Chương 313: Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể
Người Qua Đường Ất
04/07/2018
Bên ngoài xảy ra cái gì, Vô Song không biết.
Vô Song hiện nay cũng không còn rơi vào trạng thái mộng mị không rõ đêm ngày, không rõ thời gian và không gian như trước nữa nhưng Vô Song hiện nay cũng không thể tỉnh lại.
Vô Song như đang nhớ lại nam tử kia, đang muốn bắt trước hành động của nam tử kia.
Hai chân xếp bằng trên giường lớn, ánh mắt vẫn nhắm lại nhưng trong người Vô Song thì đang biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hai đầu hắc long lượn lờ bên ngoài cơ thể hắn, dần dần bao quanh người hắn, tiếp theo đạo lực từng luồng từng luồng bị bức ra khỏi người Vô Song, dần dần từ đỉnh đầu hắn thoát ra ngoài tạo thành một viên tinh thể màu trắng đục.
Hai đầu hắc long bắt đầu diễn một màn song long đoạt châu, mang ma khí lượn lờ xung quanh viên tinh thể này, mỗi lần hắc long hoàn thành một vòng chuyển hoán, lực lượng trong viên tinh thể lại ít đi một phần, đạo lực lại bị nuốt mất một phần.
Đương nhiên đạo lực cũng không phải là thứ dễ hấp thụ như vậy, đây là thế giới của nó, là địa bàn của nó, có thể hiện nay thiên đạo so với trước kia đã trở nên yếu hơn bao giờ hết nhưng mà chung quy nó vẫn là thiên đạo, đây vẫn là địa bàn của nó.
Hai đầu hắc long mỗi lần tiêu hao một tia đạo lực lại sẽ tiêu hao của Vô Song một tia ma lực, hai đầu hắc long này vậy mà muốn đồng hóa cả ma lực cùng đạo lực với nhau, trực tiếp triệt tiêu cả hai loại lực lượng này trong người Vô Song.
Trước kia Vô Song nghĩ đến việc ma lực có liên quan trực tiếp đến hắc long tồn tại nhưng mà hiện nay lại có chút khác biệt, hắn cảm thấy ma lực là ma lực mà hắc long là hắc long, bọn chúng có chút liên quan nhưng không phải là không có không được.
Vô Song như hiểu ý niệm của hắc long, nó rõ ràng vậy mà muốn triệt tiêu ma khí.
Ma khí cùng đạo lực tự mình triệt tiêu lẫn nhau, Vô Song tuyệt đối không cảm nhận được năng lượng chảy vào trong cơ thể mình, nội lực của hắn tuyệt không có gia tăng nhưng mà hai màu trắng đen trong người hắn chẳng biết từ bao giờ cũng bắt đầu quyện vào nhau, không phải là một phần đen một phần trắng nữa mà trực tiếp hòa màu vào nhau.
Theo đạo lực cùng ma khí biến mất, sự hòa quyện này càng ngày càng khăng khít thậm chí trở thành một thể, trong người Vô Song rốt cuộc xuất hiện một thái cực đồ.
Nội lực trong người hắn không còn tồn tại mà triệt để chuyển hóa thành loại năng lượng mới, năng lượng mang theo hai màu trắng đen về phần đạo lực cùng ma khí bị triệt tiêu với nhau nhưng không hiểu vì sao Vô Song cảm giác được bọn chúng cũng không hẳn là hoàn toàn biến mất, có một bộ phận chạy vào cơ thể Vô Song, giúp hắn từ từ thay đổi thể chất.
Hắn không biết gọi thể chất của mình là gì nhưng tuyệt đối đã không còn là Tiên Thiên Chí Âm Thể nữa.
Thể chất của hắn hiện nay không tồn tại Chí Âm Nội Lực, cũng chẳng phải Chí Dương Nội Lực.
Trong người hắn rõ ràng tồn tại dạng năng lượng mới nhưng từ bên ngoài nhìn vào lại cảm thấy không có chút nội lực nào, cứ như mấy chữ Vô Hình – Vô Sắc – Vô Tướng của Tiểu Vô Tướng Công vậy.
