Chương 114: Viên Thừa Chí vs Quách Tĩnh
Người Qua Đường Ất
09/11/2017
Viên Thừa Chí, danh vọng của hắn rất cao, cao đến dọa người, cao hơn chính hắn trong Bích Huyết Kiếm quá nhiều, quá nhiều.
Viên Thừa Chí là ai?, đầu tiên phải nói hắn là con trai của Viên Sùng Hoán.
Viên Sùng Hoán cùng Trịnh Thành Công chính là hai điểm nhấn duy nhất trong thời đại Minh Mạt.
Viên Sùng Hoán trên bộ, Trịnh Thành Công trên biển.
Năm đó nếu Viên Sùng Hoán không bị khép tội phản nghịch, không vì phế vật Sùng Trinh tin dùng gian thần, nghe lời xiểm nịnh lại sợ Viên Sùng Hoán công cao trấn chủ, năm đó Thuận Trị chỉ sợ đau đầu không thôi.
Viên Sùng Hoán chính là đại hành gia về dùng binh, năm đó Nhạc Phi còn chưa trưởng thành, chỉ là một cái tiểu tướng quân còn nếm của Viên Sùng Hoán không ít khổ.
Năm đó Thuận Trị còn trai tráng, hùng tâm vạn trượng vẫn là không có cách nào xuyên phá nổi phòng tuyến của Viên Sùng Hoán.
Viên Sùng Hoán đến khi chết cũng không được phong vương, Viên Sùng Hoán không được mọi người gọi là Trịnh Vương như Trịnh Thành Công bất quá người rất nhiều con dân Đại Minh đều gọi hắn là Viên công.
Năm đó Viên Thừa Chí thân là con trai Viên Sùng Hoán, hắn ở trong lòng rất nhiều trung thành với Đại Minh mà nói.... liền có danh khí cực cao.
Nhà họ Viên không nợ Đại Minh, là Đại Minh nợ Viên gia.
Con của đại anh hùng, tất nhiên cũng là đại anh hùng, đây là thường thức của thế nhân, nhất là trong thời kỳ lễ giáo phong kiến cực kỳ coi trọng xuất thân này.
Xuất thân của Viên Thừa Chí, quá tốt.
Tiếp theo Viên Thừa Chí lại đi theo Lý Tự Thành đánh bại Đại Minh thối nát, hắn vừa là huynh đệ của Sấm Vương nhưng cũng vừa là hãn tướng trong tay Sấm Vương, bản thân Viên Thừa Chí chính là minh chủ 7 tỉnh võ lâm thời đó, cũng là minh chủ trẻ nhất trong lịch sử võ lâm.
Chức danh minh chủ của Viên Thừa Chí có chút không đúng bởi dường như không có đại phái nào công nhận có điều Viên Thừa Chí vẫn là hàng thật giá thật minh chủ võ lâm, năm đó hắn là người đầu tiên thống lĩnh toàn bộ giang hồ hảo hán, tán nhân 7 tỉnh đồng thời nhờ vào binh thư mà Viên Sùng Hoán để lại, Viên Thừa Chí cũng là đại tướng của Kim Xà Doanh, năm đó nếu Đại Thuận có thể yên ổn kéo dài triều đại, Viên Thừa Chí hắn hiện nay tuyệt đối trong vai trò đại nguyên soái của Đại Thuận.
Năm đó Đại Thuận bị diệt vong, không ai rõ Viên Thừa Chí đi đâu ít nhất trong võ lâm trung nguyên hoàn toàn mất đi hình ảnh về Viên Thừa Chí, có người nói hắn một lòng truy cầu võ đạo một lòng hướng về ngũ đế cảnh giới, có người nói hắn chán ghét thế gian tranh đấu liền ở ẩn thâm sơn lại có người nói vì bất mãn Lý Tự Thành mà Viên Thừa Chí đưa hồng nhan – Ôn Thanh Thanh ra hải đảo, sống cuộc đời nhàn vân dã hạc.
Chí có rất ít người biết, sau khi Đại Thuận thất bại, Viên Thừa Chí đến Tây Vực.
Hắn năm đó mang Ôn Thanh Thanh đến Tây Vực, rời xa hồng trần.
Cũng chính là ở Tây Vực, Viên Thừa Chí gặp được Lệ Thương Thiên, đây cũng lúc Viên Thừa chí bị hùng tâm của Lệ Thương Thiên đả động, hắn lại một lần nữa đốt lên ngọn lửa trong lòng.
Năm đó nhìn Sấm Vương cả ngày say mê sắc đẹp Trần Viên Viên, bản thân Viên Thừa Chí lòng đã mang thoái ý, ngọn lửa trong lòng hắn đã tắt một lần.
Chỉ đến khi gặp Lệ Thương Thiên, bị cái ước mơ hòa bình thịnh thế thống nhất Tây Vực, bị cái quốc gia lý tưởng của Lệ Thương Thiên đả động, Viên Thừa Chí lại một lần xuất hiện ngọn lửa hùng tâm.
Đáng tiếc, trời muốn trêu đùa với người, Viên Thừa Chí từng tận mắt chứng kiến Lý Tự Thành thất bại, hắn lại một lần nữa chứng kiến Lệ Thương Thiên thất bại.
Lý Tự Thành cùng Lệ Thương Thiên bản chất thất bại khác nhau nhưng kết quả hoàn toàn giống nhau.
10 năm trước, Viên Thừa Chí lòng mang thoái ý, hắn cùng Ôn Thanh Thanh bỏ lại tất cả, rời đi hải đảo.
Cuộc đời của Viên Thừa Chí vừa có thể coi là thành công cũng có thể coi là thất bại, hắn đã đạt được đủ danh vọng, hắn đã đạt được độ cao ở cái tuổi mà không ai làm nổi, mới 30 tuổi đã trở thành đệ nhất công thần bên cạnh Đại Thuận hoàng đế, là khai quốc công thần. Thử hỏi ai làm được?.
Đáng tiếc khi nhìn lại, hắn vẫn không có gì, công danh như phù vân, quay đầu lại chỉ là công dã tràng.
Cả đời Viên Thừa Chí phò tá hai vị minh chủ nhưng cuối cùng thủy chung có tâm nhưng vô lực.
Đây là lần thứ ba... lần thứ ba Viên Thừa Chí lựa chọn minh chủ.
Lần này quay về trung nguyên có lẽ cũng là lần cuối cùng của Viên Thừa Chí, hắn vẫn là làm ra quyết định, lần này buông bỏ tất cả mà cược một lần... chỉ là cược cho ai, Viên Thừa Chí còn chưa có biết.
Viên Thừa Chí đơn thuần là con người, Quách Tĩnh cũng là con người.
Trong thời đại này, công danh cùng sự nghiệp mãi mãi là mộng tưởng của nam nhân.
Hùng tâm của Viên Thừa Chí so với 20 năm trước, đã phai nhạt đi nhiều, hắn không còn là một cái thiếu niên nhiệt huyết, không còn là một cái thiếu niên dễ bị kích động, năm tháng qua đi còn chỉ là một cái trung niên nhân hiểu sự đời, nhìn rõ rất nhiều việc.
Bất quá nhiều việc nhìn là nhìn rõ nhưng lại không muốn từ bỏ.
Viên Thừa Chí thủy chung có một câu hỏi, vì cái gì?.
