Chương 9
Mạc Nhan
07/12/2015
Sau khi tan trường, dựa theo thói quen thường ngày, Sài Xảo Quyên sẽ ăn cơm chiều xong trước rồi mới tới phòng tranh. Trước đó Thiên Tứ sẽ đúng giờ đứng ở cổng trường chờ cô, bất quá bởi vì sự chói mắt của hắn, khiến cho chuyện hai người bên nhau, ngay cả cơ hội yêu đương bí mật cũng không có liền hấp thụ ánh sáng .
Cũng được, cô cũng lười cố ý giấu diếm, quá mệt mỏi, cô thích thuận theo tự nhiên. Chẳng qua khi các giáo viên biết hắn không phải anh em sinh đôi của Thiên Tứ, mà là Thiên Tứ chính hiệu, bộ dáng chịu đả kích sâu kia làm cô hết sức đồng tình.
Chuyện này cũng khó trách, trong cảm nhận của bọn họ, Quan Thiên Tứ là một học sinh hoàn mỹ, làm sao cũng nghĩ không ra hắn lại là người nói dối không đỏ mặt, xoay mọi người như rối. Mà chính cô, sớm đã biết bản tính của hắn, tuyệt đối không cảm thấy kinh ngạc.
Cô đang đứng ở trạm chờ xe buýt gần cổng trường, mấy ngày nay công ty kiến trúc Mỗ gia tìm Thiên Tứ bàn bạc bản thiết kế cho tòa thương mại lớn, cho nên không có biện pháp mỗi ngày bám dính không buông, cô cũng được thoải mái, tính toán thừa dịp thời khắc thanh nhàn khó được này đem công việc bị trì hoãn của phòng tranh bổ sung lại.
Lúc này, gần vườn trường đột nhiên xuất hiện ba cô gái khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ, là mỹ nữ thì ai cũng không nhịn được mà nhìn nhiều hơn, Xảo Quyên cũng không ngoại lệ, mà ba người kia cũng nhìn thấy cô, đã đi tới.
"Cô là nhân viên của trường này?" Một cô gái đi đầu hỏi.
"Đúng vậy."
"Cô biết ai là Sài Xảo Quyên chứ?"
Tìm tôi? Sài Xảo Quyên đánh giá ba người, không nhớ rõ mình quen với các cô khi nào, cũng xác định chưa gặp qua ba người, mà khi họ nhắc tới tên của cô, ngữ khí tựa hồ cũng không tốt lắm.
Cô bất động thanh sắc, mặt mỉm cười trả lời: "Đúng vậy."
"Phiền cô kêu cô ấy ra, chúng tôi có việc tìm."
"Xin hỏi các vị tìm cô ấy có chuyện gì?"
"Hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Kêu cô ấy ra là được rồi." Một cô gái khác nhìn thì yểu điệu lại ngang ngược tùy hứng nói, không kiên nhẫn trả lời một câu.
Sài Xảo Quyên có thể xác định người đến không có ý tốt, cô không chút hoang mang, vẫn giữ nụ cười mỉm.
"Cô ấy đã đi rồi."
"Đi rồi? Chúng ta chẳng phải đến không công sao!"
"Đáng giận, vận khí tốt nhỉ!"
"Bây giờ làm sao đây?"
Ba cô gái tức giận thảo luận với nhau, một bên Xảo Quyên lẳng lặng quan sát. Theo thái độ và ngữ khí từ lúc đi vào, ba người này là vì cô mà đến, nhưng cô không nhớ rõ từng đắc tội các cô nha!
"Có chuyện gì, tôi có thể nói lại dùm cho." Cô mỉm cười đề nghị.
Cô gái xinh đẹp nhìn nhìn cô, liền hỏi: "Cái người tên Sài Xảo Quyên kia bộ dạng thế nào?"
"Ừm. . . . . . Cũng tạm được."
"Cũng tạm được là sao, xinh đẹp hay không xinh đẹp?" Cô gái ngang ngược kia lại hỏi.
"Nếu so với ba vị, cô ấy đương nhiên là kém hơn." Cô nhận xét đúng trọng tâm.
"Quả nhiên là vậy!" Cô gái ba diện mạo thanh tú, nhưng khẩu khí nói chuyện làm giảm đi một nửa khí chất.
"Tôi đã hỏi thăm qua chỗ con nhỏ ấy sống, hàng xóm đều nói bộ dạng nó chỉ bình thường, tôi còn không tin, bây giờ ngay cả đồng nghiệp làm chung của nó cũng nói vậy, xem ra là thật!"
"Nếu bộ dạng không được tốt lắm, lại không đẹp bằng chúng ta, vì sao Thiên Tứ chọn nó?"
"Nhất định là con nhỏ kia bám dính anh ấy."
Sai lầm rồi, kỳ thật là hắn bám dính tôi. Xảo Quyên ở trong lòng sửa chữa, nhưng chưa nói ra miệng, cô đã hiểu ý đồ của ba người đến đây làm gì, thì ra là vì người đàn ông của mình bị cướp đi!
Cô sớm biết rằng người thích Thiên Tứ như cá dưới Trường Giang, từ lúc học quốc trung đã vậy, người ủng hộ một đám lớn, c ăn nhanh mà hắn ăn cùng ngày nhất định bị tranh mua không còn, c uống hắn dùng qua cũng có người thu thập, ghế dựa hắn ngồi sẽ có người trộm đi ngồi, ngay cả bút bi hắn xài xong không cần nữa cũng bị người khác từ thùng rác lấy ra. Nghe nói hình chụp lén hắn cạnh tranh giành mua được cũng một ngàn tệ, với học sinh mà nói, đây chính là giá trên trời!
Cô cũng từng nghĩ tới chụp hình hắn bán lấy tiền sinh sống, bất quá đến bây giờ cũng chỉ có thể từ bỏ, bởi vì nếu như bị Quan Thiên Tứ biết được, ngẫm chừng nuốt không trôi, tuy rằng cô nghèo, ít nhất còn biết sinh mạng quý giá, biết so sánh trọng yếu.
Từ lúc mạc danh kỳ diệu thành bạn gái người ta, cô sớm có chuẩn bị tâm lý sẽ đắc tội một đống con gái ái mộ hắn, hiện tại quả nhiên tìm tới cửa, lại còn chạy đến nơi cô ở hỏi thăm, có thể thấy được tức giận không nhẹ. Ngẫm lại nguy hiểm thật, may mắn mình có dự kiến trước, không đem thân phận đưa ra ánh sáng.
