Chương 295: Vô Song vs Long Đảo Chủ (1)
Người Qua Đường Ất
04/07/2018
Vô Song cũng không biết Long đảo chủ đã đích thân tìm kiếm tung tích của Đồng Mỗ, hắn hiện nay vẫn tương đối cảm thấy an toàn.
Bên ngoài Thiên Sơn đâu đâu cũng là tuyết, việc truy tung là cực kỳ khó khăn huống hồ cái địa điểm này cơ hồ không ai nghĩ đến, vô cùng kín đáo, ai có thể tìm ra tung tích của hai người?.
Điều làm Vô Song lo lắng nhất hiện nay là thương thế của Đồng Mỗ, nàng thương thế quá nặng.
Vô Song có thể khiến Đồng Mỗ tính mạng không lo nhưng nếu nàng không thể nhanh chóng đẩy hết thức nội lực màu trắng kia ra khỏi người thì Đồng Mỗ triệt để trở thành phế nhân, tính mạng không lo nhưng với tình trạng nội lực cuồng bạo cứ chạy trong cơ thể như vậy, Đồng Mỗ từ nay về sau chỉ sợ không thể động võ.
Cái tình trạng thân thể của Đồng Mỗ lúc này có chút giống với Lệnh Hồ Xung trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, tất nhiên Đồng Mỗ thuộc về nghiêm trọng hơn nhiều.
Đầu tiên nội lực truyền vào người Đồng Mỗ vượt xa nội lực mà Lệnh Hồ Xung phải chịu hơn nữa thứ nội lực màu trắng này rõ ràng đang điên cuồng tấn công cơ thể Đồng Mỗ chư skhoong như trường hợp của Lệnh Hồ Xung dù sao trường hợp của Lệnh Hồ Xung chỉ là đơn thuần xung đột nội lực mà thôi.
Vô Song rốt cuộc cũng giống như mấy nhân vật trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, thương thế cỡ này của Đồng Mỗ, một mình hắn là không giải quyết được.
Muốn cứu Đồng Mỗ chí ít phải có một cường giả y thuật cao như ông ngoại của Vô Song, đương nhiên ở thế giới này có hay không có nhân vật như vậy thì Vô Song cũng không rõ ràng.
Như đã nói, tình trạng của Đồng Mỗ hiện hay chính là vì nguồn năng lượng kinh khủng ở trong chính cơ thể nàng vì vậy cách thứ hai chính là có người vì nàng hút nguồn nội lực này ra hoặc ít nhất hóa giải cái nguồn nội lực này, nếu đã như vậy thì Vô Song cũng lập tức nghĩ tới Hóa Công Đại Pháp, Hấp Công Đại Pháp hoặc Bắc Minh Thần Công.
Hóa Công Đại Pháp của Đinh Xuân Thu thật ra lại là phương pháp an toàn nhất bởi thứ năng lượng màu trắng kia cực ‘dị’, đến chính Vô Song cũng không rõ ràng lắm Bắc Minh Thần Công có sau khi hấp thu nó vào trong cơ thể thì có xuất hiện phản phệ gì không chứ đừng nói Hấp Công Đại Pháp.
Đương nhiên Đinh Xuân Thu kẻ này, Vô Song cũng chẳng hy vọng gì lắm, không phải tại Hóa Công Đại Pháp không được mà là cách làm người của Đinh Xuân Thu, Vô Song không tin được, trừ khi có thể đoạt được Hóa Công Đại Pháp của chính Đinh Xuân Thu rồi tự mình ra tay, nếu không Vô Song chắc chắn không nhờ kẻ này, để kẻ này ra tay hắn thậm chí có thể quay lại cắn ngược Đồng Mỗ một cái.
Bắc Minh Thần Công đương nhiên cũng có bao gồm cả ‘hóa công’ cùng ‘hấp công’, là kết hợp hoàn hảo giữa Hóa Công Đại Pháp cùng Hấp Công Đại Pháp nhưng mà Vô Song lại cảm thấy ‘tiếc nuối’, nếu sử dụng Bắc Minh Thần Công chỉ để hóa đi thứ nội lực tinh thuần trong người Đồng Mỗ, quả thực Vô Song cảm thấy cực kỳ ổng phí, đùa gì thế?, Bắc Minh Thần Công thấy nội lực mạnh mẽ cỡ này lại không thể hấp thụ, đây chính là thấy tiền trước mặt mà không dám nhặt.
Suy nghĩ một chút, rốt cuộc Vô Song vẫn cứ cảm thấy có lẽ nên chọn Bắc Minh Thần Công, dẫu sao Bắc Minh Thần Công hiện nay là tuyệt học của Lý Thu Thủy cùng Vô Nhai Tử, Lý Thu Thủy thì Vô Song chắc chắn không nhờ vả gì rồi, nàng mà thấy Đồng Mỗ như vậy không xiên thêm một kiếm đã là vô cùng tốt đẹp nói gì đến cứu người?, nhân tuyển tốt nhất hiện nay chính là Vô Nhai Tử.