Loại năng lượn chưa biết tên này... không phải là nội lực vậy hắn sau này dùng võ kỹ như thế nào?.
Quỳ Hoa Bảo Điển hắn còn có thể dùng như thế nào?.
Vô Song hai mắt vẫn nhắm lại chỉ là ý thức của hắn lúc này vô cùng minh mẫn, hắn biết cơ thể mình đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất nhưng chính hắn cũng không rõ là mạnh hay là yếu? hơn nữa sau này nếu không thể vận dụng Quỳ Hoa Bảo Điển thì hắn phải làm thế nào?.
Trong lòng hắn hơi hơi trầm lại nhưng cũng rất nhanh trở về trạng thái cữ, hắn không phải loại người bi quan.
Vô Song cảm thấy dạng nội lực trong cơ thể mình âm không ra âm, dương không ra dương nhưng tuyệt đối không tầm thường, đây là thứ được tạo ra từ đạo lực cùng ma lực, hai loại lực lượng cực điểm trái chiều với nhau, sao có thể tầm thường?.
Lại nghĩ đến mấy chữ Vô Hình – Vô Sắc – Vô Tướng, rốt cuộc nội tâm Vô Song lại một lần nữa trở nên khó mà bình tĩnh được.
Tiểu Vô Tướng Công sử dụng nội lực bản thân để diễn giải mọi loại võ công trong thiên hạ nhưng mà dạng nội lực trời sinh đi kèm với Tiểu Vô Tướng Công chính là Bắc Minh Chân Khí.
Bắc Minh Thần Công trên lý thuyết sẽ quy toàn bộ các dạng nội lực trở thành Bắc Minh Chân Khí, Bắc Minh Chân Khí là dạng nội lực vô tính, không chi âm dương.
Điều này khiến Bắc Minh Thần Công khác với Cửu Âm Chân Kinh, Quỳ Hoa Bảo Điển, Cửu Dương Thần Công... bởi nội lực của nó không dùng âm hay dương đến xét.
Bắc Minh Chân Khí thật ra dùng cho chiến đấu rất tệ, bản thân BẮc Minh Chân Khí thiên hướng phụ trợ nhiều hơn, đầu tiên Bắc Minh Chân Khí có tác dụng hóa giải mọi dạng nội lực truyền vào trong cơ thể thành Bắc Minh Chân Khí, có thể mạnh mẽ bảo vệ lục phủ ngũ tạng hay kinh mạch của người sử dụng.
Bắc Minh Chân Khí khi bám vào nội lực của đối phương cũng sẽ trực tiếp triệt tiêu dạng nội lực đó rồi chuyển hóa thành Bắc Minh Chân Khí, đây cũng chính là lý do tại sao Bắc Minh Thần Công còn mang theo hiệu quả ‘Hóa Công’.
Ngoại trừ dạng tác dụng này, Bắc Minh Thần Công gần như sẽ không phụ trợ cho võ kỹ nhưng mà nếu nó đi cùng Tiểu Vô Tướng Công thì lại khác.
Tiểu Vô Tướng Công thật sự có thể diễn giải ngược lại Bắc Minh Chân Khí, mang nó trở thành dạng nội lực thích hợp với thứ võ kỹ Tiểu Vô Tướng Công muốn sao chép.
Tiêu Dao Phái đáng sợ cũng chính vì có Tiểu Vô Tướng Công cùng Bắc Minh Thần Công phối hợp với nhau, đây mới gọi là sao chép mọi loại võ công trong thiên hạ.
Vô Song không biết Tiêu Dao Tử nhưng chỉ cần nhìn vào một điểm này cũng làm hắn chân tâm bội phục ông ta bất quá hiện nay trong đầu Vô Song lại hiện lên chút suy nghĩ.
Tiêu Dao Tử cũng là người, vì cái gì có thể luyện thành toàn bộ võ học của Tiêu Dao Phái?.
Bắc Minh Thần Công, Tiểu Vô Tướng Công thậm chí là Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công?.
