Cực Võ

Chương 159: Hừng đông (1)

Người Qua Đường Ất

07/12/2017

Đến cả Cổ Đại Ngưu lúc này còn không biết tại sao hắn làm ngã được Cự Môn, trong mắt của Cổ Đại Ngưu hoàn toàn mờ mịt, Cổ Đại Ngưu chỉ biết lúc này hắn rơi vào một cảnh giới huyền diệu, một loại khí thế tại thân mà Cổ Đại Ngưu từ trước đến nay chưa từng có.

Cổ Đại Ngưu không thông minh, hắn bằng tuổi này nhưng vẫn cực kỳ ngây thơ có thể nói kiến thức võ học của Cổ Đại Ngưu như một tờ giấy trắng vậy, chính vì là một tờ giấy trắng lại càng gần với đạo.

Trường hợp của Cổ Đại Ngưu cùng Trương Vô Kỵ có thể coi là hai thái cực, Cổ Đại Ngưu lấy sự chân chất đơn sơ tìm được đạo còn Trương Vô Kỵ lại lấy tuyệt đỉnh ngộ tĩnh diễn hóa ra đạo.

Bất kể bằng phương pháp gì, bất kể là theo loại đạo nào thì Cổ Đại Ngưu lúc này cũng thực sự có thể dùng được Thái Cực Quyền.

Nếu nói Đấu Chuyển Tinh Di của Mộ Dung Gia là thủ pháp tá lực đả lực mượn lực đối phương phản lại cho đối phương thì Thái Cực Quyền lại đi theo trường phái lấy nhu thắng cương.

Bất kể là tá lực đả lực hay lấy nhu thắng cương thì đều mang một ý nghĩa tại thế giới này... khả năng vượt cấp chiến đấu.

Tất nhiên nếu muốn so sánh Thái Cực Quyền cùng Đấu Chuyển Tinh Di chỉ sợ không ai dám phân rõ ràng, không ai dám nhận định hơn thua.

Võ Đang là võ lâm siêu cấp đại phái có thể sánh ngang của Bắc Thiếu Lâm nhưng Cô Tô Mộ Dung Gia cũng là Nam Võ Lâm đệ nhất gia tộc, bản thân Mộ Dung gia cũng là một con quái vật khủng khiếp.

Hơn nữa Cô Tô Mộ Dung Gia dùng Đấu Chuyển Tinh Di làm trấn tộc võ công còn tại Võ Đang bản thân Thái Cực Quyền đúng là cực kỳ lợi hại nhưng còn chưa thể đủ để nói là Võ Đang đệ nhất võ công.

..........

Đêm muộn, gió rét lạnh buốt nhưng cái lạnh này sao bằng cái lạnh của lòng người.

Đứng trước Cổ Đại Ngưu lúc này không ai có thể bình tĩnh, không ai có thể tin tưởng hành động của Cổ Đại Ngưu.

Hắn căn bản không còn là Cổ Đại Ngưu mà mọi người biết, Cổ Đại Ngưu lúc này không di chuyển, hắn như cố gắng vẽ ra một vòng lãnh địa của riêng mình nhưng chính vì đứng sừng sững nơi đó, Cổ Đại Ngưu lại cho người khác cảm giác... không thể vượt qua.

Nếu lúc trước Cổ Đại Ngưu nhìn Cự Môn như nhìn một ngọn núi không thể vượt qua thì hiện nay Cự Môn nhìn Cổ Đại Ngưu cũng là như vậy.

Cự Môn sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hắn căn bản không thể tin tưởng được những gì đang diễn ra, hắn căn bản không chấp nhận được việc này.

Nếu Vô Song cho Cự Môn cảm giác... đáng sợ thì Cổ Đại Ngưu như muốn làm Cự Môn phát điên vậy.

Nếu đây là tuyệt thế cao thủ đánh bại hắn, hắn nhận.

Nếu đây là Vô Song hay thậm chí Hồ Phỉ đánh bại hắn, hắn cũng vẫn chấp nhận.

Chỉ là Cổ Đại Ngưu thì không, đến tận bây giờ Cự Môn vẫn không hiểu Cổ Đại Ngưu là cao thủ hay là phế vật?, rốt cuộc là loại quái vật gì?.

Loại người như Cổ Đại Ngưu, Cự Môn cả đời chưa từng thấy qua, trước không thấy qua, sau lại càng không thấy qua.

Cự Môn từ dưới mặt đất gầm lên một tiếng, tay phải mở lớn thành chưởng, toàn bộ nội lực trên người đều phát ra.

“Thiết Sa Trưởng”.

Một chưởng này giết chết Hồ Phỉ thừa sức, giết chết Cổ Đại Ngưu lại càng thừa sức.... điều kiện tiên quyết là Cự Môn chạm được vào người Cổ Đại Ngưu.

Cổ Đại Ngưu bất động, không tiến cũng chẳng lùi, đây là vòng thái cực của hắn, trong vòng thái cực này hắn liền không thể bị vượt qua.