Nếu có thể gặp được Vô Nhai Tử, ông ta gần như chắc chắn có thể cứu được Đồng Mỗ hơn nữa lại coi như một mũi tên trúng hai cái đích, vừa cứu được Đồng Mỗ vừa thuận tiện cho Vô Song hoàn thành truyền thừa của Tiêu Dao Phái.
Lại nhìn nhìn Đồng Mỗ nằm trên giường, Vô Song trực tiếp khoanh chân luyện công, đợi Đồng Mỗ tỉnh lại, hắn liền nói với nàng vài câu đi.
.........
Thời gian tiếp tục trôi qua, Đồng Mỗ vậy mà bất tỉnh suốt hai ngày trời.
Cũng may trong hang động này cũng đã có lương khô cùng thịt khô thậm chí đến cả nước uống cũng chuẩn bị dẫn đến Vô Song còn không phải quá mức lo lắng đến mấy cái vấn đề này, hắn có thể yên tâm vừa tu luyện vừa nghiên cứu Đại Bi Phú, trong hai ngày nay không có Đồng Mỗ vì vậy có thể coi là an bình vô cùng.
Vô Song thật ra cũng không biết, trên đầu hắn lúc này hay nói đúng hơn ngay trên cái vực mà Đồng Mỗ dẫn Vô Song nhảy lúc này, có một lão nhân đang đứng, ánh mắt mang theo vẻ trầm ngâm.
Long đảo chủ đến rồi.
Tại sao Long đảo chủ lại có thể đến đây?, bằng vào biện pháp truy tung bình thường dĩ nhiên không được, Đồng Mỗ cũng không phải hạng tam giáo cửu lưu, muốn truy tung nàng đã là khó khăn vô cùng huống gì trong cái thời tiết toàn gió cùng tuyết của Thiên Sơn, chấp cả mang chó săn đến đây cũng không thể nào phát giác ra nàng, Long đảo chủ sao có thể tìm được?.
Đúng là Long đảo chủ không thể dùng biện pháp truy tung đến tìm Đồng Mỗ chỉ là ông ta đã ở lại Thiên Sơn gần 1 tuần.
Gần 1 tuần là khái niệm gì?, điều này có nghĩa toàn bộ các bộ tộc lớn nhỏ của Thiên Sơn đều đã đi tìm Đồng Mỗ được gần 1 tuần.
Thời gian này không đủ để lục tung dãy Thiên Sơn lên, với dãy Thiên Sơn mà nói 1 tuần căn bản không đủ, ít nhất phải 1 năm thì may ra, dãy Thiên Sơn vốn quá mức rộng lớn có điều... 1 tuần cũng đã đủ để tất cả các bộ lạc lớn nhỏ đi tìm ở những nơi con người ‘dễ dàng’ đặt chân đến.
Trong mắt Long đảo chủ, Đồng Mỗ bị thương nặng lại mang thêm một người, nàng rất khó chạy ra quá xa khỏi khu vực giao chiến cùng Lý Tứ, cũng rất khó đi đến những khu vực cực khó đặt chân tới, những nơi này Đồng Mỗ tất nhiên có thể đến được nhưng mà nàng đang bị thương, ở những nơi như vậy vừa khó đi với chính bản thân nàng cũng vừa khó cho nàng trị liệu, quan trọng nhất những nơi như vậy ở dãy Thiên Sơn thì tìm đồ ăn cùng nước uống kiểu gì?, trừ khi Đồng Mỗ đã chuẩn bị sẵn đại lượng đồ ăn cùng nước uống từ trước nếu không căn bản không khả quan.
Mượn vào cái suy nghĩ này, Long đảo chủ cứ chậm rãi mà đi, sau hai ngày ông ta dừng lại trươc cái vách núi này.
Từ trên cao nhìn xuống, ông ta không cách nào quan sát được bên dưới vách núi có cái gì, lại càng không thể nhìn ra huyệt động của Đồng Mỗ cùng Vô Song đang ở nhưng mà ông ta lại nhìn thấy... một dấu chưởng pháp.
Dấu chưởng pháp này in trên vách núi, cho dù rất mờ nhưng Long đảo chủ thật sự vẫn phát hiện ra.
Cái này thật sự là khéo quá hóa vụng, để chuẩn bị cái nơi ẩn trốn này Đồng Mỗ không chỉ đến đây một lần, nàng phải tự mình chuyển rất nhiều chỗ xuống, nàng đương nhiên biết mỗi lần xuống đây phải để lại dấu chưởng pháp trên vách núi đối diện, nàng cũng cực kỳ khéo léo khi lần nào cũng như lần nào đều chỉ đánh vào một chỗ, dù sao xuất hiện quá nhiều dấu chưởng pháp ở nhiều chỗ khác nhau thì còn dễ đoán hơn.
Dấu chưởng pháp này thật ra cũng không có gì, dù sao tuyết cùng băng giá có thể che đi dấu tích này nhưng mà qua nhiều lần chồng ấn lên nhau quả thực hiện nay Long đảo chủ có thể nhìn ra một chút vết tích.
Ánh mắt Long đảo chủ đầy nghiền ngẫm nhưng mà ông ta cũng không dám nhảy.
