Chương 150: Huyền Cấp sát thủ
Người Qua Đường Ất
30/11/2017
Người với người cũng không giống nhau, tầm mắt của người với người rất khác nhau.
Vô Song từ khi tiến nào Vương Bản Sơn hắn chưa dùng một chiêu một thức nào bên trong Quỳ Hoa Bảo Điển chính là vì lời nhắc nhở của Mục Nhân Thanh, hắn không muốn lại bị người khác nhắm đến, dù sao bỏ đi Quỳ Hoa Bảo Điển lại là cách giúp Vô Song tôi luyện những dạng thủ đoạn khác của chính hắn.
Nếu vẫn sử dụng Quỳ Hoa Bảo Điển tại Vương Bản Sơn lần này Vô Song chắc chắn không thể ngộ ra được Huyền Âm Chỉ, đồng thời cũng không nhận ra được sự lợi hại của Kim Nhạn Công hay thậm chí là Mãn Thiên Lưu Tinh của nhị sư huynh.
Lúc đầu Vô Song còn cảm thấy có chút vướng tay vướng chân nhưng hiện tại không có Quỳ Hoa Bảo Điển bản thân hắn đúng là vẫn sống tốt.
Tuy nhiên Vô Song cũng không biết, mình có một báu vật không thua không kém Quỳ Hoa Bảo Điển, đấy chính là Dược Vương Phần Thiên.
Nếu đặt Quỳ Hoa Bảo Điển cùng Dược Vương Phần Thiên ở gần nhau chỉ sợ... số lượng người lựa chọn Dược Vương Phần Thiên còn gấp mấy lần Quỳ Hoa Bảo Điển.
Quỳ Hoa Bảo Điển là võ lực nhưng Dược Vương Phần Thiên là trí lực.
Trí lực cả đời đúc kết của dược vương tiền bối, sao có thể tầm thường?.
Dược Vương đời đầu tiên được gọi là Độc Thủ Dược Vương cũng là người gây dựng lên Miêu Cương Ngũ Độc Giáo hùng mạnh.
Nếu không phải bọn họ là người Miêu Cương rất ít khi đi ra khỏi tổ địa thì Ngũ Độc Giáo nào có thua danh môn đại phái nào trong võ lâm?, thực lực của Ngũ Độc Giáo không nằm ở võ công cao bao nhiêu mà là độc công lợi hại bao nhiêu.
Dược Vương Phần Thiên nếu đặt ở Ngũ Độc Giáo chỉ sợ sẽ nổ ra một trận kinh người đại chiến.
Ai cũng nói Ngũ Độc Giáo chí bảo chính là Ngũ Độc Châu cùng Bích Huyết Kiếm tuy nhiên hai vật này đã là gì so với Miêu Cương Đệ Nhất Nhân để lại – Dược Vương Phần Thiên?.
Thời gian luyện võ công của Vô Song tính ra rất ngắn, vèn vẹn chỉ có 5 năm thời gian.
5 năm thời gian với rất nhiều người chỉ dùng để đánh tốt trụ cột nhưng Vô Song đã có thể đạt đến độ cao này, đã đủ để thấy thiên phú của hắn mạnh mẽ đến mức nào.
Tuy nhiên 5 năm thời gian để nghiên cứu Dược Vương Phần Thiên là quá ngắn, Vô Song cho dù mang theo Cái Thế Thần Đồng thiên phú cũng không có cách nào làm nổi việc này, kể cả trong 5 năm qua hắn không luyện một chiêu một thức võ công nào thì hắn cũng không làm nổi.
Người thường muốn nghiên cứu thấu triệt Dược Vương Phần Thiên cũng phải mất 20 năm, nếu là Vô Song hắn chỉ sợ cũng phải mất 10 năm, hắn không có thời gian bỏ 10 năm đời người nghiên cứu Dược Vương Phần Thiên.
Y thuật của Vô Song có thể coi là không tệ, đặc biệt là thuật châm cứu tuy nhiên... chỉ là không tệ mà thôi.
So với những thần y chân chính trên thế giới này, Vô Song còn kém nhiều lắm chứ đừng nói so với Dược Vương.
Bản thân Mộc Tang lại khác, hắn coi trọng Dược Vương Phần Thiên hơn bất cứ thứ gì, hắn thậm chí nguyện bỏ ra 10 năm 20 năm rồi 30 năm để nghiên cứu Dược Vương Phần Thiên.
Người Miêu Cương bọn họ không đặt nội lực lên hàng đâu,rất nhiều người Miêu Cương chỉ một lòng truy cầu dược đạo.
Năm đó Độc Thủ Dược Vương uy danh đâu thua gì ngũ đế?.
Dược đạo đi đến tận cùng nào có thua võ đạo?.
Cách tu luyện của người Miêu Cương cực kỳ đặc thù, bọn họ là thế lực duy nhất trong thiên hạ muốn truy cầu đến cận cùng của dược đạo.
Vô Song không phải là người Miêu Cương, không hiểu được người Miêu Cương chấp nhất với Dược Phương Phần Thiên thế nào.
Mà cho dù Vô Song không có Dược Vương Phần Thiên thì Mộc Tang cũng quyết ra tay với hắn, Dược Vương Thần Châm mà Vô Song sử dụng đối với người Miêu Cương cũng chẳng khác gì báu vật.
Nếu Miêu Cương coi Dược Vương Phần Thiên là thiên thư thì bọn họ coi Dược Vương Thần Châm chính là tuyệt thế võ công.
.........
Mặt trời chói chang trên bầu trời, từng tia nắng như muốn thiêu đốt da thịt con người.
Trong cái ánh nắng mặt trời kinh khủng này, có một đội ngũ đang đi trong rừng.
Đội ngũ này toàn thân không có mặc hắc y mà là bạch y.
Bình thường mà nói thí sinh tham dự khảo hạch đương nhiên không yêu cầu trang phục, mặc như thế nào là quyền mỗi người, ai rảnh mà quản?.
Nếu đã là thuần một sắc trang phục chỉ có thể là người của Thiên Ý Thành.
Tuy nhiên trong Tu La Môn đám sát thủ Thiên Ý Thành đều mặc hắc y mới đúng, vì vậy có thể nói đây là một đội ngũ sát thủ đặc biệt.
Bọn họ đặc biệt ở chỗ, đây là đội ngũ sát thủ mạnh nhất, được Thôi Trình Tú thuê.
Bọn họ không phải là Hoàng cấp sát thủ, cũng chẳng liên quan gì đến Huyết Chích Đoàn, bọn họ là Huyền Cấp sát thủ bị hạ cấp.
