Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng
Chương 52: Chơi Trò Cởi Đồ Với Ma Men
Tị Thế Xuất Trần
05/06/2024
Chiếc đuôi của Tư Nhược Trần cuốn vào vòng eo hắn, nịnh nọt cọ tới cọ lui.
Quý Thanh Lâm đưa tay sờ sờ cái đuôi bên dưới.
Trơn trơn, mát mát, hoàn toàn khác với hơi thở đang nóng hừng hực của Tư Nhược Trần.
Cảm giác cũng cực kỳ dễ chịu như hắn tưởng tượng.
Tư Nhược Trần dường như được hắn sờ thoải mái, cả người đều dựa qua ôm lấy hắn, thõa mãn thở ra một hơi.
Quý Thanh Lâm cười cười, bỗng nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên buông tay.
Không còn bàn tay kia vuốt ve, Tư Nhược Trần mở mắt ra, vẫn còn đang mơ màng nửa mê nửa tỉnh.
Y không vui hầm hừ: “Không phải người thích sao?”
Quý Thanh Lâm nhìn y đầy trêu chọc, trong lòng thật sự rất thích nhưng ngoài miệng lại không chịu nhận:
“Ta nói thích bao giờ?”
Bàn tay Tư Nhược Trần kéo mặt hắn trở lại, để đôi mắt cố tình nhìn nơi khác kia phải nhìn thẳng vào mình.
“Người bảo không thích, vậy sao hôm nay lại cứ chăm chú nhìn cái đuôi của người khác?”
“Hôm nay?”
Quý Thanh Lâm nhớ tới nữ Giao Nhân mà Hoa Ngưng Vũ ôm lúc nãy.
Nên là, nguyên ngày hôm nay y không nói gì, là ngồi đó ghen tuông ấy hả?
Vừa ghen vừa uống rượu, uống đên nổi say mèm thế này, xem ra cũng ghen dữ lắm.
Hắn kiềm không được hạ giọng bật cười, cười một lát run cả vai. Hắn vừa cười vừa nói:
“Ta thật sự rất thích, tiếc là đẹp như vậy lại không sờ được.”
Tư Nhược Trần cúi đầu nhìn xuống nước, nhìn chiếc đuôi đang quấn lấy nửa người hắn. Y đáng thương lẩm bẩm:
“Vậy là do đuôi của con xấu ư?”
Nói xong, y thu đuôi lại, quay lưng về phía Quý Thanh Lâm.
Y trầm mình xuống hồ nước, chỉ chừa mỗi cái đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vách hồ.
Để lại cho Quý Thanh Lâm một cái ót chán chường.
Xem ra tự kỷ rồi.
Ban đầu Quý Thanh Lâm vẫn ngơ ngác, gọi y:
“Tư Nhược Trần, con làm gì đó?”
Tư Nhược Trần hừ nhẹ, lại nhích về trước một chút.
Nhóc con này, thì ra là nổi giận nên không để ý tới mình ư?
Hắn chớp chớp mắt, bước tới túm tay áo y, nhìn đường cong xinh đẹp trên gương mặt y.
“Giận rồi?”
Tư Nhược Trần yên lặng xoay qua hướng khác, cố chấp để lại cho hắn một cái ót.
Quý Thanh Lâm cười phụt một tiếng: “Nếu con không quay mặt sang đây thì ta đi đó nha?”
Lỗ tai Tư Nhược Trần giật giật, nhưng vẫn không để ý tới hắn.
“Đi thật nha?”
Sau đó có tiếng nước vang lên.
Cơ thể Tư Nhược Trần bỗng cứng đờ, y gấp gáp xoay người lại, trên mặt vẫn còn đang hoang mang hoảng sợ.
Quý Thanh Lâm ôm ngực dựa lưng vào thành hồ, nghiêng đầu mỉm cười nhìn y, trong mắt mang theo chút trêu chọc, khóe miệng nở nụ cười tà ác.
“Nghe lời, qua đây, không thôi ta sẽ để lại con một mình ở đây.”
Tư Nhược Trần thoáng thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn bơi qua chỗ hắn.
Y bĩu môi gục đầu xuống, mái tóc ướt rũ, trên mặt đầy vẻ ủy khuất khi bị bắt nạt.
Quý Thanh Lâm nhìn đôi mắt y đang cụp xuống, lông mi hắc lên bóng mờ trên gương mặt, vừa dài vừa đen, còn treo vài giọt nước li ti, trông nhu hòa tới động lòng người.
