Chương 118: Sống cùng Chết
Người Qua Đường Ất
11/11/2017
Hai ngày sau trận chiến tại Sơn Nam Tây Đạo, lúc này Mục Nhân Thanh cùng Mạc Ly đang có mặt tại một trang viên tương đối rộng rãi.
Trang viên này nằm trong Mục Dã Thành, một thành trấn cỡ vừa tại Hoài Nam Đạo, cũng là cách Tương Dương Thành không quá xa, khoảng gần 2 ngày lộ trình mà thôi.
Trang viên rất rộng, toàn bộ tường đều sơn màu trắng, cửa cao hơn 3m, đủ lớn để 3-4 người dàn hàng ngang đi vào, bên trong là một mảnh sân rộng toàn bộ đều lát đá hoa cương, cũng chẳng thiếu những dòng suối nhân tạo hay vài hòn non bộ tinh tế.
Nhìn tổng thể đây là một trang viên rất đẹp, chỉ dành cho kẻ có tiền.
Đáng nói nhất là.... ở cửa của trang viên có một tấm biển, một tấm biển với những dòng chữ đều được làm bằng hoàng kim sáng long lánh.
Ở trên đó ghi ‘Đồng Bút Thiết Toán”.
Đồng Bút Thiết Toán trên giang hồ danh vọng không cao, cũng chẳng mấy ai biết người này là ai, tuy nhiên Đồng Bút Thiết Toán lại có một thân phận khác.
Đồng Bút Thiết Toán tên thật là Hoàng Chân.
Không mấy ai quan tâm Hoàng Chân võ công thế nào, dù sao cũng chẳng ai tin Hoàng Chân có võ công.
Hoàng Chân là một lão nhân đặc biệt, ở trên tấm bảng hiệu kia toàn bộ đều là hoàng thượng ngự phong.
Năm đó Thuận Trị Đế đích thân tặng Hoàng Chân.
Hoàng Chân rất giỏi kỳ môn độn giáp, giỏi xem phong thủy thậm bảo địa, thế núi thế đất.
Ở thời đại này loại người như Hoàng Chân bị coi là giang hồ đạo sỹ hay nói trắng ra là thấy bói.
Tuy nhiên nếu ở kiếp sau, Hoàng Chân có thể coi là một cái phong thủy đại sư, thậm chí là kiến trúc sư đại tài.
Nói về kiến trúc.... Hoàng Chân năm đó chính là người thiết kế Tử Cấm Thành.
Chỉ riêng một việc này, đã đủ để thế nhân ngước mắt mà nhìn.
Tử Cấm Thành là do Hoàng Chân thiết kế, cũng là do Hoàng Chân đốc công.
Hắn làm tuyệt đến mức, Hoàng Thường còn phải tấm tắc ngợi khen, sau đó được Thuận Trị phong tặng bản vàng.
Hoàng Chân làm người hơi hơi quái dị, không thích ra ngoài cũng không mấy tiếp xúc với người khác tuy nhiên tiền tài cứ tự động tìm đến người này.
Nói về tài sản, Hoàng Chân trong tay chí ít cũng có 1 triệu lượng bạc.
Trên giang hồ, Hoàng Chân cái tên này cực kỳ xa lạ, cùng lắm nếu hỏi 10 người thì 9 người sẽ không biết.
Người còn lại gãi đầu gãi tai một chút, rồi sẽ nghi hoặc “Hắn có quan hệ gì với Hoàng Thường không?”.
Giang hồ là vậy nhưng trong giới quyền quý thì rất khác, Hoàng Chân người này chỉ cần mở miệng, tiền bạc liền không ngừng chảy đến túi hắn.
Thứ Hoàng Chân thích làm nhất là thiết kế trang viên cùng trạch viện, thỉnh thoảng sẽ đi xem lô đất, sẽ đi nhìn bảo địa, giúp người chọn địa điểm xây nhà, định cư.
Cả đời Hoàng Chân cũng đã thành công thiết kế gần trăm kiến trúc, người có thể động ông ta ra tay không đại phú thì cũng đại quý. Không phải đại quan trong triều thì cũng là vương công quý tộc.
Thậm chí tại Mục Dã Thành còn có câu...
“Đầu tiên là Hoàng địa chủ, sau đó mới là thành chủ”.
Lời nói của Hoàng Chân có trọng lượng rất nặng, danh khí của hắn trong giới quyền quý của Đại Thanh cực cao.
Tuy nhiên Hoàng Chân có một bí mật.
Hắn không yếu, hắn rất mạnh, Hoàng Chân là một cái Đại Tông Sư cao thủ hàng thật giá thật chỉ là cả đời Hoàng Chân hắn chưa phải động võ mà thôi.
Mục Nhân Thanh trong những năm tháng khó khăn nhất của cuộc đời, ông ta thu được ba cái hảo đệ tử.
Đại đệ tử năm nay hơn 60 tuổi, hắn chính là Đồng Bút Thiết Toán – Hoàng Chân.
Nhị đệ tử Vô Địch Thiết Quyền – Quy Tân Thụ.
Tam đê tử - Kim Xà Lang Quân Viên Thừa Chí.
Trong ba đệ tử này, Hoàng Chân có cuộc sống tốt đẹp nhất, không nhiễm thế sự.
Quy Tân Thụ cùng Viên Thừa Chí lại tương đối long đong lận đận, thậm chí Quy Tân Thụ đã chết được 10 năm nay.
Lần này để cắt đuôi truy binh Đại Thanh, Mục Nhân Thanh liền mang Mạc Ly cùng đoàn người tiến về biệt viện của Hoàng Chân.
Ở nơi này liền tuyệt đối an toàn.
.......
Trong hai ngày nay, hai người đáng phải nói nhất, liền là Viên Quán Nam cùng Tiêu Trung Tuệ.
Hai người này thật sự số khổ, bọn họ quá thảm hại.
Viên Quán Nam một đời đại hiệp lại bị tháo hết gân cốt thành một cái phế nhân.
Tiêu Trung Tuệ, một đời mỹ nhân lại bị người khác hủy dung.
Cả hai người nếu không phải Ngụy Trung Hiền không cho chết đã sớm tự sát vô số lần.
Bây giờ lại thêm vô số an hem huynh đệ của mình vì mình mà chết, cả Uyên Ương Đao cũng bị triều đình đoạt đi, đối với cả hai đều là vô tận bi ai, là vô tận đắng cay.
