Chương 191: Dị biến trong hắc địa (3)
Người Qua Đường Ất
04/01/2018
Vương lão tuyệt đối không ngờ được Trường Sinh Chân Nhân lại đến đây,
ông ta lại càng không ngờ được Trường Sinh Chân Nhân lại hỏi về Vô Song.
Lần trước sự xuất hiện của cô bé họ Đông Phương kia đã khiến Vương lão cực kỳ hâm mộ, Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể thử hỏi trên đời này ai không hâm mộ?, loại thể chất này chính là vượt trên mọi loại thể chất trong thiên hạ, cô bé kai tuyệt đối có thể chạm đến cảnh cửa ngũ đế trong truyền thuyết.
Nếu không phải Đông Phương cô nương là người được Trường Sinh Chân Nhân chọn lựa thì cho dù liều cái mạng già Vương lão cũng phải giữ cô bé đó lại Thiên Ý Thành, kể cả có là gây chiến cùng Đông Phương Bất Bại ông ta cũng dám.
Đương nhiên vì cô bé kia là người do Trường Sinh Chân Nhân chọn nên cho dù có muốn sở hữu thế nào thì Vương lão cũng phải nhịn, cũng phải để cho báu vật nhân gia kia đi ra khỏi Thiên Ý Thành.
Tiếp theo Vương lão liền để ý đến Vô Song, Vô Song tuy không có cách nào so sánh cùng Đông Phương cô nương nhưng Tiên Thiên Chí Âm Thể cũng là cực kỳ đáng sợ thêm vào màn thể hiện của Vô Song tại Tu La Thí Luyện càng khiến Vương lão đề cao Vô Song thêm vài phần.
Trong mắt lão nhân này Vô Song chưa chắc đã không thể trở thành ngũ đế cao thủ, thể chất tuy không bằng nhưng từ tâm trí mà phán xét Vô Song chỉ sợ còn hơn vị thiên chi kiều nữa kia, ngay cả khi biết Vô Song là đệ tử của Vô Hà Tử bản thân Vương lão cũng muốn đoạt, đáng tiếc Thiên Ý Thành không có ngũ đế cường giả, đáng tiếc người kia... không muốn tranh đoạt.
Lần này Vương lão thấy Trường Sinh Chân Nhân đi đến hỏi việc của Vô Song quả thực vô cùng bất ngờ, theo Vương lão cảm thấy Trường Sinh Chân Nhân cũng không đến mức khát khao khó nhịn như vậy mới đúng?.
Võ Đang thiên tài lớp lớp, mấy năm trước có Trương Thúy Sơn, mấy năm sau lại có một cái Tống Thanh Thư đều coi là thanh niên tài tuấn đứng đầu một thế hệ, đấy là còn chưa kể đến Huyễn Hộ Pháp, nếu lấy tuổi mà xét bản thân Huyễn Hộ Pháp chỉ lớn tuổi hơn Trương Thúy Sơn một chút mà thôi, đây là thiên tài cùng thế hệ với đám người Quách Tĩnh – Viên Thừa Chí, không gian phát triển của Huyễn Hộ Pháp căn bản chưa có dừng lại.
Thế hệ sau đã có người chạm đến ngũ tuyệt cảnh giới, thế hệ trước thậm chí còn có người bước một chân vào cảnh giới ngũ đế, bản thân Thiên Thánh – Trương Thiên cho dù đối đầu cùng Đông Phương Bất Bại cũng chưa chắc đã thua.
Địa Thánh – Trương Địa cho dù không so sánh nổi với Thiên Thánh – Trương Thiên nhưng kiếm đạo đã có thể thông thần, chỉ tính riêng trong hàng ngũ tuyệt cao thủ cũng không mấy người dám nhận định thắng được vị Địa Thánh này.
Về phần Nhân Thánh – Trương Nhân làm người hiền hòa, bất kể là ngoại giao hay nội vụ đều có thể xử lý một cách chu toàn lại thêm khả năng nhìn người cực kỳ đáng sợ, Võ Đang Thất Hiệp được Trương Nhân đào tạo đều là cao thủ vang danh một phương, Võ Đang có Trương Nhân xử lý công việc thậm chí càng ngày càng phát triển, uy thế càng ngày càng cường đại.
Nếu hỏi Vương lão đâu là môn phái hoàn mỹ nhất thiên hạ thì đáp án chắc chắn là Võ Đang, từ trên xuống dưới không có một ai là bất tài vô dụng, thậm chí đều là nhân trung long phượng.
Vương lão thật sự không hiểu Trường Sinh Chân Nhân vì cái gì còn phải nhắm tới thằng bé có Tiên Thiên Chí Âm Thể kia?.
“Chân nhân, người chẳng nhẽ... muốn chấm đứa bé đó?”.
Trương Tam Phong hơi hơi quay đầu lại nhìn Vương lão, chính bản thân Trương Tam Phong cũng không biết lúc này mình nên làm gì.
Trương Tam Phong đã sống hơn 200 năm, chính ông cũng không nhớ rõ ràng mình năm nay chính xác đã bao nhiêu tuổi, có rất nhiều việc ông nhớ cũng có những việc ông đã quên.
Trương Tam Phong lần này đến Thiên Ý Thành chính vì muốn gặp Vô Song, chính vì muốn nhìn đứa bé không có mệnh cách trong lời Trương Y nói.