Sải tay dài nhẹ đẩy ra, bàn tay đầu tiên áp lên ngực Cự Môn, một tay còn lại nhẹ nhàng đẩy cánh tay Cự Môn xuống bên dưới, Cự Môn chỉ cảm thấy có một loại vô hình lực lượng không thể giải thích triệt tiêu đi toàn bộ nội lực của mình, để rồi lần thứ ba, hắn bị đẩy ngã.

Cự Môn lại đứng lên, lại tấn cồng... rồi lại ngã.

Hắn cứ như vậy đến lúc thân hình khổng lồ ngã gục trước bức tường không thể vượt qua kia.

Hai chân quỳ xuống đất, miệng thở dốc không ngừng, lồng ngực phập phồng, ánh mắt như dại ra.

Trận chiến này, Cổ Đại Ngưu thắng rồi.

Tất nhiên cái gọi là Thái Cực Quyền của Cổ Đại Ngưu cũng không phải là vô địch, để thắng trận này Cổ Đại Ngưu còn cần vài yếu tố thêm vào.

Đầu tiên là việc Cự Môn bị phế đi một cánh tay, hắn mất đi lớp phòng ngự vô địch của mình.

Thứ hai là vì thực lực của Cổ Đại Ngưu đúng là quá yếu, dẫn tới làm Cự Môn cảm thấy mình như bị sỉ nhục, hắn cảm thấy mình.... không thể thua kẻ trước mặt. Khi niềm kiêu hãnh bị thương tổn, nam nhân nhiều khi cũng không khác loài thú hoang là bao.

Cự Môn từng coi thường Hồ Phỉ từng nói Hồ Phỉ chỉ biết dùng sức cậy mạnh nhưng Cự Môn cũng không nhận ra, hắn lúc này đâu khác gì.

Cuối cùng liền là nhiệm vụ của sát thủ, Cự Môn bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ này, hắn bắt buộc phải vượt qua Cổ Đại Ngưu, tàn sát hết toàn bộ mục tiêu nếu không hắn liền phải chết.

Cự Môn thân là sát thủ thì phải biết Đường Môn là tồn tại bậc nào.

Cự Môn hắn dám mang người truy sát thiên tài thế hệ trẻ bên trong Đường Môn, tin này chỉ cần truyền ra thì ngay ngày hôm sau mạng của Cự Môn hắn cũng không còn.

Tất nhiên Cự Môn cũng có thể nói là do Đường Quan Nam xui khiến nhưng hắn nói thì ai tin?, không bằng chứng, không nhân chứng, lấy đâu ra người tin tưởng?, mà cho dù có kẻ thật sự tin tưởng thì cũng sẽ làm như không tin, vì giữ thể diện cho Đường Môn bản thân Cự Môn phải chết.

Nếu Cự Môn hoàn thành nhiệm vụ, hắn ít nhất cũng là người triều đình, các thế lực lớn trong thiên hạ rất ngại va chạm cùng quan viên triều đình, Cự Môn cùng đoàn đội của hắn còn có thể dựa vào triều đình mà tính mạng không lo, sau này thậm chí còn thăng quan tiến chức.

Khi cái áp lực tử vong càng ngày càng nặng nề lại thêm sự kiêu hãnh của chính bản thân hắn, dẫn đến cự Môn trận này không thua cũng phải thua.

Đến cả tâm trí còn không giữ nổi, lấy gì đòi chiến thắng.

.........

Cự Môn thua là điều không ai tưởng tượng nổi, Vô Song, Thiên Tướng hay cả Hồ Phỉ đều có cảm giác như mộng như ảo, tuy nhiên thế cuộc đã xoay chiều.

Vô Song cùng Thiên Tướng nãy giờ cũng không có rảnh rỗi, cả hai đều muốn giải quyết thật nhanh đối phương tuy nhiên đều lực bất tòng tâm.

Vô Song còn một con bài sát thủ cuối cùng... chỉ là hắn chưa muốn dùng.

Nếu không phải Cổ Đại Ngưu đại phát thần uy, Vô Song nhất định sẽ dùng con bài sát thủ này bất chấp tất cả chém giết Thiên Tướng... rất may cuối cùng hắn cũng không phải dùng đến thứ này.

Về phần Thiên Tướng, hắn đương nhiên muốn giết chết Vô Song, nếu chỉ tính công bằng quyết đấu cho dù Thiên Tướng từ trước cuộc chiến với Vô Song đã sớm bị vài vết thương nhưng không ảnh hưởng gì đến chiến lực của hắn lắm, chỉ có Vô Song là thật sự thảm, nội lực của hắn cũng chẳng còn bao nhiêu, hai người cứ đánh tiếp thì người thua tất nhiên là Vô Song.

Tuy nhiên Vô Song lại có thân pháp quá nhanh, quá đáng sợ, bằng vào thân pháp né tránh lại thêm Hắc Long Kiếm chém sắt như chém bùn, Thiên Tướng liền không có cách nào tấn công được Vô Song thậm chí hắn còn luôn phải tập trung 10 phần cảnh giác, chỉ cần sơ sẩy tuyệt đối sẽ khóc thảm trước Hắc Long Kiếm kia.

Nay Cự Môn thất bại, gió quả thực đã xoay chiều.