Nếu không phải có Mục Nhân Thanh dùng Tử Hà Thần Công cứu trị điều hòa thương thế trong người đồng thời điểm huyệt không cho đôi vợ chồng này tự sát, bọn họ cũng đã sớm chết.
Công bằng mà nói, Viên Quán Nam cùng Tiêu Trung Tuệ rất đáng thương.
Vô Song cũng có chút thương cảm cho đôi vợ chồng này, hai người cũng là hai cái nhân vật chính trong Kim Dung có điều cùng là nhân vật chính vậy mà số phận khác nhau như vậy?.
Đành rằng Uyên Ương Đao bộ tiểu thuyết này căn bản không mấy người xem, chẳng có mấy danh tiếng nhưng nhân vật chính vẫn là nhân vật chính.
Nếu chỉ xét những người Vô Song gặp, cặp nhân vật chính này quá thảm quá thảm.
Trong hai ngày nay, cũng may có Mộc Uyển Thanh thường xuyên ở lại chăm sóc Tiêu Trung Tuệ cùng Viên Quán Nam, nếu không cũng chẳng biết bọn họ làm ra điều gì nữa.
.......
Cửa phòng chậm rãi mở ra, để những tia sáng mặt trời nhẹ chiếu vào.
Vô Song khẽ bước vào rồi chậm rãi đóng cửa lại, theo những tia sáng hiếm hoi chiếu vào, đập vào mắt Vô Song là khuôn mặt của Tiêu Trung Tuệ.
Nhìn khuôn mặt của nàng, Vô Song cũng khẽ run lên.
Đây không phải là lần đầu tiên, Vô Song thấy khuôn mặt của Tiêu Trung Tuệ, nhưng hắn nhìn lần nào cũng đều khó mà chịu nổi.
Không phải vì nàng xấu, không phải vì nàng hiện nay quá kinh dị mà là thủ đoạn của Ngụy Trung Hiền, người này quá tàn nhẫn.
Vô Song lúc trước không rõ Ngụy Trung Hiền nhưng hiện nay hắn đã biết, người này không hổ là 5000 năm Trung Hoa lịch sử đệ nhất thái giám, thủ đoạn của kẻ này chính Vô Song cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Vô Song bước vào, Tiêu Trung Tuệ khẽ liếc nhìn hắn, nửa khuôn mặt bên trái của nàng đều bị hủy đi, thậm chí mắt trái cũng bị móc ra, để lộ một cái lỗ đen đáng sợ.
Viên Quán Nam nằm trên cách đó không xa, hắn bị điểm á huyệt không thể nói, tất nhiên việc này là ngăn hắn tự sát.
Chân tay tuy chưa bị chặt nhưng gân cốt đều đã tháo ra, Viên Quán Nam ngay cả tiểu tiện cũng không thể tự chủ, hắn đời này liền là phế nhân.
Bên cạnh VIên Quán Nam, Mộc Uyên Thanh đang khẽ giúp vị thúc thúc của mình lau mặt, sau đó nàng chậm rãi vò khăn trong chậu nước nóng, nhẹ đứng lên nhìn Vô Song.
Vô Song lúc này vẫn mang tên Đông Phương Bạch, dù sao tên ‘Vô Song’ của hắn quá mức mẫn cảm, màu tóc trắng là điểm dễ nhận ra nhất hiện nay, nếu hai thân phận bị khám phá ra là một người liền sẽ liên lụy rất nhiều, rất nhiều.
Uyển Thanh nhìn thấy Vô Song, liền khẽ cúi đầu, từ sau trận chiến hôm đó bản thân Mộc Uyển Thanh cứ như cố tình tránh mặt Vô Song vậy, nàng thường xuyên cúi đầu với hắn, cũng chẳng mấy khi nói câu nào, đây căn bản không phải Mộc Uyển Thanh hắn từng biết.
Đương nhiên Vô Song cũng không phải Vô Song của những ngày đầu xuyên việt, hắn cũng biết một số thứ, ít nhất hắn hiểu hình ảnh của mình trong mắt Uyển Thanh đã thay đổi, về phần nàng thay đổi đến mức nào, liền quá tầm hiểu biết của Vô Song.
Mộc Uyển Thanh đang muốn ra ngoài, nàng đột nhiên thấy Vô Song nắm lấy cổ tay mình, sau đó giữ lại.
Vô Song trong hình tượng mặt trắng nhỏ, khác với Vô Song trong mặt nạ đỏ kia, điều này làm Mộc Uyển Thanh rất mâu thuẫn, bất quá lúc này khí thế trên người Vô Song toàn bộ thay đổi.
Ánh mắt của hắn nhìn Uyển Thanh, khiến nàng bất giác... không muốn phản kháng.
“Ở lại đây đi”.
Giọng nói thản nhiên của Vô Song vang lên, rồi Vô Song giúp Uyển Thanh đặt chậu nước xuống, hắn cứ thế kéo tay Uyển Thanh đến chỗ Tiêu Trung Tuệ.
Vô Song mấy ngày hôm nay, bản thân hắn đã suy nghĩ rất nhiều.
Lần đối mặt với Ngụy Trung Hiền đó, để hắn thật sâu nhận thức được, mình thiếu cái gì.
Thứ Vô Song thiếu là một chút nhẫn tâm, nhẫn tâm với chính bản thân mình. Hắn ít nhất phải trưởng thành hơn, hắn là một cái nam nhân 30 tuổi chứ không phải một đứa bé 10 tuổi.
Thế giới này cho hắn rất nhiều mộng tưởng, cho hắn những thứ tình cảm kiếp trước hắn không có, nơi đây sưởi ấm trái tim lạnh giá của hắn chỉ là trong cái cảm giác ấm áp đó, làm Vô Song quên mất mặt trái của thế giới này, nó vốn là một thế giới rất tàn nhẫn.
Uyển Thanh không hiểu Vô Song định làm gì, chỉ thấy Vô Song bế Viên Quán Nam lên, sau đó đặt lên giường của Tiêu Trung Tuệ.Hai vợ chồng bọn họ vẫn là bị điểm huyệt, đương nhiên sẽ không thể phản kháng Vô Song có điều ánh mắt vẫn có thể biết hắn đang tính làm gì.
Ánh mắt của hai người này có một điểm chung, ánh mắt vô hồn, không có sức sống, ánh mắt chỉ cầu.... giải thoát.
Vô Song thở ra một hơi, sau đó trong sự kinh ngạc của Mộc Uyển Thanh, Vô Song giải huyệt đạo cho Viên Quán Nam.