Vì cái gì hắn tưởng như có tất cả, lại là không có gì?. Trong lòng Viên Thừa Chí thủy chung tồn tại chấp niệm, chấp niệm của chính bản thân hắn.
Quay lại Trung Nguyên, đầu tiên là để nhìn cố nhân, thứ hai.... Viên Thừa Chí muốn tự hỏi lòng mình một câu, hắn rốt cuộc có buông bỏ được chấp niệm bản thân?, hay vẫn quyết định lần thứ ba cược với trời?.
Hai lần đầu, Viên Thừa Chí có thể rời đi, nhưng lần thứ ba, nếu hắn thật sự cược liền là cược mạng. Nếu lần này hắn vẫn thất bại, chính Viên Thừa Chí cũng không có ý định quay đầu, điên cuồng một lần mà cược, cược mạng với trời.
Đây là bản ý của Viên Thừa Chí, cũng là chấp niệm của Viên Thừa Chí.
........
Chiến trường lạnh ngắt như tờ bởi sự xuất hiện của hai ngũ tuyệt cao thủ.
Khác với đám người Bắc Cái – Đông Tà – Tây Độc – Nam Đế, mấy người này cũng là ngũ tuyệt nhưng danh khí chỉ trong chốn võ lâm, còn Viên Thừa Chí cùng Quách Tĩnh hai người danh khí vang vọng cả thiên hạ.
Đây cũng là lần đầu tiên, Vô Song được thấy hai cái nhân vật chính trong Kim Dung quyết đấu, cuối cùng là Anh Hùng Xạ Điêu – Bắc Hiệp Quách Tĩnh mạnh hay Bích Huyết Kim – Kim Xà Lang Quân Viên Thừa Chí mạnh?.
Quách Tĩnh cùng viên Thừa Chí song song mà đứng, khoảng cách không quá xa, khí thế hai người trực tiếp va chạm, không ai có thể hơn ai, không ai có thể thắng nổi đối phương.
VIên Thừa Chí nhè nhẹ mỉm cười, nụ cười như làn gió xuân sau đó thanh kiếm màu vàng sau lưng từ từ rút ra.
Thanh kiếm này rất tà dị, chuôi kiếm màu vàng óng đầy hoa lệ, bao kiếm cũng là màu vàng nhưng khi rút ra... lưỡi kiếm lại màu đỏ như máu.
Kiếm của Viên Thừa Chí cũng không giống một thanh kiếm bình thường mà giống một đầu huyết xà đang lè lưỡi, cho người ta một cảm giác yêu dị không thôi.
Đây là đỉnh đỉnh đại danh – Kim Xà Kiếm.
Người cầm trong tay Kim Xà Kiếm chính là đỉnh đỉnh đại danh – Kim Xà Lang Quân.
“Quách Tĩnh, trận chiến 10 năm trước vẫn chưa phân định rõ ràng, lúc này chúng ta giải quyết luôn trên chiến trường đi, ta muốn xem là Hàng Long Thập Bát Chưởng của ngươi mạnh, hay Kim Xà Kiếm của ta mạnh?”.
Quách Tĩnh cũng hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực, hai bàn tay của hắn từ từ nắm lại thành quyền.
Không giống Viên Thừa Chí, Quách Tĩnh không sử dụng vũ khí, thứ hắn có chỉ là đôi tay này bởi Quách Tĩnh tự tin vào nội lực bản thân của mình.
Hắn tự tin vào Hàng Long Thập Bát Chưởng của bản thân.
Nếu Viên Thừa Chí giống một thanh thần kiếm chém đứt tất cả thế gian thì Quách Tĩnh lúc này lại như núi cao vạn trượng sừng sững trường tồn.
“Viên huynh, lệnh tôn từ trước đến nay đều là người mà Quách mỗ khâm phục, Viên huynh cũng là một trong số ít người cùng thế hệ mà Quách Tĩnh cảm thấy nể trọng, tuy nhiên đạo bất đồng bất tương vi mưu. Trận chiến 10 năm trước đã nói lên tất cả, mời Viên huynh”.
Viên Thừa Chỉ mỉm cười, sau đó trong sự bất ngờ Quách Tĩnh, chỉ thấy Viên Thừa Chí đạp một chân xuống đất, cả người lướt về phía sau.
Đây chính là ‘hư không đạp bộ’, đặc kỹ riêng dành cho ngũ tuyệt cấp độ cao thủ.
Viên Thừa Chí cho dù lùi lại vẫn khiến cho người ta có cảm giác phiêu miễu mơ hồ, chân của hắn đạp vào hư không sau đó dùng nội lực tự đẩy mình đi, trong phút chốc thân ảnh Viên Thừa Chí chỉ còn một đoàn tàn ảnh.
Quách Tĩnh không hiểu Viên Thừa Chí làm gì, bất quá thân là ngũ tuyệt cao thủ, hắn có trách nhiệm ngăn cản Viên Thừa Chí. Vì vậy Quách Tĩnh cũng lập tức đuổi theo đối phương.
Viên Thừa Chí võ công không đi theo dương cương lộ tuyến, nội công của VIên Thừa Chí rõ ràng là âm nhu một đường có điều âm nhu cũng không phải là sở trường của hắn, Viên Thừa Chí cũng giống như Vô Song, hắn chọn con đường khinh linh.
Tốc độ của Viên Thừa Chí đương nhiên cực cao nhưng muốn bỏ lại Quách Tĩnh là không thực tế, Quách Tĩnh chưa từng được coi là cao thủ khinh công nhưng bằng vào Cửu Âm Chân Kinh – Xà Hành Ly Phiên thân pháp, tốc độ của Quách Tĩnh tuyệt đối không thấp.
Thứ làm Quách Tĩnh không hiểu là, Viên Thừa Chí lại tiến về chiến trường bên tay phải, sau đó chỉ thấy hắn lộn ngược một vòng trên không trung, một chân từ trên trời đạp xuống thẳng đầu Trương Triệu Trọng, mượn một điểm này Viên Thừa Chí tiếp tục lướt đi thêm một đoạn, hắn hạ xuống chỗ Vô Song.
Viên Thừa Chí không có quay đầu nhìn Vô Song cùng Mộc Uyển Thanh, hắn nhìn chỉ nhìn Trương Triệu Trọng hay nói đúng hơn là Quách Tĩnh đang đi đến.
“Cút”.
Đối với Trương Triệu Trọng, Viên Thừa Chỉ chỉ nói một câu duy nhất, trong mắt tràn ngập coi thường.
Trương Triệu Trọng người này có thể coi là cao thủ cùng thời Viên Thừa Chí cùng Quách Tĩnh, tuổi tác cũng không khác bao nhiêu bất quá trong mắt Viên Thừa Chí, hắn căn bản không khác gì phế vật, loại nhân vật này Viên Thừa Chí căn bản ngứa mắt.
Quách TĨnh cũng hạ xuống, ánh mắt liếc liếc nhìn Trương Triệu Trọng đang ôm đầu đứng một chỗ, điều này làm Trương Triệu Trọng lạnh toát mồ hôi.
Trương Triệu Trọng nào biết mình làm gì có lỗi?, bất quá hắn cũng là sống lâu thành tinh, chỉ cần nhìn một đạp vừa rồi của Viên Thừa Chí cũng đủ để biết đối phương ngứa mắt hắn. Trương Triệu Trọng là một đời dâm sư, hắn thật sự hoài nghi ‘chót’ đụng vào người quen nào của Viên Thừa Chí.
