơn.
Nàng thật ra cũng cảm thấy nàng cùng Vô Song như bèo nước gặp nhau cũng chẳng có giao tình gì hơn nữa nàng còn rất chán ghét đối phương bất quá ánh mắt nàng hiện tại nhìn Vô Song liền tốt hơn một chút.
Trước đây nếu điểm chán ghét của nàng với hắn là 10 điểm thì sau khi Vô Song quay về độ chán ghét của nàng chỉ còn 9.
Đến khi Vô Song dám sử dụng một chiêu cuối trong Quỳ Hoa Bảo Điển, đốt lên điệu múa cuối cùng của Quỳ Hoa, độ chán ghét của nàng với hắn có thể coi là còn 5.
Không phải vì Vô Song dám dùng một chiêu cuối cùng trong Quỳ Hoa Bảo Điển thì nàng mới quyết định giúp đỡ hắn, đối với nàng mà nói Tu La Vương nhất định không thể tha thứ nhưng mà không thể không nói hành động của Vô Song ít nhất cũng làm nàng gật đầu, cảm thấy còn có chút khí khái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.