Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng
Chương 54: Sở Uyên Xuất Hiện, Đồ Nhái Thấy Bất An
Tị Thế Xuất Trần
17/06/2024
Dưới ánh đèn tối tăm, Quý Thanh Lâm không nhận ra bàn tay đang cởi đồ của Tư Nhược Trần cứng đờ, thần sắc mờ mịt trong mắt y cũng dần rút đi như thủy triều.
Cái tên này khiến đầu óc mơ hồ của y dần thanh tỉnh lại.
Giống như bị ai đó dội một gáo nước lạnh lên đầu, máu từ đỉnh đầu đông lại toàn thân.
Quý Thanh Lâm không nhận thấy y có gì không đúng.
“Được rồi, tới ta hỏi con.”
Dù từ trên xuống dưới hắn chỉ còn một cái quần, hắn vẫn phải hỏi vấn đề hắn đã thắc mắc từ lâu.
Sự thay đổi lớn trong thái độ của Tư Nhược Trần với hắn, có thể là do ảnh hưởng của hệ thống truyện ngọt.
Nhưng y lại biết nhiều chuyện không nên biết, nên giải thích thế nào đây?
Ngay cả hắn và hệ thống cũng biết rất ít về Thiên Cơ Các, còn Tư Nhược Trần chưa bao giờ đến đây, sao y lại có thể biết nhiều như vậy?
“Câu hỏi cuối cùng, sao con biết những chuyện này?”
Ánh mắt Quý Thanh Lâm mang theo dò xét.
Hắn đang đoán xem Tư Nhược Trần sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào.
Đôi mắt Tư Nhược Trần tràn ngập đau đớn, y cảm thấy mình không nên nói dối Quý Thanh Lâm nữa.
Nếu Quý Thanh Lâm không hỏi, y sẽ chôn vùi chuyện trùng sinh trong lòng cả đời.
Nhưng Quý Thanh Lâm đã hỏi rồi.
Cho dù là trước đêm nay, y cũng không muốn lừa dối hắn, cho dù Quý Thanh Lâm biết kiếp trước y đã làm hắn đau lòng, thất vọng, y thà dùng cả đời để tháo gỡ nút thắt này.
Nhưng mà...
Quý Thanh Lâm muốn cứu Sở Uyên.
Hắn không không thể quên hắn ta.
Có lẽ, ngay cả sau khi biết tất cả những gì xảy ra ở kiếp trước và những gì Sở Uyên đã làm, hắn vẫn sẽ không ngần ngại đứng về phía Sở Uyên, hoàn toàn rởi xa y.
Cho dù biết có thể dùng chính y để cứu tính mạng Sở Uyên, hắn cũng sẽ không do dự phải không?
Tư Nhược Trần không sợ chết, y chỉ không muốn từ bỏ chút hy vọng mà chính tay mình đã chiến đấu vất vả mới giành được.
Chuyện kiếp trước cứ để nó chôn sâu đi.
Chôn cùng với Sở Uyên.
Đợi lúc lâu vẫn không thấy Tư Nhược Trần trả lời.
Quý Thanh Lâm cau mày, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt y rồi đoán y đang suy nghĩ gì.
Không phải là tỉnh rượu rồi chứ?
Không nhanh như vậy chứ?
“Tư Nhược Trần?”
“Con tỉnh rồi à?”
Suối nước nóng tính nhiệt, đáng lẽ phải càng ngâm càng say mới đúng chứ nhỉ?
Mới vừa nâng cằm người nọ lên, Tư Nhược Trần tựa như mất xương mất cốt, mềm oặt ngã vào người hắn, đầu còn tựa lên vai hắn.
Quý Thanh Lâm sửng sốt một lúc, quay đầu lại nhìn đôi mi nhắm chặt của Tư Nhược Trần, tựa vào cổ người hắn không hề phòng bị.
Này là say đến ngủ gục luôn rồi à?
“Con chọn thời gian ngủ chuẩn thật nhỉ”
Sau khi bế y ra khỏi nước, hắn cởi hết quần áo ướt của y rồi đặt lên giường, sau đó vào phòng tìm một chiếc áo lót sạch sẽ, vừa vặn để mặc vào.