Đám người Vô Song cho dù chỉ còn toàn tàn binh nhưng tuyệt đối có thể vây chết Thiên Tướng ở đây, tạm thời không kể đến Vô Song chỉ cần nghĩ đến Cổ Đại Ngưu cường đại thì Thiên Tướng đã tê cả da đầu, chiến ý toàn thân vơi đi một nữa.

Nhiệm vụ này, bọn họ thất bại rồi.

Thiên Tướng nắm chặt trường thương, trong mắt hắn rốt cuộc xuất hiện một tia dãy dụa, hắn không muốn chết ở đây, thật sự không muốn.

Hắn nhận nhiệm vụ này chính là vì vinh hoa phú quý đời sau, đến mạng còn không thể giữ được thì đào đâu cơ hội nhận vinh hoa phú quý.

Thiên Tướng lần đầu tiên... có ý định bỏ chạy.

Tất nhiên Vô Song cũng nhìn ra một tia dãy dụa này của Thiên Tướng, hắn đối với kẻ này ánh mắt hơi hơi nhíu lại nhưng nếu đối phương thật sự muốn chạy... hắn sẽ không cản.

Kẻ như Thiên Tướng đã chạy chứng tỏ chiến ý đã mất, loại nhân vật này Vô Song liền không sợ.

Thiên Tướng ngày hôm nay có thể đánh hòa Vô Song nhưng chỉ cần cho Vô Song đủ thời gian hồi lại nội lực hắn muốn giết Thiên Tướng sẽ không quá khó.

Loại đối thủ như Thiên Tướng, Vô Song không quan tâm, với Vô Song mà nói kẻ này không có giá trị chiến đấu.

Cái Vô Song cần là chăm sóc đội ngũ của hắn, bất kể là Đường Vô Lệ hay Hồ Phỉ đều bị thương rất nặng, đặc biệt còn có Phong Nhất Trận, Vô Song thật sự muốn biết kẻ này rốt cuộc bị làm sao?, dĩ nhiên lại bị đám người Cự Môn miểu sát, giải quyết nhanh như vậy.

Cả Vô Song cùng Thiên Tướng đều không bàn mà hợp, hai người muốn ngưng chiến.

Tuy nhiên muốn là một việc, ngưng chiến được hay không lại là một việc khác, bởi.... từ trong hang động một người đi ra.

Thân ảnh kia đầu tiên hòa vào bóng tối, không ai nhìn rõ nhân hình của hắn nhưng khi hắn bước ra khỏi của hang động, dưới ánh trăng kia bất cứ ai cả người cũng run lên, kể cả Vô Song.

Mộc Tang, hắn rốt cuộc đi ra rồi.

Mộc Tang.... giống hệt một con quái vật trong mắt mọi người.

Một nửa thân thể bên trái của hắn giống người bình thường, một nửa thân thể bên phải... có rất nhiều vết sẹo, vết bỏng thậm chí lở loét hôi thối đặc biệt là màu da nửa bên phải, toàn bộ đều là màu tím cùng màu đen.

không rõ thân dưới của Mộc Tang như thế nào nhưng thân trên của hắn quá mức kinh khủng.

Vô Song không phải là người theo chủ nghĩa kỳ thị bất cứ một ai, thân thể bị dị tật vốn không phải là lỗi của bản thân, tiên thiên thiếu hụt sao có thể tự mình quyết định?.

Mộc Tang lại là một thành viên trong đoàn đội của Vô Song, cho dù hắn có kinh khủng hơn nữa, Vô Song vẫn có thể chấp nhận kẻ này, dù sao cả đoạn đường đi hắc bọc kín cơ thể lại không phải tốt sao?, đâu ai ý kiến gì?.

Vô Song nghĩ là nghĩ như vậy nhưng.... hắn cảm thấy một tia bất an khi nhìn Mộc Tang, hắn cảm thấy kẻ này ngập tràn điên cuồng cùng tà ác, ánh mắt kia của Mộc Tang là một ánh mắt lạnh lẽo, không có một chút nhân tính nào.

Giây phút Mộc Tang xuất hiện, trái tim Vô Song giật thót, ánh mắt hắn dần dần lạnh lại, trong đầu nghĩ đến một chữ ‘độc’.

Nếu phải bắt Vô Song nghĩ ra một lý do để Phong Nhất Trận bại nhanh như vậy thì chỉ có dùng độc.

Ban đầu Vô Song còn nghĩ đám người Cự Môn dùng độc bất quá khi hắn chiến đấu với đám người này liền âm thầm kỳ lạ, trong bốn người căn bản không có cao thủ dùng độc.

Vô Song đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghi ngờ Mộc Tang, lần đầu tiên hắn liên hệ với Mộc Tang chỉ bởi trong lòng Vô Song, Mộc Tang là đồng đội của hắn.

Mộc Tang xuất hiện thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, hắn đứng đó cũng không nhìn thêm bất cứ ai, chỉ tập trung nhìn Vô Song, trên khuôn mặt kinh khủng kia xuất hiện một nụ cười đáng sợ.

“Đội trưởng người khỏe a “.

Giọng nói của Mộc Tang có chút khản đặc đồng thời tạo cho người khác cảm giác chán ghét cùng ghê tởm.