VÌ vậy lập tức ôm quyền cúi đầu với Quách Tĩnh, sau đó một mạch lùi lại, hắn còn chưa muốn bị một cái Ngũ Tuyệt gây thù. Đây là chiến trường, nếu Viên Thừa Chí thật sự bất chấp tất cả muốn giết Trương Triệu Trọng, Trương Triệu Trọng liền sẽ phải chết, chết rất thảm.
Trương Triệu Trọng rời đi, xung quanh rất nhiều cao thủ của Thiên Địa Hội cùng Huyết Chích Đoàn cũng lập tức lùi lại, phải biết đây là ngũ tuyệt cao thủ, chỉ cần ba động chiến đấu cũng đủ làm Tông Sư cao thủ trọng thương.
Chỉ có duy nhất... Vô Song cùng Mộc Uyển Thanh không có rời đi, chỉ bởi Vô Song ngạc nhiên vô cùng khi nghe thấy, Viên Thừa Chí mỉm cười với hắn.
“Nhìn kỹ một chút, thế nào là cao thủ so đấu”.
Quách Tĩnh bình tĩnh quan sát Viên Thừa Chí cùng Vô Song, trong mắt Quách Tĩnh lóe lên một tia không hiểu thấu.
Hắn cảm thấy mái tóc trắng của Vô Song thật sự quen mắt, tuy nhiên.... hắn lại không dám tin tưởng cái suy nghĩ này... trong đầu Quách Tĩnh vậy là hiện lên bóng hình của Thiên Vương – Lệ Thương Thiên.
Thiên Vương năm đó, cũng là một đầu tóc trắng ngang dọc giang hồ.
“Tiểu tử, ngươi tên là gì?”.Không phải hỏi Viên Thừa Chí, hắn là đang hỏi Vô Song.
Vô Song bị Quách Tĩnh hỏi, khe khẽ giật mình nhưng rất nhanh cũng làm ra đối đáp.
“Vãn bối – Đông Phương Bạch”.
Quách Tĩnh nghe vậy, liền khẽ gật đầu.
“Là Đông Phương Bạch sao?.... tên này thật sự có vài phần thú vị”.
Dứt lời, Quách Tĩnh mở bàn tay ra sau đó rất nhanh cong lại thành trảo, hắn tiến một bước, gầm lên.
Tiếng gầm như long ngâm uy mãnh mười phần có điều đây không phải là Hàng Long Thập Bất Chưởng.
Đây chính là thiên hạ tuyệt học có thể sánh ngang với Quỳ Hoa Bảo Điển – Cửu Âm Chân Kinh.
Cửu Âm Chân Kinh chia làm cửu âm ngoại công cùng cửu âm nội công.
Cửu Âm Ngoại Công – Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.
Viên Thừa Chí thấy vậy mỉm cười, cánh tay của hắn nhè nhẹ rung lên, từ phần vai đến cổ tay đều rung bần bật theo một loại tiết tấu đáng sợ.
Đây là tuyệt học thành danh của Kim Xà Lang Quân – Hạ Tuyết Nghi, tuyệt chiêu đi kèm Kim Xà Kiếm.
‘Thu Sát Tâm Pháp”.
Vận lên tâm pháp, Viên Thừa Chí cũng vung kiếm, nắm Kim Xà Kiếm trong tay, chém thẳng về phía trước.
“Kim Xà Kiếm Pháp – Kim Xà Thổ Tín”.
Cửu Âm Bạch Cố Trảo của Quách Tĩnh đánh về phái trước, trên tay của Quách Tĩnh xuất hiện kinh người nội lực, điều đáng nói dĩ nhiên lại là âm nhu nội lực, mục tiêu của Quách Tĩnh là đầu của Viên Thừa Chí.
Viên Thừa Chí tay xuất kiếm cũng cực nhanh, kiếm của hắn như có sinh mạng cực kỳ đáng sợ, một kiếm chém ra vừa vặn đỡ lấy quyền trảo của Quách Tĩnh nhưng lúc này Kim Xà Kiếm dĩ nhiên cong lại, kiếm như nhành liễu bẻ góc nhắm thẳng về cổ Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh thấy thế khuôn mặt vô cùng thản nhiên, một tay còn lại của hắn cũng đưa ra, lại là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, đánh bay lưỡi kiếm ra khỏi cổ mình.
“Kỳ Thuật – Tả Hữu Song Hổ Bác”.
Quách Tĩnh thích dùng đôi tay để chiến đấu không phải vì hắn không dùng được vũ khí khác mà tại vì chỉ có dùng tay không mới có thể sử dụng Tả Hữu Song Hổ Bác một cách hiệu quả nhất.
Tả Hữu Song Hổ Bác là một loại kinh người kỳ thuật, đến mức ngũ đế cao thủ cũng phải ghé mắt mà nhìn một hai.
Tay trái như tay phải, hai tay cùng áp chế, lấy Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đánh về phía trước, toàn bộ đường lui của Viên Thừa Chí đều bị phong tỏa, cứ như có hai cái tuyệt thế cao thủ cùng khóa chết Viên Thừa Chí.
Đối với một chiêu này, 10 năm trước Viên Thừa Chí đã gặp, 10 năm sau đương nhiên hắn cũng không sợ.
Sự lợi hại của Kim Xà Kiếm cùng Thu Sát Kiếm Pháp lúc này mới thể hiện ra.
Kim Xà Kiếm mạnh nhất là khả năng biến ảo, lưỡi kiếm cực mỏng cực dẻo nhưng lại không gì phá hủy nổi, giống một đầu mãng xà hai đầu, một lần tấn công hoàn toàn có thể tấn công hai mục tiêu cùng lúc, thậm chí là càng nhiều.
Tiếp theo là Thu Sát Kiếm Pháp, đây là một loại ‘Kỳ Thuật’ cũng biến thái không khác gì Tả Hữu Song Hổ Bác, bất quá cái trước là rèn luyện mà ra, cái sau là ngộ tính.
10 năm trước, Tả Hữu Song Hổ Bác của Quách Tĩnh làm Viên Thừa Chí ăn không ít khổ, nhưng 10 năm sau thì không.
Điểm mạnh nhất của Thu Sát Kiếm Pháp là điều khiển độ rung của cánh tay, cánh tay của VIên Thừa Chí có thể chịu đựng cường độ rung rất lớn, vì vậy hắn có thể thoải mái khiến cánh tay của mình thay đổi phương vị tấn công cùng với Kim Xà Kiếm.
Hai cái Quách Tĩnh mạnh mẽ tiến về phía trước thì cũng đang có hai cái Viên Thừa Chí từng bước phòng ngự, kín không kẽ hở.
Quách Tĩnh cảm thấy tấn công không được, trảo liền nắm lại thành quyền, một chân dậm xuống mặt đất, cả người nhảy lên, quyền đầu hung mãnh xé không mà đến.
“Không Minh Quyền”.
Một quyền trực diện nhưng quyền này không có chạm đến Viên Thừa Chí.
Quyền này còn cách Viên Thừa Chí một đoạn, quyền kình đã phá không mà đến.
Quyền kình không lớn nhưng thắng ở hội tụ, một quyền này đánh chết Trương Triệu Trọng thứa sức, phải biết Không Minh Quyền là Toàn Chân Giáo trấn phái tuyệt học.