Hắn bước đến bên giường, đột nhiên dừng lại, trong đầu nảy ra một ý nghĩ.
Có phải y vì không muốn trả lời mình mà giả vờ ngủ không nhỉ?
Hắn nheo mắt nhìn người đàn ông trần trụi trên giường, lồng ngực mịn màng như ngọc đang hô hấp lên xuống đều đặn. Trong màn đêm yên tĩnh, không còn tiếng bước chân của Quý Thanh Lâm, hắn có thể nghe rõ ràng hơi thở nhẹ nhàng của người nằm trên giường.
Thoạt nhìn giống như đang ngủ rất ngon lành.
Mà cũng có thể là đang giả bộ.
Đôi mắt hắn quét qua khuôn mặt bình tĩnh của Tư Nhược Trần, không thể phát hiện ra điều gì giả dối. Tiếp tục xuôi theo xuống dưới, quét qua từng tấc cơ thể y bằng ánh mắt rực lửa.
Tư Nhược Trần là minh chứng rất rõ của việc mặc quần áo thì gầy, cởi ra thì đầy đặn. Phải nói rằng không chỉ khuôn mặt mang xinh đẹp của yêu nghiệt, mà thân hình của y cũng đẹp mắt không kém.
Quý Thanh Lâm nghiêng người, đặt đầu ngón tay lên hầu kết y.
“Ngủ rồi à?”
Không trả lời.
Đầu ngón tay vuốt ve làn da ấm áp dưới tay, vuốt dọc xuống, thậm chí còn nấn ná khi đi qua một số nơi, như thể cố ý, nhẹ nhàng gãi gãi chơi đùa hai hạt đậu đỏ.
“Ta hỏi lại lần nữa, con ngủ thật rồi à?”
Vẫn không chịu trả lời.
“Được, xem ra con ngủ thật rồi.
Dây thần kinh căng thẳng của Tư Nhược trần được thả lỏng, y thở phào nhẹ nhõm.
Giây tiếp theo, tay Quý Thanh Lâm bỏ qua bờ ngực tuyết trắng, di ngón tay xuống dưới, lướt qua nhân ngư tuyến đẹp đẽ, dừng ở nơi nào đó đang ngủ yên.
“Đợi lất nữa “nó” tỉnh dậy, con đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra?”
Giây kế tiếp, Quý Thanh Lâm điểm nhẹ huyệt đạo y, khóa chặt nội lực, ngăn cản y dùng nội lực để áp chế “nó“.
Tư Nhược Trần: “...”
“Cho nên... hoặc là con thật sự đã ngủ rồi, hoặc là con nhịn xuống cho ta. Nếu không “nó” “tỉnh” dậy một lần, thì sau này cũng đừng mong “tỉnh” được nữa.”
Quý Thanh Lâm ghét nhất người ta giở trò với hắn.
Đặc biệt là Tư Nhược Trần.
Quý Thanh Lâm xắn tay áo lên, dùng hai tay chuẩn bị ra trận.
Bàn tay đang thả bên giường của Tư Nhược Trần từ từ nắm chặt thành nắm đấm.
Lúc này, có tiếng gõ cửa rất dồn dập.
“Vương Gia, Vương Gia ơi, ngài có trong đó không? Mau mở cửa đi.”
Quý Thanh Lâm buông Tư Nhược Trần ra, nghĩ nghĩ lại lấy chăn đắp cho y.
Hắn bước nhanh đến phía cửa mở ra: “Có chuyện gì?”
Mặc Tùng rút tay lại, lo lắng nhìn hắn:
“Liễu Dật Hàn bị người ta bắt rồi.”
Hắn ta chỉ về hướng tây:
“Hắn đi hướng đó, người kia tốc độ quá nhanh, võ công của hắn lại tốt hơn thuộc hạ, thuộc hạ không đuổi kịp hắn.”
“Công lực của Liễu Dật Hàn cao như vậy, ai lại bắt y đi được?”