Hành động này không khác gì nối giáo cho giặc, bởi Viên Quán Nam chỉ cầu được chết, nếu giải huyệt cho hắn, Viên Quán Nam Sẽ tìm đến cái chết.
Tuy nhiên hành động của Viên Quán Nam tuyệt đối không nhanh bằng Vô Song, một tay Vô Song đặt dưới cằm hắn, sau đó khẽ bẻ.
Viên Quán Nam liền bị lệch khớp, hắn lúc này thậm chí nói cũng không nổi.
Vô Song thản nhiên ngồi xuống đối diện hai vợ chồng.
Hắn rút một con dao trên đùi ra, rồi cắm xuống giường.
“Chết bất quá là đầu rơi xuống đất, chết đương nhiên là nhẹ nhõm rất nhiều, ta cũng biết hai ngươi không sợ chết, ta cũng là cảm phục hai người, ta là một cái cực kỳ sợ chết”.
“Hai cái người không sợ chết đương nhiên là anh hùng, kẻ sợ chết chắc chắn sẽ là tiểu nhân, bất quá trong mắt tiểu nhân ta đây, hai cái anh hùng các ngươi khác gì rác rưởi?”.
“Loại rác rưởi mang theo huynh đệ vào sinh ra tử cùng mình chết sạch, loại rác rưởi võ công không đủ nhưng tự tin có thừa, loại rác rưởi mang theo bao nhiêu sinh mạng huynh đệ chôn cùng, loại rác rưởi thậm chí đến cả thần binh của Thiên Địa Hội giữ cũng không được”.
Nói đến đây, Vô Song đầy khinh thường nhìn Viên Quán Nam rồi giúp hắn chỉnh lại phần cằm.
Giọng nói của Vô Song vẫn vang lên như một loại ma âm, đầy tính miệt thị.
“Quan trọng nhất, Viên Quán Nam ngươi là một cái siêu cấp rác rưởi, nam nhân đến cả nữ nhân của mình còn bảo vệ không xong, chết đi cho khuất mắt”.
Lời của Vô Song nói thực sự không khác gì hai cái tát thẳng vào mặt Viên Quán Nam cùng Tiêu Trung Tuệ.
Thậm chí hắn còn khiến Mộc Uyển Thanh hai mắt bốc lên nộ hỏa, Mộc Uyển Thanh thậm chí muốn dơ tay lên, tát cho Vô Song một cái.
Mộc Uyển Thanh quả thực ra tay, nàng tát thẳng Vô Song một cái, dưới tấm khăn che mặt kia, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Đông Phương Bạch ngươi im miệng cho ta, nếu người con dám vũ nhục A Di, Mộc Uyển Thanh ta liền giết ngươi”.
Vô Song nhận một tát của Uyển Thanh, hắn căn bản không nói gì, hắn cầm lấy con dao cắm trên giường, một tay giải huyệt luôn cho Tiêu Trung Tuệ.
“Tiêu nữ hiệp, người tự sát đi, Đông Phương Bạch ta tuyệt đối không ngăn cản người, bất quá ta có thể đảm bảo, ngày hôm nay trong hai vị chỉ có một người được chết. Tiêu nữ hiệp người lựa chọn đi, đâm phu quân ngươi một đao giải thoát cho hắn, hay đâm ngươi một đao?”.
Ở bên cạnh Vô Song, Mộc Uyển Thanh trợn tròn mắt, nàng thật sự không tin nổi Vô Song sẽ nói mấy câu này, nàng thậm chí muốn đánh chết Vô Song.
Tiêu Trung Tuệ quay nửa khuôn mặt hình người của mình ra nhìn Vô Song, nàng cầm lấy con dao trong tay, có chút ngơ ngác, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy loại ngôn ngữ này.
Vô Song nhận ra mắt nàng.... lại có chút cảm xúc cho dù là rất nhỏ, hắn liền mỉm cười.
“Biết tại sao trong hai người chỉ có một người được chết không?, ta đã nói rồi chết là hết, chết liền là rất ghê ghớm sự tình bất quá nếu hôm nay cả hai ngươi cùng chết, hai ngươi đều là rác rưởi của rác rưởi, là phế vật của phế vật”.
“Bao nhiêu người vì sai lầm của các ngươi mà chết?, 317 người của Thanh Mộc Đường toàn bộ chết. Trên lưng các ngươi là 317 cái oan hồn, theo hai vị, 317 người đó... bọn họ có gia đình hay không?, liệu có nam nhân nào đang gánh vác gia đình hay không?, nếu là có các người tiếp tục nợ gia đình bọn họ”.
“Mẹ già mất con, vợ mất chồng, con mất cha. một cái gia đình cứ như vậy đổ nát. Hai người các ngươi khác gì thiên tai vô tình ngoài kia?, có khác chỉ khác thiên tai là vô tình, các ngươi lại là cố ý”.
“Trận chiến hôm đó, các ngươi ngất rất đẹp, ngất rất diệu kỳ, vừa vặn không thấy bao nhiêu anh em, bao nhiêu cao thủ của THiên Địa Hội vì ngươi mà chết. Mười vị đường chủ nay còn bốn, các ngươi chí ít nợ sáu người bọn họ một cái mạng”.
“Các ngươi có biết Bạch Bào Quân không?, có biết tử ý của Bạch Bao Quân không?, bọn họ giống như các ngươi chỉ là cầu một chết, nhưng bọn họ là anh hùng, chết là để bảo vệ”.
“Hai người các ngươi, giống cẩu hùng. Trên người mang theo vô số oan hồn, các ngươi chết là để buông bỏ, để chạy trốn, chết dễ lắm, sống đáng sợ hơn nhiều”.
“Ta chửi xong rồi, chửi cũng sướng miệng rồi. Năm nay Đông Phương Bạch ta 10 tuổi, 10 tuổi có thể chỉ thẳng vào mặt hai cái cẩu hùng các ngươi mà chửi, liền có thể coi là không tệ”.
“Ta nói rồi, trong các ngươi một người chết là đủ, người còn lại liền ở lại trả nợ đi, mỗi oan hồn chết vì hai ngươi, hai người liền đến trả, sống nốt cuộc đời này, mà trả “.
“Bọn họ có thể vì các ngươi không oán không hối, các ngươi vì bọn họ làm được cái gì?. Phế vật”.
Nói xong những lời này, Vô Song quay đi, để lại Mộc Uyển Thanh cả người run rẩy.
