Chương 638: Đồng Minh (1)
Người Qua Đường Ất
26/01/2019
Mọi chuyện phải kéo ngược về khoảng thời gian sau khi Vô Song chia tay Trương Tam Phong.
Vô Song biết hiện tại tình hình của hắn chẳng thoải mái gì ít nhất Tu La Vương bắt đầu phả áp lực đến chính Vô Song.
Vô Song đến hiện tại cũng chẳng nghĩ mình mạnh hơn Tu La Vương, nên nhớ trận chiến đó là hắn cùng Quỳnh Hương ‘song kiếm hợp bích’, nếu chẳng vì Trường Sinh Quyết của nàng quá kinh khủng thì Tu La Vương đâu có bị đẩy lùi, chí ít tại thời điểm hiện tại nếu không tìm được Quỳnh Hương thì Vô Song cũng chỉ có thể đợi phân thân quay lại.
Quỳnh Hương thì hiện tại hắn thật sự tránh nàng còn không kịp chứ đừng nói là gặp về phần phân thân cũng không thể trở về, tại Dược Vương Cốc có một việc mà phân thân của Vô Song không thể không làm.
Vô Song trở về Hành Dương, việc trước mặt đương nhiên là Lưu phủ của Lưu Chính Phong nhưng đồng thời Vô Song cũng muốn tìm đồng minh.
Đồng minh mà hắn cần dĩ nhiên phải càng mạnh càng tốt, nhất định phải trong một quãng thời gian ngắn giúp Vô Song có một mảnh đất đặt chân nơi Tây Vực, đồng minh như vậy Vô Song biết tìm ở đâu?.
Vô Song có rất nhiều phương án nhưng mà độ khó cũng chẳng phải là ít.
Đầu tiên Vô Song có một siêu cấp nhân vật là Vô Hà Tử ở sau lưng tuy nhiên Vô Song thực sự không muốn làm phiền lão nhân gia mà Vô Hà Tử cũng chưa chắc nguyện ý rời khỏi Tử Ngọc Sơn mà giúp đỡ Vô Song, đối với người như Vô Hà Tử đã thật sự chạm đến hai chữ Tiêu Dao, nếu không phải vì nhân quả năm xưa giữa ông cùng Cầm Đế thì cũng chẳng có gì chắc chắn đến việc Vô Hà Tử sẽ nuôi nấng Vô Song chứ đừng nói giúp đỡ hắn làm đại nghiệp.
Bỏ qua Vô Hà Tử thì Vô Song nhắm đến Tây Hạ, nhắm đến một cuộc thay thế, dùng nữ nhân của hắn thay thế cho Lý Thu Thủy hiện tại nhưng mà tiền đề là Vô Song phải tìm được Lý Thu Thủy của mình, đến tận bây giờ Vô Song vẫn chưa có tung tích của nàng, cường giả như nàng nếu không muốn lộ ra thực sự rất khó để người khác tìm được.
Một đồng minh nữa mà Vô Song nghĩ đến là Đồng Lão, thú thật hắn rất hợp tính Đồng Lão hoặc ít nhất là Đồng Lão tại thế giới kia, nếu Vô Song nắm được con bài Vô Nhai Tử thì cũng chẳng khó gì để liên minh cùng Đồng Lão bất quá phương án này tốn quá nhiều thời gian, Lôi Cổ Sơn đã xa mà Linh Thứu Cung càng xa hơn chưa kể ai biết Đồng Mỗ thế giới này thay đổi ra sao?.
Người tiếp theo Vô Song nghĩ tới là Bạch Tự Tại, Bạch Tự Tại ở thế giới này có lẽ mạnh hơn nhiều Bạch Tự Tại ở thế giới kia nhưng cũng như Linh Thứu Cung thì Đại Tuyết Sơn quá xa, đấy là còn chưa kể Vô Song lấy gì tin tưởng Bạch Tự Tại?, người này là hảo huynh đệ của cha hắn chứ chẳng phải của hắn.
Tiếp theo Vô Song lại nghĩ đến Nhật Nguyệt Thần Giáo nhưng mà hắn cũng rất nhanh bỏ luôn ý nghĩ này, Nhật Nguyệt Thần Giáo hiện tại loạn vô cùng, cho dù Vô Song dùng thân phận Đông Phương Bất Bại trấn áp quần hùng thì hắn cũng cần thời gian dẹp nội loạn bên trong, việc này vốn không đơn giản mà còn quá mất thời gian.
Rốt cuộc Vô Song chỉ có hai ‘đồng minh’, một là thế lực của Xà Vương – Viên Thừa Chí còn thứ hai là cha vợ của hắn – Đông Tà Hoàng Dược Sư.
Sau sự kiện Lưu phủ kết thúc thì Vô Song muốn mang Hoàng Dung về gặp phụ thân nàng, gặp một Đông Tà khác.
Hoàng Dược Sư chưa từng tự tạo thế lực cho riêng mình nhưng vị trí địa lý của Đào Hoa Đảo quá lý tưởng lại thêm Vô Song kiểu gì cũng phải ra biển một chuyến vì Thiên Vương Bảo Khố, hắn cũng không ngại đi qua Đào Hoa Đảo mà gặp mặt vị ‘cha vợ’ này.