Huyền Cấp sát thủ bị hạ cấp là khái niệm rất khác với Hoàng Cấp sát thủ chưa tăng cấp.
Đám người này là một đẳng cấp khác biệt, hơn nữa còn cực nổi tiếng tại Thiên Ý Thành.
Như đã nói, Thiên Ý Thành bên trong phân chia làm 4 loại Thiên ý Bảng, mỗi bảng sẽ lấy 20 người mạnh mẽ nhất.
Bốn cái sát thủ này đều là người của Thiên Ý Huyền Bảng, hơn nữa thứ hạng sắp xếp không hề thấp.
Đã là Huyền Cấp Sát Thủ của Thiên Ý Thành liền không còn dùng tên thật, bọn họ dùng ngoại hiệu.
Người đứng đầu 4 người này là Cự Môn, xếp thứ 14 trên Huyền Bảng.
Sau đó lần lượt là Thiên Phủ xếp hạng 17.
Thiên Lương xếp hạng 19
Thiên Tướng xếp hạng 20.
Cho dù thứ hạng của bọn họ đều là hai chữ số nhưng đây cũng là 4 trong 20 sát thủ mạnh nhất thuộc Tông Sư cảnh trong Thiên Ý Thành.
Nếu đám người này là Huyết Chích Đoàn thành viên còn dễ nói nhưng bọn họ rõ ràng là người của Thiên Ý Thành, đã lọt vào Huyền Bảng mà dám nguyện tự đánh hạ cấp mình tham gia thí luyện, đủ để thấy Khách Quang Tiên lần này bạo tri ra sao.
Khách Quang Tiên vì mời chào 4 người này tham ra Tu La Môn, hắn liền cắn răng ‘tặng’ mỗi người 1 vạn lương bạc.
Đương nhiên 1 vạn lượng bạc chỉ là bên ngoài, quan trọng nhất là Khách Quang Tiên hứa hẹn, cái lời hứa hẹn kia đủ sức làm 4 người này chấp nhận trở thành một phần của Tu La Môn thí luyện.
Lời hứa hẹn phi thường đơn giản, Khách Quang Tiên dẫn 4 người này tham ra vào lực lượng Cẩm Y Vệ.
Nhét người bên ngoài vào Cẩm Y Vệ của triều đình liền là trọng tội thậm chí là chu di cửu tộc.
Cẩm Y Vệ là lực lượng bảo vệ hoàng đế, các phi tần cùng bá quan văn võ, nếu muốn nhét ai thì nhét còn ra cái thể thống gì?.
Tuy nhiên Khách Quang Tiên đúng là có cái thực lực này, 2 năm nữa là thời hạn cẩm y vệ tuyển quân, hắn trong quá trình giám sát chỉ cần dùng chút thủ đoạn, đưa 4 người này vào làm dự bị quân đội bên trong Cẩm Y Vệ liền không khó.
Sau đó chỉ cần 4 người thể hiện không tệ, lập vài cái công trạng lại thêm thực lực Tông Sư cảnh quả thật có thể trở thành Cẩm Y Vệ một thành viên.
Thân là Cẩm Y Vệ cũng sẽ không có cái phúc lợi gì đáng nói, tuy nhiên hàng năm Cẩm Y Vệ đều sẽ tổ chức một cuộc quyết chiến lựa chọn ra vị trí Thập Phu Trưởng cùng Bách Hộ.
Thập Phu Trưởng là quan cửu phẩm.
Bách Hộ là quan thất phẩm.
Thiên Hộ là quan tứ phẩm.
Nói đơn giản, Khách Quang Tiên có thể giúp 4 người này có cơ hội vào triều làm quan, lại thêm Ngụy Trung Hiền đứng sau, trong vòng 2-3 năm hoàn toàn có tư cách trở thành Bách Hộ Cẩm Y Vệ.
Từ một cái giang hồ cửu lưu trong 3 năm trở thành quan sai triều đình, thật sự có mê hoặc rất lớn.
Nếu lọt đươc vào pháp nhãn của hoàng thượng hoặc hồng nhân trong triều, liền thật sự vũ hóa phi thăng, cá vượt long môn.
Nói ra rất buồn cười, nhưng không phải ai cũng muốn cả đời phiêu bạt giang hồ.
Nói dễ nghe là tiếu ngạo giang hồ, nói khó nghe là không nhà để về.
Mỗi người một con đường để đi, căn bản không ai dám nhận xét, cũng chẳng ai có quyền nhận định đúng hay sai.
Đúng sai không treo ở cửa miệng, đúng sai liền nhìn lòng người.
Tâm không hối là đúng, tâm hối liền là sai.
Ít nhất 4 người này tâm không hối tiếc, vậy là đủ.
Bốn người lấy Cự Môn làm đầu, một đường đi trong rừng rậm, ngoại trừ Cự Môn đi thẳng một đoạn thì ba người còn lại đều cách Cự Môn một đoạn, ánh mắt bắt đầu quan sát xung quanh.
Cự Môn người cũng như tên, cơ thể to lớn vô cùng cho người ta cảm giác giống một đầu đại hùng đang đứng thẳng bằng hai chân vậy, sau lưng hắn mang theo một tấm thuẫn tương đối lớn, tại Thiên Ý Thành mà nói xét riêng về man lực, Cự Môn chỉ sợ đủ xếp top 3 người mạnh nhất.
Đương nhiên quyết đấu giữa cao thủ với cao thủ, man lực không phải là tất cả.
Cự Môn đang đi, đột nhiên nhíu mày dừng lại.
Sau lưng ba người kia thấy vậy, cũng dừng lại, sau đó Thiên Phủ hơi hơi nghi hoặc bước lên một bước.
“Cự Môn đại ca, có việc gì?”.
Cự Môn không nói, sắc mặt vẫn âm trầm vô cùng, hắn quay ra nhìn về phía ba người Thiên Phủ.
“Thiên Lương, nãy giờ ngươi đếm được mấy cái tiểu tử?”.
Thiên Lương là một kẻ có râu kẽm, nhìn hắn có vài phần giống một cái thư sinh, đặc điểm nổi rõ nhất trên người hắn chính là tai to.
Thiên Lương đối với Cự Môn hỏi liền đơn giản đáp.
“Từ nãy giờ đệ quan sát thấy 1 cái đội ngũ, cùng vài tiểu tử đi lẻ thực lực đều chỉ là nhất lưu cao thủ”.
Cự Môn nghe vậy, sắc mặt liền càng nhíu lại.
