Chương 112: Xà Vương ra tay (1)
Người Qua Đường Ất
08/11/2017
Thân phận của Ngụy Trung Hiền vốn chỉ là tổng quản thái giám, cái loại thân phận này nói cao cũng cao mà nói thấp cũng là thấp.
Rất nhiều người vì Ngụy Trung Hiền là thái giám mà coi thường hắn, dù sao nam nhân nguyên đai nguyên kiện không muốn lại muốn tự cung vào triều?.
Đương nhiên cũng có rất nhiều người không dám coi thường Ngụy Trung Hiền, chỉ bởi hắn là Quỳ Hoa Lão Tổ đệ tử duy nhất, ít nhất là về mặt danh nghĩa.
Quỳ Hoa Lão Tổ cùng Hoàng Đạo Sư chính là hai cực của Đại Thanh, một người đại diện cho cực ám, một người đại diện cho cực quang. Hai vị ngũ đế cao thủ vì Đại Thanh mở đường mới có thể giúp Đại Thanh thật sự có thể đặt chân vào trung nguyên màu mỡ.
Vì uy danh của Quỳ Hoa Lão Tổ năm xưa, với rất nhiều nhân vật trong triều đình mà nói, vẫn sẽ kiêng kị Ngụy Trung Hiền một hai.
Không phải ngẫu nhiên mà Ngụy Trung Hiền được ngồi vào vị trí Thủ Phủ Đông Xương. Nếu theo kế hoạch của Lý Lân cùng Tần Cối, bản thân Đông Xưởng đã có thể coi là một trong những lực lượng chiến lực cao nhất trực thuộc triều đình, Ngụy Trung Hiền thân là Đông Xưởng Phủ Chủ, hắn sao có thể yếu?.
Ngụy Trung Hiền hắn ta cũng là cao thủ cấp ngũ tuyệt hàng thật giá thật, bởi lúc này Ngụy Trung Hiền đã đột phá đến Quỳ Hoa Bảo Điển tầng 6 - Quỳ Hoa Chính Bạch Khí.
Tuy nhiên Ngụy Trung Hiền cả đời này cũng chỉ có thể dừng bước ở Quỳ Hoa Chính Bạch Khí, không thể tiến thêm.
Không ai rõ vì lý do gì, chỉ có một mình Ngụy Trung Hiền biết, Quỳ Hoa Bảo Điển trong tay hắn là bản thiếu.
Quỳ Hoa Bảo Điển của hắn không có ghi lại Quỳ Hoa Bảo Điển tầng thứ 7 – Quỳ Hoa Chính Hoàng Khí.
Đây là chiếc xích sắt thủy chung trói chặt lấy Ngụy Trung Hiền, hắn không có cách nào vượt qua giới hạn này.
Tất nhiên, cũng không phải không có cách để Ngụy Trung Hiền đột phá đến Quỳ Hoa Bảo Điển tầng thứ 7.
Không phải ngẫu nhiên mà Ngụy Trung Hiền từ trước đến nay luôn để ý Nhật Nguyệt Thần GIáo.
Nhật Nguyệt Thần Giáo – Đông Phương Bất Bại hiện nay đã luyện đến Quỳ Hoa Bảo Điển tầng thứ 6 đỉnh phong, thậm chí Đông Phương Bất Bại có thể coi là đã ngưng tụ ra hoàng khí, chỉ cần cho hắn thêm vài năm, liền thật sự đuổi theo Quỳ Hoa Lão Tổ năm đó, đạt đến Quỳ Hoa tầng 7 – Quỳ Hoa Chính Hoàng Khí.
Nếu là kẻ khác, Ngụy Trung Hiền bằng quan hệ cũng thế lực của mình có thể khiến hắn chết trăm lần, vạn lần, moi ra bí mật bên trong Quỳ Hoa Bảo Điển, đáng tiếc đây lại là Đông Phương Bất Bại.
Nhật Xuất Đông Phương – Duy Ta Bất Bại.
Cái danh tự này phi thường kêu, cũng phi thường cuồng ngạo nhưng Đông Phương Bất Bại có lý do để cuồng ngạo.
Đông Phương Bất Bại tên thật là Đông Phương Bạch, trong thiên hạ hiện nay, chỉ cần Ngũ Đế không ra, Đông Phương Bạch liền quét ngang phong vân, cho dù là Ngũ Đế có đi ra, cũng không đảm bảo có thể giết chết nổi Đông Phương Bạch.
Người này khí vận đã thành, Ngụy Trung Hiền căn bản không thể cường công, chỉ có thể ngấm ngầm bày mưu tính kế.
Ngụy Trung Hiền bản thân cũng biết rất nhiều bí văn, dù sao hắn từng đi theo Quỳ Hoa Lão Tổ rất lâu, trong thiên hạ từ trước đến nay, có tổng cộng mười một vị ngũ đế cấp bậc cao thủ.
Người đầu tiên chính là Đạt Ma Tổ Sư, khai sáng lên Thiếu Lâm Tự được xưng là thái sơn bắc đẩu, bất quá Đạt Ma đã sớm chết không biết bao nhiêu năm.
Người thứ hai là Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong. Chỉ cần trời không sập xuống vị Trường Sinh Chân Nhân này cũng sẽ khó lòng mà đi ra khỏi Trường Sinh Điện, cũng có thể không tính.
Người thứ ba cùng thứ tư là hai vợ chồng Tiêu Dao Tử - Cầm Đế. Hai người này cũng không còn tại dương thế.
Người thứ năm thiên hạ đệ nhất kiếm, Độc Cô Cầu Bại. Tất nhiên Độc Cô Cầu Bại cũng không còn sống, trong Ngũ Đế năm xưa, Độc Cô Cầu Bại liền là người chết ‘trẻ’ nhất, thọ mệnh của hắn cũng là ngắn nhất.
Người thứ sau được gọi là võ lâm chiến thần – Lệ Thương Thiên. Thiên Vương từ 10 năm trước cũng đã chẳng tồn tại.
Người thứ bảy đương nhiên là Quỳ Hoa Lão Tổ, sư phụ của Ngụy Trung Hiền, năm đó lão tổ cùng Thiên Vương chính là mang nhau đi xuống hoàng tuyền.
Trong mười một vị Ngũ Đế từng xuất hiện dọc theo chiều dài lịch sử, cũng chỉ còn lại bốn người.
Bắc Thiếu Lâm có một vị.
Nam Thiếu Lâm có một vị.
Tử Ngọc Sơn có một vị.
Trường An có một vị.
Cả 4 vị ngũ đế cường giả còn sống bản thân cũng là không thích đi ra ngoài, rất ít màng đến thế sự, dẫn tới thiên hạ này đúng là của ngũ tuyệt cấp nhân vật.
Vì một điểm này, Đông Phương Bất Bại có đủ thực lực để khinh thường thiên hạ võ lâm, đủ cuồng ngạo để xưng Bất Bại.
..........
Lại nói đến Ngụy Trung Hiền, hắn vốn không muốn ra tay, dù sao trong chiến dịch này hắn cũng không phải là chủ công, dỗi hơi ra tay làm gì?. Ngụy Trung Hiền thuộc dạng người nếu không bắt buộc phải dùng đến võ công, hắn sẽ không dùng. Bản thân Ngụy Trung Hiền thủy chung lại thích chơi tâm kế.
Điều này cũng khá giống với Tần tể tướng, Ngụy Trung Hiền cùng Tần Cối đều là hai người đề cao trí tuệ hơn xa võ công.
Tuy là vậy nhưng có một số lúc Ngụy Trung Hiền không muốn dùng võ công cũng không được, điển hình là hiện nay.
Hắn nhìn thấy Vô Song sử dụng Quỳ Hoa Bảo Điển.
