Chương 209: Nữ Gia Cát (2)
Người Qua Đường Ất
18/01/2018
Trên thế giới này có một thứ gọi là định mệnh, hoặc có thể nói là duyên phận.
Duyên phận là thứ ai cũng sẽ nói đến nhưng mấy ai biết duyên phận thật ra là gì?, ít nhất Vô Song cũng không biết.
Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung quả thực là có duyên phận, cứ như trong cõi u minh cố gắng gắn kết hai người với nhau vậy, cho dù Vô Song cứ ngỡ Quách Tĩnh sẽ không thể nào gặp mặt Hoàng Dung thì cuối cùng, Hoàng Dung cũng xuất hiện ở đây rồi, nàng ở gần Quách Tĩnh hơn bao giờ hết, hai người chỉ ở hai căn phòng sát vách nhau mà thôi.
Nếu không phải nhật thực xảy ra, nếu không phải Vô Song xuất hiện thì Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung gặp nhau đã trở thành việc chắc chắn, việc không ai có thể ngăn cản.
Nhật thực xuất hiện đã thay đổi rất nhiều việc trên cái thế giới này, những thay đổi của nó cho dù rất nhỏ rất nhỏ nhưng nó đang bay đầu xoay chuyển toàn bộ lộ tuyến vận hành trong thế giới.
Nếu không có Vô Song có lẽ Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh vẫn sẽ gặp nhau nhưng liệu Quách Tĩnh sẽ làm gì để cứu Hoàng Dung khỏi đám người Huyết Đao Tông đây?, cái này nằm ngoài thực lực của Quách Tĩnh.
Tất nhiên trên đời không có chữ nếu, những việc đã xảy ra tuyệt đối không thay đổi được.
.........
Trong căn phòng của Vô Song đồ ăn cùng nước nóng đã được bưng lên, Vô Song lúc này đang ngồi xuống giường một tay nắm lấy bàn chân nhỏ của tiểu ăn mày sau đó ánh mắt hắn hơi hơi nhíu lại.
Khác với những phần đen thui bẩn thỉu mà nàng cố thể hiện ra ngoài thì bàn chân nàng rất đẹp, bàn chân trắng nõn mịn màng, với một người yêu chân như Vô Song mà nói bàn chân của tiểu ăn mày có thể nói là hoàn mỹ ngoại trừ phần mắc cá chân đang sưng đỏ lên.
Nàng ngồi trên giường nhìn Vô Song đang nâng niu chân nhỏ của mình, khuôn mặt một lần nữa hơi hơi đỏ lên, đây là lần đầu tiên có người ngoài mẫu thân chạm vào chân nhỏ của nàng, cảm nhận sự dịu dàng của Vô Song, khuôn mặt nàng càng ngày càng đỏ.
Chính nàng lúc này còn không hiểu việc gì xảy ra với bản thân mình, vì cái gì trước mặt rõ ràng là một vị tỷ tỷ cực kỳ xinh đẹp nhưng nàng lại bị hấp dẫn?, nàng dĩ nhiên cảm thấy ngại ngùng, cho dù thông minh như nàng cũng không cách nào hiểu được.
Vô Song cũng không biết tiểu ăn mày suy nghĩ cái gì, hắn hiện nay tương đối chăm chú làm việc của mình.
“Cân thận một chút, sẽ đau đấy”.
Vô Song nói xong một tay đặt lên cổ chân nàng, trong tay xuất hiện hàn khí nhàn nhàn tiến vào bàn chân nhỏ kia làm thân hình của nàng nhè nhẹ run lên vì lạnh sau đó chỉ thấy Vô Song vận sức, cổ chân bị trẹo của nàng lập tức bị bẻ ngược lại.
“Đauuuu”
Vô Song ngửa mặt lên chớp chớp nhìn tiểu ăn mày sau đó mỉm cười, một tay cầm lấy một dải băng trắng nhẹ nhàng cuốn vào cổ chân của nàng, động tác lại có thêm vài phần ôn nhu.
“Rõ ràng là nữ nhân lại thích đóng giả nam nhân làm gì không biết, đi lau mặt đi rồi ngồi vào bàn ăn, bụng muội xẹp lép rồi kìa”.
Tiểu ăn mày bị Vô Song nói liền cúi gằm mặt xuống, nàng thực sự không ngờ Vô Song có thể nhìn ra mình là nữ tử nhanh như vậy bất quá nàng cũng không lấy làm lạ, bàn chân của nàng từ trên xuống dưới đâu có giống nam nhân.
Sau đó chỉ thấy Vô Song dùng một tay nâng bàn tay mềm mại của nàng, hắn đưa một tay còn lại ôm lấy vòng eo nhỏ, từ từ giúp nàng tiến về phía bàn ăn.
Tiểu ăn mày mặt lặt càng đỏ, cố gắng cục cựa eo nhỏ bất quá nàng hiện tại cũng cảm thấy không có gì là không đúng, trong mắt nàng Vô Song là nữ tử nàng căn bản cũng không ngại gì mới đúng thêm vào chính nàng cũng hiểu Vô Song đang giúp nàng đi lại, giúp nàng không bị vết thương ở cổ chân làm ảnh hưởng.
“Muội... muội tự đi được, tỷ tỷ người cứ bỏ ra”.
Vô Song hơi khựng lại một chút rồi nhìn cô bé này, nàng thân cao khoảng 1m63 – 1m65, so với Vô Song hiện nay thì thấp hơn một chút nhưng so với nữ tử bình thường đã là không sai biệt, nhìn thân hình nàng nép trong người mình như chú chim nhỏ bản thân Vô Song liền mỉm cười.
“Đường bướng nữa, chân cẳng thế kia thì đi lại gì, cổ chân của muội đang bị thương, đi lại càng nhiều vết thương càng nặng, sau này muội muốn có dị tất ở chân sao?”.
Quả nhiên câu nói này làm tiểu ăn mày an tĩnh hơn rất nhiều, nàng dù sao cũng là nữ tử, bản thân nàng tuyệt đối không muốn bị dị tật cho dù là ở bất cứ đâu.
Vô Song một đường đỡ nàng xuống ghế sau đó hắn bắt đầu vì nàng rửa mặt, rửa đi phần lấm len đen đủi kia, điều này làm ánh mắt tiểu ăn mày hơi hơi hiện ra một tia kháng cự nhưng cũng rất nhanh trở nên bình tĩnh lại.
Nàng tất nhiên không phải là ăn mày thật sự, trên đời này làm gì có ăn mày xinh đẹp như nàng?, bản thân nàng đóng giả ăn mày thật ra vì một mục đích tương đối buồn cười.
Nàng cảm thấy nếu nàng dùng khuôn mặt xinh đẹp đi gặp người khác chắc chắn mọi người sẽ đối xử tốt với nàng, sẽ cưng chiều nàng nhưng nếu nàng hóa trang thành ăn mày thì nàng mới biết được ai mới là người tốt, ai mới là người không toan tính thiệt hơn.
Lần này nàng trốn nhà chạy đi chính là vì hôn sự của bản thân, nàng không thích phụ thân ép nàng lấy một nam nhân không hề quen biết, nam nhân của nàng phải do nàng tự chọn hơn nữa nàng cũng tin tưởng nam nhân của nàng chắc chắn tốt hơn vô số lần so với kẻ mà phụ thân chọn cho nàng.
Nếu nàng sống trong thế kỷ 21 của Vô Song như trước đây có lẽ là một việc hết sức bình thường nhưng nàng đang sống trong thời kỳ cổ đại, thời kỳ mà nho giáo cùng tam tòng tứ đức đè lên tất cả nữ nhân trong thiên hạ thì có thể nói bản thân nàng tuyệt đối là một cái kỳ nữ nhân, khi mà cái câu ‘cha mẹ đặt đâu còn ngôi đấy’ còn áp dụng với tất cả nữ tử trong thiên hạ thì có rất ít nữ nhân có thể dám làm như nàng, từ chối hôn nhân sắp đặt của phụ thân mà tự đi tìm tình yêu cho mình.
Nàng thực sự không ngờ... người đầu tiên thấy diện mạo thật sự của mình lại là một ‘nữ tử’, hơn nữa không biết vì sao nữ tử này cho nàng một cảm giác rất đặc biệt, đây cũng là nữ tử đầu tiên mà nàng cảm thấy... mình thua kém.
Khi tấm khăn trắng mềm mại nhẹ lau đi phần trang điểm xấu xí kia đến cả Vô Song cũng có chút run tay.
Lúc này ở bên trong căn phòng nhỏ là một cảnh tượng cực kỳ hiếm gặp, có hai nữ nhân bốn mắt nhìn nhau, hai ‘nữ nhân’ này mỗi người một vẻ.
Một người khuôn mặt xinh đẹp như hoa, một người lại giống ánh trăng trên trời.
Một người trong ánh mắt sáng ngời toát lên sự thông minh cơ trí lại thêm nét hoạt bát đáng yêu của thiếu nữ 15 – 16.
Một người đứng đó lãnh ngạo băng sương, cho người ta cảm giác như tiên nữ trên trời xa không thể chạm.
Một lần nữa, Vô Song lại cảm thấy khuôn mặt kia có chút quen thuộc nhưng khác với lần gặp Quách Tĩnh, lần này rốt cuộc Vô Song cũng lập tức đoán ra, đây là ai.
Vô Song mới gặp Hoàng Dung một lần ở thế giới trước nhưng ấn tượng của nữ nhân này cho hắn là rất sâu dù sao lần đó tại Quách phủ bản thân Vô Song đã quan sát Hoàng Dung rất kỹ hay nói đúng hơn ngày đó hắn đã quan sát Quách phu nhân rất kỹ.
Quách phu nhân chính là một trong những đệ nhất mỹ nữ trong lịch sử võ lâm, thậm chí địa vị của nàng chỉ sợ không có bất cứ nữ nhân nào có thể rung chuyển, người ta nói nàng là nữ nhân ‘tốt’ nhất trong Kim Dung cũng không phải không có lý.
Muốn dung mạo có dung mạo, muốn gia thế có gia thế thậm chí muốn võ công cũng có võ công, tất nhiên sự đánh giá của tất cả mọi người về Hoàng Dung không chỉ như thế, thiên hạ này những nữ tử đáp ứng được ba điều trên không nhiều nhưng không phải không có.
Cái mà Hoàng Dung làm được là ba chữ ‘nữ gia cát’, nữ gia cát ở đây không chỉ để nói nàng thông minh tuyệt đỉnh thế gian hiếm có mà còn để nói về cả Quách Tĩnh.
Nếu Gia Cát Lượng năm đó một tay phò tá Lưu Bị rồi lại đến Lưu Thiền, một tay trèo chống cơ đồ nhà Thục thì Hoàng Dung cũng vậy.
Trong cùng thế hệ của mình, Quách Tĩnh tuyệt không phải là người thông minh nhất lại càng không phải là người có tư chất tốt nhất nhưng Quách Tĩnh có người vợ tốt nhất.
Dõi mắt khắp cả Kim Dung, Quách Tĩnh cũng chưa chắc là nam chính mạnh nhất nhưng Quách phu nhân tuyệt đối là nữ nhân tốt nhất, thử hỏi trong Kim Dung thế giới ai có thể giúp nam nhân của mình đi xa như cái cách mà Hoàng Dung giúp đỡ Quách Tĩnh?.
Thành công của Quách Tĩnh, độ cao của Quách Tĩnh để có được cái danh hiệu Bắc Hiệp là vì hắn hiệp nghĩa trung kiên, là vì hắn một đường cố gắng một đường nỗ lực tiến về phía trước nhưng quan trọng nhất, Quách Tĩnh có một cô vợ tốt, Quách Tĩnh có được nữ gia cát.
.......
Quách Tĩnh ở ngay phòng bên cạnh, Hoàng Dung thì ở ngay trong phòng mình, điều này quả thật khiến Vô Song rất muốn bật cười.
Hoàng Dung nhìn thấy vẻ mặt của Vô Song lúc này nàng liền cảm thấy tương đối khó hiểu nhưng ẩn ẩn lại có một tia vui vẻ, nàng cảm thấy khi Vô Song nhìn thấy khuôn mặt mình bản thân Vô Song cũng không cách nào bảo trì bình tĩnh như trước, đối với Hoàng Dung thì đây là một thành công nho nhỏ.
Hoàng Dung từ đầu đến cuối đứng trước mặt Vô Song đều không cảm thấy mình có điểm nào mạnh hơn đối phương, đây là lần đầu nàng cảm thấy nàng thua kém một cái ‘nữ nhân’ cũng giống như mình.
“Tỷ tỷ, ta gọi là Hoàng Dung, ngươi gọi là gì?”.
Vô Song chớp mắt nhìn Hoàng Dung sau đó trong ánh mắt cũng hiện lên một tia tinh nghịch, hắn ngồi thẳng xuống ghế đối diện với Hoàng Dung, ánh mắt hơi hơi lóe lên.“Ta gọi là Vô Song, bất quá ta không phải là tỷ tỷ”.
Hoàng Dung cho dù thông minh hơn nữa cũng không hiểu được câu nói của Vô Song, vẻ mặt xinh đẹp lập tức hiện ra một tia khó hiểu.
“Không phải tỷ tỷ, chẳng nhẽ ngươi còn ít tuổi hơn ta?, không thể nào đâu thực lực của ngươi cao như vậy sao có thể...”.
Hoàng Dung đương nhiên không tin Vô Song ít tuổi hơn mình, nàng võ công chưa hẳn đã cao bởi sở học của Hoàng Dung rất tạp nhưng cũng vì sở học của nàng rất tạp mà hiểu biết của nàng kinh người, nàng biết kẻ có thể một quyền đấm nát hộ thân cương khí của tông sư cao thủ chí ít cũng phải là tông sư đỉnh phong hoặc thậm chí là đại tông sư.
Hoàng Dung không biết Thiết Vạn Sơn mạnh thế nào cũng không nhìn ra cảnh giới cụ thể của đối phương nhưng nàng có thể đại khái cảm thấy Thiết Vạn Sơn còn mạnh hơn không ít đệ tử của sư phụ, người như vậy bị Vô Song một quyền đánh bại, thực lực của Vô Song tuyệt đối rất kinh người, với thực lực đó thì Hoàng Dung căn bản không tin Vô Song lại trẻ tuổi hơn cả mình.
Nhìn bộ dạng tiểu nữ nhân như hiện tại của Hoàng Dung thực sự làm Vô Song phi thường thích thú, liên tưởng đến vị Quách phu nhân trầm ổn cơ trí ở thành Tương Dương kia thì không cách nào liên tưởng đến Hoàng Dung hiện tại, một Hoàng Dung hoạt bát đáng yêu, có chút tinh nghịch hay thậm chí có thể nói là ranh ma.
“ọt ọt”.
Vô Song còn đang muốn nói gì đó với Hoàng Dung đột nhiên nhìn thấy bụng nhỏ của nàng nhẹ réo, về phần Hoàng Dung thì lại càng trực tiếp cúi đầu mình xuống.
Vô Song cũng không nói gì cũng chẳng cười nàng, hắn đơn giản chỉ đẩy bát hủ tíu trên bàn về phía Hoàng Dung.
“Đói rồi, chắc cả ngày muội chưa ăn gì, ăn chút đi”.
Hoàng Dung nghe vậy mới ngập ngừng ngước nhìn Vô Song rồi chậm rãi đụng đũa, nàng thật sự rất đói bất quá ngay cả khi đói Hoàng Dung cũng ăn rất ít, nàng gần như chỉ ăn nửa cái bánh bao, ăn mấy miếng hủ tíu cùng uống một ngụm trà nhỏ mà thôi, nàng ăn uống như một con mèo nhỏ vậy.
Tất nhiên nếu người không biết Hoàng Dung sẽ nghĩ nàng ăn rất ít đã đủ nhưng Vô Song thì khác, đối với biểu hiện lần này của Hoàng Dung, Vô Song bật cười.
“Đồ ăn không ngon sao?”.
Hoàng Dung nghe vậy sắc mặt trở nên hồng nhuận, là Vô Song cứu nàng một mạng, là Vô Song chữa thương cho nàng, là Vô Song cho nàng ăn vậy mà nàng lại chê thì có vẻ không tốt lắm?, Hoàng Dung đang muốn lắc đầu thì nàng bỗng thấy Vô Song đứng lên, vẻ mặt tươi cười.
“Không ngon thì nói là không ngon, đầu bếp của Tùng Hạc Lầu quả thực nấu ăn không ngon, ở đây ngồi đợi một chút đừng có đi lại, đợi ta một lúc ta liền tự mình vào bếp tặng muội vài món ăn”.
Nhìn theo bóng lưng của Vô Song từ từ rời đi, Hoàng Dung thở ra một hơi, nàng ngày hôm nay nếu như không gặp Vô Song chỉ sợ là quá nguy hiểm rồi.
Hoàng Dung cố gắng chống tay lên bàn, bất chấp lời nói của Vô Song nàng vẫn cố gắng đi lại ngắm nghía gian phòng này một chút, đúng hơn là nàng cực kỳ tò mò với Vô Song.
Cha của Hoàng Dung là ai?, đây chính là Đông Tà Hoàng Dược Sư đại danh đỉnh đỉnh, cha của nàng thậm chí được coi là một trong những cao thủ mạnh mẽ nhất thiên hạ này, nàng từ bé ở trên Đào Hoa Đảo cho dù không tiếp xúc nhiều với võ lâm trung nguyên nhưng vẫn phải biết được thông tin về cao thủ trong thiên hạ.
Cho dù là Hoàng Dung thông minh cơ trí cũng không có cách nào nghĩ ra được thân phận của Vô Song, rốt cuộc Vô Song đến từ nơi nào?, rốt cuộc là thế lực nào có thể bồi dưỡng được thiên tài đáng sợ như vậy?.
“Nếu... nếu Vô Song tỷ tỷ là nam nhân chắc chắn sẽ cường hãn hơn họ Âu Dương không biết bao nhiêu lần, đáng tiếc tỷ tỷ lại là nữ nhân chỉ là không biết thiên hạ này từ bao giờ lại xuất hiện một kỳ nữ tử như Vô Song tỷ tỷ?”.
Tự nói thầm với bản thân mình một câu sau đó ánh mắt Hoàng Dung bất ngờ hơi hơi nhíu lại, nàng rốt cuộc nhớ tới một việc, phụ thân nàng đã từng nói ở ngoài võ lâm trung nguyên có một thế lực cực kỳ mạnh mẽ, một thế lực chỉ dành cho nữ tử.
Thế lực này được gọi là Thiên Sơn – Linh Thứu Cung.
Bản thân Linh Thứu Cung chỉ nhận nữ tử hơn nữa cực kỳ cực kỳ ghét nam nhân, bất cứ nam nhân nào đi lên Linh Thứu Cung nhẹ thì bị thiến nặng thì bị băm xác cho ưng ăn, đây là một thế lực cực kỳ tàn ác trong võ lâm nhưng lại đứng ở một vị trí không ai dám xâm phạm.
Chủ nhân của Linh Thứu Cung chính là Thiên Sơn Đồng Mỗ, bản thân Thiên Sơn Đồng Mỗ có thực lực còn vượt qua cả phụ thân của nàng, là một trong những tồn tại không thể đụng đến, cho dù Vương Trùng Dương năm xưa cũng chỉ có thể hơi hơi mạnh hơn Thiên Sơn Đồng Mỗ một điểm mà thôi.
Tất nhiên nói về Linh Thứu Cung không thể chỉ nói về Thiên Sơn Đồng Mỗ mà phải nói về lực lượng của Linh Thứu Cung, bên dưới Linh Thứu Cung chính là 36 động 72 đảo, số lượng thuộc hạ dưới trướng Đồng Mỗ có thể đạt đến con số 5000 người, bên trong 5000 người này võ công cao có, võ công thấp cũng có nhưng điểm chung đều là toàn bộ cung phụng Linh Thứu Cung làm chủ.
Lấy tài lực của toàn bộ 36 động 72 đảo cống nạp cho Linh Thứu Cung thì đây tuyệt đối là thế lực giàu có nhất giang hồ, không có một trong, trong mắt Hoàng Dung lúc này cũng chỉ có Thiên Sơn Linh Thứu Cung mới có thể đào tạo ra một siêu cấp thiên tài như Vô Song.
Hoàng Dung đang suy nghĩ miên man lập tức cảm thấy một cỗ mùi hương nhẹ dịu truyền đến, cửa phòng một lần nữa được mở ra, trên tay Vô Song lúc này là một cái khay gỗ.
Vô Song nhìn Hoàng Dung ngồi đó liền khẽ mỉm cười.
“Thử tay nghề của ta xem, thứ này gọi là Đậu Hũ Ma Bà “.
Hoàng Dung ánh mắt chớp chớp nhìn bát sứ mà Vô Song cầm trên tay, chính nàng cũng kinh ngạc không để đâu cho hết.
Hoàng Dung không ngờ Vô Song còn biết nấu ăn? hơn nữa còn nấu ăn ngon như vậy?.
Bất kể là màu sắc hay mùi hương thậm chí là cả cách trình bày đều cực kỳ xuất sắc, nhìn món Đậu Hũ Ma Bà của Vô Song khiến cho Hoàng Dung cảm giác đây không khác gì món ăn trong cung đình, đến mức chính Hoàng Dung cũng bị món ăn này đánh bại.
Hoàng Dung rất tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình nhưng khi đụng đũa, khi ngậm một miếng đậu hũ, khi cái vị thanh đạm kia tan trong miệng, cả người Hoàng Dung khẽ run lên, đến cả khi miếng đậu hũ tan ra trong miệng mà đi xuống cổ họng thì vẫn để lại cái vị thanh thanh nhẹ dịu nơi đầu lưỡi, bản thân Hoàng Dung biết, cho dù là nàng cũng rất khó nấu món ăn ngon hơn món Đậu Hũ Ma Bà này.
Hoàng Dung ăn rất ngon lành, lần này không giống như bát hủ tíu kia, nàng một đường ăn hết toàn bộ, đến khi cảm nhận được cái bụng nhỏ hơi hơi căng lên, nàng mới dừng lại, ánh mắt chậm rãi nhìn Vô Song, trong ánh mắt của Hoàng Dung vậy mà xuất hiện hai hàng lệ mờ.
Vô Song làm sao hiểu được Hoàng Dung tại sao lại muốn khóc?, hắn vốn muốn tiến đến hỏi han nàng vài điều thì bỗng thấy Hoàng Dung tiến lên, đầu nhẹ dựa vào ngực Vô Song.
“Vô Song tỷ tỷ, đồ ăn ngươi nấu rất giống đồ ăn của mẫu thân ta, Dung nhi không biết bao nhiêu năm còn chưa được ăn món ăn nào ngon như vậy, tỷ tỷ làm Dung nhi... nhớ đến mẫu thân “.
“Ngoài mẫu thân ra tỷ tỷ là người tốt với Dung nhi nhất, ngay cả cha ta cũng muốn ép gả ta cho người khác, chỉ có tỷ tỷ là tốt với ta, thấy ta xấu xí cũng không chán ghét thậm chí còn chữa trị cho ta, còn cứu mạng ta... lại càng vì ta mà xuống bếp”.
Hoàng Dung lúc này thật sự rất cảm động với Vô Song, nàng từ khi rời khỏi Đào Hoa Đảo liền quá khổ.
Đầu tiên Hoàng Dung vốn không có khái niệm với bạc dù sao bạc là thứ Đào Hoa Đảo không dùng, nàng chỉ biết đại khái mơ hồ đây là thứ dùng để giao dịch nơi trung nguyên phồn hoa mà thôi vì vậy khi nàng chạy ra khỏi Đào Hoa Đảo cũng không mang theo quá nhiều bạc.
Khi đến trung nguyên phồn hoa, chính bản thân Hoàng Dung cũng không biết đi đâu về đâu, để rồi bạc trong người cạn dần cạn dần, cũng chính vì vậy nàng mới quyết định cải trang thành tiểu ăn mày, nàng muốn dùng cái hình tượng xấu nhất, hình tượng thất bại nhất để gặp người dù sao trong mắt Hoàng Dung, nam nhân của nàng cần phải là một nam nhân tốt.
Hoàng Dung chưa bao giờ nói ra nhưng từ tận trong thâm tâm nàng, nàng không thích phụ thân.
Phụ thân một đời hành tẩu giang hồ, một đời được gọi là Đông Tà đại danh đỉnh đỉnh nhưng thế nhân nào biết phụ thân nàng thường xuyên không ở bên mẫu thân, đến khi nàng sinh ra thì phụ thân mới bắt đầu thường xuyên ở lại Đào Hoa Đảo hơn một chút nhưng cũng chính vì vậy phụ thân mới hại chết mẫu thân, cũng chính vì phụ thân quá khát vọng với Cửu Âm Chân Kinh mới dẫn đến mẫu thân lao lực mà chết.
Hoàng Dung không cầu nam nhân của nàng có thể thiên tư tuyệt đỉnh, có thể đứng trên đỉnh thế gian, thứ mà Hoàng Dung cần trước tiên là một nam nhân tốt, một nam nhân biết quan tâm đến nàng, một nam nhân sẽ không bỏ rơi nàng... ngay cả khi nàng xấu xí, bệnh tất, đây mới là loại nam nhân trong mộng của Hoàng Dung.
Từ khi nàng rời khỏi Đào Hoa Đảo, từ khi nàng đóng giả tiểu ăn mày chỉ có Vô Song là người duy nhất tốt với nàng chỉ là.... Vô Song tỷ tỷ... không phải nam nhân.
Về phần Vô Song thì sao?, hắn lúc này hơi sững sờ mặc kệ Hoàng Dung đang nằm gọn trong ngực mình, cánh tay có chút đưa ra phía sau nàng nhưng thủy chung những đầu ngón tay kia... có chút run lên.
Vô Song lúc này thật sự muốn ôm Hoàng Dung vào lòng nhưng hắn không biết sau cái hành động này thì tiếp theo việc gì sẽ xảy ra.
Những ngón tay nhẹ run trong hư không kia rốt cuộc cũng co lại, Vô Song rốt cuộc vẫn ôm Hoàng Dung vào trong lòng, đơn giản mà nói hắn không đành lòng cứ để mặc Hoàng Dung khóc như vậy, hắn muốn cho nàng... mượn một điểm tựu.
Về phần sau khi ôm lấy Hoàng Dung xong sẽ xảy ra việc gì Vô Song cũng không quan tâm nữa rồi, hắn lúc này chỉ có thể đi một bước, tính một bước.
.............
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Duyên phận là thứ ai cũng sẽ nói đến nhưng mấy ai biết duyên phận thật ra là gì?, ít nhất Vô Song cũng không biết.
Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung quả thực là có duyên phận, cứ như trong cõi u minh cố gắng gắn kết hai người với nhau vậy, cho dù Vô Song cứ ngỡ Quách Tĩnh sẽ không thể nào gặp mặt Hoàng Dung thì cuối cùng, Hoàng Dung cũng xuất hiện ở đây rồi, nàng ở gần Quách Tĩnh hơn bao giờ hết, hai người chỉ ở hai căn phòng sát vách nhau mà thôi.
Nếu không phải nhật thực xảy ra, nếu không phải Vô Song xuất hiện thì Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung gặp nhau đã trở thành việc chắc chắn, việc không ai có thể ngăn cản.
Nhật thực xuất hiện đã thay đổi rất nhiều việc trên cái thế giới này, những thay đổi của nó cho dù rất nhỏ rất nhỏ nhưng nó đang bay đầu xoay chuyển toàn bộ lộ tuyến vận hành trong thế giới.
Nếu không có Vô Song có lẽ Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh vẫn sẽ gặp nhau nhưng liệu Quách Tĩnh sẽ làm gì để cứu Hoàng Dung khỏi đám người Huyết Đao Tông đây?, cái này nằm ngoài thực lực của Quách Tĩnh.
Tất nhiên trên đời không có chữ nếu, những việc đã xảy ra tuyệt đối không thay đổi được.
.........
Trong căn phòng của Vô Song đồ ăn cùng nước nóng đã được bưng lên, Vô Song lúc này đang ngồi xuống giường một tay nắm lấy bàn chân nhỏ của tiểu ăn mày sau đó ánh mắt hắn hơi hơi nhíu lại.
Khác với những phần đen thui bẩn thỉu mà nàng cố thể hiện ra ngoài thì bàn chân nàng rất đẹp, bàn chân trắng nõn mịn màng, với một người yêu chân như Vô Song mà nói bàn chân của tiểu ăn mày có thể nói là hoàn mỹ ngoại trừ phần mắc cá chân đang sưng đỏ lên.
Nàng ngồi trên giường nhìn Vô Song đang nâng niu chân nhỏ của mình, khuôn mặt một lần nữa hơi hơi đỏ lên, đây là lần đầu tiên có người ngoài mẫu thân chạm vào chân nhỏ của nàng, cảm nhận sự dịu dàng của Vô Song, khuôn mặt nàng càng ngày càng đỏ.
Chính nàng lúc này còn không hiểu việc gì xảy ra với bản thân mình, vì cái gì trước mặt rõ ràng là một vị tỷ tỷ cực kỳ xinh đẹp nhưng nàng lại bị hấp dẫn?, nàng dĩ nhiên cảm thấy ngại ngùng, cho dù thông minh như nàng cũng không cách nào hiểu được.
Vô Song cũng không biết tiểu ăn mày suy nghĩ cái gì, hắn hiện nay tương đối chăm chú làm việc của mình.
“Cân thận một chút, sẽ đau đấy”.
Vô Song nói xong một tay đặt lên cổ chân nàng, trong tay xuất hiện hàn khí nhàn nhàn tiến vào bàn chân nhỏ kia làm thân hình của nàng nhè nhẹ run lên vì lạnh sau đó chỉ thấy Vô Song vận sức, cổ chân bị trẹo của nàng lập tức bị bẻ ngược lại.
“Đauuuu”
Vô Song ngửa mặt lên chớp chớp nhìn tiểu ăn mày sau đó mỉm cười, một tay cầm lấy một dải băng trắng nhẹ nhàng cuốn vào cổ chân của nàng, động tác lại có thêm vài phần ôn nhu.
“Rõ ràng là nữ nhân lại thích đóng giả nam nhân làm gì không biết, đi lau mặt đi rồi ngồi vào bàn ăn, bụng muội xẹp lép rồi kìa”.
Tiểu ăn mày bị Vô Song nói liền cúi gằm mặt xuống, nàng thực sự không ngờ Vô Song có thể nhìn ra mình là nữ tử nhanh như vậy bất quá nàng cũng không lấy làm lạ, bàn chân của nàng từ trên xuống dưới đâu có giống nam nhân.
Sau đó chỉ thấy Vô Song dùng một tay nâng bàn tay mềm mại của nàng, hắn đưa một tay còn lại ôm lấy vòng eo nhỏ, từ từ giúp nàng tiến về phía bàn ăn.
Tiểu ăn mày mặt lặt càng đỏ, cố gắng cục cựa eo nhỏ bất quá nàng hiện tại cũng cảm thấy không có gì là không đúng, trong mắt nàng Vô Song là nữ tử nàng căn bản cũng không ngại gì mới đúng thêm vào chính nàng cũng hiểu Vô Song đang giúp nàng đi lại, giúp nàng không bị vết thương ở cổ chân làm ảnh hưởng.
“Muội... muội tự đi được, tỷ tỷ người cứ bỏ ra”.
Vô Song hơi khựng lại một chút rồi nhìn cô bé này, nàng thân cao khoảng 1m63 – 1m65, so với Vô Song hiện nay thì thấp hơn một chút nhưng so với nữ tử bình thường đã là không sai biệt, nhìn thân hình nàng nép trong người mình như chú chim nhỏ bản thân Vô Song liền mỉm cười.
“Đường bướng nữa, chân cẳng thế kia thì đi lại gì, cổ chân của muội đang bị thương, đi lại càng nhiều vết thương càng nặng, sau này muội muốn có dị tất ở chân sao?”.
Quả nhiên câu nói này làm tiểu ăn mày an tĩnh hơn rất nhiều, nàng dù sao cũng là nữ tử, bản thân nàng tuyệt đối không muốn bị dị tật cho dù là ở bất cứ đâu.
Vô Song một đường đỡ nàng xuống ghế sau đó hắn bắt đầu vì nàng rửa mặt, rửa đi phần lấm len đen đủi kia, điều này làm ánh mắt tiểu ăn mày hơi hơi hiện ra một tia kháng cự nhưng cũng rất nhanh trở nên bình tĩnh lại.
Nàng tất nhiên không phải là ăn mày thật sự, trên đời này làm gì có ăn mày xinh đẹp như nàng?, bản thân nàng đóng giả ăn mày thật ra vì một mục đích tương đối buồn cười.
Nàng cảm thấy nếu nàng dùng khuôn mặt xinh đẹp đi gặp người khác chắc chắn mọi người sẽ đối xử tốt với nàng, sẽ cưng chiều nàng nhưng nếu nàng hóa trang thành ăn mày thì nàng mới biết được ai mới là người tốt, ai mới là người không toan tính thiệt hơn.
Lần này nàng trốn nhà chạy đi chính là vì hôn sự của bản thân, nàng không thích phụ thân ép nàng lấy một nam nhân không hề quen biết, nam nhân của nàng phải do nàng tự chọn hơn nữa nàng cũng tin tưởng nam nhân của nàng chắc chắn tốt hơn vô số lần so với kẻ mà phụ thân chọn cho nàng.
Nếu nàng sống trong thế kỷ 21 của Vô Song như trước đây có lẽ là một việc hết sức bình thường nhưng nàng đang sống trong thời kỳ cổ đại, thời kỳ mà nho giáo cùng tam tòng tứ đức đè lên tất cả nữ nhân trong thiên hạ thì có thể nói bản thân nàng tuyệt đối là một cái kỳ nữ nhân, khi mà cái câu ‘cha mẹ đặt đâu còn ngôi đấy’ còn áp dụng với tất cả nữ tử trong thiên hạ thì có rất ít nữ nhân có thể dám làm như nàng, từ chối hôn nhân sắp đặt của phụ thân mà tự đi tìm tình yêu cho mình.
Nàng thực sự không ngờ... người đầu tiên thấy diện mạo thật sự của mình lại là một ‘nữ tử’, hơn nữa không biết vì sao nữ tử này cho nàng một cảm giác rất đặc biệt, đây cũng là nữ tử đầu tiên mà nàng cảm thấy... mình thua kém.
Khi tấm khăn trắng mềm mại nhẹ lau đi phần trang điểm xấu xí kia đến cả Vô Song cũng có chút run tay.
Lúc này ở bên trong căn phòng nhỏ là một cảnh tượng cực kỳ hiếm gặp, có hai nữ nhân bốn mắt nhìn nhau, hai ‘nữ nhân’ này mỗi người một vẻ.
Một người khuôn mặt xinh đẹp như hoa, một người lại giống ánh trăng trên trời.
Một người trong ánh mắt sáng ngời toát lên sự thông minh cơ trí lại thêm nét hoạt bát đáng yêu của thiếu nữ 15 – 16.
Một người đứng đó lãnh ngạo băng sương, cho người ta cảm giác như tiên nữ trên trời xa không thể chạm.
Một lần nữa, Vô Song lại cảm thấy khuôn mặt kia có chút quen thuộc nhưng khác với lần gặp Quách Tĩnh, lần này rốt cuộc Vô Song cũng lập tức đoán ra, đây là ai.
Vô Song mới gặp Hoàng Dung một lần ở thế giới trước nhưng ấn tượng của nữ nhân này cho hắn là rất sâu dù sao lần đó tại Quách phủ bản thân Vô Song đã quan sát Hoàng Dung rất kỹ hay nói đúng hơn ngày đó hắn đã quan sát Quách phu nhân rất kỹ.
Quách phu nhân chính là một trong những đệ nhất mỹ nữ trong lịch sử võ lâm, thậm chí địa vị của nàng chỉ sợ không có bất cứ nữ nhân nào có thể rung chuyển, người ta nói nàng là nữ nhân ‘tốt’ nhất trong Kim Dung cũng không phải không có lý.
Muốn dung mạo có dung mạo, muốn gia thế có gia thế thậm chí muốn võ công cũng có võ công, tất nhiên sự đánh giá của tất cả mọi người về Hoàng Dung không chỉ như thế, thiên hạ này những nữ tử đáp ứng được ba điều trên không nhiều nhưng không phải không có.
Cái mà Hoàng Dung làm được là ba chữ ‘nữ gia cát’, nữ gia cát ở đây không chỉ để nói nàng thông minh tuyệt đỉnh thế gian hiếm có mà còn để nói về cả Quách Tĩnh.
Nếu Gia Cát Lượng năm đó một tay phò tá Lưu Bị rồi lại đến Lưu Thiền, một tay trèo chống cơ đồ nhà Thục thì Hoàng Dung cũng vậy.
Trong cùng thế hệ của mình, Quách Tĩnh tuyệt không phải là người thông minh nhất lại càng không phải là người có tư chất tốt nhất nhưng Quách Tĩnh có người vợ tốt nhất.
Dõi mắt khắp cả Kim Dung, Quách Tĩnh cũng chưa chắc là nam chính mạnh nhất nhưng Quách phu nhân tuyệt đối là nữ nhân tốt nhất, thử hỏi trong Kim Dung thế giới ai có thể giúp nam nhân của mình đi xa như cái cách mà Hoàng Dung giúp đỡ Quách Tĩnh?.
Thành công của Quách Tĩnh, độ cao của Quách Tĩnh để có được cái danh hiệu Bắc Hiệp là vì hắn hiệp nghĩa trung kiên, là vì hắn một đường cố gắng một đường nỗ lực tiến về phía trước nhưng quan trọng nhất, Quách Tĩnh có một cô vợ tốt, Quách Tĩnh có được nữ gia cát.
.......
Quách Tĩnh ở ngay phòng bên cạnh, Hoàng Dung thì ở ngay trong phòng mình, điều này quả thật khiến Vô Song rất muốn bật cười.
Hoàng Dung nhìn thấy vẻ mặt của Vô Song lúc này nàng liền cảm thấy tương đối khó hiểu nhưng ẩn ẩn lại có một tia vui vẻ, nàng cảm thấy khi Vô Song nhìn thấy khuôn mặt mình bản thân Vô Song cũng không cách nào bảo trì bình tĩnh như trước, đối với Hoàng Dung thì đây là một thành công nho nhỏ.
Hoàng Dung từ đầu đến cuối đứng trước mặt Vô Song đều không cảm thấy mình có điểm nào mạnh hơn đối phương, đây là lần đầu nàng cảm thấy nàng thua kém một cái ‘nữ nhân’ cũng giống như mình.
“Tỷ tỷ, ta gọi là Hoàng Dung, ngươi gọi là gì?”.
Vô Song chớp mắt nhìn Hoàng Dung sau đó trong ánh mắt cũng hiện lên một tia tinh nghịch, hắn ngồi thẳng xuống ghế đối diện với Hoàng Dung, ánh mắt hơi hơi lóe lên.“Ta gọi là Vô Song, bất quá ta không phải là tỷ tỷ”.
Hoàng Dung cho dù thông minh hơn nữa cũng không hiểu được câu nói của Vô Song, vẻ mặt xinh đẹp lập tức hiện ra một tia khó hiểu.
“Không phải tỷ tỷ, chẳng nhẽ ngươi còn ít tuổi hơn ta?, không thể nào đâu thực lực của ngươi cao như vậy sao có thể...”.
Hoàng Dung đương nhiên không tin Vô Song ít tuổi hơn mình, nàng võ công chưa hẳn đã cao bởi sở học của Hoàng Dung rất tạp nhưng cũng vì sở học của nàng rất tạp mà hiểu biết của nàng kinh người, nàng biết kẻ có thể một quyền đấm nát hộ thân cương khí của tông sư cao thủ chí ít cũng phải là tông sư đỉnh phong hoặc thậm chí là đại tông sư.
Hoàng Dung không biết Thiết Vạn Sơn mạnh thế nào cũng không nhìn ra cảnh giới cụ thể của đối phương nhưng nàng có thể đại khái cảm thấy Thiết Vạn Sơn còn mạnh hơn không ít đệ tử của sư phụ, người như vậy bị Vô Song một quyền đánh bại, thực lực của Vô Song tuyệt đối rất kinh người, với thực lực đó thì Hoàng Dung căn bản không tin Vô Song lại trẻ tuổi hơn cả mình.
Nhìn bộ dạng tiểu nữ nhân như hiện tại của Hoàng Dung thực sự làm Vô Song phi thường thích thú, liên tưởng đến vị Quách phu nhân trầm ổn cơ trí ở thành Tương Dương kia thì không cách nào liên tưởng đến Hoàng Dung hiện tại, một Hoàng Dung hoạt bát đáng yêu, có chút tinh nghịch hay thậm chí có thể nói là ranh ma.
“ọt ọt”.
Vô Song còn đang muốn nói gì đó với Hoàng Dung đột nhiên nhìn thấy bụng nhỏ của nàng nhẹ réo, về phần Hoàng Dung thì lại càng trực tiếp cúi đầu mình xuống.
Vô Song cũng không nói gì cũng chẳng cười nàng, hắn đơn giản chỉ đẩy bát hủ tíu trên bàn về phía Hoàng Dung.
“Đói rồi, chắc cả ngày muội chưa ăn gì, ăn chút đi”.
Hoàng Dung nghe vậy mới ngập ngừng ngước nhìn Vô Song rồi chậm rãi đụng đũa, nàng thật sự rất đói bất quá ngay cả khi đói Hoàng Dung cũng ăn rất ít, nàng gần như chỉ ăn nửa cái bánh bao, ăn mấy miếng hủ tíu cùng uống một ngụm trà nhỏ mà thôi, nàng ăn uống như một con mèo nhỏ vậy.
Tất nhiên nếu người không biết Hoàng Dung sẽ nghĩ nàng ăn rất ít đã đủ nhưng Vô Song thì khác, đối với biểu hiện lần này của Hoàng Dung, Vô Song bật cười.
“Đồ ăn không ngon sao?”.
Hoàng Dung nghe vậy sắc mặt trở nên hồng nhuận, là Vô Song cứu nàng một mạng, là Vô Song chữa thương cho nàng, là Vô Song cho nàng ăn vậy mà nàng lại chê thì có vẻ không tốt lắm?, Hoàng Dung đang muốn lắc đầu thì nàng bỗng thấy Vô Song đứng lên, vẻ mặt tươi cười.
“Không ngon thì nói là không ngon, đầu bếp của Tùng Hạc Lầu quả thực nấu ăn không ngon, ở đây ngồi đợi một chút đừng có đi lại, đợi ta một lúc ta liền tự mình vào bếp tặng muội vài món ăn”.
Nhìn theo bóng lưng của Vô Song từ từ rời đi, Hoàng Dung thở ra một hơi, nàng ngày hôm nay nếu như không gặp Vô Song chỉ sợ là quá nguy hiểm rồi.
Hoàng Dung cố gắng chống tay lên bàn, bất chấp lời nói của Vô Song nàng vẫn cố gắng đi lại ngắm nghía gian phòng này một chút, đúng hơn là nàng cực kỳ tò mò với Vô Song.
Cha của Hoàng Dung là ai?, đây chính là Đông Tà Hoàng Dược Sư đại danh đỉnh đỉnh, cha của nàng thậm chí được coi là một trong những cao thủ mạnh mẽ nhất thiên hạ này, nàng từ bé ở trên Đào Hoa Đảo cho dù không tiếp xúc nhiều với võ lâm trung nguyên nhưng vẫn phải biết được thông tin về cao thủ trong thiên hạ.
Cho dù là Hoàng Dung thông minh cơ trí cũng không có cách nào nghĩ ra được thân phận của Vô Song, rốt cuộc Vô Song đến từ nơi nào?, rốt cuộc là thế lực nào có thể bồi dưỡng được thiên tài đáng sợ như vậy?.
“Nếu... nếu Vô Song tỷ tỷ là nam nhân chắc chắn sẽ cường hãn hơn họ Âu Dương không biết bao nhiêu lần, đáng tiếc tỷ tỷ lại là nữ nhân chỉ là không biết thiên hạ này từ bao giờ lại xuất hiện một kỳ nữ tử như Vô Song tỷ tỷ?”.
Tự nói thầm với bản thân mình một câu sau đó ánh mắt Hoàng Dung bất ngờ hơi hơi nhíu lại, nàng rốt cuộc nhớ tới một việc, phụ thân nàng đã từng nói ở ngoài võ lâm trung nguyên có một thế lực cực kỳ mạnh mẽ, một thế lực chỉ dành cho nữ tử.
Thế lực này được gọi là Thiên Sơn – Linh Thứu Cung.
Bản thân Linh Thứu Cung chỉ nhận nữ tử hơn nữa cực kỳ cực kỳ ghét nam nhân, bất cứ nam nhân nào đi lên Linh Thứu Cung nhẹ thì bị thiến nặng thì bị băm xác cho ưng ăn, đây là một thế lực cực kỳ tàn ác trong võ lâm nhưng lại đứng ở một vị trí không ai dám xâm phạm.
Chủ nhân của Linh Thứu Cung chính là Thiên Sơn Đồng Mỗ, bản thân Thiên Sơn Đồng Mỗ có thực lực còn vượt qua cả phụ thân của nàng, là một trong những tồn tại không thể đụng đến, cho dù Vương Trùng Dương năm xưa cũng chỉ có thể hơi hơi mạnh hơn Thiên Sơn Đồng Mỗ một điểm mà thôi.
Tất nhiên nói về Linh Thứu Cung không thể chỉ nói về Thiên Sơn Đồng Mỗ mà phải nói về lực lượng của Linh Thứu Cung, bên dưới Linh Thứu Cung chính là 36 động 72 đảo, số lượng thuộc hạ dưới trướng Đồng Mỗ có thể đạt đến con số 5000 người, bên trong 5000 người này võ công cao có, võ công thấp cũng có nhưng điểm chung đều là toàn bộ cung phụng Linh Thứu Cung làm chủ.
