Chương 810: Giết Chóc (2)
Người Qua Đường Ất
20/05/2019
"Shoya, nhanh chân lên một chút, chúng ta là nhóm cuối rồi ".
"Sasaki lão đại, cũng xế chiều rồi, mang đám tử tù này ra ngoài xong ta mời lão đại một bữa, nghe cấp trên nói nốt hôm nay là không cần để ý đến cái đám tử tù chết tiệt này ".
"Được, được, Shoya lão đệ mời thì ta sao không thể không theo đây ".
Hai tên ngục trưởng vừa đi vừa nói chuyện với nhau, cảm giác tương đối vui vẻ.
Không vui vẻ sao được đây bởi khoảng thời gian này bọn họ bị hành đến khổ, dù sao tập trung nhiều tù phạm như vậy sao có thể không cực nhọc, toàn bộ công việc trong ngày cơ hồ tăng lên gấp 2, đấy là chưa kể cả tuần nay lúc nào cũng thấy mặt "thượng cấp", đi ra cúi gập người, đi vào cúi gập người, mặt cười đến méo xệch, nghe thôi cũng thấy đáng sợ.
"Sasaki lão đại, chúng ta chia tay ở đây trước, đệ đi áp giải đám người phòng giam số 29 ".
"Được, Shoya lão đệ, ta đi áp giải đám người phòng giam số 30, xong việc chúng ta uống một bữa thống khoái ".
_ _ _ _ _ _ _ _
Sasaki lão đại làm đến chức ngục trưởng, tuy trong cái nơi này chức ngục trưởng cũng chẳng tính là to tát nhưng cũng coi như nhân vật chủ chốt, hắn làm việc trong Đại Ngục Giam này hơn 30 năm mới leo lên chức ngục trưởng đồng thời suốt 30 năm nay Sasaki mới thấy nhiều tử tù tập trung như hôm nay.
Trong thời gian này tuy không có đại sự gì phát sinh nhưng mà phải biết thân là một trong nhiều ngục trưởng thì đã cả tuần Sasaki vẫn chưa được về nhà, đừng nói hắn mà bất cứ ngục trưởng nào cũng luôn phải ở trong tình cảnh trực ban, thực sự mệt mỏi vô cùng.
Bình thường còn có thể lén trốn về nhà thăm vợ thăm con nhưng mà trong cái dịp này có không biết bao nhiêu nhân vật cấp trên thường xuyên ghé thăm, nhân vật trong triều đình thì cũng thôi đi đằng này còn có Thiên Vũ gia, Kido gia đều thường xuyên có người đi tới đây, Sasaki hay bất cứ một ngục trưởng nào khác cũng không dám lén trốn về.
Công việc ngày cuối cùng của Sasaki đương nhiên rất nhanh hoàn thành, dù sao đám tử tù cũng sẽ không làm khó ngục trưởng như Sasaki làm gì, lại có binh lính do đích thân phủ Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng cử tới chịu trách nhiệm áp giải, sẽ càng không có gì phải lo lắng.
Sau khi nhìn thấy tên tù phạm cuối cùng được áp giải ra khỏi phòng giam, trên khuôn mặt quá tuổi trung niên của Sasaki xuất hiện một nụ cười nhẹ nhõm vô cùng.
Ngay lúc Sasaki đang cảm thấy nhẹ nhõm thì một âm thanh kinh hãi vang lên, tiếng thét này Sasaki không lạ gì, đây là tiếng hét của tiểu đệ Shoya.
Shoya khác với Sasaki, kẻ này năm nay mới ngoài 25 đã lên chức ngục trưởng, không chỉ vì gia đình có gia thế mà còn bởi tài năng của Shoya cũng hơn người, khi mà toàn bộ các ngục trưởng chỉ là huyền cấp cao thủ thì bản thấn Shoya đã là địa cấp cao thủ.
Để một kẻ được cho là tuổi trẻ tài cao như Shoya sợ hãi, bản thân Sasaki thực sự cảm thấy ở phòng giam số 29 có chuyện hết sức kinh khủng diễn ra, thế là vội hô lên với đám người phía sau.