Trương Tam Phong là người hiểu rõ nhất bản thân mình thế nào, hiện nay ông ta cũng không còn bao nhiêu thời gian rồi, ai cũng nói Trường Sinh Chân Nhân có thể trường sinh đáng tiếc thế gian mấy ai biết Trường Sinh Chân Nhân bao nhiêu năm qua trong Trường Sinh Điện đều ở trong trạn thái nửa sống nửa chết?.
Mấy ai trong thiên hạ này biết Trường Sinh Chân Nhân đã bước một chân vào quỷ môn quan?.
Từ Võ Đang Sơn đến Vương Bản Sơn tuyệt đối không phải quãng đường ngắn, cho dù Trương Y toàn lực di chuyển cũng phải mất 1 tháng thời gian bất quá Trương Tam Phong chỉ mất 2 tuần.
Một phần đương nhiên vì Trương Tam Phong mạnh hơn Trương Y rất nhiều rất nhiều nhưng một phần vì Trương Tam Phong không còn bao nhiêu thời gian, khi ông rời khỏi Trường Sinh Quan cũng là lúc bản thân Trương Tam Phong biết giới hạn của mình ở đâu.
Trên đời có mấy ai tin, năm đó Trương Tam Phong từng đến Thiếu Lâm Tự chỉ là ông không bước vào, Trương Tam Phong đứng trước cửa Thiếu Lâm Tự 3 ngày 3 đêm, mắt ướt lệ nhòa sau đó rời đi.
Trên đời có mấy ai biết năm đó Nam – Bắc Thiếu Lâm đại chiến vì cái gì Nam Thiếu Lâm thua trận nhưng vẫn có thể an toàn rời đi?, trận chiến đó trên Thiếu Thất Sơn bản thân Nam Thiếu Lâm không có cơ hội rời đi thậm chí Viên Giác đã sớm phải chết, nếu không phải Trường Sinh Chân Nhân ra tay ai có thể cứu nổi Viên Giác?.
Ngày mưa năm đó, Trường Sinh Chân Nhân hiện thân, một bộ hắc y bịt mắt, lấy sức một người bình định 3 vị ngũ đế cao thủ của Bắc Thiếu Lâm thậm chí không có nửa phần bại cục.
Ngày mưa năm đó Trường Sinh Chân Nhân đội mưa mà đứng, dõi mắt mà nhìn theo bóng hình Giác Viễn rời đi, ngày mưa hôm đó Trường Sinh Chân Nhân là người buồn nhất chứ không phải là Giác Viễn.
Người đời nói Trường Sinh Chân Nhân vô địch thiên hạ, người đời nói Trường Sinh Chân Nhân chỉ cần muốn liền có thể ngồi vào ngôi vị Thái Sư đứng đầu trăm quan, dưới một người trên vạn người bất quá thế nhân ai biết người đứng trên đỉnh núi là người cô đơn nhất.
Trường Sinh Chân Nhân toàn thân lặng đi, câu hỏi của Vương lão... Trường Sinh Chân Nhân không có trả lời, trong lòng ông chỉ còn lại một cái hình bóng.
Thế gian này... cái gì là đau đớn nhất?, đau đớn nhất là gặp nhau nhưng phải vờ không biết, nợ nhau nhưng phải vờ không quen, yêu nhau nhưng phải vờ không nói.
Ngồi trước mộ Độc Cô Cầu Bại, Trường Sinh Chân Nhân không hiểu tại sao lại nhớ về bóng hình đó.
Sau đó... gió lại nhẹ thổi, gió mang những cảm xúc chân tình nhất thổi vào lòng người.
Vương lão không cách nào tin tưởng được thứ mà mình nhìn thấy, Vương lão thấy Trường Sinh Chân Nhân phun ra một ngụm máu, khuôn mặt trẻ măng kia không ngờ bắt đầu xuất hiện từng tia từng tia tử khí.
Trương Tam Phong vẫn không nói câu nào, để cho làn gió kia nhẹ thổi, hương rượu lại khẽ theo gió mà bay, cơ thể Trường Sinh Chân Nhân tràn ngập tử khí thậm chí khiến cho Vương lão cảm giác... chỉ cần một chưởng... chỉ cần một chưởng ông ta có thể kết thúc đệ nhất cao thủ trong thiên hạ ở ngay đây.
Trường Sinh Chân Nhân chưa lúc nào yếu như hiện nay, Trường Sinh chưa bao giờ gần Trường Tử như hiện nay chỉ có điều khi sinh cơ điên cuồng trôi đi thì ánh mắt Trường Sinh Chân Nhân lại càng sáng, ánh mắt không còn chỉ như những ngôi sao trên bầu trời mà như cả vũ trụ bên trong, dưới ánh mắt kia khiến Vương lão như cảm thấy mình bị hút vào hố sâu vô tận, không cách nào thoát ra.
Chỉ một ánh mắt của Trường Sinh Chân Nhân, đủ để khiến toàn bộ cao thủ ngũ tuyệt trong thiên hạ không có ai xuất hiện nổi chiến ý.
Sau đó Trường Sinh Chân Nhân đưa một tay lên, như đang muốn chạm vào thứ gì đó, để rồi khi ông ta nắm tay lại, Trường Sinh Khí biến thành một cây cột sáng, thành một cái vòi rồng nội lực xoáy lại trên người, Trường Sinh Chân Nhân rốt cuộc đứng lên, trên người vẫn không có một hạt bụi nào, toàn bộ tử khí bị quét sạch... chỉ là ánh mắt của ông ta không còn bình bình thản thản như trước, ánh mắt ngập tràn chấp niệm.
