Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng

Chương 35: Sư Phụ, Nhỏ Ư?

Tị Thế Xuất Trần

24/04/2024

Quý Thanh Lâm muốn ôm y về, nhưng nhóc con này quá nhiều chuyện, ngay cả chạm cũng không cho hắn chạm, chỉ cần đụng vào là đỏ mắt, nước mắt Giao Châu cứ tuôn tuôn không ngừng.

“Được được được được! Ta sẽ không chạm vào đệ, nhưng đệ phải ngoan ngoãn đi theo ta, còn dám bỏ chạy thì ta đánh gãy chân đệ biết chưa?”

Tư Nhược Trần ủ rũ héo hon gật đầu, nhắm mắt lon ton đi theo đuôi Quý Thanh Lâm.

Quý Thanh Lâm đi, y sẽ đi, Quý Thanh Lâm dừng, y cũng dừng.

Giữa hai người luôn giữ một khoảng cách nhỏ.

Quý Thanh Lâm thở dài trong lòng, quên đi, tùy nó cho rồi.

Không biết đi kiểu này thì bao giờ mới về tới.

Dưới ánh trăng đêm, chiếc bóng của hai người một lớn một nhỏ trải dài trên đường rồi lồng vào nhau.

Hệ Thống cười hỉ hả: [Ký chủ, có giỏi thì ăn hiếp y tiếp đi, không phải ngài không thấy đau lòng à?]

Quý Thanh Lâm hừ lạnh, không thèm phản bác.

*

Lúc về tới phủ Nhiếp Chính Vương thì trời đã rất khuya.

Hai bóng người không ngừng đi tới đi lui dưới cánh cổng có treo đèn lồng, vừa đi vừa nhìn xung quanh, mãi cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Quý Thanh Lâm, họ mới kinh ngạc nói:

“Vương Gia, cuối cùng ngài cũng về rồi.”

“Ừ.”

Quý Thanh Lâm đáp lại, ánh mắt dừng trên người Mặc Tùng một lát, sau đó mới nhìn về phía Mặc Trúc, hỏi:

“Có chuyện gì?”

Mặc Trúc định mở miệng thì bị Mặc Tùng nhanh miệng chen ngang, hắn ta hậm hực nói:

“Còn không phải chuyện của lão già vô dụng Liễu Nguyên đó sao, lão đánh nhau với đám phế vật Tây Ung ở Bình Dương Quan gần một tháng rồi, hôm nay lão phái người chạy về còn tưởng là báo tin tốt gì, ai ngờ lại là xin triều đình phái quân tiếp viện.”

“Ông ta muốn ai đi?”

Dù Quý Thanh Lâm biết rõ là ai, nhưng hắn vẫn hỏi.

Nói tới chuyện này Mặc Tùng càng tức giận hơn, hắn ta la lớn:

“Lão già khốn kiếp ấy vậy mà dám chỉ đích danh Vương Gia đi! Binh mã Tây Ung có bao nhiêu đó, còn không bằng một nửa người ở Bình Dương Quan, vậy mà còn bảo là đánh không lại, ai mà tin!”

“Từ trước đến nay lão bất hòa với Vương Gia, chắc chắn là có âm mưu gì muốn gài Vương Gia!”

Nghe hắn ta nói xong Quý Thanh Lâm cũng không cảm thấy có gì lạ, vì hắn biết Liễu Nguyên không nói dối. Trong trí nhớ của hắn thì khi nguyên chủ lãnh binh đi tiếp viện Bình Dương Quan, Liễu Nguyên thật sự bị Tây Ung đánh bại, vài thành trì cũng bị thất thủ.

May mà nguyên chủ đến kịp thời, tuy rằng trận đó địch tổn hại một nghìn ta cũng tự thương tám trăm, ngay cả nguyên chủ cũng bị thương nặng, nhưng ít ra cũng thắng.

Về chuyện tại sao bên ngoài ảo cảnh, Mặc Tùng lại đối xử với hắn như thế thì Quý Thanh Lâm cũng không hiểu.

Dù hắn có cố gắng nhớ lại chi tiết cũng chỉ ngạc nhiên phát hiện, ký ức của hắn về chuyện năm đó ở Bình Dương Quan thật sự rất mơ hồ.

Quan trọng như chuyện tại sao Liễu Nguyên chết hắn cũng không nhớ rõ. Thái y chữa thương cho hắn nói, có lẽ do vết thương trong lúc chiến đấu ảnh hưởng tới đầu óc, nên ký ức cũng bị tổn hại.

[Hệ Thống à, năm đó Bình Dương Quan xảy ra chuyện gì? Ký ức của nguyên chủ bị tổn thương chắc hẳn mày phải biết hết đúng không?]