Vô Song hít vào một hơi lãnh khí, Hắc Long Kiếm nhẹ chuyển, hắn nhìn về Mộc Tang.

“Ngươi.. là Mộc Tang hay là... kẻ khác?”.

Mộc Tang nhếch miệng với Vô Song, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hắn.

“Ta đương nhiên là Mộc Tang rồi, đội trưởng ngươi hỏi câu hỏi quá ngốc, không giống ngươi chút nào, vẫn là hỏi câu khác đi, ví dụ mấy kẻ ở cùng ta chẳng hạn ”.,

Vô Song chậm rãi nắm chặt Hắc Long Kiếm, ánh mắt dần dần hiện ra một tia sát khí, trong lòng Vô Song rốt cuộc cũng hiểu dự cảm không lành của hắn đến từ đâu.

Dự cảm không lành của Vô Song vốn không phải là từ Tu La Môn mà là từ chính Mộc Tang, từ chính một người trong đội ngũ của hắn.

“Là ngươi....hạ độc Phong Nhất Trận?, những người còn lại trong động... sao rồi?”

Vô Song vừa dứt lời, ánh mắt hắn rốt cuộc hiện ra một tia kinh hãi.

Suốt từ khi đặt chân đến Vương Bản Sơn, đây là lần đầu tiên Vô Song cảm thấy kĩnh hãi đến vậy.

Hắn nhìn thấy Thiên Tướng thân hình run rẩy, miệng phun ra một ngụm máu, tay nắm chặt lấy trường thương run lên, cả người gục xuống.

Hắn nhìn thấy khóe miệng Cự Môn cũng trào ra máu, thân hình Cự Môn không cách nào đứng lên.

Hắn nhìn thấy.... Cổ Đại Ngưu, Hồ Phỉ hay Mộ Dung Ảnh thân hình cũng run lên rồi khụy xuống, miệng trào máu tươi.

Xung quanh nơi đây chỉ có một mình Vô Song, dĩ nhiên không sao.

Mộc Tang như muốn giải thích cho sự kinh hãi của Vô Song, hắn thản nhiên nhếch miệng rồi lấy từ trong ngực ra một đóa hoa màu tím, đóa hoa này... đã bị vò nát.

“Đội trưởng thật ra người cũng không biết bên trong Vương Bản Sơn mấy làn khói tím kia cũng không phải địa thế sinh ra, đây là thủ đoạn của Thiên Ý Thành mà thôi, bọn họ dùng một loại độc hoa tạo ra khói tím, loại độc hoa này gọi là Thối Tinh Tử Lan ”.



“Thối Tinh Tử Lan được gieo trồng khắp núi rừng này, bản thân nó có thể gây ra ảo giác, có thể làm người ta mất đi lý trí chỉ là tác dụng của nó tương đối nhẹ mà thôi, cho dù tập hợp hàng trăm đóa Thối Tinh Tử Lan lại cũng không có khả năng so sánh cùng một đóa Mạn Đà La Hoa của Tây Vực”.

“Tuy nhiên Thối Tinh Tử Lan còn có một công dụng khác, đây là chủ dược để luyện chế Đoạn Hồn Tử Tinh Hương, Đoạn Hồn Tử Tinh Hương muốn luyện chế thành công cần phải ngâm trong tinh dầu chiết ra từ Thối Tinh Tử Lan... thời gian luyện chết vừa vặn ba ngày”.

“Đoạn Hồn Tử Tinh Hương không mùi không màu, khi đốt lên liền man hương lan tỏa một vùng không gian rộng lớn, Đoạn Hồ Tử Tinh Hương tối kỵ nhất là gặp máu, chỉ cần trên người xuất huyết gặp phải Đoạn Hồn Tử Tinh Hương liền sẽ biến thành trúng độc, xương cốt toàn thân đau như búa bổ, lục phủ ngũ tạng bị trùng kích dẫn đến xuất huyết trong, rồi thổ huyết ngoài”.

“Đám người bọn họ là dình Đoạn Hồn Tử Tinh Hương, nhưng đội trưởng ngươi không cần lo lắng nha, bọn họ còn chưa đến giai đoạn nguy hiểm tính mạng, chỉ là thân thể không động nổi mà thôi”.

Nói đến đây Mộc Tang lại cười ‘khặc khặc’.

“Đội trưởng a ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy, Đoạn Hồn Tử TInh Hương đúng là ta chế nhưng ta không có đốt hương nha, đốt hương liền là Dư Liên Nhi, khặc khặc, ta không có hạ độc mọi người nha”.

Vô Song hít vào một hơi thật sâu, hắn rốt cuộc cũng hiểu ra tại sao mọi người đều bị dính độc, một mình hắn không bị.

Vô Song chiến đấu từ trước đến nay rất ngại vết thương, rất ngại bị kẻ khác đánh trúng.

Không phải Vô Song ngại bị sẹo hay ngại bị thương mà là hắn thật sự không dám để kẻ khác đánh trúng.

Vô Song luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, nguyên tắc số một chính là không được để bị đánh trúng.

Nếu bị đánh trúng... Vô Song tuyệt đối sẽ rất thảm, Quỳ Hoa bỏ đi toàn bộ phòng ngự đổi thành tốc độ, không có phòng ngự mà bị đánh trúng thì sao?, không nói cũng biết. Trên chiến trường này chỉ có duy nhất vô Song không bị thương, đây cũng là việc dễ hiểu.