“Có khi nào đi nhầm đường không?, đi lâu như vậy cũng không thấy mục tiêu nào?”.
Mục tiêu trong miệng Cự Môn cũng không phải chỉ có Hồ Phỉ như kế hoạch Thôi Trình Tú đặt ra, mục tiêu của hắn còn thêm tên một người – Đường Vô Lệ.
Không ai biết, thật ra Đường Quan Nam kẻ này cũng sớm biết việc Tu La Môn năm nay sẽ có biến động.
Đường Quan Nam là ai?, hắn là Đường Môn thiếu chủ lại là chân truyền đệ tử của Độc trưởng lão, việc Thôi Trình Tú hạ cấp mấy người trong Huyền Bảng sao có thể che dấu được đám người trưởng lão trong Thiên Ý Thành?.
Chỉ là việc này không ai quản mà thôi, tất nhiên không quản hay có toan tính khác thì không có ai biết.
Lại nói về Đường Quan Nam, trong mắt hắn Đường Vô Lệ căn bản không là cái đinh gì cả, Đường Vô Lệ xuất thân là con thứ, đây là cách nói dễ nghe nhất.
Nói khó nghe một chút, Đường Vô Lệ là con ngoài dã thú của gia chủ Đường Môn.
Mẫu thân của Đường Vô Lệ chỉ là một cái tỳ nữ mà thôi, cho dù mẫu thân Đường Vô Lệ cực kỳ được gia chủ yêu thương tiếp tục hạ sinh một cái Đường Tiếu Tâm thì cũng không thể thay đổi được việc, tại Đường Môn, Đường Vô Lệ thân cô thế cô.
Đường Quan Nam tuy cũng là con thứ nhưng mẫu thân hắn lại là vợ cả của gia chủ, thiên phú của hắn kinh người, được toàn bộ tộc lão của Đường Môn ủng hộ, hai người ai cao ai thấp nhìn cái là ra.
Tuy vậy trong thí luyện lần này Đường Quan Nam vẫn muốn giải quyết Đường Vô Lệ, về phần lý do tại sao không phải đám người Cự Môn được phép biết.
Cự Môn lúc này nhíu mày thật sâu bởi hắn vốn đi theo đường ký hiệu Đường Môn đến đây.
Đường Môn là một tổ chức sát thủ theo dạng gia tộc, đã là một gia tộc liền không tránh khỏi thường xuyên tổ đội lại với nhau vì vậy sẽ sinh ra ký hiệu riêng biệt cho gia tộc.
Không huống gì Đường Môn, bất cứ danh môn đại phái nào khi đi đường cũng thường để lại ám hiệu, dù sao thế giới này không có điện thoại di động, ám hiệu là phương thức tìm đến nhau dễ dàng nhất.
Đội ngũ Đường Vô Lệ cũng có ám hiệu, ám hiệu của bọn họ cũng không phải là ám hiệu chính thức của Đường Môn, chỉ là một trong vài loại ám hiệu đơn giản bên trong Đường Môn mà thôi.
Thường thường mà nói mỗi khi đi qua nơi nào, đám người Đường Vô Lệ cũng sẽ để lại ám hiệu, vừa giúp các thành viên tránh lạc nhau lại vừa có thể nhớ đường, tuy nhiên hiện nay Cự Môn vậy mà mất dấu.
Đường Quan Nam đã thông báo ám hiệu đến cho Cự Môn, hắn đúng là đi từ bìa rừng đến nơi này, sau đó cố gắng dựa theo ám hiệu mà Đường Vô Lệ để lại một đường đi thẳng tới nơi này, tuy nhiên hiện nay bọn hắn... dĩ nhiên lại mất dấu.
“Cự Môn đại ca, cứ đi thẳng tiếp xem thế nào?, nếu không được chúng ta thử bắt mấy tiểu tử kia hỏi một chút?, đi mãi thế này cũng không phải là cách, đã nhận chỗ tốt của Đường thiếu mà không hoàn thành được chỉ sợ...”.
Kẻ lên tiếng là Thiên Phủ.
Khác với Thiên Lương, Thiên Phủ thân hình lực lưỡng cân đối, vũ khí của hắn là hai cây rìu ngắn treo bên hông, vừa nhìn cũng biết đây là cai thủ cận chiến.
Cự Môn cũng là khẽ gật đầu, sau đó bàn tay to lớn chỉ chỉ về phía trước.
“Đi thêm một đoạn nữa đi, nếu ta đoán không nhầm chúng ta bắt đầu từ ngoài bìa rừng, một đường đi vòng chứ không đi thẳng, trước mắt có lẽ cũng là khu vực trung tâm “.
Nghe Cự Môn nói, Thiên Phủ, Thiên Lương cùng Thiên Tướng đều gật đầu, ba người lại tiếp tục đi theo Cự Môn tiến về phía trước.
Cự Môn suy đoán cũng là không sai, không mất bao lâu trước mặt bốn người này là một doanh trại lớn, vừa nhìn thấy doanh trại này cả bốn người không hẹn mà cùng gật đầu.
Đây là khu vực trung tâm của cánh rừng – điểm tập kết.
Thiên Lương lần này trái lại là người đầu tiên bước về phía trước, ánh mắt bắt đầu theo dõi địa thế, sau đó ánh mắt híp của hắn trừng lớn, bước chân càng thêm gấp gáp.
Thấy biểu hiện của Thiên Lương ba người còn lại cũng không dám chậm trễ, bọn họ vội vàng đi theo.
Chỉ thấy Thiên Lương khụy một đầu gối xuống, tay cầm lên vài mảnh gỗ, miệng hắn hơi run run.
“Mảnh vỡ này có hoa văn của Đường Môn.... đây... đây là Khổng Tước Vỹ”.
Lời Thiên Lương nói ra cực kỳ kinh người, sau đó ba người còn lại cũng lập tức tỏa ra xung quanh, bắt đầu kiểm tra kỹ địa thế khu vực này.
Quả nhiên không bao lâu sau, bọn họ liền tập trung lại, khuôn mặt của ai cũng mang theo vài phần khó hiểu.
Mảnh đất này bọn họ thật sự tìm được dấu hiệu nổ tung của Khổng Tước Vỹ thậm chí xung quanh các bụi cỏ chỉ cần chú ý một chút liền có thể nhìn ra không thiếu ngân châm ám khí rơi ra.
Đây đúng là địa điểm mà Hồ Phỉ cùng Đường Vô Lệ quyết đấu.