“Không biết nữa, trời tối quá nên không nhìn rõ. Làm sao đây? Nếu Liễu Dật Hàn xảy ra chuyện vậy tới lúc Bình Dương Quan có chuyện thì ai thủ? Liễu Dư An là một tên ăn chơi trác táng, còn Liễu Khánh Thư thì là một con ma bệnh, nhà họ Liễu mà không có y thì không còn ai được việc hết.”
Quý Thanh Lâm biết hắn ta nói đúng, vừa định đuổi theo lại quay đầu dặn dò:
“Ngươi ở đây trông chừng Tư Nhược Trần, y đang say rượu bên trong.”
Mặc Tùng gật đầu: “Vâng.”
Động tác của Quý Thanh Lâm nhìn thì cũng chẳng nhanh gì, nhưng chỉ nhoáng một chút đã biến mất trong đêm tối nặng nề.
Mặc Tùng canh giữ ngoài cửa, nghĩ Quý Thanh Lâm yêu thương Tư Nhược Trần quá nên thần hồn nát thần tính.
Giờ này ai lại rảnh đi gây chuyện với Tư Nhược Trần.
Hắn ta ngáp một cái, yên lặng đứng trông cửa bên ngoài.
Vừa quay đầu đã thấy một gương mặt có lẽ đã từng thấy trong quá khứ:
“A.”
Ngay từ đầu Mặc Tùng đã không phải là đối thủ của kẻ đó, huống hồ còn bị giật mình, bị người ta chiếm được lợi thế, trước khi kịp phản ứng thì đã bị đánh bất tỉnh ngã xuống đất.
Bên trong Tư Nhược Trần nghe thấy tiếng động, đã sớm mở mắt.
Y lấy quần áo Quý Thanh Lâm để trên đầu giường mặc vào.
Chân vừa chạm đất, cánh cửa bị thô bạo đẩy ra.
Tư Nhược Trần cau mày nhìn lên.
Một thanh niên mặc quần áo trắng, mái tóc đen nhẹ nhàng vén ra sau, trên môi nở nụ cười.
Mặc dù lông mày và đôi mắt thanh tú có phần giống với y, nhưng khí chất của họ lại hoàn toàn khác nhau.
Người đó giống như vầng trăng sáng, được bao phủ bởi tuyết trắng.
Nhìn bề ngoài, trông như loại tuyết tinh khiết nhất trên thế gian, nhưng khi nhìn kỹ lại bẩn đến mức không thể nhìn thẳng được.
Kẻ tới đây, là Sở Uyên.
Nhìn thấy người trước mặt, Tư Nhược Trần như bị đánh sâu vào tâm trí, đại não trống rỗng, chấn động cả người.
Cái lạnh xuyên thẳng vào tứ chi, xương cốt, gần như đóng băng toàn bộ trái tim y.
Người này... người này không phải đã chết rồi sao?
Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Hắn đến đây làm gì?
Hắn đến đây làm cái gì!
Sở Uyên nhìn biểu cảm của y, nhún nhún vai: “Hình như ngươi rất sợ ta?”
Tư Nhược Trần đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh trước mặt hắn.
“Không phải ngươi đã chết rồi sao?”
Sở Uyên nhướng mày, dịu dàng nhìn y.
“Nói đến đây ta mới nhớ, sao ngươi lại liên thủ với Quý Thanh Lâm giết ta ở Hoàng Sơn? Chúng ta rõ ràng đã từng tốt như vậy mà.”
Hắn nhắm mắt lại như thể đang hoài niệm.
“Chúng ta là chỗ dựa của nhau, là đồng minh trung thành nhất và là tình nhân thân mật nhất mà.”
Tư Nhược Trần cười lạnh:
“Nói nhiều như vậy, ngươi không tự cảm thấy ghê tởm sao? Ngươi vẫn cho rằng ta dễ dàng bị lừa như trước sao? Lúc Hề Khâu móc mắt ta, rõ ràng là làm theo chỉ thị của ngươi. Sau đó ngươi giả vờ cứu ta, giả làm người tốt. Ngươi không cảm thấy kinh tởm nhưng ta lại thấy buồn nôn!”
Sở Uyên xoay người đóng cửa lại, ngồi xuống ghế.
“Sao ngươi biết? Quý Thanh Lâm điều tra xong nói lại với ngươi à? Năng lực của hắn mạnh thật.”
Hắn kiềm lại nụ cười trên môi:
“Tốt xấu gì chúng ta cũng được xem như lớn lên cùng nhau, giờ ngươi không còn chút tình nghĩa nào với ta à?”
Tư Nhược Trần híp mắt:
“Giữa chúng ta ngoài lợi dụng lẫn nhau thì còn có tình nghĩa gì sao? Sợ là ngươi mất trí rồi.”
Sở Uyên đứng lên, bước đến gần y.
Hắn duỗi tay kéo nhẹ cổ áo Tư Nhược Trần, bờ ngực trần trụi lộ ra, trên đó còn có một dấu hôn mờ nhạt, càng khiến y có thêm chút phong tình ái mụi.
Là Quý Thanh Lâm làm.
Sở Uyên trầm ngâm nhìn y mỉm cười.
“Chỗ này là phòng của Quý Thanh Lâm đúng không?”
“Ngươi muốn nói gì?”
Sở Uyên bước ngang qua y, ngồi lên chiếc giường hơi bừa bộn.
“Hai người mới làm gì ở đây?”
Tư Nhược Trần cụp mắt không nói gì.
Sở Uyên tưởng rằng y cam chịu thừa nhận, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Hắn không sợ Tư Nhược Trần biết sự thật, dù sớm hay muộn hắn cũng sẽ khiến y biết chuyện đó. Hắn chỉ sợ không ai có thể thay thế hắn phá hủy y.
Bây giờ có rồi.
“Sở dĩ ngươi giết ta không chỉ là vì ta lừa ngươi, móc mắt ngươi, mà còn là vì Quý Thanh Lâm.”
Hắn dừng một chút lại, nụ cười càng sâu:
“Ngươi không niệm tình cũ với ta như vậy, có phải vì sợ người trong lòng ngươi hiểu lầm không? Hiểu lầm ngươi không buông bỏ ta được.”
Tư Nhược Trần: “Ngươi cũng tự đa tình quá rồi.”
“Ta nói không đúng ư?”
“Người thích Quý Thanh Lâm.”
Không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Tư Nhược Trần biết mình có phản bác cũng vô ích.
“Ta thích ai có liên quan gì đến ngươi?”
Nếu như không phải kỹ thuật điểm huyệt của Quý Thanh Lâm quá phức tạp, y không phá giải được, cũng sẽ không ở đây nói nhảm với Sở Uyên.
Đã trực tiếp tiễn hắn đi gặp Diêm Vương rồi.
Đột nhiên Sở Uyên nói một câu không thể hiểu nổi:
“Là tự ta đa tình à?”
“Không phải câu này càng phù hợp với ngươi hơn sao?”
“Ngươi quên rồi à? Người mà trước nay Quý Thanh Lâm thích, luôn là ta.”
“Nếu ta trở lại rồi, thì ngươi ngay cả thế thân cũng không phải.”
Hai mắt Tư Nhược Trần đỏ sậm:
“Cút.”
Huyệt đạo bị một kích phá tan, nội lực cường đại bùng nổ vào lúc đó trực tiếp đánh bay Sở Uyên đang đứng trước mặt y, không còn chỗ để chạy trốn.
Hắn bị đánh văng mạnh vào tường, khóe miệng cũng trào máu tươi, nhưng ý cười trong mắt hắn ta không giảm mà ngược lại càng tăng.
Chính là như thế, càng không thể khống chế cảm xúc, càng tẩm bổ cho con mãnh thú trong đầu y, đến tận lúc bị nó khống chế hoàn toàn.
Thấy mình đã đạt được mục đích, thời gian cũng sắp đến, Sở Uyên lắc người nhảy qua cửa sổ chạy ra ngoài.
Chỉ thêm một giây sau, bên ngoài đã có tiếng gầm giận dữ:
“Mặc Tùng! Tư Nhược Trần đâu rồi?”
Cửa phòng bị chân ai đá tung.
Quý Thanh Lâm đứng trước cửa, gương mặt lạnh lùng, lúc thấy Tư Nhược Trần thì hơi dịu lại:
“Người vừa rồi là ai?”
Hắn vừa hỏi xong, Tư Nhược Trần chăm chú nhìn Quý Thanh Lâm, phun một ngụm máu.
Cái tên này khiến đầu óc mơ hồ của y dần thanh tỉnh lại.
Giống như bị ai đó dội một gáo nước lạnh lên đầu, máu từ đỉnh đầu đông lại toàn thân.
Quý Thanh Lâm không nhận thấy y có gì không đúng.
“Được rồi, tới ta hỏi con.”
Dù từ trên xuống dưới hắn chỉ còn một cái quần, hắn vẫn phải hỏi vấn đề hắn đã thắc mắc từ lâu.
Sự thay đổi lớn trong thái độ của Tư Nhược Trần với hắn, có thể là do ảnh hưởng của hệ thống truyện ngọt.
Nhưng y lại biết nhiều chuyện không nên biết, nên giải thích thế nào đây?
Ngay cả hắn và hệ thống cũng biết rất ít về Thiên Cơ Các, còn Tư Nhược Trần chưa bao giờ đến đây, sao y lại có thể biết nhiều như vậy?
“Câu hỏi cuối cùng, sao con biết những chuyện này?”
Ánh mắt Quý Thanh Lâm mang theo dò xét.
Hắn đang đoán xem Tư Nhược Trần sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào.
Đôi mắt Tư Nhược Trần tràn ngập đau đớn, y cảm thấy mình không nên nói dối Quý Thanh Lâm nữa.
Nếu Quý Thanh Lâm không hỏi, y sẽ chôn vùi chuyện trùng sinh trong lòng cả đời.
Nhưng Quý Thanh Lâm đã hỏi rồi.
Cho dù là trước đêm nay, y cũng không muốn lừa dối hắn, cho dù Quý Thanh Lâm biết kiếp trước y đã làm hắn đau lòng, thất vọng, y thà dùng cả đời để tháo gỡ nút thắt này.
Nhưng mà...
Quý Thanh Lâm muốn cứu Sở Uyên.
Hắn không không thể quên hắn ta.
Có lẽ, ngay cả sau khi biết tất cả những gì xảy ra ở kiếp trước và những gì Sở Uyên đã làm, hắn vẫn sẽ không ngần ngại đứng về phía Sở Uyên, hoàn toàn rởi xa y.
Cho dù biết có thể dùng chính y để cứu tính mạng Sở Uyên, hắn cũng sẽ không do dự phải không?
Tư Nhược Trần không sợ chết, y chỉ không muốn từ bỏ chút hy vọng mà chính tay mình đã chiến đấu vất vả mới giành được.
Chuyện kiếp trước cứ để nó chôn sâu đi.
Chôn cùng với Sở Uyên.
Đợi lúc lâu vẫn không thấy Tư Nhược Trần trả lời.
Quý Thanh Lâm cau mày, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt y rồi đoán y đang suy nghĩ gì.
Không phải là tỉnh rượu rồi chứ?
Không nhanh như vậy chứ?
“Tư Nhược Trần?”
“Con tỉnh rồi à?”
Suối nước nóng tính nhiệt, đáng lẽ phải càng ngâm càng say mới đúng chứ nhỉ?
Mới vừa nâng cằm người nọ lên, Tư Nhược Trần tựa như mất xương mất cốt, mềm oặt ngã vào người hắn, đầu còn tựa lên vai hắn.
Quý Thanh Lâm sửng sốt một lúc, quay đầu lại nhìn đôi mi nhắm chặt của Tư Nhược Trần, tựa vào cổ người hắn không hề phòng bị.
Này là say đến ngủ gục luôn rồi à?
“Con chọn thời gian ngủ chuẩn thật nhỉ”
Sau khi bế y ra khỏi nước, hắn cởi hết quần áo ướt của y rồi đặt lên giường, sau đó vào phòng tìm một chiếc áo lót sạch sẽ, vừa vặn để mặc vào.
Hắn bước đến bên giường, đột nhiên dừng lại, trong đầu nảy ra một ý nghĩ.
Có phải y vì không muốn trả lời mình mà giả vờ ngủ không nhỉ?
Hắn nheo mắt nhìn người đàn ông trần trụi trên giường, lồng ngực mịn màng như ngọc đang hô hấp lên xuống đều đặn. Trong màn đêm yên tĩnh, không còn tiếng bước chân của Quý Thanh Lâm, hắn có thể nghe rõ ràng hơi thở nhẹ nhàng của người nằm trên giường.
Thoạt nhìn giống như đang ngủ rất ngon lành.
Mà cũng có thể là đang giả bộ.
Đôi mắt hắn quét qua khuôn mặt bình tĩnh của Tư Nhược Trần, không thể phát hiện ra điều gì giả dối. Tiếp tục xuôi theo xuống dưới, quét qua từng tấc cơ thể y bằng ánh mắt rực lửa.
Tư Nhược Trần là minh chứng rất rõ của việc mặc quần áo thì gầy, cởi ra thì đầy đặn. Phải nói rằng không chỉ khuôn mặt mang xinh đẹp của yêu nghiệt, mà thân hình của y cũng đẹp mắt không kém.
Quý Thanh Lâm nghiêng người, đặt đầu ngón tay lên hầu kết y.
“Ngủ rồi à?”
Không trả lời.
Đầu ngón tay vuốt ve làn da ấm áp dưới tay, vuốt dọc xuống, thậm chí còn nấn ná khi đi qua một số nơi, như thể cố ý, nhẹ nhàng gãi gãi chơi đùa hai hạt đậu đỏ.
“Ta hỏi lại lần nữa, con ngủ thật rồi à?”
Vẫn không chịu trả lời.
“Được, xem ra con ngủ thật rồi.
Dây thần kinh căng thẳng của Tư Nhược trần được thả lỏng, y thở phào nhẹ nhõm.
Giây tiếp theo, tay Quý Thanh Lâm bỏ qua bờ ngực tuyết trắng, di ngón tay xuống dưới, lướt qua nhân ngư tuyến đẹp đẽ, dừng ở nơi nào đó đang ngủ yên.
“Đợi lất nữa “nó” tỉnh dậy, con đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra?”
Giây kế tiếp, Quý Thanh Lâm điểm nhẹ huyệt đạo y, khóa chặt nội lực, ngăn cản y dùng nội lực để áp chế “nó“.
Tư Nhược Trần: “...”
“Cho nên... hoặc là con thật sự đã ngủ rồi, hoặc là con nhịn xuống cho ta. Nếu không “nó” “tỉnh” dậy một lần, thì sau này cũng đừng mong “tỉnh” được nữa.”
Quý Thanh Lâm ghét nhất người ta giở trò với hắn.
Đặc biệt là Tư Nhược Trần.
Quý Thanh Lâm xắn tay áo lên, dùng hai tay chuẩn bị ra trận.
Bàn tay đang thả bên giường của Tư Nhược Trần từ từ nắm chặt thành nắm đấm.
Lúc này, có tiếng gõ cửa rất dồn dập.
“Vương Gia, Vương Gia ơi, ngài có trong đó không? Mau mở cửa đi.”
Quý Thanh Lâm buông Tư Nhược Trần ra, nghĩ nghĩ lại lấy chăn đắp cho y.
Hắn bước nhanh đến phía cửa mở ra: “Có chuyện gì?”
Mặc Tùng rút tay lại, lo lắng nhìn hắn:
“Liễu Dật Hàn bị người ta bắt rồi.”
Hắn ta chỉ về hướng tây:
“Hắn đi hướng đó, người kia tốc độ quá nhanh, võ công của hắn lại tốt hơn thuộc hạ, thuộc hạ không đuổi kịp hắn.”
“Công lực của Liễu Dật Hàn cao như vậy, ai lại bắt y đi được?”
“Không biết nữa, trời tối quá nên không nhìn rõ. Làm sao đây? Nếu Liễu Dật Hàn xảy ra chuyện vậy tới lúc Bình Dương Quan có chuyện thì ai thủ? Liễu Dư An là một tên ăn chơi trác táng, còn Liễu Khánh Thư thì là một con ma bệnh, nhà họ Liễu mà không có y thì không còn ai được việc hết.”
Quý Thanh Lâm biết hắn ta nói đúng, vừa định đuổi theo lại quay đầu dặn dò:
“Ngươi ở đây trông chừng Tư Nhược Trần, y đang say rượu bên trong.”
Mặc Tùng gật đầu: “Vâng.”
Động tác của Quý Thanh Lâm nhìn thì cũng chẳng nhanh gì, nhưng chỉ nhoáng một chút đã biến mất trong đêm tối nặng nề.
Mặc Tùng canh giữ ngoài cửa, nghĩ Quý Thanh Lâm yêu thương Tư Nhược Trần quá nên thần hồn nát thần tính.
Giờ này ai lại rảnh đi gây chuyện với Tư Nhược Trần.
Hắn ta ngáp một cái, yên lặng đứng trông cửa bên ngoài.
Vừa quay đầu đã thấy một gương mặt có lẽ đã từng thấy trong quá khứ:
“A.”
Ngay từ đầu Mặc Tùng đã không phải là đối thủ của kẻ đó, huống hồ còn bị giật mình, bị người ta chiếm được lợi thế, trước khi kịp phản ứng thì đã bị đánh bất tỉnh ngã xuống đất.
Bên trong Tư Nhược Trần nghe thấy tiếng động, đã sớm mở mắt.
Y lấy quần áo Quý Thanh Lâm để trên đầu giường mặc vào.
Chân vừa chạm đất, cánh cửa bị thô bạo đẩy ra.
Tư Nhược Trần cau mày nhìn lên.
Một thanh niên mặc quần áo trắng, mái tóc đen nhẹ nhàng vén ra sau, trên môi nở nụ cười.
Mặc dù lông mày và đôi mắt thanh tú có phần giống với y, nhưng khí chất của họ lại hoàn toàn khác nhau.
Người đó giống như vầng trăng sáng, được bao phủ bởi tuyết trắng.
Nhìn bề ngoài, trông như loại tuyết tinh khiết nhất trên thế gian, nhưng khi nhìn kỹ lại bẩn đến mức không thể nhìn thẳng được.
Kẻ tới đây, là Sở Uyên.
Nhìn thấy người trước mặt, Tư Nhược Trần như bị đánh sâu vào tâm trí, đại não trống rỗng, chấn động cả người.
Cái lạnh xuyên thẳng vào tứ chi, xương cốt, gần như đóng băng toàn bộ trái tim y.
Người này... người này không phải đã chết rồi sao?
Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Hắn đến đây làm gì?
Hắn đến đây làm cái gì!
Sở Uyên nhìn biểu cảm của y, nhún nhún vai: “Hình như ngươi rất sợ ta?”
Tư Nhược Trần đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh trước mặt hắn.
“Không phải ngươi đã chết rồi sao?”
Sở Uyên nhướng mày, dịu dàng nhìn y.
“Nói đến đây ta mới nhớ, sao ngươi lại liên thủ với Quý Thanh Lâm giết ta ở Hoàng Sơn? Chúng ta rõ ràng đã từng tốt như vậy mà.”
Hắn nhắm mắt lại như thể đang hoài niệm.
“Chúng ta là chỗ dựa của nhau, là đồng minh trung thành nhất và là tình nhân thân mật nhất mà.”
Tư Nhược Trần cười lạnh:
“Nói nhiều như vậy, ngươi không tự cảm thấy ghê tởm sao? Ngươi vẫn cho rằng ta dễ dàng bị lừa như trước sao? Lúc Hề Khâu móc mắt ta, rõ ràng là làm theo chỉ thị của ngươi. Sau đó ngươi giả vờ cứu ta, giả làm người tốt. Ngươi không cảm thấy kinh tởm nhưng ta lại thấy buồn nôn!”
Sở Uyên xoay người đóng cửa lại, ngồi xuống ghế.
“Sao ngươi biết? Quý Thanh Lâm điều tra xong nói lại với ngươi à? Năng lực của hắn mạnh thật.”