“Dư Liên Nhi?, cô ta sao rồi”.

Một Tang nhếch miệng, hai tay chắp sau lưng.

“Chết rồi, coi như ta trả thù cho mọi người ở đây thế nào?, đội trưởng người nhất định phải cảm ơn ta nha”.

Đối với Mộc Tang, Vô Song căn bản không muốn nói thêm điều gì, trong mắt chỉ có sát khí.

“Ngươi rất tự tin?, ngươi không sợ ta giết ngươi?”.

Mộc Tang nghe vậy liền rú lên cực kỳ vui vẻ.

“Đội trưởng à đội trưởng, nếu ta chết ở đây ta có thể đảm bảo toàn bộ đội ngũ của ngươi từ trên xuống dưới đều chết sạch. Quan trọng hơn, đội trưởng ngươi giết được ta sao”.

Mộc Tang dứt lời, bàn tay của hắn hiện lên một làn khí xanh lá, cho Vô Song cảm giác nguy hiểm vô cùng.

Vô Song biết thứ kia chỉ sợ... là độc khí.

Đây là lần đầu tiên, Vô Song đối đầu cùng cao thủ dùng độc trong thiên hạ.

Trị bệnh bình thường, cầm máu cứu người hoặc điểm huyệt châm cứu kinh mạch bản thân Vô Song tương đối quen thuộc, về phần độc dược hắn hoàn toàn không hiểu.

Việc này chưa qua... việc khác đã tới.

.........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

(Lưu ý không nên đọc).

Ngoại truyện: Nhược Lan Tự

Tìm phiến ngô đồng, ngày nào đánh rơi bên hồ

Trong làn khói sương, thoảng hương mùi tóc

quyện lẫn phong trần, là bóng ai, biến tan phía ngọn đồi

Nhìn lại chỉ còn năm tháng dần trôi

.......................

Bùn lấm tay nải, bạch hài lướt qua sông dài

Nơi thềm đá xanh, từng lưu tích xưa

Chẳng chút tư lự, vội bước đi, nhân thế sao vô tình

Đồng mộc cầm rung lên khúc thanh bình

.......................

Văng vẳng tiếng đàn tiếc thương cho kẻ sống

Khăn trắng bay ngang đầu rơi xuống chân cầu

.......................

Trả lại cố nhân bút kinh luân trong nghiên mực

Vài dòng thi tứ từ khi ấy ta nào nhớ

Giờ mang theo nỗi niềm thế sự buông phím tơ cầm

Buốt lạnh cuối trời đông.......................

Vụn muối phiêu bồng, hòa vào lớp son tô hồng

Ba tầng đất sâu, mọc lên khóm dâu

Quỳ trước sân rồng, lại nhớ y, trông ngóng thêm đau lòng

Chẳng bằng tự tay châm nén hương nồng

.......................

Qua đường chớ hỏi nữ nhi xin chỉ lối

Đi tới vong xuyên hà, không quá xa vời

.......................

Nhìn dòng nước trôi đắng cay khi xưa chôn vùi

Sợ rằng câu ước thề nay cũng đâu còn nữa

Ngàn thu ta tấu một khúc đàn, nâng cánh hoa tàn

Cúi đầu trước mộ ai

.......................

Chưa từng đớn đau làm sao biết mùi hồng trần

Đem ngàn thi tứ phổ ra mấy câu xướng ca

Ba vạn bi thán giờ trói vào ánh trăng chốn nào

Khuất dần dưới làn mưa

.......................

Đêm thì đừng lên núi ngôi Nhược Lan Tự yêu tăng đã

Tô tầng hương, lạnh ai lỡ bước vào, muôn kiếp không đường ra

Ban ngày đừng lên núi tăng giờ đây là kinh luân đấy

Kinh mà xoay, nhà ngươi sẽ, chết trong mộng kia

.......................

“ Ngươi hát thật hay, bất quá ta không hiểu ý người hát cái gì cả, vẫn là tránh đường cho ta đi được không?”.

Giữa cánh rừng, một giọng nam tử có chút lười biếng vang lên.

Nam tử này ăn mặc cực kỳ... dị hợm.

Hắn toàn thân hắc y gần như không lộ ra bất cứ một điểm da thịt nào, đến cả phần đầu cùng bị chum kín lại trong lớp áo bồng, khuôn mặt ngoại trừ đôi mắt lộ ra thì toàn bộ bị che đi.

Đôi mắt của hắn cũng cực kỳ dị hợm, đôi mắt kia chỉ có lòng trắng, không có con ngươi.

Đối mặt với nam tử này là một nữ tử, nàng là một nữ tử xinh đẹp, giọng hát của nàng rất hay trong trẻo như tiếng chim vành khuyên khẽ vang giữa chốn núi rừng vậy.

Chỉ là nàng hát cái gì, nam tử kia cũng không hiểu, hắn lười đi hiểu, hắn rất bệnh.

Nàng nhíu nhíu đôi lông mày lá liễu nhìn nam tử nọ, sau đó chỉ nhẹ lắc đầu.