"Ngươi, ngươi, ngươi, đi theo ta đến cứu trợ phòng giam số 29, ngươi cùng ngươi tách đoàn chạy ra ngoài báo cáo, bên trong nhà giam xảy ra biến cố ".
Sasaki bắt đầu với vài binh lính còn chưa áp giải tù phạm mà ra lệnh, bình thường đám binh lính này không thuộc phủ đại tướng quân thì cũng thuộc quân đội Thiên Hoàng, nào sẽ nghe một tên ngục trưởng mở miệng nhưng mà một tiếng hét kia quả thật kinh động nhân tâm, cũng khiến những binh lính tinh nhuệ này hiểu có việc không đơn giản đang diễn ra thế là chẳng nói gì nữa, lập tức dựa theo chỉ thị của Sasaki mà thực hành.
Một đám người chạy thẳng khỏi phòng giam số 30, chạy đến phòng giam số 29, để cho đám tử tù phòng giam số 30 đầy mờ mịt, bọn họ tuy là tử tù vô pháp vô thiên đã quen nhưng mà khi biết mình có một cơ hội sống sót thì tên nào tên nấy sẽ cố gắng hết sức không gây phiền toái, bọn họ thực sự không hiểu đám người ở phòng giam số 29 chẳng nhẽ bị điên?, dĩ nhiên dám gây biến động?.
Đương nhiên đám tử tù phòng số 30 cũng trách oan những kẻ ở phòng giam số 29 rồi, dù sao gần như toàn bộ tử tù của phòng giam số 29 đều đã biến thành oán hồn dưới tay Vô Song.
_ _ _ _ __ _ __ _
Khi Sasaki cùng đám binh lính đằng sau chạy đến, rốt cuộc cũng thấy đám người Shoya.
Đội của Sasaki có khoảng 30 người, đội của Shoya đương nhiên cũng bao hàm côn số tương tự.
Lúc này đội của Shoya đều như dính thuật định thân vậy, cửa phòng giam số 29 mở toang nhưng không ai dám bước vào, từ binh lính cho đến trưởng ngục Shoya thậm chí vẻ mặt của Shoya lúc này trắng bệch, phải nói là mặt cắt không còn giọt máu.
Sasaki cùng đoàn người của mình chạy đến nơi vừa vặn thấy được cảnh tượng này sau đó là một cỗ mùi hôi thối bay đến.
Cái mùi này thì không cần nói ai ở đây cũng biết, đây là mùi của tử thi chết lâu ngày mà thành.
Vì nhà giam được thiết kế theo từng tầng nằm sâu dưới lòng đất vì vậy nhiệt độ rất lạnh, độ ẩm cũng cao, trải qua hai ngày xác chết vẫn được bảo quản rất tốt nhưng mà mùi hôi cũng bắt đầu xuất hiện, khi cánh cửa phòng giam số 29 được mở thì cái mùi này mới tràn ra ngoài.
Sasaki nhíu chặt lông mày, tay phải cầm đèn, tay trái nắm lấy chuôi thanh Katana, từ từ tiến về phía trước, đến khi bước một mạch đến chỗ Shoya không gặp nguy hiểm gì bản thân Sasaki mới ngồi xuống, đầy quan tâm mà hỏi.
"Shoya, Shoya, nói cho đại ca biết có việc gì xảy ra, bình tĩnh, bình tĩnh một chút ".
Chưa đợi Shoya kịp bình tĩnh thì Sasaki nghe đươc âm thanh xiềng xích vang lên, nội tâm liền giật thót, đương nhiên ở đây cũng không phải chỉ có một mình Sasaki nghe được âm thanh này, toàn bộ đám binh lính đều nghe thấy, bọn họ có tố dưỡng rất cao, tuy sợ hãi nhưng từ khi thấy viện binh liền có thêm không ít dũng khí, toàn bộ đều rút binh khí ra.
Sasaki lúc này nắm chặt thanh Katana sau đó dùng hết sức chiếu đèn vào khoảng bóng tối trước mặt sau đó ánh mắt Sasaki co rụt lại, suýt không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo.