Viên Thừa Chí gặp nguy không loạn, cổ tay nhẹ xoay một góc độ không thể tin được, hắn cầm ngược Kim Xà Kiếm chém thẳng về phía trước.
“Kim Xà Kiếm Pháp – Bôi Cung Xà Ảnh”.
Một kiếm này chém ra, cắt gọt Không Minh Quyền của Quách Tĩnh, trực tiếp chém rách một bên vai của Quách Tĩnh, kiếm khí mang theo một tia huyết sát kiếm ý, đáng sợ vô cùng.
Máu bắn lên không trung, nhưng Quách Tĩnh đến nhíu cũng không thèm nhíu, hai tay của hắn vậy mà cùng nắm lại.
“Tả Hữu Hổ Bác Quyền - Song Thủ Không Minh Quyền”.
Hai đấm cùng đánh ra, như hai trọng pháo khổng lồ cùng bắn, Viên Thừa Chí liền khiến cả cơ thể xoay tròn, Kim Xà Kiếm của hắn lóe lên màu huyết hồng, Viên Thừa Chí chỉ đâm thẳng một kiếm.
“Kim Xà Kiếm Pháp – Kim Xà Phá Sát”.
Cánh tay trái của Viên Thừa Chí run lên bần bật, tốc độ rung cực kỳ kinh người, cứ như... một cái máy vậy.
Sau đó kiếm khí ly thể mà ra, kiếm khí cực nhanh bắn thẳng về phía trước, một thanh huyết sắc trường kiếm bao hàm ‘tuyệt sát ‘ cùng ‘phá không’.
Kiếm khí của Viên Thừa Chí chú trọng là lực công kích, nhất kiếm tất sát.
Nội lực của Quách Tĩnh lại đi theo đường nghiền ép, dùng kinh người sức mạnh đè ép đối phương.
Song Thủ Không Minh Quyền va chạm với Kim Xà Phá Sát, sau đó chỉ thấy Quách Tĩnh xoay tròn trên không trung hai vòng, trực tiếp lùi lại hai bước.
Về phần Viên Thừa Chí cả người lướt về phía sau, Kim Xà Kiếm khẽ ma sát với lòng đất tạo thành một tia lửa điện.
Trên mặt Quách Tĩnh lại xuất hiện một vết rách nhỏ, đương nhiên Quách Tĩnh căn bản không thèm quan tâm, hắn vừa lùi lại hai chân đã mạnh mẽ dẫm xuống đất, tạo nên hai dấu chân kinh người, thân thể đứng theo trung bình tấn tiêu chuẩn, một đấm tung ra.
“Đại Không Minh Quyền – Song Thủ Hổ Bác – Song Thủ Đại Không Minh Quyền”.
Hai tay Quách Tĩnh cùng đấm ra, uy lực hai quyền này kinh người đến mức ở phương xa Ngụy Trung Hiền nuốt lấy một ngụm nước bọt, tay trắng cầm tách trà thậm chí run run.
“Bắc Hiệp Quách Tĩnh dĩ nhiên mạnh đến một bước này?, nội lực của hắn cường hãn gấp lão phu 3-4 lần, sao có thể?”.
Viên Thừa Chí lần đầu tiên biến sắc.
10 năm trước, một chiêu này Quách Tĩnh đánh không ra, nhưng 10 năm sau hắn lại có thể làm được.
Đại Không Minh Quyền của Toàn Chân Giáo năm đó trực tiếp cường công với Hàng Long Thập Bát Chưởng của Bắc Cái, uy lực còn trên một đoạn, một quyền này có thể so với Vạn lão toàn lực một quyền.
Đại Không Minh Quyền của Quách Tĩnh thậm chí đã có thể so được với công kích của ngũ đế, huống gì đây là Song Thủ Đại Không Minh Quyền?.
Viên Thừa Chí sau khi biến sắc, khuôn mặt thanh tú trở nên nghiêm túc vô cùng, Kim Xà Kiếm theo hắn lùi lại vẫn đang liên tục ma sát với mặt đất.
Lúc này ngực áo của Viên Thừa Chí đã bị đánh nát, để lộ ra cơ thể không quá lớn nhưng từng tảng từng tảng cơ bắp xuất hiện, cho người ta một loại cảm giác mị lực vô cùng.
Hai tay nắm lấy Kim Xà Kiếm, mượn lược ma sát, Viên Thừa Chí vận sức nghịch đảo, chém ra một kiếm.
“Kim Xà Kiếm Pháp – Cực Kim Kiếm Ý – Chém Thần Đồ Ma”.
Đây là ý cảnh kiếm ý của Viên Thừa Chí, đây là kiếm đạo cảnh giới của Viên Thừa Chí, cực kim kiếm ý cũng là tuyệt sát kiếm ý.
Kiếm ý của hắn ly thể, kiếm khí màu đỏ kinh khủng đến dọa người, như một vầng trăng máu muốn chém đứt cả đại địa, một kiếm này chém ra, cho dù Ngụy Trung Hiền cũng không dám đỡ, nếu là Ngụy Trung Hiền liền chỉ có thể chạy. Đáng tiếc Quách Tĩnh khác rất nhiều Ngụy Trung Hiền.
Song Thủ Đại Hư Không Quyền mạnh mẽ đánh ra, va chạm với Chém Thần Đồ Ma kiếm, sau đó cả không gian như nổ tung.
Vô Song cùng Mộc Uyển Thanh ở gần nhất liền cảm nhận rõ ràng nhất loại va chạm này, không khác một vụ nổ nhà cỡ lớn của Vô Song ở kiếm trước, không khí bị nghiền áp, phong bạo xuất hiện, bụi bay mù mịt.
Điều đáng sợ nhất là... Vô Song không có bị làm sao.
Đây là cỡ nào lực khống chế?, cả Viên Thừa Chí cùng Quách Tĩnh quyền – kiếm va chạm nhưng uy lực bạo tạc dĩ nhiên bọn họ một mình đến chịu, dĩ nhiên không liên quan gì đến xung quanh.
Lúc này bên cạnh Vô Song, Mạc Ly cũng xuất hiện, nàng cũng không có nói, chỉ thấy hai tay nàng đưa ra nắm lấy cổ áo của Vô Song cùng Mộc Uyển Thanh, mạnh mẽ kéo lại, nàng lùi một mạch ra ngoài khoảng cách trăm bước chân.
Vô Song cùng Mộc Uyển Thanh bị hành động của Mạc Ly làm cho giật mình nhưng rất nhanh bọn họ hiểu cái gì xảy ra, bởi sau loạt khói mù mịt đó, một tiếng long ngâm vang lên.
Quách Tĩnh hắn... dùng Hàng Long Thập Bát Chương rồi.
Vô Song lúc này vừa tò mò vừa lo lắng cho Viên Thừa Chí.
Đối mặt với Hàng Long Thập Bát Chưởng bản thân Viên Thừa Chí phải làm gì?.
Ở kiếp trước, hắn thích Quách Tĩnh hơn Viên Thừa Chí nhiều, dù sao Xạ Điêu Tam Bộ Khúc hắn cũng xem đi xem lại vài lần nhưng Bích Huyết Kiếm chỉ nhìn một lần rồi thôi.