Đám người Vô Song cũng đã dọn qua chiến trường bất quá bọn họ cũng sẽ không dỗi hơi dọn dẹp toàn bộ chiến trường, dù sao cũng không ai ngờ đến cái trường hợp này.
Bình thường đánh nhau chém giết là việc bình thường, nào phải mất công thu dọn chiến trường làm cái gì.
Việc ‘Khổng Tước Vỹ ‘ bị phá hủy nói lên... Đường Vô Lệ bị dồn đến đường cùng.
“Đường Vô Lệ kẻ này là thiên tài nổi danh của khu vực phương nam, kẻ nào có thể cùng hắn liều đến mức này?”.
Trong bốn người rốt cuộc Thiên Tướng cũng lên tiếng.
Thiên Tướng thân thể không to lớn như Cự Môn, cũng chẳng cơ bắp như Thiên Phủ, không thư sinh như Thiên Lương, hắn có thân hình cân đối, khuôn mặt nghiêm nghị, lông mày dậm cùng mái tóc màu đen tương đối dài xõa ra đằng sau.
Thiên Tướng lên tiếng rất nhanh được đáp lại.
Thiên Lương không cần suy nghĩ liền đáp.
“Đường Vô Lệ hắn ta cùng mục tiêu quyết đấu? “.
Câu trả lời này hoàn toàn được mọi người công nhận.
Mục tiêu có thể giết chết Sử Văn Tiến liền nói lên mục tiêu cũng có thể giết chết Đường Vô Lệ.
Lần này Cự Môn liền cười gằn, ngón tay chỉ về phía lều lớn.
“Đến đó, kiểm tra tình hình một chút, có thể lần này chúng ta bớt một phần công việc rồi”.
Tốt nhất trong suy nghĩ của Cự Môn chính là mục tiêu giết chết Đường Vô Lệ, như vậy bọn họ vừa không sợ Đường Quan Nam trách phạt lại càng không sợ sau này bị người Đường Môn trả thù, đây chính là vẹn cả đôi đường.
Tuy nhiên rất nhanh khi bọn họ lục tung khu tập kết lên, ánh mắt liền dần dần lạnh lại.
Phải nói Huyền Cấp sát thủ của Thiên Ý Thành rất mạnh, bọn họ trưởng thành hơn những thí sinh ở đây quá nhiều quá nhiều.
Kinh nghiệm tích lũy từ mỗi nhiệm vụ cho đến hôm nay đã tạo nên một tông sư cao thủ hàng thật giá thật.
Bọn họ không giống đám tông sư của Huyết Chích Đoàn, tông sư của Huyết Chích Đoàn khi cùng cảnh giới chiến đấu thường thương ăn không ít thua thiệt nhưng tông sư của Thiên Ý Thành ngay cả trong cùng cảnh giới đều là những kẻ có kinh người chiến lực hơn nữa ngoài chiến lực ra... bọn họ còn có kinh nghiệm.
“Báo cáo đi ”.
Sau khi lục soát khắp nơi tại doanh trại tập kết, đây là câu hỏi duy nhất của Cự Môn.
Thiên Lương liền là người đầu tiên báo cáo, ánh mắt của hắn cực kỳ tự tin.
‘Số lượng người vượt quá con số 10, hơn nữa dấu hiệu trong nhà bếp vẫn rất rõ ràng, bọn chúng tuyệt đối đã đi qua nơi này, hơn nữa khí tức sự sống rất nồng chứng tỏ thời gian ở lại cũng không ngắn”.
Tiếp theo là Thiên Tướng, hắn ánh mắt lại mang theo ba phần lạnh lùng.
“Máu, trên mặt đất có dấu hiệu của máu, còn có một chút mùi thuốc vương vãi xung quanh, quanh lều trướng lớn nhất này có không ít mảnh vụn nhỏ của lá thuốc, trong bọn chúng chắc chắn có kẻ bị thương”.
“Bất kể là chiến đấu với Đường Vô Lệ hay Sử Văn Tiến đều sẽ không phải cuộc chiến đơn giản, không bị thương thì thôi nhưng đã bị thương liền là trọng thương”.
Cuối cùng là Thiên Phủ trái với vẻ vai u thịt bắp kia, hắn lúc này đầy suy tư.
“Số lượng này chỉ sợ cũng 14-15 người, ít nhất cũng là hai đội ngũ tập trung lại với nhau, xung quanh... không có dấu hiệu của xác chết, tất nhiên cũng có thể là cao thủ phản truy tung tạo nên bất quá trường hợp này không đúng”.
“Đám thí sinh kia chưa chắc đã có cao thủ phản truy tung lợi hại đến mức chúng ta cũng không nhìn ra, lại thêm dấu hiệu ở bên ngoài cùng dấu hiệu sự sống chưa có xóa đi, nếu là cao thủ phản truy tung căn bản sẽ không để lại lỗi sơ đẳng này, nơi đây thật sự không có người chết”.
“Đường Vô Lệ bị hủy Khổng Tước Vỹ, số lượng người quá một tổ đội cùng với hơi ấm của sự sống, khả năng rất cao Đường Vô Lệ còn sống, hắn cùng mục tiêu có thể đang liên hợp”.
“Bằng vào tính cách của Đường Vô Lệ, trừ khi hai bên hợp tác nếu không quyết đấu bắt buộc phải có kẻ sống người chết “.
Cự Môn nghe xong, thân hình to lớn đứng lên, ánh mắt mang theo kinh người bá khí.
“Cũng có thể là có cao thủ phản truy tung tồn tại, tất cả dấu hiệu chúng ta nhìn thấy là người này vẽ ra, người này muốn trêu đùa chúng ta, tuy nhiên... bất kể là trường hợp nào chúng ta cũng dám chơi”.
“Thiên Lương, dùng truy tung thuật của ngươi, chúng ta muốn xem mấy con thỏ nhỏ kia chạy kiểu gì?”.
Thiên Lương gật đầu, sau đó đội ngũ này liền thay đổi, hắn trở thành người dẫn đường, một đoàn bốn người cực nhanh hành động.
Chết người là, nhóm Vô Song căn bản không có phản truy tung cao thủ, nếu là Vô Song hay Đường Vô Lệ đi một mình chưa chắc đã để lại dấu hiệu gì, dù sao bọn họ đều đi theo thiên hướng sát thủ, việc xóa đi dấu vết của mình vẫn là biết qua chút chút.
Về phần một cái đội ngũ 16 người mạnh yếu khác nhau cùng nhau di chuyển, dấu hiệu quá rõ ràng, muốn che dấu cũng là che dấu không được.