“Tiểu Vương, có những việc ngươi không cần biết, ta chỉ muốn hỏi đứa bé đó hiện nay đang ở đâu”.
Vương lão trước đôi mắt kia như cảm thấy sức ép cả bầu trời đè lên mình, sau đó cung kính chắp hai tay cúi gập lưng lại.
“Chân nhân, đứa bé đó ở ngay trong Hắc Địa này, để vãn bối đưa chân nhân đi tìm nó”.
Vương lão hiện nay thực sự âm thầm cảm thấy may mắn, nếu lúc trước vị đại nhân trong Hắc Địa kia nghe theo lời ông ta mà cường ngạnh thu Vô Song làm môn hạ Thiên Ý Thành chỉ sợ được không bù nổi mất.
Đối nghịch với Vô Hà Tử thì cũng thôi đi nhưng đối nghịch với Trường Sinh Chân Nhân tuyệt đối là muốn chết.
Vương lão không biết ai trong thiên hạ có thể làm Trường Sinh Chân Nhân phun ra một ngụm máu như vừa rồi nhưng ông ta chắc chắn biết kẻ kia tuyệt đối thảm hơn Trường Sinh Chân Nhân gấp mười gấp trăm lần.
Trước mặt Trường Sinh Chân Nhân cho dù là ngũ đế chỉ sợ cũng chết.
........
Vương lão thân là người đứng đầu Vương gia đồng thời cũng là Thiên Ý Thành Chủ đời đầu tiên dẫn đến việc Vương lão có thể đi lại bất cứ đâu trong Hắc Địa, cũng giống như Kim Hộ Pháp vậy, Vương lão dẫn Trường Sinh Chân Nhân tiến vào Hắc Địa, một đường không có bất cứ ai dám ngăn cản.
Vương lão cũng không phải cái gì cũng biết dù sao ông đã sớm phủi tay lui về phía sau, Vương lão chỉ biết Vô Song được đưa đến binh đoàn Hắc Ma số 9, nơi này hiện nay do Kim Hộ Pháp làm chủ.
Vương lão tất nhiên cũng không rảnh mà đi đến tận doanh trại để gặp Vô Song, chỉ cần đến nói với Kim Hộ Pháp một lời sẽ dễ dàng hơn nhiều.Nếu là vị ngũ tuyệt nào khác ở đây thì Vương lão chưa chắc đã muốn mở lời dù sao ông ta cũng sợ sẽ ảnh hưởng đến việc của Trường Sinh Chân Nhân bất quá Kim Hộ Pháp thì khác, việc giữa Kim Hộ Pháp và Trường Sinh Chân Nhân bản thân ông cũng biết một hai, ai có thể làm hỏng việc của chân nhân thì Vương lão không biết nhưng chắc chắn không phải Kim Hộ Pháp.
Kết quả là hai người một đường đi đến doanh trại của Kim Hộ Pháp có điều giờ phút này Kim Hộ Pháp đâu còn ở đó nữa?, ở lại chỉ còn Hoàn Nhan Bình.
Đám Hắc Ma Vệ ở bên ngoài căn bản không ai dám ngăn cản Vương lão có điều khi nhìn thấy thanh niên đi sau Vương lão thì rất nhiều người đều cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ là không ai dám nói ra câu nào mà thôi, thanh niên đi sau lưng Vương lão không phải là người đi ra ngoài cùng Kim Hộ Pháp sao?.
Tiến vào trướng bồng của Kim Hộ Pháp, chỉ còn lại một mình Hoàn Nhan Bình ở lại, nàng vừa thấy Vương lão xuất hiện đã cung kính đứng lên cúi đầu.
“Nhan Bình xin chao Vương lão, không biết Vương lão đến đây là vì...? “.
Hoàn Nhan Bình nói đến đây liền ngừng lại, nàng hơi hơi khó hiểu nhìn Trương Tam Phong sau lưng Vương lão, nàng thực sự không hiểu Quân Bảo đại ca sao lại quay về rồi?.
Vương lão cũng không để ý đến sự ngập ngừng của Hoàn Nhan Bình, ông thản nhiên lên tiếng.
“Nhan Bình, hộ pháp đâu sao lão phu không thấy? “.
Lần này Hoàn Nhan Bình triệt để không biết nói gì nữa, ngón tay khẽ chỉ về phía Trương Tam Phong đứng sau lưng Vương lão.
“Vương lão... cô cô của cháu không phải vừa đi ra ngoài cùng Quân Bảo đại ca sao?, Quân Bảo đại ca chẳng nhẽ không nói gì với ngài?”.
Vương lão nào biết ai là Quân Bảo?, chỉ là theo phản ứng nhìn theo ngón tay của Hoàn Nhan Bình, khi thấy Hoàn Nhan Bình chỉ tay vào mặt Trương Tam Phong thân hình của ông ta lập tức run lên.
Dám dùng tay chỉ vào mặt Trường Sinh Chân Nhân?, đây là hành vi điên cuồng đến mức nào?.
Trương Quân Bảo là tên thật của Trương Tam Phong chỉ là trên cõi đời này không ai biết, không một ai có thể nói ra hai chữ Quân Bảo mà thôi.
Không phải người đời kính trọng Trường Sinh Chân Nhân mà không dám nói ra tên thật của ông ta mà đơn giản không ai trên đời này biết được tên thật của Trương Tam Phong mà thôi.
