Chương 570: Miêu cương – Ngũ độc lão tổ (3)
Người Qua Đường Ất
14/11/2018
Vô Song thực sự cảm thấy Lam Giác quá dễ nói chuyện, ít nhất
lúc này với Vô Song mà nó việc mang Lam Đình ra khỏi Miêu Cương
tựa hồ không cao như hắn tưởng tượng.
Lam Giác người này tuyệt không phải một vị gia gia dễ gần, chỉ riêng cái nơi tu luyện của Lam Giác đã dọa người khác sợ vỡ mật cho dù là ở Miêu Cương cũng không có mấy người cảm thấy bình tĩnh được.
Từ nhỏ đến lớn Lam Giác tồn tại chỉ như một loại biểu hiện, đặc biệt đối với Lam Đình mà nói lão tổ luôn cao cao tại thượng, nàng từ nhỏ lớn lên cũng không mấy lần được gặp lão tổ, tình cảm cũng không thân thiết bao nhiêu.
Ngay khi Vô Song cảm thấy ngày hôm nay có thể dễ dàng thuyết phục vị Ngũ Độc Lão Tổ này thì Lam Giác lại hỏi hắn một câu không liên quan cho lắm.
“Theo ngươi thực lực của lão phu thế nào? “.
Lam Giác hỏi một câu làm Vô Song thực sự bỡ ngỡ.
Đang yên đang lành hỏi thực lực bản thân làm gì?, tuy nhiên Vô Song lần này bắt đầu nghiêm túc nhìn bóng lưng của Lam Giác sau đó trả lời.
“Tiền bối rất mạnh, chỉ sợ có thể so sánh với đế vị cao thủ”.
Vô Song nói lời này cũng không phải tâng bốc, đây là cảm giác của Vô Song đối với Lam Giác.
Đế vị cao thủ đương nhiên sẽ không chạy đầy đường nhưng mà Lam Giác tựa hồ thật sự có thể so sánh với đế vị, chí ít Nhật – Nguyệt Tôn Giả tại thế giới kia cũng chưa chắc hơn được Lam Giác.
Lam Giác võ công thế nào thì Vô Song không rõ, bản thân Vô Song không tu độc công rất khó nhận xét thực lực chính xác của đối phương dù sao đạo bất đồng tuy nhiên Vô Song lại có thể cảm giác được một tia nguy hiểm đến từ Lam Giác.
Có thể cho Vô Song cảm giác nguy hiểm, hoặc là đế vị hoặc là kẻ có thủ đoạn tổn thương đế vị, Lam Giác có lẽ không phải là cái trước nhưng nhất định là cái sau, Ngũ Độc Lão Tổ có thể kích thương đế vị tựa hồ là việc đương nhiên.
Lam Giác đối với lời nhận xét của Vô Song tựa hồ gật đầu đồng ý, ông ta lại tiếp tục im lặng một hồi.
Thú thật nói chuyện với Lam Giác rất mệt, phi thường mệt tuy nhiên người ta dẫu sao cũng là tiền bối cao nhân lại là cùng một thời đại với ông ngoại, Vô Song chung quy vẫn có kính ý.
Thời gian chậm rãi qua đi, đến khi Vô Song còn tưởng lão nhân này ngủ gật, Lam Giác mới lại mở miệng.
“Ta là đang suy nghĩ, việc đại ca có một cô con gái ta biết, con rể của đại ca ta cũng biết, cháu của đại ca còn sống thì ta cũng biết, hắn còn đến khoe với ta bất quá hắn cũng chỉ có một đứa cháu trai mà thôi”.
Lam Giác nói xong, toàn thân ngập tràn tử khí, một loại khí tím bốc lên, không chỉ trên người ông ta mà toàn bộ không gian này, mỗi sinh vật đều toát ra một tia tử khí, kinh khủng vô cùng.
Ngũ Độc Bảo Điển của Ngũ Độc Giáo đương nhiên tính là một môn tuyệt học, một môn tuyệt học đặc biệt.
Nó đặc biệt ở chỗ bản thân Ngũ Độc Bảo Điển chia làm 25 tầng.
Không có bất cứ một võ công nào trong thiên hạ chia làm nhiều tầng, nhiều cảnh giới như vậy.