Sasaki thấy cái gì?, trong mắt Sasaki đâu đâu cũng là tử thi hơn nữa toàn bộ các tử thi đều không nguyên vẹn, đầu một nơi mà thân thể ở một nơi, tay chân ở nhiều nơi.
Trong ngục giam số 29 ngoài tử thi, thân thể con người ra thì còn có rất nhiều máu, mùi máu tanh hôi vô cùng.
Tiếp theo, Sasaki dần dần thấy một thân ảnh hiện trong ánh đèn, một thân ảnh lưng còng lại, sống lưng gần như bị ép xuống cùng với đôi mắt đỏ như ác quỷ dưới địa ngục vậy, đôi mắt đó đáng sợ vô cùng, đáng sợ đến mức Sasaki cảm thấy nếu hắn lọt vào tầm nhắm của con quỷ kia, hắn sẽ chết ngay trong cái nhìn đầu tiên.
Sasaki rốt cuộc cũng chẳng cầm nổi kiếm, lảo đảo mà lùi lại, chỉ có ánh đèn có thể cầm chắc trong tay, miệng gần như gào lên.
"Kẻ bên trong là ai, là người hay là quỷ ".
Người bên trong đương nhiên là Vô Song, lúc này Vô Song cũng bước lên một bước nữa, vừa vặn để toàn thân hiện ra trước mắt Sasaki, nhìn về phía Sasaki cùng toàn bộ đám binh lính đang hoảng loạn này, Vô Song thản nhiên mở miệng.
"Là tử tù chuẩn bị áp giải ra ngoài, các ngươi không phải dẫn ta ra sao? ".
Vô Song mở miệng, giọng nói lạnh lẽo vô cùng hơn nữa còn tràn ngập sát khí, thứ sát khí cô đọng thành thực chất, thứ sát khí như đóng băng toàn bộ không gian vốn đã vô cùng lạnh lẽo này lại.
_ _ _ _ __ _
Vô Song thật ra cũng không muốn dọa cái đám người này nhưng mà hắn không làm thế không được.
Ngày hôm nay đến Phù Tang, Vô Song đã chọn cho mình một thân phận với đồng thời là một phong cách hoàn toàn mới.
Hắn muốn làm một ma đầu, một ma đầu làm cho bất cứ ai cũng phải sợ mất mật.
Vấn đề là tại sao Vô Song lại chọn cách thức này?, đấy là bởi Vô Song muốn lên Bồng Lai Tiên Đảo.
Tuy rằng tất cả những tử tù mạnh nhất đều được lên Bồng Lai Tiên Đảo nhưng mà việc Vô Song hóa thành thành một con ác quỷ sẽ tạo cho Vô Song một vỏ bọc, thứ vỏ bọc mà đám cùng hung cực ác ngoài kia cũng không muốn lại gần, từ đó giảm cho Vô Song rất nhiều phiền toái.
Nếu không ai dám lại gần, chẳng phải có thể dễ dàng hành động hơn sao?.
Một vấn đề quan trọng hơn nữa là Vô Song thay đổi thành dạng này, ít nhất người ngoài khi nghe kể về hắn tuyệt đối sẽ không liên tưởng tới chính Vô Song.
Mục tiêu tiếp theo là Bồng Lai Tiên Đảo, là nơi rất có khả năng thuộc về Đế Thích Thiên.
Vô Song chưa muốn đụng mặt Đế Thích Thiên nhanh như vậy nhưng mà Bồng Lai Tiên Đảo thì Vô Song không thể không đi, không thể không đến xem một chút đồng thời nếu có thể bản thân Vô Song lập tức đưa tay ra ngăn cản kế hoạch của Đế Thích Thiên.
Kế hoạch bị ngăn cản, Đế Thích Thiên không nộ mới là lạ nhưng khi đó hắn biết tìm ai trả thù?, dĩ nhiên là đại ma đầu Nghịch Thiên Di Hành, về phần Vô Song?, xin lỗi Đế Thích Thiên sẽ không biết Vô Song là ai, mà cho dù từ màu tóc hai người giống nhau thì Đế Thích Thiên hay bất cứ ai cũng chẳng liên tưởng Vô Song là Nghịch Thiên Di Hành, mọi việc sẽ an toàn hơn nhiều.