Vương lão lúc này thật sự muốn một chưởng đập chết Hoàn Nhan Bình, ánh mắt hiện lên một tia sát khí, đừng nghĩ Vương lão hiền lành, có thể làm Thiên Ý Thành Chủ ai không phải là tâm ngoan thủ lạt, giết một cái Hoàn Nhan Bình để làm hạ cơn giận của thiên hạ đệ nhất nhân đây chính là làm ăn lời thậm chí siêu lời.
“Làm càn”.
Hoàn Nhan Bình bị khí thế của Vương lão bao phủ đến mức không cách nào nói ra lời thậm chí Hoàn Nhan Bình có thể cảm thấy cái bóng tử thần phủ xuống mình bất quá... nàng rốt cuộc vẫn sống.
Chỉ thấy một bàn tay của Trương Tam Phong đặt lên vai Vương lão, sau đó Vương lão căn bản không có cách nào cử động.
Trương Tam Phong có chút ôn hòa đối mặt với Hoàn Nhan Bình, dùng một tay xoa đầu cô bé, nhưng ánh mắt của Trương Tam Phong lúc này đen lại, ánh mắt khiến Hoàn Nhan Bình thậm chí còn sợ hơn khi đối mặt với Vương lão lúc trước.
“Cô bé, ngươi nói... Quân Bảo ca ca, vậy Quân Bảo ca ca có phải rất giống ta hay không?”.
Hoàn Nhan Bình tuy học võ công nhưng nàng làm sao có thể chống lại được ánh mắt kinh khủng kia, trước ánh mắt kia nàng căn bản không dám nói dối cũng không thể nói dối.
“Ngươi... ngươi không phải Quân Bảo ca ca sao?, Quân Bảo ca ca cùng với ngươi thực sự quá giống nhau, Quân Bảo ca ca lúc nãy vừa đi theo cô cô tiến vào Cửu Đầu Xà, hai người các ngươi cứ như một giọt nước tách ra làm hai vậy”.
Trương Tam Phong mỉm cười, bàn tay nhẹ áp lên đầu Hoàn Nhan Bình sau đó chỉ thấy Hoàn Nhan Bình ngã gục xuống đất, nàng vậy mà tiến vào giấc ngủ.
Trương Tam Phong không động vì vậy Vương lão căn bản cũng không dám động.
Vương lão lúc này thực sự rất sợ bởi ông ta có thể nhìn thấy ánh mắt của Trương Tam Phong hiện tại lúc sáng lúc đen, lúc như tinh quang trên bầu trời lúc lại giống hố đen vô tận.
Trương Tam Phong vậy mà... gặp phải tâm ma.
Vương lão quả thực không ngờ, đến đẳng cấp như Trường Sinh Chân Nhân cũng gặp phải tâm ma, đây là vì sao?.
Sau đó... Vương lão cũng ngã xuống đất ngáy o o không còn biết trời đất là gì nữa.
Trương Tam Phong thu hai tay lại, thân hình tiêu thất trong hư không, rời khỏi trướng bồng của Kim Hộ Pháp, chẳng bao lâu thân hình ông ta lại xuất hiện trên một mái nhà đá phía trên bình nguyên đen.
Trương Tam Phong hiện nay cứ như không phải là Trương Tam Phong vậy, cả người nằm ngửa trên mái nhà đá, ánh mắt nhìn bầu trời tối đen của Hắc Địa.
“Tương nhi... “.
Rốt cuộc trong miệng Trương Tam Phong cũng nói lên hai chữ này.
Chấp niệm là một thứ rất đáng sợ, chấp niệm có thể thay đổi con người, trước mặt chấp niệm cho dù là Trương Tam Phong cũng không còn là chính mình.
Chỉ đến khi nói ra hai chữ kia, Trương Tam Phong mới có thể cảm thấy bản thân mình nhẹ đi không hết.
Trương Tam Phong cũng có đạo của riêng mình, ông đi theo một chữ vong, một chữ quên như chính Trương Y vậy bất quá chính vì Trương Tam Phong có thứ không quên được mới dẫn tới đạo của Trương Tam Phong không cách nào chọn vẹn.
Hai chữ ‘Tương nhi’ sao mà nặng nề đến thế, sao mà đắng đến thế, sao mà khó quên đến thế.
Chỉ cần quên được hình bóng kia, Trương Tam Phong có thể bước thêm một bước thậm chí có thể khỏi hẳn thương thế.
Chỉ cần quên được một chữ kia bản thân Trương Tam Phong có tự tin... ông ta có thể vượt qua được Đế Thích Thiên chỉ là chung quy quên không nổi.
Một lão nhân 200 tuổi quên không được một nữ nhân, đây là chuyện cười bực nào nhưng cũng là chấp niệm bực nào?.
Chỉ là... nhớ để làm gì... chấp niệm để mà làm gì khi mà... Tương nhi cũng không phải là Tương nhi.
Trương Tam Phong ngồi dậy, ông cũng không tiếp tục nói gì, một bước đạp vào hư không, tiến vào bên trong Hắc Địa.
Trương Tam Phong không biết Vô Song ở đâu cũng không biết Vô Song đi tìm Hoắc Thanh Đồng.