Hạ tầm mắt xuống chút nữa là sống mũi cao thẳng, là đôi môi đỏ thẫm mới bị y cắn nhẹ, vẫn còn lưu lại dấu răng ở giữa cánh môi no đủ xinh đẹp.
Tim Quý Thanh Lâm đập mạnh.
Mọi giác quan đều trở nên chậm chạp.
Sau đó vô cùng rõ ràng.
Hắn thấy đồng tử hơi co lại của Tư Nhược Trần, lông mày khẽ nhếch lên, còn cảm nhận được y vì căng thẳng mà chợt nín thở.
Hắn liếm nhẹ bờ môi no tròn, chậm rãi ngậm lấy, hàm răng nhẹ nhàng day cắn.
“Hưm...”
Tư Nhược Trần chớp chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp tựa như bị sương mờ nhuộm thấm đẫm, càng trở nên mị hoặc hơn.
Biểu cảm ngây thơ cùng với thần sắc câu dẫn kích thích đáy lòng Quý Thanh Lâm, cũng phá tan hoàn toàn lý trí của hắn.
“Đừng động đậy...”
Hắn lấp kín khóe miệng khẽ nhếch của Tư Nhược Trần, đầu lưỡi tấn công vào, chà đạp lưỡi y, cùng khuấy động hồ xuân thủy trong lòng.
Lúc này, hắn mới cảm nhận được thứ gọi là sắc dục chi phối lòng người.
Hôn nhau hồi lâu, hơi thở cả hai đều có hơi dồn dập.
Tới lúc Tư Nhược Trần bắt đầu không an phận cởi quần áo vướng víu trên người, Quý Thanh Lâm mới nhẹ nhàng đẩy y ra.
“Dừng ở đây đi...”
Hắn ác ý nhìn chằm chằm người đối diện đang bị trêu chọc đến mức khó chịu, khẽ liếm môi.
“Hoặc là chúng ta cùng chơi một trò chơi, lần lượt hỏi đối phương một câu hỏi, người nào trả lời được câu hỏi của người hỏi thì người đó sẽ đặt câu hỏi, còn người hỏi kia phải cởi quần áo, ngược lại thì người trả lời câu hỏi sẽ cởi đồ, con thấy sao?”
Ánh mắt Tư Nhược Trần sáng rực:
“Được.”
*
Ngoài sơn môn, nơi hồ nước ảo cảnh giao giới với thế giới bên ngoài khẽ gợn sóng.
Một lúc sau, có một người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ gấm màu trắng bước ra.
Hắn từ từ bước đi, quần áo trên người cũng chậm rãi khô theo từng bước chân.
Trên thắt lưng hắn có chuỗi hạt châu xâu bằng chỉ đỏ, phát ra ánh sáng xanh nhạt trong đêm tối.
Trên mặt hắn treo một nụ cười hoàn mỹ, lại trông giống hệt một gương mặt được tỉ mỉ vẽ lên, nụ cười trên mặt cũng được tính toán kỹ càng.
Một nam nhân mặc đồ đen từ xa đi tới trước mặt hắn, cúi người hành lễ.
“Chủ nhân, vài ngày trước có bốn người từ bên ngoài tới đây. Có một người là Giao Nhân, chút nữa thôi là y đã thành Thiếu Các chủ rồi.”
“Chắc là y không đồng ý đúng không?”
Nam nhân nghe hắn nói xong ngẩng đầu ngạc nhiên: “Sao chủ nhân lại biết?”
“Muốn làm Thiếu Các chủ phải dùng Tuyệt Tình Cổ, sao y lại đồng ý được, dù y có đồng ý thì Quý Thanh Lâm cũng không đồng ý.”
Người mặc đồ trắng cười châm chọc một tiếng, giống như rất coi thường chuyện này.
“Nên mới nói cái thứ như tình yêu này, chỉ có thể biến thành nhược điểm của con người. Y không chịu làm Thiếu Các chủ vừa hay lại có lợi cho ta.”
“Đương nhiên chỉ có chủ nhân mới xứng làm Thiếu Các chủ.”
Biểu cảm trên mặt người mằ đồ trắng không thay đổi, nhưng ý cười trong đôi mắt càng sâu hơn.
“Sư phụ vẫn đang bế quan à?”
“Vâng.”