"Sasaki lão đại, cũng xế chiều rồi, mang đám tử tù này ra ngoài xong ta mời lão đại một bữa, nghe cấp trên nói nốt hôm nay là không cần để ý đến cái đám tử tù chết tiệt này ".
"Được, được, Shoya lão đệ mời thì ta sao không thể không theo đây ".
Hai tên ngục trưởng vừa đi vừa nói chuyện với nhau, cảm giác tương đối vui vẻ.
Không vui vẻ sao được đây bởi khoảng thời gian này bọn họ bị hành đến khổ, dù sao tập trung nhiều tù phạm như vậy sao có thể không cực nhọc, toàn bộ công việc trong ngày cơ hồ tăng lên gấp 2, đấy là chưa kể cả tuần nay lúc nào cũng thấy mặt "thượng cấp", đi ra cúi gập người, đi vào cúi gập người, mặt cười đến méo xệch, nghe thôi cũng thấy đáng sợ.
"Sasaki lão đại, chúng ta chia tay ở đây trước, đệ đi áp giải đám người phòng giam số 29 ".
"Được, Shoya lão đệ, ta đi áp giải đám người phòng giam số 30, xong việc chúng ta uống một bữa thống khoái ".
_ _ _ _ _ _ _ _
Sasaki lão đại làm đến chức ngục trưởng, tuy trong cái nơi này chức ngục trưởng cũng chẳng tính là to tát nhưng cũng coi như nhân vật chủ chốt, hắn làm việc trong Đại Ngục Giam này hơn 30 năm mới leo lên chức ngục trưởng đồng thời suốt 30 năm nay Sasaki mới thấy nhiều tử tù tập trung như hôm nay.
Trong thời gian này tuy không có đại sự gì phát sinh nhưng mà phải biết thân là một trong nhiều ngục trưởng thì đã cả tuần Sasaki vẫn chưa được về nhà, đừng nói hắn mà bất cứ ngục trưởng nào cũng luôn phải ở trong tình cảnh trực ban, thực sự mệt mỏi vô cùng.
Bình thường còn có thể lén trốn về nhà thăm vợ thăm con nhưng mà trong cái dịp này có không biết bao nhiêu nhân vật cấp trên thường xuyên ghé thăm, nhân vật trong triều đình thì cũng thôi đi đằng này còn có Thiên Vũ gia, Kido gia đều thường xuyên có người đi tới đây, Sasaki hay bất cứ một ngục trưởng nào khác cũng không dám lén trốn về.
Công việc ngày cuối cùng của Sasaki đương nhiên rất nhanh hoàn thành, dù sao đám tử tù cũng sẽ không làm khó ngục trưởng như Sasaki làm gì, lại có binh lính do đích thân phủ Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng cử tới chịu trách nhiệm áp giải, sẽ càng không có gì phải lo lắng.
Sau khi nhìn thấy tên tù phạm cuối cùng được áp giải ra khỏi phòng giam, trên khuôn mặt quá tuổi trung niên của Sasaki xuất hiện một nụ cười nhẹ nhõm vô cùng.
Ngay lúc Sasaki đang cảm thấy nhẹ nhõm thì một âm thanh kinh hãi vang lên, tiếng thét này Sasaki không lạ gì, đây là tiếng hét của tiểu đệ Shoya.
Shoya khác với Sasaki, kẻ này năm nay mới ngoài 25 đã lên chức ngục trưởng, không chỉ vì gia đình có gia thế mà còn bởi tài năng của Shoya cũng hơn người, khi mà toàn bộ các ngục trưởng chỉ là huyền cấp cao thủ thì bản thấn Shoya đã là địa cấp cao thủ.
Để một kẻ được cho là tuổi trẻ tài cao như Shoya sợ hãi, bản thân Sasaki thực sự cảm thấy ở phòng giam số 29 có chuyện hết sức kinh khủng diễn ra, thế là vội hô lên với đám người phía sau.