Vô Song cả đời chưa gặp qua Ngũ Độc Bảo Điển tầng 25 đương nhiên không biết nó hình thù ra sao bất quá hiện tại nhìn thấy Lam Giác đúng là được mở rộng tầm mắt, Vô Song không rõ đây có phải Ngũ Độc Bảo Điển tầng 25 hay không nhưng mà lại rõ ràng Lam Giác đang mở độc vực của chính mình
Lam Giác mở ra độc vực xong thân hình từ từ đứng lên.
Lam Giác quay người lại, Vô Song mới có thể thấy được toàn bộ hình dáng người này.
Ban đầu vì Lam Giác mặc một tấm áo vải rộng bên ngoài lại quay lưng đi, Vô Song chỉ thấy Lam Giác tương đôi cao lớn nhưng khi nhìn chính diện mới thấy chân diện mục.
Lam Giác rất béo, mặt sau nhìn bình thường nhưng mặt trước thật sự rất béo, từng khối mỡ xuất hiện trên khắp cơ thể, khuôn mặt thậm chí phải dùng từ phù thũng để hình dung, ánh mắt Lam Giác bất kể có mở hay không mở đầu cùng một loại trạng thái.
Nhìn cục mở ứ trên ngấn cổ Lam Giác, Vô Song rốt cuộc biết tại sao người này nói chậm như vậy, Lam Giác chỉ cần có thể nói đã là tốt lắm rồi chứ đừng bảo là nói chậm.
“Ồ, lão phu mở cả độc vực ra hơn nữa lão phu đã nói như thế ngươi tựa hồ không sợ? “.
Vô Song quả thật có chút bất ngờ, bản thân Vô Song không biết ông ngoại cùng Lam Giác có gặp mặt, chuyện này thật ra hết sức bình thường, cái này là Vô Song tính sai.
Nhìn Lam Giác hướng về phía mình mà hỏi, Vô Song cũng không biết giải thích sao với đối phương chỉ có thể thẳng thắn mà đáp.
“Tiền bối mở độc vực quả thực rất đáng sợ nhưng vãn bối cũng có vài thủ đoạn phong thần, tạm thời có thể bảo trì bình tĩnh”.
“Vãn bối quả thật không phải cháu ruột của Dược Vương nhưng mà... vãn bối có tự tin có thể để Dược Vương thu Lam Đình làm đệ tử... dẫu sao Dược Vương Thần Châm của vãn bối cũng không phải giả đi? “.
Lần này Lam Giác gật đầu, theo cái gật này từng ngấn mỡ ở cổ lại nhè nhẹ rung lên.
“Cái này thì đúng là không giả, nếu ngươi có thể hứa được việc này, mang Lam Đình rời khỏi Miêu Cương cũng không phải không thể, chỉ là lão phu muốn hỏi tiểu cô nương ngươi có bao nhiêu năm chưa gặp Dược Vương? “.
Câu hỏi này làm Vô Song nhíu mày thật sâu, trong nội tâm liền xuất hiện dự cảm bất an.
“Tiền bối, người hỏi như vậy nghĩa là sao... vãn bối cũng có 5 năm chưa gặp... Dược Vương”.
Lam Giác hơi cố gắng mở cái ánh mắt ti hí của mình ra, sau đó cứ lặng im mà đứng, lại chẳng biết đang nghĩ gì.
Nói thật lần này Vô Song cảm giác cái sự im lặng của Lam Giác cực kỳ khó chịu, trong lòng bất an của hắn càng ngày càng lớn.
Theo lý thuyết mà nói hắn cảm thấy ông ngoại sẽ không xảy ra vấn đề gì, dù sao Tương Vân cũng nói Linh Tố thường xuyên gửi thư cho Vô Song, nếu mà Linh Tố thường xuyên gửi thư thì sao ông ngoại có thể có vấn đề?, thư Linh Tố gửi tuy không đến tay Vô Song nhưng Tương Vân cũng đều đọc, nàng đâu có phát hiện ra cái gì không đúng?.
Rốt cuộc lại là một khoảng thời gian im lặng dài đằng đẵng, phải một lúc sau Lam Giác mới khó khăn mở miệng.
“Tiếp lão phu 3 chưởng, ngươi qua được thì lão phu có chuyện muốn nói với ngươi “.
Vô Song nhíu chặt lông mày sau đó không nói gì tự động lùi lại một bước.
“Tiền bối, mời người ra tay nhanh chút”.
Lam Giác lần này hơi nhếch miệng, sau đó đánh ra một chưởng.