Ai biết bên dưới có cái gì?, cho dù thực lực Long đảo chủ thông thiên nhưng mà ông ta còn chưa có muốn chết, muốn nhảy xuống ít nhất phải chuẩn bị vài thứ, chí ít cũng cần một dây thừng dài buộc bản thân lại.
Long đảo chủ hiện nay đã có 3 phần nắm chắc, Đồng Mỗ ở ngay dưới vách núi này, với cao thủ cấp bậc như ông ta, 3 phần là đủ rồi.
Nghĩ tới đây, Long đảo chủ liền bắn pháo hiệu, ông ta sẽ không rời đi bởi ai biết trong thời gian này Đồng Mỗ có đi ra hay không?, ông ta liền trực tiếp ngồi đợi, cho người chuẩn bị dây thừng liền đủ.
Vô Song cùng Đồng Mỗ quả thực không thể nào biết được bọn họ hiện nay đang nguy hiểm thế nào.
Lúc này, nằm trên giường đá, Đồng Mỗ rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Đồng Mỗ ánh mắt mê man nhìn xung quanh một chút sau đó khó khăn ngồi dậy, lúc này nàng mới phát hiện trên người mình toàn là ngân châm, cảm giác cơ thể thật sự không dễ chịu gì nhưng đúng là so với trước đây đã đỡ đau đớn hơn nhiều.
Thở hắt ra một hơi, Đồng Mỗ không cần suy nghĩ cũng biết là Vô Song thi châm cho nàng, dù sao ở đây cũng chỉ có hai người, nàng sẽ không tự thi châm cho mình.
Ánh mắt một chuyển lập tức liền nhìn thấy Vô Song đang khoanh chân luyện công ở cách đó không xa, vừa nhìn thấy Vô Song, Đồng Mỗ liền hừ lạnh, nàng biết hắn có công cứu nàng nhưng mà nàng cũng cứu hắn, căn bản không ai nợ ai, lúc này do thân thể Đồng Mỗ không tiện nếu không nàng vẫn cứ lựa chọn lập tức giết chết Vô Song ở đây.
Càng nhìn Vô Song, nàng lại cảm thấy càng ngứa mắt, chính vì không thể lập tức giết Vô Song, Đồng Mỗ cũng chỉ đành khoanh chân ngồi luyện công tuy nhiên ngay lúc nhắm mắt muốn vận chuyển nội công, sắc mặt Đồng Mỗ liền trở thành khó coi.
“Không cần cố gắng, xin chia buồn, ngươi lúc này quả thật không thể vận công”.
Ngồi cách đó không xa, Vô Song khẽ nhếch miệng nhìn về phía Đồng Mỗ.
Đồng Mỗ quả thực bị dọa sợ, nếu không có nội lực chỉ sợ nàng cách cái chết cũng không xa, bản thân nàng luyện Bát Hoang Lục Hợp Công, chỉ vài năm nữa thôi là đến lần tán công thứ 3, nếu không có nội lực nàng thậm chí thực sự sẽ chết, tuyệt đối không thể sống thêm vài năm.
Đồng Mỗ là bậc đại cao thủ võ học, nàng cũng có thể nhìn ra thảm trạng cơ thể mình cùng lý do mình bị như vậy, lập tức phóng ánh mắt đầy hận thù mà nhìn Vô Song.
“Hừ, tất cả là tại ngươi nếu không Mỗ sao có thể bị thương thành như vậy?, Mỗ nhất định phải giết ngươi, xé xác ngươi ra hàng trăm mảnh”.
Vô Song nghe vậy liền lại cảm thấy không vui, đúng là cái miệng của Đồng Mỗ chẳng thể nói ra được câu nào tốt đẹp.
“Nga, ta đâu có van xin ngươi cứu?, là ngươi tự mình ra tay a, hơn nữa ta có điều thắc mắc, ta với ngươi vốn không quen không biết, không thân không thích, ngươi tại sao lại bất chấp mà ra tay?, chẳng nhẽ ngươi đối với ta có tính toán gì?”.
Đồng Mỗ nghe vậy lại càng nổi đóa, nàng lập tức mở miệng mắng chửi.
“Thối lắm, Mỗ việc gì phải tính toán một con kiến hôi như ngươi?, nếu không phải Mỗ nhìn ra thể chất của ngươi, ngươi nghĩ con kiến hôi như ngươi có tư cách gì làm Mỗ ra tay?, nếu biết trước ngươi là cái loại người này, Mỗ mới lười ra tay, Mỗ cả đời không mấy khi đưa tay ra giúp ai, không ngờ lần này giúp người lại còn bị cắn ngược lại”.
Vô Song đối với Đồng Mỗ cũng chẳng nhẹ nhàng gì, nữ nhân như Đồng Mỗ quả thực... không nhẹ nhàng được.
Đồng Mỗ miệng lưỡi còn ác liệt hơn cả Uyển Thanh, Uyển Thanh ngoài lạnh trong nóng, bên ngoài có chút táo bạo nhưng bên trong lại nhất mực ôn nhu còn Đồng Mỗ chính là xấu từ ngoài vào trong.