Muốn truyền dạy lại võ công cho đệ tử thì nhất định phải luyện thành võ công, hơn nữa còn là võ công mà chính bản thân Tiêu Dao Tử sáng tạo ra, Tiêu Dao Tử bằng cái gì có thể sáng tạo ra loại võ công kinh hãi thế tục dạng này?.
Sáng tạo võ công không phải là không thể, ví dụ như Vô Song có thể sáng tạo ra Huyền Âm Thủ, cho dù chỉ đơn giản dựa vào thể chất của mình mà sáng tạo ra võ công mà thôi, độ khó gần như không tồn tại nhưng đây vẫn cứ là sáng tạo võ công.
Sáng tạo võ công quan trọng không phải là thông minh hay không mà là phải có một cái điểm mở đầu, một cái ý tưởng mấu chốt.
Chu Bá Thông tính là thông minh hay đần độn?, vậy mà trong lúc ham chơi, trong lúc không có ai chơi với mình vẫn cứ sáng tạo ra Tả Hữu Hổ Bác Thuật.
Lâm Triều Anh cùng Vương Trùng Dương thiên tư của ai cao hơn?, cái này không nói cũng biết nhưng mà Lâm Triều Anh vì yêu sinh hận lại có thể tự mình sáng tạo ra Cổ Mộ Nội Công, khắc đến chết Toàn Chân Nội Công của Vương Trùng Dương.
Theo Vô Song thấy, Tiêu Dao Tử nhát định sẽ phải có một cái ý tưởng mấu chốt.
Tiểu Vô Tướng Công về mặt nào đó được coi là Âm Nhu Tuyệt Học.
Duy Ngã Độc Tôn Công càng không phải nói, đây là Chí Dương Tuyệt Học.
Bắc Minh Thần Công thì lại là Vô Tính.
Nghĩ một lúc, Vô Song đột nhiên phát hiện ra... rất có thể Tiêu Dao Tử chính là thể chất trong truyền thuyết – Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể.
Chỉ có loại thể chất này mới đủ sức làm tiền đề cho Tiêu Dao Tử sáng tạo ra lý niệm Bắc Minh Thần Công cùng Tiểu Vô Tướng Công.
Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể, thể chất cường địa nhất trong võ lâm, có thể bỏ qua toàn bộ giới hạn, bỏ qua toàn bộ yêu cầu trong võ học bởi nó không còn là phàm thể nữa, nó đã là ‘đạo’ thể.
Thân hình Vô Song hơi run lên một chút, trong cơ thể hắn hình như cũng có một chữ ‘đạo’. là đạo lực?.
Cắn răng một cái, Vô Song rốt cuộc mở mắt ra, ánh mắt khẽ quan sát xung quanh, cảm thấy không có ai ở gần mình, Vô Song mới đứng lên, lấy tay làm kiếm, cả người tiến vào một trạng thái kỳ diệu khác.
Vô Song kiếm thuật chỉ có Nga Mi Kiếm Pháp hơn nữa còn là cơ sở kiếm pháp, kiếm thuật của Vô Song thật ra cũng vô cùng bình thường, nếu không phải kết hợp với tốc độ của Quỳ Hoa Bảo Điển cùng thể chất cỉa bản thân hắn thì kiếm thuật của hắn thậm chí không tính là gì.
Ngoại trừ Nga Mi Kiếm Thuật ra, Vô Song còn nắm giữ một loại siêu cường kiếm pháp khác – Tịch Tà Kiếm Phổ.
Ngày trước hắn có ác cảm rất lớn với Tịch Tà Kiếm Phổ.
Nghĩ đến Nhạc Bất Quần hay Lâm Bình Chi là hắn đã không tự giác loại luôn quyển kiếm phổ này.
Năm xưa hắn hoàn toàn có thể chọn luyện giữa Tịch Tà Kiếm Phổ cùng Quỳ Hoa Bảo Điển dù sao đây cũng là hai nhánh con đường của Chân Quỳ Hoa, một bên là Quỳ Hoa Kiếm, một bên là Quỳ Hoa Châm mà thôi.