"Ngươi, ngươi, ngươi, đi theo ta đến cứu trợ phòng giam số 29, ngươi cùng ngươi tách đoàn chạy ra ngoài báo cáo, bên trong nhà giam xảy ra biến cố ".
Sasaki bắt đầu với vài binh lính còn chưa áp giải tù phạm mà ra lệnh, bình thường đám binh lính này không thuộc phủ đại tướng quân thì cũng thuộc quân đội Thiên Hoàng, nào sẽ nghe một tên ngục trưởng mở miệng nhưng mà một tiếng hét kia quả thật kinh động nhân tâm, cũng khiến những binh lính tinh nhuệ này hiểu có việc không đơn giản đang diễn ra thế là chẳng nói gì nữa, lập tức dựa theo chỉ thị của Sasaki mà thực hành.
Một đám người chạy thẳng khỏi phòng giam số 30, chạy đến phòng giam số 29, để cho đám tử tù phòng giam số 30 đầy mờ mịt, bọn họ tuy là tử tù vô pháp vô thiên đã quen nhưng mà khi biết mình có một cơ hội sống sót thì tên nào tên nấy sẽ cố gắng hết sức không gây phiền toái, bọn họ thực sự không hiểu đám người ở phòng giam số 29 chẳng nhẽ bị điên?, dĩ nhiên dám gây biến động?.
Đương nhiên đám tử tù phòng số 30 cũng trách oan những kẻ ở phòng giam số 29 rồi, dù sao gần như toàn bộ tử tù của phòng giam số 29 đều đã biến thành oán hồn dưới tay Vô Song.
_ _ _ _ __ _ __ _
Khi Sasaki cùng đám binh lính đằng sau chạy đến, rốt cuộc cũng thấy đám người Shoya.
Đội của Sasaki có khoảng 30 người, đội của Shoya đương nhiên cũng bao hàm côn số tương tự.
Lúc này đội của Shoya đều như dính thuật định thân vậy, cửa phòng giam số 29 mở toang nhưng không ai dám bước vào, từ binh lính cho đến trưởng ngục Shoya thậm chí vẻ mặt của Shoya lúc này trắng bệch, phải nói là mặt cắt không còn giọt máu.
Sasaki cùng đoàn người của mình chạy đến nơi vừa vặn thấy được cảnh tượng này sau đó là một cỗ mùi hôi thối bay đến.
Cái mùi này thì không cần nói ai ở đây cũng biết, đây là mùi của tử thi chết lâu ngày mà thành.
Vì nhà giam được thiết kế theo từng tầng nằm sâu dưới lòng đất vì vậy nhiệt độ rất lạnh, độ ẩm cũng cao, trải qua hai ngày xác chết vẫn được bảo quản rất tốt nhưng mà mùi hôi cũng bắt đầu xuất hiện, khi cánh cửa phòng giam số 29 được mở thì cái mùi này mới tràn ra ngoài.
Sasaki nhíu chặt lông mày, tay phải cầm đèn, tay trái nắm lấy chuôi thanh Katana, từ từ tiến về phía trước, đến khi bước một mạch đến chỗ Shoya không gặp nguy hiểm gì bản thân Sasaki mới ngồi xuống, đầy quan tâm mà hỏi.
"Shoya, Shoya, nói cho đại ca biết có việc gì xảy ra, bình tĩnh, bình tĩnh một chút ".
Chưa đợi Shoya kịp bình tĩnh thì Sasaki nghe đươc âm thanh xiềng xích vang lên, nội tâm liền giật thót, đương nhiên ở đây cũng không phải chỉ có một mình Sasaki nghe được âm thanh này, toàn bộ đám binh lính đều nghe thấy, bọn họ có tố dưỡng rất cao, tuy sợ hãi nhưng từ khi thấy viện binh liền có thêm không ít dũng khí, toàn bộ đều rút binh khí ra.
Sasaki lúc này nắm chặt thanh Katana sau đó dùng hết sức chiếu đèn vào khoảng bóng tối trước mặt sau đó ánh mắt Sasaki co rụt lại, suýt không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo.
Sasaki thấy cái gì?, trong mắt Sasaki đâu đâu cũng là tử thi hơn nữa toàn bộ các tử thi đều không nguyên vẹn, đầu một nơi mà thân thể ở một nơi, tay chân ở nhiều nơi.