“Thối lắm, ngươi nói ta kiến hôi cũng không xem lại mình?, không tin thì bước ra đây ta cùng ngươi đại chiến 300 hiệp?, tất cả cũng là tại Linh Thứu Cung các ngươi, nếu ta không bị nhận nhầm là người của Linh Thứu Cung thì đã không bị truy sát, rốt cuộc là xem ai liên lụy ai?, ta mới là người oan uổng chứ không phải ngươi”.
“Lại nói, nhìn ra thể chất của ta thì mới ra tay?, đây là cái lý do khỉ gì?, đừng bảo ngươi thèm quá hóa rồ đâm ra ham muốn cơ thể ta?”.
Nói đến đây ánh mắt Vô Song liền chuyển thành ‘sợ sệt’ mà nhìn Đồng Mỗ.
Tất nhiên cái vế thứ hai kia là Vô Song muốn khích bác Đồng Mỗ một chút, hắn muốn biết tại sao nàng lại vì thể chất của hắn mà ra tay, đối với Đồng Mỗ, cách hỏi bình thường căn bản dùng không được.
Đồng Mỗ bị Vô Song nói đến sắc mặt tái xanh.
Bình thường dùng miệng lưỡi tranh đấu Đồng Mỗ chính là vô địch, người bình thường chính là bị nàng mắng đến xanh cả mặt, về phần có người có thể mắng lại nàng thì sao?, nàng trực tiếp giết là được ai bảo Đồng Mỗ mạnh đây?.
Lần này thì khác, nàng nói không lại Vô Song, đánh cũng là không lại, một cảm giác uất ức cùng tràn ngập nộ khí bao phủ lấy bản tâm nàng.
Nói đi nói lại, Đồng Mỗ là người không giỏi che dấu cảm xúc cá nhân, cũng không phải người thiên về lý trí hay tâm kế nếu không trong nguyên tác nàng cũng không để Lý Thu Thủy hại thảm như vậy.
Với Đồng Mỗ, nắm đấm lớn mới là vương đạo.
Tiếp tục dùng ánh mắt tràn ngập ý muốn giết người nhìn Vô Song sau đó Đồng Mỗ không ngờ khẽ nhếch miệng.
Nếu đây là một nữ nhân trưởng thành, cái nhếch miệng này tương đối dễ sợ nhưng mà với cái dung mạo 7 tuổi của nàng thì lại trở thành tương đối dễ thương.
“Hừ hừ, Mỗ là Chí Dương Thể, ngươi là Chí Âm Thể, Mỗ bản thân có một môn tuyệt học chính là yêu cầu Chí Âm Thể vì vậy mới muốn tìm một kẻ truyền thụ bất quá Chí Dương cùng Chí Âm thể đều là cực kỳ hiếm gặp, ngay cả Mỗ cũng chưa nhìn thấy Chí Âm Thể xuất hiện trên giang hồ “.
“Mỗ xưa nay ghét nhất nam nhân, chỉ cần thấy nam nhân Mỗ liền cho hắn sống không bằng chết chỉ là khuôn mặt ngươi quá mức giống nữ nhân, so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, Mỗ có thể mở một mắt nhắm một mắt, đối xử với ngươi như nữ nhân bình thường nhưng không ngờ ngươi là cái loại lòng lang dạ sói, tâm địa rắn rết, thối không thể tả, Mỗ chính hối hận vì cứu ngươi”.
“Còn nữa, bây giờ ngươi có quỳ xuống cầu xin, Mỗ cũng không dạy cho ngươi môn tuyệt học kia”.
Đồng Mỗ nói xong liền quay mặt đi, một bộ ‘sống chết mặc bay’, nàng căn bản phiền nhìn Vô Song.
Vô Song ánh mắt trắng dã nhìn Đồng Mỗ sau đó cũng bật cười.
Miệng lưỡi tranh đấu, ai sợ ai?, phải biết người hậu thế chửi nhau hơn xa người thời đại này, người trong thời đại này dưới sự ảnh hưởng của nho giáo vẫn còn tử tế chán, người hậu thế chửi nhau căn bản là ‘chửi cho sướng miệng’, Đồng Mỗ mà đặt vào hậu thế, mang ra giữa chợ mà đứng chỉ sợ bị chửi đến tối tăm mặt mày, á khẩu không lên tiếng nổi.
“Cái gì mà làm ơn mắc oán, ta mới chính là làm ơn mắc oán, ngươi xem vì cứu ngươi ta bỏ ra bao nhiêu công sức, bao nhiêu chân khí, không ngờ ngươi tỉnh lại đến một câu cảm ơn cũng không có nói, cảm ơn không nói thì thôi đi đã vậy còn oán hận ta?, còn muốn giết ta?, ngươi chính là ăn cháo đá bát, ngươi mới là lòng lang dạ sói, thối không thể tả”.
“Tuyệt học của ngươi thì ngươi dữ, mắc mớ gì đến ta mà cần học?, bớt dát vàng lên mặt”.
Thế là Vô Song cùng Đồng Mỗ liền trực tiếp nổ ra đại chiến, hai người không dùng cơ thể quyết đấu mà trực tiếp dùng miệng lưỡi tranh đấu với nhau, nói đến thiên hoa loạn vũ.