Đoàn đội Vô Song lúc này thật sự gặp mối nguy hiểm lớn nhất từ trước đến nay.
Vô Song từ khi tiến nào Vương Bản Sơn hắn chưa dùng một chiêu một thức nào bên trong Quỳ Hoa Bảo Điển chính là vì lời nhắc nhở của Mục Nhân Thanh, hắn không muốn lại bị người khác nhắm đến, dù sao bỏ đi Quỳ Hoa Bảo Điển lại là cách giúp Vô Song tôi luyện những dạng thủ đoạn khác của chính hắn.
Nếu vẫn sử dụng Quỳ Hoa Bảo Điển tại Vương Bản Sơn lần này Vô Song chắc chắn không thể ngộ ra được Huyền Âm Chỉ, đồng thời cũng không nhận ra được sự lợi hại của Kim Nhạn Công hay thậm chí là Mãn Thiên Lưu Tinh của nhị sư huynh.
Lúc đầu Vô Song còn cảm thấy có chút vướng tay vướng chân nhưng hiện tại không có Quỳ Hoa Bảo Điển bản thân hắn đúng là vẫn sống tốt.
Tuy nhiên Vô Song cũng không biết, mình có một báu vật không thua không kém Quỳ Hoa Bảo Điển, đấy chính là Dược Vương Phần Thiên.
Nếu đặt Quỳ Hoa Bảo Điển cùng Dược Vương Phần Thiên ở gần nhau chỉ sợ... số lượng người lựa chọn Dược Vương Phần Thiên còn gấp mấy lần Quỳ Hoa Bảo Điển.
Quỳ Hoa Bảo Điển là võ lực nhưng Dược Vương Phần Thiên là trí lực.
Trí lực cả đời đúc kết của dược vương tiền bối, sao có thể tầm thường?.
Dược Vương đời đầu tiên được gọi là Độc Thủ Dược Vương cũng là người gây dựng lên Miêu Cương Ngũ Độc Giáo hùng mạnh.
Nếu không phải bọn họ là người Miêu Cương rất ít khi đi ra khỏi tổ địa thì Ngũ Độc Giáo nào có thua danh môn đại phái nào trong võ lâm?, thực lực của Ngũ Độc Giáo không nằm ở võ công cao bao nhiêu mà là độc công lợi hại bao nhiêu.
Dược Vương Phần Thiên nếu đặt ở Ngũ Độc Giáo chỉ sợ sẽ nổ ra một trận kinh người đại chiến.
Ai cũng nói Ngũ Độc Giáo chí bảo chính là Ngũ Độc Châu cùng Bích Huyết Kiếm tuy nhiên hai vật này đã là gì so với Miêu Cương Đệ Nhất Nhân để lại – Dược Vương Phần Thiên?.
Thời gian luyện võ công của Vô Song tính ra rất ngắn, vèn vẹn chỉ có 5 năm thời gian.
5 năm thời gian với rất nhiều người chỉ dùng để đánh tốt trụ cột nhưng Vô Song đã có thể đạt đến độ cao này, đã đủ để thấy thiên phú của hắn mạnh mẽ đến mức nào.
Tuy nhiên 5 năm thời gian để nghiên cứu Dược Vương Phần Thiên là quá ngắn, Vô Song cho dù mang theo Cái Thế Thần Đồng thiên phú cũng không có cách nào làm nổi việc này, kể cả trong 5 năm qua hắn không luyện một chiêu một thức võ công nào thì hắn cũng không làm nổi.
Người thường muốn nghiên cứu thấu triệt Dược Vương Phần Thiên cũng phải mất 20 năm, nếu là Vô Song hắn chỉ sợ cũng phải mất 10 năm, hắn không có thời gian bỏ 10 năm đời người nghiên cứu Dược Vương Phần Thiên.
Y thuật của Vô Song có thể coi là không tệ, đặc biệt là thuật châm cứu tuy nhiên... chỉ là không tệ mà thôi.
So với những thần y chân chính trên thế giới này, Vô Song còn kém nhiều lắm chứ đừng nói so với Dược Vương.
Bản thân Mộc Tang lại khác, hắn coi trọng Dược Vương Phần Thiên hơn bất cứ thứ gì, hắn thậm chí nguyện bỏ ra 10 năm 20 năm rồi 30 năm để nghiên cứu Dược Vương Phần Thiên.
Người Miêu Cương bọn họ không đặt nội lực lên hàng đâu,rất nhiều người Miêu Cương chỉ một lòng truy cầu dược đạo.
Năm đó Độc Thủ Dược Vương uy danh đâu thua gì ngũ đế?.
Dược đạo đi đến tận cùng nào có thua võ đạo?.
Cách tu luyện của người Miêu Cương cực kỳ đặc thù, bọn họ là thế lực duy nhất trong thiên hạ muốn truy cầu đến cận cùng của dược đạo.
Vô Song không phải là người Miêu Cương, không hiểu được người Miêu Cương chấp nhất với Dược Phương Phần Thiên thế nào.
Mà cho dù Vô Song không có Dược Vương Phần Thiên thì Mộc Tang cũng quyết ra tay với hắn, Dược Vương Thần Châm mà Vô Song sử dụng đối với người Miêu Cương cũng chẳng khác gì báu vật.
Nếu Miêu Cương coi Dược Vương Phần Thiên là thiên thư thì bọn họ coi Dược Vương Thần Châm chính là tuyệt thế võ công.
.........
Mặt trời chói chang trên bầu trời, từng tia nắng như muốn thiêu đốt da thịt con người.
Trong cái ánh nắng mặt trời kinh khủng này, có một đội ngũ đang đi trong rừng.
Đội ngũ này toàn thân không có mặc hắc y mà là bạch y.
Bình thường mà nói thí sinh tham dự khảo hạch đương nhiên không yêu cầu trang phục, mặc như thế nào là quyền mỗi người, ai rảnh mà quản?.
Nếu đã là thuần một sắc trang phục chỉ có thể là người của Thiên Ý Thành.
Tuy nhiên trong Tu La Môn đám sát thủ Thiên Ý Thành đều mặc hắc y mới đúng, vì vậy có thể nói đây là một đội ngũ sát thủ đặc biệt.
Bọn họ đặc biệt ở chỗ, đây là đội ngũ sát thủ mạnh nhất, được Thôi Trình Tú thuê.
Bọn họ không phải là Hoàng cấp sát thủ, cũng chẳng liên quan gì đến Huyết Chích Đoàn, bọn họ là Huyền Cấp sát thủ bị hạ cấp.