Sau tất cả Vô Song đã đủ mạnh nhưng hắn căn bản chẳng có thế lực, Thăng Long Hội của hắn lập ra năm xưa còn không được coi là thế lực, Vô Song nhất định phải nhanh chóng bắt đầu xây dựng cơ đồ của mình từ viên gạch đầu tiên đáng tiếc chính Vô Song cũng cảm thấy thời gian càng ngày càng gấp.
Chọn hướng đi cho mình nhưng Vô Song cũng hiểu bản thân hắn cũng không thể làm gì trong thời điểm hiện tại, ít nhất là phải đợi cho tính mạng của Lưu Chính Phong an toàn, thời gian từ nay đến lúc sự kiện Lưu phủ diễn ra là quá gấp, trong 3 ngày thời gian cũng chẳng đủ để Vô Song làm gì, hắn thà chọn án binh bất động.
Đương nhiên trong 3 ngày nay cũng không phải là Vô Song không thể tăng cho mình một quân bài tẩy dù sao hắn còn có một Trần Cận Nam đang tiếng tới Hành Dương nhưng mà Vô Song nghĩ đến tình trạng của Thiên Địa Hội cùng võ công của Trần Cận Nam thì cũng chẳng có quá nhiều mong đợi.
Việc đầu tiên phải làm lúc này là đưa Hoàng Dung, Hồ Phỉ, Thạch Phá Thiên cùng Lạc Băng còn đang hôn mê rời khỏi Lệ Xuân Viện, cái nơi này chỉ có thể ở nhất thời chứ không thể ở lâu, với Vô Song mà nói Lệ Xuân Viện vốn là nơi không an toàn bởi đây dẫu sao chẳng phải địa bàn của hắn quan trọng hơn tại Lệ Xuân Viện rất có khả năng lại đụng mặt Lý Thu Thủy.
Vô Song thì không ái ngại gì nàng ta cả nhưng mà tại thời điểm này đối mặt với Lý Thu Thủy sẽ đi kèm với quá nhiều rắc rối không cần thiết.
Vô Song nếu rời khỏi Lệ Xuân Viện thì phải đi đâu?, đáp án là một tòa tửu quán nằm trong thành Hành Dương gọi là Thiên Lăng Tửu Quán.
Cái tên của tửu quán này có thể không đáng để quan tâm cho lắm vì chính Vô Song cũng không hiểu ý nghĩa là gì, cái mà Vô Song cần quan tâm là tửu quán này là một phân đà của Nhật Nguyệt Thần Giáo đặt tại thành Hành Dương.
Thành Hành Dương không cho phép bất cứ thế lực võ lâm nào có thể đặt chân vào nhưng cũng chẳng thể ngăn cản người ta kinh doanh sản nghiệp, chẳng thể ngăn cản người ta mở tửu quán, về lý thuyết thông thường thì các môn phái lớn trên giang hồ đâu đâu cũng sẽ có chi nhánh, có phân đà chỉ là có lộ rõ cho thế nhân hay không.
Chẳng nói đâu xa như chính phái Nga My, Vô Song từng ở trên Nga My Sơn một đoạn thời gian hắn biết Nga My cũng có rất nhiều chi nhánh nhỏ nằm rải rác khắp khu vực bắc võ lâm hơn nữa cũng có rất nhiều những ‘gia sản’ trên danh nghĩa khác, những gia sản này chủ yếu được đứng tên đệ tử tục gia của Nga My quản lý, mục đích là san sẻ một phần gánh nặng kinh tế cho môn phái đồng thời cũng là nơi trao đổi thông tin, liên lạc và truyền bá thông tin.
Nga My đã như thế thì một thế lực có môn đồ khủng khiếp gấp nhiều lần Nga My là Nhật Nguyệt Thần Giáo thì mạng lưới của nó càng kinh khủng hơn nhiều, Thiên Lăng Tửu Quán đặt ở thành Hành Dương đương nhiên chẳng phải tửu quán lớn lại càng chẳng ai biết nó thuộc sản nghiệp của Nhật Nguyệt Thần Giáo nhưng chỉ riêng việc đặt được một tửu điếm tại tòa thành Hành Dương này đã là một việc không dễ, là một việc không phải thế lực nào cũng làm được.
Địa điểm của Thiên Lăng Tửu Quán là Đông Phương Bạch trước kia nói với Vô Song nhưng mà đến tận bây giờ hắn mới có dịp đi qua, cái này cũng khó trách Vô Song bởi từ khi đến thành Hành Dương hắn căn bản còn chẳng có thời gian thở.
Vừa bước vào thành Hành Dương, Vô Song chỉ muốn tìm chỗ ngả lưng, ăn một bữa cơm, hỏi chút thông tin rồi đi tìm Thiên Lăng Tửu Quán nhưng ai bảo có người nhắc đến Lệ Xuân Viện với Vô Song đây?, thân là người xuyên việt nghe được ba chữ này chẳng nhẽ không đến xem một chút?.