Ở đây không có ai nhận ra Vô Song luyện Quỳ Hoa Bảo Điển nhưng Ngụy Trung Hiền sao có thể nhìn không ra?.
Hắn là ngũ tuyệt cao thủ cấp bậc, tầm mắt quan sát của hắn rất tốt lại thêm cảm giác tương thích trong đan điền, Ngụy Trung Hiền không nhận ra Vô Song mới là chuyện lạ.
Chính vì vậy, Ngụy Trung Hiền đứng bật dậy khỏi bàn.
Trong chiếc xe ngựa cuối cùng này, ngoại trừ Ngụy Trung Hiền, còn có một nam tử.
Nam tử này từ đầu đến cuối không có nói gì, ánh mắt chỉ là quan sát chiến trường, đồng thời thỉnh thoảng liếc nhìn Xà Vương đứng trên cao.
Nam tử đột ngột bị hành động của Ngụy Trung Hiền làm giật mình, khẽ liếc nhìn Ngụy Trung Hiền.
“Ngụy đại nhân?”.
Ngụy Trung Hiền nhìn nam tử kia, trong mắt cũng lóe lên một tia tà dị.
“Không biết Bắc hiệp nghĩ gì về cuộc chiến này?”.
Ngụy Trung Hiền bình tĩnh lại rất nhiều, khuôn mặt trong bỗng chốc xuất hiện một nụ cười mỉm.
Không ai ngờ, lần này chủ lực của trận chiến lại là đại danh đỉnh đỉnh, Bắc Hiệp – Quách Tĩnh.
Tương Dương Thành chủ nhân, cũng là một trong những ngũ tuyệt cấp nhân vật mạnh nhất của triều đình Đại Thanh.
Quách Tĩnh rất mạnh đây là đương nhiên, dù sao Quách Tĩnh cũng là nhân vật chính trong Anh Hùng Xạ Điêu, hắn sao có thể không mạnh?.
Nói về Quách Tĩnh, không bàn về bất cứ thứ gì, chỉ cần nói Cửu Âm Chân Kinh cùng Hàng Long Thập Bát Chưởng đã đủ.
Một bộ tuyệt học hàng đầu thiên hạ cùng một bộ chưởng pháp uy lực nhất thiên hạ, loại trình độ này đã siêu việt thường thức.
Đừng nghĩ Quách Tĩnh bị Vô Hà Tử đẩy lùi liền là Quách Tĩnh yếu, kể cả Đông Phương Bất Bại được coi là một trong hai người gần Ngũ Đế đẳng cấp nhất hiện nay cũng không thắng nổi Vô Hà Tử, huống gì Quách Tĩnh?.
Bản thân Quách Tĩnh võ nghệ siêu quần, công chính nghiêm minh, can trường đảm nghĩa, là thần tượng của rất nhiều người, bất quá cũng có rất nhiều người ghét hắn.
Đây là đặc điểm của thế giới này, nhân vật chính trong từng bộ tiểu thuyết Kim Dung chưa chắc đã là bạn, thậm chí có thể là địch.
Đạo khác nhau, không thể chung đường.
Quách Tĩnh là con dân người Hán nhưng hắn căn bản không có kí ức nào với mảnh đất này, khi Quách Tĩnh đến Trung Nguyên, Trung Nguyên đã là của nhà Thanh, đây là thời thế.
Quách Tĩnh bản chất căn bản không thay đổi, hắn đang sống trong một thời kỳ thái bình thịnh thế, so với nhà Tống trong Xạ Điêu tốt hớt trăm lần có hơn.
Tuy Đại Thanh cũng chưa thực sự yên ổn nhưng nhân tài đông đúc, tài nguyên phong phú binh lực hùng hậu, bản thân Quách Tĩnh cũng là đại tướng một phương, Tương Dương Thành của hắn là tường đồng vách sắt, phải nói đây mới là thời đại của Quách Tĩnh.
Phục Minh vốn là ngu trung bởi Đại Thanh đang là thịnh thế.
Quách Tĩnh xuất phát từ lòng yêu thương dân chúng, liền trung với Đại Thanh, căn bản đâu có gì sai?.
Điều này cũng gián tiếp khiến Trần Cận Nam cùng Quách Tĩnh trở thành đối địch, hai người đều là anh hùng, anh hùng trọng anh hùng chỉ là hai cái anh hùng không cùng đường.
Quách Tĩnh thân là quan viên triều đình, quan hàm nhị phẩm. Hắn cũng nhất định phải nghe theo triều đình, đây có lẽ cũng là hạn chế duy nhất của Quách Tĩnh hiện nay, dù sao bản thân Quách Tĩnh xuất thân giang hồ, liền không thích bị quản chế.
Thuận Trị Đế vì lung lạc Quách Tĩnh, từ trước đến nay cũng không bắt buộc Quách Tĩnh làm gì, dù sao một cao thủ chiến lực Ngũ Tuyệt liền là báu vật quốc gia tuy nhiên thời thế đổi thay, đây là thời của Khang Hy Đế.
Khang Hy còn nhỏ tuổi, có những việc Khang Hy chưa hiểu, cũng có những việc hiện nay hắn còn không cách nào hiểu, việc triều chính vẫn là do các đại quan triều đình giúp Khang Hy quản lý.
Chiến dịch tiêu diệt Thiên Địa Hội này, căn bản Khang Hy không biết chút nào, toàn bộ mệnh lệnh đều là do Tần Cối cùng Lý Lân đưa ra.
Theo hai vị tướng gia này, Quách Tĩnh liền được chọn trở thành quân bài tẩy tiêu diệt Thiên Địa Hội.
Quách Tĩnh bản thân vẫn là tương đối thưởng thức Thiên Địa Hội, nhưng hắn vẫn phải chấp hành nhiệm vụ.
Quách Tĩnh... nếu dám cãi lệnh hắn liền mất rất nhiều thứ.
Quách Tĩnh thật ra từ sớm đã không còn là người trong giang hồ, hắn đã là một cái đại quan triều đình, nhúng chàm quá nhiều, muốn rút ra liền là không được.
Sau lưng Quách Tĩnh còn Hoàng Dung, còn Quách Phù, còn hai huynh đệ Võ gia, còn cả Dương Quá, còn rất rất nhiều thứ cần hắn bảo vệ, năm tháng trôi qua, có rất nhiều thứ hắn hiểu ra, có rất nhiều thứ suy nghĩ tuổi trẻ đã không còn trong tâm trí hắn.
Quách Tĩnh vẫn là Quách Tĩnh chỉ là hắn trưởng thành nhiều hơn mà thôi.
......
Trước câu hỏi của Ngụy Trung Hiền, ánh mắt Quách Tĩnh nhẹ nhíu lại.
“Trận hình của kẻ kia không tính là cao minh, cách điều quân cũng chưa chắc đã lợi hại bao nhiêu nhưng thắng ở nhân tâm, kẻ này có khả năng khiến nhân tâm hội tụ, tuyệt đối là một cái đại nhân vật”.
“Tất nhiên đây cũng không phải là chiến trường, lĩnh binh mạnh yếu phải xem ở chiến trường thể hiện, bất quá nếu thật sự phải so đấu, có lẽ ta cùng hắn 5-5 đi, kẻ này cho ta cảm giác quỷ dị vô cùng, muốn thắng không dễ “.
“Đương nhiên muốn chiến còn phải xem tố chất binh lính, sau này không biết có gặp nhau trên chiến trường hay không nhưng Bạch Bào Quân kia của hắn so với Quách Gia Quân của ta kém quá xa, nếu ra chiến trường, tỷ lệ giữa ta cùng hắn là 7-3”.