Huyền Cấp sát thủ bị hạ cấp là khái niệm rất khác với Hoàng Cấp sát thủ chưa tăng cấp.
Đám người này là một đẳng cấp khác biệt, hơn nữa còn cực nổi tiếng tại Thiên Ý Thành.
Như đã nói, Thiên Ý Thành bên trong phân chia làm 4 loại Thiên ý Bảng, mỗi bảng sẽ lấy 20 người mạnh mẽ nhất.
Bốn cái sát thủ này đều là người của Thiên Ý Huyền Bảng, hơn nữa thứ hạng sắp xếp không hề thấp.
Đã là Huyền Cấp Sát Thủ của Thiên Ý Thành liền không còn dùng tên thật, bọn họ dùng ngoại hiệu.
Người đứng đầu 4 người này là Cự Môn, xếp thứ 14 trên Huyền Bảng.
Sau đó lần lượt là Thiên Phủ xếp hạng 17.
Thiên Lương xếp hạng 19
Thiên Tướng xếp hạng 20.
Cho dù thứ hạng của bọn họ đều là hai chữ số nhưng đây cũng là 4 trong 20 sát thủ mạnh nhất thuộc Tông Sư cảnh trong Thiên Ý Thành.
Nếu đám người này là Huyết Chích Đoàn thành viên còn dễ nói nhưng bọn họ rõ ràng là người của Thiên Ý Thành, đã lọt vào Huyền Bảng mà dám nguyện tự đánh hạ cấp mình tham gia thí luyện, đủ để thấy Khách Quang Tiên lần này bạo tri ra sao.
Khách Quang Tiên vì mời chào 4 người này tham ra Tu La Môn, hắn liền cắn răng ‘tặng’ mỗi người 1 vạn lương bạc.
Đương nhiên 1 vạn lượng bạc chỉ là bên ngoài, quan trọng nhất là Khách Quang Tiên hứa hẹn, cái lời hứa hẹn kia đủ sức làm 4 người này chấp nhận trở thành một phần của Tu La Môn thí luyện.
Lời hứa hẹn phi thường đơn giản, Khách Quang Tiên dẫn 4 người này tham ra vào lực lượng Cẩm Y Vệ.
Nhét người bên ngoài vào Cẩm Y Vệ của triều đình liền là trọng tội thậm chí là chu di cửu tộc.
Cẩm Y Vệ là lực lượng bảo vệ hoàng đế, các phi tần cùng bá quan văn võ, nếu muốn nhét ai thì nhét còn ra cái thể thống gì?.
Tuy nhiên Khách Quang Tiên đúng là có cái thực lực này, 2 năm nữa là thời hạn cẩm y vệ tuyển quân, hắn trong quá trình giám sát chỉ cần dùng chút thủ đoạn, đưa 4 người này vào làm dự bị quân đội bên trong Cẩm Y Vệ liền không khó.
Sau đó chỉ cần 4 người thể hiện không tệ, lập vài cái công trạng lại thêm thực lực Tông Sư cảnh quả thật có thể trở thành Cẩm Y Vệ một thành viên.
Thân là Cẩm Y Vệ cũng sẽ không có cái phúc lợi gì đáng nói, tuy nhiên hàng năm Cẩm Y Vệ đều sẽ tổ chức một cuộc quyết chiến lựa chọn ra vị trí Thập Phu Trưởng cùng Bách Hộ.
Thập Phu Trưởng là quan cửu phẩm.
Bách Hộ là quan thất phẩm.
Thiên Hộ là quan tứ phẩm.
Nói đơn giản, Khách Quang Tiên có thể giúp 4 người này có cơ hội vào triều làm quan, lại thêm Ngụy Trung Hiền đứng sau, trong vòng 2-3 năm hoàn toàn có tư cách trở thành Bách Hộ Cẩm Y Vệ.
Từ một cái giang hồ cửu lưu trong 3 năm trở thành quan sai triều đình, thật sự có mê hoặc rất lớn.
Nếu lọt đươc vào pháp nhãn của hoàng thượng hoặc hồng nhân trong triều, liền thật sự vũ hóa phi thăng, cá vượt long môn.
Nói ra rất buồn cười, nhưng không phải ai cũng muốn cả đời phiêu bạt giang hồ.
Nói dễ nghe là tiếu ngạo giang hồ, nói khó nghe là không nhà để về.
Mỗi người một con đường để đi, căn bản không ai dám nhận xét, cũng chẳng ai có quyền nhận định đúng hay sai.
Đúng sai không treo ở cửa miệng, đúng sai liền nhìn lòng người.
Tâm không hối là đúng, tâm hối liền là sai.
Ít nhất 4 người này tâm không hối tiếc, vậy là đủ.
Bốn người lấy Cự Môn làm đầu, một đường đi trong rừng rậm, ngoại trừ Cự Môn đi thẳng một đoạn thì ba người còn lại đều cách Cự Môn một đoạn, ánh mắt bắt đầu quan sát xung quanh.
Cự Môn người cũng như tên, cơ thể to lớn vô cùng cho người ta cảm giác giống một đầu đại hùng đang đứng thẳng bằng hai chân vậy, sau lưng hắn mang theo một tấm thuẫn tương đối lớn, tại Thiên Ý Thành mà nói xét riêng về man lực, Cự Môn chỉ sợ đủ xếp top 3 người mạnh nhất.
Đương nhiên quyết đấu giữa cao thủ với cao thủ, man lực không phải là tất cả.
Cự Môn đang đi, đột nhiên nhíu mày dừng lại.
Sau lưng ba người kia thấy vậy, cũng dừng lại, sau đó Thiên Phủ hơi hơi nghi hoặc bước lên một bước.
“Cự Môn đại ca, có việc gì?”.
Cự Môn không nói, sắc mặt vẫn âm trầm vô cùng, hắn quay ra nhìn về phía ba người Thiên Phủ.
“Thiên Lương, nãy giờ ngươi đếm được mấy cái tiểu tử?”.
Thiên Lương là một kẻ có râu kẽm, nhìn hắn có vài phần giống một cái thư sinh, đặc điểm nổi rõ nhất trên người hắn chính là tai to.
Thiên Lương đối với Cự Môn hỏi liền đơn giản đáp.
“Từ nãy giờ đệ quan sát thấy 1 cái đội ngũ, cùng vài tiểu tử đi lẻ thực lực đều chỉ là nhất lưu cao thủ”.
Cự Môn nghe vậy, sắc mặt liền càng nhíu lại.
“Có khi nào đi nhầm đường không?, đi lâu như vậy cũng không thấy mục tiêu nào?”.