Mộc Uyển Thanh muốn tát Vô Song cái nữa, thậm chí muốn đánh chết Vô Song, nhưng những lời Vô Song nói rất đúng, nàng không phản bác được, nàng thậm chí.... bị thứ khí thể kia của Vô Song hoàn toàn ảnh hưởng, nàng cảm thấy đây mới đúng là Vô Song mà nàng muốn thấy, là người trên chiến trường kia cứu nàng.
Vô Song bước đi không nhan cũng chẳng chậm, chỉ là hắn lúc này thật sự rất áp lực, hắn đang đợi.
Không biết có phải ông trời phù hộ hay không, Vô Song trước khi đi ra ngoài, âm thanh Viên Quán Nam vang lên.
Giọng của hắn khản đặc lại, thậm chí nói không ra hơi, hắn lền tiếng làm lồng ngực như muốn nứt ra.
“Ta đúng là một cái rác rưởi của rác rưởi, nhưng ta có thể làm gì?, trừ cái chết ra ta biết làm gì tạ tội cùng an hem huynh đệ? “.
Viên Quán Nam nói xong, trực tiếp phun ra một ngụm máu, cả người co giật, hắn chính là quá kích động.
Vô Song chính là đợi một câu nói này.
Còn nói được nghĩa là còn quan tâm đến sự đời, liền chưa chết được.
Hắn quay lại nhìn Viên Quán Nam cùng Tiêu Trung Tuệ, ánh mắt của hắn lúc này toát lên hai luồng hàn khí, Tiên Thiên Chí Âm Thể không giữ lại chút nào, toàn bộ phóng thích mà ra.
Thật ra thân là người xuyên việt, Vô Song vẫn có chút hiểu biết.
Đầu tiên mà nói, vết thương hủy dung chưa chắc đã cứu không được, ở hậu thế của Vô Song không ít trường hợp ghép da mặt, hắn cũng không biết có ai thử làm ở thế giới này chưa, nhưng không phải là không thể thử.
Tiếp theo là Viên Quán Nam, Viên Quán Nam bản thân đúng là bị phế đi nhưng đừng quên thế giới này còn có trường hợp nặng hơn hắn, Võ Đang Phái – Du Đại Nham.
Du Đại Nham cũng như Viên Quán Nam có điều vết thương của Viên Quán Nam mới hơn 1 tuần còn Du Đại NHam đã hơn 10 năm.
Bằng vào Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao của Vô Song, bản thân Trương Nhân còn nói Du Đại Nham có thể trị, hắn không tin Viên Quán Nam trị không được.
Lại nói về cứu người, ai hơn được ông ngoại của hắn Dược Vương?.
Vô Song vẫn là có vài phần tự tin, bằng vào suy nghĩ của Vô Song cộng thêm Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, Dược Vương có thể cứu hai vợ chồng này.
Vì vậy Vô Song lúc này trong mắt tràn ngập tự tin.
“ Nếu ta nói ta có cách giúp ngươi đứng lên bình thường thì sao?, đồng thời có thể giúp luôn Tiêu nữa hiệp khôi phục dung mạo?”.
Câu nói của Vô Song không khác gì tiếng sét đánh giữa trời quang, đôi vợ chồng Viên Quán Nam lập tức giật mình, ánh mắt hiện lên một tia kinh dị, sau đó là bàng hoàng không thể tin.
Hai người lần đầu tiên lên tiếng.
“Thật sao?”.
Không hổ là hai vợ chồng nói vậy mà cũng có thể nói cùng một câu.
Tiếp theo Tiêu Trung Tuệ cùng Viên Quán Nam cũng bỏ qua thất thố, vì Viên Quán Nam nói chuyện quá khó khăn, Tiêu Trung Tuệ liền lên tiếng.
“Thiếu hiệp quả thật có thể chữa trị cho Quán Nam?”.
Tiêu Trung Tuệ nữ nhân này, dĩ nhiên không quan tâm mặt mũi mình ra sao, câu hỏi đầu tiên của nàng liền dành cho Viên Quán Nam.
Vô Song đối với Tiêu nữ hiệp liền có nhận thức mới, hắn hai tay chắp lại, khẽ cúi đầu.
“Hai vị đại hiệp, Đông Phương Bạch cũng là bất đắc dĩ mới nói như vậy có điều Dược Vương.... Dược Vương là bạn thân của sư phụ ta, có Dược Vương ra tay, tất nhiên có thể cứu được hai vị”.
“Đông Phương Bạch vẫn mong hai vị hảo hảo dưỡng tốt thương thế, nhất định không thể làm vô số Thiên Địa Hội tránh sĩ ngã xuống vô ích “.
Vô Song rốt cuộc cũng cảm thấy, hắn tương đối hoàn thành nhiệm vụ.
Tiêu Trung Tuệ cùng Đường Quán Nam là hai cái nhân vật chính, Vô Song thật sự không muốn cuộc đời hai người này kết thúc như vậy.
Khi hắn đi ra ngoài cửa, liền nhìn thấy Mạc Ly đứng đó, cô nàng này nhìn hắn mỉm cười, rồi đấm nhẹ vào vai Vô Song.
“Tiểu tử, nói rất hay, bản thiếu gia tương đối công nhận miệng lưỡi của ngươi. Lão gia gia có việc tìm người, đi nhanh đi thôi”.
Vô Song cũng gật đầu, hắn không biết khi hắn rời đi, để lại Mộc Uyển Thanh nhìn chằm chằm theo bóng lưng của hắn.
Mạc Ly ánh mắt lóe lên sau đó bật cười.
“Thích hắn?”.
Mộc Uyển Thanh bị hỏi liền giật bắn cả mình, khuôn mặt liền đỏ lên.
“Không có, Mạc tỷ tỷ người đừng trêu ta được không “.
Mạc Ly dùng tay nhẹ gõ lên đầu nàng.
“Ồ vậy à, vậy thì đương nhiên là tốt, bất quá không phải là ta không dặn trước, tiểu tử kia lúc này còn nhỏ, nếu ngươi tranh thủ thì vẫn được, đợi hắn lớn lên chỉ sợ hậu cung của hắn, không có ngươi”.
Câu này, Mạc Ly nói rất nhỏ, giọng nói phả vào tai Uyển Thanh, tiếp theo Mạc Ly vuốt vuốt mái tóc đen của mình, phi thường tiêu sái đi ra ngoài.
Trong mắt Mạc Ly bản thân Vô Song đương nhiên không giống Thiên Vương, Thiên Vương cả đời chung thủy đâu như Vô Song?.