.......
P/s: Chương này bù cho tối qua nhé
Bên ngoài Thiên Sơn đâu đâu cũng là tuyết, việc truy tung là cực kỳ khó khăn huống hồ cái địa điểm này cơ hồ không ai nghĩ đến, vô cùng kín đáo, ai có thể tìm ra tung tích của hai người?.
Điều làm Vô Song lo lắng nhất hiện nay là thương thế của Đồng Mỗ, nàng thương thế quá nặng.
Vô Song có thể khiến Đồng Mỗ tính mạng không lo nhưng nếu nàng không thể nhanh chóng đẩy hết thức nội lực màu trắng kia ra khỏi người thì Đồng Mỗ triệt để trở thành phế nhân, tính mạng không lo nhưng với tình trạng nội lực cuồng bạo cứ chạy trong cơ thể như vậy, Đồng Mỗ từ nay về sau chỉ sợ không thể động võ.
Cái tình trạng thân thể của Đồng Mỗ lúc này có chút giống với Lệnh Hồ Xung trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, tất nhiên Đồng Mỗ thuộc về nghiêm trọng hơn nhiều.
Đầu tiên nội lực truyền vào người Đồng Mỗ vượt xa nội lực mà Lệnh Hồ Xung phải chịu hơn nữa thứ nội lực màu trắng này rõ ràng đang điên cuồng tấn công cơ thể Đồng Mỗ chư skhoong như trường hợp của Lệnh Hồ Xung dù sao trường hợp của Lệnh Hồ Xung chỉ là đơn thuần xung đột nội lực mà thôi.
Vô Song rốt cuộc cũng giống như mấy nhân vật trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, thương thế cỡ này của Đồng Mỗ, một mình hắn là không giải quyết được.
Muốn cứu Đồng Mỗ chí ít phải có một cường giả y thuật cao như ông ngoại của Vô Song, đương nhiên ở thế giới này có hay không có nhân vật như vậy thì Vô Song cũng không rõ ràng.
Như đã nói, tình trạng của Đồng Mỗ hiện hay chính là vì nguồn năng lượng kinh khủng ở trong chính cơ thể nàng vì vậy cách thứ hai chính là có người vì nàng hút nguồn nội lực này ra hoặc ít nhất hóa giải cái nguồn nội lực này, nếu đã như vậy thì Vô Song cũng lập tức nghĩ tới Hóa Công Đại Pháp, Hấp Công Đại Pháp hoặc Bắc Minh Thần Công.
Hóa Công Đại Pháp của Đinh Xuân Thu thật ra lại là phương pháp an toàn nhất bởi thứ năng lượng màu trắng kia cực ‘dị’, đến chính Vô Song cũng không rõ ràng lắm Bắc Minh Thần Công có sau khi hấp thu nó vào trong cơ thể thì có xuất hiện phản phệ gì không chứ đừng nói Hấp Công Đại Pháp.
Đương nhiên Đinh Xuân Thu kẻ này, Vô Song cũng chẳng hy vọng gì lắm, không phải tại Hóa Công Đại Pháp không được mà là cách làm người của Đinh Xuân Thu, Vô Song không tin được, trừ khi có thể đoạt được Hóa Công Đại Pháp của chính Đinh Xuân Thu rồi tự mình ra tay, nếu không Vô Song chắc chắn không nhờ kẻ này, để kẻ này ra tay hắn thậm chí có thể quay lại cắn ngược Đồng Mỗ một cái.
Bắc Minh Thần Công đương nhiên cũng có bao gồm cả ‘hóa công’ cùng ‘hấp công’, là kết hợp hoàn hảo giữa Hóa Công Đại Pháp cùng Hấp Công Đại Pháp nhưng mà Vô Song lại cảm thấy ‘tiếc nuối’, nếu sử dụng Bắc Minh Thần Công chỉ để hóa đi thứ nội lực tinh thuần trong người Đồng Mỗ, quả thực Vô Song cảm thấy cực kỳ ổng phí, đùa gì thế?, Bắc Minh Thần Công thấy nội lực mạnh mẽ cỡ này lại không thể hấp thụ, đây chính là thấy tiền trước mặt mà không dám nhặt.
Suy nghĩ một chút, rốt cuộc Vô Song vẫn cứ cảm thấy có lẽ nên chọn Bắc Minh Thần Công, dẫu sao Bắc Minh Thần Công hiện nay là tuyệt học của Lý Thu Thủy cùng Vô Nhai Tử, Lý Thu Thủy thì Vô Song chắc chắn không nhờ vả gì rồi, nàng mà thấy Đồng Mỗ như vậy không xiên thêm một kiếm đã là vô cùng tốt đẹp nói gì đến cứu người?, nhân tuyển tốt nhất hiện nay chính là Vô Nhai Tử.
Nếu có thể gặp được Vô Nhai Tử, ông ta gần như chắc chắn có thể cứu được Đồng Mỗ hơn nữa lại coi như một mũi tên trúng hai cái đích, vừa cứu được Đồng Mỗ vừa thuận tiện cho Vô Song hoàn thành truyền thừa của Tiêu Dao Phái.