"Bây giờ phải làm sao?" Cô gái xinh đẹp ngang ngược kia hỏi.
"Đi tới chỗ nhỏ ấy ở chờ, sẽ phải gặp mặt thôi!"
"Được! Quyết định như vậy đi!"
Cuối cùng, ba cô gái ngay cả nhìn cũng chưa liếc nhìn cô một cái liền rời đi, Sài Xảo Quyên nhìn theo bóng dáng các cô trầm tư thật lâu. Ba so với một, cô tuyệt đối đánh không lại, cho nên đêm nay đành phải không quay về, cô mở sổ ghi chép thông tin ra, nhìn xem có ai có thể đi nương nhờ.
Thiên Tứ có rất đông người hâm mộ trung thành, nếu đã người tìm tới cửa, chứng tỏ về sau còn rất nhiều, vì cầu bình an, tốt nhất đừng xung đột thẳng mặt, cô tôn trọng hòa bình, cũng không vui sướng phân tranh với người khác, quyết định có thể trốn liền trốn.
Vừa vặn xe bus đến, cô liền lên xe.
Đối với phòng tranh Ngọc Cơ mà nói, Xảo Quyên đã là trợ thủ đắc lực không thể thiếu, năng lực của cô không chỉ biểu hiện trên việc phiên dịch thư tín mà phân loại khách hàng, với việc giám định và thưởng c nghệ thuật cũng học rất nhanh. Có đôi khi bà chủ và ông chủ không mặt, gặp khách hàng lớn đến hỏi, chỉ cần cùng đối phương nói mấy câu, cô liền có thể phân tích ra sở thích của đối phương, đề nghị nhóm tam cô lục bà lấy một tác phẩm thích hợp nhất cho khách, thường thường bởi vì nhắm lấy yêu cầu của khách hàng mà hoàn thành một số sinh ý.
Dịch xong hoàn tất bức thư giới thiệu tác phẩm bằng tiếng anh, Sài Xảo Quyên duỗi người. Hôm nay công việc hết sức thuận lợi, hoàn toàn dựa theo tiến độ, thời gian tan tầm vừa lúc cũng tới rồi, cô sửa sang bàn làm việc lại một chút, mặc áo khoác vào đi ra ngoài.
Nhìn đồng hồ, còn chút thời gian, cô quyết định vào mua ổ bánh mì làm c ăn khuya, không ngờ mới đi không vài bước, lập tức bị vài cô gái lạ ngăn lại.
Ây, lại tới nữa.
Đã không biết là lần mấy, cơ hồ mỗi ngày đều có người tìm cô lý luận, trình độ Thiên Tứ chịu sự ái mộ của những cô gái nơi đây trong tưởng tượng của cô còn khoa trương hơn. Cô thở dài, ngẩng đầu đối mặt những người trước mắt một cô so với một cô còn xinh đẹp yểu điệu hơn, lấy ra một nụ cười thân thiện.
"Có việc sao?"
"Cô chính là Sài Xảo Quyên?"
Trên cơ bản, những người này đã biết cô là ai, hỏi như vậy là bởi vì không nghĩ chấp nhận sự thật rằng bộ dạng của cô chỉ "bình thường" như vậy, đáng tiếc đây là sự thật.
"Đúng vậy, là tôi."
Lời này vừa nói ra, quả nhiên đối phương sắc mặt đại biến.
"Tại sao anh ấy lại chọn cô?"
"Cô nhất định là dùng thủ đoạn đê tiện uy hiếp anh ấy đúng hay không?"
"Cô căn bản không xứng với anh ấy, còn dám da mặt dày bám lấy người ta!"
"c thời thì nên rời anh ấy, nếu không chúng tôi sẽ không tha cho cô!"
Trong đó một người không khách khí đẩy cô, làm cô té ngã trên mặt đất. Nhìn cô chật vật, mấy cô cười lạnh: tức giận trong lòng hơi bình phục.
Sài Xảo Quyên bò đứng lên, vỗ vỗ bụi trên váy, rồi sau đó nhặt lên một vài vật rơi ra bỏ lại vào túi, không chút hoang mang trả lời: "Anh ấy vì sao chọn tôi, nói thật, tôi cũng thực bực mình, trên thực tế anh ấy cũng không phải người vì thủ đoạn mà bị uy hiếp, trừ phi thủ đoạn rất cao minh, đáng tiếc tôi không có năng lực này. Xứng không xứng với một người là không thể từ bất luận người nào ra kết luận, da mặt của tôi kỳ thật rất mỏng, ngay cả thông báo cũng không dám, càng đừng nói dây dưa với đàn ông, không biết đáp án này có hợp với ý các vị đây?"
"Hừ! Rất cố gắng ngụy biện! Đừng tưởng rằng giả bộ nhu nhược chúng tôi sẽ thương hại cô! Vì theo đuổi anh ấy, cô biết mọi người vất vả bao lâu? Nếu cô gái anh ấy chọn điều kiện so với chúng tôi tốt hơn còn chưa tính, cố tình lại là cô không diện mạo cũng không có dáng người, dựa vào cái gì!"
Sài Xảo Quyên không vì đối phương hung hăng mắng chửi mà co rúm, ngược lại cực kì bình tĩnh, vẫn như thường ngày nói chuyện đối chất.
"Dựa vào cái gì? Vấn đề này người khởi xướng chuyện mới có thể trả lời, tôi thật sự không nghĩ ra được, không bằng các cô theo tôi cùng đi tìm anh ấy để hỏi cho rõ, như thế nào?"
Đám con gái sửng sốt, ngay từ đầu các cô nghĩ đến cô ấy sẽ sợ tới mức khóc òa lên, hoặc là cảm thấy mất mặt mà ngóc đầu không nổi, không thể tưởng được cô ấy chẳng những mặt không đổi sắc, còn tự nguyện mang các cô đi tìm Thiên Tứ.
"Hừ, đừng tưởng rằng có Thiên Tứ làm chỗ dựa vững chắc, chúng ta cũng không dám làm gì cô!" Vừa nói xong, đám con gái đột nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt hoảng sợ dừng ở bóng người phía sau Sài Xảo Quyên đang dần đi đến.
Thuận nhìn theo tầm mắt các cô, Xảo Quyên nhìn phía sau, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
"Đúng lúc anh ấy đến đây, các cô có thể thừa cơ hỏi một chút, là có thể chân tướng rõ ràng, giải quyết nghi hoặc trong lòng —— ha?" Cô quay đầu lại, người đã sớm không thấy, tốc độ lẩn tránh thật kinh ngạc.