“Còn nếu Ngụy đại nhân muốn hỏi về thế trận, quân ta mạnh ở kỷ luật nhưng chính vì mạnh ở kỷ luật lại khiến sĩ khí bị trùng xuống, địch nhân khí thế rất mạnh, vũ lực tuy thua nhưng khoảng cách không phải là không thể san lấp, trận chiến này tỷ số đang là 4-6 nghiên về Thiên Địa Hội”.
Ngụy Trung Hiền nhìn Quách Tĩnh, trong lòng cũng thầm than.
Thời đại này không thiếu gian thần cũng chẳng thiếu trung thần, Đại Thanh chính là một tổ hợp kỳ quái như vậy nhưng bất kể là gian thần hay là trung thần của Đại Thanh đều có bản lĩnh rất lớn, đây là lý do khiến Đại Thanh có thể tiến vào Trung Nguyên, có thể trong ngăn ngắn vài chục năm ổn định căn cơ.
Quách Tĩnh quả thật có tài, năm tháng đi qua hắn đã không còn là một thiếu niên vô tri, một kẻ ngốc nghếch đến cả chữ còn không biết. Hắn là đại danh đỉnh đỉnh Tương Dương Thành Chủ.
Ngoài ra Quách Tĩnh còn có một cái sư huynh cực kỳ đáng sợ.
Trong thế giới này, sư huynh của Quách Tĩnh chính là một trong Đại Thanh tứ trụ - Tây Phương Nguyên Soái – Nhạc Phi.
Quách Tĩnh võ công chưa chắc đã dưới Nhạc Phi nhưng một thân lĩnh binh cầm quân đều là Nhạc Phi dạy hắn, Quách Tĩnh có được ngày hôm nay không thể không nhắc tới Vũ Mục Thiên Thư của Vũ Mục Hầu – Nhạc Phi.
Nhạc Phi cùng Quách Tĩnh một người phương Tây một người phương Bắc có thể coi là hai phòng tuyến quan trọng nhất của Đại Thanh.
Quách Tĩnh chỉ quan hàm nhị phẩm nhưng lại có Nhạc Phi đằng sau, bản thân Ngụy Trung Hiền đúng là không dám lấy quan vị đi đè ép Quách Tĩnh.
Trong lúc Ngụy Trung Hiền đang đánh giá Quách Tĩnh, Quách Tĩnh lại nhìn về phía Xà Vương ở phương xa.
Hắn không có sợ Xà Vương, bất quá Xà Vương cho Quách Tĩnh một cảm giác vừa thân quen lại vừa xa lạ.
Hắn không thể nào nhớ ra đã gặp Xà Vương ở đâu, nhưng Quách Tĩnh chắc chắn từng gặp, cảm giác quen thuộc kia hắn không nhầm được.
Xà Vương đứng đó, đã bỏ ra mặt nạ nhưng thật sự khuôn mặt kia, Quách Tĩnh không có nhận ra.
Hình dáng của Xà Vương vẫn là hình dáng thư sinh, tóc búi cao nhưng khuôn mặt... lại là khuôn mặt của một cái trung niên đại hán, da mặt thô dày, râu rậm, thoạt nhìn căn bản không thích hợp.
Quách Tĩnh bỗng nhiên có một cảm giác rất hoang đường, khi hắn nhìn Xà Vương, Xà Vương rõ ràng cũng đang nhìn hắn.
Quách Tĩnh thậm chí có thể cảm nhận, Xà Vương đang mỉm cười với mình, nụ cười đầy khiêu khích.
Quách Tĩnh cũng mỉm cười, trong lòng hắn tràn ngập chiến ý.
Ở bên cạnh Quách Tĩnh, Ngụy Trung Hiền cũng có thể mơ hồ cảm nhận được chiến ý của Quách Tĩnh, trong mắt liền vui vẻ.
Theo thông tin mà Ngụy Trung Hiền nhận được, Xà Vương chỉ sợ là ngũ tuyệt cấp nhân vật.
Đương nhiên thông tin này tương đối khó tin với Ngụy Trung Hiền, nếu không phải nguồn tin của nó đến thừ hai vị tướng gia mà nói, Ngụy Trung Hiền căn bản chỉ nghĩ là một loại trò đùa.
Ngụy Trung Hiền quả thật không có nghĩ ra cái ngũ tuyệt cao thủ nào giống với Xà Vương.
Đương nhiên ngũ tuyệt dù sao vẫn là ngũ tuyệt, Ngụy Trung Hiền thân là ngũ tuyệt nhưng căn bản lại không muốn mạo hiểm quyết đấu cùng một ngũ tuyệt khác, đối với Ngụy Trung Hiền mà nói, may rủi quá cao.
Hắn chờ là chờ giây phút này.
Nhìn thấy Quách Tĩnh nổi lên chiến ý, Ngụy Trung Hiền liền mỉm cười.
“Quách đại hiệp, không biết người có tính thu lưới hay không?, Huyết Chích Đoàn hi sinh quá nhiều cũng là không tốt”.
Quách Tĩnh nghe vậy, nhíu nhíu lông mày rậm nhìn Ngụy Trung Hiền.
Hắn rõ ràng đến đây hiệp trợ Ngụy Trung Hiền, mọi việc vốn là Ngụy Trung Hiền định đoạt, từ bao giờ lại thành hắn làm chủ rồi?.
Quách Tĩnh cũng chẳng nghĩ nhiều, nhìn ra bên ngoài chiến trường, hắn khẽ gật đầu.
“Theo ý Ngụy đại nhân mà làm, dù sao cũng đến lượt cao thủ đỉnh cao của hai bên xuất trận rồi”.
Ngụy Trung Hiền bật cười, hai tay ôm quyền.
“Vậy lão nô chúc Quách đại hiệp đại thắng trở về”.
Quách Tĩnh hai tay ôm quyền cũng trịnh trọng gật đầu, một bước bước ra khỏi cưa xe ngựa, thân hình lao vút lên không trung, theo thân ảnh của hắn, một tiếng rồng ngâm vang lên, âm thanh chấn động bốn phương tám hướng, khí thế của Quách TĨnh lúc này, triệt để đè ép toàn bộ chiến trường.
Ngũ Tuyệt ra tay, thiên hạ kinh hãi.
.........
Quay ngược thời gian một chút... liền là tình cảnh của Vô Song.
Vô Song hắn căn bản không có biết Ngụy Trung Hiền đang nhìn mình, lại càng không biết Ngụy Trung Hiền tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, thậm chí thế giới này có tồn tại một người như Ngụy Trung Hiền bản thân Vô Song cũng không biết.
Hắn sao có thể đề phòng đối phương?.
Lúc này Vô Song chỉ có thể dùng hết tốc độ của mình lao về phía Uyển Thanh mà thôi.
Hắn cũng đang tương đối lo sợ, một chưởng kia của Trương Triệu Trong tuyệt đối là Đại Tông Sư cảnh giới, Vô Song thật sự không nghĩ ra cách nào để hắn có thể giết nổi Đại Tông Sư cấp cao thủ, đây giống như một cái rãnh trời không có cách nào vượt qua, không có cách nào che lấp vậy.
Vô Song chỉ có thể cắn răng mà chạy, cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra là mang theo Uyển Thanh phá vây chạy đến chỗ Xà Vương.
Vô Song không nhận ra thực lực của Xà Vương có bao nhiêu mạnh mẽ, nhưng hắn liền đánh cuộc, hắn đánh cuộc nhân vật như Xà Vương tuyệt đối không yếu.
Cái khí thế kia, cái thần thái kia, chắc chắn một kẻ phàm nhân không có được.
Tốc độ của Vô Song rất nhanh lại thêm thân hình của hắn nhỏ nhắn, hắn liền dễ dàng có thể di chuyển trên chiến trường, lúc này cơ thể của Vô Song còn nhỏ hơn cả bình thường, chiều cao vèn vẹn chỉ còn 1m.