Hắn sau đó trong đầu độc ác so sánh một chút, một bên là Đông Phương Bất Bại phiên bản mỹ nữ Trần Kiều Ân, một bên là Nhạc Bất Quần phiên bản không có râu hoặc... Lâm Bình Chi phiên bản quần áo thuần một sắc đỏ.
Thế là hắn bất chấp mà đi theo nhánh ‘Trần Kiều Ân’.
Sau này hắn cũng không có thời gian mà luyện Tịch Tà Kiếm Phổ, ví dụ như lúc trên Nga Mi Sơn, hắn mà luyện thứ kiếm pháp này chỉ sợ sẽ bị Diệt Tuyệt lột một lớp da, hơn nữa khi đó hắn cả ngày làm bạn cùng sư tỷ, làm bạn với mỹ nhân, căn bản không có thời gian.
Sau này đi du lịch giang hồ, hắn cũng quên luôn Tịch Tà Kiếm Phổ, về phần khi xuống đến Hắc Địa, nơi mà đâu đâu cũng thuần luyện thể cao thủ, hắn luyện thể còn chưa xong luyện sao được Tịch Tà Kiếm Pháp?.
Cuối cùng là đến thế giới này, hắn thật sự có rất nhiều thời gian rảnh nhưng mà Động Huyền Kim Đan đã dùng hết, chẳng nhẽ muốn hắn tự cung luyện kiếm?, hắn nhất định sẽ không chơi cái trò chơi này.
Hiện nay, Vô Song nghĩ đến Tịch Tà Kiếm Pháp, nhất định cũng muốn thử một chút.
Nếu luyện thành, vậy liền sẽ nói lên rất nhiều thứ.
Nếu không luyện thành, đương nhiên cũng không có gì, Vô Song hắn làm người vốn có tâm lý rất mạnh, hắn vẫn chấp nhận được việc trong người không có nội lực, cùng lắm đi theo con đường luyện thể.
Cùng lắm bắt trước Hoàn Nhan Tuyết Y, con đường võ đạo không phải độc đạo, có rất nhiều con đường để đi.
Vô Song hiện nay cũng không còn rơi vào trạng thái mộng mị không rõ đêm ngày, không rõ thời gian và không gian như trước nữa nhưng Vô Song hiện nay cũng không thể tỉnh lại.
Vô Song như đang nhớ lại nam tử kia, đang muốn bắt trước hành động của nam tử kia.
Hai chân xếp bằng trên giường lớn, ánh mắt vẫn nhắm lại nhưng trong người Vô Song thì đang biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hai đầu hắc long lượn lờ bên ngoài cơ thể hắn, dần dần bao quanh người hắn, tiếp theo đạo lực từng luồng từng luồng bị bức ra khỏi người Vô Song, dần dần từ đỉnh đầu hắn thoát ra ngoài tạo thành một viên tinh thể màu trắng đục.
Hai đầu hắc long bắt đầu diễn một màn song long đoạt châu, mang ma khí lượn lờ xung quanh viên tinh thể này, mỗi lần hắc long hoàn thành một vòng chuyển hoán, lực lượng trong viên tinh thể lại ít đi một phần, đạo lực lại bị nuốt mất một phần.
Đương nhiên đạo lực cũng không phải là thứ dễ hấp thụ như vậy, đây là thế giới của nó, là địa bàn của nó, có thể hiện nay thiên đạo so với trước kia đã trở nên yếu hơn bao giờ hết nhưng mà chung quy nó vẫn là thiên đạo, đây vẫn là địa bàn của nó.
Hai đầu hắc long mỗi lần tiêu hao một tia đạo lực lại sẽ tiêu hao của Vô Song một tia ma lực, hai đầu hắc long này vậy mà muốn đồng hóa cả ma lực cùng đạo lực với nhau, trực tiếp triệt tiêu cả hai loại lực lượng này trong người Vô Song.
Trước kia Vô Song nghĩ đến việc ma lực có liên quan trực tiếp đến hắc long tồn tại nhưng mà hiện nay lại có chút khác biệt, hắn cảm thấy ma lực là ma lực mà hắc long là hắc long, bọn chúng có chút liên quan nhưng không phải là không có không được.
Vô Song như hiểu ý niệm của hắc long, nó rõ ràng vậy mà muốn triệt tiêu ma khí.
Ma khí cùng đạo lực tự mình triệt tiêu lẫn nhau, Vô Song tuyệt đối không cảm nhận được năng lượng chảy vào trong cơ thể mình, nội lực của hắn tuyệt không có gia tăng nhưng mà hai màu trắng đen trong người hắn chẳng biết từ bao giờ cũng bắt đầu quyện vào nhau, không phải là một phần đen một phần trắng nữa mà trực tiếp hòa màu vào nhau.
Theo đạo lực cùng ma khí biến mất, sự hòa quyện này càng ngày càng khăng khít thậm chí trở thành một thể, trong người Vô Song rốt cuộc xuất hiện một thái cực đồ.
Nội lực trong người hắn không còn tồn tại mà triệt để chuyển hóa thành loại năng lượng mới, năng lượng mang theo hai màu trắng đen về phần đạo lực cùng ma khí bị triệt tiêu với nhau nhưng không hiểu vì sao Vô Song cảm giác được bọn chúng cũng không hẳn là hoàn toàn biến mất, có một bộ phận chạy vào cơ thể Vô Song, giúp hắn từ từ thay đổi thể chất.
Hắn không biết gọi thể chất của mình là gì nhưng tuyệt đối đã không còn là Tiên Thiên Chí Âm Thể nữa.
Thể chất của hắn hiện nay không tồn tại Chí Âm Nội Lực, cũng chẳng phải Chí Dương Nội Lực.
Trong người hắn rõ ràng tồn tại dạng năng lượng mới nhưng từ bên ngoài nhìn vào lại cảm thấy không có chút nội lực nào, cứ như mấy chữ Vô Hình – Vô Sắc – Vô Tướng của Tiểu Vô Tướng Công vậy.
Loại năng lượn chưa biết tên này... không phải là nội lực vậy hắn sau này dùng võ kỹ như thế nào?.
Quỳ Hoa Bảo Điển hắn còn có thể dùng như thế nào?.
Vô Song hai mắt vẫn nhắm lại chỉ là ý thức của hắn lúc này vô cùng minh mẫn, hắn biết cơ thể mình đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất nhưng chính hắn cũng không rõ là mạnh hay là yếu? hơn nữa sau này nếu không thể vận dụng Quỳ Hoa Bảo Điển thì hắn phải làm thế nào?.
Trong lòng hắn hơi hơi trầm lại nhưng cũng rất nhanh trở về trạng thái cữ, hắn không phải loại người bi quan.
Vô Song cảm thấy dạng nội lực trong cơ thể mình âm không ra âm, dương không ra dương nhưng tuyệt đối không tầm thường, đây là thứ được tạo ra từ đạo lực cùng ma lực, hai loại lực lượng cực điểm trái chiều với nhau, sao có thể tầm thường?.
Lại nghĩ đến mấy chữ Vô Hình – Vô Sắc – Vô Tướng, rốt cuộc nội tâm Vô Song lại một lần nữa trở nên khó mà bình tĩnh được.
Tiểu Vô Tướng Công sử dụng nội lực bản thân để diễn giải mọi loại võ công trong thiên hạ nhưng mà dạng nội lực trời sinh đi kèm với Tiểu Vô Tướng Công chính là Bắc Minh Chân Khí.
Bắc Minh Thần Công trên lý thuyết sẽ quy toàn bộ các dạng nội lực trở thành Bắc Minh Chân Khí, Bắc Minh Chân Khí là dạng nội lực vô tính, không chi âm dương.
Điều này khiến Bắc Minh Thần Công khác với Cửu Âm Chân Kinh, Quỳ Hoa Bảo Điển, Cửu Dương Thần Công... bởi nội lực của nó không dùng âm hay dương đến xét.
Bắc Minh Chân Khí thật ra dùng cho chiến đấu rất tệ, bản thân BẮc Minh Chân Khí thiên hướng phụ trợ nhiều hơn, đầu tiên Bắc Minh Chân Khí có tác dụng hóa giải mọi dạng nội lực truyền vào trong cơ thể thành Bắc Minh Chân Khí, có thể mạnh mẽ bảo vệ lục phủ ngũ tạng hay kinh mạch của người sử dụng.
Bắc Minh Chân Khí khi bám vào nội lực của đối phương cũng sẽ trực tiếp triệt tiêu dạng nội lực đó rồi chuyển hóa thành Bắc Minh Chân Khí, đây cũng chính là lý do tại sao Bắc Minh Thần Công còn mang theo hiệu quả ‘Hóa Công’.
Ngoại trừ dạng tác dụng này, Bắc Minh Thần Công gần như sẽ không phụ trợ cho võ kỹ nhưng mà nếu nó đi cùng Tiểu Vô Tướng Công thì lại khác.
Tiểu Vô Tướng Công thật sự có thể diễn giải ngược lại Bắc Minh Chân Khí, mang nó trở thành dạng nội lực thích hợp với thứ võ kỹ Tiểu Vô Tướng Công muốn sao chép.
Tiêu Dao Phái đáng sợ cũng chính vì có Tiểu Vô Tướng Công cùng Bắc Minh Thần Công phối hợp với nhau, đây mới gọi là sao chép mọi loại võ công trong thiên hạ.
Vô Song không biết Tiêu Dao Tử nhưng chỉ cần nhìn vào một điểm này cũng làm hắn chân tâm bội phục ông ta bất quá hiện nay trong đầu Vô Song lại hiện lên chút suy nghĩ.
Tiêu Dao Tử cũng là người, vì cái gì có thể luyện thành toàn bộ võ học của Tiêu Dao Phái?.
Bắc Minh Thần Công, Tiểu Vô Tướng Công thậm chí là Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công?.
Muốn truyền dạy lại võ công cho đệ tử thì nhất định phải luyện thành võ công, hơn nữa còn là võ công mà chính bản thân Tiêu Dao Tử sáng tạo ra, Tiêu Dao Tử bằng cái gì có thể sáng tạo ra loại võ công kinh hãi thế tục dạng này?.
Sáng tạo võ công không phải là không thể, ví dụ như Vô Song có thể sáng tạo ra Huyền Âm Thủ, cho dù chỉ đơn giản dựa vào thể chất của mình mà sáng tạo ra võ công mà thôi, độ khó gần như không tồn tại nhưng đây vẫn cứ là sáng tạo võ công.
Sáng tạo võ công quan trọng không phải là thông minh hay không mà là phải có một cái điểm mở đầu, một cái ý tưởng mấu chốt.
Chu Bá Thông tính là thông minh hay đần độn?, vậy mà trong lúc ham chơi, trong lúc không có ai chơi với mình vẫn cứ sáng tạo ra Tả Hữu Hổ Bác Thuật.
Lâm Triều Anh cùng Vương Trùng Dương thiên tư của ai cao hơn?, cái này không nói cũng biết nhưng mà Lâm Triều Anh vì yêu sinh hận lại có thể tự mình sáng tạo ra Cổ Mộ Nội Công, khắc đến chết Toàn Chân Nội Công của Vương Trùng Dương.
Theo Vô Song thấy, Tiêu Dao Tử nhát định sẽ phải có một cái ý tưởng mấu chốt.
Tiểu Vô Tướng Công về mặt nào đó được coi là Âm Nhu Tuyệt Học.
Duy Ngã Độc Tôn Công càng không phải nói, đây là Chí Dương Tuyệt Học.
Bắc Minh Thần Công thì lại là Vô Tính.
Nghĩ một lúc, Vô Song đột nhiên phát hiện ra... rất có thể Tiêu Dao Tử chính là thể chất trong truyền thuyết – Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể.
Chỉ có loại thể chất này mới đủ sức làm tiền đề cho Tiêu Dao Tử sáng tạo ra lý niệm Bắc Minh Thần Công cùng Tiểu Vô Tướng Công.
Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể, thể chất cường địa nhất trong võ lâm, có thể bỏ qua toàn bộ giới hạn, bỏ qua toàn bộ yêu cầu trong võ học bởi nó không còn là phàm thể nữa, nó đã là ‘đạo’ thể.
Thân hình Vô Song hơi run lên một chút, trong cơ thể hắn hình như cũng có một chữ ‘đạo’. là đạo lực?.
Cắn răng một cái, Vô Song rốt cuộc mở mắt ra, ánh mắt khẽ quan sát xung quanh, cảm thấy không có ai ở gần mình, Vô Song mới đứng lên, lấy tay làm kiếm, cả người tiến vào một trạng thái kỳ diệu khác.
Vô Song kiếm thuật chỉ có Nga Mi Kiếm Pháp hơn nữa còn là cơ sở kiếm pháp, kiếm thuật của Vô Song thật ra cũng vô cùng bình thường, nếu không phải kết hợp với tốc độ của Quỳ Hoa Bảo Điển cùng thể chất cỉa bản thân hắn thì kiếm thuật của hắn thậm chí không tính là gì.
Ngoại trừ Nga Mi Kiếm Thuật ra, Vô Song còn nắm giữ một loại siêu cường kiếm pháp khác – Tịch Tà Kiếm Phổ.
Ngày trước hắn có ác cảm rất lớn với Tịch Tà Kiếm Phổ.
Nghĩ đến Nhạc Bất Quần hay Lâm Bình Chi là hắn đã không tự giác loại luôn quyển kiếm phổ này.
Năm xưa hắn hoàn toàn có thể chọn luyện giữa Tịch Tà Kiếm Phổ cùng Quỳ Hoa Bảo Điển dù sao đây cũng là hai nhánh con đường của Chân Quỳ Hoa, một bên là Quỳ Hoa Kiếm, một bên là Quỳ Hoa Châm mà thôi.
Hắn sau đó trong đầu độc ác so sánh một chút, một bên là Đông Phương Bất Bại phiên bản mỹ nữ Trần Kiều Ân, một bên là Nhạc Bất Quần phiên bản không có râu hoặc... Lâm Bình Chi phiên bản quần áo thuần một sắc đỏ.
Thế là hắn bất chấp mà đi theo nhánh ‘Trần Kiều Ân’.
Sau này hắn cũng không có thời gian mà luyện Tịch Tà Kiếm Phổ, ví dụ như lúc trên Nga Mi Sơn, hắn mà luyện thứ kiếm pháp này chỉ sợ sẽ bị Diệt Tuyệt lột một lớp da, hơn nữa khi đó hắn cả ngày làm bạn cùng sư tỷ, làm bạn với mỹ nhân, căn bản không có thời gian.
Sau này đi du lịch giang hồ, hắn cũng quên luôn Tịch Tà Kiếm Phổ, về phần khi xuống đến Hắc Địa, nơi mà đâu đâu cũng thuần luyện thể cao thủ, hắn luyện thể còn chưa xong luyện sao được Tịch Tà Kiếm Pháp?.
Cuối cùng là đến thế giới này, hắn thật sự có rất nhiều thời gian rảnh nhưng mà Động Huyền Kim Đan đã dùng hết, chẳng nhẽ muốn hắn tự cung luyện kiếm?, hắn nhất định sẽ không chơi cái trò chơi này.
Hiện nay, Vô Song nghĩ đến Tịch Tà Kiếm Pháp, nhất định cũng muốn thử một chút.
Nếu luyện thành, vậy liền sẽ nói lên rất nhiều thứ.
Nếu không luyện thành, đương nhiên cũng không có gì, Vô Song hắn làm người vốn có tâm lý rất mạnh, hắn vẫn chấp nhận được việc trong người không có nội lực, cùng lắm đi theo con đường luyện thể.
Cùng lắm bắt trước Hoàn Nhan Tuyết Y, con đường võ đạo không phải độc đạo, có rất nhiều con đường để đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.