Sài Xảo Quyên nhịn không được thở dài. Thật vất vả mọi người có cơ hội nói rõ mọi chuyện, đỡ phải tự mình từng bước từng bước giải thích, cố tình có cơ hội tới giải quyết xong lại chạy đi mất, thực không hiểu những nữ sinh này suy nghĩ cái gì, vì cái gì yêu dáng vẻ của anh khi chạm mặt? Bây giờ người gây chuyện giải thích, lại lâm trận bỏ chạy, thật là.
"Em đứng đây than thở tức giận chuyện gì? Những người vừa rồi là ai?" Quan Thiên Tứ hỏi.
Tay đang phủi bụi trên quần áo bỗng tạm dừng, đổi thành cô giật mình không tin nhìn hắn.
"Anh không biết các cô ấy?"
"Anh làm sao phải biết chứ?" Ngữ khí của anh thập phần đương nhiên, Xảo Quyên lại nghe đến dở khóc dở cười.
" Đó đều là những nữ sinh theo đuổi anh, một người trong đó còn chờ anh ba năm, anh không biết?"
Quan Thiên Tứ vẻ mặt lạnh nhạt không biểu tình mở miệng: "Đáp số chính xác số phụ nữ vây xung quanh anh mỗi ngày anh không biết, hơn nữa mỗi bộ dáng đều giống nhau, làm sao anh có thể nhớ rõ, cho dù là thiên tài, cũng không thể phân rõ ai là Ma Tước giáp, ai là Ma Tước ất phải không?"
Ma Tước? Này ít nhất là xinh như thiên nga ấy chứ! Có đôi khi cô thật sự thực hoài nghi ánh mắt người này, bất quá lấy cá tính mà nói, những cô gái này đích xác không gây thiện cảm gì, cũng khó trách hắn cảm thấy phiền.
"Em bị thương?"
Được anh nhắc nhở, Sài Xảo Quyên mới phát hiện chân phải có chút trầy da, khẳng định là vừa mới té ngã tạo ra.
"Không sao đâu, khử trùng một chút là được rồi." Không khí đột nhiên trầm trọng, trong lòng cô biết không ổn, chậm rãi nâng mắt, quả nhiên chống lại đôi mắt đằng đằng sát khí.
Nguy rồi!
"Em thật vụng về, ngay cả đi đường cũng té ngã, ha ha. . . . . ."
"Là người nào?" Hắn lạnh lung hỏi.
"Người nào cái gì?" Cô giả bộ không hiểu, đáng tiếc hành động không đủ tự nhiên.
"Toàn bộ những người đó đều có phần?"
Đây là khẩu khí muốn giết người, cô biết chứ. Khi Quan Thiên Tứ bước đi về phía trước, cô vội vàng trước một bước giữ chặt hắn, giọng nói hoảng hốt.
"Đừng đi, thật sự là em tự mình té ngã mà!"
"Em nghĩ anh sẽ tin lời nói dối sứt sẹo này sao?"
"Coi như là em xin anh đó. . . . . ." Có đôi khi thật hy vọng người này không cần quá thông minh, phản ứng nhanh như vậy làm gì? Chuyện gì cũng không lừa được anh.
"Không cần cầu tình cho những người đó!"
"Là em sợ anh sẽ đánh chết người, anh cũng không biết vẻ mặt của anh bây giờ thật đáng sợ, em không thích."
Hiếm khi cô bày ra vẻ mềm yếu thu phục tính nóng của hắn, vì thế chuyển hóa thành dịu dàng cưng chiều, nhưng tức giận vẫn chưa bình phục, đột nhiên nắm tay cô.
"Lại đây." Anh dẫn cô quay về phòng tranh, đúng lúc nhân viên phòng tranh tan ca muộn đang muốn khóa cửa đóng cửa, nhìn thấy hắn đến, lại lập tức vội mở cửa, vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
"Đem hộp thuốc lại đây." Hắn ra lệnh cho nhân viên kia, rồi mới gầm nhẹ với cô đứng phía sau."Em ngậm miệng cho anh, ngoan ngoãn chờ anh khử trừng vết thương xong mới có thể đi!"
Cô mới vừa mở miệng, lại phải đem lời vừa muốn nói nuốt trở lại bụng, dẩu môi oán hận nhìn hắn.
Hơi quá rồi nha, ngay cả cô muốn nói cái gì cũng biết, vốn là cô tính nói một chút vết trầy da thôi không cần ngạc nhiên. Thật đáng sợ, người này không phải là có thuật đọc tâm ư?
Khi anh nổi nóng, để tránh kích thích anh, thì ngoan ngoãn ngậm miệng, tránh bùng phát thêm!
Nhân viên vội vàng lấy hộp thuốc đưa tận tay Tam thiếu, vốn định lui xuống đứng một bên thám thính một chút, nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của Quan Thiên Tứ, lập tức rất c thời để lại chìa khóa rồi rời khỏi phòng tranh, miễn cho việc làm bóng đèn.
Hiện tại, cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cô biết anh rất tức giận, hay bởi vì đụng chạm tới bực dọc bị kìm nén lâu ngày? Ngay cả cô cũng phải sợ.
Quan Thiên Tứ để cô ngồi trên sô pha, mình thì quỳ một gối xuống, đặt chân phải bị trầy da của cô trên đùi mình, để tiện cho việc rửa vết thương rồi khử trùng.
Bầu không khí trầm mặc không nói gì lan tràn giữa hai người, động tác và sắc mặt của hắn ngược lại với nhau, sắc mặt thực dọa người, động tác lại ngoài ý muốn dịu dàng mà thật cẩn thận. Khi tay của hắn chạm vào, như có dòng điện nhỏ chạy qua, làm cô không biết nên như thế nào cho phải. Ngón tay thô ráp và lòng bàn tay nóng ẩm, mơn trớn chân nhỏ của cô, thật sự thoải mái và ấm áp.
"Loại tình huống này đã bao lâu?"
"Hả?" Câu hỏi của hắn làm cô hoảng hốt kéo suy nghĩ về, nhất thời không hiểu ý cho lắm.
"Thường có người làm khó dễ em sao?" Hắn ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén đen nhánh bốn mắt nhìn nhau với cô.
"Kỳ thật. . . . . . Cũng không phải làm khó dễ, các cô ấy tò mò, cho nên đến thỉnh giáo một chút mà thôi."
Vốn tưởng rằng hắn sắp phát hỏa, bất quá ngoài ý muốn, hắn không sinh khí, chỉ là thở dài.
"Yên tâm đi, anh sẽ không làm gì những người đó."
Hử? Tốt như vậy sao, cô hồ nghi nhìn hắn.
"Bởi vì em không thích, cho nên anh tha những người đó."
Cảm nhận được săn sóc của hắn, cánh cửa trong tim cô như là bị cái gì đụng phải một chút, nhịp đập thật nhanh, cảm giác được một cỗ reung động ấm áp dễ chịu truyền khắp toàn thân. Thì ra hắn không phải luôn lãnh đạm vô tình, cũng có thể thương lượng được.
"Nhưng ——" Đôi mắt ôn nhu đen láy lại phát ra tia nguy hiểm."Nếu có lần sau, anh tuyệt đối không tha ."
Cô vội nói: "Không có lần sau, em sẽ tận lực tránh các cô ấy, phụ nữ thất tình luôn có chút kích động, em rất hiểu tâm trạng các cô ấy, anh đừng chấp nhặt với họ." Bởi vì sợ hắn đổi ý, làm ra chuyện vô tình gì với những người đó, cho nên cô cũng bất chấp rụt rè, theo bản năng bắt lấy tay hắn, đợi đến khi phát giác, vội vàng thu hồi lại, nhưng đã bị hắn bắt trở lại.
Cô biết ánh mắt kia có ý nghĩa gì, hắn lại muốn làm chuyện khiến cô mặt hồng tâm động!
Quan Thiên Tứ kéo gần thân thể của cô, đòi lấy nụ hôn làm trừng phạt. Ai biểu cô luôn nghĩ cho người khác, làm mất thời gian không lo lắng cho cảm thụ của hắn, cô không hiểu khi hắn nhìn thấy có người khi dễ cô, mình cũng không có thể bảo hộ cô, đối hắn mà nói là rất suy sụp đó!
Phải ôm cục tức vào người, rồi lại không chỗ giải tỏa, đành phải hung hăng hôn cô lấy làm an ủi tạm thời. Hắn thật sự rất thích cô, thích đến hận không thể đem cô khảm vào người!
Đôi môi hé mở của cô ấy vẫn cứng ngắc, chẳng lẽ nhiệt tình của mình không thể hòa tan cô sao không? Cô ấy nói có thể hiểu tâm trạng của phụ nữ khi thất tình, là bởi vì cô ấy cũng từng như vậy sao?
Em tư đem chuyện điều tra được nói cho hắn, cho nên hắn đã biết quá khứ của cô, thì ra trong lòng cô ấy, từng có một người đàn ông khắc cốt ghi tâm.
Lường trước không được mình không kiềm nổi lửa giận ức chế, hắn muốn hỏi cô, nhưng càng hy vọng cô tự động thẳng thắn, rời công ty kia cam tâm làm một cô giáo nhỏ, là bởi vì không quên được người kia sao? Để mình mỗi ngày kiêm nhiều việc chạy long nhong, là sợ lại nghĩ tới tình cảm trong quá khứ sao?
Từ đầu tới cuối, đều là hắn đang ép cô, bức cô làm bạn gái mình, bức cô nhận lấy tình cảm của mình, cho nên khi hôn cô không có cảm giác gì, thủy chung có thể giữ lý trí, không đến nỗi ý loạn tình mê đến hồn nhiên vong ngã.
Chỉ vì, cô căn bản không đem hắn để ở trong lòng.
Lòng đố kị, ăn mòn tâm trí hắn, hắn bỗng nhiên đặt cô trên sô pha, giống như một mãnh thú, gặm cắn cổ non mịn của cô, giống như muốn ăn cô.
"Thiên Tứ?" Cô có chút chấn kinh, anh hôm nay thật thô lỗ, hôn môi không giống như trước dịu dàng săn sóc, không biết anh làm sao vậy?
Tay giữ lấy không thành thật đi vào trong váy cô, thẳng tiến lên đến thắt lưng, dẫn tới cô hô nhỏ một tiếng.
"Chờ một chút —— Thiên Tứ ——"
Chuyện này quá đột nhiên, cô không xác định nên tiến hành đến bước này hay không, hai người đều là người trưởng thành không sai, chỉ là còn có nhiều việc chưa nói rõ ràng, làm sao có thể vội vàng liền. . . . . .
Ngay khi tâm tư cô hỗn loạn, tay hắn đã để vào ngực của cô, tham lam vuốt ve.
Ắc! Không được —— cô hoàn toàn không thể suy nghĩ!
"Không thể!" Ngăn chận tay hắn, ngăn cản hắn tiếp tục.
"Bởi vì là anh, cho nên không thể, nếu là người khác thì có thể sao?" Mắt của hắn đồng tử như vực sâu không thấy đáy, thật sâu thật sâu, làm người ra khó có thể nhìn thấu, rồi lại giống như ẩn chứa bi thương, làm ngực của cô không hiểu sao hơi nhói đau.
"Thiên Tứ. . . . . ."
Hắn bỗng dưng thu hồi tay, giống như chạm phải lửa rời khỏi người cô.
"Tùy em!"
Hắn phẫn nộ xoay người, giống như sư tử không khống chế được nhìn trời rống giận.
"Đi con mẹ nó di chúc! Đi con mẹ nó ngồi tù! Đi con mẹ nó quan khiếu đạo nhân!"
Cuộc đời lần đầu tiên mất bình tĩnh, hắn như lốc xoáy cuồng bạo gào thét mà đi, lưu lại một mình Xảo Quyên, tâm trí hoảng hốt thật lâu mới quay về.
Này. . . . . . Rốt cuộc sao lại thế này? Cô chưa từng thấy hắn kích động như vậy, cho nên bản thân mình cũng hoảng sợ, lúc này đây cô thật sự đoán hắn không ra, không hiểu hắn vì cái gì sinh khí như vậy?
Bắt gặp ánh mắt bị tổn thương của hắn, nội tâm cũng một trận co rút đau đớn. Cô cũng không muốn làm hắn khổ sở nha, chính là không hiểu được nên xử lý chuyện tình cảm như thế nào, mỗi khi bị hắn biến thành tâm hoảng ý loạn, chỉ nghĩ đến làm sao để bình tâm tĩnh khí mà đối diện hắn, kỳ thật là bởi vì cô không biết phải như thế nào biểu hiện tình cảm của mình.
Thật sự rối loạn, cô không biết nên làm thế nào cho phải. . . . . .
Lúc này, có một người, một người thần bí, một người thần bí không nên xuất hiện lại xuất hiện lúc này, lặng lẽ từ trong phòng đi ra, khi đi đến phòng khách thì thở dài.
"Thật là, phân còn không đến cái bô (theo mình nghĩ chắc là câu chửi bậy rồi, không biết dịch sao nữa >.
Cũng được, cô cũng lười cố ý giấu diếm, quá mệt mỏi, cô thích thuận theo tự nhiên. Chẳng qua khi các giáo viên biết hắn không phải anh em sinh đôi của Thiên Tứ, mà là Thiên Tứ chính hiệu, bộ dáng chịu đả kích sâu kia làm cô hết sức đồng tình.
Chuyện này cũng khó trách, trong cảm nhận của bọn họ, Quan Thiên Tứ là một học sinh hoàn mỹ, làm sao cũng nghĩ không ra hắn lại là người nói dối không đỏ mặt, xoay mọi người như rối. Mà chính cô, sớm đã biết bản tính của hắn, tuyệt đối không cảm thấy kinh ngạc.
Cô đang đứng ở trạm chờ xe buýt gần cổng trường, mấy ngày nay công ty kiến trúc Mỗ gia tìm Thiên Tứ bàn bạc bản thiết kế cho tòa thương mại lớn, cho nên không có biện pháp mỗi ngày bám dính không buông, cô cũng được thoải mái, tính toán thừa dịp thời khắc thanh nhàn khó được này đem công việc bị trì hoãn của phòng tranh bổ sung lại.
Lúc này, gần vườn trường đột nhiên xuất hiện ba cô gái khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ, là mỹ nữ thì ai cũng không nhịn được mà nhìn nhiều hơn, Xảo Quyên cũng không ngoại lệ, mà ba người kia cũng nhìn thấy cô, đã đi tới.
"Cô là nhân viên của trường này?" Một cô gái đi đầu hỏi.
"Đúng vậy."
"Cô biết ai là Sài Xảo Quyên chứ?"
Tìm tôi? Sài Xảo Quyên đánh giá ba người, không nhớ rõ mình quen với các cô khi nào, cũng xác định chưa gặp qua ba người, mà khi họ nhắc tới tên của cô, ngữ khí tựa hồ cũng không tốt lắm.
Cô bất động thanh sắc, mặt mỉm cười trả lời: "Đúng vậy."
"Phiền cô kêu cô ấy ra, chúng tôi có việc tìm."
"Xin hỏi các vị tìm cô ấy có chuyện gì?"
"Hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Kêu cô ấy ra là được rồi." Một cô gái khác nhìn thì yểu điệu lại ngang ngược tùy hứng nói, không kiên nhẫn trả lời một câu.
Sài Xảo Quyên có thể xác định người đến không có ý tốt, cô không chút hoang mang, vẫn giữ nụ cười mỉm.
"Cô ấy đã đi rồi."
"Đi rồi? Chúng ta chẳng phải đến không công sao!"
"Đáng giận, vận khí tốt nhỉ!"
"Bây giờ làm sao đây?"
Ba cô gái tức giận thảo luận với nhau, một bên Xảo Quyên lẳng lặng quan sát. Theo thái độ và ngữ khí từ lúc đi vào, ba người này là vì cô mà đến, nhưng cô không nhớ rõ từng đắc tội các cô nha!
"Có chuyện gì, tôi có thể nói lại dùm cho." Cô mỉm cười đề nghị.
Cô gái xinh đẹp nhìn nhìn cô, liền hỏi: "Cái người tên Sài Xảo Quyên kia bộ dạng thế nào?"
"Ừm. . . . . . Cũng tạm được."
"Cũng tạm được là sao, xinh đẹp hay không xinh đẹp?" Cô gái ngang ngược kia lại hỏi.
"Nếu so với ba vị, cô ấy đương nhiên là kém hơn." Cô nhận xét đúng trọng tâm.
"Quả nhiên là vậy!" Cô gái ba diện mạo thanh tú, nhưng khẩu khí nói chuyện làm giảm đi một nửa khí chất.
"Tôi đã hỏi thăm qua chỗ con nhỏ ấy sống, hàng xóm đều nói bộ dạng nó chỉ bình thường, tôi còn không tin, bây giờ ngay cả đồng nghiệp làm chung của nó cũng nói vậy, xem ra là thật!"
"Nếu bộ dạng không được tốt lắm, lại không đẹp bằng chúng ta, vì sao Thiên Tứ chọn nó?"
"Nhất định là con nhỏ kia bám dính anh ấy."
Sai lầm rồi, kỳ thật là hắn bám dính tôi. Xảo Quyên ở trong lòng sửa chữa, nhưng chưa nói ra miệng, cô đã hiểu ý đồ của ba người đến đây làm gì, thì ra là vì người đàn ông của mình bị cướp đi!
Cô sớm biết rằng người thích Thiên Tứ như cá dưới Trường Giang, từ lúc học quốc trung đã vậy, người ủng hộ một đám lớn, c ăn nhanh mà hắn ăn cùng ngày nhất định bị tranh mua không còn, c uống hắn dùng qua cũng có người thu thập, ghế dựa hắn ngồi sẽ có người trộm đi ngồi, ngay cả bút bi hắn xài xong không cần nữa cũng bị người khác từ thùng rác lấy ra. Nghe nói hình chụp lén hắn cạnh tranh giành mua được cũng một ngàn tệ, với học sinh mà nói, đây chính là giá trên trời!
Cô cũng từng nghĩ tới chụp hình hắn bán lấy tiền sinh sống, bất quá đến bây giờ cũng chỉ có thể từ bỏ, bởi vì nếu như bị Quan Thiên Tứ biết được, ngẫm chừng nuốt không trôi, tuy rằng cô nghèo, ít nhất còn biết sinh mạng quý giá, biết so sánh trọng yếu.
Từ lúc mạc danh kỳ diệu thành bạn gái người ta, cô sớm có chuẩn bị tâm lý sẽ đắc tội một đống con gái ái mộ hắn, hiện tại quả nhiên tìm tới cửa, lại còn chạy đến nơi cô ở hỏi thăm, có thể thấy được tức giận không nhẹ. Ngẫm lại nguy hiểm thật, may mắn mình có dự kiến trước, không đem thân phận đưa ra ánh sáng.
"Bây giờ phải làm sao?" Cô gái xinh đẹp ngang ngược kia hỏi.
"Đi tới chỗ nhỏ ấy ở chờ, sẽ phải gặp mặt thôi!"
"Được! Quyết định như vậy đi!"
Cuối cùng, ba cô gái ngay cả nhìn cũng chưa liếc nhìn cô một cái liền rời đi, Sài Xảo Quyên nhìn theo bóng dáng các cô trầm tư thật lâu. Ba so với một, cô tuyệt đối đánh không lại, cho nên đêm nay đành phải không quay về, cô mở sổ ghi chép thông tin ra, nhìn xem có ai có thể đi nương nhờ.
Thiên Tứ có rất đông người hâm mộ trung thành, nếu đã người tìm tới cửa, chứng tỏ về sau còn rất nhiều, vì cầu bình an, tốt nhất đừng xung đột thẳng mặt, cô tôn trọng hòa bình, cũng không vui sướng phân tranh với người khác, quyết định có thể trốn liền trốn.
Vừa vặn xe bus đến, cô liền lên xe.
Đối với phòng tranh Ngọc Cơ mà nói, Xảo Quyên đã là trợ thủ đắc lực không thể thiếu, năng lực của cô không chỉ biểu hiện trên việc phiên dịch thư tín mà phân loại khách hàng, với việc giám định và thưởng c nghệ thuật cũng học rất nhanh. Có đôi khi bà chủ và ông chủ không mặt, gặp khách hàng lớn đến hỏi, chỉ cần cùng đối phương nói mấy câu, cô liền có thể phân tích ra sở thích của đối phương, đề nghị nhóm tam cô lục bà lấy một tác phẩm thích hợp nhất cho khách, thường thường bởi vì nhắm lấy yêu cầu của khách hàng mà hoàn thành một số sinh ý.
Dịch xong hoàn tất bức thư giới thiệu tác phẩm bằng tiếng anh, Sài Xảo Quyên duỗi người. Hôm nay công việc hết sức thuận lợi, hoàn toàn dựa theo tiến độ, thời gian tan tầm vừa lúc cũng tới rồi, cô sửa sang bàn làm việc lại một chút, mặc áo khoác vào đi ra ngoài.
Nhìn đồng hồ, còn chút thời gian, cô quyết định vào mua ổ bánh mì làm c ăn khuya, không ngờ mới đi không vài bước, lập tức bị vài cô gái lạ ngăn lại.
Ây, lại tới nữa.
Đã không biết là lần mấy, cơ hồ mỗi ngày đều có người tìm cô lý luận, trình độ Thiên Tứ chịu sự ái mộ của những cô gái nơi đây trong tưởng tượng của cô còn khoa trương hơn. Cô thở dài, ngẩng đầu đối mặt những người trước mắt một cô so với một cô còn xinh đẹp yểu điệu hơn, lấy ra một nụ cười thân thiện.
"Có việc sao?"
"Cô chính là Sài Xảo Quyên?"
Trên cơ bản, những người này đã biết cô là ai, hỏi như vậy là bởi vì không nghĩ chấp nhận sự thật rằng bộ dạng của cô chỉ "bình thường" như vậy, đáng tiếc đây là sự thật.
"Đúng vậy, là tôi."
Lời này vừa nói ra, quả nhiên đối phương sắc mặt đại biến.
"Tại sao anh ấy lại chọn cô?"
"Cô nhất định là dùng thủ đoạn đê tiện uy hiếp anh ấy đúng hay không?"
"Cô căn bản không xứng với anh ấy, còn dám da mặt dày bám lấy người ta!"
"c thời thì nên rời anh ấy, nếu không chúng tôi sẽ không tha cho cô!"
Trong đó một người không khách khí đẩy cô, làm cô té ngã trên mặt đất. Nhìn cô chật vật, mấy cô cười lạnh: tức giận trong lòng hơi bình phục.
Sài Xảo Quyên bò đứng lên, vỗ vỗ bụi trên váy, rồi sau đó nhặt lên một vài vật rơi ra bỏ lại vào túi, không chút hoang mang trả lời: "Anh ấy vì sao chọn tôi, nói thật, tôi cũng thực bực mình, trên thực tế anh ấy cũng không phải người vì thủ đoạn mà bị uy hiếp, trừ phi thủ đoạn rất cao minh, đáng tiếc tôi không có năng lực này. Xứng không xứng với một người là không thể từ bất luận người nào ra kết luận, da mặt của tôi kỳ thật rất mỏng, ngay cả thông báo cũng không dám, càng đừng nói dây dưa với đàn ông, không biết đáp án này có hợp với ý các vị đây?"
"Hừ! Rất cố gắng ngụy biện! Đừng tưởng rằng giả bộ nhu nhược chúng tôi sẽ thương hại cô! Vì theo đuổi anh ấy, cô biết mọi người vất vả bao lâu? Nếu cô gái anh ấy chọn điều kiện so với chúng tôi tốt hơn còn chưa tính, cố tình lại là cô không diện mạo cũng không có dáng người, dựa vào cái gì!"
Sài Xảo Quyên không vì đối phương hung hăng mắng chửi mà co rúm, ngược lại cực kì bình tĩnh, vẫn như thường ngày nói chuyện đối chất.
"Dựa vào cái gì? Vấn đề này người khởi xướng chuyện mới có thể trả lời, tôi thật sự không nghĩ ra được, không bằng các cô theo tôi cùng đi tìm anh ấy để hỏi cho rõ, như thế nào?"
Đám con gái sửng sốt, ngay từ đầu các cô nghĩ đến cô ấy sẽ sợ tới mức khóc òa lên, hoặc là cảm thấy mất mặt mà ngóc đầu không nổi, không thể tưởng được cô ấy chẳng những mặt không đổi sắc, còn tự nguyện mang các cô đi tìm Thiên Tứ.
"Hừ, đừng tưởng rằng có Thiên Tứ làm chỗ dựa vững chắc, chúng ta cũng không dám làm gì cô!" Vừa nói xong, đám con gái đột nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt hoảng sợ dừng ở bóng người phía sau Sài Xảo Quyên đang dần đi đến.
Thuận nhìn theo tầm mắt các cô, Xảo Quyên nhìn phía sau, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
"Đúng lúc anh ấy đến đây, các cô có thể thừa cơ hỏi một chút, là có thể chân tướng rõ ràng, giải quyết nghi hoặc trong lòng —— ha?" Cô quay đầu lại, người đã sớm không thấy, tốc độ lẩn tránh thật kinh ngạc.
Sài Xảo Quyên nhịn không được thở dài. Thật vất vả mọi người có cơ hội nói rõ mọi chuyện, đỡ phải tự mình từng bước từng bước giải thích, cố tình có cơ hội tới giải quyết xong lại chạy đi mất, thực không hiểu những nữ sinh này suy nghĩ cái gì, vì cái gì yêu dáng vẻ của anh khi chạm mặt? Bây giờ người gây chuyện giải thích, lại lâm trận bỏ chạy, thật là.
"Em đứng đây than thở tức giận chuyện gì? Những người vừa rồi là ai?" Quan Thiên Tứ hỏi.
Tay đang phủi bụi trên quần áo bỗng tạm dừng, đổi thành cô giật mình không tin nhìn hắn.
"Anh không biết các cô ấy?"
"Anh làm sao phải biết chứ?" Ngữ khí của anh thập phần đương nhiên, Xảo Quyên lại nghe đến dở khóc dở cười.
" Đó đều là những nữ sinh theo đuổi anh, một người trong đó còn chờ anh ba năm, anh không biết?"
Quan Thiên Tứ vẻ mặt lạnh nhạt không biểu tình mở miệng: "Đáp số chính xác số phụ nữ vây xung quanh anh mỗi ngày anh không biết, hơn nữa mỗi bộ dáng đều giống nhau, làm sao anh có thể nhớ rõ, cho dù là thiên tài, cũng không thể phân rõ ai là Ma Tước giáp, ai là Ma Tước ất phải không?"
Ma Tước? Này ít nhất là xinh như thiên nga ấy chứ! Có đôi khi cô thật sự thực hoài nghi ánh mắt người này, bất quá lấy cá tính mà nói, những cô gái này đích xác không gây thiện cảm gì, cũng khó trách hắn cảm thấy phiền.
"Em bị thương?"
Được anh nhắc nhở, Sài Xảo Quyên mới phát hiện chân phải có chút trầy da, khẳng định là vừa mới té ngã tạo ra.
"Không sao đâu, khử trùng một chút là được rồi." Không khí đột nhiên trầm trọng, trong lòng cô biết không ổn, chậm rãi nâng mắt, quả nhiên chống lại đôi mắt đằng đằng sát khí.
Nguy rồi!
"Em thật vụng về, ngay cả đi đường cũng té ngã, ha ha. . . . . ."
"Là người nào?" Hắn lạnh lung hỏi.
"Người nào cái gì?" Cô giả bộ không hiểu, đáng tiếc hành động không đủ tự nhiên.
"Toàn bộ những người đó đều có phần?"
Đây là khẩu khí muốn giết người, cô biết chứ. Khi Quan Thiên Tứ bước đi về phía trước, cô vội vàng trước một bước giữ chặt hắn, giọng nói hoảng hốt.
"Đừng đi, thật sự là em tự mình té ngã mà!"
"Em nghĩ anh sẽ tin lời nói dối sứt sẹo này sao?"
"Coi như là em xin anh đó. . . . . ." Có đôi khi thật hy vọng người này không cần quá thông minh, phản ứng nhanh như vậy làm gì? Chuyện gì cũng không lừa được anh.
"Không cần cầu tình cho những người đó!"
"Là em sợ anh sẽ đánh chết người, anh cũng không biết vẻ mặt của anh bây giờ thật đáng sợ, em không thích."
Hiếm khi cô bày ra vẻ mềm yếu thu phục tính nóng của hắn, vì thế chuyển hóa thành dịu dàng cưng chiều, nhưng tức giận vẫn chưa bình phục, đột nhiên nắm tay cô.
"Lại đây." Anh dẫn cô quay về phòng tranh, đúng lúc nhân viên phòng tranh tan ca muộn đang muốn khóa cửa đóng cửa, nhìn thấy hắn đến, lại lập tức vội mở cửa, vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
"Đem hộp thuốc lại đây." Hắn ra lệnh cho nhân viên kia, rồi mới gầm nhẹ với cô đứng phía sau."Em ngậm miệng cho anh, ngoan ngoãn chờ anh khử trừng vết thương xong mới có thể đi!"
Cô mới vừa mở miệng, lại phải đem lời vừa muốn nói nuốt trở lại bụng, dẩu môi oán hận nhìn hắn.
Hơi quá rồi nha, ngay cả cô muốn nói cái gì cũng biết, vốn là cô tính nói một chút vết trầy da thôi không cần ngạc nhiên. Thật đáng sợ, người này không phải là có thuật đọc tâm ư?
Khi anh nổi nóng, để tránh kích thích anh, thì ngoan ngoãn ngậm miệng, tránh bùng phát thêm!
Nhân viên vội vàng lấy hộp thuốc đưa tận tay Tam thiếu, vốn định lui xuống đứng một bên thám thính một chút, nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của Quan Thiên Tứ, lập tức rất c thời để lại chìa khóa rồi rời khỏi phòng tranh, miễn cho việc làm bóng đèn.
Hiện tại, cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cô biết anh rất tức giận, hay bởi vì đụng chạm tới bực dọc bị kìm nén lâu ngày? Ngay cả cô cũng phải sợ.
Quan Thiên Tứ để cô ngồi trên sô pha, mình thì quỳ một gối xuống, đặt chân phải bị trầy da của cô trên đùi mình, để tiện cho việc rửa vết thương rồi khử trùng.
Bầu không khí trầm mặc không nói gì lan tràn giữa hai người, động tác và sắc mặt của hắn ngược lại với nhau, sắc mặt thực dọa người, động tác lại ngoài ý muốn dịu dàng mà thật cẩn thận. Khi tay của hắn chạm vào, như có dòng điện nhỏ chạy qua, làm cô không biết nên như thế nào cho phải. Ngón tay thô ráp và lòng bàn tay nóng ẩm, mơn trớn chân nhỏ của cô, thật sự thoải mái và ấm áp.
"Loại tình huống này đã bao lâu?"
"Hả?" Câu hỏi của hắn làm cô hoảng hốt kéo suy nghĩ về, nhất thời không hiểu ý cho lắm.
"Thường có người làm khó dễ em sao?" Hắn ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén đen nhánh bốn mắt nhìn nhau với cô.
"Kỳ thật. . . . . . Cũng không phải làm khó dễ, các cô ấy tò mò, cho nên đến thỉnh giáo một chút mà thôi."
Vốn tưởng rằng hắn sắp phát hỏa, bất quá ngoài ý muốn, hắn không sinh khí, chỉ là thở dài.
"Yên tâm đi, anh sẽ không làm gì những người đó."
Hử? Tốt như vậy sao, cô hồ nghi nhìn hắn.
"Bởi vì em không thích, cho nên anh tha những người đó."
Cảm nhận được săn sóc của hắn, cánh cửa trong tim cô như là bị cái gì đụng phải một chút, nhịp đập thật nhanh, cảm giác được một cỗ reung động ấm áp dễ chịu truyền khắp toàn thân. Thì ra hắn không phải luôn lãnh đạm vô tình, cũng có thể thương lượng được.
"Nhưng ——" Đôi mắt ôn nhu đen láy lại phát ra tia nguy hiểm."Nếu có lần sau, anh tuyệt đối không tha ."
Cô vội nói: "Không có lần sau, em sẽ tận lực tránh các cô ấy, phụ nữ thất tình luôn có chút kích động, em rất hiểu tâm trạng các cô ấy, anh đừng chấp nhặt với họ." Bởi vì sợ hắn đổi ý, làm ra chuyện vô tình gì với những người đó, cho nên cô cũng bất chấp rụt rè, theo bản năng bắt lấy tay hắn, đợi đến khi phát giác, vội vàng thu hồi lại, nhưng đã bị hắn bắt trở lại.
Cô biết ánh mắt kia có ý nghĩa gì, hắn lại muốn làm chuyện khiến cô mặt hồng tâm động!
Quan Thiên Tứ kéo gần thân thể của cô, đòi lấy nụ hôn làm trừng phạt. Ai biểu cô luôn nghĩ cho người khác, làm mất thời gian không lo lắng cho cảm thụ của hắn, cô không hiểu khi hắn nhìn thấy có người khi dễ cô, mình cũng không có thể bảo hộ cô, đối hắn mà nói là rất suy sụp đó!
Phải ôm cục tức vào người, rồi lại không chỗ giải tỏa, đành phải hung hăng hôn cô lấy làm an ủi tạm thời. Hắn thật sự rất thích cô, thích đến hận không thể đem cô khảm vào người!
Đôi môi hé mở của cô ấy vẫn cứng ngắc, chẳng lẽ nhiệt tình của mình không thể hòa tan cô sao không? Cô ấy nói có thể hiểu tâm trạng của phụ nữ khi thất tình, là bởi vì cô ấy cũng từng như vậy sao?
Em tư đem chuyện điều tra được nói cho hắn, cho nên hắn đã biết quá khứ của cô, thì ra trong lòng cô ấy, từng có một người đàn ông khắc cốt ghi tâm.
Lường trước không được mình không kiềm nổi lửa giận ức chế, hắn muốn hỏi cô, nhưng càng hy vọng cô tự động thẳng thắn, rời công ty kia cam tâm làm một cô giáo nhỏ, là bởi vì không quên được người kia sao? Để mình mỗi ngày kiêm nhiều việc chạy long nhong, là sợ lại nghĩ tới tình cảm trong quá khứ sao?
Từ đầu tới cuối, đều là hắn đang ép cô, bức cô làm bạn gái mình, bức cô nhận lấy tình cảm của mình, cho nên khi hôn cô không có cảm giác gì, thủy chung có thể giữ lý trí, không đến nỗi ý loạn tình mê đến hồn nhiên vong ngã.
Chỉ vì, cô căn bản không đem hắn để ở trong lòng.
Lòng đố kị, ăn mòn tâm trí hắn, hắn bỗng nhiên đặt cô trên sô pha, giống như một mãnh thú, gặm cắn cổ non mịn của cô, giống như muốn ăn cô.
"Thiên Tứ?" Cô có chút chấn kinh, anh hôm nay thật thô lỗ, hôn môi không giống như trước dịu dàng săn sóc, không biết anh làm sao vậy?
Tay giữ lấy không thành thật đi vào trong váy cô, thẳng tiến lên đến thắt lưng, dẫn tới cô hô nhỏ một tiếng.
"Chờ một chút —— Thiên Tứ ——"
Chuyện này quá đột nhiên, cô không xác định nên tiến hành đến bước này hay không, hai người đều là người trưởng thành không sai, chỉ là còn có nhiều việc chưa nói rõ ràng, làm sao có thể vội vàng liền. . . . . .
Ngay khi tâm tư cô hỗn loạn, tay hắn đã để vào ngực của cô, tham lam vuốt ve.
Ắc! Không được —— cô hoàn toàn không thể suy nghĩ!
"Không thể!" Ngăn chận tay hắn, ngăn cản hắn tiếp tục.
"Bởi vì là anh, cho nên không thể, nếu là người khác thì có thể sao?" Mắt của hắn đồng tử như vực sâu không thấy đáy, thật sâu thật sâu, làm người ra khó có thể nhìn thấu, rồi lại giống như ẩn chứa bi thương, làm ngực của cô không hiểu sao hơi nhói đau.
"Thiên Tứ. . . . . ."
Hắn bỗng dưng thu hồi tay, giống như chạm phải lửa rời khỏi người cô.
"Tùy em!"
Hắn phẫn nộ xoay người, giống như sư tử không khống chế được nhìn trời rống giận.
"Đi con mẹ nó di chúc! Đi con mẹ nó ngồi tù! Đi con mẹ nó quan khiếu đạo nhân!"
Cuộc đời lần đầu tiên mất bình tĩnh, hắn như lốc xoáy cuồng bạo gào thét mà đi, lưu lại một mình Xảo Quyên, tâm trí hoảng hốt thật lâu mới quay về.
Này. . . . . . Rốt cuộc sao lại thế này? Cô chưa từng thấy hắn kích động như vậy, cho nên bản thân mình cũng hoảng sợ, lúc này đây cô thật sự đoán hắn không ra, không hiểu hắn vì cái gì sinh khí như vậy?
Bắt gặp ánh mắt bị tổn thương của hắn, nội tâm cũng một trận co rút đau đớn. Cô cũng không muốn làm hắn khổ sở nha, chính là không hiểu được nên xử lý chuyện tình cảm như thế nào, mỗi khi bị hắn biến thành tâm hoảng ý loạn, chỉ nghĩ đến làm sao để bình tâm tĩnh khí mà đối diện hắn, kỳ thật là bởi vì cô không biết phải như thế nào biểu hiện tình cảm của mình.
Thật sự rối loạn, cô không biết nên làm thế nào cho phải. . . . . .
Lúc này, có một người, một người thần bí, một người thần bí không nên xuất hiện lại xuất hiện lúc này, lặng lẽ từ trong phòng đi ra, khi đi đến phòng khách thì thở dài.
"Thật là, phân còn không đến cái bô (theo mình nghĩ chắc là câu chửi bậy rồi, không biết dịch sao nữa >.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.