Mục tiêu trong miệng Cự Môn cũng không phải chỉ có Hồ Phỉ như kế hoạch Thôi Trình Tú đặt ra, mục tiêu của hắn còn thêm tên một người – Đường Vô Lệ.
Không ai biết, thật ra Đường Quan Nam kẻ này cũng sớm biết việc Tu La Môn năm nay sẽ có biến động.
Đường Quan Nam là ai?, hắn là Đường Môn thiếu chủ lại là chân truyền đệ tử của Độc trưởng lão, việc Thôi Trình Tú hạ cấp mấy người trong Huyền Bảng sao có thể che dấu được đám người trưởng lão trong Thiên Ý Thành?.
Chỉ là việc này không ai quản mà thôi, tất nhiên không quản hay có toan tính khác thì không có ai biết.
Lại nói về Đường Quan Nam, trong mắt hắn Đường Vô Lệ căn bản không là cái đinh gì cả, Đường Vô Lệ xuất thân là con thứ, đây là cách nói dễ nghe nhất.
Nói khó nghe một chút, Đường Vô Lệ là con ngoài dã thú của gia chủ Đường Môn.
Mẫu thân của Đường Vô Lệ chỉ là một cái tỳ nữ mà thôi, cho dù mẫu thân Đường Vô Lệ cực kỳ được gia chủ yêu thương tiếp tục hạ sinh một cái Đường Tiếu Tâm thì cũng không thể thay đổi được việc, tại Đường Môn, Đường Vô Lệ thân cô thế cô.
Đường Quan Nam tuy cũng là con thứ nhưng mẫu thân hắn lại là vợ cả của gia chủ, thiên phú của hắn kinh người, được toàn bộ tộc lão của Đường Môn ủng hộ, hai người ai cao ai thấp nhìn cái là ra.
Tuy vậy trong thí luyện lần này Đường Quan Nam vẫn muốn giải quyết Đường Vô Lệ, về phần lý do tại sao không phải đám người Cự Môn được phép biết.
Cự Môn lúc này nhíu mày thật sâu bởi hắn vốn đi theo đường ký hiệu Đường Môn đến đây.
Đường Môn là một tổ chức sát thủ theo dạng gia tộc, đã là một gia tộc liền không tránh khỏi thường xuyên tổ đội lại với nhau vì vậy sẽ sinh ra ký hiệu riêng biệt cho gia tộc.
Không huống gì Đường Môn, bất cứ danh môn đại phái nào khi đi đường cũng thường để lại ám hiệu, dù sao thế giới này không có điện thoại di động, ám hiệu là phương thức tìm đến nhau dễ dàng nhất.
Đội ngũ Đường Vô Lệ cũng có ám hiệu, ám hiệu của bọn họ cũng không phải là ám hiệu chính thức của Đường Môn, chỉ là một trong vài loại ám hiệu đơn giản bên trong Đường Môn mà thôi.
Thường thường mà nói mỗi khi đi qua nơi nào, đám người Đường Vô Lệ cũng sẽ để lại ám hiệu, vừa giúp các thành viên tránh lạc nhau lại vừa có thể nhớ đường, tuy nhiên hiện nay Cự Môn vậy mà mất dấu.
Đường Quan Nam đã thông báo ám hiệu đến cho Cự Môn, hắn đúng là đi từ bìa rừng đến nơi này, sau đó cố gắng dựa theo ám hiệu mà Đường Vô Lệ để lại một đường đi thẳng tới nơi này, tuy nhiên hiện nay bọn hắn... dĩ nhiên lại mất dấu.
“Cự Môn đại ca, cứ đi thẳng tiếp xem thế nào?, nếu không được chúng ta thử bắt mấy tiểu tử kia hỏi một chút?, đi mãi thế này cũng không phải là cách, đã nhận chỗ tốt của Đường thiếu mà không hoàn thành được chỉ sợ...”.
Kẻ lên tiếng là Thiên Phủ.
Khác với Thiên Lương, Thiên Phủ thân hình lực lưỡng cân đối, vũ khí của hắn là hai cây rìu ngắn treo bên hông, vừa nhìn cũng biết đây là cai thủ cận chiến.
Cự Môn cũng là khẽ gật đầu, sau đó bàn tay to lớn chỉ chỉ về phía trước.
“Đi thêm một đoạn nữa đi, nếu ta đoán không nhầm chúng ta bắt đầu từ ngoài bìa rừng, một đường đi vòng chứ không đi thẳng, trước mắt có lẽ cũng là khu vực trung tâm “.
Nghe Cự Môn nói, Thiên Phủ, Thiên Lương cùng Thiên Tướng đều gật đầu, ba người lại tiếp tục đi theo Cự Môn tiến về phía trước.
Cự Môn suy đoán cũng là không sai, không mất bao lâu trước mặt bốn người này là một doanh trại lớn, vừa nhìn thấy doanh trại này cả bốn người không hẹn mà cùng gật đầu.
Đây là khu vực trung tâm của cánh rừng – điểm tập kết.
Thiên Lương lần này trái lại là người đầu tiên bước về phía trước, ánh mắt bắt đầu theo dõi địa thế, sau đó ánh mắt híp của hắn trừng lớn, bước chân càng thêm gấp gáp.
Thấy biểu hiện của Thiên Lương ba người còn lại cũng không dám chậm trễ, bọn họ vội vàng đi theo.
Chỉ thấy Thiên Lương khụy một đầu gối xuống, tay cầm lên vài mảnh gỗ, miệng hắn hơi run run.
“Mảnh vỡ này có hoa văn của Đường Môn.... đây... đây là Khổng Tước Vỹ”.
Lời Thiên Lương nói ra cực kỳ kinh người, sau đó ba người còn lại cũng lập tức tỏa ra xung quanh, bắt đầu kiểm tra kỹ địa thế khu vực này.
Quả nhiên không bao lâu sau, bọn họ liền tập trung lại, khuôn mặt của ai cũng mang theo vài phần khó hiểu.
Mảnh đất này bọn họ thật sự tìm được dấu hiệu nổ tung của Khổng Tước Vỹ thậm chí xung quanh các bụi cỏ chỉ cần chú ý một chút liền có thể nhìn ra không thiếu ngân châm ám khí rơi ra.
Đây đúng là địa điểm mà Hồ Phỉ cùng Đường Vô Lệ quyết đấu.
Đám người Vô Song cũng đã dọn qua chiến trường bất quá bọn họ cũng sẽ không dỗi hơi dọn dẹp toàn bộ chiến trường, dù sao cũng không ai ngờ đến cái trường hợp này.