Hắn đã phải dùng đến Súc Cốt Công.
Thân hình càng nhỏ, lại càng linh hoạt, khả năng thay đổi phương hướng cùng luồn lách cũng càng nhanh.
......
Trương Triệu Trọng bản thân cũng không thực sự có quá nhiều hận thù với Điền Bá Quang, thậm chí mà nói, hắn cùng Điền Bá Quang là đồng nghiệp, gặp được người đồng đạo Trương Triệu Trọng đương nhiên vui mừng, bất quá nhìn Điền Bá Quang nhất định phải bảo vệ Mộc Uyển Thanh chạy đi thì lại khác.
Trương Triệu Trọng nhìn theo Mộc Uyển Thanh chạy đi, lại nhìn cặp mông vểnh của nàng khẽ chuyển động dưới lớp quần kia lại càng khiến máu huyết Trương Triệu Trọng trở nên sôi sục.
Hắn đương nhiên cũng không tin.... Mộc Uyển Thanh có thể chạy thoát.
Ở đây yếu nhất cũng là nhất lưu cao thủ, vì cái gì lại để cho một cô bé nhị lưu cao thủ chạy thoát?.
Trương Triệu Trọng cũng không vội đuổi theo Mộc Uyển Thanh, hắn nhìn Điền Bá Quang rồi khẽ mỉm cười.
“Điền huynh đệ, chúng ta là người đồng đạo với nhau, gặp được người đồng đạo còn vui hơn nhìn thấy an hem”.
“Triệu Trọng ta rất muốn kết dao với Điền huynh đệ, hay là thế này đi, hai chúng ta cùng ‘thưởng thức’ mỹ nhân kia được không?, Triệu Trọng cũng không ngại chia sẽ với huynh đệ ngươi”.
Điền Bá Quang nếu là bình thường tất nhiên đồng ý, với Trương Triệu Trọng nhưng Uyển Thanh vốn ở trong ‘3 không’ của hắn, hắn tất nhiên phải thủ vững đạo nghĩa của mình.
“Triệu huynh, ngươi cùng tiểu đệ có thể coi là đồng đều, có thể làm bằng hữu cũng không nên làm địch nhân, nàng là con của cố nhân, vẫn là xin Triệu huynh mắt nhắm mắt mở, để nàng rời đi”.
Trương Triệu Trọng nghe vậy, liền ồ lên.
“Con của cố nhân?, không biết cha mẹ nàng là ai?”.
Điền Bá Quang cũng không nhận ra Trương Triệu Trọng có ý gì, hơi hơi nghi hoặc, sau đó vẫn là trả lời.
“Mẫu thân của nàng chính là sư tỷ của Điền mỗ, mẫu thân nàng gọi là Tần Hồng Miên”.
ĐIền Bá Quang không nói thì thôi, càng nói ánh mắt Trương Triệu Trọng dâm ý lại càng thịnh.
Hắn lúc này đang nghĩ đến cảnh – mẫu nữ hợp hoan.
Mộc Uyển Thanh không biết xinh đẹp thế nào nhưng Tần Hồng Miên tuyệt đối là khó gặp mĩ nữ, lại cương liệt vô cùng chưa kể trên danh hồ uy danh cũng không nhỏ, loại nữ nhân này, Trương Triệu Trọng hắn thích nhất.
Trương Triệu Trọng dâm ý đại thịnh, nếu bắt được Uyển Thanh, sợ gì Hồng Miên không rơi vào bẫy?.
Nghĩ đến một điểm này, Trương Triệu Trọng cười lớn.
‘Khặc khặc, hoa thơm đánh cả cụm, phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu Điền huynh đã chê liền để Triệu Trọng tiếp nhận đi, ta tuyệt đối sẽ làm nàng dục tiên dục tử, còn có mẫu thân của nàng... khặc khặc”.
Đáp lại tiếng cười của Trương Triệu Trọng, Điền Bá Quang tay nắm chặt thái đao, hắn gầm lên.
“Muốn chết?, tam thập tam thiên trấn hồn khoái đao”.
Lần này Điền Bá Quang hắn liền dốc hết sức lực, triển khai 33 đường khoái đao của mình.
Tam Thập Tam Thiên Trấn Hồn Khoái Đao của Điền Bá Quang chính là tuyệt học thành danh của Quỷ Đao Trần, bằng vào thực lực của Điền Bá Quang, chém ra một loạt đao này, Đại Tông Sư cũng phải tránh lui.
Đương nhiên chém xong một bộ đao pháp này, Điền Bá Quang cũng không biết phải đối phó với Trương Triệu Trọng thế nào.
Trương Triệu Trọng thấy đao thế kinh khủng của Điền Bá Quang cũng là giật mình, bất quá nhãn quan của hắn vẫn là Đại Tông Sư cao thủ, hắn rất nhanh lùi lại, kinh mà không loạn, hơn nữa giọng nói của hắn vang lên.
“Bắt sống nữ nhân kia cho bản tọa”.
Nữ nhân đương nhiên là Uyển Thanh.
Uyển Thanh nếu không có Điền Bá Quang trợ giúp chỉ sợ đã sớm chết trên chiến trường, nàng hiện nay không có Điền Bá Quang bên người, an nguy liền thật sự đáng lo.
Quả nhiên khi Trương Triệu Trọng vừa dứt lời, một lưỡi kiếm nhọn hoắt chém về phái Uyển Thanh.
Uyển Thanh vẫn là có chút thực lực nàng may mắn thoát được, bất quá ánh kiếm cũng chém rách một vết trên cổ áo nàng, trước mặt nàng, hai cái Huyết Chích Đoàn nhất lưu cao thủ liền chặn đường.
Uyển Thanh cắn răng, nàng thật sự cảm thấy... sợ hãi, bất quá nàng vẫn phải tiến lên, nàng không thể để công sức Điền thúc thúc chặn hậu trở thành vô nghĩa.
“Tu La Đao Pháp – Tu La Vô Tình”.
Đao thế vừa ra, lập tức làm hai cái nhất lưu cao thủ biến sắc, vội mang đưa Sát Sinh Nhận ra chắn trước mặt, tuy nhiên vẫn bị đao của Mộc Uyển Thanh đánh bật lùi lại.
Uyển Thanh mượn cơ hội này, nàng dùng khinh công nhảy qua hai người đối phương, có điều khi nàng vừa hạ chân xuống đất, liền nhận thấy hai luồng kinh phong tấn công từ sau lưng.
Đao của Uyển Thanh là cực mạnh, nếu nàng là nhất lưu cao thủ chỉ sợ Tu La Đao chưa chắc đã dưới Nga Mi Kiếm Pháp của Viên Tĩnh, thậm chí còn thâm ảo hơn, đáng tiếc nàng chỉ là nhị lưu cao thủ.
Nhị lưu cao thủ muốn một đao giết chết hai cái nhất lưu?, căn bản là nằm mơ giữa ban ngày.
Mộc Uyển Thanh một lần nữa nắm chặt đao trong tay, xoay người một đao chém ra.
“Tu La Đao Pháp – Tu La Khấp Trảm”.
Một đao này cũng rất mạnh, thậm chí vượt xa đao thứ nhất, tuy nhiên đây là cường công, cường công cùng hai cái nhất lưu cao thủ.
Một Uyển Thanh dùng Tu La Đao Pháp đẩy lùi cả hai cái nhất lưu cao thủ, thậm chí khiến cánh tay của bọn chúng gần như bị phế đi nhưng ngực của nàng cũng đau nhói, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Đôi chân lảo đảo run rẩy, cố gắng chạy về phía trước.
Xem ra.... Tu La Đao Pháp của Uyển Thanh cũng không phải là đao pháp bình thường, đây là một loại phi thường đáng sợ đao pháp, bất quá Uyển Thanh căn bản không thể khiến nó tỏa sáng mà thôi.