“Bài hát của ta ý nghĩa rất đơn giản, không muốn chết tốt nhất không nên đi Nhược Lan Tự”.

Vẻ mặt bình thản, ngữ khí có chút lạnh lùng.

Nam tử lần này rõ ràng nghe hiểu, hắn hướng ánh mắt chỉ có lòng trắng kia nhìn về phía ngọn núi gần đó, trên đỉnh núi chính là Nhược Lan Tự.

Từ dưới mặt đất đi đến đỉnh núi, cần vượt qua 9999 bậc thang gọi là thiên nhai.

Chỉ có đi qua thiên nhai mới có thể đi đến Nhược Lan Tự.

Đối với lời nhắc nhở của nữ nhân xinh đẹp kia, hắc y nam tử bỗng làm một động tác, một động tác không ai ngờ được.

Hắn đưa tay ra, nhẹ xoa đầu nữ tử như xoa đầu một đứa bé vậy.

“Thông minh, ta đúng là muốn đi đến Nhược Lan Tự, tiểu cô nương ngươi không ngờ cũng đoán ra?”.

Nàng nhìn nam tử đang xoa đầu mình ánh mắt liền lạnh lại, tay ngọc xuất hiện một tia hàn khí, một chưởng đánh ra.

Một chưởng của nàng vốn chỉ là muốn cảnh cáo nam tử kia một chút dù sao đây là lần đầu tiên có một kẻ dám xoa đầu nàng.

Thiên hạ này kẻ nào dám gọi nàng là tiểu cô nương?.

Nàng năm nay đã ngoài 30 tuổi, là thế gian đệ nhất thiên tài, là cung chủ một cung thực lực của nàng thông thiên.

Nhiệm vụ của nàng chính là ngăn cản những người như hắc y nhân đi đến Nhược Lan Tự.



Nhược Lan Tự là một tồn tại cấm kỵ trong võ lâm, Nhược Lan Tự bên trong có yêu ma quỷ quái.

Đám yêu quái này chưa bao giờ đi ra khỏi Nhược Lan Tự nhưng bất cứ ai tiến vào Nhược Lan Tự liền tuyệt đối sẽ làm mồi cho yêu quái.

Võ lâm từng một lần liên hợp toàn bộ cao thủ chính đạo cùng ma đạo tấn công Nhược Lan Tự nhưng cuối cùng thảm bại mà quay về.

Nhược Lan Tự quá mức đáng sợ, đáng sợ đến mức nàng cũng không dám lên đó lần thứ hai.

Nếu chỉ xét về võ công, trong giang hồ này nàng liền là một trong bốn cao thủ mạnh nhất, đứng đầu chính đạo võ lâm, ai gặp nàng không phải nói một tiếng tiền bối?.

Võ công của nàng đã sắp chạm tới cực cảnh, vậy mà khi quyết đấu cùng ma đầu của Nhược Lan Tự còn suýt nữa trọng thương bỏ mình chứ đừng nói người khác.

Sau khi chính – tà hai đạo cùng thảm bại khi vây công Nhược Lan Tự, những cao thủ đệ nhất thiên hạ như bọn họ liền quyết định lập một vùng kiểm soát bên dưới Nhược Lan Tự này, vừa đề phòng đám yêu ma Nhược Lan Tự, vừa muốn ngăn cản mấy kẻ có mắt như mù muốn lên Nhược Lan Tự xin chết.

Trong mắt nàng, hắc y nhân ‘quái dị’ kia là một kẻ như vậy.

Hắn.... vậy mà dám xoa đầu nàng.

Một chưởng không muốn giết hắc y nhân nhưng tuyệt đối sẽ cho hắn ăn không ít đau khổ, chỉ là nàng đánh không có trúng.

Ánh mắt nàng như dại ra, hắc y nhân vậy mà tránh được, nàng còn không nhìn thấy hắn tránh thế nào.

Sau đó một lần nữa nàng không thể tưởng tượng nổi, hắc y nhân nhẹ cốc đầu nàng.

“Đừng nghịch”.

Nàng không thấy diện mục thật sự của hắn, nhưng lại có thể cảm nhận được hắn đang ngạo nghề nhếch miệng.

GIây phút này, hắc y nhân như một bóng ma, hắn vậy mà đã đạp lên thiên nhai.

Khi có người đạp lên thiên nhai, toàn bộ thiên nhai đều như có linh hồn, một loại hắc khí đáng sợ sẽ xuất hiện.

Muốn ngăn cản hắc khí này chỉ có cách dùng nội lực, nội lực không đủ mà bị hắc khí xâm nhập liền sẽ trở thành thi ma, người không ra người quỷ không ra quỷ, sẽ trở thành một phần của Nhược Lan Tự.

Nàng ánh mắt đẹp hướng về thân ảnh hắc y nhân kia, nàng nhìn thấy một cảnh tượng cả đời nàng liền chưa bao giờ thấy, hắn bước rất chậm rãi trên thiên nhai nhưng hắn đi đến đâu, hắc khí liền tự tách ra đến đó.

“Hắn... hắn là ai?, thiên hạ sao có cao thủ bực này?”.

Một trăm bậc.