Trương Tam Phong đơn giản chỉ nhắm mắt lại, bước theo cảm giác của chính mình, lúc này Trương Tam Phong hoàn toàn có thể cảm nhận được, bên trong Cửu Đầu Xà có một thứ quá quen thuộc chính mình, một mình khác.
Lần trước sự xuất hiện của cô bé họ Đông Phương kia đã khiến Vương lão cực kỳ hâm mộ, Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể thử hỏi trên đời này ai không hâm mộ?, loại thể chất này chính là vượt trên mọi loại thể chất trong thiên hạ, cô bé kai tuyệt đối có thể chạm đến cảnh cửa ngũ đế trong truyền thuyết.
Nếu không phải Đông Phương cô nương là người được Trường Sinh Chân Nhân chọn lựa thì cho dù liều cái mạng già Vương lão cũng phải giữ cô bé đó lại Thiên Ý Thành, kể cả có là gây chiến cùng Đông Phương Bất Bại ông ta cũng dám.
Đương nhiên vì cô bé kia là người do Trường Sinh Chân Nhân chọn nên cho dù có muốn sở hữu thế nào thì Vương lão cũng phải nhịn, cũng phải để cho báu vật nhân gia kia đi ra khỏi Thiên Ý Thành.
Tiếp theo Vương lão liền để ý đến Vô Song, Vô Song tuy không có cách nào so sánh cùng Đông Phương cô nương nhưng Tiên Thiên Chí Âm Thể cũng là cực kỳ đáng sợ thêm vào màn thể hiện của Vô Song tại Tu La Thí Luyện càng khiến Vương lão đề cao Vô Song thêm vài phần.
Trong mắt lão nhân này Vô Song chưa chắc đã không thể trở thành ngũ đế cao thủ, thể chất tuy không bằng nhưng từ tâm trí mà phán xét Vô Song chỉ sợ còn hơn vị thiên chi kiều nữa kia, ngay cả khi biết Vô Song là đệ tử của Vô Hà Tử bản thân Vương lão cũng muốn đoạt, đáng tiếc Thiên Ý Thành không có ngũ đế cường giả, đáng tiếc người kia... không muốn tranh đoạt.
Lần này Vương lão thấy Trường Sinh Chân Nhân đi đến hỏi việc của Vô Song quả thực vô cùng bất ngờ, theo Vương lão cảm thấy Trường Sinh Chân Nhân cũng không đến mức khát khao khó nhịn như vậy mới đúng?.
Võ Đang thiên tài lớp lớp, mấy năm trước có Trương Thúy Sơn, mấy năm sau lại có một cái Tống Thanh Thư đều coi là thanh niên tài tuấn đứng đầu một thế hệ, đấy là còn chưa kể đến Huyễn Hộ Pháp, nếu lấy tuổi mà xét bản thân Huyễn Hộ Pháp chỉ lớn tuổi hơn Trương Thúy Sơn một chút mà thôi, đây là thiên tài cùng thế hệ với đám người Quách Tĩnh – Viên Thừa Chí, không gian phát triển của Huyễn Hộ Pháp căn bản chưa có dừng lại.
Thế hệ sau đã có người chạm đến ngũ tuyệt cảnh giới, thế hệ trước thậm chí còn có người bước một chân vào cảnh giới ngũ đế, bản thân Thiên Thánh – Trương Thiên cho dù đối đầu cùng Đông Phương Bất Bại cũng chưa chắc đã thua.
Địa Thánh – Trương Địa cho dù không so sánh nổi với Thiên Thánh – Trương Thiên nhưng kiếm đạo đã có thể thông thần, chỉ tính riêng trong hàng ngũ tuyệt cao thủ cũng không mấy người dám nhận định thắng được vị Địa Thánh này.
Về phần Nhân Thánh – Trương Nhân làm người hiền hòa, bất kể là ngoại giao hay nội vụ đều có thể xử lý một cách chu toàn lại thêm khả năng nhìn người cực kỳ đáng sợ, Võ Đang Thất Hiệp được Trương Nhân đào tạo đều là cao thủ vang danh một phương, Võ Đang có Trương Nhân xử lý công việc thậm chí càng ngày càng phát triển, uy thế càng ngày càng cường đại.
Nếu hỏi Vương lão đâu là môn phái hoàn mỹ nhất thiên hạ thì đáp án chắc chắn là Võ Đang, từ trên xuống dưới không có một ai là bất tài vô dụng, thậm chí đều là nhân trung long phượng.
Vương lão thật sự không hiểu Trường Sinh Chân Nhân vì cái gì còn phải nhắm tới thằng bé có Tiên Thiên Chí Âm Thể kia?.
“Chân nhân, người chẳng nhẽ... muốn chấm đứa bé đó?”.
Trương Tam Phong hơi hơi quay đầu lại nhìn Vương lão, chính bản thân Trương Tam Phong cũng không biết lúc này mình nên làm gì.
Trương Tam Phong đã sống hơn 200 năm, chính ông cũng không nhớ rõ ràng mình năm nay chính xác đã bao nhiêu tuổi, có rất nhiều việc ông nhớ cũng có những việc ông đã quên.
Trương Tam Phong lần này đến Thiên Ý Thành chính vì muốn gặp Vô Song, chính vì muốn nhìn đứa bé không có mệnh cách trong lời Trương Y nói.
Trương Tam Phong là người hiểu rõ nhất bản thân mình thế nào, hiện nay ông ta cũng không còn bao nhiêu thời gian rồi, ai cũng nói Trường Sinh Chân Nhân có thể trường sinh đáng tiếc thế gian mấy ai biết Trường Sinh Chân Nhân bao nhiêu năm qua trong Trường Sinh Điện đều ở trong trạn thái nửa sống nửa chết?.