Đừng nói là nàng, mẹ của nàng cũng là làm không được.
Rất nhiều người vì Ngụy Trung Hiền là thái giám mà coi thường hắn, dù sao nam nhân nguyên đai nguyên kiện không muốn lại muốn tự cung vào triều?.
Đương nhiên cũng có rất nhiều người không dám coi thường Ngụy Trung Hiền, chỉ bởi hắn là Quỳ Hoa Lão Tổ đệ tử duy nhất, ít nhất là về mặt danh nghĩa.
Quỳ Hoa Lão Tổ cùng Hoàng Đạo Sư chính là hai cực của Đại Thanh, một người đại diện cho cực ám, một người đại diện cho cực quang. Hai vị ngũ đế cao thủ vì Đại Thanh mở đường mới có thể giúp Đại Thanh thật sự có thể đặt chân vào trung nguyên màu mỡ.
Vì uy danh của Quỳ Hoa Lão Tổ năm xưa, với rất nhiều nhân vật trong triều đình mà nói, vẫn sẽ kiêng kị Ngụy Trung Hiền một hai.
Không phải ngẫu nhiên mà Ngụy Trung Hiền được ngồi vào vị trí Thủ Phủ Đông Xương. Nếu theo kế hoạch của Lý Lân cùng Tần Cối, bản thân Đông Xưởng đã có thể coi là một trong những lực lượng chiến lực cao nhất trực thuộc triều đình, Ngụy Trung Hiền thân là Đông Xưởng Phủ Chủ, hắn sao có thể yếu?.
Ngụy Trung Hiền hắn ta cũng là cao thủ cấp ngũ tuyệt hàng thật giá thật, bởi lúc này Ngụy Trung Hiền đã đột phá đến Quỳ Hoa Bảo Điển tầng 6 - Quỳ Hoa Chính Bạch Khí.
Tuy nhiên Ngụy Trung Hiền cả đời này cũng chỉ có thể dừng bước ở Quỳ Hoa Chính Bạch Khí, không thể tiến thêm.
Không ai rõ vì lý do gì, chỉ có một mình Ngụy Trung Hiền biết, Quỳ Hoa Bảo Điển trong tay hắn là bản thiếu.
Quỳ Hoa Bảo Điển của hắn không có ghi lại Quỳ Hoa Bảo Điển tầng thứ 7 – Quỳ Hoa Chính Hoàng Khí.
Đây là chiếc xích sắt thủy chung trói chặt lấy Ngụy Trung Hiền, hắn không có cách nào vượt qua giới hạn này.
Tất nhiên, cũng không phải không có cách để Ngụy Trung Hiền đột phá đến Quỳ Hoa Bảo Điển tầng thứ 7.
Không phải ngẫu nhiên mà Ngụy Trung Hiền từ trước đến nay luôn để ý Nhật Nguyệt Thần GIáo.
Nhật Nguyệt Thần Giáo – Đông Phương Bất Bại hiện nay đã luyện đến Quỳ Hoa Bảo Điển tầng thứ 6 đỉnh phong, thậm chí Đông Phương Bất Bại có thể coi là đã ngưng tụ ra hoàng khí, chỉ cần cho hắn thêm vài năm, liền thật sự đuổi theo Quỳ Hoa Lão Tổ năm đó, đạt đến Quỳ Hoa tầng 7 – Quỳ Hoa Chính Hoàng Khí.
Nếu là kẻ khác, Ngụy Trung Hiền bằng quan hệ cũng thế lực của mình có thể khiến hắn chết trăm lần, vạn lần, moi ra bí mật bên trong Quỳ Hoa Bảo Điển, đáng tiếc đây lại là Đông Phương Bất Bại.
Nhật Xuất Đông Phương – Duy Ta Bất Bại.
Cái danh tự này phi thường kêu, cũng phi thường cuồng ngạo nhưng Đông Phương Bất Bại có lý do để cuồng ngạo.
Đông Phương Bất Bại tên thật là Đông Phương Bạch, trong thiên hạ hiện nay, chỉ cần Ngũ Đế không ra, Đông Phương Bạch liền quét ngang phong vân, cho dù là Ngũ Đế có đi ra, cũng không đảm bảo có thể giết chết nổi Đông Phương Bạch.
Người này khí vận đã thành, Ngụy Trung Hiền căn bản không thể cường công, chỉ có thể ngấm ngầm bày mưu tính kế.
Ngụy Trung Hiền bản thân cũng biết rất nhiều bí văn, dù sao hắn từng đi theo Quỳ Hoa Lão Tổ rất lâu, trong thiên hạ từ trước đến nay, có tổng cộng mười một vị ngũ đế cấp bậc cao thủ.
Người đầu tiên chính là Đạt Ma Tổ Sư, khai sáng lên Thiếu Lâm Tự được xưng là thái sơn bắc đẩu, bất quá Đạt Ma đã sớm chết không biết bao nhiêu năm.
Người thứ hai là Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong. Chỉ cần trời không sập xuống vị Trường Sinh Chân Nhân này cũng sẽ khó lòng mà đi ra khỏi Trường Sinh Điện, cũng có thể không tính.
Người thứ ba cùng thứ tư là hai vợ chồng Tiêu Dao Tử - Cầm Đế. Hai người này cũng không còn tại dương thế.
Người thứ năm thiên hạ đệ nhất kiếm, Độc Cô Cầu Bại. Tất nhiên Độc Cô Cầu Bại cũng không còn sống, trong Ngũ Đế năm xưa, Độc Cô Cầu Bại liền là người chết ‘trẻ’ nhất, thọ mệnh của hắn cũng là ngắn nhất.
Người thứ sau được gọi là võ lâm chiến thần – Lệ Thương Thiên. Thiên Vương từ 10 năm trước cũng đã chẳng tồn tại.
Người thứ bảy đương nhiên là Quỳ Hoa Lão Tổ, sư phụ của Ngụy Trung Hiền, năm đó lão tổ cùng Thiên Vương chính là mang nhau đi xuống hoàng tuyền.
Trong mười một vị Ngũ Đế từng xuất hiện dọc theo chiều dài lịch sử, cũng chỉ còn lại bốn người.
Bắc Thiếu Lâm có một vị.
Nam Thiếu Lâm có một vị.
Tử Ngọc Sơn có một vị.
Trường An có một vị.
Cả 4 vị ngũ đế cường giả còn sống bản thân cũng là không thích đi ra ngoài, rất ít màng đến thế sự, dẫn tới thiên hạ này đúng là của ngũ tuyệt cấp nhân vật.
Vì một điểm này, Đông Phương Bất Bại có đủ thực lực để khinh thường thiên hạ võ lâm, đủ cuồng ngạo để xưng Bất Bại.
..........
Lại nói đến Ngụy Trung Hiền, hắn vốn không muốn ra tay, dù sao trong chiến dịch này hắn cũng không phải là chủ công, dỗi hơi ra tay làm gì?. Ngụy Trung Hiền thuộc dạng người nếu không bắt buộc phải dùng đến võ công, hắn sẽ không dùng. Bản thân Ngụy Trung Hiền thủy chung lại thích chơi tâm kế.
Điều này cũng khá giống với Tần tể tướng, Ngụy Trung Hiền cùng Tần Cối đều là hai người đề cao trí tuệ hơn xa võ công.
Tuy là vậy nhưng có một số lúc Ngụy Trung Hiền không muốn dùng võ công cũng không được, điển hình là hiện nay.
Hắn nhìn thấy Vô Song sử dụng Quỳ Hoa Bảo Điển.
Ở đây không có ai nhận ra Vô Song luyện Quỳ Hoa Bảo Điển nhưng Ngụy Trung Hiền sao có thể nhìn không ra?.