Lại nhìn nhìn Đồng Mỗ nằm trên giường, Vô Song trực tiếp khoanh chân luyện công, đợi Đồng Mỗ tỉnh lại, hắn liền nói với nàng vài câu đi.
.........
Thời gian tiếp tục trôi qua, Đồng Mỗ vậy mà bất tỉnh suốt hai ngày trời.
Cũng may trong hang động này cũng đã có lương khô cùng thịt khô thậm chí đến cả nước uống cũng chuẩn bị dẫn đến Vô Song còn không phải quá mức lo lắng đến mấy cái vấn đề này, hắn có thể yên tâm vừa tu luyện vừa nghiên cứu Đại Bi Phú, trong hai ngày nay không có Đồng Mỗ vì vậy có thể coi là an bình vô cùng.
Vô Song thật ra cũng không biết, trên đầu hắn lúc này hay nói đúng hơn ngay trên cái vực mà Đồng Mỗ dẫn Vô Song nhảy lúc này, có một lão nhân đang đứng, ánh mắt mang theo vẻ trầm ngâm.
Long đảo chủ đến rồi.
Tại sao Long đảo chủ lại có thể đến đây?, bằng vào biện pháp truy tung bình thường dĩ nhiên không được, Đồng Mỗ cũng không phải hạng tam giáo cửu lưu, muốn truy tung nàng đã là khó khăn vô cùng huống gì trong cái thời tiết toàn gió cùng tuyết của Thiên Sơn, chấp cả mang chó săn đến đây cũng không thể nào phát giác ra nàng, Long đảo chủ sao có thể tìm được?.
Đúng là Long đảo chủ không thể dùng biện pháp truy tung đến tìm Đồng Mỗ chỉ là ông ta đã ở lại Thiên Sơn gần 1 tuần.
Gần 1 tuần là khái niệm gì?, điều này có nghĩa toàn bộ các bộ tộc lớn nhỏ của Thiên Sơn đều đã đi tìm Đồng Mỗ được gần 1 tuần.
Thời gian này không đủ để lục tung dãy Thiên Sơn lên, với dãy Thiên Sơn mà nói 1 tuần căn bản không đủ, ít nhất phải 1 năm thì may ra, dãy Thiên Sơn vốn quá mức rộng lớn có điều... 1 tuần cũng đã đủ để tất cả các bộ lạc lớn nhỏ đi tìm ở những nơi con người ‘dễ dàng’ đặt chân đến.
Trong mắt Long đảo chủ, Đồng Mỗ bị thương nặng lại mang thêm một người, nàng rất khó chạy ra quá xa khỏi khu vực giao chiến cùng Lý Tứ, cũng rất khó đi đến những khu vực cực khó đặt chân tới, những nơi này Đồng Mỗ tất nhiên có thể đến được nhưng mà nàng đang bị thương, ở những nơi như vậy vừa khó đi với chính bản thân nàng cũng vừa khó cho nàng trị liệu, quan trọng nhất những nơi như vậy ở dãy Thiên Sơn thì tìm đồ ăn cùng nước uống kiểu gì?, trừ khi Đồng Mỗ đã chuẩn bị sẵn đại lượng đồ ăn cùng nước uống từ trước nếu không căn bản không khả quan.
Mượn vào cái suy nghĩ này, Long đảo chủ cứ chậm rãi mà đi, sau hai ngày ông ta dừng lại trươc cái vách núi này.
Từ trên cao nhìn xuống, ông ta không cách nào quan sát được bên dưới vách núi có cái gì, lại càng không thể nhìn ra huyệt động của Đồng Mỗ cùng Vô Song đang ở nhưng mà ông ta lại nhìn thấy... một dấu chưởng pháp.
Dấu chưởng pháp này in trên vách núi, cho dù rất mờ nhưng Long đảo chủ thật sự vẫn phát hiện ra.
Cái này thật sự là khéo quá hóa vụng, để chuẩn bị cái nơi ẩn trốn này Đồng Mỗ không chỉ đến đây một lần, nàng phải tự mình chuyển rất nhiều chỗ xuống, nàng đương nhiên biết mỗi lần xuống đây phải để lại dấu chưởng pháp trên vách núi đối diện, nàng cũng cực kỳ khéo léo khi lần nào cũng như lần nào đều chỉ đánh vào một chỗ, dù sao xuất hiện quá nhiều dấu chưởng pháp ở nhiều chỗ khác nhau thì còn dễ đoán hơn.
Dấu chưởng pháp này thật ra cũng không có gì, dù sao tuyết cùng băng giá có thể che đi dấu tích này nhưng mà qua nhiều lần chồng ấn lên nhau quả thực hiện nay Long đảo chủ có thể nhìn ra một chút vết tích.
Ánh mắt Long đảo chủ đầy nghiền ngẫm nhưng mà ông ta cũng không dám nhảy.
Ai biết bên dưới có cái gì?, cho dù thực lực Long đảo chủ thông thiên nhưng mà ông ta còn chưa có muốn chết, muốn nhảy xuống ít nhất phải chuẩn bị vài thứ, chí ít cũng cần một dây thừng dài buộc bản thân lại.