Trong ngục giam số 29 ngoài tử thi, thân thể con người ra thì còn có rất nhiều máu, mùi máu tanh hôi vô cùng.
Tiếp theo, Sasaki dần dần thấy một thân ảnh hiện trong ánh đèn, một thân ảnh lưng còng lại, sống lưng gần như bị ép xuống cùng với đôi mắt đỏ như ác quỷ dưới địa ngục vậy, đôi mắt đó đáng sợ vô cùng, đáng sợ đến mức Sasaki cảm thấy nếu hắn lọt vào tầm nhắm của con quỷ kia, hắn sẽ chết ngay trong cái nhìn đầu tiên.
Sasaki rốt cuộc cũng chẳng cầm nổi kiếm, lảo đảo mà lùi lại, chỉ có ánh đèn có thể cầm chắc trong tay, miệng gần như gào lên.
"Kẻ bên trong là ai, là người hay là quỷ ".
Người bên trong đương nhiên là Vô Song, lúc này Vô Song cũng bước lên một bước nữa, vừa vặn để toàn thân hiện ra trước mắt Sasaki, nhìn về phía Sasaki cùng toàn bộ đám binh lính đang hoảng loạn này, Vô Song thản nhiên mở miệng.
"Là tử tù chuẩn bị áp giải ra ngoài, các ngươi không phải dẫn ta ra sao? ".
Vô Song mở miệng, giọng nói lạnh lẽo vô cùng hơn nữa còn tràn ngập sát khí, thứ sát khí cô đọng thành thực chất, thứ sát khí như đóng băng toàn bộ không gian vốn đã vô cùng lạnh lẽo này lại.
_ _ _ _ __ _
Vô Song thật ra cũng không muốn dọa cái đám người này nhưng mà hắn không làm thế không được.
Ngày hôm nay đến Phù Tang, Vô Song đã chọn cho mình một thân phận với đồng thời là một phong cách hoàn toàn mới.
Hắn muốn làm một ma đầu, một ma đầu làm cho bất cứ ai cũng phải sợ mất mật.
Vấn đề là tại sao Vô Song lại chọn cách thức này?, đấy là bởi Vô Song muốn lên Bồng Lai Tiên Đảo.
Tuy rằng tất cả những tử tù mạnh nhất đều được lên Bồng Lai Tiên Đảo nhưng mà việc Vô Song hóa thành thành một con ác quỷ sẽ tạo cho Vô Song một vỏ bọc, thứ vỏ bọc mà đám cùng hung cực ác ngoài kia cũng không muốn lại gần, từ đó giảm cho Vô Song rất nhiều phiền toái.
Nếu không ai dám lại gần, chẳng phải có thể dễ dàng hành động hơn sao?.
Một vấn đề quan trọng hơn nữa là Vô Song thay đổi thành dạng này, ít nhất người ngoài khi nghe kể về hắn tuyệt đối sẽ không liên tưởng tới chính Vô Song.
Mục tiêu tiếp theo là Bồng Lai Tiên Đảo, là nơi rất có khả năng thuộc về Đế Thích Thiên.
Vô Song chưa muốn đụng mặt Đế Thích Thiên nhanh như vậy nhưng mà Bồng Lai Tiên Đảo thì Vô Song không thể không đi, không thể không đến xem một chút đồng thời nếu có thể bản thân Vô Song lập tức đưa tay ra ngăn cản kế hoạch của Đế Thích Thiên.
Kế hoạch bị ngăn cản, Đế Thích Thiên không nộ mới là lạ nhưng khi đó hắn biết tìm ai trả thù?, dĩ nhiên là đại ma đầu Nghịch Thiên Di Hành, về phần Vô Song?, xin lỗi Đế Thích Thiên sẽ không biết Vô Song là ai, mà cho dù từ màu tóc hai người giống nhau thì Đế Thích Thiên hay bất cứ ai cũng chẳng liên tưởng Vô Song là Nghịch Thiên Di Hành, mọi việc sẽ an toàn hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.