Hắn kiềm lại nụ cười trên môi:
“Tốt xấu gì chúng ta cũng được xem như lớn lên cùng nhau, giờ ngươi không còn chút tình nghĩa nào với ta à?”
Tư Nhược Trần híp mắt:
“Giữa chúng ta ngoài lợi dụng lẫn nhau thì còn có tình nghĩa gì sao? Sợ là ngươi mất trí rồi.”
Sở Uyên đứng lên, bước đến gần y.
Hắn duỗi tay kéo nhẹ cổ áo Tư Nhược Trần, bờ ngực trần trụi lộ ra, trên đó còn có một dấu hôn mờ nhạt, càng khiến y có thêm chút phong tình ái mụi.
Là Quý Thanh Lâm làm.
Sở Uyên trầm ngâm nhìn y mỉm cười.
“Chỗ này là phòng của Quý Thanh Lâm đúng không?”
“Ngươi muốn nói gì?”
Sở Uyên bước ngang qua y, ngồi lên chiếc giường hơi bừa bộn.
“Hai người mới làm gì ở đây?”
Tư Nhược Trần cụp mắt không nói gì.
Sở Uyên tưởng rằng y cam chịu thừa nhận, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Hắn không sợ Tư Nhược Trần biết sự thật, dù sớm hay muộn hắn cũng sẽ khiến y biết chuyện đó. Hắn chỉ sợ không ai có thể thay thế hắn phá hủy y.
Bây giờ có rồi.
“Sở dĩ ngươi giết ta không chỉ là vì ta lừa ngươi, móc mắt ngươi, mà còn là vì Quý Thanh Lâm.”
Hắn dừng một chút lại, nụ cười càng sâu:
“Ngươi không niệm tình cũ với ta như vậy, có phải vì sợ người trong lòng ngươi hiểu lầm không? Hiểu lầm ngươi không buông bỏ ta được.”
Tư Nhược Trần: “Ngươi cũng tự đa tình quá rồi.”
“Ta nói không đúng ư?”
“Người thích Quý Thanh Lâm.”
Không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Tư Nhược Trần biết mình có phản bác cũng vô ích.
“Ta thích ai có liên quan gì đến ngươi?”
Nếu như không phải kỹ thuật điểm huyệt của Quý Thanh Lâm quá phức tạp, y không phá giải được, cũng sẽ không ở đây nói nhảm với Sở Uyên.
Đã trực tiếp tiễn hắn đi gặp Diêm Vương rồi.
Đột nhiên Sở Uyên nói một câu không thể hiểu nổi:
“Là tự ta đa tình à?”
“Không phải câu này càng phù hợp với ngươi hơn sao?”
“Ngươi quên rồi à? Người mà trước nay Quý Thanh Lâm thích, luôn là ta.”
“Nếu ta trở lại rồi, thì ngươi ngay cả thế thân cũng không phải.”
Hai mắt Tư Nhược Trần đỏ sậm:
“Cút.”
Huyệt đạo bị một kích phá tan, nội lực cường đại bùng nổ vào lúc đó trực tiếp đánh bay Sở Uyên đang đứng trước mặt y, không còn chỗ để chạy trốn.
Hắn bị đánh văng mạnh vào tường, khóe miệng cũng trào máu tươi, nhưng ý cười trong mắt hắn ta không giảm mà ngược lại càng tăng.
Chính là như thế, càng không thể khống chế cảm xúc, càng tẩm bổ cho con mãnh thú trong đầu y, đến tận lúc bị nó khống chế hoàn toàn.
Thấy mình đã đạt được mục đích, thời gian cũng sắp đến, Sở Uyên lắc người nhảy qua cửa sổ chạy ra ngoài.
Chỉ thêm một giây sau, bên ngoài đã có tiếng gầm giận dữ:
“Mặc Tùng! Tư Nhược Trần đâu rồi?”
Cửa phòng bị chân ai đá tung.
Quý Thanh Lâm đứng trước cửa, gương mặt lạnh lùng, lúc thấy Tư Nhược Trần thì hơi dịu lại:
“Người vừa rồi là ai?”
Hắn vừa hỏi xong, Tư Nhược Trần chăm chú nhìn Quý Thanh Lâm, phun một ngụm máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.