Chưởng lực của Lam Giác đi theo đường âm nhu, cũng không có kình lực kinh hãi thế tục gì cho lắm nhưng mà một chưởng nguy hiểm vô cùng, chỉ cần nhìn độc khí trên tay Lam Giác là ai cũng sẽ tê cả da đầu.
Lam Giác nén độc khí đến mức tận cùng, chỉ có khi tiếp chưởng bản thân mới cảm nhận được thế nào là độc, thế nào là uy lực chưởng pháp.
Độc chưởng thực sự rất lợi hại, ví dụ như Huyền Minh Thần Chưởng, tuy nó không phải độc chưởng nhưng điểm mạnh nhất cũng dựa vào âm độc còn nếu bỏ qua âm độc chỉ xét uy lực thì chính Vô Song cũng cảm thấy Huyền Minh Thần Chưởng không tính là chưởng pháp cường đại.
Lại nói tới một độc chưởng này của Lam Giác đánh tới, Vô Song cũng đưa bàn tay ra mạnh mẽ tiếp chưởng.
Hai người vừa đối tay với nhau, độc lực chạy thẳng vào cơ thể Vô Song còn Lam Giác thì bị chấn lùi lại ba bước, sắc mặt giật giật.
Lam Giác đánh xong một chưởng, cũng không tiếp tục dùng thêm bất chưởng pháp nào, ánh mắt bé ti hí cố gắng mở ra nhìn thật kỹ Vô Song.
“Ngươi không cảm thấy gì? “.
Vô Song nhìn vẻ bất ngờ của Lam Giác cũng hiểu việc gì xảy ra, thản nhiên gật đầu.
“Vãn bối không cảm thấy gì”.
Lam Giác lần này có chút không tin lại hỏi.
“Nhưng mà lão phu cảm thấy ngươi không có một tia nội lực nào a?, vì cái gì không cảm thấy gì?, chẳng nhẽ ngươi là Ách Nan Độc Thể hay Thần Nông Dược Thể?, tựa hồ cũng không phải hai thể chất đó đi, mà cho dù là hai thể chất đó cũng không thể như thế? “.
Lam Giác nói một tràng dài, thực sự đặc biệt tốn khí lực.
Đương nhiên Lam Giác nói là đúng, Vô Song trên người không có nội lực hay nói đúng hơn Cơ Vô Song không có đan điền.
Cơ Vô Song cũng không phải là Ách Nan Độc Thể hay Thần Nông Dược Thể nhưng mà Cơ Vô Song lại là tiên thiên liên ngẫu, là tiên thân, bản thân liền miễn nhiễm độc tính.
Chính bản thân Vô Song lúc trước cũng là không biết dù sao Độc Cô Cầu Bại khi đó không nói bất quá trong quá trình ở Miêu Cương tại thế giới kia liền sớm nhận ra.
Nếu bản thể Vô Song đến gặp Lam Giác, đối mặt với độc vực của Lam Giác chắc chắn sẽ là một hồi khổ chiến thậm chí chưa chắc đã thắng.
Độc từ trước đến nay chưa bao giờ là một vấn đề dễ giải quyết, tuy nhiên với một thân thể miễn nhiễm độc tính như Cơ Vô Song mà nói thì cái này tựa hồ không phải vấn đề gì lớn.
“Vãn bối trời sinh miễn nhiễm độc tính”.
Vô Song nói xong câu này làm cho Lam Giác toàn thân run lên, khóe miệng mấp máy đến run rẩy không biết nói gì.
Miễn nhiễm độc tính, bốn chữ này uy lực quá lớn.
Lam Giác vốn không hiểu vì cái lý do gì đại ca lại dạy Dược Vương Thần Châm cho Vô Song, nếu Vô Song là cháu của đại ca cái này không có gì để nói nhưng trong mắt Lam Giác đương nhiên không phải.
Lúc này Lam Giác rốt cuộc đã hiểu, chỉ bằng bốn chữ ‘miễn nhiễm độc tính’ thì cái gì hắn cũng hiểu.
Ách Nan Độc Thể cùng Thần Nông Dược Thể có thể coi là miễn nhiễm độc tính nhưng bản chất của nó hoàn toàn khác.
Về mặt lý thuyết thì đúng nhưng thực tế không phải, hai thể chất này có kháng tính với độc thuật cực cao nhưng dính độc thì vẫn xâm hại cơ thể, chỉ có thể dùng thể chất áp chế độc tính sau đó từ từ bằng vào thể chất hóa giải độc tính.