“Vậy ta đi tìm người.”
Thân thủ người áo trắng quỷ mị, vội vàng bước về hướng một cung điện, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Sau khi đi vòng qua một khu rừng trúc u ám, liền nhìn thấy một ngôi nhà đơn giản, khác hẳn với vẻ lộng lẫy bên ngoài kia, sạch sẽ trang nhã, hầu như không thấy có người hầu nào.
Hắn đứng yên lặng bên ngoài trong chốc lát.
Lát sau, một giọng nói ấm áp trong trẻo vang lên:
“Về rồi à? Vào đây đi.”
Cấm chế bên ngoài căn phòng được gỡ bỏ.
Người mặc đồ trắng lúc này mới bước vào trong.
Ngồi trong phòng là một nam tử trẻ tuổi, mặc trường bào màu xanh nhạt, dáng người mảnh khảnh, mặt mũi dịu dàng, sắc môi hồng hào, nhìn không lạnh lùng cũng không quá yêu diễm.
Mái tóc dài buông xõa sau lưng, hé mắt để lộ một đôi con ngươi như thủy tinh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào người ta, dù không nói gì thì cả người cũng đã mang đến cho người ta cảm giác như tắm gió xuân.
Người này là Nhị trưởng lão của Thiên Cơ Các, Nhan Linh.
Nhan Linh hơi ngạc nhiên nói: “Uyên nhi? Vết thương của con lành rồi sao?”
Nụ cười trên mặt Sở Uyên không hề thay đổi. Huyễn Nhan Đan của hắn sử dụng chưa hoàn toàn thành công, nên khuôn mặt sau khi biến đổi của hắn ta chỉ có thể duy trì biểu cảm này.
Sau này, để không gây ra rắc rối không cần thiết, hắn đơn giản chỉ giữ nguyên mỗi biểu cảm này.
“Đã không sao rồi, lúc đó định mượn tay Tư Nhược Trần để giết Quý Thanh Lâm, nhưng không biết tại sao hai người họ lại hợp tác với nhau, tính kế con, khiến con suýt chút đã chết ở Hoàng Sơn. Lúc được người cứu về Tây Ung, sư phụ vốn sai Lục Tinh Minh đến Phù Vân Lâu lấy Ngọc Tủy cứu con, ai ngờ tên ngu xuẩn kia trộm gà không được còn mất nắm gạo, để Quý Thanh Lâm lấy Ngọc Tủy đi mất.”
Nhan Linh thở ra một hơi.
“Vốn định mua Ngọc Tủy trong lúc đấu giá để lừa Tư Nhược Trần càng trung thành với con hơn, không ngờ lại xảy ra sai lầm ở Hoàng Sơn. Mặc dù biết Ngọc Tủy có thể cứu con, nhưng vì không muốn làm Quý Thanh Lâm nghi ngờ Phù Vân Lâu có liên quan tới con, nên chỉ có thể phái Lục Tinh Minh đi lấy. Có điều Ngọc Tủy không phải đã bị Quý Thanh Lâm lấy đi rồi à? Sao con lại lấy được?”
Sở Uyên cười lạnh: “May là mệnh con vẫn chưa tận, hai người họ cũng tới nơi này. Huyết Tích Tử vốn muốn vào đây để tìm cách cứu con, trùng hợp sao lại nhặt được Ngọc Tủy mà Tư Nhược Trần làm rơi trước khi vào ảo cảnh.”
“Tư Nhược Trần cũng tới rồi?”
“Vâng.”
Nhan Linh yên lặng trong một chốc, đột nhiên nở nụ cười:
“Chắc là đã hiểu rõ độc trên người mình nên mới tới đây.”
Sở Uyên khẳng định: “Vậy họ chắc chắn phải đi đến Thiên Cơ Các phía sau núi.”
Nhan Linh thờ ơ nói: “Đến đó thì có thể làm gì? Chẳng những không giải được độc, có khi còn khiến độc phát càng nhanh.”
Nhan Linh ngừng một lúc mới nói tiếp:
“Độc của y chỉ cần càng tích lũy nhiều cảm xúc tiêu cực, tuyệt vọng, đau khổ, chán ghét... thì càng phát nhanh, cũng càng mạnh hơn. Tâm trí cũng theo đó hỗn loạn nhanh hơn, vậy mới tiện cho cung của chúng ta sử dụng sau này. Ban đầu vốn muốn con gặp y để thúc đẩy độc phát, nhưng qua chuyện lần trước ta nhận ra thái độ y đối với con thay đổi rồi.”