Hắn là ngũ tuyệt cao thủ cấp bậc, tầm mắt quan sát của hắn rất tốt lại thêm cảm giác tương thích trong đan điền, Ngụy Trung Hiền không nhận ra Vô Song mới là chuyện lạ.
Chính vì vậy, Ngụy Trung Hiền đứng bật dậy khỏi bàn.
Trong chiếc xe ngựa cuối cùng này, ngoại trừ Ngụy Trung Hiền, còn có một nam tử.
Nam tử này từ đầu đến cuối không có nói gì, ánh mắt chỉ là quan sát chiến trường, đồng thời thỉnh thoảng liếc nhìn Xà Vương đứng trên cao.
Nam tử đột ngột bị hành động của Ngụy Trung Hiền làm giật mình, khẽ liếc nhìn Ngụy Trung Hiền.
“Ngụy đại nhân?”.
Ngụy Trung Hiền nhìn nam tử kia, trong mắt cũng lóe lên một tia tà dị.
“Không biết Bắc hiệp nghĩ gì về cuộc chiến này?”.
Ngụy Trung Hiền bình tĩnh lại rất nhiều, khuôn mặt trong bỗng chốc xuất hiện một nụ cười mỉm.
Không ai ngờ, lần này chủ lực của trận chiến lại là đại danh đỉnh đỉnh, Bắc Hiệp – Quách Tĩnh.
Tương Dương Thành chủ nhân, cũng là một trong những ngũ tuyệt cấp nhân vật mạnh nhất của triều đình Đại Thanh.
Quách Tĩnh rất mạnh đây là đương nhiên, dù sao Quách Tĩnh cũng là nhân vật chính trong Anh Hùng Xạ Điêu, hắn sao có thể không mạnh?.
Nói về Quách Tĩnh, không bàn về bất cứ thứ gì, chỉ cần nói Cửu Âm Chân Kinh cùng Hàng Long Thập Bát Chưởng đã đủ.
Một bộ tuyệt học hàng đầu thiên hạ cùng một bộ chưởng pháp uy lực nhất thiên hạ, loại trình độ này đã siêu việt thường thức.
Đừng nghĩ Quách Tĩnh bị Vô Hà Tử đẩy lùi liền là Quách Tĩnh yếu, kể cả Đông Phương Bất Bại được coi là một trong hai người gần Ngũ Đế đẳng cấp nhất hiện nay cũng không thắng nổi Vô Hà Tử, huống gì Quách Tĩnh?.
Bản thân Quách Tĩnh võ nghệ siêu quần, công chính nghiêm minh, can trường đảm nghĩa, là thần tượng của rất nhiều người, bất quá cũng có rất nhiều người ghét hắn.
Đây là đặc điểm của thế giới này, nhân vật chính trong từng bộ tiểu thuyết Kim Dung chưa chắc đã là bạn, thậm chí có thể là địch.
Đạo khác nhau, không thể chung đường.
Quách Tĩnh là con dân người Hán nhưng hắn căn bản không có kí ức nào với mảnh đất này, khi Quách Tĩnh đến Trung Nguyên, Trung Nguyên đã là của nhà Thanh, đây là thời thế.
Quách Tĩnh bản chất căn bản không thay đổi, hắn đang sống trong một thời kỳ thái bình thịnh thế, so với nhà Tống trong Xạ Điêu tốt hớt trăm lần có hơn.
Tuy Đại Thanh cũng chưa thực sự yên ổn nhưng nhân tài đông đúc, tài nguyên phong phú binh lực hùng hậu, bản thân Quách Tĩnh cũng là đại tướng một phương, Tương Dương Thành của hắn là tường đồng vách sắt, phải nói đây mới là thời đại của Quách Tĩnh.
Phục Minh vốn là ngu trung bởi Đại Thanh đang là thịnh thế.
Quách Tĩnh xuất phát từ lòng yêu thương dân chúng, liền trung với Đại Thanh, căn bản đâu có gì sai?.
Điều này cũng gián tiếp khiến Trần Cận Nam cùng Quách Tĩnh trở thành đối địch, hai người đều là anh hùng, anh hùng trọng anh hùng chỉ là hai cái anh hùng không cùng đường.
Quách Tĩnh thân là quan viên triều đình, quan hàm nhị phẩm. Hắn cũng nhất định phải nghe theo triều đình, đây có lẽ cũng là hạn chế duy nhất của Quách Tĩnh hiện nay, dù sao bản thân Quách Tĩnh xuất thân giang hồ, liền không thích bị quản chế.
Thuận Trị Đế vì lung lạc Quách Tĩnh, từ trước đến nay cũng không bắt buộc Quách Tĩnh làm gì, dù sao một cao thủ chiến lực Ngũ Tuyệt liền là báu vật quốc gia tuy nhiên thời thế đổi thay, đây là thời của Khang Hy Đế.
Khang Hy còn nhỏ tuổi, có những việc Khang Hy chưa hiểu, cũng có những việc hiện nay hắn còn không cách nào hiểu, việc triều chính vẫn là do các đại quan triều đình giúp Khang Hy quản lý.
Chiến dịch tiêu diệt Thiên Địa Hội này, căn bản Khang Hy không biết chút nào, toàn bộ mệnh lệnh đều là do Tần Cối cùng Lý Lân đưa ra.
Theo hai vị tướng gia này, Quách Tĩnh liền được chọn trở thành quân bài tẩy tiêu diệt Thiên Địa Hội.
Quách Tĩnh bản thân vẫn là tương đối thưởng thức Thiên Địa Hội, nhưng hắn vẫn phải chấp hành nhiệm vụ.
Quách Tĩnh... nếu dám cãi lệnh hắn liền mất rất nhiều thứ.
Quách Tĩnh thật ra từ sớm đã không còn là người trong giang hồ, hắn đã là một cái đại quan triều đình, nhúng chàm quá nhiều, muốn rút ra liền là không được.
Sau lưng Quách Tĩnh còn Hoàng Dung, còn Quách Phù, còn hai huynh đệ Võ gia, còn cả Dương Quá, còn rất rất nhiều thứ cần hắn bảo vệ, năm tháng trôi qua, có rất nhiều thứ hắn hiểu ra, có rất nhiều thứ suy nghĩ tuổi trẻ đã không còn trong tâm trí hắn.
Quách Tĩnh vẫn là Quách Tĩnh chỉ là hắn trưởng thành nhiều hơn mà thôi.
......
Trước câu hỏi của Ngụy Trung Hiền, ánh mắt Quách Tĩnh nhẹ nhíu lại.
“Trận hình của kẻ kia không tính là cao minh, cách điều quân cũng chưa chắc đã lợi hại bao nhiêu nhưng thắng ở nhân tâm, kẻ này có khả năng khiến nhân tâm hội tụ, tuyệt đối là một cái đại nhân vật”.
“Tất nhiên đây cũng không phải là chiến trường, lĩnh binh mạnh yếu phải xem ở chiến trường thể hiện, bất quá nếu thật sự phải so đấu, có lẽ ta cùng hắn 5-5 đi, kẻ này cho ta cảm giác quỷ dị vô cùng, muốn thắng không dễ “.
“Đương nhiên muốn chiến còn phải xem tố chất binh lính, sau này không biết có gặp nhau trên chiến trường hay không nhưng Bạch Bào Quân kia của hắn so với Quách Gia Quân của ta kém quá xa, nếu ra chiến trường, tỷ lệ giữa ta cùng hắn là 7-3”.
“Còn nếu Ngụy đại nhân muốn hỏi về thế trận, quân ta mạnh ở kỷ luật nhưng chính vì mạnh ở kỷ luật lại khiến sĩ khí bị trùng xuống, địch nhân khí thế rất mạnh, vũ lực tuy thua nhưng khoảng cách không phải là không thể san lấp, trận chiến này tỷ số đang là 4-6 nghiên về Thiên Địa Hội”.
Ngụy Trung Hiền nhìn Quách Tĩnh, trong lòng cũng thầm than.
Thời đại này không thiếu gian thần cũng chẳng thiếu trung thần, Đại Thanh chính là một tổ hợp kỳ quái như vậy nhưng bất kể là gian thần hay là trung thần của Đại Thanh đều có bản lĩnh rất lớn, đây là lý do khiến Đại Thanh có thể tiến vào Trung Nguyên, có thể trong ngăn ngắn vài chục năm ổn định căn cơ.
Quách Tĩnh quả thật có tài, năm tháng đi qua hắn đã không còn là một thiếu niên vô tri, một kẻ ngốc nghếch đến cả chữ còn không biết. Hắn là đại danh đỉnh đỉnh Tương Dương Thành Chủ.
Ngoài ra Quách Tĩnh còn có một cái sư huynh cực kỳ đáng sợ.
Trong thế giới này, sư huynh của Quách Tĩnh chính là một trong Đại Thanh tứ trụ - Tây Phương Nguyên Soái – Nhạc Phi.
Quách Tĩnh võ công chưa chắc đã dưới Nhạc Phi nhưng một thân lĩnh binh cầm quân đều là Nhạc Phi dạy hắn, Quách Tĩnh có được ngày hôm nay không thể không nhắc tới Vũ Mục Thiên Thư của Vũ Mục Hầu – Nhạc Phi.
Nhạc Phi cùng Quách Tĩnh một người phương Tây một người phương Bắc có thể coi là hai phòng tuyến quan trọng nhất của Đại Thanh.
Quách Tĩnh chỉ quan hàm nhị phẩm nhưng lại có Nhạc Phi đằng sau, bản thân Ngụy Trung Hiền đúng là không dám lấy quan vị đi đè ép Quách Tĩnh.
Trong lúc Ngụy Trung Hiền đang đánh giá Quách Tĩnh, Quách Tĩnh lại nhìn về phía Xà Vương ở phương xa.
Hắn không có sợ Xà Vương, bất quá Xà Vương cho Quách Tĩnh một cảm giác vừa thân quen lại vừa xa lạ.
Hắn không thể nào nhớ ra đã gặp Xà Vương ở đâu, nhưng Quách Tĩnh chắc chắn từng gặp, cảm giác quen thuộc kia hắn không nhầm được.
Xà Vương đứng đó, đã bỏ ra mặt nạ nhưng thật sự khuôn mặt kia, Quách Tĩnh không có nhận ra.
Hình dáng của Xà Vương vẫn là hình dáng thư sinh, tóc búi cao nhưng khuôn mặt... lại là khuôn mặt của một cái trung niên đại hán, da mặt thô dày, râu rậm, thoạt nhìn căn bản không thích hợp.
Quách Tĩnh bỗng nhiên có một cảm giác rất hoang đường, khi hắn nhìn Xà Vương, Xà Vương rõ ràng cũng đang nhìn hắn.
Quách Tĩnh thậm chí có thể cảm nhận, Xà Vương đang mỉm cười với mình, nụ cười đầy khiêu khích.
Quách Tĩnh cũng mỉm cười, trong lòng hắn tràn ngập chiến ý.
Ở bên cạnh Quách Tĩnh, Ngụy Trung Hiền cũng có thể mơ hồ cảm nhận được chiến ý của Quách Tĩnh, trong mắt liền vui vẻ.
Theo thông tin mà Ngụy Trung Hiền nhận được, Xà Vương chỉ sợ là ngũ tuyệt cấp nhân vật.
Đương nhiên thông tin này tương đối khó tin với Ngụy Trung Hiền, nếu không phải nguồn tin của nó đến thừ hai vị tướng gia mà nói, Ngụy Trung Hiền căn bản chỉ nghĩ là một loại trò đùa.
Ngụy Trung Hiền quả thật không có nghĩ ra cái ngũ tuyệt cao thủ nào giống với Xà Vương.
Đương nhiên ngũ tuyệt dù sao vẫn là ngũ tuyệt, Ngụy Trung Hiền thân là ngũ tuyệt nhưng căn bản lại không muốn mạo hiểm quyết đấu cùng một ngũ tuyệt khác, đối với Ngụy Trung Hiền mà nói, may rủi quá cao.
Hắn chờ là chờ giây phút này.
Nhìn thấy Quách Tĩnh nổi lên chiến ý, Ngụy Trung Hiền liền mỉm cười.
“Quách đại hiệp, không biết người có tính thu lưới hay không?, Huyết Chích Đoàn hi sinh quá nhiều cũng là không tốt”.
Quách Tĩnh nghe vậy, nhíu nhíu lông mày rậm nhìn Ngụy Trung Hiền.
Hắn rõ ràng đến đây hiệp trợ Ngụy Trung Hiền, mọi việc vốn là Ngụy Trung Hiền định đoạt, từ bao giờ lại thành hắn làm chủ rồi?.
Quách Tĩnh cũng chẳng nghĩ nhiều, nhìn ra bên ngoài chiến trường, hắn khẽ gật đầu.
“Theo ý Ngụy đại nhân mà làm, dù sao cũng đến lượt cao thủ đỉnh cao của hai bên xuất trận rồi”.
Ngụy Trung Hiền bật cười, hai tay ôm quyền.
“Vậy lão nô chúc Quách đại hiệp đại thắng trở về”.
Quách Tĩnh hai tay ôm quyền cũng trịnh trọng gật đầu, một bước bước ra khỏi cưa xe ngựa, thân hình lao vút lên không trung, theo thân ảnh của hắn, một tiếng rồng ngâm vang lên, âm thanh chấn động bốn phương tám hướng, khí thế của Quách TĨnh lúc này, triệt để đè ép toàn bộ chiến trường.
Ngũ Tuyệt ra tay, thiên hạ kinh hãi.
.........
Quay ngược thời gian một chút... liền là tình cảnh của Vô Song.
Vô Song hắn căn bản không có biết Ngụy Trung Hiền đang nhìn mình, lại càng không biết Ngụy Trung Hiền tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, thậm chí thế giới này có tồn tại một người như Ngụy Trung Hiền bản thân Vô Song cũng không biết.
Hắn sao có thể đề phòng đối phương?.
Lúc này Vô Song chỉ có thể dùng hết tốc độ của mình lao về phía Uyển Thanh mà thôi.
Hắn cũng đang tương đối lo sợ, một chưởng kia của Trương Triệu Trong tuyệt đối là Đại Tông Sư cảnh giới, Vô Song thật sự không nghĩ ra cách nào để hắn có thể giết nổi Đại Tông Sư cấp cao thủ, đây giống như một cái rãnh trời không có cách nào vượt qua, không có cách nào che lấp vậy.
Vô Song chỉ có thể cắn răng mà chạy, cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra là mang theo Uyển Thanh phá vây chạy đến chỗ Xà Vương.
Vô Song không nhận ra thực lực của Xà Vương có bao nhiêu mạnh mẽ, nhưng hắn liền đánh cuộc, hắn đánh cuộc nhân vật như Xà Vương tuyệt đối không yếu.
Cái khí thế kia, cái thần thái kia, chắc chắn một kẻ phàm nhân không có được.
Tốc độ của Vô Song rất nhanh lại thêm thân hình của hắn nhỏ nhắn, hắn liền dễ dàng có thể di chuyển trên chiến trường, lúc này cơ thể của Vô Song còn nhỏ hơn cả bình thường, chiều cao vèn vẹn chỉ còn 1m.
Hắn đã phải dùng đến Súc Cốt Công.
Thân hình càng nhỏ, lại càng linh hoạt, khả năng thay đổi phương hướng cùng luồn lách cũng càng nhanh.