Long đảo chủ hiện nay đã có 3 phần nắm chắc, Đồng Mỗ ở ngay dưới vách núi này, với cao thủ cấp bậc như ông ta, 3 phần là đủ rồi.
Nghĩ tới đây, Long đảo chủ liền bắn pháo hiệu, ông ta sẽ không rời đi bởi ai biết trong thời gian này Đồng Mỗ có đi ra hay không?, ông ta liền trực tiếp ngồi đợi, cho người chuẩn bị dây thừng liền đủ.
Vô Song cùng Đồng Mỗ quả thực không thể nào biết được bọn họ hiện nay đang nguy hiểm thế nào.
Lúc này, nằm trên giường đá, Đồng Mỗ rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Đồng Mỗ ánh mắt mê man nhìn xung quanh một chút sau đó khó khăn ngồi dậy, lúc này nàng mới phát hiện trên người mình toàn là ngân châm, cảm giác cơ thể thật sự không dễ chịu gì nhưng đúng là so với trước đây đã đỡ đau đớn hơn nhiều.
Thở hắt ra một hơi, Đồng Mỗ không cần suy nghĩ cũng biết là Vô Song thi châm cho nàng, dù sao ở đây cũng chỉ có hai người, nàng sẽ không tự thi châm cho mình.
Ánh mắt một chuyển lập tức liền nhìn thấy Vô Song đang khoanh chân luyện công ở cách đó không xa, vừa nhìn thấy Vô Song, Đồng Mỗ liền hừ lạnh, nàng biết hắn có công cứu nàng nhưng mà nàng cũng cứu hắn, căn bản không ai nợ ai, lúc này do thân thể Đồng Mỗ không tiện nếu không nàng vẫn cứ lựa chọn lập tức giết chết Vô Song ở đây.
Càng nhìn Vô Song, nàng lại cảm thấy càng ngứa mắt, chính vì không thể lập tức giết Vô Song, Đồng Mỗ cũng chỉ đành khoanh chân ngồi luyện công tuy nhiên ngay lúc nhắm mắt muốn vận chuyển nội công, sắc mặt Đồng Mỗ liền trở thành khó coi.
“Không cần cố gắng, xin chia buồn, ngươi lúc này quả thật không thể vận công”.
Ngồi cách đó không xa, Vô Song khẽ nhếch miệng nhìn về phía Đồng Mỗ.
Đồng Mỗ quả thực bị dọa sợ, nếu không có nội lực chỉ sợ nàng cách cái chết cũng không xa, bản thân nàng luyện Bát Hoang Lục Hợp Công, chỉ vài năm nữa thôi là đến lần tán công thứ 3, nếu không có nội lực nàng thậm chí thực sự sẽ chết, tuyệt đối không thể sống thêm vài năm.
Đồng Mỗ là bậc đại cao thủ võ học, nàng cũng có thể nhìn ra thảm trạng cơ thể mình cùng lý do mình bị như vậy, lập tức phóng ánh mắt đầy hận thù mà nhìn Vô Song.
“Hừ, tất cả là tại ngươi nếu không Mỗ sao có thể bị thương thành như vậy?, Mỗ nhất định phải giết ngươi, xé xác ngươi ra hàng trăm mảnh”.
Vô Song nghe vậy liền lại cảm thấy không vui, đúng là cái miệng của Đồng Mỗ chẳng thể nói ra được câu nào tốt đẹp.
“Nga, ta đâu có van xin ngươi cứu?, là ngươi tự mình ra tay a, hơn nữa ta có điều thắc mắc, ta với ngươi vốn không quen không biết, không thân không thích, ngươi tại sao lại bất chấp mà ra tay?, chẳng nhẽ ngươi đối với ta có tính toán gì?”.
Đồng Mỗ nghe vậy lại càng nổi đóa, nàng lập tức mở miệng mắng chửi.
“Thối lắm, Mỗ việc gì phải tính toán một con kiến hôi như ngươi?, nếu không phải Mỗ nhìn ra thể chất của ngươi, ngươi nghĩ con kiến hôi như ngươi có tư cách gì làm Mỗ ra tay?, nếu biết trước ngươi là cái loại người này, Mỗ mới lười ra tay, Mỗ cả đời không mấy khi đưa tay ra giúp ai, không ngờ lần này giúp người lại còn bị cắn ngược lại”.
Vô Song đối với Đồng Mỗ cũng chẳng nhẹ nhàng gì, nữ nhân như Đồng Mỗ quả thực... không nhẹ nhàng được.
Đồng Mỗ miệng lưỡi còn ác liệt hơn cả Uyển Thanh, Uyển Thanh ngoài lạnh trong nóng, bên ngoài có chút táo bạo nhưng bên trong lại nhất mực ôn nhu còn Đồng Mỗ chính là xấu từ ngoài vào trong.