“Vâng, con cũng cảm thấy có lẽ y đã phát hiện gì rồi, có điều phải đợi ngày mai con gặp y mới biết được.”
“Ừm, vậy cũng được. Nhưng Quý Thanh Lâm là người khó đối phó, ngày mai con nên cẩn thận, đừng để hắn phát hiện thân phận của con.”
“Vâng, đệ tử biết rồi.”
“Đệ tử cáo lui.”
Sở Uyên vứa định ra ngoài đã nghe thấy giọng Nhan Linh:
“Uyên nhi.”
Y chần chừ chốc lát mới mở miệng:
“Có một sợi ý thức của Lăng Khanh lưu lại trong ảo cảnh, để thủ hộ một mảnh tàn hồn, con có biết chuyện này không?”
Ngón tay đặt trên cửa của Sở Uyên hơi cứng đờ, sau một lúc lâu hắn mới nói:
“Biết, nhưng vậy thì sao? Chờ con tìm được cách khiến thân thể y sống lại, sau đó tìm lại mớ ý thức này. Con có thể làm ra một Lăng Khanh chỉ thuộc về mình con, bây giờ... tùy y thôi.”
Sau khi ra khỏi phòng, hắn cô đơn bước từng bước dưới ánh trăng lạnh lẽo.
Trên con đường đêm dài dằng dặc, hắn đi đến một mình, cũng ra đi chỉ một mình.
*
Nghe được sự đồng ý ngay lập tức của Tư Nhược Trần, đôi mắt Quý Thanh Lâm lóe lên ý cười.
“Được, vậy để ta hỏi con trước.”
Tư Nhược Trần gật gật đầu, cũng không tranh giành trước sau với hắn:
“Nhị trưởng lão của Thiên Cơ Các là ai?”
Tư Nhược Trần: “Nhan Linh.”
Quý Thanh Lâm dứt khoát cởi áo ngoài ra.
Hắn không có nhiều quần áo trên người, nên có lẽ sẽ không thể hỏi nhiều câu hỏi. Mặt khác, bộ quần áo rườm rà của Tư Nhược Trần có thể tạm thời sẽ không được cởi hết nhanh được.
“Được, vậy giờ tới con hỏi đi.”
Tư Nhược Trần mở miệng: “Đại trưởng lão của Thiên Cơ Các tên gì?”
Quý Thanh Lâm: “...”
Nhóc này cố ý hỏi thứ hắn không biết đúng không?
“Không biết.”
Ánh mắt Tư Nhược Trần sáng trưng nhìn quần áo của hắn.
Quý Thanh Lâm oán hờn cởi thêm một thứ.
Trên người chỉ còn một cái áo trong, nếu cởi hết cái này thì hắn phải cởi quần!
Hắn ngẫm nghĩ hỏi: “Sao con lại muốn làm Thiếu Các chủ?”
Tư Nhược Trần chớp chớp mắt kể lại mọi thứ:
“Thiên Cơ Các có ba tầng, bên trong ẩn giấu rất nhiều bí mật. Cấp bậc càng cao, bí mật càng quan trọng. Thiếu Các chủ có thể đi lên tầng hai, con cần vào bên trong tìm hiểu một số chuyện. Ngoài ra, con cũng cần mượn nhân lực của Thiên Cơ Các.”
Quý Thanh Lâm còn muốn hỏi y cần điều tra điều gì và mượn nhân lực để làm gì, nhưng lần này đến lượt Tư Nhược Trần hỏi.
Quý Thanh Lâm cởi bỏ mảnh áo cuối cùng trên người, chờ y hỏi.
Lần này hắn tưởng Tư Nhược Trần sẽ cố tình hỏi điều gì đó mà hắn không biết, nhưng ya lại hỏi:
“Sư Phụ, người đến Thiên Cơ Các để làm gì?”
Hắn đến Thiên Cơ Các để tìm cách giải độc cho Tư Nhược Trần và tìm cách cứu Sở Uyên.
Nhưng đều cần nói hết à?
Nhìn đôi mắt mờ mịt của Tư Nhược Trần, say thành như vậy thì sau khi tỉnh lại chắc không nhớ đâu nhỉ?
“Vì muốn tìm cách giải độc cho con...”
Tư Nhược Trần cười nhìn hắn, ngoan ngoãn cởi bỏ một lớp áo.
“Và còn tìm cách cứu Sở Uyên.”
Quý Thanh Lâm đưa tay sờ sờ cái đuôi bên dưới.
Trơn trơn, mát mát, hoàn toàn khác với hơi thở đang nóng hừng hực của Tư Nhược Trần.
Cảm giác cũng cực kỳ dễ chịu như hắn tưởng tượng.
Tư Nhược Trần dường như được hắn sờ thoải mái, cả người đều dựa qua ôm lấy hắn, thõa mãn thở ra một hơi.
Quý Thanh Lâm cười cười, bỗng nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên buông tay.
Không còn bàn tay kia vuốt ve, Tư Nhược Trần mở mắt ra, vẫn còn đang mơ màng nửa mê nửa tỉnh.
Y không vui hầm hừ: “Không phải người thích sao?”
Quý Thanh Lâm nhìn y đầy trêu chọc, trong lòng thật sự rất thích nhưng ngoài miệng lại không chịu nhận:
“Ta nói thích bao giờ?”
Bàn tay Tư Nhược Trần kéo mặt hắn trở lại, để đôi mắt cố tình nhìn nơi khác kia phải nhìn thẳng vào mình.
“Người bảo không thích, vậy sao hôm nay lại cứ chăm chú nhìn cái đuôi của người khác?”
“Hôm nay?”
Quý Thanh Lâm nhớ tới nữ Giao Nhân mà Hoa Ngưng Vũ ôm lúc nãy.
Nên là, nguyên ngày hôm nay y không nói gì, là ngồi đó ghen tuông ấy hả?
Vừa ghen vừa uống rượu, uống đên nổi say mèm thế này, xem ra cũng ghen dữ lắm.
Hắn kiềm không được hạ giọng bật cười, cười một lát run cả vai. Hắn vừa cười vừa nói:
“Ta thật sự rất thích, tiếc là đẹp như vậy lại không sờ được.”
Tư Nhược Trần cúi đầu nhìn xuống nước, nhìn chiếc đuôi đang quấn lấy nửa người hắn. Y đáng thương lẩm bẩm:
“Vậy là do đuôi của con xấu ư?”
Nói xong, y thu đuôi lại, quay lưng về phía Quý Thanh Lâm.
Y trầm mình xuống hồ nước, chỉ chừa mỗi cái đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vách hồ.
Để lại cho Quý Thanh Lâm một cái ót chán chường.
Xem ra tự kỷ rồi.
Ban đầu Quý Thanh Lâm vẫn ngơ ngác, gọi y:
“Tư Nhược Trần, con làm gì đó?”
Tư Nhược Trần hừ nhẹ, lại nhích về trước một chút.
Nhóc con này, thì ra là nổi giận nên không để ý tới mình ư?
Hắn chớp chớp mắt, bước tới túm tay áo y, nhìn đường cong xinh đẹp trên gương mặt y.
“Giận rồi?”
Tư Nhược Trần yên lặng xoay qua hướng khác, cố chấp để lại cho hắn một cái ót.
Quý Thanh Lâm cười phụt một tiếng: “Nếu con không quay mặt sang đây thì ta đi đó nha?”
Lỗ tai Tư Nhược Trần giật giật, nhưng vẫn không để ý tới hắn.
“Đi thật nha?”
Sau đó có tiếng nước vang lên.
Cơ thể Tư Nhược Trần bỗng cứng đờ, y gấp gáp xoay người lại, trên mặt vẫn còn đang hoang mang hoảng sợ.
Quý Thanh Lâm ôm ngực dựa lưng vào thành hồ, nghiêng đầu mỉm cười nhìn y, trong mắt mang theo chút trêu chọc, khóe miệng nở nụ cười tà ác.
“Nghe lời, qua đây, không thôi ta sẽ để lại con một mình ở đây.”
Tư Nhược Trần thoáng thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn bơi qua chỗ hắn.
Y bĩu môi gục đầu xuống, mái tóc ướt rũ, trên mặt đầy vẻ ủy khuất khi bị bắt nạt.
Quý Thanh Lâm nhìn đôi mắt y đang cụp xuống, lông mi hắc lên bóng mờ trên gương mặt, vừa dài vừa đen, còn treo vài giọt nước li ti, trông nhu hòa tới động lòng người.
Hạ tầm mắt xuống chút nữa là sống mũi cao thẳng, là đôi môi đỏ thẫm mới bị y cắn nhẹ, vẫn còn lưu lại dấu răng ở giữa cánh môi no đủ xinh đẹp.
Tim Quý Thanh Lâm đập mạnh.
Mọi giác quan đều trở nên chậm chạp.
Sau đó vô cùng rõ ràng.
Hắn thấy đồng tử hơi co lại của Tư Nhược Trần, lông mày khẽ nhếch lên, còn cảm nhận được y vì căng thẳng mà chợt nín thở.
Hắn liếm nhẹ bờ môi no tròn, chậm rãi ngậm lấy, hàm răng nhẹ nhàng day cắn.
“Hưm...”
Tư Nhược Trần chớp chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp tựa như bị sương mờ nhuộm thấm đẫm, càng trở nên mị hoặc hơn.
Biểu cảm ngây thơ cùng với thần sắc câu dẫn kích thích đáy lòng Quý Thanh Lâm, cũng phá tan hoàn toàn lý trí của hắn.
“Đừng động đậy...”
Hắn lấp kín khóe miệng khẽ nhếch của Tư Nhược Trần, đầu lưỡi tấn công vào, chà đạp lưỡi y, cùng khuấy động hồ xuân thủy trong lòng.
Lúc này, hắn mới cảm nhận được thứ gọi là sắc dục chi phối lòng người.
Hôn nhau hồi lâu, hơi thở cả hai đều có hơi dồn dập.
Tới lúc Tư Nhược Trần bắt đầu không an phận cởi quần áo vướng víu trên người, Quý Thanh Lâm mới nhẹ nhàng đẩy y ra.
“Dừng ở đây đi...”
Hắn ác ý nhìn chằm chằm người đối diện đang bị trêu chọc đến mức khó chịu, khẽ liếm môi.
“Hoặc là chúng ta cùng chơi một trò chơi, lần lượt hỏi đối phương một câu hỏi, người nào trả lời được câu hỏi của người hỏi thì người đó sẽ đặt câu hỏi, còn người hỏi kia phải cởi quần áo, ngược lại thì người trả lời câu hỏi sẽ cởi đồ, con thấy sao?”
Ánh mắt Tư Nhược Trần sáng rực:
“Được.”
*
Ngoài sơn môn, nơi hồ nước ảo cảnh giao giới với thế giới bên ngoài khẽ gợn sóng.
Một lúc sau, có một người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ gấm màu trắng bước ra.
Hắn từ từ bước đi, quần áo trên người cũng chậm rãi khô theo từng bước chân.
Trên thắt lưng hắn có chuỗi hạt châu xâu bằng chỉ đỏ, phát ra ánh sáng xanh nhạt trong đêm tối.
Trên mặt hắn treo một nụ cười hoàn mỹ, lại trông giống hệt một gương mặt được tỉ mỉ vẽ lên, nụ cười trên mặt cũng được tính toán kỹ càng.
Một nam nhân mặc đồ đen từ xa đi tới trước mặt hắn, cúi người hành lễ.
“Chủ nhân, vài ngày trước có bốn người từ bên ngoài tới đây. Có một người là Giao Nhân, chút nữa thôi là y đã thành Thiếu Các chủ rồi.”
“Chắc là y không đồng ý đúng không?”
Nam nhân nghe hắn nói xong ngẩng đầu ngạc nhiên: “Sao chủ nhân lại biết?”
“Muốn làm Thiếu Các chủ phải dùng Tuyệt Tình Cổ, sao y lại đồng ý được, dù y có đồng ý thì Quý Thanh Lâm cũng không đồng ý.”
Người mặc đồ trắng cười châm chọc một tiếng, giống như rất coi thường chuyện này.
“Nên mới nói cái thứ như tình yêu này, chỉ có thể biến thành nhược điểm của con người. Y không chịu làm Thiếu Các chủ vừa hay lại có lợi cho ta.”
“Đương nhiên chỉ có chủ nhân mới xứng làm Thiếu Các chủ.”
Biểu cảm trên mặt người mằ đồ trắng không thay đổi, nhưng ý cười trong đôi mắt càng sâu hơn.
“Sư phụ vẫn đang bế quan à?”
“Vâng.”
“Vậy ta đi tìm người.”
Thân thủ người áo trắng quỷ mị, vội vàng bước về hướng một cung điện, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Sau khi đi vòng qua một khu rừng trúc u ám, liền nhìn thấy một ngôi nhà đơn giản, khác hẳn với vẻ lộng lẫy bên ngoài kia, sạch sẽ trang nhã, hầu như không thấy có người hầu nào.
Hắn đứng yên lặng bên ngoài trong chốc lát.
Lát sau, một giọng nói ấm áp trong trẻo vang lên:
“Về rồi à? Vào đây đi.”
Cấm chế bên ngoài căn phòng được gỡ bỏ.
Người mặc đồ trắng lúc này mới bước vào trong.
Ngồi trong phòng là một nam tử trẻ tuổi, mặc trường bào màu xanh nhạt, dáng người mảnh khảnh, mặt mũi dịu dàng, sắc môi hồng hào, nhìn không lạnh lùng cũng không quá yêu diễm.
Mái tóc dài buông xõa sau lưng, hé mắt để lộ một đôi con ngươi như thủy tinh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào người ta, dù không nói gì thì cả người cũng đã mang đến cho người ta cảm giác như tắm gió xuân.
Người này là Nhị trưởng lão của Thiên Cơ Các, Nhan Linh.
Nhan Linh hơi ngạc nhiên nói: “Uyên nhi? Vết thương của con lành rồi sao?”
Nụ cười trên mặt Sở Uyên không hề thay đổi. Huyễn Nhan Đan của hắn sử dụng chưa hoàn toàn thành công, nên khuôn mặt sau khi biến đổi của hắn ta chỉ có thể duy trì biểu cảm này.
Sau này, để không gây ra rắc rối không cần thiết, hắn đơn giản chỉ giữ nguyên mỗi biểu cảm này.
“Đã không sao rồi, lúc đó định mượn tay Tư Nhược Trần để giết Quý Thanh Lâm, nhưng không biết tại sao hai người họ lại hợp tác với nhau, tính kế con, khiến con suýt chút đã chết ở Hoàng Sơn. Lúc được người cứu về Tây Ung, sư phụ vốn sai Lục Tinh Minh đến Phù Vân Lâu lấy Ngọc Tủy cứu con, ai ngờ tên ngu xuẩn kia trộm gà không được còn mất nắm gạo, để Quý Thanh Lâm lấy Ngọc Tủy đi mất.”
Nhan Linh thở ra một hơi.
“Vốn định mua Ngọc Tủy trong lúc đấu giá để lừa Tư Nhược Trần càng trung thành với con hơn, không ngờ lại xảy ra sai lầm ở Hoàng Sơn. Mặc dù biết Ngọc Tủy có thể cứu con, nhưng vì không muốn làm Quý Thanh Lâm nghi ngờ Phù Vân Lâu có liên quan tới con, nên chỉ có thể phái Lục Tinh Minh đi lấy. Có điều Ngọc Tủy không phải đã bị Quý Thanh Lâm lấy đi rồi à? Sao con lại lấy được?”
Sở Uyên cười lạnh: “May là mệnh con vẫn chưa tận, hai người họ cũng tới nơi này. Huyết Tích Tử vốn muốn vào đây để tìm cách cứu con, trùng hợp sao lại nhặt được Ngọc Tủy mà Tư Nhược Trần làm rơi trước khi vào ảo cảnh.”
“Tư Nhược Trần cũng tới rồi?”
“Vâng.”
Nhan Linh yên lặng trong một chốc, đột nhiên nở nụ cười:
“Chắc là đã hiểu rõ độc trên người mình nên mới tới đây.”
Sở Uyên khẳng định: “Vậy họ chắc chắn phải đi đến Thiên Cơ Các phía sau núi.”
Nhan Linh thờ ơ nói: “Đến đó thì có thể làm gì? Chẳng những không giải được độc, có khi còn khiến độc phát càng nhanh.”
Nhan Linh ngừng một lúc mới nói tiếp:
“Độc của y chỉ cần càng tích lũy nhiều cảm xúc tiêu cực, tuyệt vọng, đau khổ, chán ghét... thì càng phát nhanh, cũng càng mạnh hơn. Tâm trí cũng theo đó hỗn loạn nhanh hơn, vậy mới tiện cho cung của chúng ta sử dụng sau này. Ban đầu vốn muốn con gặp y để thúc đẩy độc phát, nhưng qua chuyện lần trước ta nhận ra thái độ y đối với con thay đổi rồi.”