Mấy ai trong thiên hạ này biết Trường Sinh Chân Nhân đã bước một chân vào quỷ môn quan?.
Từ Võ Đang Sơn đến Vương Bản Sơn tuyệt đối không phải quãng đường ngắn, cho dù Trương Y toàn lực di chuyển cũng phải mất 1 tháng thời gian bất quá Trương Tam Phong chỉ mất 2 tuần.
Một phần đương nhiên vì Trương Tam Phong mạnh hơn Trương Y rất nhiều rất nhiều nhưng một phần vì Trương Tam Phong không còn bao nhiêu thời gian, khi ông rời khỏi Trường Sinh Quan cũng là lúc bản thân Trương Tam Phong biết giới hạn của mình ở đâu.
Trên đời có mấy ai tin, năm đó Trương Tam Phong từng đến Thiếu Lâm Tự chỉ là ông không bước vào, Trương Tam Phong đứng trước cửa Thiếu Lâm Tự 3 ngày 3 đêm, mắt ướt lệ nhòa sau đó rời đi.
Trên đời có mấy ai biết năm đó Nam – Bắc Thiếu Lâm đại chiến vì cái gì Nam Thiếu Lâm thua trận nhưng vẫn có thể an toàn rời đi?, trận chiến đó trên Thiếu Thất Sơn bản thân Nam Thiếu Lâm không có cơ hội rời đi thậm chí Viên Giác đã sớm phải chết, nếu không phải Trường Sinh Chân Nhân ra tay ai có thể cứu nổi Viên Giác?.
Ngày mưa năm đó, Trường Sinh Chân Nhân hiện thân, một bộ hắc y bịt mắt, lấy sức một người bình định 3 vị ngũ đế cao thủ của Bắc Thiếu Lâm thậm chí không có nửa phần bại cục.
Ngày mưa năm đó Trường Sinh Chân Nhân đội mưa mà đứng, dõi mắt mà nhìn theo bóng hình Giác Viễn rời đi, ngày mưa hôm đó Trường Sinh Chân Nhân là người buồn nhất chứ không phải là Giác Viễn.
Người đời nói Trường Sinh Chân Nhân vô địch thiên hạ, người đời nói Trường Sinh Chân Nhân chỉ cần muốn liền có thể ngồi vào ngôi vị Thái Sư đứng đầu trăm quan, dưới một người trên vạn người bất quá thế nhân ai biết người đứng trên đỉnh núi là người cô đơn nhất.
Trường Sinh Chân Nhân toàn thân lặng đi, câu hỏi của Vương lão... Trường Sinh Chân Nhân không có trả lời, trong lòng ông chỉ còn lại một cái hình bóng.
Thế gian này... cái gì là đau đớn nhất?, đau đớn nhất là gặp nhau nhưng phải vờ không biết, nợ nhau nhưng phải vờ không quen, yêu nhau nhưng phải vờ không nói.
Ngồi trước mộ Độc Cô Cầu Bại, Trường Sinh Chân Nhân không hiểu tại sao lại nhớ về bóng hình đó.
Sau đó... gió lại nhẹ thổi, gió mang những cảm xúc chân tình nhất thổi vào lòng người.
Vương lão không cách nào tin tưởng được thứ mà mình nhìn thấy, Vương lão thấy Trường Sinh Chân Nhân phun ra một ngụm máu, khuôn mặt trẻ măng kia không ngờ bắt đầu xuất hiện từng tia từng tia tử khí.
Trương Tam Phong vẫn không nói câu nào, để cho làn gió kia nhẹ thổi, hương rượu lại khẽ theo gió mà bay, cơ thể Trường Sinh Chân Nhân tràn ngập tử khí thậm chí khiến cho Vương lão cảm giác... chỉ cần một chưởng... chỉ cần một chưởng ông ta có thể kết thúc đệ nhất cao thủ trong thiên hạ ở ngay đây.
Trường Sinh Chân Nhân chưa lúc nào yếu như hiện nay, Trường Sinh chưa bao giờ gần Trường Tử như hiện nay chỉ có điều khi sinh cơ điên cuồng trôi đi thì ánh mắt Trường Sinh Chân Nhân lại càng sáng, ánh mắt không còn chỉ như những ngôi sao trên bầu trời mà như cả vũ trụ bên trong, dưới ánh mắt kia khiến Vương lão như cảm thấy mình bị hút vào hố sâu vô tận, không cách nào thoát ra.
Chỉ một ánh mắt của Trường Sinh Chân Nhân, đủ để khiến toàn bộ cao thủ ngũ tuyệt trong thiên hạ không có ai xuất hiện nổi chiến ý.
Sau đó Trường Sinh Chân Nhân đưa một tay lên, như đang muốn chạm vào thứ gì đó, để rồi khi ông ta nắm tay lại, Trường Sinh Khí biến thành một cây cột sáng, thành một cái vòi rồng nội lực xoáy lại trên người, Trường Sinh Chân Nhân rốt cuộc đứng lên, trên người vẫn không có một hạt bụi nào, toàn bộ tử khí bị quét sạch... chỉ là ánh mắt của ông ta không còn bình bình thản thản như trước, ánh mắt ngập tràn chấp niệm.
“Tiểu Vương, có những việc ngươi không cần biết, ta chỉ muốn hỏi đứa bé đó hiện nay đang ở đâu”.
Vương lão trước đôi mắt kia như cảm thấy sức ép cả bầu trời đè lên mình, sau đó cung kính chắp hai tay cúi gập lưng lại.
“Chân nhân, đứa bé đó ở ngay trong Hắc Địa này, để vãn bối đưa chân nhân đi tìm nó”.
Vương lão hiện nay thực sự âm thầm cảm thấy may mắn, nếu lúc trước vị đại nhân trong Hắc Địa kia nghe theo lời ông ta mà cường ngạnh thu Vô Song làm môn hạ Thiên Ý Thành chỉ sợ được không bù nổi mất.
Đối nghịch với Vô Hà Tử thì cũng thôi đi nhưng đối nghịch với Trường Sinh Chân Nhân tuyệt đối là muốn chết.
Vương lão không biết ai trong thiên hạ có thể làm Trường Sinh Chân Nhân phun ra một ngụm máu như vừa rồi nhưng ông ta chắc chắn biết kẻ kia tuyệt đối thảm hơn Trường Sinh Chân Nhân gấp mười gấp trăm lần.
Trước mặt Trường Sinh Chân Nhân cho dù là ngũ đế chỉ sợ cũng chết.
........
Vương lão thân là người đứng đầu Vương gia đồng thời cũng là Thiên Ý Thành Chủ đời đầu tiên dẫn đến việc Vương lão có thể đi lại bất cứ đâu trong Hắc Địa, cũng giống như Kim Hộ Pháp vậy, Vương lão dẫn Trường Sinh Chân Nhân tiến vào Hắc Địa, một đường không có bất cứ ai dám ngăn cản.
Vương lão cũng không phải cái gì cũng biết dù sao ông đã sớm phủi tay lui về phía sau, Vương lão chỉ biết Vô Song được đưa đến binh đoàn Hắc Ma số 9, nơi này hiện nay do Kim Hộ Pháp làm chủ.
Vương lão tất nhiên cũng không rảnh mà đi đến tận doanh trại để gặp Vô Song, chỉ cần đến nói với Kim Hộ Pháp một lời sẽ dễ dàng hơn nhiều.Nếu là vị ngũ tuyệt nào khác ở đây thì Vương lão chưa chắc đã muốn mở lời dù sao ông ta cũng sợ sẽ ảnh hưởng đến việc của Trường Sinh Chân Nhân bất quá Kim Hộ Pháp thì khác, việc giữa Kim Hộ Pháp và Trường Sinh Chân Nhân bản thân ông cũng biết một hai, ai có thể làm hỏng việc của chân nhân thì Vương lão không biết nhưng chắc chắn không phải Kim Hộ Pháp.
Kết quả là hai người một đường đi đến doanh trại của Kim Hộ Pháp có điều giờ phút này Kim Hộ Pháp đâu còn ở đó nữa?, ở lại chỉ còn Hoàn Nhan Bình.
Đám Hắc Ma Vệ ở bên ngoài căn bản không ai dám ngăn cản Vương lão có điều khi nhìn thấy thanh niên đi sau Vương lão thì rất nhiều người đều cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ là không ai dám nói ra câu nào mà thôi, thanh niên đi sau lưng Vương lão không phải là người đi ra ngoài cùng Kim Hộ Pháp sao?.
Tiến vào trướng bồng của Kim Hộ Pháp, chỉ còn lại một mình Hoàn Nhan Bình ở lại, nàng vừa thấy Vương lão xuất hiện đã cung kính đứng lên cúi đầu.
“Nhan Bình xin chao Vương lão, không biết Vương lão đến đây là vì...? “.
Hoàn Nhan Bình nói đến đây liền ngừng lại, nàng hơi hơi khó hiểu nhìn Trương Tam Phong sau lưng Vương lão, nàng thực sự không hiểu Quân Bảo đại ca sao lại quay về rồi?.
Vương lão cũng không để ý đến sự ngập ngừng của Hoàn Nhan Bình, ông thản nhiên lên tiếng.
“Nhan Bình, hộ pháp đâu sao lão phu không thấy? “.
Lần này Hoàn Nhan Bình triệt để không biết nói gì nữa, ngón tay khẽ chỉ về phía Trương Tam Phong đứng sau lưng Vương lão.
“Vương lão... cô cô của cháu không phải vừa đi ra ngoài cùng Quân Bảo đại ca sao?, Quân Bảo đại ca chẳng nhẽ không nói gì với ngài?”.
Vương lão nào biết ai là Quân Bảo?, chỉ là theo phản ứng nhìn theo ngón tay của Hoàn Nhan Bình, khi thấy Hoàn Nhan Bình chỉ tay vào mặt Trương Tam Phong thân hình của ông ta lập tức run lên.
Dám dùng tay chỉ vào mặt Trường Sinh Chân Nhân?, đây là hành vi điên cuồng đến mức nào?.
Trương Quân Bảo là tên thật của Trương Tam Phong chỉ là trên cõi đời này không ai biết, không một ai có thể nói ra hai chữ Quân Bảo mà thôi.
Không phải người đời kính trọng Trường Sinh Chân Nhân mà không dám nói ra tên thật của ông ta mà đơn giản không ai trên đời này biết được tên thật của Trương Tam Phong mà thôi.
Vương lão lúc này thật sự muốn một chưởng đập chết Hoàn Nhan Bình, ánh mắt hiện lên một tia sát khí, đừng nghĩ Vương lão hiền lành, có thể làm Thiên Ý Thành Chủ ai không phải là tâm ngoan thủ lạt, giết một cái Hoàn Nhan Bình để làm hạ cơn giận của thiên hạ đệ nhất nhân đây chính là làm ăn lời thậm chí siêu lời.
“Làm càn”.
Hoàn Nhan Bình bị khí thế của Vương lão bao phủ đến mức không cách nào nói ra lời thậm chí Hoàn Nhan Bình có thể cảm thấy cái bóng tử thần phủ xuống mình bất quá... nàng rốt cuộc vẫn sống.
Chỉ thấy một bàn tay của Trương Tam Phong đặt lên vai Vương lão, sau đó Vương lão căn bản không có cách nào cử động.
Trương Tam Phong có chút ôn hòa đối mặt với Hoàn Nhan Bình, dùng một tay xoa đầu cô bé, nhưng ánh mắt của Trương Tam Phong lúc này đen lại, ánh mắt khiến Hoàn Nhan Bình thậm chí còn sợ hơn khi đối mặt với Vương lão lúc trước.
“Cô bé, ngươi nói... Quân Bảo ca ca, vậy Quân Bảo ca ca có phải rất giống ta hay không?”.
Hoàn Nhan Bình tuy học võ công nhưng nàng làm sao có thể chống lại được ánh mắt kinh khủng kia, trước ánh mắt kia nàng căn bản không dám nói dối cũng không thể nói dối.
“Ngươi... ngươi không phải Quân Bảo ca ca sao?, Quân Bảo ca ca cùng với ngươi thực sự quá giống nhau, Quân Bảo ca ca lúc nãy vừa đi theo cô cô tiến vào Cửu Đầu Xà, hai người các ngươi cứ như một giọt nước tách ra làm hai vậy”.
Trương Tam Phong mỉm cười, bàn tay nhẹ áp lên đầu Hoàn Nhan Bình sau đó chỉ thấy Hoàn Nhan Bình ngã gục xuống đất, nàng vậy mà tiến vào giấc ngủ.
Trương Tam Phong không động vì vậy Vương lão căn bản cũng không dám động.
Vương lão lúc này thực sự rất sợ bởi ông ta có thể nhìn thấy ánh mắt của Trương Tam Phong hiện tại lúc sáng lúc đen, lúc như tinh quang trên bầu trời lúc lại giống hố đen vô tận.
Trương Tam Phong vậy mà... gặp phải tâm ma.
Vương lão quả thực không ngờ, đến đẳng cấp như Trường Sinh Chân Nhân cũng gặp phải tâm ma, đây là vì sao?.
Sau đó... Vương lão cũng ngã xuống đất ngáy o o không còn biết trời đất là gì nữa.
Trương Tam Phong thu hai tay lại, thân hình tiêu thất trong hư không, rời khỏi trướng bồng của Kim Hộ Pháp, chẳng bao lâu thân hình ông ta lại xuất hiện trên một mái nhà đá phía trên bình nguyên đen.
Trương Tam Phong hiện nay cứ như không phải là Trương Tam Phong vậy, cả người nằm ngửa trên mái nhà đá, ánh mắt nhìn bầu trời tối đen của Hắc Địa.
“Tương nhi... “.
Rốt cuộc trong miệng Trương Tam Phong cũng nói lên hai chữ này.
Chấp niệm là một thứ rất đáng sợ, chấp niệm có thể thay đổi con người, trước mặt chấp niệm cho dù là Trương Tam Phong cũng không còn là chính mình.
Chỉ đến khi nói ra hai chữ kia, Trương Tam Phong mới có thể cảm thấy bản thân mình nhẹ đi không hết.
Trương Tam Phong cũng có đạo của riêng mình, ông đi theo một chữ vong, một chữ quên như chính Trương Y vậy bất quá chính vì Trương Tam Phong có thứ không quên được mới dẫn tới đạo của Trương Tam Phong không cách nào chọn vẹn.
Hai chữ ‘Tương nhi’ sao mà nặng nề đến thế, sao mà đắng đến thế, sao mà khó quên đến thế.
Chỉ cần quên được hình bóng kia, Trương Tam Phong có thể bước thêm một bước thậm chí có thể khỏi hẳn thương thế.
Chỉ cần quên được một chữ kia bản thân Trương Tam Phong có tự tin... ông ta có thể vượt qua được Đế Thích Thiên chỉ là chung quy quên không nổi.
Một lão nhân 200 tuổi quên không được một nữ nhân, đây là chuyện cười bực nào nhưng cũng là chấp niệm bực nào?.
Chỉ là... nhớ để làm gì... chấp niệm để mà làm gì khi mà... Tương nhi cũng không phải là Tương nhi.
Trương Tam Phong ngồi dậy, ông cũng không tiếp tục nói gì, một bước đạp vào hư không, tiến vào bên trong Hắc Địa.
Trương Tam Phong không biết Vô Song ở đâu cũng không biết Vô Song đi tìm Hoắc Thanh Đồng.
Trương Tam Phong đơn giản chỉ nhắm mắt lại, bước theo cảm giác của chính mình, lúc này Trương Tam Phong hoàn toàn có thể cảm nhận được, bên trong Cửu Đầu Xà có một thứ quá quen thuộc chính mình, một mình khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.