Với Ách Nan Độc Thể liền nhanh hơn một chút bởi nó còn có thể hấp thụ độc tính mà tu luyện, nói về con đường tu độc thì Ách Nan Độc Thể có lợi hơn một chút.
Dĩ nhiên cả hai loại thể chất này dùng từ nghiêm ngặt mà nói, không phải là ‘miễn nhiễm độc tính’.
Trên đời này cái gì cũng là tương đối, Lam Giác biết có một số loại độc ngay cả Ách Nan Độc Thể cùng Thần Nông Dược Thể cũng ăn không tiêu.
Lam Giác run rẩy một hồi sau đó lại hướng về phía Vô Song mà nói.
“Còn 2 chiêu, đưa tay ra đây “.
Vô Song nhíu mày nhưng cũng không nói gì, cứ như vậy mà đưa tay ra cho Lam Giác.
Lam Giác úp bàn tay vào cổ tay Vô Song sau đó Vô Song liền thấy nhói ở cổ tay, Vô Song biết mình bị ‘trùng’ của Lam Giác cắn, chỉ là không biết cấp độ loại trùng kia rốt cuộc là như thế nào.
Vô Song miễn nhiễm độc tính vì vậy cũng không thể biết được độc mạnh hay yếu từ đó không có cách nào nhìn ra cấp bậc cổ trùng.
Chỉ thấy trên cổ tay Vô Song xuất hiện một vết cắn nhỏ mà mắt thường cũng khó nhìn thấy tuy nhiên cũng chỉ có một vết cắn này thôi.
Vô Song đứng lặng một chút để chứng minh mình bản thân không bị bất cứ thương tổn nào sau đó giọng nói có chút trầm lại hướng về phía Lam Giác.
“Tiền bối, người rốt cuộc có thể nói chưa? “.
Lam Giác cũng không kéo dài thời gian, chỉ quan sát Vô Song một chút rồi lại gật đầu.
“Được, lão phu liền nói cho ngươi”.
_ _ _ _ _ _ _ _
Không ai biết Lam Giác nói cái gì chỉ biết sau khi rời khỏi thạch quật của Lam Giác, ánh mắt Vô Song triệt để lạnh lại.
Miệng của Vô Song như rít ra hai chữ, khóe miệng mang theo kinh người sát khí.
“Thạch Tặc”.
Lam Giác người này tuyệt không phải một vị gia gia dễ gần, chỉ riêng cái nơi tu luyện của Lam Giác đã dọa người khác sợ vỡ mật cho dù là ở Miêu Cương cũng không có mấy người cảm thấy bình tĩnh được.
Từ nhỏ đến lớn Lam Giác tồn tại chỉ như một loại biểu hiện, đặc biệt đối với Lam Đình mà nói lão tổ luôn cao cao tại thượng, nàng từ nhỏ lớn lên cũng không mấy lần được gặp lão tổ, tình cảm cũng không thân thiết bao nhiêu.
Ngay khi Vô Song cảm thấy ngày hôm nay có thể dễ dàng thuyết phục vị Ngũ Độc Lão Tổ này thì Lam Giác lại hỏi hắn một câu không liên quan cho lắm.
“Theo ngươi thực lực của lão phu thế nào? “.
Lam Giác hỏi một câu làm Vô Song thực sự bỡ ngỡ.
Đang yên đang lành hỏi thực lực bản thân làm gì?, tuy nhiên Vô Song lần này bắt đầu nghiêm túc nhìn bóng lưng của Lam Giác sau đó trả lời.
“Tiền bối rất mạnh, chỉ sợ có thể so sánh với đế vị cao thủ”.
Vô Song nói lời này cũng không phải tâng bốc, đây là cảm giác của Vô Song đối với Lam Giác.
Đế vị cao thủ đương nhiên sẽ không chạy đầy đường nhưng mà Lam Giác tựa hồ thật sự có thể so sánh với đế vị, chí ít Nhật – Nguyệt Tôn Giả tại thế giới kia cũng chưa chắc hơn được Lam Giác.
Lam Giác võ công thế nào thì Vô Song không rõ, bản thân Vô Song không tu độc công rất khó nhận xét thực lực chính xác của đối phương dù sao đạo bất đồng tuy nhiên Vô Song lại có thể cảm giác được một tia nguy hiểm đến từ Lam Giác.
Có thể cho Vô Song cảm giác nguy hiểm, hoặc là đế vị hoặc là kẻ có thủ đoạn tổn thương đế vị, Lam Giác có lẽ không phải là cái trước nhưng nhất định là cái sau, Ngũ Độc Lão Tổ có thể kích thương đế vị tựa hồ là việc đương nhiên.
Lam Giác đối với lời nhận xét của Vô Song tựa hồ gật đầu đồng ý, ông ta lại tiếp tục im lặng một hồi.
Thú thật nói chuyện với Lam Giác rất mệt, phi thường mệt tuy nhiên người ta dẫu sao cũng là tiền bối cao nhân lại là cùng một thời đại với ông ngoại, Vô Song chung quy vẫn có kính ý.
Thời gian chậm rãi qua đi, đến khi Vô Song còn tưởng lão nhân này ngủ gật, Lam Giác mới lại mở miệng.
“Ta là đang suy nghĩ, việc đại ca có một cô con gái ta biết, con rể của đại ca ta cũng biết, cháu của đại ca còn sống thì ta cũng biết, hắn còn đến khoe với ta bất quá hắn cũng chỉ có một đứa cháu trai mà thôi”.
Lam Giác nói xong, toàn thân ngập tràn tử khí, một loại khí tím bốc lên, không chỉ trên người ông ta mà toàn bộ không gian này, mỗi sinh vật đều toát ra một tia tử khí, kinh khủng vô cùng.
Ngũ Độc Bảo Điển của Ngũ Độc Giáo đương nhiên tính là một môn tuyệt học, một môn tuyệt học đặc biệt.
Nó đặc biệt ở chỗ bản thân Ngũ Độc Bảo Điển chia làm 25 tầng.
Không có bất cứ một võ công nào trong thiên hạ chia làm nhiều tầng, nhiều cảnh giới như vậy.
Vô Song cả đời chưa gặp qua Ngũ Độc Bảo Điển tầng 25 đương nhiên không biết nó hình thù ra sao bất quá hiện tại nhìn thấy Lam Giác đúng là được mở rộng tầm mắt, Vô Song không rõ đây có phải Ngũ Độc Bảo Điển tầng 25 hay không nhưng mà lại rõ ràng Lam Giác đang mở độc vực của chính mình
Lam Giác mở ra độc vực xong thân hình từ từ đứng lên.
Lam Giác quay người lại, Vô Song mới có thể thấy được toàn bộ hình dáng người này.
Ban đầu vì Lam Giác mặc một tấm áo vải rộng bên ngoài lại quay lưng đi, Vô Song chỉ thấy Lam Giác tương đôi cao lớn nhưng khi nhìn chính diện mới thấy chân diện mục.
Lam Giác rất béo, mặt sau nhìn bình thường nhưng mặt trước thật sự rất béo, từng khối mỡ xuất hiện trên khắp cơ thể, khuôn mặt thậm chí phải dùng từ phù thũng để hình dung, ánh mắt Lam Giác bất kể có mở hay không mở đầu cùng một loại trạng thái.
Nhìn cục mở ứ trên ngấn cổ Lam Giác, Vô Song rốt cuộc biết tại sao người này nói chậm như vậy, Lam Giác chỉ cần có thể nói đã là tốt lắm rồi chứ đừng bảo là nói chậm.
“Ồ, lão phu mở cả độc vực ra hơn nữa lão phu đã nói như thế ngươi tựa hồ không sợ? “.
Vô Song quả thật có chút bất ngờ, bản thân Vô Song không biết ông ngoại cùng Lam Giác có gặp mặt, chuyện này thật ra hết sức bình thường, cái này là Vô Song tính sai.
Nhìn Lam Giác hướng về phía mình mà hỏi, Vô Song cũng không biết giải thích sao với đối phương chỉ có thể thẳng thắn mà đáp.
“Tiền bối mở độc vực quả thực rất đáng sợ nhưng vãn bối cũng có vài thủ đoạn phong thần, tạm thời có thể bảo trì bình tĩnh”.
“Vãn bối quả thật không phải cháu ruột của Dược Vương nhưng mà... vãn bối có tự tin có thể để Dược Vương thu Lam Đình làm đệ tử... dẫu sao Dược Vương Thần Châm của vãn bối cũng không phải giả đi? “.
Lần này Lam Giác gật đầu, theo cái gật này từng ngấn mỡ ở cổ lại nhè nhẹ rung lên.