“Vâng, con cũng cảm thấy có lẽ y đã phát hiện gì rồi, có điều phải đợi ngày mai con gặp y mới biết được.”
“Ừm, vậy cũng được. Nhưng Quý Thanh Lâm là người khó đối phó, ngày mai con nên cẩn thận, đừng để hắn phát hiện thân phận của con.”
“Vâng, đệ tử biết rồi.”
“Đệ tử cáo lui.”
Sở Uyên vứa định ra ngoài đã nghe thấy giọng Nhan Linh:
“Uyên nhi.”
Y chần chừ chốc lát mới mở miệng:
“Có một sợi ý thức của Lăng Khanh lưu lại trong ảo cảnh, để thủ hộ một mảnh tàn hồn, con có biết chuyện này không?”
Ngón tay đặt trên cửa của Sở Uyên hơi cứng đờ, sau một lúc lâu hắn mới nói:
“Biết, nhưng vậy thì sao? Chờ con tìm được cách khiến thân thể y sống lại, sau đó tìm lại mớ ý thức này. Con có thể làm ra một Lăng Khanh chỉ thuộc về mình con, bây giờ... tùy y thôi.”
Sau khi ra khỏi phòng, hắn cô đơn bước từng bước dưới ánh trăng lạnh lẽo.
Trên con đường đêm dài dằng dặc, hắn đi đến một mình, cũng ra đi chỉ một mình.
*
Nghe được sự đồng ý ngay lập tức của Tư Nhược Trần, đôi mắt Quý Thanh Lâm lóe lên ý cười.
“Được, vậy để ta hỏi con trước.”
Tư Nhược Trần gật gật đầu, cũng không tranh giành trước sau với hắn:
“Nhị trưởng lão của Thiên Cơ Các là ai?”
Tư Nhược Trần: “Nhan Linh.”
Quý Thanh Lâm dứt khoát cởi áo ngoài ra.
Hắn không có nhiều quần áo trên người, nên có lẽ sẽ không thể hỏi nhiều câu hỏi. Mặt khác, bộ quần áo rườm rà của Tư Nhược Trần có thể tạm thời sẽ không được cởi hết nhanh được.
“Được, vậy giờ tới con hỏi đi.”
Tư Nhược Trần mở miệng: “Đại trưởng lão của Thiên Cơ Các tên gì?”
Quý Thanh Lâm: “...”
Nhóc này cố ý hỏi thứ hắn không biết đúng không?
“Không biết.”
Ánh mắt Tư Nhược Trần sáng trưng nhìn quần áo của hắn.
Quý Thanh Lâm oán hờn cởi thêm một thứ.
Trên người chỉ còn một cái áo trong, nếu cởi hết cái này thì hắn phải cởi quần!
Hắn ngẫm nghĩ hỏi: “Sao con lại muốn làm Thiếu Các chủ?”
Tư Nhược Trần chớp chớp mắt kể lại mọi thứ:
“Thiên Cơ Các có ba tầng, bên trong ẩn giấu rất nhiều bí mật. Cấp bậc càng cao, bí mật càng quan trọng. Thiếu Các chủ có thể đi lên tầng hai, con cần vào bên trong tìm hiểu một số chuyện. Ngoài ra, con cũng cần mượn nhân lực của Thiên Cơ Các.”
Quý Thanh Lâm còn muốn hỏi y cần điều tra điều gì và mượn nhân lực để làm gì, nhưng lần này đến lượt Tư Nhược Trần hỏi.
Quý Thanh Lâm cởi bỏ mảnh áo cuối cùng trên người, chờ y hỏi.
Lần này hắn tưởng Tư Nhược Trần sẽ cố tình hỏi điều gì đó mà hắn không biết, nhưng ya lại hỏi:
“Sư Phụ, người đến Thiên Cơ Các để làm gì?”
Hắn đến Thiên Cơ Các để tìm cách giải độc cho Tư Nhược Trần và tìm cách cứu Sở Uyên.
Nhưng đều cần nói hết à?
Nhìn đôi mắt mờ mịt của Tư Nhược Trần, say thành như vậy thì sau khi tỉnh lại chắc không nhớ đâu nhỉ?
“Vì muốn tìm cách giải độc cho con...”
Tư Nhược Trần cười nhìn hắn, ngoan ngoãn cởi bỏ một lớp áo.
“Và còn tìm cách cứu Sở Uyên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.