Hệ Thống im lặng trong chốc lát rồi đột nhiên lắc đầu: [Dù ngài có tin hay không thì tôi thật sự không biết, có lẽ do thuộc tính của chúng tôi đã bị thay đổi, không chỉ tính cách và cốt truyện của nhân vật chính hiện tại bị xáo trộn, mà một số dữ liệu đáng lẽ phải có cũng không đầy đủ, tôi cũng không biết nữa.]

[Mày...]

[Ầy, tôi biết tôi là đồ vô dụng, là tôi vô dụng được chưa! Vậy nên tôi im đây, ngài cũng mau im miệng đi, tôi không muốn nói chuyện với ngài nữa, hừ.]

Một hệ thống như nó mà lại còn thấy... tủi thân à?

Quý Thanh Lâm suy nghĩ một chút, dựa theo cốt truyện trong trí nhớ của hắn, hẳn là hắn sẽ phải đi Bình Dương Quan sớm thôi.

Nếu ảo cảnh này lấy Tư Nhược Trần làm trung gian, vậy thì có lẽ chuyện ở Bình Dương Quan y cũng không biết rõ.

Nên ảo cảnh này sẽ kết thúc thế nào, Quý Thanh Lâm cũng rất tò mò.

“Mặc Trúc, ngươi vào cung bẩm với bệ hạ, ba ngày sau bổn vương sẽ dẫn binh đi tiếp ứng Bình Dương Quan.”

“Vương Gia!”

Mặc Tùng gấp gáp muốn dùng hết sức để khuyên bảo Quý Thanh Lâm, lại bị hắn mở miệng trước ngăn lại:



“Mặc Tùng ngươi đi với ta, Mặc Trúc ở lại hoàng thành.”

Mặc Tùng lập tức ngoan ngoãng im miệng, hưng phấn đi theo sau Quý Thanh Lâm:

“Vương Gia yên tâm, chỉ cần có thuộc hạ ở đây, nhất định sẽ không để âm mưu của lão già đó thành công, nhất định sẽ bảo vệ người chu đáo.”

Nói được nửa chừng, hắn ta mới nhận ra phía sau Quý Thanh Lâm có một đứa bé, thân hình nhỏ bé được bọc trong một chiếc áo choàng lớn, vạt áo kéo lê trên mặt đất, y chỉ có thể dùng hai tay đỡ lấy.

Đôi mắt Mặc Tùng bỗng sáng rực:

“Vương Gia! Ngài bắt ở đâu được một đứa nhỏ xinh đẹp như thế vậy? Dễ thương quá đi! Thuộc hạ có thể nựng nó được không?”

“Không được!”

Khóe miệng Mặc Tùng xụ xuống, lẩm bẩm vài câu:

“Keo kiệt.”

Quý Thanh Lâm không thèm quan tâm hắn ta, dẫn Tư Nhược Trần vào phủ.

Mặc Trúc nhìn Mặc Tùng, lặng lẽ ghé sát nhỏ giọng nói với hắn ta:

“Ngày mai ta sẽ đi trộm một đứa cho ngươi.”

Mặc Tùng quay đầu trừng mắt với y:

“Sao ngươi lại muốn làm chuyện cướp giật này vậy!”

Mặc Trúc có hơi tủi thân: “Sao ngươi lại không nói Vương Gia như vậy!”

“Vương Gia đương nhiên không giống ngươi rồi, việc người làm luôn luôn đúng mà!”

Sau đó Mặc Tùng chạy theo Quý Thanh Lâm la lớn:

“Vương Gia! Nô tài nấu nước cho ngài tắm rữa!”

*

Trong căn phòng đèn đuốc sáng rực lại đầy hơi sương mờ ảo, ở giữa phòng có hồ nước được đúc bằng bạch ngọc, bên trong chạm khắc hoa văn tinh xảo.

Những cánh hoa ngào ngạt bị nước nóng hun đúc, cũng không thể nào che đi mùi thơm đặc biệt của Tư Nhược Trần.

Quý Thanh Lâm bất lực nhìn Tư Nhược Trần đang đứng rất xa chỗ mình, vẫy vẫy tay:

“Lại đây, cởi quần áo xuống ngâm nước đi.”

Kỳ thật dưới đáy hồ này lót một loại dược thạch (đá dược liệu) quý hiếm, dù có bệnh hay không thì ngâm mình trong nước này một lúc sẽ rất tốt cho cơ thể.

Tư Nhược Trần ôm quần áo trên người, ánh mắt có chút chống cự, đứng đó không nói cũng không cử động.

Quý Thanh Lâm bật cười hỏi:

“Thích quần áo của ta như vậy luôn à? Còn ôm mãi không chịu buông.”

Hắn cẩn thận bước qua, thấy Tư Nhược Trần lại chuẩn bị bỏ chạy nên hù dọa:

“Nếu con không nghe lời, ta sẽ trói đệ lại đó, tin không?”

Thấy y thật sự bị hù, hắn nhẹ giọng nói:

“Đệ yên tâm đi, ta không có hứng thú với mấy nhóc con hỉ mũi chưa sạch đâu.”