Tuy nhiên khi xuyên việt đến nay, hắn thật sự cầu trời bái phật cho Viên Thừa Chí thắng, nếu mà Viên Thừa Chí thua, bọn hắn liền thảm.
Viên Thừa Chí là ai?, đầu tiên phải nói hắn là con trai của Viên Sùng Hoán.
Viên Sùng Hoán cùng Trịnh Thành Công chính là hai điểm nhấn duy nhất trong thời đại Minh Mạt.
Viên Sùng Hoán trên bộ, Trịnh Thành Công trên biển.
Năm đó nếu Viên Sùng Hoán không bị khép tội phản nghịch, không vì phế vật Sùng Trinh tin dùng gian thần, nghe lời xiểm nịnh lại sợ Viên Sùng Hoán công cao trấn chủ, năm đó Thuận Trị chỉ sợ đau đầu không thôi.
Viên Sùng Hoán chính là đại hành gia về dùng binh, năm đó Nhạc Phi còn chưa trưởng thành, chỉ là một cái tiểu tướng quân còn nếm của Viên Sùng Hoán không ít khổ.
Năm đó Thuận Trị còn trai tráng, hùng tâm vạn trượng vẫn là không có cách nào xuyên phá nổi phòng tuyến của Viên Sùng Hoán.
Viên Sùng Hoán đến khi chết cũng không được phong vương, Viên Sùng Hoán không được mọi người gọi là Trịnh Vương như Trịnh Thành Công bất quá người rất nhiều con dân Đại Minh đều gọi hắn là Viên công.
Năm đó Viên Thừa Chí thân là con trai Viên Sùng Hoán, hắn ở trong lòng rất nhiều trung thành với Đại Minh mà nói.... liền có danh khí cực cao.
Nhà họ Viên không nợ Đại Minh, là Đại Minh nợ Viên gia.
Con của đại anh hùng, tất nhiên cũng là đại anh hùng, đây là thường thức của thế nhân, nhất là trong thời kỳ lễ giáo phong kiến cực kỳ coi trọng xuất thân này.
Xuất thân của Viên Thừa Chí, quá tốt.
Tiếp theo Viên Thừa Chí lại đi theo Lý Tự Thành đánh bại Đại Minh thối nát, hắn vừa là huynh đệ của Sấm Vương nhưng cũng vừa là hãn tướng trong tay Sấm Vương, bản thân Viên Thừa Chí chính là minh chủ 7 tỉnh võ lâm thời đó, cũng là minh chủ trẻ nhất trong lịch sử võ lâm.
Chức danh minh chủ của Viên Thừa Chí có chút không đúng bởi dường như không có đại phái nào công nhận có điều Viên Thừa Chí vẫn là hàng thật giá thật minh chủ võ lâm, năm đó hắn là người đầu tiên thống lĩnh toàn bộ giang hồ hảo hán, tán nhân 7 tỉnh đồng thời nhờ vào binh thư mà Viên Sùng Hoán để lại, Viên Thừa Chí cũng là đại tướng của Kim Xà Doanh, năm đó nếu Đại Thuận có thể yên ổn kéo dài triều đại, Viên Thừa Chí hắn hiện nay tuyệt đối trong vai trò đại nguyên soái của Đại Thuận.
Năm đó Đại Thuận bị diệt vong, không ai rõ Viên Thừa Chí đi đâu ít nhất trong võ lâm trung nguyên hoàn toàn mất đi hình ảnh về Viên Thừa Chí, có người nói hắn một lòng truy cầu võ đạo một lòng hướng về ngũ đế cảnh giới, có người nói hắn chán ghét thế gian tranh đấu liền ở ẩn thâm sơn lại có người nói vì bất mãn Lý Tự Thành mà Viên Thừa Chí đưa hồng nhan – Ôn Thanh Thanh ra hải đảo, sống cuộc đời nhàn vân dã hạc.
Chí có rất ít người biết, sau khi Đại Thuận thất bại, Viên Thừa Chí đến Tây Vực.
Hắn năm đó mang Ôn Thanh Thanh đến Tây Vực, rời xa hồng trần.
Cũng chính là ở Tây Vực, Viên Thừa Chí gặp được Lệ Thương Thiên, đây cũng lúc Viên Thừa chí bị hùng tâm của Lệ Thương Thiên đả động, hắn lại một lần nữa đốt lên ngọn lửa trong lòng.
Năm đó nhìn Sấm Vương cả ngày say mê sắc đẹp Trần Viên Viên, bản thân Viên Thừa Chí lòng đã mang thoái ý, ngọn lửa trong lòng hắn đã tắt một lần.
Chỉ đến khi gặp Lệ Thương Thiên, bị cái ước mơ hòa bình thịnh thế thống nhất Tây Vực, bị cái quốc gia lý tưởng của Lệ Thương Thiên đả động, Viên Thừa Chí lại một lần xuất hiện ngọn lửa hùng tâm.
Đáng tiếc, trời muốn trêu đùa với người, Viên Thừa Chí từng tận mắt chứng kiến Lý Tự Thành thất bại, hắn lại một lần nữa chứng kiến Lệ Thương Thiên thất bại.
Lý Tự Thành cùng Lệ Thương Thiên bản chất thất bại khác nhau nhưng kết quả hoàn toàn giống nhau.
10 năm trước, Viên Thừa Chí lòng mang thoái ý, hắn cùng Ôn Thanh Thanh bỏ lại tất cả, rời đi hải đảo.
Cuộc đời của Viên Thừa Chí vừa có thể coi là thành công cũng có thể coi là thất bại, hắn đã đạt được đủ danh vọng, hắn đã đạt được độ cao ở cái tuổi mà không ai làm nổi, mới 30 tuổi đã trở thành đệ nhất công thần bên cạnh Đại Thuận hoàng đế, là khai quốc công thần. Thử hỏi ai làm được?.
Đáng tiếc khi nhìn lại, hắn vẫn không có gì, công danh như phù vân, quay đầu lại chỉ là công dã tràng.
Cả đời Viên Thừa Chí phò tá hai vị minh chủ nhưng cuối cùng thủy chung có tâm nhưng vô lực.
Đây là lần thứ ba... lần thứ ba Viên Thừa Chí lựa chọn minh chủ.
Lần này quay về trung nguyên có lẽ cũng là lần cuối cùng của Viên Thừa Chí, hắn vẫn là làm ra quyết định, lần này buông bỏ tất cả mà cược một lần... chỉ là cược cho ai, Viên Thừa Chí còn chưa có biết.
Viên Thừa Chí đơn thuần là con người, Quách Tĩnh cũng là con người.
Trong thời đại này, công danh cùng sự nghiệp mãi mãi là mộng tưởng của nam nhân.
Hùng tâm của Viên Thừa Chí so với 20 năm trước, đã phai nhạt đi nhiều, hắn không còn là một cái thiếu niên nhiệt huyết, không còn là một cái thiếu niên dễ bị kích động, năm tháng qua đi còn chỉ là một cái trung niên nhân hiểu sự đời, nhìn rõ rất nhiều việc.
Bất quá nhiều việc nhìn là nhìn rõ nhưng lại không muốn từ bỏ.
Viên Thừa Chí thủy chung có một câu hỏi, vì cái gì?.
Vì cái gì hắn tưởng như có tất cả, lại là không có gì?. Trong lòng Viên Thừa Chí thủy chung tồn tại chấp niệm, chấp niệm của chính bản thân hắn.