“Cái này thì đúng là không giả, nếu ngươi có thể hứa được việc này, mang Lam Đình rời khỏi Miêu Cương cũng không phải không thể, chỉ là lão phu muốn hỏi tiểu cô nương ngươi có bao nhiêu năm chưa gặp Dược Vương? “.
Câu hỏi này làm Vô Song nhíu mày thật sâu, trong nội tâm liền xuất hiện dự cảm bất an.
“Tiền bối, người hỏi như vậy nghĩa là sao... vãn bối cũng có 5 năm chưa gặp... Dược Vương”.
Lam Giác hơi cố gắng mở cái ánh mắt ti hí của mình ra, sau đó cứ lặng im mà đứng, lại chẳng biết đang nghĩ gì.
Nói thật lần này Vô Song cảm giác cái sự im lặng của Lam Giác cực kỳ khó chịu, trong lòng bất an của hắn càng ngày càng lớn.
Theo lý thuyết mà nói hắn cảm thấy ông ngoại sẽ không xảy ra vấn đề gì, dù sao Tương Vân cũng nói Linh Tố thường xuyên gửi thư cho Vô Song, nếu mà Linh Tố thường xuyên gửi thư thì sao ông ngoại có thể có vấn đề?, thư Linh Tố gửi tuy không đến tay Vô Song nhưng Tương Vân cũng đều đọc, nàng đâu có phát hiện ra cái gì không đúng?.
Rốt cuộc lại là một khoảng thời gian im lặng dài đằng đẵng, phải một lúc sau Lam Giác mới khó khăn mở miệng.
“Tiếp lão phu 3 chưởng, ngươi qua được thì lão phu có chuyện muốn nói với ngươi “.
Vô Song nhíu chặt lông mày sau đó không nói gì tự động lùi lại một bước.
“Tiền bối, mời người ra tay nhanh chút”.
Lam Giác lần này hơi nhếch miệng, sau đó đánh ra một chưởng.
Chưởng lực của Lam Giác đi theo đường âm nhu, cũng không có kình lực kinh hãi thế tục gì cho lắm nhưng mà một chưởng nguy hiểm vô cùng, chỉ cần nhìn độc khí trên tay Lam Giác là ai cũng sẽ tê cả da đầu.
Lam Giác nén độc khí đến mức tận cùng, chỉ có khi tiếp chưởng bản thân mới cảm nhận được thế nào là độc, thế nào là uy lực chưởng pháp.
Độc chưởng thực sự rất lợi hại, ví dụ như Huyền Minh Thần Chưởng, tuy nó không phải độc chưởng nhưng điểm mạnh nhất cũng dựa vào âm độc còn nếu bỏ qua âm độc chỉ xét uy lực thì chính Vô Song cũng cảm thấy Huyền Minh Thần Chưởng không tính là chưởng pháp cường đại.
Lại nói tới một độc chưởng này của Lam Giác đánh tới, Vô Song cũng đưa bàn tay ra mạnh mẽ tiếp chưởng.
Hai người vừa đối tay với nhau, độc lực chạy thẳng vào cơ thể Vô Song còn Lam Giác thì bị chấn lùi lại ba bước, sắc mặt giật giật.
Lam Giác đánh xong một chưởng, cũng không tiếp tục dùng thêm bất chưởng pháp nào, ánh mắt bé ti hí cố gắng mở ra nhìn thật kỹ Vô Song.
“Ngươi không cảm thấy gì? “.
Vô Song nhìn vẻ bất ngờ của Lam Giác cũng hiểu việc gì xảy ra, thản nhiên gật đầu.
“Vãn bối không cảm thấy gì”.
Lam Giác lần này có chút không tin lại hỏi.
“Nhưng mà lão phu cảm thấy ngươi không có một tia nội lực nào a?, vì cái gì không cảm thấy gì?, chẳng nhẽ ngươi là Ách Nan Độc Thể hay Thần Nông Dược Thể?, tựa hồ cũng không phải hai thể chất đó đi, mà cho dù là hai thể chất đó cũng không thể như thế? “.
Lam Giác nói một tràng dài, thực sự đặc biệt tốn khí lực.
Đương nhiên Lam Giác nói là đúng, Vô Song trên người không có nội lực hay nói đúng hơn Cơ Vô Song không có đan điền.
Cơ Vô Song cũng không phải là Ách Nan Độc Thể hay Thần Nông Dược Thể nhưng mà Cơ Vô Song lại là tiên thiên liên ngẫu, là tiên thân, bản thân liền miễn nhiễm độc tính.
Chính bản thân Vô Song lúc trước cũng là không biết dù sao Độc Cô Cầu Bại khi đó không nói bất quá trong quá trình ở Miêu Cương tại thế giới kia liền sớm nhận ra.
Nếu bản thể Vô Song đến gặp Lam Giác, đối mặt với độc vực của Lam Giác chắc chắn sẽ là một hồi khổ chiến thậm chí chưa chắc đã thắng.
Độc từ trước đến nay chưa bao giờ là một vấn đề dễ giải quyết, tuy nhiên với một thân thể miễn nhiễm độc tính như Cơ Vô Song mà nói thì cái này tựa hồ không phải vấn đề gì lớn.
“Vãn bối trời sinh miễn nhiễm độc tính”.
Vô Song nói xong câu này làm cho Lam Giác toàn thân run lên, khóe miệng mấp máy đến run rẩy không biết nói gì.
Miễn nhiễm độc tính, bốn chữ này uy lực quá lớn.
Lam Giác vốn không hiểu vì cái lý do gì đại ca lại dạy Dược Vương Thần Châm cho Vô Song, nếu Vô Song là cháu của đại ca cái này không có gì để nói nhưng trong mắt Lam Giác đương nhiên không phải.
Lúc này Lam Giác rốt cuộc đã hiểu, chỉ bằng bốn chữ ‘miễn nhiễm độc tính’ thì cái gì hắn cũng hiểu.
Ách Nan Độc Thể cùng Thần Nông Dược Thể có thể coi là miễn nhiễm độc tính nhưng bản chất của nó hoàn toàn khác.
Về mặt lý thuyết thì đúng nhưng thực tế không phải, hai thể chất này có kháng tính với độc thuật cực cao nhưng dính độc thì vẫn xâm hại cơ thể, chỉ có thể dùng thể chất áp chế độc tính sau đó từ từ bằng vào thể chất hóa giải độc tính.
Với Ách Nan Độc Thể liền nhanh hơn một chút bởi nó còn có thể hấp thụ độc tính mà tu luyện, nói về con đường tu độc thì Ách Nan Độc Thể có lợi hơn một chút.
Dĩ nhiên cả hai loại thể chất này dùng từ nghiêm ngặt mà nói, không phải là ‘miễn nhiễm độc tính’.
Trên đời này cái gì cũng là tương đối, Lam Giác biết có một số loại độc ngay cả Ách Nan Độc Thể cùng Thần Nông Dược Thể cũng ăn không tiêu.
Lam Giác run rẩy một hồi sau đó lại hướng về phía Vô Song mà nói.
“Còn 2 chiêu, đưa tay ra đây “.
Vô Song nhíu mày nhưng cũng không nói gì, cứ như vậy mà đưa tay ra cho Lam Giác.
Lam Giác úp bàn tay vào cổ tay Vô Song sau đó Vô Song liền thấy nhói ở cổ tay, Vô Song biết mình bị ‘trùng’ của Lam Giác cắn, chỉ là không biết cấp độ loại trùng kia rốt cuộc là như thế nào.
Vô Song miễn nhiễm độc tính vì vậy cũng không thể biết được độc mạnh hay yếu từ đó không có cách nào nhìn ra cấp bậc cổ trùng.
Chỉ thấy trên cổ tay Vô Song xuất hiện một vết cắn nhỏ mà mắt thường cũng khó nhìn thấy tuy nhiên cũng chỉ có một vết cắn này thôi.
Vô Song đứng lặng một chút để chứng minh mình bản thân không bị bất cứ thương tổn nào sau đó giọng nói có chút trầm lại hướng về phía Lam Giác.
“Tiền bối, người rốt cuộc có thể nói chưa? “.
Lam Giác cũng không kéo dài thời gian, chỉ quan sát Vô Song một chút rồi lại gật đầu.
“Được, lão phu liền nói cho ngươi”.
_ _ _ _ _ _ _ _
Không ai biết Lam Giác nói cái gì chỉ biết sau khi rời khỏi thạch quật của Lam Giác, ánh mắt Vô Song triệt để lạnh lại.
Miệng của Vô Song như rít ra hai chữ, khóe miệng mang theo kinh người sát khí.
“Thạch Tặc”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.