Ít nhất Mạc Ly biết, ngoại trừ Khinh Huyền ra Vô Song còn có mấy cái nữ nhân khác, chỉ từ một điểm này, hắn thật sự vượt qua cha hắn.
Trang viên này nằm trong Mục Dã Thành, một thành trấn cỡ vừa tại Hoài Nam Đạo, cũng là cách Tương Dương Thành không quá xa, khoảng gần 2 ngày lộ trình mà thôi.
Trang viên rất rộng, toàn bộ tường đều sơn màu trắng, cửa cao hơn 3m, đủ lớn để 3-4 người dàn hàng ngang đi vào, bên trong là một mảnh sân rộng toàn bộ đều lát đá hoa cương, cũng chẳng thiếu những dòng suối nhân tạo hay vài hòn non bộ tinh tế.
Nhìn tổng thể đây là một trang viên rất đẹp, chỉ dành cho kẻ có tiền.
Đáng nói nhất là.... ở cửa của trang viên có một tấm biển, một tấm biển với những dòng chữ đều được làm bằng hoàng kim sáng long lánh.
Ở trên đó ghi ‘Đồng Bút Thiết Toán”.
Đồng Bút Thiết Toán trên giang hồ danh vọng không cao, cũng chẳng mấy ai biết người này là ai, tuy nhiên Đồng Bút Thiết Toán lại có một thân phận khác.
Đồng Bút Thiết Toán tên thật là Hoàng Chân.
Không mấy ai quan tâm Hoàng Chân võ công thế nào, dù sao cũng chẳng ai tin Hoàng Chân có võ công.
Hoàng Chân là một lão nhân đặc biệt, ở trên tấm bảng hiệu kia toàn bộ đều là hoàng thượng ngự phong.
Năm đó Thuận Trị Đế đích thân tặng Hoàng Chân.
Hoàng Chân rất giỏi kỳ môn độn giáp, giỏi xem phong thủy thậm bảo địa, thế núi thế đất.
Ở thời đại này loại người như Hoàng Chân bị coi là giang hồ đạo sỹ hay nói trắng ra là thấy bói.
Tuy nhiên nếu ở kiếp sau, Hoàng Chân có thể coi là một cái phong thủy đại sư, thậm chí là kiến trúc sư đại tài.
Nói về kiến trúc.... Hoàng Chân năm đó chính là người thiết kế Tử Cấm Thành.
Chỉ riêng một việc này, đã đủ để thế nhân ngước mắt mà nhìn.
Tử Cấm Thành là do Hoàng Chân thiết kế, cũng là do Hoàng Chân đốc công.
Hắn làm tuyệt đến mức, Hoàng Thường còn phải tấm tắc ngợi khen, sau đó được Thuận Trị phong tặng bản vàng.
Hoàng Chân làm người hơi hơi quái dị, không thích ra ngoài cũng không mấy tiếp xúc với người khác tuy nhiên tiền tài cứ tự động tìm đến người này.
Nói về tài sản, Hoàng Chân trong tay chí ít cũng có 1 triệu lượng bạc.
Trên giang hồ, Hoàng Chân cái tên này cực kỳ xa lạ, cùng lắm nếu hỏi 10 người thì 9 người sẽ không biết.
Người còn lại gãi đầu gãi tai một chút, rồi sẽ nghi hoặc “Hắn có quan hệ gì với Hoàng Thường không?”.
Giang hồ là vậy nhưng trong giới quyền quý thì rất khác, Hoàng Chân người này chỉ cần mở miệng, tiền bạc liền không ngừng chảy đến túi hắn.
Thứ Hoàng Chân thích làm nhất là thiết kế trang viên cùng trạch viện, thỉnh thoảng sẽ đi xem lô đất, sẽ đi nhìn bảo địa, giúp người chọn địa điểm xây nhà, định cư.
Cả đời Hoàng Chân cũng đã thành công thiết kế gần trăm kiến trúc, người có thể động ông ta ra tay không đại phú thì cũng đại quý. Không phải đại quan trong triều thì cũng là vương công quý tộc.
Thậm chí tại Mục Dã Thành còn có câu...
“Đầu tiên là Hoàng địa chủ, sau đó mới là thành chủ”.
Lời nói của Hoàng Chân có trọng lượng rất nặng, danh khí của hắn trong giới quyền quý của Đại Thanh cực cao.
Tuy nhiên Hoàng Chân có một bí mật.
Hắn không yếu, hắn rất mạnh, Hoàng Chân là một cái Đại Tông Sư cao thủ hàng thật giá thật chỉ là cả đời Hoàng Chân hắn chưa phải động võ mà thôi.
Mục Nhân Thanh trong những năm tháng khó khăn nhất của cuộc đời, ông ta thu được ba cái hảo đệ tử.
Đại đệ tử năm nay hơn 60 tuổi, hắn chính là Đồng Bút Thiết Toán – Hoàng Chân.
Nhị đệ tử Vô Địch Thiết Quyền – Quy Tân Thụ.
Tam đê tử - Kim Xà Lang Quân Viên Thừa Chí.
Trong ba đệ tử này, Hoàng Chân có cuộc sống tốt đẹp nhất, không nhiễm thế sự.
Quy Tân Thụ cùng Viên Thừa Chí lại tương đối long đong lận đận, thậm chí Quy Tân Thụ đã chết được 10 năm nay.
Lần này để cắt đuôi truy binh Đại Thanh, Mục Nhân Thanh liền mang Mạc Ly cùng đoàn người tiến về biệt viện của Hoàng Chân.
Ở nơi này liền tuyệt đối an toàn.
.......
Trong hai ngày nay, hai người đáng phải nói nhất, liền là Viên Quán Nam cùng Tiêu Trung Tuệ.
Hai người này thật sự số khổ, bọn họ quá thảm hại.
Viên Quán Nam một đời đại hiệp lại bị tháo hết gân cốt thành một cái phế nhân.
Tiêu Trung Tuệ, một đời mỹ nhân lại bị người khác hủy dung.
Cả hai người nếu không phải Ngụy Trung Hiền không cho chết đã sớm tự sát vô số lần.
Bây giờ lại thêm vô số an hem huynh đệ của mình vì mình mà chết, cả Uyên Ương Đao cũng bị triều đình đoạt đi, đối với cả hai đều là vô tận bi ai, là vô tận đắng cay.
Nếu không phải có Mục Nhân Thanh dùng Tử Hà Thần Công cứu trị điều hòa thương thế trong người đồng thời điểm huyệt không cho đôi vợ chồng này tự sát, bọn họ cũng đã sớm chết.