Bình thường đánh nhau chém giết là việc bình thường, nào phải mất công thu dọn chiến trường làm cái gì.
Việc ‘Khổng Tước Vỹ ‘ bị phá hủy nói lên... Đường Vô Lệ bị dồn đến đường cùng.
“Đường Vô Lệ kẻ này là thiên tài nổi danh của khu vực phương nam, kẻ nào có thể cùng hắn liều đến mức này?”.
Trong bốn người rốt cuộc Thiên Tướng cũng lên tiếng.
Thiên Tướng thân thể không to lớn như Cự Môn, cũng chẳng cơ bắp như Thiên Phủ, không thư sinh như Thiên Lương, hắn có thân hình cân đối, khuôn mặt nghiêm nghị, lông mày dậm cùng mái tóc màu đen tương đối dài xõa ra đằng sau.
Thiên Tướng lên tiếng rất nhanh được đáp lại.
Thiên Lương không cần suy nghĩ liền đáp.
“Đường Vô Lệ hắn ta cùng mục tiêu quyết đấu? “.
Câu trả lời này hoàn toàn được mọi người công nhận.
Mục tiêu có thể giết chết Sử Văn Tiến liền nói lên mục tiêu cũng có thể giết chết Đường Vô Lệ.
Lần này Cự Môn liền cười gằn, ngón tay chỉ về phía lều lớn.
“Đến đó, kiểm tra tình hình một chút, có thể lần này chúng ta bớt một phần công việc rồi”.
Tốt nhất trong suy nghĩ của Cự Môn chính là mục tiêu giết chết Đường Vô Lệ, như vậy bọn họ vừa không sợ Đường Quan Nam trách phạt lại càng không sợ sau này bị người Đường Môn trả thù, đây chính là vẹn cả đôi đường.
Tuy nhiên rất nhanh khi bọn họ lục tung khu tập kết lên, ánh mắt liền dần dần lạnh lại.
Phải nói Huyền Cấp sát thủ của Thiên Ý Thành rất mạnh, bọn họ trưởng thành hơn những thí sinh ở đây quá nhiều quá nhiều.
Kinh nghiệm tích lũy từ mỗi nhiệm vụ cho đến hôm nay đã tạo nên một tông sư cao thủ hàng thật giá thật.
Bọn họ không giống đám tông sư của Huyết Chích Đoàn, tông sư của Huyết Chích Đoàn khi cùng cảnh giới chiến đấu thường thương ăn không ít thua thiệt nhưng tông sư của Thiên Ý Thành ngay cả trong cùng cảnh giới đều là những kẻ có kinh người chiến lực hơn nữa ngoài chiến lực ra... bọn họ còn có kinh nghiệm.
“Báo cáo đi ”.
Sau khi lục soát khắp nơi tại doanh trại tập kết, đây là câu hỏi duy nhất của Cự Môn.
Thiên Lương liền là người đầu tiên báo cáo, ánh mắt của hắn cực kỳ tự tin.
‘Số lượng người vượt quá con số 10, hơn nữa dấu hiệu trong nhà bếp vẫn rất rõ ràng, bọn chúng tuyệt đối đã đi qua nơi này, hơn nữa khí tức sự sống rất nồng chứng tỏ thời gian ở lại cũng không ngắn”.
Tiếp theo là Thiên Tướng, hắn ánh mắt lại mang theo ba phần lạnh lùng.
“Máu, trên mặt đất có dấu hiệu của máu, còn có một chút mùi thuốc vương vãi xung quanh, quanh lều trướng lớn nhất này có không ít mảnh vụn nhỏ của lá thuốc, trong bọn chúng chắc chắn có kẻ bị thương”.
“Bất kể là chiến đấu với Đường Vô Lệ hay Sử Văn Tiến đều sẽ không phải cuộc chiến đơn giản, không bị thương thì thôi nhưng đã bị thương liền là trọng thương”.
Cuối cùng là Thiên Phủ trái với vẻ vai u thịt bắp kia, hắn lúc này đầy suy tư.
“Số lượng này chỉ sợ cũng 14-15 người, ít nhất cũng là hai đội ngũ tập trung lại với nhau, xung quanh... không có dấu hiệu của xác chết, tất nhiên cũng có thể là cao thủ phản truy tung tạo nên bất quá trường hợp này không đúng”.
“Đám thí sinh kia chưa chắc đã có cao thủ phản truy tung lợi hại đến mức chúng ta cũng không nhìn ra, lại thêm dấu hiệu ở bên ngoài cùng dấu hiệu sự sống chưa có xóa đi, nếu là cao thủ phản truy tung căn bản sẽ không để lại lỗi sơ đẳng này, nơi đây thật sự không có người chết”.
“Đường Vô Lệ bị hủy Khổng Tước Vỹ, số lượng người quá một tổ đội cùng với hơi ấm của sự sống, khả năng rất cao Đường Vô Lệ còn sống, hắn cùng mục tiêu có thể đang liên hợp”.
“Bằng vào tính cách của Đường Vô Lệ, trừ khi hai bên hợp tác nếu không quyết đấu bắt buộc phải có kẻ sống người chết “.
Cự Môn nghe xong, thân hình to lớn đứng lên, ánh mắt mang theo kinh người bá khí.
“Cũng có thể là có cao thủ phản truy tung tồn tại, tất cả dấu hiệu chúng ta nhìn thấy là người này vẽ ra, người này muốn trêu đùa chúng ta, tuy nhiên... bất kể là trường hợp nào chúng ta cũng dám chơi”.
“Thiên Lương, dùng truy tung thuật của ngươi, chúng ta muốn xem mấy con thỏ nhỏ kia chạy kiểu gì?”.
Thiên Lương gật đầu, sau đó đội ngũ này liền thay đổi, hắn trở thành người dẫn đường, một đoàn bốn người cực nhanh hành động.
Chết người là, nhóm Vô Song căn bản không có phản truy tung cao thủ, nếu là Vô Song hay Đường Vô Lệ đi một mình chưa chắc đã để lại dấu hiệu gì, dù sao bọn họ đều đi theo thiên hướng sát thủ, việc xóa đi dấu vết của mình vẫn là biết qua chút chút.
Về phần một cái đội ngũ 16 người mạnh yếu khác nhau cùng nhau di chuyển, dấu hiệu quá rõ ràng, muốn che dấu cũng là che dấu không được.
Đoàn đội Vô Song lúc này thật sự gặp mối nguy hiểm lớn nhất từ trước đến nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.