Tại Lệ Xuân Viện, Vô Song còn chưa dứt được Vi Tiểu Bảo đã gặp Mạc Ly rồi vướng luôn vào đám người Thiên Long Giáo, gặp mặt Quỳnh Hương, đại chiến Long Đế cùng Tu La Vương để rồi bị đánh chạy khỏi thành Hành Dương, mãi hôm qua mới có thể quay trở lại, hắn quả thực không có thời gian để nhìn xem Thiên Lăng Tửu Quán tròn méo ra sao.
Vô Song đến cái tửu quán này dĩ nhiên cũng không sử dụng thân phận Đông Phương Bất Bại, hắn còn chưa thần kinh đến thế nhưng bằng vào tấm lệnh bài mà Đông Phương Bạch đưa thì quá đủ để chứng minh một thân phận tại tửu quán này đồng thời cũng quá đủ để Vô Song sắp xếp một phòng cho đám người bọn họ.
Vô Song trước khi đến Thiên Lăng Tửu Quán cũng không nghĩ quá nhiều dù sao hắn cũng chỉ muốn sắp xếp một chỗ ở trong khoảng 2 ngày mà thôi nhưng người tính không bằng trời tính, Vô Song vừa tiến vào Thiên Lăng Tửu Quán liền nhìn thấy một người quen, một người mà chính hắn cũng không ngờ được – Khúc Phi Yến.
Vô Song đã 5 năm không nhìn thấy Khúc Phi Yến nhưng mà hắn vẫn có thể nhận ra cô bé này ngay từ cái nhìn đầu tiên, trên khuôn mặt vẫn giữ những nét thơ ngây như 5 năm trước Vô Song gặp nàng nơi Thiên Ý Thành.
Thời gian trôi qua, Khúc Phi Yến từ một cô bé hiện nay đã trở thành cô bé lớn hơn một chút, ít ra thì nàng đang trong quá trình từ tinh nghịch dễ thương mà chuyển hóa thành xinh đẹp.
Tại Thiên Ý Thành thì Phi Yến mới 6 tuổi, 5 năm qua cô bé cũng mới chỉ 11 tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc đen như gỗ mun với hai búi tóc nhỏ xinh hai bên, trên người mặc một bộ quần áo xám bằng vải gai, trước ngực có một chiếc tạp dề, trên tay đang cầm một khay đồ ăn, bước chân nhỏ nhắn bước nhanh vô cùng vì khách nhân phục vụ.
Thiên Lăng Tửu Quán dẫu sao trong mắt thế nhân cũng là một tửu quán, tại tửu quán thì không thể không có khách nhân, có khách nhân thì lại càng không thể không có người phục vụ bất quá nhìn Khúc Phi Yến tất bật đi lại Vô Song cũng có chút buồn cười.
Lúc trước khi Vô Song bị đưa đến một thế giới khác thì Phi Yến cùng Vi Hoa đều là hai người mà hắn tương đối lo lắng dù sao trên danh nghĩa hai người bọn họ cũng là hầu gái của Vô Song bất quá khi hắn nghĩ đến tại Thiên Ý Thành còn có Cổ Đại Ngưu, còn có đám người Hồ Phỉ cũng sẽ không để người của hắn bị bắt nạt vì thế cũng tạm quên đi hai nàng, cho đến khi quay lại thế giới này Vô Song mới lần đầu lại được nhìn thấy một trong hai người.
Vô Song có chút cười cười, hắn biết hắn gặp nàng ở đây cũng chẳng phải là ngẫu nhiên mà gần như là sự kiện chắc chắn.
Khúc Phi Yến sao có thể không đi cùng Khúc Dương đến Hành Dương Thành đây?.
Khúc Phi Yến cùng Khúc Dương nếu đến Hành Dương Thành thì sẽ ở đâu?, đáp án thích hợp nhất cũng chỉ có Thiên Lăng Tửu Quán.
Có trách chỉ là trách Vô Song không nghĩ ra sớm mà thôi.
Vô Song bước vào cửa sau đó cũng tự mình chọn một cái bàn trống mà ngồi, không thể không nói cái tửu quán này làm ăn cũng không đắt khách cho lắm, bàn trống quá nhiều, tại thành Hành Dương nếu chỉ tính về sinh ý có lẽ sẽ xếp lót đáy cũng không biết chừng.
Vô Song ngồi một lúc rốt cuộc tiếng bước chân mới vang lên, là Khúc Phi Yến đang tiến tới.
Phi Yến hiện tại so với nguyên tác quả thật có thay đổi, nàng cũng không phải là cô bé cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hay, trong ánh mắt vẫn còn sự hồn nhiên của một cô bé chưa trải quá nhiều sự đời nhưng ẩn bên trong lại lộ ra vẻ cơ trí, lộ ra chút trưởng thành.
Quãng thời gian ở Thiên Ý Thành của Phi Yến có lẽ chẳng dài nhưng cũng đủ, đủ để cô bé này trưởng thành hơn cái vẻ bên ngoài nhiều lắm.
Phi Yến nào biết nam nhân dung mạo bình thường đang ngồi kia đang đánh giá chính mình, cô bé tiến tới trước mặt Vô Song, giọng nói ngọt ngào mà thanh thoát, thậm chí còn cực kỳ chuyên nghiệp giống hệt đám tiểu nhị bình thường, thân hình nhỏ bé của Khúc Phi Yến còn hơi cúi xuống với Vô Song mà lên tiếng.
“Chào mừng khách nhân đến Thiên Lăng Tửu Quán, không biết khách nhân phục vụ đồ ăn thức uống gì? “.
Nghe giọng nói của nàng Vô Song khẽ cười, hắn hiện tại dịch dung đương nhiên Phi Yến cũng không nhìn ra mà hắn có không dịch dung thì nàng cũng sẽ không nhận ra, hắn hướng về Khúc Phi Yến mà lên tiếng.
“Trong tửu quán này thứ gì ăn ngon nhất?, rượu gì uống ngon nhất? “.
Khúc Phi Yến nghe vậy định đáp lời Vô Song thì có một giọng nói khác vang lên sau lưng nàng, giọng nói này trầm ổn đồng thời có lực vô cùng.
“Công tử, tại Thiên Lăng Tửu Quán này đồ uống nổi tiếng nhất là Huyết Tửu, đồ ăn ngon nhất là Thiên Hạt Vỹ”.
Vô Song ánh mắt hơi nhướng mà nhìn về phía người lên tiếng, đây là một đạo nhân, một đạo nhân cực kỳ bất phàm.
Vô Song trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu, đừng nói là Vô Song khó hiểu mà Khúc Phi Yến cũng chẳng hiểu gì.
Phi Yến đã ở cái thành Hành Dương này nửa tháng rồi, nàng cũng nhận ra đạo nhân kia, đạo nhân này sáng sớm hôm nay đến tửu quán, cũng chỉ đến trước Vô Song chưa đến một tiếng đồng hồ, khi gọi đồ ăn cũng chỉ gọi một chén nước trắng sau đó không nói câu gì một mực ngồi đó, thái độ cực kỳ quái dị.
Phi Yến thì chẳng lạ gì mấy cái quái sự này, nàng đương nhiên không quá chú tâm tới đạo nhân nhưng nào biết đạo nhân này đột nhiên lên tiếng.
Huyết Tửu là cái gì?, Thiên Hạt Vỹ là cái gì?, Phi Yến nghe cũng chưa từng nghe.
Phi Yến đang muốn quay lại giải thích cho Vô Song nào ngờ Vô Song cũng lên tiếng.
“Nghe có chút thú vị, dọn lên đi “.
Vô Song bước vào tửu quán cũng không phải không nhìn thấy đạo nhân này ngồi gần đó, cũng vì người này Vô Song mới chọn ngồi xuống đây bởi vị đạo nhân này cho Vô Song cảm giác rất mạnh, người này không mạnh bằng Vô Song là điều chắc chắn nhưng ít ra có lẽ còn phải nhỉnh hơn Ca Lâu La của Thiên Long Giáo nửa bậc.
Vô Song nhìn thấy cao thủ bậc này tại một địa bàn trực thuộc Nhật Nguyệt Thần GIáo sao có thể không hứng thú đây?.
Vô Song vừa dứt lời, đạo nhân này đã tiến tới sau lưng Phi Yến, bàn tay nhẹ vỗ vai Phi Yến ba cái sau đó mới chậm rãi ngồi xuống trước mặt Vô Song, vẻ mặt cười nói.
“Món này phải chuẩn bị lâu một chút, hơn nữa cũng không phải ai cũng có thể thưởng thức, phải xem khách nhân có tư cách này hay không “.
Vô Song trong lòng ngập tràn hứng thú, hắn đặt một tay lên bàn, cùng mu bàn tay đỡ lấy khuôn mặt của chính mình, cả người hơi nhoài lên phía trước mà đáp.
“Tư cách?, thế nào mới có tư cách này đây?”.
Người này cười cười, cũng không vào vấn đề chính mà lại chuyển chủ đề.
“Lão đạo đã lâu không hành tẩu trên giang hồ bất quá còn chút danh hão, người xưa gọi lão là Trường Thanh Tử, không biết vị công tử này cao tính đại danh là gì? “.
Trường Thanh Tử là ai?, Vô Song xin chịu.
Như đã nói, Vô Song gần như chỉ hiểu về tiểu thuyết Kim Dung qua phim ảnh hơn nữa còn chẳng phải dạng thuộc làu làu, hắn nhớ được nhân vật như Trường Thanh Tử mới là quái sự tuy nhiên cho dù không biết đối phương là ai nhưng mà Vô Song cũng hiểu lão đạo này tiến đến chỗ mình nhất định có mục đích.
Suy nghĩ một chút, Vô Song lại thấy Khúc Phi Yến đã rời đi từ lâu, ánh mắt hơi híp lại, khóe miệng cong lên mà đáp.
“Bản công tử cũng mới hành tẩu trên giang hồ, quả thật có chút danh hão, bạn bè gọi ta là Đông Phương Bất Bại “.
Trường Thanh Tử nghe vậy khẽ cười nhưng mà trong mắt lại có hàn quang.
Nhìn hàn quang trong mắt người này, Vô Song không thể không cảm thấy... hôm nay tiến tới Thiên Lăng Tửu Quán thực sự là phi thường thú vị.
Vô Song biết hiện tại tình hình của hắn chẳng thoải mái gì ít nhất Tu La Vương bắt đầu phả áp lực đến chính Vô Song.
Vô Song đến hiện tại cũng chẳng nghĩ mình mạnh hơn Tu La Vương, nên nhớ trận chiến đó là hắn cùng Quỳnh Hương ‘song kiếm hợp bích’, nếu chẳng vì Trường Sinh Quyết của nàng quá kinh khủng thì Tu La Vương đâu có bị đẩy lùi, chí ít tại thời điểm hiện tại nếu không tìm được Quỳnh Hương thì Vô Song cũng chỉ có thể đợi phân thân quay lại.
Quỳnh Hương thì hiện tại hắn thật sự tránh nàng còn không kịp chứ đừng nói là gặp về phần phân thân cũng không thể trở về, tại Dược Vương Cốc có một việc mà phân thân của Vô Song không thể không làm.
Vô Song trở về Hành Dương, việc trước mặt đương nhiên là Lưu phủ của Lưu Chính Phong nhưng đồng thời Vô Song cũng muốn tìm đồng minh.
Đồng minh mà hắn cần dĩ nhiên phải càng mạnh càng tốt, nhất định phải trong một quãng thời gian ngắn giúp Vô Song có một mảnh đất đặt chân nơi Tây Vực, đồng minh như vậy Vô Song biết tìm ở đâu?.
Vô Song có rất nhiều phương án nhưng mà độ khó cũng chẳng phải là ít.
Đầu tiên Vô Song có một siêu cấp nhân vật là Vô Hà Tử ở sau lưng tuy nhiên Vô Song thực sự không muốn làm phiền lão nhân gia mà Vô Hà Tử cũng chưa chắc nguyện ý rời khỏi Tử Ngọc Sơn mà giúp đỡ Vô Song, đối với người như Vô Hà Tử đã thật sự chạm đến hai chữ Tiêu Dao, nếu không phải vì nhân quả năm xưa giữa ông cùng Cầm Đế thì cũng chẳng có gì chắc chắn đến việc Vô Hà Tử sẽ nuôi nấng Vô Song chứ đừng nói giúp đỡ hắn làm đại nghiệp.
Bỏ qua Vô Hà Tử thì Vô Song nhắm đến Tây Hạ, nhắm đến một cuộc thay thế, dùng nữ nhân của hắn thay thế cho Lý Thu Thủy hiện tại nhưng mà tiền đề là Vô Song phải tìm được Lý Thu Thủy của mình, đến tận bây giờ Vô Song vẫn chưa có tung tích của nàng, cường giả như nàng nếu không muốn lộ ra thực sự rất khó để người khác tìm được.
Một đồng minh nữa mà Vô Song nghĩ đến là Đồng Lão, thú thật hắn rất hợp tính Đồng Lão hoặc ít nhất là Đồng Lão tại thế giới kia, nếu Vô Song nắm được con bài Vô Nhai Tử thì cũng chẳng khó gì để liên minh cùng Đồng Lão bất quá phương án này tốn quá nhiều thời gian, Lôi Cổ Sơn đã xa mà Linh Thứu Cung càng xa hơn chưa kể ai biết Đồng Mỗ thế giới này thay đổi ra sao?.
Người tiếp theo Vô Song nghĩ tới là Bạch Tự Tại, Bạch Tự Tại ở thế giới này có lẽ mạnh hơn nhiều Bạch Tự Tại ở thế giới kia nhưng cũng như Linh Thứu Cung thì Đại Tuyết Sơn quá xa, đấy là còn chưa kể Vô Song lấy gì tin tưởng Bạch Tự Tại?, người này là hảo huynh đệ của cha hắn chứ chẳng phải của hắn.
Tiếp theo Vô Song lại nghĩ đến Nhật Nguyệt Thần Giáo nhưng mà hắn cũng rất nhanh bỏ luôn ý nghĩ này, Nhật Nguyệt Thần Giáo hiện tại loạn vô cùng, cho dù Vô Song dùng thân phận Đông Phương Bất Bại trấn áp quần hùng thì hắn cũng cần thời gian dẹp nội loạn bên trong, việc này vốn không đơn giản mà còn quá mất thời gian.
Rốt cuộc Vô Song chỉ có hai ‘đồng minh’, một là thế lực của Xà Vương – Viên Thừa Chí còn thứ hai là cha vợ của hắn – Đông Tà Hoàng Dược Sư.
Sau sự kiện Lưu phủ kết thúc thì Vô Song muốn mang Hoàng Dung về gặp phụ thân nàng, gặp một Đông Tà khác.
Hoàng Dược Sư chưa từng tự tạo thế lực cho riêng mình nhưng vị trí địa lý của Đào Hoa Đảo quá lý tưởng lại thêm Vô Song kiểu gì cũng phải ra biển một chuyến vì Thiên Vương Bảo Khố, hắn cũng không ngại đi qua Đào Hoa Đảo mà gặp mặt vị ‘cha vợ’ này.
Sau tất cả Vô Song đã đủ mạnh nhưng hắn căn bản chẳng có thế lực, Thăng Long Hội của hắn lập ra năm xưa còn không được coi là thế lực, Vô Song nhất định phải nhanh chóng bắt đầu xây dựng cơ đồ của mình từ viên gạch đầu tiên đáng tiếc chính Vô Song cũng cảm thấy thời gian càng ngày càng gấp.
Chọn hướng đi cho mình nhưng Vô Song cũng hiểu bản thân hắn cũng không thể làm gì trong thời điểm hiện tại, ít nhất là phải đợi cho tính mạng của Lưu Chính Phong an toàn, thời gian từ nay đến lúc sự kiện Lưu phủ diễn ra là quá gấp, trong 3 ngày thời gian cũng chẳng đủ để Vô Song làm gì, hắn thà chọn án binh bất động.
Đương nhiên trong 3 ngày nay cũng không phải là Vô Song không thể tăng cho mình một quân bài tẩy dù sao hắn còn có một Trần Cận Nam đang tiếng tới Hành Dương nhưng mà Vô Song nghĩ đến tình trạng của Thiên Địa Hội cùng võ công của Trần Cận Nam thì cũng chẳng có quá nhiều mong đợi.
Việc đầu tiên phải làm lúc này là đưa Hoàng Dung, Hồ Phỉ, Thạch Phá Thiên cùng Lạc Băng còn đang hôn mê rời khỏi Lệ Xuân Viện, cái nơi này chỉ có thể ở nhất thời chứ không thể ở lâu, với Vô Song mà nói Lệ Xuân Viện vốn là nơi không an toàn bởi đây dẫu sao chẳng phải địa bàn của hắn quan trọng hơn tại Lệ Xuân Viện rất có khả năng lại đụng mặt Lý Thu Thủy.
Vô Song thì không ái ngại gì nàng ta cả nhưng mà tại thời điểm này đối mặt với Lý Thu Thủy sẽ đi kèm với quá nhiều rắc rối không cần thiết.
Vô Song nếu rời khỏi Lệ Xuân Viện thì phải đi đâu?, đáp án là một tòa tửu quán nằm trong thành Hành Dương gọi là Thiên Lăng Tửu Quán.
Cái tên của tửu quán này có thể không đáng để quan tâm cho lắm vì chính Vô Song cũng không hiểu ý nghĩa là gì, cái mà Vô Song cần quan tâm là tửu quán này là một phân đà của Nhật Nguyệt Thần Giáo đặt tại thành Hành Dương.
Thành Hành Dương không cho phép bất cứ thế lực võ lâm nào có thể đặt chân vào nhưng cũng chẳng thể ngăn cản người ta kinh doanh sản nghiệp, chẳng thể ngăn cản người ta mở tửu quán, về lý thuyết thông thường thì các môn phái lớn trên giang hồ đâu đâu cũng sẽ có chi nhánh, có phân đà chỉ là có lộ rõ cho thế nhân hay không.
Chẳng nói đâu xa như chính phái Nga My, Vô Song từng ở trên Nga My Sơn một đoạn thời gian hắn biết Nga My cũng có rất nhiều chi nhánh nhỏ nằm rải rác khắp khu vực bắc võ lâm hơn nữa cũng có rất nhiều những ‘gia sản’ trên danh nghĩa khác, những gia sản này chủ yếu được đứng tên đệ tử tục gia của Nga My quản lý, mục đích là san sẻ một phần gánh nặng kinh tế cho môn phái đồng thời cũng là nơi trao đổi thông tin, liên lạc và truyền bá thông tin.
Nga My đã như thế thì một thế lực có môn đồ khủng khiếp gấp nhiều lần Nga My là Nhật Nguyệt Thần Giáo thì mạng lưới của nó càng kinh khủng hơn nhiều, Thiên Lăng Tửu Quán đặt ở thành Hành Dương đương nhiên chẳng phải tửu quán lớn lại càng chẳng ai biết nó thuộc sản nghiệp của Nhật Nguyệt Thần Giáo nhưng chỉ riêng việc đặt được một tửu điếm tại tòa thành Hành Dương này đã là một việc không dễ, là một việc không phải thế lực nào cũng làm được.
Địa điểm của Thiên Lăng Tửu Quán là Đông Phương Bạch trước kia nói với Vô Song nhưng mà đến tận bây giờ hắn mới có dịp đi qua, cái này cũng khó trách Vô Song bởi từ khi đến thành Hành Dương hắn căn bản còn chẳng có thời gian thở.
Vừa bước vào thành Hành Dương, Vô Song chỉ muốn tìm chỗ ngả lưng, ăn một bữa cơm, hỏi chút thông tin rồi đi tìm Thiên Lăng Tửu Quán nhưng ai bảo có người nhắc đến Lệ Xuân Viện với Vô Song đây?, thân là người xuyên việt nghe được ba chữ này chẳng nhẽ không đến xem một chút?.
Tại Lệ Xuân Viện, Vô Song còn chưa dứt được Vi Tiểu Bảo đã gặp Mạc Ly rồi vướng luôn vào đám người Thiên Long Giáo, gặp mặt Quỳnh Hương, đại chiến Long Đế cùng Tu La Vương để rồi bị đánh chạy khỏi thành Hành Dương, mãi hôm qua mới có thể quay trở lại, hắn quả thực không có thời gian để nhìn xem Thiên Lăng Tửu Quán tròn méo ra sao.
Vô Song đến cái tửu quán này dĩ nhiên cũng không sử dụng thân phận Đông Phương Bất Bại, hắn còn chưa thần kinh đến thế nhưng bằng vào tấm lệnh bài mà Đông Phương Bạch đưa thì quá đủ để chứng minh một thân phận tại tửu quán này đồng thời cũng quá đủ để Vô Song sắp xếp một phòng cho đám người bọn họ.
Vô Song trước khi đến Thiên Lăng Tửu Quán cũng không nghĩ quá nhiều dù sao hắn cũng chỉ muốn sắp xếp một chỗ ở trong khoảng 2 ngày mà thôi nhưng người tính không bằng trời tính, Vô Song vừa tiến vào Thiên Lăng Tửu Quán liền nhìn thấy một người quen, một người mà chính hắn cũng không ngờ được – Khúc Phi Yến.
Vô Song đã 5 năm không nhìn thấy Khúc Phi Yến nhưng mà hắn vẫn có thể nhận ra cô bé này ngay từ cái nhìn đầu tiên, trên khuôn mặt vẫn giữ những nét thơ ngây như 5 năm trước Vô Song gặp nàng nơi Thiên Ý Thành.
Thời gian trôi qua, Khúc Phi Yến từ một cô bé hiện nay đã trở thành cô bé lớn hơn một chút, ít ra thì nàng đang trong quá trình từ tinh nghịch dễ thương mà chuyển hóa thành xinh đẹp.
Tại Thiên Ý Thành thì Phi Yến mới 6 tuổi, 5 năm qua cô bé cũng mới chỉ 11 tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc đen như gỗ mun với hai búi tóc nhỏ xinh hai bên, trên người mặc một bộ quần áo xám bằng vải gai, trước ngực có một chiếc tạp dề, trên tay đang cầm một khay đồ ăn, bước chân nhỏ nhắn bước nhanh vô cùng vì khách nhân phục vụ.
Thiên Lăng Tửu Quán dẫu sao trong mắt thế nhân cũng là một tửu quán, tại tửu quán thì không thể không có khách nhân, có khách nhân thì lại càng không thể không có người phục vụ bất quá nhìn Khúc Phi Yến tất bật đi lại Vô Song cũng có chút buồn cười.
Lúc trước khi Vô Song bị đưa đến một thế giới khác thì Phi Yến cùng Vi Hoa đều là hai người mà hắn tương đối lo lắng dù sao trên danh nghĩa hai người bọn họ cũng là hầu gái của Vô Song bất quá khi hắn nghĩ đến tại Thiên Ý Thành còn có Cổ Đại Ngưu, còn có đám người Hồ Phỉ cũng sẽ không để người của hắn bị bắt nạt vì thế cũng tạm quên đi hai nàng, cho đến khi quay lại thế giới này Vô Song mới lần đầu lại được nhìn thấy một trong hai người.
Vô Song có chút cười cười, hắn biết hắn gặp nàng ở đây cũng chẳng phải là ngẫu nhiên mà gần như là sự kiện chắc chắn.
Khúc Phi Yến sao có thể không đi cùng Khúc Dương đến Hành Dương Thành đây?.
Khúc Phi Yến cùng Khúc Dương nếu đến Hành Dương Thành thì sẽ ở đâu?, đáp án thích hợp nhất cũng chỉ có Thiên Lăng Tửu Quán.
Có trách chỉ là trách Vô Song không nghĩ ra sớm mà thôi.
Vô Song bước vào cửa sau đó cũng tự mình chọn một cái bàn trống mà ngồi, không thể không nói cái tửu quán này làm ăn cũng không đắt khách cho lắm, bàn trống quá nhiều, tại thành Hành Dương nếu chỉ tính về sinh ý có lẽ sẽ xếp lót đáy cũng không biết chừng.
Vô Song ngồi một lúc rốt cuộc tiếng bước chân mới vang lên, là Khúc Phi Yến đang tiến tới.
Phi Yến hiện tại so với nguyên tác quả thật có thay đổi, nàng cũng không phải là cô bé cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hay, trong ánh mắt vẫn còn sự hồn nhiên của một cô bé chưa trải quá nhiều sự đời nhưng ẩn bên trong lại lộ ra vẻ cơ trí, lộ ra chút trưởng thành.
Quãng thời gian ở Thiên Ý Thành của Phi Yến có lẽ chẳng dài nhưng cũng đủ, đủ để cô bé này trưởng thành hơn cái vẻ bên ngoài nhiều lắm.
Phi Yến nào biết nam nhân dung mạo bình thường đang ngồi kia đang đánh giá chính mình, cô bé tiến tới trước mặt Vô Song, giọng nói ngọt ngào mà thanh thoát, thậm chí còn cực kỳ chuyên nghiệp giống hệt đám tiểu nhị bình thường, thân hình nhỏ bé của Khúc Phi Yến còn hơi cúi xuống với Vô Song mà lên tiếng.
“Chào mừng khách nhân đến Thiên Lăng Tửu Quán, không biết khách nhân phục vụ đồ ăn thức uống gì? “.
Nghe giọng nói của nàng Vô Song khẽ cười, hắn hiện tại dịch dung đương nhiên Phi Yến cũng không nhìn ra mà hắn có không dịch dung thì nàng cũng sẽ không nhận ra, hắn hướng về Khúc Phi Yến mà lên tiếng.
“Trong tửu quán này thứ gì ăn ngon nhất?, rượu gì uống ngon nhất? “.
Khúc Phi Yến nghe vậy định đáp lời Vô Song thì có một giọng nói khác vang lên sau lưng nàng, giọng nói này trầm ổn đồng thời có lực vô cùng.
“Công tử, tại Thiên Lăng Tửu Quán này đồ uống nổi tiếng nhất là Huyết Tửu, đồ ăn ngon nhất là Thiên Hạt Vỹ”.
Vô Song ánh mắt hơi nhướng mà nhìn về phía người lên tiếng, đây là một đạo nhân, một đạo nhân cực kỳ bất phàm.
Vô Song trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu, đừng nói là Vô Song khó hiểu mà Khúc Phi Yến cũng chẳng hiểu gì.
Phi Yến đã ở cái thành Hành Dương này nửa tháng rồi, nàng cũng nhận ra đạo nhân kia, đạo nhân này sáng sớm hôm nay đến tửu quán, cũng chỉ đến trước Vô Song chưa đến một tiếng đồng hồ, khi gọi đồ ăn cũng chỉ gọi một chén nước trắng sau đó không nói câu gì một mực ngồi đó, thái độ cực kỳ quái dị.
Phi Yến thì chẳng lạ gì mấy cái quái sự này, nàng đương nhiên không quá chú tâm tới đạo nhân nhưng nào biết đạo nhân này đột nhiên lên tiếng.
Huyết Tửu là cái gì?, Thiên Hạt Vỹ là cái gì?, Phi Yến nghe cũng chưa từng nghe.
Phi Yến đang muốn quay lại giải thích cho Vô Song nào ngờ Vô Song cũng lên tiếng.
“Nghe có chút thú vị, dọn lên đi “.
Vô Song bước vào tửu quán cũng không phải không nhìn thấy đạo nhân này ngồi gần đó, cũng vì người này Vô Song mới chọn ngồi xuống đây bởi vị đạo nhân này cho Vô Song cảm giác rất mạnh, người này không mạnh bằng Vô Song là điều chắc chắn nhưng ít ra có lẽ còn phải nhỉnh hơn Ca Lâu La của Thiên Long Giáo nửa bậc.
Vô Song nhìn thấy cao thủ bậc này tại một địa bàn trực thuộc Nhật Nguyệt Thần GIáo sao có thể không hứng thú đây?.
Vô Song vừa dứt lời, đạo nhân này đã tiến tới sau lưng Phi Yến, bàn tay nhẹ vỗ vai Phi Yến ba cái sau đó mới chậm rãi ngồi xuống trước mặt Vô Song, vẻ mặt cười nói.
“Món này phải chuẩn bị lâu một chút, hơn nữa cũng không phải ai cũng có thể thưởng thức, phải xem khách nhân có tư cách này hay không “.
Vô Song trong lòng ngập tràn hứng thú, hắn đặt một tay lên bàn, cùng mu bàn tay đỡ lấy khuôn mặt của chính mình, cả người hơi nhoài lên phía trước mà đáp.
“Tư cách?, thế nào mới có tư cách này đây?”.
Người này cười cười, cũng không vào vấn đề chính mà lại chuyển chủ đề.
“Lão đạo đã lâu không hành tẩu trên giang hồ bất quá còn chút danh hão, người xưa gọi lão là Trường Thanh Tử, không biết vị công tử này cao tính đại danh là gì? “.
Trường Thanh Tử là ai?, Vô Song xin chịu.
Như đã nói, Vô Song gần như chỉ hiểu về tiểu thuyết Kim Dung qua phim ảnh hơn nữa còn chẳng phải dạng thuộc làu làu, hắn nhớ được nhân vật như Trường Thanh Tử mới là quái sự tuy nhiên cho dù không biết đối phương là ai nhưng mà Vô Song cũng hiểu lão đạo này tiến đến chỗ mình nhất định có mục đích.
Suy nghĩ một chút, Vô Song lại thấy Khúc Phi Yến đã rời đi từ lâu, ánh mắt hơi híp lại, khóe miệng cong lên mà đáp.
“Bản công tử cũng mới hành tẩu trên giang hồ, quả thật có chút danh hão, bạn bè gọi ta là Đông Phương Bất Bại “.
Trường Thanh Tử nghe vậy khẽ cười nhưng mà trong mắt lại có hàn quang.
Nhìn hàn quang trong mắt người này, Vô Song không thể không cảm thấy... hôm nay tiến tới Thiên Lăng Tửu Quán thực sự là phi thường thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.