Hai trăm bậc.

Ba trăm bậc.

....

Chín trăm chín mươi chín bậc.

Hắc y nhân đạp lên Nhược Lan Tự, hắn có thể thấy Nhược Lan Tự như một con quái vật khổng lồ đang mở miệng muốn nuốt chửng lấy hắn.

Tiếng gió rít gào nghe như tiếng khóc than của vô số oan hồn, mặt đất ngập tràn tử khí, Nhược Lan Tự bên trong cho người ta một lọa cảm giác kinh hồn táng đảm, như trước mặt là một cánh cửa địa ngục vậy.

Hắc y nhân đối với Nhược Lan Tự căn bản không suy nghĩ gì, hắn mở ra hai tòa đại môn kia.

Đại môn mở ra, như một cái lỗ đen vũ trụ xuất hiện muốn nuốt chửng tất cả, nghiền nát tất cả, mang theo vô tận hắc ám, vô tận oán linh.

Hắc y nhân mở cửa sau đó nhẹ đóng cửa lại, toàn bộ động tác đều cực kỳ khoan thai.

Hắn bước trên nền gạch của Nhược Lan Tự, trong mảnh sân rộng lớn này có rất nhiều cọc gỗ.

Mỗi cọc gỗ cắm xuyên qua một cái thi thể, kỳ lạ là những thi thể kia rõ ràng có dấu hiệu mục nát nhưng không có cái nào hóa thành xương trắng.

Nếu ai nói thế gian không có yêu ma quỷ quái, tốt nhất nên đến Nhược Lan Tự mà nhìn, ở đó không tin cũng phải tin.

Đây là một câu nói nổi tiếng ở thế giới này, bởi Nhược Lan Tự thật sự có yêu quái.

Những thân thể bị cọc gỗ xuyên qua trên người cũng xuất hiện hắc khí kinh người, đám bọn chúng vậy mà sống lại, như xác sống tiến về phía hắc y nhân.

Đối với tất cả những việc này, hắc y nhân không quan tâm, hắn chỉ đi về phía trước.

Không ai nhìn thấy hắn xuất thủ ra sao nhưng bất cứ cương thi nào lại gần hắn trong phạm vi 2m đều thần kỳ đổ gục xuống, đồng thời mỗi một cương thi ngã xuống lại kèm theo một tiếng rít gào nghe rợn cả lòng người.

......

Hoàng hôn dần buông, sau hoàng hôn liền là đêm tối.

Đêm dài trôi qua liền là đêm tàn, sau đêm tàn là hừng đông.

Ở dưới chân núi, nàng nhìn chằm chằm về phía Nhược Lan Tự, nàng căn bản không muốn đi đến nơi đây thêm một lần nào nữa nhưng nàng... thật sự quá mức tò mò về hắc y nhân.

Một ngày rồi, một ngày rồi hắc y nhân chưa có đi xuống, Nhược Lan Tự từ đêm qua tới giờ không ngừng vang lên những tiếng gào khóc thê lương, kinh hồn táng đảm.

Nhẹ cắn môi, nàng rốt cuộc bước lên bậc thang đầu tiên.

Bằng vào nội lực của nàng liền dễ dàng ngăn cản hắc khí, nàng không biết làm sao để xua tan hắc khí như hắc y nhân thần bí nhưng nàng nếu chỉ muốn không để hắc khí nhập thể thì thừa sức.

Nàng rốt cuộc, vượt qua đạo nhai.

Nàng rốt cuộc, mở ra cánh cổng Nhược Lan Tự kia.

Nàng nhìn thấy cảnh tượng cả đời mình không quên.

Nhược Lan Tự vẫn là Nhược Lan Tự nhưng... yên tĩnh đến đáng sợ.

Khi nàng dùng sức mở cánh cửa đại môn ra, nàng nhìn thấy từng núi từng núi nhỏ thi thể được xếp lên nhau, mùi tử thi nồng nặc, huyết dịch nhuộm đỏ cả mảnh đất.

Thân thể nàng run lên, nàng bước tiếp vào nội đường.

Nàng biết Nhược Lan Tự đáng sợ nhất là cái gì.

Nhược Lan Tự chia làm ngoại điện cùng nội điện.

Ngoại điện.... nàng có thể đi qua được, năm đó chính – tà liên hợp liền đột phá qua ngoại điện, chỉ là nội điện bên trong nàng không cách nào quên được.

Nhược Lan Tự vốn là một ngôi chùa cổ, nội điện của nó liền sẽ phải có tượng phật xếp hai bên tuy nhiên bên trong nội điện lại chỉ có những cái xác khô.

Tổng cộng 7 bộ xác khô, cũng là 7 đầu yêu tăng của Nhược Lan Tự, thực lực bất cứ một đầu yêu tăng nào đều mạnh hơn chính nàng.

Cố gắng điều tức hô hấp, nàng bước vào nột điện.

Cánh cửa nội điện mở ra, sau đó nàng liền cảm nhận một mùi hôi thối không thể diễn tả nổi bằng lời, ánh mắt nàng tiếp tục co rụt lại.

Nàng thấy 7 đầu yêu tăng của Nhược Lan Tự thân hình đều bị vật nhọn đâm xuyên qua cổ, găm trên tường.

Nàng cũng nhìn thấy, hắc y nam tử quay đầu lại nhìn mình, trái tim nàng giật thót.

Hắc y nam tử... vậy mà lấy sức một người, giết sạch toàn bộ yêu quái của Nhược Lan Tự.

Ngay lúc này, trong Nhược Lan Tự không ngờ có âm thanh vang lên.

“ A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, thí chủ sát nghiệp thật sự quá nặng”.

Nàng ánh mắt trừng lớn đầy kinh hoàng nhìn về kẻ mới xuất hiện kia, đây là một lão tăng da dẻ hồng hào, khuôn mặt mang theo vẻ hiền từ cùng nhân đức, người mặc một bộ cà sa toát lên ánh kim, càng tăng thêm vài phần phong thái đại sư.

Lão nhân này hai tay chắp lại đằng trước, ánh mắt xoáy thẳng về phía hắc y nhân.

“Nhược Lan Tự của lão phu từ trước đến nay không tranh với đời, chỉ là thế gian vẫn luôn muốn đụng vào Nhược Lan Tự mà thôi, lão phu chỉ cầu hai chữ bình yên... các ngươi... chẳng nhẽ cũng không cho”.

Đối với lời nói của lão tăng, nàng không hiểu.

Hắc y nhân lại hiểu, đôi mắt trắng đục của hắc y nhân không ngờ dần dần trở thành màu đỏ, màu đỏ như máu.

“Công việc mà thôi, không hơn không kém “.

Lão nhân đầu trọc nghe vậy, tay cầm một chuỗi chàng hạt, ánh mắt liền nhắm lại như đang tụng kinh vậy, lão nhân vậy mà từ bỏ toàn bộ phản kháng.

Hắc y nhân bước ra một bước, thân hình đã xuất hiện trước mặt lão tăng chỉ là lúc này vẻ mặt hiền lành kia hoàn toàn biến mất, khuôn mặt của hắn tách ra thành bốn phần lộ ra một cái mặt quỷ nhỏ hơn ở bên trong, một cái mặt quỷ cực kỳ kinh dị.

Sau lưng lão tăng, xuất hiện tám cái càng đen khổng lồ giống hệt chân của loan nhện, tám cái chân đen này xuyên thủng người hắc y nhân.

Thân thể lão tăng vặn vẹo, phần thân người không ngờ... hóa thành bụng dưới, lão tăng hóa thành một con nhện đực màu đen đầy lông lá nhưng mặt lại là mặt người.

Thân hình nó to lớn không khác gì một ngọn núi nhỏ.

Tám chân to như tám cây cột lại sắc nhọn vô cùng, lúc này một cái chân khổng lồ của nó đâm thủng bụng hắc y nam tử, cái miệng người mở ra, trong miệng phun ra loại tơ màu đỏ, mang theo mùi máu tanh tưởi.

Trước mặt con yêu nhện kia, nàng hoàn toàn bất lực, hoàn toàn run rẩy sợ hãi, nàng đến cử động còn không cử động được.

Sau đó.... nàng tiếp tục thấy một ngọn lửa màu đen bùng lên, ngọn hắc hỏa này vừa xuất hiện, yêu nhện lập tức kinh hoàng thất thố.

“Ngươi... ngươi là “.

Không để yêu nhện nói hết câu, hắc y nhân một tay nhẹ nắm, ngọn lửa kia liền biến đổi trở thành một cái đầu hắc long, hắc long mở miệng gầm vang chấn kinh thiên địa, sau đó nuốt chửng luôn một chân của yêu nhận.

Hắc y nam tử vốn bị đâm thủng bụng lúc này thân thể không ngờ trở về nguyên trạng, không có nổi một vết thương.

“Đại nhân... tha... tha”.

Tay phải nhẹ nắm, hắc long biến mất.

Sau đó dưới mặt đất một cái miệng khổng lồ như xuyên từ địa ngục lao lên, mở miệng nuốt chửng yêu nhện, sau đó... biến mất.

Hắc y nhân ánh mắt trở lại thành một màu trắng đục, cánh tay trái của hắn không biết có phải do hắc hỏa thiêu đốt hay không, lộ ra phần da thịt bên trong.

Làn da của hắn rất trắng, nhưng đặc điểm lộ rõ nhất là một hình xăm kỳ dị, là những dòng chữ nàng căn bản không hiểu.

Hắc y nam tử đối với vẻ ngơ ngác của nàng, đơn giản xoa đầu nàng một lần nữa.

Giọng nói của hắn vẫn rất muốn ăn đòn.

“Đừng nhìn ca, đừng yêu ca, ca chỉ là truyền thuyết, không cần ngưỡng mộ ca ”.

Hắn cứ như vậy thần bí đi mất, thần bí như cái cách hắn đến vậy.

Lan Nhược Tự yêu quái từ đó về sau liền toàn bộ biến mất.

Về phần tại sao đám yêu quái này biến mất nàng sẽ không nói, dù sao nói cũng chẳng ai tin.

Nếu nàng được gặp kẻ kia một lần nữa, nhất định vẫn muốn đánh hắn một trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Võ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook