Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng
Chương 40: Thật Sự Không Ghê Tởm Ư?
Tị Thế Xuất Trần
05/05/2024
“Vương... Vương Gia?”
Tiếng gọi Vương Gia này không phải gọi Quý Thanh Lâm. Mà là Nhiếp Chính Vương tiền nhiệm, Lăng Khanh.
Người trước mặt vẫn như trước kia, mái tóc trắng dài, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, chỉ có thể nhìn thấy nửa dưới khuôn mặt, dù đã nhiều năm như vậy trôi qua nhưng y dường như vẫn chưa bao giờ già đi.
Quần áo người nọ mang màu trắng giản dị, vẫn là bóng dáng cô độc ngày xưa, đứng dưới gốc cây phong đỏ trong vương phủ, lá phong đỏ như lửa càng khiến y trông thật cô đơn.
Khi y nắm quyền, không giống như Quý Thanh Lâm, y dường như không có chút hứng thú nào với ham muốn quyền lực, ngoại trừ việc ra ngoài rồi nhận Quý Thanh Lâm về làm con nuôi, y chỉ quanh quẩn ở trong phủ không ra ngoài.
Mãi đến mấy năm sau, lúc y ra ngoài rồi tìm được Sở Uyên, Thất hoàng tử bị thất lạc lúc nhỏ của Đại Ngụy.
Y còn yêu thương đứa nhỏ này hơn cả con nuôi là Quý Thanh Lâm.
Lăng Khanh cố gắng hết sức để dạy dỗ Thất hoàng tử, thậm chí còn khiến mọi người nghĩ rằng y muốn nắm quyền lực đoạt ngôi, nên mới cố gắng bồi dưỡng Thất hoàng tử thành một con rối, trợ nghiệp cho con đường đế vương sau này.
Nhưng ý nghĩ suy bụng ta ra bụng người của họ nhanh chóng bị đánh nát.
Bởi vì lúc đó Thiên Cơ Các không biết từ đâu xuất hiện, gây ra hỗn loạn trong thiên hạ, gặp người liền giết, có vô số sát thủ từ đó đi ra, tựa hồ không bao giờ tiêu diệt hết.
Trong lúc thiên hạ hỗn loạn sợ hãi, Lăng Khanh lại không giống như bình thường, đứng ra nhận trách nhiệm.
Y dùng trận pháp vây Thiên Cơ Các ở đại mạc, nhưng bản thân y cũng không trở về nữa, nghe nói y đã bỏ mình ở nơi ấy.
Chuyện này khiến tất cả mọi người đều ngậm miệng.
Mặc Tùng thấy người đáng lẽ phải chết từ lâu xuất hiện trước mắt mình, trừng to mắt như nhìn thấy quỷ.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, chẳng lẽ vì đây là ảo cảnh của Vương Gia nên mới nhìn thấy được Lăng Khanh?
“Ta không phải người được tạo ra bởi ảo cảnh này.”
Lăng Khanh tựa hồ nhìn ra hắn ta đang suy nghĩ gì, sau khi giải thích xong liền lấy từ trong tay áo một chiếc hộp, bên trong có hai hạt châu màu đỏ tròn trịa, đưa cho hắn.
“Mặc Tùng, ngươi giúp ta làm một việc rất cấp bách.”
Mặc Tùng kinh ngạc, nhiều năm đã trôi qua nhưng y vẫn còn nhận ra hắn ta, hắn cúi đầu nhìn đồ vật trong tay.
Hắn ta không biết nó được làm từ thứ gì, toàn bộ hạt châu trong suốt sáng sủa không có một chút tạp chất, những đường hoa văn màu đỏ bên trong càng làm tăng thêm vẻ mỹ lệ thuần khiết của nó.
“Thứ này, ngài muốn thuộc hạ đưa nó cho Vương Gia sao?”
Lăng Khanh gật đầu rồi nói thêm:
“Trước tiên ngươi tới nơi này cứu một người, nếu Quý Thanh Lâm đã đi cứu người rồi thì ngươi không cần đưa thứ này cho nó, nếu nó không đi, sau khi ngươi cứu người đó xong, hãy đến Bình Dương Quan tìm nó, rồi đưa vật này cho nó.”
“Cứu ai?”
Lăng Khanh im lặng một chốc mới trả lời:
“Cứu người đã vào ảo cảnh cùng Quý Thanh Lâm.”
Sau khi nói cho Mặc Trúc biết địa điểm, Lăng Khanh đi đến một vườn đào gần đó, dường như không có ý định đi cùng hắn ta.
Mặc Tùng gọi lớn sau lưng y:
“Nếu ngài chưa chết, sao lại không về thế giới thật bên ngoài?”
Lăng Khanh không ngừng đi về phía trước, bóng dáng trắng tinh kia dần dần biến mất trong vườn hoa đào lớn, không biết từ lúc nào, trong vườn hoa đào lại có thêm một bóng người ẩn hiện, người kia tựa hồ vẫn luôn đợi y ở đó.
Người này có lẽ là nguyên nhân làm Lăng Khanh luôn cô tịch đứng dưới tàng phong đỏ trong nhiều năm. Trong lòng Mặc Tùng sinh ra một ý niệm chắc chắn.
Cả đời này Lăng Khanh sẽ không rời khỏi đây.
Mặc dù nơi này chỉ là một chút hư ảnh mà ảo cảnh đã tạo ra.
Một cơn gió mạnh thổi hàng chục dặm hoa đào đung đưa, giọng điệu của Lăng Khanh chưa bao giờ dịu dàng như thế.
“Với ta mà nói, nơi có y mới là thế giới chân thật nhất.”
“Nơi không có y, ta sẽ không bao giờ đi.”
*
Lúc Hề Khâu rời khỏi thì cuối cùng Tư Nhược Trần cũng an tâm chút ít, nhưng vẫn không kiềm chế được run rẩy cả người.
Vừa rồi giãy giụa đã dùng hết sức lực của y, sau khi nghe ý định của Sở Uyên, y không còn muốn phản kháng nữa.
Chỉ cần không làm chuyện kia với y, thì có làm gì y cũng không quan tâm nữa.
Cho dù chết, y vốn đã không còn gì để lưu luyến, nên cũng không cần sợ.
Cái mạng này đáng lẽ đã chết ở Bình Dương Quan, hoặc là chết ở Túy Hoan Lâu.
Hề Khâu vì lợi dụng y mới cứu y, còn người kia lại vì hứng thú nhất thời mới cứu y.
Không có ai thật sự vì quan tâm y mới cứu y.
Nghe Sở Uyên nói, y biết hắn ta muốn biến y thành mấy kẻ điên, giống như con thú trước mặt.
Tư Nhược Trần bất lực ngẫm nghĩ: Vậy cũng không tệ lắm, có lẽ là kết cục tốt nhất của y.
Mộng Mô phát ra một tiếng gầm giận dữ, rất nhanh lại không còn âm thanh nào nữa, chỉ có tiếng bước chân của Sở Uyên từ phía Mộng Mô truyền tới.
Tư Nhược Trần lặng lẽ chờ đợi.
Y không còn mong đợi ai đó đến cứu mình nữa.
Sở Uyên vươn tay chạm vào mặt y, tháo miếng vải trên mắt y xuống.
“Ngoan thật, yên tâm đi, chỉ đau chút thôi rồi sẽ nhanh chóng hết thôi.”
Một thanh kiếm bạc vung ra với nội công cuồng bạo chém vào cánh cửa, cánh cửa ám thất bị chặt thành từng mảnh, đường kiếm theo đó nhắm thẳng vào đầu Sở Uyên, không hề có ý định tha mạng.
Sở Uyên dùng tốc độ nhanh nhất tránh sang một bên, cố gắng trốn đi, nhưng trên người hắn vẫn có một ít chỗ bị chém trúng.
“Yên tâm đi, ta không ra tay nặng đâu, ngươi sẽ không chết ngay, cứ từ từ mà tận hưởng.”
Ánh mắt Quý Thanh Lâm dừng trên người Tư Nhược Trần, trên người chỉ có khí chất lạnh lùng không bị lây nhiễm, còn cả người thì như đang bị lệ khí bao bọc.
Bộ quần áo trắng trên người hắn đầy máu, có lẽ là giết thẳng một đường tới đây, huyết nhục văng khắp người khiến hắn trông giống như một sát thần.
Trong mắt hắn chỉ có Tư Nhược Trần đang chật vật bị người ta trói nơi đó, thậm chí còn chật vật, nhục nhã hơn lần đó ở Túy Hoan Lâu, không nghĩ cũng biết y đã phải trải qua những chuyện gì.
Tựa như ở giờ khắc này, dù hắn nói câu gì cũng trở nên dư thừa.
Trên người Tư Nhược Trần có bao nhiêu vết thương, thì cũng như từng đó vết dao đâm thẳng vào tim Quý Thanh Lâm.
Nếu như lúc ở Túy Hoan Lâu phải nhìn y chịu vũ nhục đã khiến hắn cực kỳ đau lòng. Vậy thì ngay lúc này, trong lòng bao phủ đầy cảm giác áy náy hối hận tột cùng.
Hệ Thống lần này hiếm có không trách cứ hắn: [Ít ra thì ngài cũng đến rồi, đúng không?”
Đến rồi? Nhưng cũng chậm rồi?
Lúc Tư Nhược Trần nghe thấy giọng nói của Quý Thanh Lâm, phản ứng đầu tiên của y là cảm thấy may mắn vì hắn không đến quá sớm.
Nhưng y vẫn do dự, cuối cùng mới lúng túng hỏi:
“Có phải đệ... lại làm huynh thấy ghê tởm đúng không?”
Quý Thanh Lâm: “......”
Trái tim hắn đau như bị kim đâm chi chít, máu huyết loang lỗ ra ngoài.
Vốn dĩ đó là lời nói để tổn thương y, nhưng bây giờ dường như mọi thứ đã quay trở lại rồi đâm hắn một nhát.
“Không có... đừng nói như thế...”
Hắn cởi áo khoác đắp cho y như lần trước, ôm thật chặt y vào lòng, nhưng lần này bàn tay y không khỏi run rẩy.
“Chờ ta xử lý xong những kẻ này, ta sẽ đưa đệ về nhà.”
Quý Thanh Lâm cởi dây thừng trên người y, cuối cùng mới cởi khăn che mắt ra.
Để lộ đôi mắt sưng húp vì khóc.
Tư Nhược Trần nheo mắt thích ứng với ánh sáng đột ngột, y nhìn xuống quần áo mà hắn đắp mình, y đoán dấu vết bên dưới chắc chắn rất kinh tởm.
Y đẩy rơi tấm áo che trên người, để lộ một vùng da thịt mịn màng chi chít những dấu hôn thâm tím.
Quý Thanh Lâm nhìn đến ngơ người, trong mắt chứa đầy đau xót.
Tư Nhược Trần nhìn hắn, đôi mắt y phảng phất một ánh sáng màu đỏ nhạt.
“Tại sao lại không nhìn? Có phải huynh cũng cảm thấy đệ thật kinh tởm đúng không? Đệ cũng vậy.”
Quý Thanh Lâm há miệng thở dốc, tựa như bây giờ nói gì cũng không đúng.
Chỉ có thể phủ áo choàng lên người y lần nữa.
Tư Nhược Trần đi đến trước mặt Hề Khâu.
Mặc Trúc đã đánh gãy tay chân của gã, vì sợ gã nói bậy cũng cắt luôn đầu lưỡi gã, đang để bên cạnh chờ Quý Thanh Lâm xử lý.
Mặc Trúc nhìn Tư Nhược Trần đi tới y khẽ đánh mắt nhìn Quý Thanh Lâm, thấy hắn không có biểu hiện gì thì thả người ra.
Tư Nhược Trần nói với Mặt Trúc:
“Đưa chủy thủ (dao nhỏ) cho ta.”
Mặc Trúc đưa cho y.
Tư Nhược Trần chuẩn xác nhắm ngay nơi đó của gã mà cắt, Hề Khâu bị cắt đầu lưỡi nhưng tiếng rên la vẫn thảm thiết vô cùng.
Làm xong y kéo đầu Hề Khâu, đôi mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm gã, cho đến lúc Hề Khâu gần phát điên, hai mắt gã vô hồn, nhưng dường như lại phải chịu đựng nỗi đau gấp ngàn lần so với cơn đau vừa rồi.
“Cứ chậm rãi tận thưởng ác mộng mà ta ban cho ngươi, những thứ làm ngươi sợ hãi, khổ hình trên thế gian này đểu sẽ có đầy đủ.”
Quý Thanh Lâm nhìn gã, nhớ tới ngày đó hắn cũng bị kéo vào mộng cảnh như thế này.
Nhưng lúc này hắn không thể truy cứu tiếp nữa, vì những thứ hắn trải qua chỉ là giấc mơ, còn Tư Nhược Trần đều phải nếm trải chân thật.
Đợi Tư Nhược Trần làm xong hết thảy hắn mới đến bên cạnh nói:
“Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Nhưng Tư Nhược Trần lại lùi lại một bước.
“Đệ không đi theo huynh nữa, giờ đệ có năng lực tự bảo vệ mình rồi.”
“Đệ không muốn lại bị huynh vứt bỏ hết lần này tới lần khác.”
Quý Thanh Lâm nhìn bàn tay đông cứng giữa không trung của mình, kiên nhẫn nói: “Ngoan, theo ta về nhà.”
Vẻ mặt Tư Nhược Trần ngày càng chống cự, đôi mắt cũng càng đỏ hơn.
Quý Thanh Lâm nhớ tới đêm y đã hố hắn một vố, đành dùng giọng điệu thỏa hiệp nói: “Được, huynh để đệ đi.”
Nghe hắn nói vậy Tư Nhược Trần thả lỏng cảnh giác quay người định rời đi, nhưng Quý Thanh Lâm đột nhiên bước tới, dùng chuôi kiếm đánh y bất tỉnh, rồi ôm người vào lòng.
“Muốn chạy à? Nằm mơ đi.”
“Mặc Trúc, lôi hai tên này về phủ, đợi ta trở về rồi xử lý sau.”
Mặc Trúc đứng im nhìn thấy mọi chuyện: “......”
“Vâng!”
Vương Gia không hổ là Vương Gia.
*
Lúc Tư Nhược Trần tỉnh dậy thấy mình đang ở phủ Nhiếp Chính Vương, còn đang ngâm mình trong hồ nước mình suýt chết đuối lần trước.
Ở phía đối diện, Quý Thanh Lâm cũng cởi quần áo ngâm mình, chỉ là ánh mắt vẫn không ngừng nhìn y, thấy y tỉnh lại liền cười nói:
“Ta sợ đệ tỉnh dậy liền muốn bỏ chạy, nên cứ canh chừng đệ thế này mãi.”
Hàng mi đen dày như lông quạ của Tư Nhược Trần ướt nước, đôi mắt tựa như có một lớp sương mù.
Y liếc nhìn những vết thương trên cơ thể, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì càng rõ ràng dưới làn nước, nhìn rất chói mắt.
Y đưa tay xoa mạnh, để lại những vết máu chói lóa trên làn da trắng nõn, gần như muốn xé xuống từng mảng da.
Quý Thanh Lâm đau lòng, nắm lấy tay y.
“Đừng chà nữa...”
Tư Nhược Trần ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn hắn.
“Dơ lắm, huynh sẽ không thích, huynh sẽ ghê tởm.”
“Nhưng... đệ không thể chà rửa sạch được...”
Mỗi câu của Tư Nhược Trần đều như đâm chọc vào tim hắn.
Quý Thanh Lâm nghiêng người, cúi đầu hôn lên chỗ đó.
“Không dơ, ta cũng không ghê tởm.”
Những nụ hôn dày đặc rơi xuống khắp nơi, nặng nề đến nhức nhối, dấu ấn Quý Thanh Lâm để lại dần dần che đậy vết bầm kinh người kia.
“Ngoan, huynh giúp đệ che đi.”
Giọng nói của Quý Thanh Lâm vô cùng ôn hòa.
Một ý nghĩ xấu xa xấu xa nảy ra trong lòng Tư Nhược Trần.
“Được thôi, huynh nói không ghê tởm đúng không...”
Y đưa tay choàng cổ Quý Thanh Lâm, kéo hắn xuống dùng sức hôn lên môi hắn.
“Vậy đệ muốn huynh...”
Tiếng gọi Vương Gia này không phải gọi Quý Thanh Lâm. Mà là Nhiếp Chính Vương tiền nhiệm, Lăng Khanh.
Người trước mặt vẫn như trước kia, mái tóc trắng dài, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, chỉ có thể nhìn thấy nửa dưới khuôn mặt, dù đã nhiều năm như vậy trôi qua nhưng y dường như vẫn chưa bao giờ già đi.
Quần áo người nọ mang màu trắng giản dị, vẫn là bóng dáng cô độc ngày xưa, đứng dưới gốc cây phong đỏ trong vương phủ, lá phong đỏ như lửa càng khiến y trông thật cô đơn.
Khi y nắm quyền, không giống như Quý Thanh Lâm, y dường như không có chút hứng thú nào với ham muốn quyền lực, ngoại trừ việc ra ngoài rồi nhận Quý Thanh Lâm về làm con nuôi, y chỉ quanh quẩn ở trong phủ không ra ngoài.
Mãi đến mấy năm sau, lúc y ra ngoài rồi tìm được Sở Uyên, Thất hoàng tử bị thất lạc lúc nhỏ của Đại Ngụy.
Y còn yêu thương đứa nhỏ này hơn cả con nuôi là Quý Thanh Lâm.
Lăng Khanh cố gắng hết sức để dạy dỗ Thất hoàng tử, thậm chí còn khiến mọi người nghĩ rằng y muốn nắm quyền lực đoạt ngôi, nên mới cố gắng bồi dưỡng Thất hoàng tử thành một con rối, trợ nghiệp cho con đường đế vương sau này.
Nhưng ý nghĩ suy bụng ta ra bụng người của họ nhanh chóng bị đánh nát.
Bởi vì lúc đó Thiên Cơ Các không biết từ đâu xuất hiện, gây ra hỗn loạn trong thiên hạ, gặp người liền giết, có vô số sát thủ từ đó đi ra, tựa hồ không bao giờ tiêu diệt hết.
Trong lúc thiên hạ hỗn loạn sợ hãi, Lăng Khanh lại không giống như bình thường, đứng ra nhận trách nhiệm.
Y dùng trận pháp vây Thiên Cơ Các ở đại mạc, nhưng bản thân y cũng không trở về nữa, nghe nói y đã bỏ mình ở nơi ấy.
Chuyện này khiến tất cả mọi người đều ngậm miệng.
Mặc Tùng thấy người đáng lẽ phải chết từ lâu xuất hiện trước mắt mình, trừng to mắt như nhìn thấy quỷ.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, chẳng lẽ vì đây là ảo cảnh của Vương Gia nên mới nhìn thấy được Lăng Khanh?
“Ta không phải người được tạo ra bởi ảo cảnh này.”
Lăng Khanh tựa hồ nhìn ra hắn ta đang suy nghĩ gì, sau khi giải thích xong liền lấy từ trong tay áo một chiếc hộp, bên trong có hai hạt châu màu đỏ tròn trịa, đưa cho hắn.
“Mặc Tùng, ngươi giúp ta làm một việc rất cấp bách.”
Mặc Tùng kinh ngạc, nhiều năm đã trôi qua nhưng y vẫn còn nhận ra hắn ta, hắn cúi đầu nhìn đồ vật trong tay.
Hắn ta không biết nó được làm từ thứ gì, toàn bộ hạt châu trong suốt sáng sủa không có một chút tạp chất, những đường hoa văn màu đỏ bên trong càng làm tăng thêm vẻ mỹ lệ thuần khiết của nó.
“Thứ này, ngài muốn thuộc hạ đưa nó cho Vương Gia sao?”
Lăng Khanh gật đầu rồi nói thêm:
“Trước tiên ngươi tới nơi này cứu một người, nếu Quý Thanh Lâm đã đi cứu người rồi thì ngươi không cần đưa thứ này cho nó, nếu nó không đi, sau khi ngươi cứu người đó xong, hãy đến Bình Dương Quan tìm nó, rồi đưa vật này cho nó.”
“Cứu ai?”
Lăng Khanh im lặng một chốc mới trả lời:
“Cứu người đã vào ảo cảnh cùng Quý Thanh Lâm.”
Sau khi nói cho Mặc Trúc biết địa điểm, Lăng Khanh đi đến một vườn đào gần đó, dường như không có ý định đi cùng hắn ta.
Mặc Tùng gọi lớn sau lưng y:
“Nếu ngài chưa chết, sao lại không về thế giới thật bên ngoài?”
Lăng Khanh không ngừng đi về phía trước, bóng dáng trắng tinh kia dần dần biến mất trong vườn hoa đào lớn, không biết từ lúc nào, trong vườn hoa đào lại có thêm một bóng người ẩn hiện, người kia tựa hồ vẫn luôn đợi y ở đó.
Người này có lẽ là nguyên nhân làm Lăng Khanh luôn cô tịch đứng dưới tàng phong đỏ trong nhiều năm. Trong lòng Mặc Tùng sinh ra một ý niệm chắc chắn.
Cả đời này Lăng Khanh sẽ không rời khỏi đây.
Mặc dù nơi này chỉ là một chút hư ảnh mà ảo cảnh đã tạo ra.
Một cơn gió mạnh thổi hàng chục dặm hoa đào đung đưa, giọng điệu của Lăng Khanh chưa bao giờ dịu dàng như thế.
“Với ta mà nói, nơi có y mới là thế giới chân thật nhất.”
“Nơi không có y, ta sẽ không bao giờ đi.”
*
Lúc Hề Khâu rời khỏi thì cuối cùng Tư Nhược Trần cũng an tâm chút ít, nhưng vẫn không kiềm chế được run rẩy cả người.
Vừa rồi giãy giụa đã dùng hết sức lực của y, sau khi nghe ý định của Sở Uyên, y không còn muốn phản kháng nữa.
Chỉ cần không làm chuyện kia với y, thì có làm gì y cũng không quan tâm nữa.
Cho dù chết, y vốn đã không còn gì để lưu luyến, nên cũng không cần sợ.
Cái mạng này đáng lẽ đã chết ở Bình Dương Quan, hoặc là chết ở Túy Hoan Lâu.
Hề Khâu vì lợi dụng y mới cứu y, còn người kia lại vì hứng thú nhất thời mới cứu y.
Không có ai thật sự vì quan tâm y mới cứu y.
Nghe Sở Uyên nói, y biết hắn ta muốn biến y thành mấy kẻ điên, giống như con thú trước mặt.
Tư Nhược Trần bất lực ngẫm nghĩ: Vậy cũng không tệ lắm, có lẽ là kết cục tốt nhất của y.
Mộng Mô phát ra một tiếng gầm giận dữ, rất nhanh lại không còn âm thanh nào nữa, chỉ có tiếng bước chân của Sở Uyên từ phía Mộng Mô truyền tới.
Tư Nhược Trần lặng lẽ chờ đợi.
Y không còn mong đợi ai đó đến cứu mình nữa.
Sở Uyên vươn tay chạm vào mặt y, tháo miếng vải trên mắt y xuống.
“Ngoan thật, yên tâm đi, chỉ đau chút thôi rồi sẽ nhanh chóng hết thôi.”
Một thanh kiếm bạc vung ra với nội công cuồng bạo chém vào cánh cửa, cánh cửa ám thất bị chặt thành từng mảnh, đường kiếm theo đó nhắm thẳng vào đầu Sở Uyên, không hề có ý định tha mạng.
Sở Uyên dùng tốc độ nhanh nhất tránh sang một bên, cố gắng trốn đi, nhưng trên người hắn vẫn có một ít chỗ bị chém trúng.
“Yên tâm đi, ta không ra tay nặng đâu, ngươi sẽ không chết ngay, cứ từ từ mà tận hưởng.”
Ánh mắt Quý Thanh Lâm dừng trên người Tư Nhược Trần, trên người chỉ có khí chất lạnh lùng không bị lây nhiễm, còn cả người thì như đang bị lệ khí bao bọc.
Bộ quần áo trắng trên người hắn đầy máu, có lẽ là giết thẳng một đường tới đây, huyết nhục văng khắp người khiến hắn trông giống như một sát thần.
Trong mắt hắn chỉ có Tư Nhược Trần đang chật vật bị người ta trói nơi đó, thậm chí còn chật vật, nhục nhã hơn lần đó ở Túy Hoan Lâu, không nghĩ cũng biết y đã phải trải qua những chuyện gì.
Tựa như ở giờ khắc này, dù hắn nói câu gì cũng trở nên dư thừa.
Trên người Tư Nhược Trần có bao nhiêu vết thương, thì cũng như từng đó vết dao đâm thẳng vào tim Quý Thanh Lâm.
Nếu như lúc ở Túy Hoan Lâu phải nhìn y chịu vũ nhục đã khiến hắn cực kỳ đau lòng. Vậy thì ngay lúc này, trong lòng bao phủ đầy cảm giác áy náy hối hận tột cùng.
Hệ Thống lần này hiếm có không trách cứ hắn: [Ít ra thì ngài cũng đến rồi, đúng không?”
Đến rồi? Nhưng cũng chậm rồi?
Lúc Tư Nhược Trần nghe thấy giọng nói của Quý Thanh Lâm, phản ứng đầu tiên của y là cảm thấy may mắn vì hắn không đến quá sớm.
Nhưng y vẫn do dự, cuối cùng mới lúng túng hỏi:
“Có phải đệ... lại làm huynh thấy ghê tởm đúng không?”
Quý Thanh Lâm: “......”
Trái tim hắn đau như bị kim đâm chi chít, máu huyết loang lỗ ra ngoài.
Vốn dĩ đó là lời nói để tổn thương y, nhưng bây giờ dường như mọi thứ đã quay trở lại rồi đâm hắn một nhát.
“Không có... đừng nói như thế...”
Hắn cởi áo khoác đắp cho y như lần trước, ôm thật chặt y vào lòng, nhưng lần này bàn tay y không khỏi run rẩy.
“Chờ ta xử lý xong những kẻ này, ta sẽ đưa đệ về nhà.”
Quý Thanh Lâm cởi dây thừng trên người y, cuối cùng mới cởi khăn che mắt ra.
Để lộ đôi mắt sưng húp vì khóc.
Tư Nhược Trần nheo mắt thích ứng với ánh sáng đột ngột, y nhìn xuống quần áo mà hắn đắp mình, y đoán dấu vết bên dưới chắc chắn rất kinh tởm.
Y đẩy rơi tấm áo che trên người, để lộ một vùng da thịt mịn màng chi chít những dấu hôn thâm tím.
Quý Thanh Lâm nhìn đến ngơ người, trong mắt chứa đầy đau xót.
Tư Nhược Trần nhìn hắn, đôi mắt y phảng phất một ánh sáng màu đỏ nhạt.
“Tại sao lại không nhìn? Có phải huynh cũng cảm thấy đệ thật kinh tởm đúng không? Đệ cũng vậy.”
Quý Thanh Lâm há miệng thở dốc, tựa như bây giờ nói gì cũng không đúng.
Chỉ có thể phủ áo choàng lên người y lần nữa.
Tư Nhược Trần đi đến trước mặt Hề Khâu.
Mặc Trúc đã đánh gãy tay chân của gã, vì sợ gã nói bậy cũng cắt luôn đầu lưỡi gã, đang để bên cạnh chờ Quý Thanh Lâm xử lý.
Mặc Trúc nhìn Tư Nhược Trần đi tới y khẽ đánh mắt nhìn Quý Thanh Lâm, thấy hắn không có biểu hiện gì thì thả người ra.
Tư Nhược Trần nói với Mặt Trúc:
“Đưa chủy thủ (dao nhỏ) cho ta.”
Mặc Trúc đưa cho y.
Tư Nhược Trần chuẩn xác nhắm ngay nơi đó của gã mà cắt, Hề Khâu bị cắt đầu lưỡi nhưng tiếng rên la vẫn thảm thiết vô cùng.
Làm xong y kéo đầu Hề Khâu, đôi mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm gã, cho đến lúc Hề Khâu gần phát điên, hai mắt gã vô hồn, nhưng dường như lại phải chịu đựng nỗi đau gấp ngàn lần so với cơn đau vừa rồi.
“Cứ chậm rãi tận thưởng ác mộng mà ta ban cho ngươi, những thứ làm ngươi sợ hãi, khổ hình trên thế gian này đểu sẽ có đầy đủ.”
Quý Thanh Lâm nhìn gã, nhớ tới ngày đó hắn cũng bị kéo vào mộng cảnh như thế này.
Nhưng lúc này hắn không thể truy cứu tiếp nữa, vì những thứ hắn trải qua chỉ là giấc mơ, còn Tư Nhược Trần đều phải nếm trải chân thật.
Đợi Tư Nhược Trần làm xong hết thảy hắn mới đến bên cạnh nói:
“Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Nhưng Tư Nhược Trần lại lùi lại một bước.
“Đệ không đi theo huynh nữa, giờ đệ có năng lực tự bảo vệ mình rồi.”
“Đệ không muốn lại bị huynh vứt bỏ hết lần này tới lần khác.”
Quý Thanh Lâm nhìn bàn tay đông cứng giữa không trung của mình, kiên nhẫn nói: “Ngoan, theo ta về nhà.”
Vẻ mặt Tư Nhược Trần ngày càng chống cự, đôi mắt cũng càng đỏ hơn.
Quý Thanh Lâm nhớ tới đêm y đã hố hắn một vố, đành dùng giọng điệu thỏa hiệp nói: “Được, huynh để đệ đi.”
Nghe hắn nói vậy Tư Nhược Trần thả lỏng cảnh giác quay người định rời đi, nhưng Quý Thanh Lâm đột nhiên bước tới, dùng chuôi kiếm đánh y bất tỉnh, rồi ôm người vào lòng.
“Muốn chạy à? Nằm mơ đi.”
“Mặc Trúc, lôi hai tên này về phủ, đợi ta trở về rồi xử lý sau.”
Mặc Trúc đứng im nhìn thấy mọi chuyện: “......”
“Vâng!”
Vương Gia không hổ là Vương Gia.
*
Lúc Tư Nhược Trần tỉnh dậy thấy mình đang ở phủ Nhiếp Chính Vương, còn đang ngâm mình trong hồ nước mình suýt chết đuối lần trước.
Ở phía đối diện, Quý Thanh Lâm cũng cởi quần áo ngâm mình, chỉ là ánh mắt vẫn không ngừng nhìn y, thấy y tỉnh lại liền cười nói:
“Ta sợ đệ tỉnh dậy liền muốn bỏ chạy, nên cứ canh chừng đệ thế này mãi.”
Hàng mi đen dày như lông quạ của Tư Nhược Trần ướt nước, đôi mắt tựa như có một lớp sương mù.
Y liếc nhìn những vết thương trên cơ thể, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì càng rõ ràng dưới làn nước, nhìn rất chói mắt.
Y đưa tay xoa mạnh, để lại những vết máu chói lóa trên làn da trắng nõn, gần như muốn xé xuống từng mảng da.
Quý Thanh Lâm đau lòng, nắm lấy tay y.
“Đừng chà nữa...”
Tư Nhược Trần ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn hắn.
“Dơ lắm, huynh sẽ không thích, huynh sẽ ghê tởm.”
“Nhưng... đệ không thể chà rửa sạch được...”
Mỗi câu của Tư Nhược Trần đều như đâm chọc vào tim hắn.
Quý Thanh Lâm nghiêng người, cúi đầu hôn lên chỗ đó.
“Không dơ, ta cũng không ghê tởm.”
Những nụ hôn dày đặc rơi xuống khắp nơi, nặng nề đến nhức nhối, dấu ấn Quý Thanh Lâm để lại dần dần che đậy vết bầm kinh người kia.
“Ngoan, huynh giúp đệ che đi.”
Giọng nói của Quý Thanh Lâm vô cùng ôn hòa.
Một ý nghĩ xấu xa xấu xa nảy ra trong lòng Tư Nhược Trần.
“Được thôi, huynh nói không ghê tởm đúng không...”
Y đưa tay choàng cổ Quý Thanh Lâm, kéo hắn xuống dùng sức hôn lên môi hắn.
“Vậy đệ muốn huynh...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.