Chương 461: Quyển 2 - Chương 353: Đoạn Kết Một Thế Giới
Người Qua Đường Ất
01/10/2018
Độc Cô quả thật ước lượng thời gian vô cùng chuẩn xác.
Ít nhất một năm, nhiều nhất hai năm, đúng hai năm sau, Tây Thi liền trở thành Thiên Đạo giới này.
Việc trở thành Thiên Đạo sẽ có thay đổi thế nào?, cái này ngoài tầm hiểu biết và nhận định của Vô Song, hắn chỉ biết Tây Thi nói ‘công việc hoàn thành’, vậy liền hoàn thành, những việc còn lại Vô Song sẽ không có hứng thú đi quản.
Tây Thi trở thành thiên đạo một giới nàng cũng tự chia bản thân thành bản thể cùng phân thân.
Bản thể của nàng ở đâu?, hình thù ra sao?, cái này Vô Song không nhìn thấy cũng không biết, hắn thấy chỉ là phân thân của nàng.
Về một mặt nào đó, bản thể của Tây Thi liền gắn với giới này, chỉ có phân thân có thể dùng đẻ đi lại, có thể cảm nhận như một dạng sinh mệnh.
Cái trường hợp này đương nhiên cũng giống Thiên Đạo lúc trước, nó có bản thể cùng phân thân, phân thân chính là khi nó đoạt xá A Thanh.
Bản thể của Tây Thi hiện tại ra sao thì Vô Song không thấy, đối mặt với hắn hiện tại chỉ là phân thân của Tây Thi, đương nhiên hình dạng hiện tại cũng không khác chút nào so với Tây Thi mà Vô Song quen biết.
Nàng hiện thân, khẽ cười với Vô Song.
“Lần này phải đa tạ ngươi rồi, cũng thực sự bội phục Độc Cô, lần đó ở Ma Sơn hắn đến gặp ta, nói thật cho tới hiện tại ta cảm thấy như một giấc mơ vậy, đến giờ ta vẫn có chút không tin được”.
Tây Thi nói xong, trong đầu tự động nghĩ về trận chiến của nàng cùng Độc Cô tại Ma Sơn.
Trận chiến đó kết quả hay diễn biến chính Tây Thi cũng lười nhớ, nàng nhớ nhất chỉ là kế hoạch của Độc Cô, nàng tự nhận thông minh hơn người nhưng mà trước cái kế hoạch của Độc Cô cũng không khỏi hít một hơi lãnh khí, nàng chỉ muốn mượn nhờ ma vật mà giết Thiên Đạo giải thoát cho chính mình còn Độc Cô vậy mà lại muốn cho nàng thay thế Thiên Đạo hơn nữa còn muốn giải thoát cho cả A Thanh.
Tây Thi thật ra cũng không chán một cuộc sống bất tử, nàng chỉ không muốn làm một con cờ bất tử mà thôi, nàng không muốn cả đời mình liền làm con rối trong tay người ta, ngày qua ngày, năm qua năm, vĩnh hằng mà bất biến.
Mắt đẹp lại nhìn Vô Song, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười ma mị.
“ Ngươi theo giúp tỷ tỷ hai năm thực sự làm tỷ tỷ cảm động, thế nào có cần tỷ tỷ giúp ngươi thư giãn hay không, tỷ tỷ cũng không ngại thân nữ nhân của ngươi nha”.
Vô Song nghe Tây Thi nói cũng lười để ý đến nàng, lúc này Vô Song ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm vào Tây Thi.
Hắn ngừng lại một chút, sau đó vẫn lên tiếng.
“Thật ra việc này ta không muốn nói đến bất quá ta sắp rời đi... vẫn phải hỏi một câu”.
“Kiến thức về giang hồ của ta không nhiều nhưng có vài việc ta vẫn biết, Minh Giáo Ba Tư là tiến vào Trung Thổ như thế nào?, bọn họ tiến vào Trung Thổ chính là do Võ Tắc Thiên Hoàng Đế công nhận”.
Tây Thi ban đầu không để ý lắm đến lời Vô Song nhưng mà rất nhanh khuôn mặt xinh đẹp liền trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào Vô Song, đợi Vô Song tiếp tục lên tiếng.
“Võ Tắc Thiên ba chữ này ta cũng không muốn nhắc lại... ta chỉ biết thiên hạ này ngoại trừ đám người Minh Giáo Ba Tư, tại Trung Thổ có một người hoàn toàn có thể nắm giữ Càn Khôn Đại Na Di cùng chí dương chí cương nội lực khác”.
“Năm đó ở Yến Kinh ngươi đã nói cái gì ta vẫn nhớ “.
“Năm ngoái bản thể của ta đến Minh Giáo, ta cũng không hỏi kẻ họ Hoắc đó bất cứ câu nào, trực tiếp tiễn hắn sang thế giới khác... nhưng bản thân ta chưa từng nghĩ hắn là hung thủ hại chết nhạc phụ”.
“Cho dù lý do ra tay của hắn cực kỳ thích đáng, cho dù việc hắn giết chết nhạc phụ của ta người có lợi nhất chính là thiên đạo nhưng mà ta vẫn chưa bao giờ nghĩ hắn ra tay “.
“Người được lợi nhất chi nhạc phụ chết thật ra không phải Thiên Đạo khi đó mà là ta đúng không? “.
“Đông Tà – Hoàng Dược Sư, nhạc phụ của ta do ngươi giết đúng không?”.
Tây Thi lặng đi vài giây sau đó thật sự gật đầu.
“Không hổ là nam nhân lọt vào mắt của ta, Hoàng Dược Sư đúng là ta giết bất quá ngươi muốn làm gì?, trả thù?”.
Vô Song có thể trả thù sao?, ít nhất với Tây Thi hắn không trả thù được.
A Thanh giúp hắn rất nhiều nhưng Tây Thi chẳng nhẽ ít..., hắn chỉ là có chút khó chấp nhận.
Ngày đó hắn giết Nhật Tôn Giả một phần vì kẻ này đi theo Thiên Đạo, kẻ này biết một số việc không nên biết, dĩ nhiên phải chết hơn nữa Vô Song cũng muốn nhìn một chút Càn Khôn Đại Na Di cùng Quang Minh Thánh Hỏa Công.
Một nguyên do khác, hắn giết Nhật Tôn Giả như để thôi miên chính mình, để cho Hoàng Dược Sư đã chết một cái công đạo, cả thiên hạ này tin Nhật Tôn Giả giết người, vậy hắn chính là hung thủ, chỉ thế mà thôi.
Ngay từ khi biết Hoàng Dược Sư chết hắn quả thực nghĩ là Thiên Đạo phái người ra tay nhưng khi biết Hoàng Dược Sư chết vì chiêu thức của chính mình, kiếm khí của chính mình đồng thời cũng chết vì chí dương chí cương nội lực... người đầu tiên Vô Song loại bỏ trong đầu thật ra cũng là Nhật Tôn Giả.
Đường đường đế vị cao thủ, có cả ngàn cách giết người, ngàn cách giả mạo người khác, cớ gì phải lậy ông tôi ở bụi này?.
Ví dụ như Vô Song, bây giờ kể cả hắn giết Hồng Thất Công hắn cũng có tự tin hướng dư luận mặc định hung thủ là Kiều Phong, cái này phi thường dễ.
Thiếu Lâm Long Trảo Thủ bản thân hắn biết, Cầm Long Công hắn cũng có thể dùng Tiểu Vô Tướng Công nhái lại y chang, nội công Thiếu Lâm hắn làm nhái căn bản cũng chẳng ai phân biệt nổi, về phần Hàng Long thì lại càng không sai, thêm vào vài manh mối để lại, Kiều Phong đừng mơ thoát khỏi cái ‘tội’ này.
Tại thời điểm đó, Vô Song người đầu tiên liền nghĩ tới Tây Thi, nghĩ tới lời nàng nói nơi Yến Kinh.
Nàng muốn cho Hoàng Dung không nhà để về, không thân không thích, nàng muốn mài đi ‘nhuệ khí’ của Hoàng Dung.
Chỉ có một Hoàng Dung như vậy mới có thể buông thả tất cả đi theo Vô Song, mới có thể không rời xa Vô Song, mới có thể chấp nhận Vô Song có thật nhiều nữ nhân bên người.
Hoàng Dung như lục bình không rễ, chỉ có Vô Song có thể nắm lại nàng, đây chính là mục đích của Tây Thi.
Tây Thi vì hắn mà ra tay?, Vô Song lấy tư cách gì đi báo thù nàng.
Tây Thi lúc này thấy Vô Song không nói lời nào, nàng cũng thở dài một hơi.
“Vô Song, Hoàng Dung mất đi một người cha nhưng lại có ngươi, ta hiện tại đã là Thiên Đạo, ta đủ sức mang Hoàng Dung của thế giới này trở về, để nàng lại ở bên Quách Tĩnh sau đó vài chục năm nữa liền cùng trượng phu cùng sinh cùng tử với thành Tương Dương nhưng mà ngươi nguyện ý sao? “.
“Hoàng Dung mấ đi một người cha ở thế giới này nhưng ngươi mang nàng đi, đến thế giới kia của ngươi không phải còn có một Hoàng Dược Sư khác? “.
“Thời gian thay đổi, thế giới thay đổi nhưng chung quy Đông Tà này vẫn cứ là Đông Tà kia, là hai nhân vật giống nhau, song song tồn tại ở hai chiều thế giới khác nhau, đối với Hoàng Dung rời khỏi thế giới này mới đúng là con đường của nàng “.
Nói đến đây, Tây Thi từ trong ngực liền lấy ra một hộp ngọc đưa cho Vô Song.
“Cầm, thứ này coi như tỷ tỷ bồi tội với nữ nhân của ngươi, cũng coi như tỷ tỷ trả thù lao 2 năm qua cho ngươi “.
Vô Song nắm lấy hộp ngọc kia, hắn không mở ra, thản nhiên hướng về Tây Thi.
“Thứ gì đây?”.
Tây Thi khuôn mặt liền hiện ra một tia tự hào, một tia đắc ý.
Nhìn thấy bản mặt này của Tây Thi, Vô Song với thứ trong tay liền càng thêm coi trọng, Tây Thi là người phi thường giỏi che dấu cảm xúc, nàng thể hiện cảm xúc bên ngoài chỉ sợ chẳng liên quan quái gì tới cảm xúc bên trong của nàng nhưng mà lúc này Vô Song có thể cảm nhận nàng từ trong chân tâm cảm thấy đắc ý, cảm thấy kiêu ngạo.
Không để Vô Song chờ lâu, Tây Thi đáp.
“Ngươi bản thân đã nghe tới Đế Đạo Võ Học hay chưa? “.
Vô Song nghe nàng hỏi liền gật đầu.
“Đã nghe, trên người ta có hai bộ Đế Đạo Võ Học”.
Đế Đạo Võ Học chính là võ kỹ của đế vương hơn nữa không phải đế vương nào cũng có thể đúc kết ra Đế Đạo Võ Học, theo lời Độc Cô nói, đế vương có thể sáng tạo ra được Đế Đạo Võ Học tuyệt đối đều là bậc đại đế vương, là bậc đại kỳ tài.
Chỉ thấy Tây Thi nhẹ cười mà nói.
“Ừ, Hiên Viên Đế Phượng Quyết của Tần Thủy Hoàng cùng Thái Tố Thiên Tượng Quyền của Triệu Khuông Dẫn chính là Đế Đạo Võ Học”.
“Thế giới này ban đầu như A Thanh nói, nó là một dòng sông lịch sử nguyên vẹn chảy dài chứ chẳng phải từng khúc sông đè lên nhau... trở thành một cái hồ”.
“Trong suốt dòng chảy lịch sử của thế giới cũ, thiên hạ chỉ có 7 bộ Đế Đạo Võ Học, chỉ có 7 người đúc kết ra được Đế Đạo Võ Học”.
“Tần Thủy Hoàng, Lưu Bang, Triệu Khuông Dẫn, Lý Thế Dân, Chu Nguyên Chương, Thiết Mộc Chân... cùng ta”.
Tần Thủy Hoàng - Hiên Viên Đế Phượng Quyết.
Lưu Bang - Thiên Tử Quyền Pháp.
Triệu Khuông Dẫn - Thái Tổ Thiên Tượng Quyền.
Lý Thế Dân - Như Lai Thần Chưởng
Chu Nguyên Chương – Tu La Phu Đồ Công.
Thiết Mộc Chân – Thương Lang Chiến Hồn Quyết.
Võ Tắc Thiên – Thánh Thần Phù Dung Công.
Bản thân Võ Tắc Thiên muốn so với những nhân vật kia quả thực không đủ nhưng ai bảo nàng cũng là thiên cổ nhất đế?, là nữ hoàng đế duy nhất?.
Thật ra trong danh sách này còn thiếu thời nhà Thanh, bản thân hoàng đế nhà Thanh hoàn toàn cũng có thể đúc kết ra đế đạo võ học nhưng mà khi đó thiên địa linh khí đã cạn kiệt quá mức, tài trí đã đủ, vận nước cũng đủ nhưng thiên địa linh khí lại thiếu, rốt cuộc nhà Thanh cũng không thể có Đế Đạo Võ Học của chính mình.
_ _ _ __ _ _ _ _ _
Tây Thi đối với Thánh Thần Phù Dung Công của mình cực kỳ tự tin bất quá nàng đặt tên cũng có chút kỳ hoa.
Bản thân Võ Tắc Thiên niên hiệu chính là Thánh Thần Hoàng Đế, bản thân nàng sáng tạo Đế Đạo Võ Học liền lấy tên Thánh Thần Phù Dung Công nhưng thực chất tên gọi ban đầu của nó vốn là Minh Ngọc Phù Dung Công bất quá nàng cảm thấy tên chưa đủ bá khí liền thay hai chữ Minh Ngọc thành Thánh Thần.
Nhìn về phía Vô Song, việc đổi tên Tây Thi đương nhiên sẽ không nói.
“Thiên hạ chỉ có 7 bộ Đế Đạo Võ Học, ngươi liền nắm tới tay 3 bộ, quả thực là đại khí vận, đáng tiếc Thành Cát Tư Hãn – Thiết Mộc Chân hiện tại chưa xưng đế, cũng chưa đến thời điểm hắn sáng tạo ra Thương Lang Chiến Hồn nếu không ngươi liền có 4 bộ”.
“Thiên Tử Quyền Pháp đã thất truyền, nghe nói Hán Vũ Đế khi chết liền mang theo, để lại trong di mộ mà di mộ của hắn thì lại có tuyệt thế hung hồn cùng long mạch nhà Hán thủ hộ, đến cả ta cũng không muốn tiến vào, hiện tại chỉ sợ trong tay Đế Thích Thiên”.
“Như Lai Thần Chưởng là vật nhà Đường, thứ này ta lười tìm cũng lười động vào, ngươi tìm được hay không liền là vận khí của ngươi, vật Đường triều ta không quan tâm”.
“Tu La Phù Đồ Công tại thời điểm này căn bản không có, Chu Nguyên Chương tiểu tử còn chưa sinh ra, thế giới này hiện tại chưa từng tồn tại, ta khi xưa cũng không hứng thú, cũng chưa từng đọc qua”.
“Ngươi quay lại thế giới kia, nếu có cơ duyên có thể đim tìm thử, Đế Đạo Võ Học thứ này có càng nhiều càng tốt, so với võ học bình thường chỉ có cao hơn, tuyệt không thấp hơn “.
Nói xong... Tây Thi liền tiến lên một bước, tốc độ của nàng rất nhanh, nàng cứ như vậy ôm Vô Song một cái.
Hai... nữ nhân cứ như vậy lằng lặng mà ôm nhau, Vô Song thậm chí cảm giác được làn u hương thơm ngát trên người Tây Thi, cảm nhận được cơ thể hoàn mỹ vô khuyết của nàng.
Vô Song hai tay run lên, cũng nhẹ ôm lấy nàng.
_ _ _ _ _ _ _
Chẳng biết qua bao lâu, Tây Thi mới buông Vô Song ra, nàng nhẹ nhàng cười, nụ cười từ tận chân tâm.
“Được rồi, tỷ tỷ không giữ ngươi lại nữa, tỷ tỷ lúc này liền đi mang về Hoàng Dung của ngươi rồi đưa ngươi trở về”.
Hành trình 4 năm của Vô Song tại thế giới này rốt cuộc kết thúc.
Ít nhất một năm, nhiều nhất hai năm, đúng hai năm sau, Tây Thi liền trở thành Thiên Đạo giới này.
Việc trở thành Thiên Đạo sẽ có thay đổi thế nào?, cái này ngoài tầm hiểu biết và nhận định của Vô Song, hắn chỉ biết Tây Thi nói ‘công việc hoàn thành’, vậy liền hoàn thành, những việc còn lại Vô Song sẽ không có hứng thú đi quản.
Tây Thi trở thành thiên đạo một giới nàng cũng tự chia bản thân thành bản thể cùng phân thân.
Bản thể của nàng ở đâu?, hình thù ra sao?, cái này Vô Song không nhìn thấy cũng không biết, hắn thấy chỉ là phân thân của nàng.
Về một mặt nào đó, bản thể của Tây Thi liền gắn với giới này, chỉ có phân thân có thể dùng đẻ đi lại, có thể cảm nhận như một dạng sinh mệnh.
Cái trường hợp này đương nhiên cũng giống Thiên Đạo lúc trước, nó có bản thể cùng phân thân, phân thân chính là khi nó đoạt xá A Thanh.
Bản thể của Tây Thi hiện tại ra sao thì Vô Song không thấy, đối mặt với hắn hiện tại chỉ là phân thân của Tây Thi, đương nhiên hình dạng hiện tại cũng không khác chút nào so với Tây Thi mà Vô Song quen biết.
Nàng hiện thân, khẽ cười với Vô Song.
“Lần này phải đa tạ ngươi rồi, cũng thực sự bội phục Độc Cô, lần đó ở Ma Sơn hắn đến gặp ta, nói thật cho tới hiện tại ta cảm thấy như một giấc mơ vậy, đến giờ ta vẫn có chút không tin được”.
Tây Thi nói xong, trong đầu tự động nghĩ về trận chiến của nàng cùng Độc Cô tại Ma Sơn.
Trận chiến đó kết quả hay diễn biến chính Tây Thi cũng lười nhớ, nàng nhớ nhất chỉ là kế hoạch của Độc Cô, nàng tự nhận thông minh hơn người nhưng mà trước cái kế hoạch của Độc Cô cũng không khỏi hít một hơi lãnh khí, nàng chỉ muốn mượn nhờ ma vật mà giết Thiên Đạo giải thoát cho chính mình còn Độc Cô vậy mà lại muốn cho nàng thay thế Thiên Đạo hơn nữa còn muốn giải thoát cho cả A Thanh.
Tây Thi thật ra cũng không chán một cuộc sống bất tử, nàng chỉ không muốn làm một con cờ bất tử mà thôi, nàng không muốn cả đời mình liền làm con rối trong tay người ta, ngày qua ngày, năm qua năm, vĩnh hằng mà bất biến.
Mắt đẹp lại nhìn Vô Song, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười ma mị.
“ Ngươi theo giúp tỷ tỷ hai năm thực sự làm tỷ tỷ cảm động, thế nào có cần tỷ tỷ giúp ngươi thư giãn hay không, tỷ tỷ cũng không ngại thân nữ nhân của ngươi nha”.
Vô Song nghe Tây Thi nói cũng lười để ý đến nàng, lúc này Vô Song ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm vào Tây Thi.
Hắn ngừng lại một chút, sau đó vẫn lên tiếng.
“Thật ra việc này ta không muốn nói đến bất quá ta sắp rời đi... vẫn phải hỏi một câu”.
“Kiến thức về giang hồ của ta không nhiều nhưng có vài việc ta vẫn biết, Minh Giáo Ba Tư là tiến vào Trung Thổ như thế nào?, bọn họ tiến vào Trung Thổ chính là do Võ Tắc Thiên Hoàng Đế công nhận”.
Tây Thi ban đầu không để ý lắm đến lời Vô Song nhưng mà rất nhanh khuôn mặt xinh đẹp liền trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào Vô Song, đợi Vô Song tiếp tục lên tiếng.
“Võ Tắc Thiên ba chữ này ta cũng không muốn nhắc lại... ta chỉ biết thiên hạ này ngoại trừ đám người Minh Giáo Ba Tư, tại Trung Thổ có một người hoàn toàn có thể nắm giữ Càn Khôn Đại Na Di cùng chí dương chí cương nội lực khác”.
“Năm đó ở Yến Kinh ngươi đã nói cái gì ta vẫn nhớ “.
“Năm ngoái bản thể của ta đến Minh Giáo, ta cũng không hỏi kẻ họ Hoắc đó bất cứ câu nào, trực tiếp tiễn hắn sang thế giới khác... nhưng bản thân ta chưa từng nghĩ hắn là hung thủ hại chết nhạc phụ”.
“Cho dù lý do ra tay của hắn cực kỳ thích đáng, cho dù việc hắn giết chết nhạc phụ của ta người có lợi nhất chính là thiên đạo nhưng mà ta vẫn chưa bao giờ nghĩ hắn ra tay “.
“Người được lợi nhất chi nhạc phụ chết thật ra không phải Thiên Đạo khi đó mà là ta đúng không? “.
“Đông Tà – Hoàng Dược Sư, nhạc phụ của ta do ngươi giết đúng không?”.
Tây Thi lặng đi vài giây sau đó thật sự gật đầu.
“Không hổ là nam nhân lọt vào mắt của ta, Hoàng Dược Sư đúng là ta giết bất quá ngươi muốn làm gì?, trả thù?”.
Vô Song có thể trả thù sao?, ít nhất với Tây Thi hắn không trả thù được.
A Thanh giúp hắn rất nhiều nhưng Tây Thi chẳng nhẽ ít..., hắn chỉ là có chút khó chấp nhận.
Ngày đó hắn giết Nhật Tôn Giả một phần vì kẻ này đi theo Thiên Đạo, kẻ này biết một số việc không nên biết, dĩ nhiên phải chết hơn nữa Vô Song cũng muốn nhìn một chút Càn Khôn Đại Na Di cùng Quang Minh Thánh Hỏa Công.
Một nguyên do khác, hắn giết Nhật Tôn Giả như để thôi miên chính mình, để cho Hoàng Dược Sư đã chết một cái công đạo, cả thiên hạ này tin Nhật Tôn Giả giết người, vậy hắn chính là hung thủ, chỉ thế mà thôi.
Ngay từ khi biết Hoàng Dược Sư chết hắn quả thực nghĩ là Thiên Đạo phái người ra tay nhưng khi biết Hoàng Dược Sư chết vì chiêu thức của chính mình, kiếm khí của chính mình đồng thời cũng chết vì chí dương chí cương nội lực... người đầu tiên Vô Song loại bỏ trong đầu thật ra cũng là Nhật Tôn Giả.
Đường đường đế vị cao thủ, có cả ngàn cách giết người, ngàn cách giả mạo người khác, cớ gì phải lậy ông tôi ở bụi này?.
Ví dụ như Vô Song, bây giờ kể cả hắn giết Hồng Thất Công hắn cũng có tự tin hướng dư luận mặc định hung thủ là Kiều Phong, cái này phi thường dễ.
Thiếu Lâm Long Trảo Thủ bản thân hắn biết, Cầm Long Công hắn cũng có thể dùng Tiểu Vô Tướng Công nhái lại y chang, nội công Thiếu Lâm hắn làm nhái căn bản cũng chẳng ai phân biệt nổi, về phần Hàng Long thì lại càng không sai, thêm vào vài manh mối để lại, Kiều Phong đừng mơ thoát khỏi cái ‘tội’ này.
Tại thời điểm đó, Vô Song người đầu tiên liền nghĩ tới Tây Thi, nghĩ tới lời nàng nói nơi Yến Kinh.
Nàng muốn cho Hoàng Dung không nhà để về, không thân không thích, nàng muốn mài đi ‘nhuệ khí’ của Hoàng Dung.
Chỉ có một Hoàng Dung như vậy mới có thể buông thả tất cả đi theo Vô Song, mới có thể không rời xa Vô Song, mới có thể chấp nhận Vô Song có thật nhiều nữ nhân bên người.