......
Trương Triệu Trọng bản thân cũng không thực sự có quá nhiều hận thù với Điền Bá Quang, thậm chí mà nói, hắn cùng Điền Bá Quang là đồng nghiệp, gặp được người đồng đạo Trương Triệu Trọng đương nhiên vui mừng, bất quá nhìn Điền Bá Quang nhất định phải bảo vệ Mộc Uyển Thanh chạy đi thì lại khác.
Trương Triệu Trọng nhìn theo Mộc Uyển Thanh chạy đi, lại nhìn cặp mông vểnh của nàng khẽ chuyển động dưới lớp quần kia lại càng khiến máu huyết Trương Triệu Trọng trở nên sôi sục.
Hắn đương nhiên cũng không tin.... Mộc Uyển Thanh có thể chạy thoát.
Ở đây yếu nhất cũng là nhất lưu cao thủ, vì cái gì lại để cho một cô bé nhị lưu cao thủ chạy thoát?.
Trương Triệu Trọng cũng không vội đuổi theo Mộc Uyển Thanh, hắn nhìn Điền Bá Quang rồi khẽ mỉm cười.
“Điền huynh đệ, chúng ta là người đồng đạo với nhau, gặp được người đồng đạo còn vui hơn nhìn thấy an hem”.
“Triệu Trọng ta rất muốn kết dao với Điền huynh đệ, hay là thế này đi, hai chúng ta cùng ‘thưởng thức’ mỹ nhân kia được không?, Triệu Trọng cũng không ngại chia sẽ với huynh đệ ngươi”.
Điền Bá Quang nếu là bình thường tất nhiên đồng ý, với Trương Triệu Trọng nhưng Uyển Thanh vốn ở trong ‘3 không’ của hắn, hắn tất nhiên phải thủ vững đạo nghĩa của mình.
“Triệu huynh, ngươi cùng tiểu đệ có thể coi là đồng đều, có thể làm bằng hữu cũng không nên làm địch nhân, nàng là con của cố nhân, vẫn là xin Triệu huynh mắt nhắm mắt mở, để nàng rời đi”.
Trương Triệu Trọng nghe vậy, liền ồ lên.
“Con của cố nhân?, không biết cha mẹ nàng là ai?”.
Điền Bá Quang cũng không nhận ra Trương Triệu Trọng có ý gì, hơi hơi nghi hoặc, sau đó vẫn là trả lời.
“Mẫu thân của nàng chính là sư tỷ của Điền mỗ, mẫu thân nàng gọi là Tần Hồng Miên”.
ĐIền Bá Quang không nói thì thôi, càng nói ánh mắt Trương Triệu Trọng dâm ý lại càng thịnh.
Hắn lúc này đang nghĩ đến cảnh – mẫu nữ hợp hoan.
Mộc Uyển Thanh không biết xinh đẹp thế nào nhưng Tần Hồng Miên tuyệt đối là khó gặp mĩ nữ, lại cương liệt vô cùng chưa kể trên danh hồ uy danh cũng không nhỏ, loại nữ nhân này, Trương Triệu Trọng hắn thích nhất.
Trương Triệu Trọng dâm ý đại thịnh, nếu bắt được Uyển Thanh, sợ gì Hồng Miên không rơi vào bẫy?.
Nghĩ đến một điểm này, Trương Triệu Trọng cười lớn.
‘Khặc khặc, hoa thơm đánh cả cụm, phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu Điền huynh đã chê liền để Triệu Trọng tiếp nhận đi, ta tuyệt đối sẽ làm nàng dục tiên dục tử, còn có mẫu thân của nàng... khặc khặc”.
Đáp lại tiếng cười của Trương Triệu Trọng, Điền Bá Quang tay nắm chặt thái đao, hắn gầm lên.
“Muốn chết?, tam thập tam thiên trấn hồn khoái đao”.
Lần này Điền Bá Quang hắn liền dốc hết sức lực, triển khai 33 đường khoái đao của mình.
Tam Thập Tam Thiên Trấn Hồn Khoái Đao của Điền Bá Quang chính là tuyệt học thành danh của Quỷ Đao Trần, bằng vào thực lực của Điền Bá Quang, chém ra một loạt đao này, Đại Tông Sư cũng phải tránh lui.
Đương nhiên chém xong một bộ đao pháp này, Điền Bá Quang cũng không biết phải đối phó với Trương Triệu Trọng thế nào.
Trương Triệu Trọng thấy đao thế kinh khủng của Điền Bá Quang cũng là giật mình, bất quá nhãn quan của hắn vẫn là Đại Tông Sư cao thủ, hắn rất nhanh lùi lại, kinh mà không loạn, hơn nữa giọng nói của hắn vang lên.
“Bắt sống nữ nhân kia cho bản tọa”.
Nữ nhân đương nhiên là Uyển Thanh.
Uyển Thanh nếu không có Điền Bá Quang trợ giúp chỉ sợ đã sớm chết trên chiến trường, nàng hiện nay không có Điền Bá Quang bên người, an nguy liền thật sự đáng lo.
Quả nhiên khi Trương Triệu Trọng vừa dứt lời, một lưỡi kiếm nhọn hoắt chém về phái Uyển Thanh.
Uyển Thanh vẫn là có chút thực lực nàng may mắn thoát được, bất quá ánh kiếm cũng chém rách một vết trên cổ áo nàng, trước mặt nàng, hai cái Huyết Chích Đoàn nhất lưu cao thủ liền chặn đường.
Uyển Thanh cắn răng, nàng thật sự cảm thấy... sợ hãi, bất quá nàng vẫn phải tiến lên, nàng không thể để công sức Điền thúc thúc chặn hậu trở thành vô nghĩa.
“Tu La Đao Pháp – Tu La Vô Tình”.
Đao thế vừa ra, lập tức làm hai cái nhất lưu cao thủ biến sắc, vội mang đưa Sát Sinh Nhận ra chắn trước mặt, tuy nhiên vẫn bị đao của Mộc Uyển Thanh đánh bật lùi lại.
Uyển Thanh mượn cơ hội này, nàng dùng khinh công nhảy qua hai người đối phương, có điều khi nàng vừa hạ chân xuống đất, liền nhận thấy hai luồng kinh phong tấn công từ sau lưng.
Đao của Uyển Thanh là cực mạnh, nếu nàng là nhất lưu cao thủ chỉ sợ Tu La Đao chưa chắc đã dưới Nga Mi Kiếm Pháp của Viên Tĩnh, thậm chí còn thâm ảo hơn, đáng tiếc nàng chỉ là nhị lưu cao thủ.
Nhị lưu cao thủ muốn một đao giết chết hai cái nhất lưu?, căn bản là nằm mơ giữa ban ngày.
Mộc Uyển Thanh một lần nữa nắm chặt đao trong tay, xoay người một đao chém ra.
“Tu La Đao Pháp – Tu La Khấp Trảm”.
Một đao này cũng rất mạnh, thậm chí vượt xa đao thứ nhất, tuy nhiên đây là cường công, cường công cùng hai cái nhất lưu cao thủ.
Một Uyển Thanh dùng Tu La Đao Pháp đẩy lùi cả hai cái nhất lưu cao thủ, thậm chí khiến cánh tay của bọn chúng gần như bị phế đi nhưng ngực của nàng cũng đau nhói, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Đôi chân lảo đảo run rẩy, cố gắng chạy về phía trước.
Xem ra.... Tu La Đao Pháp của Uyển Thanh cũng không phải là đao pháp bình thường, đây là một loại phi thường đáng sợ đao pháp, bất quá Uyển Thanh căn bản không thể khiến nó tỏa sáng mà thôi.
Đừng nói là nàng, mẹ của nàng cũng là làm không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.