Công bằng mà nói, Viên Quán Nam cùng Tiêu Trung Tuệ rất đáng thương.
Vô Song cũng có chút thương cảm cho đôi vợ chồng này, hai người cũng là hai cái nhân vật chính trong Kim Dung có điều cùng là nhân vật chính vậy mà số phận khác nhau như vậy?.
Đành rằng Uyên Ương Đao bộ tiểu thuyết này căn bản không mấy người xem, chẳng có mấy danh tiếng nhưng nhân vật chính vẫn là nhân vật chính.
Nếu chỉ xét những người Vô Song gặp, cặp nhân vật chính này quá thảm quá thảm.
Trong hai ngày nay, cũng may có Mộc Uyển Thanh thường xuyên ở lại chăm sóc Tiêu Trung Tuệ cùng Viên Quán Nam, nếu không cũng chẳng biết bọn họ làm ra điều gì nữa.
.......
Cửa phòng chậm rãi mở ra, để những tia sáng mặt trời nhẹ chiếu vào.
Vô Song khẽ bước vào rồi chậm rãi đóng cửa lại, theo những tia sáng hiếm hoi chiếu vào, đập vào mắt Vô Song là khuôn mặt của Tiêu Trung Tuệ.
Nhìn khuôn mặt của nàng, Vô Song cũng khẽ run lên.
Đây không phải là lần đầu tiên, Vô Song thấy khuôn mặt của Tiêu Trung Tuệ, nhưng hắn nhìn lần nào cũng đều khó mà chịu nổi.
Không phải vì nàng xấu, không phải vì nàng hiện nay quá kinh dị mà là thủ đoạn của Ngụy Trung Hiền, người này quá tàn nhẫn.
Vô Song lúc trước không rõ Ngụy Trung Hiền nhưng hiện nay hắn đã biết, người này không hổ là 5000 năm Trung Hoa lịch sử đệ nhất thái giám, thủ đoạn của kẻ này chính Vô Song cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Vô Song bước vào, Tiêu Trung Tuệ khẽ liếc nhìn hắn, nửa khuôn mặt bên trái của nàng đều bị hủy đi, thậm chí mắt trái cũng bị móc ra, để lộ một cái lỗ đen đáng sợ.
Viên Quán Nam nằm trên cách đó không xa, hắn bị điểm á huyệt không thể nói, tất nhiên việc này là ngăn hắn tự sát.
Chân tay tuy chưa bị chặt nhưng gân cốt đều đã tháo ra, Viên Quán Nam ngay cả tiểu tiện cũng không thể tự chủ, hắn đời này liền là phế nhân.
Bên cạnh VIên Quán Nam, Mộc Uyên Thanh đang khẽ giúp vị thúc thúc của mình lau mặt, sau đó nàng chậm rãi vò khăn trong chậu nước nóng, nhẹ đứng lên nhìn Vô Song.
Vô Song lúc này vẫn mang tên Đông Phương Bạch, dù sao tên ‘Vô Song’ của hắn quá mức mẫn cảm, màu tóc trắng là điểm dễ nhận ra nhất hiện nay, nếu hai thân phận bị khám phá ra là một người liền sẽ liên lụy rất nhiều, rất nhiều.
Uyển Thanh nhìn thấy Vô Song, liền khẽ cúi đầu, từ sau trận chiến hôm đó bản thân Mộc Uyển Thanh cứ như cố tình tránh mặt Vô Song vậy, nàng thường xuyên cúi đầu với hắn, cũng chẳng mấy khi nói câu nào, đây căn bản không phải Mộc Uyển Thanh hắn từng biết.
Đương nhiên Vô Song cũng không phải Vô Song của những ngày đầu xuyên việt, hắn cũng biết một số thứ, ít nhất hắn hiểu hình ảnh của mình trong mắt Uyển Thanh đã thay đổi, về phần nàng thay đổi đến mức nào, liền quá tầm hiểu biết của Vô Song.
Mộc Uyển Thanh đang muốn ra ngoài, nàng đột nhiên thấy Vô Song nắm lấy cổ tay mình, sau đó giữ lại.
Vô Song trong hình tượng mặt trắng nhỏ, khác với Vô Song trong mặt nạ đỏ kia, điều này làm Mộc Uyển Thanh rất mâu thuẫn, bất quá lúc này khí thế trên người Vô Song toàn bộ thay đổi.
Ánh mắt của hắn nhìn Uyển Thanh, khiến nàng bất giác... không muốn phản kháng.
“Ở lại đây đi”.
Giọng nói thản nhiên của Vô Song vang lên, rồi Vô Song giúp Uyển Thanh đặt chậu nước xuống, hắn cứ thế kéo tay Uyển Thanh đến chỗ Tiêu Trung Tuệ.
Vô Song mấy ngày hôm nay, bản thân hắn đã suy nghĩ rất nhiều.
Lần đối mặt với Ngụy Trung Hiền đó, để hắn thật sâu nhận thức được, mình thiếu cái gì.
Thứ Vô Song thiếu là một chút nhẫn tâm, nhẫn tâm với chính bản thân mình. Hắn ít nhất phải trưởng thành hơn, hắn là một cái nam nhân 30 tuổi chứ không phải một đứa bé 10 tuổi.
Thế giới này cho hắn rất nhiều mộng tưởng, cho hắn những thứ tình cảm kiếp trước hắn không có, nơi đây sưởi ấm trái tim lạnh giá của hắn chỉ là trong cái cảm giác ấm áp đó, làm Vô Song quên mất mặt trái của thế giới này, nó vốn là một thế giới rất tàn nhẫn.
Uyển Thanh không hiểu Vô Song định làm gì, chỉ thấy Vô Song bế Viên Quán Nam lên, sau đó đặt lên giường của Tiêu Trung Tuệ.Hai vợ chồng bọn họ vẫn là bị điểm huyệt, đương nhiên sẽ không thể phản kháng Vô Song có điều ánh mắt vẫn có thể biết hắn đang tính làm gì.
Ánh mắt của hai người này có một điểm chung, ánh mắt vô hồn, không có sức sống, ánh mắt chỉ cầu.... giải thoát.
Vô Song thở ra một hơi, sau đó trong sự kinh ngạc của Mộc Uyển Thanh, Vô Song giải huyệt đạo cho Viên Quán Nam.
Hành động này không khác gì nối giáo cho giặc, bởi Viên Quán Nam chỉ cầu được chết, nếu giải huyệt cho hắn, Viên Quán Nam Sẽ tìm đến cái chết.