Quay lại Trung Nguyên, đầu tiên là để nhìn cố nhân, thứ hai.... Viên Thừa Chí muốn tự hỏi lòng mình một câu, hắn rốt cuộc có buông bỏ được chấp niệm bản thân?, hay vẫn quyết định lần thứ ba cược với trời?.
Hai lần đầu, Viên Thừa Chí có thể rời đi, nhưng lần thứ ba, nếu hắn thật sự cược liền là cược mạng. Nếu lần này hắn vẫn thất bại, chính Viên Thừa Chí cũng không có ý định quay đầu, điên cuồng một lần mà cược, cược mạng với trời.
Đây là bản ý của Viên Thừa Chí, cũng là chấp niệm của Viên Thừa Chí.
........
Chiến trường lạnh ngắt như tờ bởi sự xuất hiện của hai ngũ tuyệt cao thủ.
Khác với đám người Bắc Cái – Đông Tà – Tây Độc – Nam Đế, mấy người này cũng là ngũ tuyệt nhưng danh khí chỉ trong chốn võ lâm, còn Viên Thừa Chí cùng Quách Tĩnh hai người danh khí vang vọng cả thiên hạ.
Đây cũng là lần đầu tiên, Vô Song được thấy hai cái nhân vật chính trong Kim Dung quyết đấu, cuối cùng là Anh Hùng Xạ Điêu – Bắc Hiệp Quách Tĩnh mạnh hay Bích Huyết Kim – Kim Xà Lang Quân Viên Thừa Chí mạnh?.
Quách Tĩnh cùng viên Thừa Chí song song mà đứng, khoảng cách không quá xa, khí thế hai người trực tiếp va chạm, không ai có thể hơn ai, không ai có thể thắng nổi đối phương.
VIên Thừa Chí nhè nhẹ mỉm cười, nụ cười như làn gió xuân sau đó thanh kiếm màu vàng sau lưng từ từ rút ra.
Thanh kiếm này rất tà dị, chuôi kiếm màu vàng óng đầy hoa lệ, bao kiếm cũng là màu vàng nhưng khi rút ra... lưỡi kiếm lại màu đỏ như máu.
Kiếm của Viên Thừa Chí cũng không giống một thanh kiếm bình thường mà giống một đầu huyết xà đang lè lưỡi, cho người ta một cảm giác yêu dị không thôi.
Đây là đỉnh đỉnh đại danh – Kim Xà Kiếm.
Người cầm trong tay Kim Xà Kiếm chính là đỉnh đỉnh đại danh – Kim Xà Lang Quân.
“Quách Tĩnh, trận chiến 10 năm trước vẫn chưa phân định rõ ràng, lúc này chúng ta giải quyết luôn trên chiến trường đi, ta muốn xem là Hàng Long Thập Bát Chưởng của ngươi mạnh, hay Kim Xà Kiếm của ta mạnh?”.
Quách Tĩnh cũng hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực, hai bàn tay của hắn từ từ nắm lại thành quyền.
Không giống Viên Thừa Chí, Quách Tĩnh không sử dụng vũ khí, thứ hắn có chỉ là đôi tay này bởi Quách Tĩnh tự tin vào nội lực bản thân của mình.
Hắn tự tin vào Hàng Long Thập Bát Chưởng của bản thân.
Nếu Viên Thừa Chí giống một thanh thần kiếm chém đứt tất cả thế gian thì Quách Tĩnh lúc này lại như núi cao vạn trượng sừng sững trường tồn.
“Viên huynh, lệnh tôn từ trước đến nay đều là người mà Quách mỗ khâm phục, Viên huynh cũng là một trong số ít người cùng thế hệ mà Quách Tĩnh cảm thấy nể trọng, tuy nhiên đạo bất đồng bất tương vi mưu. Trận chiến 10 năm trước đã nói lên tất cả, mời Viên huynh”.
Viên Thừa Chỉ mỉm cười, sau đó trong sự bất ngờ Quách Tĩnh, chỉ thấy Viên Thừa Chí đạp một chân xuống đất, cả người lướt về phía sau.
Đây chính là ‘hư không đạp bộ’, đặc kỹ riêng dành cho ngũ tuyệt cấp độ cao thủ.
Viên Thừa Chí cho dù lùi lại vẫn khiến cho người ta có cảm giác phiêu miễu mơ hồ, chân của hắn đạp vào hư không sau đó dùng nội lực tự đẩy mình đi, trong phút chốc thân ảnh Viên Thừa Chí chỉ còn một đoàn tàn ảnh.
Quách Tĩnh không hiểu Viên Thừa Chí làm gì, bất quá thân là ngũ tuyệt cao thủ, hắn có trách nhiệm ngăn cản Viên Thừa Chí. Vì vậy Quách Tĩnh cũng lập tức đuổi theo đối phương.
Viên Thừa Chí võ công không đi theo dương cương lộ tuyến, nội công của VIên Thừa Chí rõ ràng là âm nhu một đường có điều âm nhu cũng không phải là sở trường của hắn, Viên Thừa Chí cũng giống như Vô Song, hắn chọn con đường khinh linh.
Tốc độ của Viên Thừa Chí đương nhiên cực cao nhưng muốn bỏ lại Quách Tĩnh là không thực tế, Quách Tĩnh chưa từng được coi là cao thủ khinh công nhưng bằng vào Cửu Âm Chân Kinh – Xà Hành Ly Phiên thân pháp, tốc độ của Quách Tĩnh tuyệt đối không thấp.
Thứ làm Quách Tĩnh không hiểu là, Viên Thừa Chí lại tiến về chiến trường bên tay phải, sau đó chỉ thấy hắn lộn ngược một vòng trên không trung, một chân từ trên trời đạp xuống thẳng đầu Trương Triệu Trọng, mượn một điểm này Viên Thừa Chí tiếp tục lướt đi thêm một đoạn, hắn hạ xuống chỗ Vô Song.
Viên Thừa Chí không có quay đầu nhìn Vô Song cùng Mộc Uyển Thanh, hắn nhìn chỉ nhìn Trương Triệu Trọng hay nói đúng hơn là Quách Tĩnh đang đi đến.
“Cút”.
Đối với Trương Triệu Trọng, Viên Thừa Chỉ chỉ nói một câu duy nhất, trong mắt tràn ngập coi thường.
Trương Triệu Trọng người này có thể coi là cao thủ cùng thời Viên Thừa Chí cùng Quách Tĩnh, tuổi tác cũng không khác bao nhiêu bất quá trong mắt Viên Thừa Chí, hắn căn bản không khác gì phế vật, loại nhân vật này Viên Thừa Chí căn bản ngứa mắt.
Quách TĨnh cũng hạ xuống, ánh mắt liếc liếc nhìn Trương Triệu Trọng đang ôm đầu đứng một chỗ, điều này làm Trương Triệu Trọng lạnh toát mồ hôi.
Trương Triệu Trọng nào biết mình làm gì có lỗi?, bất quá hắn cũng là sống lâu thành tinh, chỉ cần nhìn một đạp vừa rồi của Viên Thừa Chí cũng đủ để biết đối phương ngứa mắt hắn. Trương Triệu Trọng là một đời dâm sư, hắn thật sự hoài nghi ‘chót’ đụng vào người quen nào của Viên Thừa Chí.
VÌ vậy lập tức ôm quyền cúi đầu với Quách Tĩnh, sau đó một mạch lùi lại, hắn còn chưa muốn bị một cái Ngũ Tuyệt gây thù. Đây là chiến trường, nếu Viên Thừa Chí thật sự bất chấp tất cả muốn giết Trương Triệu Trọng, Trương Triệu Trọng liền sẽ phải chết, chết rất thảm.
Trương Triệu Trọng rời đi, xung quanh rất nhiều cao thủ của Thiên Địa Hội cùng Huyết Chích Đoàn cũng lập tức lùi lại, phải biết đây là ngũ tuyệt cao thủ, chỉ cần ba động chiến đấu cũng đủ làm Tông Sư cao thủ trọng thương.
Chỉ có duy nhất... Vô Song cùng Mộc Uyển Thanh không có rời đi, chỉ bởi Vô Song ngạc nhiên vô cùng khi nghe thấy, Viên Thừa Chí mỉm cười với hắn.
“Nhìn kỹ một chút, thế nào là cao thủ so đấu”.
Quách Tĩnh bình tĩnh quan sát Viên Thừa Chí cùng Vô Song, trong mắt Quách Tĩnh lóe lên một tia không hiểu thấu.
Hắn cảm thấy mái tóc trắng của Vô Song thật sự quen mắt, tuy nhiên.... hắn lại không dám tin tưởng cái suy nghĩ này... trong đầu Quách Tĩnh vậy là hiện lên bóng hình của Thiên Vương – Lệ Thương Thiên.
Thiên Vương năm đó, cũng là một đầu tóc trắng ngang dọc giang hồ.
“Tiểu tử, ngươi tên là gì?”.Không phải hỏi Viên Thừa Chí, hắn là đang hỏi Vô Song.
Vô Song bị Quách Tĩnh hỏi, khe khẽ giật mình nhưng rất nhanh cũng làm ra đối đáp.
“Vãn bối – Đông Phương Bạch”.
Quách Tĩnh nghe vậy, liền khẽ gật đầu.
“Là Đông Phương Bạch sao?.... tên này thật sự có vài phần thú vị”.
Dứt lời, Quách Tĩnh mở bàn tay ra sau đó rất nhanh cong lại thành trảo, hắn tiến một bước, gầm lên.
Tiếng gầm như long ngâm uy mãnh mười phần có điều đây không phải là Hàng Long Thập Bất Chưởng.
Đây chính là thiên hạ tuyệt học có thể sánh ngang với Quỳ Hoa Bảo Điển – Cửu Âm Chân Kinh.
Cửu Âm Chân Kinh chia làm cửu âm ngoại công cùng cửu âm nội công.
Cửu Âm Ngoại Công – Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.
Viên Thừa Chí thấy vậy mỉm cười, cánh tay của hắn nhè nhẹ rung lên, từ phần vai đến cổ tay đều rung bần bật theo một loại tiết tấu đáng sợ.
Đây là tuyệt học thành danh của Kim Xà Lang Quân – Hạ Tuyết Nghi, tuyệt chiêu đi kèm Kim Xà Kiếm.
‘Thu Sát Tâm Pháp”.
Vận lên tâm pháp, Viên Thừa Chí cũng vung kiếm, nắm Kim Xà Kiếm trong tay, chém thẳng về phía trước.
“Kim Xà Kiếm Pháp – Kim Xà Thổ Tín”.
Cửu Âm Bạch Cố Trảo của Quách Tĩnh đánh về phái trước, trên tay của Quách Tĩnh xuất hiện kinh người nội lực, điều đáng nói dĩ nhiên lại là âm nhu nội lực, mục tiêu của Quách Tĩnh là đầu của Viên Thừa Chí.
Viên Thừa Chí tay xuất kiếm cũng cực nhanh, kiếm của hắn như có sinh mạng cực kỳ đáng sợ, một kiếm chém ra vừa vặn đỡ lấy quyền trảo của Quách Tĩnh nhưng lúc này Kim Xà Kiếm dĩ nhiên cong lại, kiếm như nhành liễu bẻ góc nhắm thẳng về cổ Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh thấy thế khuôn mặt vô cùng thản nhiên, một tay còn lại của hắn cũng đưa ra, lại là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, đánh bay lưỡi kiếm ra khỏi cổ mình.
“Kỳ Thuật – Tả Hữu Song Hổ Bác”.
Quách Tĩnh thích dùng đôi tay để chiến đấu không phải vì hắn không dùng được vũ khí khác mà tại vì chỉ có dùng tay không mới có thể sử dụng Tả Hữu Song Hổ Bác một cách hiệu quả nhất.
Tả Hữu Song Hổ Bác là một loại kinh người kỳ thuật, đến mức ngũ đế cao thủ cũng phải ghé mắt mà nhìn một hai.
Tay trái như tay phải, hai tay cùng áp chế, lấy Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đánh về phía trước, toàn bộ đường lui của Viên Thừa Chí đều bị phong tỏa, cứ như có hai cái tuyệt thế cao thủ cùng khóa chết Viên Thừa Chí.
Đối với một chiêu này, 10 năm trước Viên Thừa Chí đã gặp, 10 năm sau đương nhiên hắn cũng không sợ.
Sự lợi hại của Kim Xà Kiếm cùng Thu Sát Kiếm Pháp lúc này mới thể hiện ra.
Kim Xà Kiếm mạnh nhất là khả năng biến ảo, lưỡi kiếm cực mỏng cực dẻo nhưng lại không gì phá hủy nổi, giống một đầu mãng xà hai đầu, một lần tấn công hoàn toàn có thể tấn công hai mục tiêu cùng lúc, thậm chí là càng nhiều.
Tiếp theo là Thu Sát Kiếm Pháp, đây là một loại ‘Kỳ Thuật’ cũng biến thái không khác gì Tả Hữu Song Hổ Bác, bất quá cái trước là rèn luyện mà ra, cái sau là ngộ tính.
10 năm trước, Tả Hữu Song Hổ Bác của Quách Tĩnh làm Viên Thừa Chí ăn không ít khổ, nhưng 10 năm sau thì không.
Điểm mạnh nhất của Thu Sát Kiếm Pháp là điều khiển độ rung của cánh tay, cánh tay của VIên Thừa Chí có thể chịu đựng cường độ rung rất lớn, vì vậy hắn có thể thoải mái khiến cánh tay của mình thay đổi phương vị tấn công cùng với Kim Xà Kiếm.
Hai cái Quách Tĩnh mạnh mẽ tiến về phía trước thì cũng đang có hai cái Viên Thừa Chí từng bước phòng ngự, kín không kẽ hở.
Quách Tĩnh cảm thấy tấn công không được, trảo liền nắm lại thành quyền, một chân dậm xuống mặt đất, cả người nhảy lên, quyền đầu hung mãnh xé không mà đến.
“Không Minh Quyền”.
Một quyền trực diện nhưng quyền này không có chạm đến Viên Thừa Chí.
Quyền này còn cách Viên Thừa Chí một đoạn, quyền kình đã phá không mà đến.
Quyền kình không lớn nhưng thắng ở hội tụ, một quyền này đánh chết Trương Triệu Trọng thứa sức, phải biết Không Minh Quyền là Toàn Chân Giáo trấn phái tuyệt học.
Viên Thừa Chí gặp nguy không loạn, cổ tay nhẹ xoay một góc độ không thể tin được, hắn cầm ngược Kim Xà Kiếm chém thẳng về phía trước.
“Kim Xà Kiếm Pháp – Bôi Cung Xà Ảnh”.
Một kiếm này chém ra, cắt gọt Không Minh Quyền của Quách Tĩnh, trực tiếp chém rách một bên vai của Quách Tĩnh, kiếm khí mang theo một tia huyết sát kiếm ý, đáng sợ vô cùng.
Máu bắn lên không trung, nhưng Quách Tĩnh đến nhíu cũng không thèm nhíu, hai tay của hắn vậy mà cùng nắm lại.
“Tả Hữu Hổ Bác Quyền - Song Thủ Không Minh Quyền”.
Hai đấm cùng đánh ra, như hai trọng pháo khổng lồ cùng bắn, Viên Thừa Chí liền khiến cả cơ thể xoay tròn, Kim Xà Kiếm của hắn lóe lên màu huyết hồng, Viên Thừa Chí chỉ đâm thẳng một kiếm.
“Kim Xà Kiếm Pháp – Kim Xà Phá Sát”.
Cánh tay trái của Viên Thừa Chí run lên bần bật, tốc độ rung cực kỳ kinh người, cứ như... một cái máy vậy.
Sau đó kiếm khí ly thể mà ra, kiếm khí cực nhanh bắn thẳng về phía trước, một thanh huyết sắc trường kiếm bao hàm ‘tuyệt sát ‘ cùng ‘phá không’.
Kiếm khí của Viên Thừa Chí chú trọng là lực công kích, nhất kiếm tất sát.
Nội lực của Quách Tĩnh lại đi theo đường nghiền ép, dùng kinh người sức mạnh đè ép đối phương.
Song Thủ Không Minh Quyền va chạm với Kim Xà Phá Sát, sau đó chỉ thấy Quách Tĩnh xoay tròn trên không trung hai vòng, trực tiếp lùi lại hai bước.
Về phần Viên Thừa Chí cả người lướt về phía sau, Kim Xà Kiếm khẽ ma sát với lòng đất tạo thành một tia lửa điện.
Trên mặt Quách Tĩnh lại xuất hiện một vết rách nhỏ, đương nhiên Quách Tĩnh căn bản không thèm quan tâm, hắn vừa lùi lại hai chân đã mạnh mẽ dẫm xuống đất, tạo nên hai dấu chân kinh người, thân thể đứng theo trung bình tấn tiêu chuẩn, một đấm tung ra.
“Đại Không Minh Quyền – Song Thủ Hổ Bác – Song Thủ Đại Không Minh Quyền”.
Hai tay Quách Tĩnh cùng đấm ra, uy lực hai quyền này kinh người đến mức ở phương xa Ngụy Trung Hiền nuốt lấy một ngụm nước bọt, tay trắng cầm tách trà thậm chí run run.
“Bắc Hiệp Quách Tĩnh dĩ nhiên mạnh đến một bước này?, nội lực của hắn cường hãn gấp lão phu 3-4 lần, sao có thể?”.
Viên Thừa Chí lần đầu tiên biến sắc.
10 năm trước, một chiêu này Quách Tĩnh đánh không ra, nhưng 10 năm sau hắn lại có thể làm được.
Đại Không Minh Quyền của Toàn Chân Giáo năm đó trực tiếp cường công với Hàng Long Thập Bát Chưởng của Bắc Cái, uy lực còn trên một đoạn, một quyền này có thể so với Vạn lão toàn lực một quyền.
Đại Không Minh Quyền của Quách Tĩnh thậm chí đã có thể so được với công kích của ngũ đế, huống gì đây là Song Thủ Đại Không Minh Quyền?.
Viên Thừa Chí sau khi biến sắc, khuôn mặt thanh tú trở nên nghiêm túc vô cùng, Kim Xà Kiếm theo hắn lùi lại vẫn đang liên tục ma sát với mặt đất.
Lúc này ngực áo của Viên Thừa Chí đã bị đánh nát, để lộ ra cơ thể không quá lớn nhưng từng tảng từng tảng cơ bắp xuất hiện, cho người ta một loại cảm giác mị lực vô cùng.
Hai tay nắm lấy Kim Xà Kiếm, mượn lược ma sát, Viên Thừa Chí vận sức nghịch đảo, chém ra một kiếm.
“Kim Xà Kiếm Pháp – Cực Kim Kiếm Ý – Chém Thần Đồ Ma”.
Đây là ý cảnh kiếm ý của Viên Thừa Chí, đây là kiếm đạo cảnh giới của Viên Thừa Chí, cực kim kiếm ý cũng là tuyệt sát kiếm ý.
Kiếm ý của hắn ly thể, kiếm khí màu đỏ kinh khủng đến dọa người, như một vầng trăng máu muốn chém đứt cả đại địa, một kiếm này chém ra, cho dù Ngụy Trung Hiền cũng không dám đỡ, nếu là Ngụy Trung Hiền liền chỉ có thể chạy. Đáng tiếc Quách Tĩnh khác rất nhiều Ngụy Trung Hiền.
Song Thủ Đại Hư Không Quyền mạnh mẽ đánh ra, va chạm với Chém Thần Đồ Ma kiếm, sau đó cả không gian như nổ tung.
Vô Song cùng Mộc Uyển Thanh ở gần nhất liền cảm nhận rõ ràng nhất loại va chạm này, không khác một vụ nổ nhà cỡ lớn của Vô Song ở kiếm trước, không khí bị nghiền áp, phong bạo xuất hiện, bụi bay mù mịt.
Điều đáng sợ nhất là... Vô Song không có bị làm sao.
Đây là cỡ nào lực khống chế?, cả Viên Thừa Chí cùng Quách Tĩnh quyền – kiếm va chạm nhưng uy lực bạo tạc dĩ nhiên bọn họ một mình đến chịu, dĩ nhiên không liên quan gì đến xung quanh.
Lúc này bên cạnh Vô Song, Mạc Ly cũng xuất hiện, nàng cũng không có nói, chỉ thấy hai tay nàng đưa ra nắm lấy cổ áo của Vô Song cùng Mộc Uyển Thanh, mạnh mẽ kéo lại, nàng lùi một mạch ra ngoài khoảng cách trăm bước chân.
Vô Song cùng Mộc Uyển Thanh bị hành động của Mạc Ly làm cho giật mình nhưng rất nhanh bọn họ hiểu cái gì xảy ra, bởi sau loạt khói mù mịt đó, một tiếng long ngâm vang lên.
Quách Tĩnh hắn... dùng Hàng Long Thập Bát Chương rồi.
Vô Song lúc này vừa tò mò vừa lo lắng cho Viên Thừa Chí.
Đối mặt với Hàng Long Thập Bát Chưởng bản thân Viên Thừa Chí phải làm gì?.
Ở kiếp trước, hắn thích Quách Tĩnh hơn Viên Thừa Chí nhiều, dù sao Xạ Điêu Tam Bộ Khúc hắn cũng xem đi xem lại vài lần nhưng Bích Huyết Kiếm chỉ nhìn một lần rồi thôi.
Tuy nhiên khi xuyên việt đến nay, hắn thật sự cầu trời bái phật cho Viên Thừa Chí thắng, nếu mà Viên Thừa Chí thua, bọn hắn liền thảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.