Hoàng Dung như lục bình không rễ, chỉ có Vô Song có thể nắm lại nàng, đây chính là mục đích của Tây Thi.
Tây Thi vì hắn mà ra tay?, Vô Song lấy tư cách gì đi báo thù nàng.
Tây Thi lúc này thấy Vô Song không nói lời nào, nàng cũng thở dài một hơi.
“Vô Song, Hoàng Dung mất đi một người cha nhưng lại có ngươi, ta hiện tại đã là Thiên Đạo, ta đủ sức mang Hoàng Dung của thế giới này trở về, để nàng lại ở bên Quách Tĩnh sau đó vài chục năm nữa liền cùng trượng phu cùng sinh cùng tử với thành Tương Dương nhưng mà ngươi nguyện ý sao? “.
“Hoàng Dung mấ đi một người cha ở thế giới này nhưng ngươi mang nàng đi, đến thế giới kia của ngươi không phải còn có một Hoàng Dược Sư khác? “.
“Thời gian thay đổi, thế giới thay đổi nhưng chung quy Đông Tà này vẫn cứ là Đông Tà kia, là hai nhân vật giống nhau, song song tồn tại ở hai chiều thế giới khác nhau, đối với Hoàng Dung rời khỏi thế giới này mới đúng là con đường của nàng “.
Nói đến đây, Tây Thi từ trong ngực liền lấy ra một hộp ngọc đưa cho Vô Song.
“Cầm, thứ này coi như tỷ tỷ bồi tội với nữ nhân của ngươi, cũng coi như tỷ tỷ trả thù lao 2 năm qua cho ngươi “.
Vô Song nắm lấy hộp ngọc kia, hắn không mở ra, thản nhiên hướng về Tây Thi.
“Thứ gì đây?”.
Tây Thi khuôn mặt liền hiện ra một tia tự hào, một tia đắc ý.
Nhìn thấy bản mặt này của Tây Thi, Vô Song với thứ trong tay liền càng thêm coi trọng, Tây Thi là người phi thường giỏi che dấu cảm xúc, nàng thể hiện cảm xúc bên ngoài chỉ sợ chẳng liên quan quái gì tới cảm xúc bên trong của nàng nhưng mà lúc này Vô Song có thể cảm nhận nàng từ trong chân tâm cảm thấy đắc ý, cảm thấy kiêu ngạo.
Không để Vô Song chờ lâu, Tây Thi đáp.
“Ngươi bản thân đã nghe tới Đế Đạo Võ Học hay chưa? “.
Vô Song nghe nàng hỏi liền gật đầu.
“Đã nghe, trên người ta có hai bộ Đế Đạo Võ Học”.
Đế Đạo Võ Học chính là võ kỹ của đế vương hơn nữa không phải đế vương nào cũng có thể đúc kết ra Đế Đạo Võ Học, theo lời Độc Cô nói, đế vương có thể sáng tạo ra được Đế Đạo Võ Học tuyệt đối đều là bậc đại đế vương, là bậc đại kỳ tài.
Chỉ thấy Tây Thi nhẹ cười mà nói.
“Ừ, Hiên Viên Đế Phượng Quyết của Tần Thủy Hoàng cùng Thái Tố Thiên Tượng Quyền của Triệu Khuông Dẫn chính là Đế Đạo Võ Học”.
“Thế giới này ban đầu như A Thanh nói, nó là một dòng sông lịch sử nguyên vẹn chảy dài chứ chẳng phải từng khúc sông đè lên nhau... trở thành một cái hồ”.
“Trong suốt dòng chảy lịch sử của thế giới cũ, thiên hạ chỉ có 7 bộ Đế Đạo Võ Học, chỉ có 7 người đúc kết ra được Đế Đạo Võ Học”.
“Tần Thủy Hoàng, Lưu Bang, Triệu Khuông Dẫn, Lý Thế Dân, Chu Nguyên Chương, Thiết Mộc Chân... cùng ta”.
Tần Thủy Hoàng - Hiên Viên Đế Phượng Quyết.
Lưu Bang - Thiên Tử Quyền Pháp.
Triệu Khuông Dẫn - Thái Tổ Thiên Tượng Quyền.
Lý Thế Dân - Như Lai Thần Chưởng
Chu Nguyên Chương – Tu La Phu Đồ Công.
Thiết Mộc Chân – Thương Lang Chiến Hồn Quyết.
Võ Tắc Thiên – Thánh Thần Phù Dung Công.
Bản thân Võ Tắc Thiên muốn so với những nhân vật kia quả thực không đủ nhưng ai bảo nàng cũng là thiên cổ nhất đế?, là nữ hoàng đế duy nhất?.
Thật ra trong danh sách này còn thiếu thời nhà Thanh, bản thân hoàng đế nhà Thanh hoàn toàn cũng có thể đúc kết ra đế đạo võ học nhưng mà khi đó thiên địa linh khí đã cạn kiệt quá mức, tài trí đã đủ, vận nước cũng đủ nhưng thiên địa linh khí lại thiếu, rốt cuộc nhà Thanh cũng không thể có Đế Đạo Võ Học của chính mình.
_ _ _ __ _ _ _ _ _
Tây Thi đối với Thánh Thần Phù Dung Công của mình cực kỳ tự tin bất quá nàng đặt tên cũng có chút kỳ hoa.
Bản thân Võ Tắc Thiên niên hiệu chính là Thánh Thần Hoàng Đế, bản thân nàng sáng tạo Đế Đạo Võ Học liền lấy tên Thánh Thần Phù Dung Công nhưng thực chất tên gọi ban đầu của nó vốn là Minh Ngọc Phù Dung Công bất quá nàng cảm thấy tên chưa đủ bá khí liền thay hai chữ Minh Ngọc thành Thánh Thần.
Nhìn về phía Vô Song, việc đổi tên Tây Thi đương nhiên sẽ không nói.
“Thiên hạ chỉ có 7 bộ Đế Đạo Võ Học, ngươi liền nắm tới tay 3 bộ, quả thực là đại khí vận, đáng tiếc Thành Cát Tư Hãn – Thiết Mộc Chân hiện tại chưa xưng đế, cũng chưa đến thời điểm hắn sáng tạo ra Thương Lang Chiến Hồn nếu không ngươi liền có 4 bộ”.
“Thiên Tử Quyền Pháp đã thất truyền, nghe nói Hán Vũ Đế khi chết liền mang theo, để lại trong di mộ mà di mộ của hắn thì lại có tuyệt thế hung hồn cùng long mạch nhà Hán thủ hộ, đến cả ta cũng không muốn tiến vào, hiện tại chỉ sợ trong tay Đế Thích Thiên”.
“Như Lai Thần Chưởng là vật nhà Đường, thứ này ta lười tìm cũng lười động vào, ngươi tìm được hay không liền là vận khí của ngươi, vật Đường triều ta không quan tâm”.
“Tu La Phù Đồ Công tại thời điểm này căn bản không có, Chu Nguyên Chương tiểu tử còn chưa sinh ra, thế giới này hiện tại chưa từng tồn tại, ta khi xưa cũng không hứng thú, cũng chưa từng đọc qua”.
“Ngươi quay lại thế giới kia, nếu có cơ duyên có thể đim tìm thử, Đế Đạo Võ Học thứ này có càng nhiều càng tốt, so với võ học bình thường chỉ có cao hơn, tuyệt không thấp hơn “.
Nói xong... Tây Thi liền tiến lên một bước, tốc độ của nàng rất nhanh, nàng cứ như vậy ôm Vô Song một cái.
Hai... nữ nhân cứ như vậy lằng lặng mà ôm nhau, Vô Song thậm chí cảm giác được làn u hương thơm ngát trên người Tây Thi, cảm nhận được cơ thể hoàn mỹ vô khuyết của nàng.
Vô Song hai tay run lên, cũng nhẹ ôm lấy nàng.
_ _ _ _ _ _ _
Chẳng biết qua bao lâu, Tây Thi mới buông Vô Song ra, nàng nhẹ nhàng cười, nụ cười từ tận chân tâm.
“Được rồi, tỷ tỷ không giữ ngươi lại nữa, tỷ tỷ lúc này liền đi mang về Hoàng Dung của ngươi rồi đưa ngươi trở về”.
Hành trình 4 năm của Vô Song tại thế giới này rốt cuộc kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.