Tuy nhiên hành động của Viên Quán Nam tuyệt đối không nhanh bằng Vô Song, một tay Vô Song đặt dưới cằm hắn, sau đó khẽ bẻ.
Viên Quán Nam liền bị lệch khớp, hắn lúc này thậm chí nói cũng không nổi.
Vô Song thản nhiên ngồi xuống đối diện hai vợ chồng.
Hắn rút một con dao trên đùi ra, rồi cắm xuống giường.
“Chết bất quá là đầu rơi xuống đất, chết đương nhiên là nhẹ nhõm rất nhiều, ta cũng biết hai ngươi không sợ chết, ta cũng là cảm phục hai người, ta là một cái cực kỳ sợ chết”.
“Hai cái người không sợ chết đương nhiên là anh hùng, kẻ sợ chết chắc chắn sẽ là tiểu nhân, bất quá trong mắt tiểu nhân ta đây, hai cái anh hùng các ngươi khác gì rác rưởi?”.
“Loại rác rưởi mang theo huynh đệ vào sinh ra tử cùng mình chết sạch, loại rác rưởi võ công không đủ nhưng tự tin có thừa, loại rác rưởi mang theo bao nhiêu sinh mạng huynh đệ chôn cùng, loại rác rưởi thậm chí đến cả thần binh của Thiên Địa Hội giữ cũng không được”.
Nói đến đây, Vô Song đầy khinh thường nhìn Viên Quán Nam rồi giúp hắn chỉnh lại phần cằm.
Giọng nói của Vô Song vẫn vang lên như một loại ma âm, đầy tính miệt thị.
“Quan trọng nhất, Viên Quán Nam ngươi là một cái siêu cấp rác rưởi, nam nhân đến cả nữ nhân của mình còn bảo vệ không xong, chết đi cho khuất mắt”.
Lời của Vô Song nói thực sự không khác gì hai cái tát thẳng vào mặt Viên Quán Nam cùng Tiêu Trung Tuệ.
Thậm chí hắn còn khiến Mộc Uyển Thanh hai mắt bốc lên nộ hỏa, Mộc Uyển Thanh thậm chí muốn dơ tay lên, tát cho Vô Song một cái.
Mộc Uyển Thanh quả thực ra tay, nàng tát thẳng Vô Song một cái, dưới tấm khăn che mặt kia, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Đông Phương Bạch ngươi im miệng cho ta, nếu người con dám vũ nhục A Di, Mộc Uyển Thanh ta liền giết ngươi”.
Vô Song nhận một tát của Uyển Thanh, hắn căn bản không nói gì, hắn cầm lấy con dao cắm trên giường, một tay giải huyệt luôn cho Tiêu Trung Tuệ.
“Tiêu nữ hiệp, người tự sát đi, Đông Phương Bạch ta tuyệt đối không ngăn cản người, bất quá ta có thể đảm bảo, ngày hôm nay trong hai vị chỉ có một người được chết. Tiêu nữ hiệp người lựa chọn đi, đâm phu quân ngươi một đao giải thoát cho hắn, hay đâm ngươi một đao?”.
Ở bên cạnh Vô Song, Mộc Uyển Thanh trợn tròn mắt, nàng thật sự không tin nổi Vô Song sẽ nói mấy câu này, nàng thậm chí muốn đánh chết Vô Song.
Tiêu Trung Tuệ quay nửa khuôn mặt hình người của mình ra nhìn Vô Song, nàng cầm lấy con dao trong tay, có chút ngơ ngác, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy loại ngôn ngữ này.
Vô Song nhận ra mắt nàng.... lại có chút cảm xúc cho dù là rất nhỏ, hắn liền mỉm cười.
“Biết tại sao trong hai người chỉ có một người được chết không?, ta đã nói rồi chết là hết, chết liền là rất ghê ghớm sự tình bất quá nếu hôm nay cả hai ngươi cùng chết, hai ngươi đều là rác rưởi của rác rưởi, là phế vật của phế vật”.
“Bao nhiêu người vì sai lầm của các ngươi mà chết?, 317 người của Thanh Mộc Đường toàn bộ chết. Trên lưng các ngươi là 317 cái oan hồn, theo hai vị, 317 người đó... bọn họ có gia đình hay không?, liệu có nam nhân nào đang gánh vác gia đình hay không?, nếu là có các người tiếp tục nợ gia đình bọn họ”.
“Mẹ già mất con, vợ mất chồng, con mất cha. một cái gia đình cứ như vậy đổ nát. Hai người các ngươi khác gì thiên tai vô tình ngoài kia?, có khác chỉ khác thiên tai là vô tình, các ngươi lại là cố ý”.
“Trận chiến hôm đó, các ngươi ngất rất đẹp, ngất rất diệu kỳ, vừa vặn không thấy bao nhiêu anh em, bao nhiêu cao thủ của THiên Địa Hội vì ngươi mà chết. Mười vị đường chủ nay còn bốn, các ngươi chí ít nợ sáu người bọn họ một cái mạng”.
“Các ngươi có biết Bạch Bào Quân không?, có biết tử ý của Bạch Bao Quân không?, bọn họ giống như các ngươi chỉ là cầu một chết, nhưng bọn họ là anh hùng, chết là để bảo vệ”.
“Hai người các ngươi, giống cẩu hùng. Trên người mang theo vô số oan hồn, các ngươi chết là để buông bỏ, để chạy trốn, chết dễ lắm, sống đáng sợ hơn nhiều”.
“Ta chửi xong rồi, chửi cũng sướng miệng rồi. Năm nay Đông Phương Bạch ta 10 tuổi, 10 tuổi có thể chỉ thẳng vào mặt hai cái cẩu hùng các ngươi mà chửi, liền có thể coi là không tệ”.
“Ta nói rồi, trong các ngươi một người chết là đủ, người còn lại liền ở lại trả nợ đi, mỗi oan hồn chết vì hai ngươi, hai người liền đến trả, sống nốt cuộc đời này, mà trả “.
“Bọn họ có thể vì các ngươi không oán không hối, các ngươi vì bọn họ làm được cái gì?. Phế vật”.
Nói xong những lời này, Vô Song quay đi, để lại Mộc Uyển Thanh cả người run rẩy.
Mộc Uyển Thanh muốn tát Vô Song cái nữa, thậm chí muốn đánh chết Vô Song, nhưng những lời Vô Song nói rất đúng, nàng không phản bác được, nàng thậm chí.... bị thứ khí thể kia của Vô Song hoàn toàn ảnh hưởng, nàng cảm thấy đây mới đúng là Vô Song mà nàng muốn thấy, là người trên chiến trường kia cứu nàng.
Vô Song bước đi không nhan cũng chẳng chậm, chỉ là hắn lúc này thật sự rất áp lực, hắn đang đợi.
Không biết có phải ông trời phù hộ hay không, Vô Song trước khi đi ra ngoài, âm thanh Viên Quán Nam vang lên.
Giọng của hắn khản đặc lại, thậm chí nói không ra hơi, hắn lền tiếng làm lồng ngực như muốn nứt ra.
“Ta đúng là một cái rác rưởi của rác rưởi, nhưng ta có thể làm gì?, trừ cái chết ra ta biết làm gì tạ tội cùng an hem huynh đệ? “.
Viên Quán Nam nói xong, trực tiếp phun ra một ngụm máu, cả người co giật, hắn chính là quá kích động.
Vô Song chính là đợi một câu nói này.
Còn nói được nghĩa là còn quan tâm đến sự đời, liền chưa chết được.
Hắn quay lại nhìn Viên Quán Nam cùng Tiêu Trung Tuệ, ánh mắt của hắn lúc này toát lên hai luồng hàn khí, Tiên Thiên Chí Âm Thể không giữ lại chút nào, toàn bộ phóng thích mà ra.
Thật ra thân là người xuyên việt, Vô Song vẫn có chút hiểu biết.
Đầu tiên mà nói, vết thương hủy dung chưa chắc đã cứu không được, ở hậu thế của Vô Song không ít trường hợp ghép da mặt, hắn cũng không biết có ai thử làm ở thế giới này chưa, nhưng không phải là không thể thử.
Tiếp theo là Viên Quán Nam, Viên Quán Nam bản thân đúng là bị phế đi nhưng đừng quên thế giới này còn có trường hợp nặng hơn hắn, Võ Đang Phái – Du Đại Nham.
Du Đại Nham cũng như Viên Quán Nam có điều vết thương của Viên Quán Nam mới hơn 1 tuần còn Du Đại NHam đã hơn 10 năm.
Bằng vào Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao của Vô Song, bản thân Trương Nhân còn nói Du Đại Nham có thể trị, hắn không tin Viên Quán Nam trị không được.
Lại nói về cứu người, ai hơn được ông ngoại của hắn Dược Vương?.
Vô Song vẫn là có vài phần tự tin, bằng vào suy nghĩ của Vô Song cộng thêm Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, Dược Vương có thể cứu hai vợ chồng này.
Vì vậy Vô Song lúc này trong mắt tràn ngập tự tin.
“ Nếu ta nói ta có cách giúp ngươi đứng lên bình thường thì sao?, đồng thời có thể giúp luôn Tiêu nữa hiệp khôi phục dung mạo?”.
Câu nói của Vô Song không khác gì tiếng sét đánh giữa trời quang, đôi vợ chồng Viên Quán Nam lập tức giật mình, ánh mắt hiện lên một tia kinh dị, sau đó là bàng hoàng không thể tin.
Hai người lần đầu tiên lên tiếng.
“Thật sao?”.
Không hổ là hai vợ chồng nói vậy mà cũng có thể nói cùng một câu.
Tiếp theo Tiêu Trung Tuệ cùng Viên Quán Nam cũng bỏ qua thất thố, vì Viên Quán Nam nói chuyện quá khó khăn, Tiêu Trung Tuệ liền lên tiếng.
“Thiếu hiệp quả thật có thể chữa trị cho Quán Nam?”.
Tiêu Trung Tuệ nữ nhân này, dĩ nhiên không quan tâm mặt mũi mình ra sao, câu hỏi đầu tiên của nàng liền dành cho Viên Quán Nam.
Vô Song đối với Tiêu nữ hiệp liền có nhận thức mới, hắn hai tay chắp lại, khẽ cúi đầu.
“Hai vị đại hiệp, Đông Phương Bạch cũng là bất đắc dĩ mới nói như vậy có điều Dược Vương.... Dược Vương là bạn thân của sư phụ ta, có Dược Vương ra tay, tất nhiên có thể cứu được hai vị”.
“Đông Phương Bạch vẫn mong hai vị hảo hảo dưỡng tốt thương thế, nhất định không thể làm vô số Thiên Địa Hội tránh sĩ ngã xuống vô ích “.
Vô Song rốt cuộc cũng cảm thấy, hắn tương đối hoàn thành nhiệm vụ.
Tiêu Trung Tuệ cùng Đường Quán Nam là hai cái nhân vật chính, Vô Song thật sự không muốn cuộc đời hai người này kết thúc như vậy.
Khi hắn đi ra ngoài cửa, liền nhìn thấy Mạc Ly đứng đó, cô nàng này nhìn hắn mỉm cười, rồi đấm nhẹ vào vai Vô Song.
“Tiểu tử, nói rất hay, bản thiếu gia tương đối công nhận miệng lưỡi của ngươi. Lão gia gia có việc tìm người, đi nhanh đi thôi”.
Vô Song cũng gật đầu, hắn không biết khi hắn rời đi, để lại Mộc Uyển Thanh nhìn chằm chằm theo bóng lưng của hắn.
Mạc Ly ánh mắt lóe lên sau đó bật cười.
“Thích hắn?”.
Mộc Uyển Thanh bị hỏi liền giật bắn cả mình, khuôn mặt liền đỏ lên.
“Không có, Mạc tỷ tỷ người đừng trêu ta được không “.
Mạc Ly dùng tay nhẹ gõ lên đầu nàng.
“Ồ vậy à, vậy thì đương nhiên là tốt, bất quá không phải là ta không dặn trước, tiểu tử kia lúc này còn nhỏ, nếu ngươi tranh thủ thì vẫn được, đợi hắn lớn lên chỉ sợ hậu cung của hắn, không có ngươi”.
Câu này, Mạc Ly nói rất nhỏ, giọng nói phả vào tai Uyển Thanh, tiếp theo Mạc Ly vuốt vuốt mái tóc đen của mình, phi thường tiêu sái đi ra ngoài.
Trong mắt Mạc Ly bản thân Vô Song đương nhiên không giống Thiên Vương, Thiên Vương cả đời chung thủy đâu như Vô Song?.
Ít nhất Mạc Ly biết, ngoại trừ Khinh Huyền ra Vô Song còn có mấy cái nữ nhân khác, chỉ từ một điểm này, hắn thật sự vượt qua cha hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.