Lấy tài lực của toàn bộ 36 động 72 đảo cống nạp cho Linh Thứu Cung thì đây tuyệt đối là thế lực giàu có nhất giang hồ, không có một trong, trong mắt Hoàng Dung lúc này cũng chỉ có Thiên Sơn Linh Thứu Cung mới có thể đào tạo ra một siêu cấp thiên tài như Vô Song.
Hoàng Dung đang suy nghĩ miên man lập tức cảm thấy một cỗ mùi hương nhẹ dịu truyền đến, cửa phòng một lần nữa được mở ra, trên tay Vô Song lúc này là một cái khay gỗ.
Vô Song nhìn Hoàng Dung ngồi đó liền khẽ mỉm cười.
“Thử tay nghề của ta xem, thứ này gọi là Đậu Hũ Ma Bà “.
Hoàng Dung ánh mắt chớp chớp nhìn bát sứ mà Vô Song cầm trên tay, chính nàng cũng kinh ngạc không để đâu cho hết.
Hoàng Dung không ngờ Vô Song còn biết nấu ăn? hơn nữa còn nấu ăn ngon như vậy?.
Bất kể là màu sắc hay mùi hương thậm chí là cả cách trình bày đều cực kỳ xuất sắc, nhìn món Đậu Hũ Ma Bà của Vô Song khiến cho Hoàng Dung cảm giác đây không khác gì món ăn trong cung đình, đến mức chính Hoàng Dung cũng bị món ăn này đánh bại.
Hoàng Dung rất tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình nhưng khi đụng đũa, khi ngậm một miếng đậu hũ, khi cái vị thanh đạm kia tan trong miệng, cả người Hoàng Dung khẽ run lên, đến cả khi miếng đậu hũ tan ra trong miệng mà đi xuống cổ họng thì vẫn để lại cái vị thanh thanh nhẹ dịu nơi đầu lưỡi, bản thân Hoàng Dung biết, cho dù là nàng cũng rất khó nấu món ăn ngon hơn món Đậu Hũ Ma Bà này.
Hoàng Dung ăn rất ngon lành, lần này không giống như bát hủ tíu kia, nàng một đường ăn hết toàn bộ, đến khi cảm nhận được cái bụng nhỏ hơi hơi căng lên, nàng mới dừng lại, ánh mắt chậm rãi nhìn Vô Song, trong ánh mắt của Hoàng Dung vậy mà xuất hiện hai hàng lệ mờ.
Vô Song làm sao hiểu được Hoàng Dung tại sao lại muốn khóc?, hắn vốn muốn tiến đến hỏi han nàng vài điều thì bỗng thấy Hoàng Dung tiến lên, đầu nhẹ dựa vào ngực Vô Song.
“Vô Song tỷ tỷ, đồ ăn ngươi nấu rất giống đồ ăn của mẫu thân ta, Dung nhi không biết bao nhiêu năm còn chưa được ăn món ăn nào ngon như vậy, tỷ tỷ làm Dung nhi... nhớ đến mẫu thân “.
“Ngoài mẫu thân ra tỷ tỷ là người tốt với Dung nhi nhất, ngay cả cha ta cũng muốn ép gả ta cho người khác, chỉ có tỷ tỷ là tốt với ta, thấy ta xấu xí cũng không chán ghét thậm chí còn chữa trị cho ta, còn cứu mạng ta... lại càng vì ta mà xuống bếp”.
Hoàng Dung lúc này thật sự rất cảm động với Vô Song, nàng từ khi rời khỏi Đào Hoa Đảo liền quá khổ.
Đầu tiên Hoàng Dung vốn không có khái niệm với bạc dù sao bạc là thứ Đào Hoa Đảo không dùng, nàng chỉ biết đại khái mơ hồ đây là thứ dùng để giao dịch nơi trung nguyên phồn hoa mà thôi vì vậy khi nàng chạy ra khỏi Đào Hoa Đảo cũng không mang theo quá nhiều bạc.
Khi đến trung nguyên phồn hoa, chính bản thân Hoàng Dung cũng không biết đi đâu về đâu, để rồi bạc trong người cạn dần cạn dần, cũng chính vì vậy nàng mới quyết định cải trang thành tiểu ăn mày, nàng muốn dùng cái hình tượng xấu nhất, hình tượng thất bại nhất để gặp người dù sao trong mắt Hoàng Dung, nam nhân của nàng cần phải là một nam nhân tốt.
Hoàng Dung chưa bao giờ nói ra nhưng từ tận trong thâm tâm nàng, nàng không thích phụ thân.
Phụ thân một đời hành tẩu giang hồ, một đời được gọi là Đông Tà đại danh đỉnh đỉnh nhưng thế nhân nào biết phụ thân nàng thường xuyên không ở bên mẫu thân, đến khi nàng sinh ra thì phụ thân mới bắt đầu thường xuyên ở lại Đào Hoa Đảo hơn một chút nhưng cũng chính vì vậy phụ thân mới hại chết mẫu thân, cũng chính vì phụ thân quá khát vọng với Cửu Âm Chân Kinh mới dẫn đến mẫu thân lao lực mà chết.
Hoàng Dung không cầu nam nhân của nàng có thể thiên tư tuyệt đỉnh, có thể đứng trên đỉnh thế gian, thứ mà Hoàng Dung cần trước tiên là một nam nhân tốt, một nam nhân biết quan tâm đến nàng, một nam nhân sẽ không bỏ rơi nàng... ngay cả khi nàng xấu xí, bệnh tất, đây mới là loại nam nhân trong mộng của Hoàng Dung.
Từ khi nàng rời khỏi Đào Hoa Đảo, từ khi nàng đóng giả tiểu ăn mày chỉ có Vô Song là người duy nhất tốt với nàng chỉ là.... Vô Song tỷ tỷ... không phải nam nhân.
Về phần Vô Song thì sao?, hắn lúc này hơi sững sờ mặc kệ Hoàng Dung đang nằm gọn trong ngực mình, cánh tay có chút đưa ra phía sau nàng nhưng thủy chung những đầu ngón tay kia... có chút run lên.
Vô Song lúc này thật sự muốn ôm Hoàng Dung vào lòng nhưng hắn không biết sau cái hành động này thì tiếp theo việc gì sẽ xảy ra.
Những ngón tay nhẹ run trong hư không kia rốt cuộc cũng co lại, Vô Song rốt cuộc vẫn ôm Hoàng Dung vào trong lòng, đơn giản mà nói hắn không đành lòng cứ để mặc Hoàng Dung khóc như vậy, hắn muốn cho nàng... mượn một điểm tựu.
Về phần sau khi ôm lấy Hoàng Dung xong sẽ xảy ra việc gì Vô Song cũng không quan tâm nữa rồi, hắn lúc này chỉ có thể đi một bước, tính một bước.
.............
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.