“Thối lắm, ngươi nói ta kiến hôi cũng không xem lại mình?, không tin thì bước ra đây ta cùng ngươi đại chiến 300 hiệp?, tất cả cũng là tại Linh Thứu Cung các ngươi, nếu ta không bị nhận nhầm là người của Linh Thứu Cung thì đã không bị truy sát, rốt cuộc là xem ai liên lụy ai?, ta mới là người oan uổng chứ không phải ngươi”.
“Lại nói, nhìn ra thể chất của ta thì mới ra tay?, đây là cái lý do khỉ gì?, đừng bảo ngươi thèm quá hóa rồ đâm ra ham muốn cơ thể ta?”.
Nói đến đây ánh mắt Vô Song liền chuyển thành ‘sợ sệt’ mà nhìn Đồng Mỗ.
Tất nhiên cái vế thứ hai kia là Vô Song muốn khích bác Đồng Mỗ một chút, hắn muốn biết tại sao nàng lại vì thể chất của hắn mà ra tay, đối với Đồng Mỗ, cách hỏi bình thường căn bản dùng không được.
Đồng Mỗ bị Vô Song nói đến sắc mặt tái xanh.
Bình thường dùng miệng lưỡi tranh đấu Đồng Mỗ chính là vô địch, người bình thường chính là bị nàng mắng đến xanh cả mặt, về phần có người có thể mắng lại nàng thì sao?, nàng trực tiếp giết là được ai bảo Đồng Mỗ mạnh đây?.
Lần này thì khác, nàng nói không lại Vô Song, đánh cũng là không lại, một cảm giác uất ức cùng tràn ngập nộ khí bao phủ lấy bản tâm nàng.
Nói đi nói lại, Đồng Mỗ là người không giỏi che dấu cảm xúc cá nhân, cũng không phải người thiên về lý trí hay tâm kế nếu không trong nguyên tác nàng cũng không để Lý Thu Thủy hại thảm như vậy.
Với Đồng Mỗ, nắm đấm lớn mới là vương đạo.
Tiếp tục dùng ánh mắt tràn ngập ý muốn giết người nhìn Vô Song sau đó Đồng Mỗ không ngờ khẽ nhếch miệng.
Nếu đây là một nữ nhân trưởng thành, cái nhếch miệng này tương đối dễ sợ nhưng mà với cái dung mạo 7 tuổi của nàng thì lại trở thành tương đối dễ thương.
“Hừ hừ, Mỗ là Chí Dương Thể, ngươi là Chí Âm Thể, Mỗ bản thân có một môn tuyệt học chính là yêu cầu Chí Âm Thể vì vậy mới muốn tìm một kẻ truyền thụ bất quá Chí Dương cùng Chí Âm thể đều là cực kỳ hiếm gặp, ngay cả Mỗ cũng chưa nhìn thấy Chí Âm Thể xuất hiện trên giang hồ “.
“Mỗ xưa nay ghét nhất nam nhân, chỉ cần thấy nam nhân Mỗ liền cho hắn sống không bằng chết chỉ là khuôn mặt ngươi quá mức giống nữ nhân, so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, Mỗ có thể mở một mắt nhắm một mắt, đối xử với ngươi như nữ nhân bình thường nhưng không ngờ ngươi là cái loại lòng lang dạ sói, tâm địa rắn rết, thối không thể tả, Mỗ chính hối hận vì cứu ngươi”.
“Còn nữa, bây giờ ngươi có quỳ xuống cầu xin, Mỗ cũng không dạy cho ngươi môn tuyệt học kia”.
Đồng Mỗ nói xong liền quay mặt đi, một bộ ‘sống chết mặc bay’, nàng căn bản phiền nhìn Vô Song.
Vô Song ánh mắt trắng dã nhìn Đồng Mỗ sau đó cũng bật cười.
Miệng lưỡi tranh đấu, ai sợ ai?, phải biết người hậu thế chửi nhau hơn xa người thời đại này, người trong thời đại này dưới sự ảnh hưởng của nho giáo vẫn còn tử tế chán, người hậu thế chửi nhau căn bản là ‘chửi cho sướng miệng’, Đồng Mỗ mà đặt vào hậu thế, mang ra giữa chợ mà đứng chỉ sợ bị chửi đến tối tăm mặt mày, á khẩu không lên tiếng nổi.
“Cái gì mà làm ơn mắc oán, ta mới chính là làm ơn mắc oán, ngươi xem vì cứu ngươi ta bỏ ra bao nhiêu công sức, bao nhiêu chân khí, không ngờ ngươi tỉnh lại đến một câu cảm ơn cũng không có nói, cảm ơn không nói thì thôi đi đã vậy còn oán hận ta?, còn muốn giết ta?, ngươi chính là ăn cháo đá bát, ngươi mới là lòng lang dạ sói, thối không thể tả”.
“Tuyệt học của ngươi thì ngươi dữ, mắc mớ gì đến ta mà cần học?, bớt dát vàng lên mặt”.
Thế là Vô Song cùng Đồng Mỗ liền trực tiếp nổ ra đại chiến, hai người không dùng cơ thể quyết đấu mà trực tiếp dùng miệng lưỡi tranh đấu với nhau, nói đến thiên hoa loạn vũ.
.......
P/s: Chương này bù cho tối qua nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.