Thấy Quý Thanh Lâm không có ác ý, cơ thể căng thẳng của Tư Nhược Trần mới thoáng thả lỏng.

Váy lụa mỏng manh nhanh chóng cởi xuống, chỉ còn lại cơ thể non nớt như trứng gà bóc vỏ.

Ánh mắt Quý Thanh Lâm di chuyển xuống, dừng ở một nơi nào đó, khóe miệng hơi nhếch lên.

Tư Nhược Trần thấy hắn bỗng nhiên bật cười, nụ cười không bẩn thỉu như đám người kia, chỉ là giống như đang...

Cười nhạo y.

Tư Nhược Trần nhăn mày:

“Ngươi cười cái gì?”

Quý Thanh Lâm chỉ cười cười không trả lời.

Tư Nhược Trần vừa cảnh giác nhìn hắn vừa đi xuống.



Nước nóng bao phủ cơ thể, một dòng nước ấm áp truyền đến tứ chi tựa như xâm nhập xương cốt trong người y, cảm giác thật thoải mái.

Quý Thanh Lâm ngồi xuống bên cạnh, ngẩng đầu cẩn thận nhìn mặt y.

Ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn mờ ảo, thật là có một phong vị khác.

Không thể không nói, người này thật sự rất đẹp.

Tư Nhược Trần chú ý tầm mắt hắn, đôi mắt tự như lưu ly đột nhiên nhìn Quý Thanh Lâm khiến hắn bỗng giật mình.

Đôi mắt này dường như khác với đôi mắt của “Tư Nhược Trần” ở bên ngoài...

Hắn ngẩn ngơ ngẫm nghĩ, lại bị giọng nói của Tư Nhược Trần làm tỉnh:

“Ngươi vẫn còn cười, rốt cuộc là cười cái gì thế?”

Cười cái gì à?

Quý Thanh Lâm không thể kiềm chế nụ cười trên môi, không biết tại sao, thấy Tư Nhược Trần nhỏ xíu như thế này hắn lại muốn kiếm chuyện bắt nạt.

Hắn chầm chậm ngã qua, kề vào tai y nói:

“Cái chổ kia của đệ thật ra cũng khá là nhỏ nhắn tinh xảo~”

Đôi mắt Tư Nhược Trần mở to, cả khuôn mặt đỏ bừng lan đến tận cổ:

“Ngươi...”

Y muốn phản bác nhưng lại không biết nói gì, tức nghẹn đến nổi khuôn mặt nhỏ càng đỏ hơn.

Quý Thanh Lâm cười đến không thở nổi.

Hệ Thống hưng phấn trong yên lặng, bỗng thả một câu:

[Ký chủ, ngài có muốn xem lúc người ta lớn rồi không?]

Quý Thanh Lâm hơi trề môi:

[... Không thèm!]

Đột nhiên, Tư Nhược Trần đứng dậy trả thù, ôm lấy eo hắn kéo mạnh.

“Ây, đệ làm gì thế...”

Hai người ngã ùm xuống nước tạo ra tiếng vang thật lớn, bọt nước văng tung tóe.

Quý Thanh Lâm trồi lên từ mặt nước, mái tóc dài ướt đẫm xõa tung ôm lấy cả cơ thể.

Hắn hoảng hốt tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy Tư Nhược Trần, đang định lặn xuống tìm người thì...

Bỗng nhiên lại có tiếng động lớn vang lên, một cái bóng cao to xuất hiện trong tầm mắt Quý Thanh Lâm.

Cánh tay khỏe mạnh của kẻ đó vươn ra, ấn hắn vào thành hồ trước mặt.

Đầu óc Quý Thanh Lâm phút chốc trở thành hồ nhão.

Không... không phải chứ...

[Hệ Thống à... là mày làm hả?]

Hệ Thống đứng máy.

Quý Thanh Lâm: “...”

Hơi thở nóng rực phả vào cổ khiến hắn không khỏi rùng mình.

“Ah...”

Cơ thể Quý Thanh Lâm cứng đờ, trong bầu không khí ái muội này, nhịp tim của hắn dần dần không thể khống chế được.

Bàn tay mạnh mẽ khác nóng lòng bám vào eo hắn, hơi thở kẻ nọ cũng gấp không kém, cùng lúc đó, một cơ thể nóng đến mức gần như đốt cháy người bị ép chặt vào lưng hắn...

“Sư phụ~ nhỏ sao?”

***

Chương này có lời nhắn của tác giả, tác giả tâm sự khá nhiều cũng có liên quan tới cốt truyện, trước mắt thì tui không dịch lại để sau này mọi người vừa đọc vừa tìm ra được mấu chốt thì thú vị hơn nhe.

Nếu mọi người tò mò cũng có thể tìm wiki để đọc thử xem tác giả nói gì nhen, nằm trong phần 23 nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook