Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng
Chương 45: Tư Nhược Trần Có Người Mình Thích Ư?
Tị Thế Xuất Trần
13/05/2024
Liễu Dật Hàn từ trên cây nhảy xuống, y mặc áo bào màu lục, phong cách đơn giản, dáng vẻ như một cây trúc cao lớn, thong dong uyển chuyển.
Khuôn mặt y không mang vẻ yêu nghiệt như Tư Nhược Trần, mà mang sự thanh lãnh tao nhã, Quân Tử như Lan*. Cũng không có sát khí cầm quân giết địch như tướng quân bình thường, chỉ là mặt mày có chút sắt bén, mang theo khí chất người lạ chớ đến gần.
(Quân tử như Lan: Các bậc hiền nhân lấy hoa lan làm ẩn dụ cho đức hạnh của quân tử, là ẩn dụ quân tử giống như hoa lan, dù ở nơi suối xa, trong núi sâu non cao, hay gần gũi ở thế nhân, cũng không bao giờ truy cầu sự kính ngưỡng của người khác hay danh vọng.)
Lúc y bước đến, hơi nhướng đầu mày, dường như rất bất ngờ với lời của Tư Nhược Trần.
Quý Thanh Lâm tránh ra phía sau Mặc Tùng.
Hai tay giấu trong ống tay áo, hắn đang suy nghĩ có nên đợi Liễu Dật Hàn đến đây thì tìm cách đánh y bất tỉnh hay không.
Nhưng võ công của Liễu Dật Hàn không hề thấp, nếu thật muốn một chiêu đánh y bất tỉnh có lẽ không khả thi, chỉ cần y hô lên một tiếng thì thân phận của hắn sẽ bị bại lộ.
Kệ đi, cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi.
Quý Thanh Lâm bước ra từ phía sau Mặc Tùng, lao tới trước mặt Liễu Dật Hàn, bịt miệng y lại, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn y.
Liễu Dật Hàn trừng to mắt.
Y vội vàng lùi lại, né được vài lần Quý Thanh Lâm duỗi tay muốn bắt mình, may mà Tư Nhược Trần bận đánh nhau túi bụi bên kia nên không nhìn thấy cảnh này.
Quý Thanh Lâm không dám sử dụng nội lực, sợ làm ồn thì Tư Nhược Trần sẽ biết, nên đơn giản bắt đầu vật lộn với Liễu Dật Hàn.
Điều kỳ lạ là Liễu Dật Hàn cũng không hề vận dụng nội lực, hai người đánh nhau không quan tâm đến chiêu thức, đánh nhau như hai đứa con nít.
Quý Thanh Lâm một lòng một dạ chỉ muốn đánh người kia bất tỉnh.
Còn Liễu Dật Hàn không biết tại sao cũng không đánh trả, mà chỉ chuyên tâm tránh né.
Khi Tư Nhược Trần dọn dẹp xong đám người bên kia, y quay lại liền nhìn thấy hai kẻ này đang đánh nhau một cách cực kỳ ấu trĩ, y sững sờ một lúc rồi nói:
“Hai người làm gì vậy?”
Quý Thanh Lâm còn đang nắm cổ áo Liễu Dật Hàn.
Còn Liễu Dật Hàn thì liều mạng túm tay áo Quý Thanh Lâm, muốn đẩy hắn ra.
Nghe y hỏi, hai người đồng thời quay đầu nhìn.
Nhìn thấy Liễu Dật Hàn mở miệng, Quý Thanh Lâm nghĩ, xong rồi, áo choàng (vỏ bọc) của hắn sắp tiêu rồi, thậm chí hắn đã nghĩ đến sau này chôn cất Liễu Dật Hàn ở đâu luôn rồi.
Liễu Dật Hàn nói: “Đệ đệ bị ta nuông chiều đến hư quá rồi, đang giận dỗi ta, ngươi đừng chê cười.”
Sau đó Liễu Dật Hàn thâm sâu nhìn thoáng qua Quý Thanh Lâm.
Quý Thanh Lâm nhất thời ngơ ngác, không hiểu y có ý gì.
Hắn không nghĩ Liễu Dật Hàn không nhận ra mình, nhưng y cũng không nói ra.
Tại sao y lại làm thế? Hai người họ thực lực ngang nhau, lại có hận thù giết cha, dù nhìn thế nào đi nữa, Liễu Dật Hàn cũng sẽ không giúp hắn bao che lời nói dối này.
Tư Nhược Trần đi đến nhìn Quý Thanh Lâm một cái, rồi nói với Liễu Dật Hàn:
“Liễu tướng quân, đệ đệ ngươi ta giao lại cho ngươi, ta còn có chuyện phải làm, chuyện lúc nãy ta cảm ơn rất nhiều. Có điều ngươi với Sư Phụ ta không hợp nhau, ta cũng muốn giữ khoảng cách với ngươi, chúng ta tách ra ở đây đi.”
Lòng Quý Thanh Lâm nổi lửa lớn.
Sao lúc mi ở chung với Liễu Dư An lại không nhớ chuyện ta với gã không hợp nhau, đến giờ lại nói chuyện này với bọn ta chứ!
Quý Thanh Lâm lập tức bỏ lại Liễu Dật Hàn mà chạy tới chỗ Tư Nhược Trần.
“Không! Đệ muốn đi với huynh!”
Tư Nhược Trần hơi xấu hổ, cũng hơi buồn bực:
“Liễu công tử, xin hãy tự trọng, ngươi đã tìm được đại ca của ngươi, không cần đi theo ta nữa, ta có việc riêng phải làm.”
Nói xong lại muốn bỏ đi.
Quý Thanh Lâm sao có thể để y đi?
Nếu y đi rồi hắn biết tìm y ở đâu chứ?
Đang lúc hắn đang không biết làm gì, Liễu Dật Hàn không hiểu vì sao lại giúp hắn ngăn y lại:
“Hay là chúng ta đi cùng nhau đi, ta muốn vào Thiên Cơ Các, chắc chắn ngươi cũng muốn vào, dù sao ngươi cũng không biết làm sao vào đó, vừa hay ta lại biết, đi cùng nhau sẽ tốt hơn.”
“Huống chi...” Hắn liếc nhìn Quý Thanh Lâm, cười quái dị: “Đệ đệ ta sẽ không dễ dàng buông tha ngươi.”
Tư Nhược Trần suy nghĩ, tuy rằng y có chút hiểu biết về nơi này, nhưng lối vào Thiên Cơ Các y quả thật không biết.
Vì thế y gật đầu: “Được.”
Cuối cùng, y nhìn Quý Thanh Lâm, giơ giơ tay lên.
“Buông tay.”
Quý Thanh Lâm ngoan ngoãn buông tay, đi theo sau đuôi y, cách xa Liễu Dật Hàn một khoảng.
Đùa hả, ai biết thằng cháu kia vui vui lcó đâm mình một phát hay không.
Nhưng Tư Nhược Trần thật sự không thể hiểu nổi:
“Liễu tướng quân, đệ đệ ngươi trước giờ không phải thích ngươi nhất à?”
Liễu Dư An từng than thân với y, nói với y rằng dù gã đối xử rất tốt với tam đệ thế nào, thì đệ đệ gã vẫn thích đại ca Liễu Dật Hàn nhất.
Bây giờ Quý Thanh Lâm biểu hiện như vậy, không trách được y nghi ngờ.
Liễu Dật Hàn nhìn Quý Thanh Lâm đứng sau lưng đang lạnh lùng nhìn mình, bình tĩnh nói:
“Bây giờ nó thích ngươi nhất nên đương nhiên sẽ bám theo ngươi, xưa nay nó luôn như thế.”
Khóe miệng Tư Nhược Trần bất giác giật giật, lạnh nhạt nói:
“Nhưng ta không thích cậu ta.”
Cuối cùng còn nói thêm một câu:
“Ta có người ta thích rồi.”
Quý Thanh Lâm cùng Liễu Dật Hàn đồng thời kinh ngạc nhìn y.
Tư Nhược Trần tưởng câu này đã làm tổn thương người kia, nên lại nói:
“Xin lỗi.”
Liễu Dật Hàn suy nghĩ một chút, mặc dù y ở Bình Dương Quan đã lâu, hiếm khi quay về, nhưng y cũng từng nghe nói chuyện Tư Nhược Trần và Quý Thanh Lâm tranh giành Sở Uyên, y như đột nhiên hiểu ra, gật gật đầu.
“Ngươi ái mộ hắn nhiều năm, trong lòng thật sự không thể dung chứa người khác.” Hắn liếc nhìn Quý Thanh Lâm, tựa hồ có điều gì muốn nói: “Xem ra tình cảm của đệ sắp trở thành phí công rồi.”
Quý Thanh Lâm tựa hồ không nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của y, tại hắn đang bận suy nghĩ:
Vậy mà Tư Nhược Trần lại có người thích ư?
Chắc là không phải Sở Uyên, người cũng đã bị y đá xuống vực sâu rồi, không thể nào là hắn ta được.
Vậy còn ai khác?
Chẳng lẽ là Liễu Dư An? Xem quan hệ của họ trước kia, thì đúng là không phải không có khả năng.
Nhưng Liễu Dư An cũng có người trong lòng mà.
Còn ai nữa nhỉ?
Mặc Tùng? Mặc Trúc? Sở Kỳ?......
Sau khi lượt qua những người hắn biết, lại cảm thấy ai cũng không phải.
Cuối cùng, hắn đột nhiên nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong ảo cảnh, Tư Nhược Trần chán ghét đàn ông như vậy, không khỏi nghĩ theo hướng khác:
Có khi nào y... thích phụ nữ không nhỉ?
Vậy người phụ nữ này là ai?
Hắn nghĩ tới xuất thần không thèm nhìn đường, đâm sầm vào một cái cây, đầu mũi đau xót đến nổi hắn cau mày.
Liễu Dật Hàn nhìn hắn kinh ngạc:
“Ta không biết ngươi lại thích y như thế?”
Tư Nhược Trần cũng rất kinh ngạc, nhìn Quý Thanh Lâm đang buồn bực xoa mũi, chữ tủi thân viết rõ trên mặt, y há miệng thở dốc cuối cùng bất lực nói:
“Thật sự xin lỗi.”
“Cả đời này của ta đã chú định chỉ thích người mà thôi, ta không xứng đáng với tình yêu của ngươi, trên đời này có rất nhiều người tốt, một ngày nào đó ngươi sẽ gặp được người ngươi thích nhiều hơn ta.”
Mũi của Quý Thanh Lâm bị hắn xoa đỏ ửng, có lẽ bị đau đến đầu óc mơ hồ, hoặc có lẽ vì bản thân hắn không thích mà lại bị cự tuyệt, hắn hít một hơi ngẩng đầu dùng đôi mắt mờ mịt nhìn Tư Nhược Trần.
“Huynh nói sau này đệ có thể gặp được người mà đệ thích hơn, vậy còn huynh sao lại không thể chứ? Huynh có thể chú định ai đó, vậy tại sao đệ lại không được?”
Hắn giống như một đứa nhỏ không có kẹo, cứ nắm chặt tay áo người lớn không buông, nằng nặc vòi vĩnh.
“Nhưng ta vĩnh viễn không thể nào thích ngươi, giống như người mãi mãi không thể nào thích ta vậy, chỉ là ta chỉ không muốn ngươi đau khổ như ta.”
Quý Thanh Lâm sửng sốt hồi lâu.
Gì đây? Kẻ nào mắt mù thế hả?
Đồ đệ của hắn tốt cỡ này, không chỉ có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, thiên phú trác tuyệt, có cả thân phận cao quý, vậy mà dám chê?
Hắn xém chút là hét to: Là ai thế? Là cô nương nào mắt kém như thế chứ, để hắn thay một đôi mắt khác cho cô ta!
Nhưng hắn lại không có tư cách hỏi.
Tư Nhược Trần bằng lòng thích ai, bằng lòng vì ai mà sứt đầu mẻ trán, thương tích đầy mình vì ai cũng đều là quyền của y. Có hơi liên quan tới nguyên chủ, còn với hắn thật sự không có tí liên quan.
Hắn hậm hực lau lau mũi, hạ giọng nói:
“Biết rồi.”
Theo như Liễu Dật Hàn và Mặc Tùng nói, họ chỉ có thể đi vào trung tâm khu rừng trước, chỉ còn cách duy nhất đó để vào Thiên Cơ Các.
Màn sương đen tiếp tục bao trùm, thu hẹp vòng tròn ở giữa, những người ban đầu tản ra khắp nơi buộc phải tập trung vào giữ, bắt đầu lần lượt chiến đấu với nhau.
Có Liễu Dật Hàn gia nhập, chiến đấu trở nên dễ dàng hơn.
Kẻ nào dám đến gần, gần như chắc chắn sẽ chết, đa số người nhìn thấy họ đều bỏ chạy, không có người ngu ngốc nào dám tiến lên.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến trung tâm khu rừng, trông thấy một cái hồ trong vắt ở giữa, bên trong có rất nhiều viên minh châu lấp lánh, lên đến hàng nghìn viên, khiến cả mặt hồ gần như tỏa sáng.
Biến cả hồ nước thành một màu lam nhạt.
“Đám minh châu này là gì vậy?”
Mặc Tùng tò mò nhìn chăm chú.
Quý Thanh Lâm vẫn không nói gì, chỉ có Tư Nhược Trần lạnh nhạt nói:
“Giao Châu.”
“À...” Mặc Tùng tỉnh ngộ: “Là nước mắt của Giao Nhân, ta biết thứ này.”
“Không phải.” Tư Nhược Trần bước đến nhìn xuống nhìn những viên minh châu lẳng lặng chìm dưới đáy hồ, ánh mắt bình tĩnh cực kỳ: “Là đôi mắt của Giao Nhân.”
Da gà của Mặc Tùng đều nổi lên hết, hắn ta hét to: “Ai mà biến thái dữ vậy? Móc mắt người ta ném xuống đây? Bao nhiêu đây là móc hết bao nhiêu mắt con người ta chứ?”
“Không nhiều lắm.” Tư Nhược Trần cười khẽ: “Chắc là cũng hơn một nửa tộc Giao Nhân.”
“Dùng mắt giao nhân để tạo dựng một ảo cảnh khổng lồ, tạo ra một thế giới tách biệt để giam cầm Thiên Cơ Các ở chốn này, quả thật là một kế sách thông minh.”
Những người còn lại đều im lặng.
Đặc biệt là Quý Thanh Lâm, hắn hít sâu một hơi hỏi Hệ Thống: [Năm đó thật sự là nguyên chủ đã diệt cả tộc Giao Nhân ư?]
Hệ Thống hơi im lặng rồi nói: [Không sai, người là do hắn giết, nhưng cách làm này không phải phong cách của hắn, là Lăng Khanh dạy hắn, nên tôi cũng không biết có phải Lăng Khanh sai hắn làm không.]
Quý Thanh Lâm nhìn Tư Nhược Trần vẫn luôn lặng lẽ đứng trên bờ hồ nhìn xuống dưới, hắn khó khăn hít một hơi hỏi câu cuối cùng: [Vậy, dưới đáy hồ này, có cha mẹ của Tư Nhược Trần không?]
Hệ Thống: [... tôi không biết nữa, nhưng giờ ngài có thể đổi đạo cụ, nếu ngài muốn thì tôi sẽ dùng để cho nhân vật chính vĩnh viễn quên đi ngày đó, như vậy y sẽ không hận ngài nữa.]
Quý Thanh Lâm cười lạnh: [Hệ Thống, đôi lúc tao thấy mày còn cầm thú hơn cả tao.]
Hệ Thống: [So với việc quên đi thì nhớ rõ từng chuyện đau khổ hơn nhiều, đời người ngắn ngủi, không cần tự làm khổ mình.]
Quý Thanh Lâm không nói gì nữa.
“Ta chỉ biết đường vào Thiên Cơ Các là ở dưới đáy hồ, nhưng những người nhảy xuống dưới vừa chạm vào mặt nước đã ngất xỉu, sau đó chết chìm trong hồ.” Liễu Dật Hàn lắc đầu “Vậy nên nếu muốn vào đó, chúng ta cần phải nghĩ cặn kẽ, làm cách nào để tránh bị ảnh hưởng bởi dòng nước.”
Mặc Tùng nhìn sương mù đen càng ngày càng gần bao vây lấy họ, nhiều người không may bị vướng vào, liền thét thê lương thảm thiết, trong nháy mắt biến thành một quả cầu máu trong không trung, sau đó tiêu tán.
Hắn ta gấp gáp nói: “Không kịp nữa rồi, nghĩ cặn kẽ cái rắm ấy, không thấy được cái đồ chơi kia tới tận đây rồi sao?”
Hắn lo lắng đến mức nhảy dựng lên, nói thật hắn còn sống chưa đủ, hắn không muốn chết đâu.
Hiện tại chỉ có hơn mười người còn sống bị vây quanh bên cạnh hồ, dù nhảy vào hay ở lại đây cũng đều sẽ chết.
Đột nhiên một tiếng “Ùm” vang lên.
Quý Thanh Lâm quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người màu đỏ đã nhảy xuống hồ.
Hắn trừng to mắt, kêu lên một tiếng:
“Tư Nhược Trần.”
Hắn duỗi tay nắm lấy nhưng chỉ nắm được một tàn ảnh lướt qua.
Sau đó, dưới hồ nước xanh thẳm, hắn thấy được một chiếc đuôi cá thật xinh đẹp.
Khuôn mặt y không mang vẻ yêu nghiệt như Tư Nhược Trần, mà mang sự thanh lãnh tao nhã, Quân Tử như Lan*. Cũng không có sát khí cầm quân giết địch như tướng quân bình thường, chỉ là mặt mày có chút sắt bén, mang theo khí chất người lạ chớ đến gần.
(Quân tử như Lan: Các bậc hiền nhân lấy hoa lan làm ẩn dụ cho đức hạnh của quân tử, là ẩn dụ quân tử giống như hoa lan, dù ở nơi suối xa, trong núi sâu non cao, hay gần gũi ở thế nhân, cũng không bao giờ truy cầu sự kính ngưỡng của người khác hay danh vọng.)
Lúc y bước đến, hơi nhướng đầu mày, dường như rất bất ngờ với lời của Tư Nhược Trần.
Quý Thanh Lâm tránh ra phía sau Mặc Tùng.
Hai tay giấu trong ống tay áo, hắn đang suy nghĩ có nên đợi Liễu Dật Hàn đến đây thì tìm cách đánh y bất tỉnh hay không.
Nhưng võ công của Liễu Dật Hàn không hề thấp, nếu thật muốn một chiêu đánh y bất tỉnh có lẽ không khả thi, chỉ cần y hô lên một tiếng thì thân phận của hắn sẽ bị bại lộ.
Kệ đi, cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi.
Quý Thanh Lâm bước ra từ phía sau Mặc Tùng, lao tới trước mặt Liễu Dật Hàn, bịt miệng y lại, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn y.
Liễu Dật Hàn trừng to mắt.
Y vội vàng lùi lại, né được vài lần Quý Thanh Lâm duỗi tay muốn bắt mình, may mà Tư Nhược Trần bận đánh nhau túi bụi bên kia nên không nhìn thấy cảnh này.
Quý Thanh Lâm không dám sử dụng nội lực, sợ làm ồn thì Tư Nhược Trần sẽ biết, nên đơn giản bắt đầu vật lộn với Liễu Dật Hàn.
Điều kỳ lạ là Liễu Dật Hàn cũng không hề vận dụng nội lực, hai người đánh nhau không quan tâm đến chiêu thức, đánh nhau như hai đứa con nít.
Quý Thanh Lâm một lòng một dạ chỉ muốn đánh người kia bất tỉnh.
Còn Liễu Dật Hàn không biết tại sao cũng không đánh trả, mà chỉ chuyên tâm tránh né.
Khi Tư Nhược Trần dọn dẹp xong đám người bên kia, y quay lại liền nhìn thấy hai kẻ này đang đánh nhau một cách cực kỳ ấu trĩ, y sững sờ một lúc rồi nói:
“Hai người làm gì vậy?”
Quý Thanh Lâm còn đang nắm cổ áo Liễu Dật Hàn.
Còn Liễu Dật Hàn thì liều mạng túm tay áo Quý Thanh Lâm, muốn đẩy hắn ra.
Nghe y hỏi, hai người đồng thời quay đầu nhìn.
Nhìn thấy Liễu Dật Hàn mở miệng, Quý Thanh Lâm nghĩ, xong rồi, áo choàng (vỏ bọc) của hắn sắp tiêu rồi, thậm chí hắn đã nghĩ đến sau này chôn cất Liễu Dật Hàn ở đâu luôn rồi.
Liễu Dật Hàn nói: “Đệ đệ bị ta nuông chiều đến hư quá rồi, đang giận dỗi ta, ngươi đừng chê cười.”
Sau đó Liễu Dật Hàn thâm sâu nhìn thoáng qua Quý Thanh Lâm.
Quý Thanh Lâm nhất thời ngơ ngác, không hiểu y có ý gì.
Hắn không nghĩ Liễu Dật Hàn không nhận ra mình, nhưng y cũng không nói ra.
Tại sao y lại làm thế? Hai người họ thực lực ngang nhau, lại có hận thù giết cha, dù nhìn thế nào đi nữa, Liễu Dật Hàn cũng sẽ không giúp hắn bao che lời nói dối này.
Tư Nhược Trần đi đến nhìn Quý Thanh Lâm một cái, rồi nói với Liễu Dật Hàn:
“Liễu tướng quân, đệ đệ ngươi ta giao lại cho ngươi, ta còn có chuyện phải làm, chuyện lúc nãy ta cảm ơn rất nhiều. Có điều ngươi với Sư Phụ ta không hợp nhau, ta cũng muốn giữ khoảng cách với ngươi, chúng ta tách ra ở đây đi.”
Lòng Quý Thanh Lâm nổi lửa lớn.
Sao lúc mi ở chung với Liễu Dư An lại không nhớ chuyện ta với gã không hợp nhau, đến giờ lại nói chuyện này với bọn ta chứ!
Quý Thanh Lâm lập tức bỏ lại Liễu Dật Hàn mà chạy tới chỗ Tư Nhược Trần.
“Không! Đệ muốn đi với huynh!”
Tư Nhược Trần hơi xấu hổ, cũng hơi buồn bực:
“Liễu công tử, xin hãy tự trọng, ngươi đã tìm được đại ca của ngươi, không cần đi theo ta nữa, ta có việc riêng phải làm.”
Nói xong lại muốn bỏ đi.
Quý Thanh Lâm sao có thể để y đi?
Nếu y đi rồi hắn biết tìm y ở đâu chứ?
Đang lúc hắn đang không biết làm gì, Liễu Dật Hàn không hiểu vì sao lại giúp hắn ngăn y lại:
“Hay là chúng ta đi cùng nhau đi, ta muốn vào Thiên Cơ Các, chắc chắn ngươi cũng muốn vào, dù sao ngươi cũng không biết làm sao vào đó, vừa hay ta lại biết, đi cùng nhau sẽ tốt hơn.”
“Huống chi...” Hắn liếc nhìn Quý Thanh Lâm, cười quái dị: “Đệ đệ ta sẽ không dễ dàng buông tha ngươi.”
Tư Nhược Trần suy nghĩ, tuy rằng y có chút hiểu biết về nơi này, nhưng lối vào Thiên Cơ Các y quả thật không biết.
Vì thế y gật đầu: “Được.”
Cuối cùng, y nhìn Quý Thanh Lâm, giơ giơ tay lên.
“Buông tay.”
Quý Thanh Lâm ngoan ngoãn buông tay, đi theo sau đuôi y, cách xa Liễu Dật Hàn một khoảng.
Đùa hả, ai biết thằng cháu kia vui vui lcó đâm mình một phát hay không.
Nhưng Tư Nhược Trần thật sự không thể hiểu nổi:
“Liễu tướng quân, đệ đệ ngươi trước giờ không phải thích ngươi nhất à?”
Liễu Dư An từng than thân với y, nói với y rằng dù gã đối xử rất tốt với tam đệ thế nào, thì đệ đệ gã vẫn thích đại ca Liễu Dật Hàn nhất.
Bây giờ Quý Thanh Lâm biểu hiện như vậy, không trách được y nghi ngờ.
Liễu Dật Hàn nhìn Quý Thanh Lâm đứng sau lưng đang lạnh lùng nhìn mình, bình tĩnh nói:
“Bây giờ nó thích ngươi nhất nên đương nhiên sẽ bám theo ngươi, xưa nay nó luôn như thế.”
Khóe miệng Tư Nhược Trần bất giác giật giật, lạnh nhạt nói:
“Nhưng ta không thích cậu ta.”
Cuối cùng còn nói thêm một câu:
“Ta có người ta thích rồi.”
Quý Thanh Lâm cùng Liễu Dật Hàn đồng thời kinh ngạc nhìn y.
Tư Nhược Trần tưởng câu này đã làm tổn thương người kia, nên lại nói:
“Xin lỗi.”
Liễu Dật Hàn suy nghĩ một chút, mặc dù y ở Bình Dương Quan đã lâu, hiếm khi quay về, nhưng y cũng từng nghe nói chuyện Tư Nhược Trần và Quý Thanh Lâm tranh giành Sở Uyên, y như đột nhiên hiểu ra, gật gật đầu.
“Ngươi ái mộ hắn nhiều năm, trong lòng thật sự không thể dung chứa người khác.” Hắn liếc nhìn Quý Thanh Lâm, tựa hồ có điều gì muốn nói: “Xem ra tình cảm của đệ sắp trở thành phí công rồi.”
Quý Thanh Lâm tựa hồ không nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của y, tại hắn đang bận suy nghĩ:
Vậy mà Tư Nhược Trần lại có người thích ư?
Chắc là không phải Sở Uyên, người cũng đã bị y đá xuống vực sâu rồi, không thể nào là hắn ta được.
Vậy còn ai khác?
Chẳng lẽ là Liễu Dư An? Xem quan hệ của họ trước kia, thì đúng là không phải không có khả năng.
Nhưng Liễu Dư An cũng có người trong lòng mà.
Còn ai nữa nhỉ?
Mặc Tùng? Mặc Trúc? Sở Kỳ?......
Sau khi lượt qua những người hắn biết, lại cảm thấy ai cũng không phải.
Cuối cùng, hắn đột nhiên nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong ảo cảnh, Tư Nhược Trần chán ghét đàn ông như vậy, không khỏi nghĩ theo hướng khác:
Có khi nào y... thích phụ nữ không nhỉ?
Vậy người phụ nữ này là ai?
Hắn nghĩ tới xuất thần không thèm nhìn đường, đâm sầm vào một cái cây, đầu mũi đau xót đến nổi hắn cau mày.
Liễu Dật Hàn nhìn hắn kinh ngạc:
“Ta không biết ngươi lại thích y như thế?”
Tư Nhược Trần cũng rất kinh ngạc, nhìn Quý Thanh Lâm đang buồn bực xoa mũi, chữ tủi thân viết rõ trên mặt, y há miệng thở dốc cuối cùng bất lực nói:
“Thật sự xin lỗi.”
“Cả đời này của ta đã chú định chỉ thích người mà thôi, ta không xứng đáng với tình yêu của ngươi, trên đời này có rất nhiều người tốt, một ngày nào đó ngươi sẽ gặp được người ngươi thích nhiều hơn ta.”
Mũi của Quý Thanh Lâm bị hắn xoa đỏ ửng, có lẽ bị đau đến đầu óc mơ hồ, hoặc có lẽ vì bản thân hắn không thích mà lại bị cự tuyệt, hắn hít một hơi ngẩng đầu dùng đôi mắt mờ mịt nhìn Tư Nhược Trần.
“Huynh nói sau này đệ có thể gặp được người mà đệ thích hơn, vậy còn huynh sao lại không thể chứ? Huynh có thể chú định ai đó, vậy tại sao đệ lại không được?”
Hắn giống như một đứa nhỏ không có kẹo, cứ nắm chặt tay áo người lớn không buông, nằng nặc vòi vĩnh.
“Nhưng ta vĩnh viễn không thể nào thích ngươi, giống như người mãi mãi không thể nào thích ta vậy, chỉ là ta chỉ không muốn ngươi đau khổ như ta.”
Quý Thanh Lâm sửng sốt hồi lâu.
Gì đây? Kẻ nào mắt mù thế hả?
Đồ đệ của hắn tốt cỡ này, không chỉ có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, thiên phú trác tuyệt, có cả thân phận cao quý, vậy mà dám chê?
Hắn xém chút là hét to: Là ai thế? Là cô nương nào mắt kém như thế chứ, để hắn thay một đôi mắt khác cho cô ta!
Nhưng hắn lại không có tư cách hỏi.
Tư Nhược Trần bằng lòng thích ai, bằng lòng vì ai mà sứt đầu mẻ trán, thương tích đầy mình vì ai cũng đều là quyền của y. Có hơi liên quan tới nguyên chủ, còn với hắn thật sự không có tí liên quan.
Hắn hậm hực lau lau mũi, hạ giọng nói:
“Biết rồi.”
Theo như Liễu Dật Hàn và Mặc Tùng nói, họ chỉ có thể đi vào trung tâm khu rừng trước, chỉ còn cách duy nhất đó để vào Thiên Cơ Các.
Màn sương đen tiếp tục bao trùm, thu hẹp vòng tròn ở giữa, những người ban đầu tản ra khắp nơi buộc phải tập trung vào giữ, bắt đầu lần lượt chiến đấu với nhau.
Có Liễu Dật Hàn gia nhập, chiến đấu trở nên dễ dàng hơn.
Kẻ nào dám đến gần, gần như chắc chắn sẽ chết, đa số người nhìn thấy họ đều bỏ chạy, không có người ngu ngốc nào dám tiến lên.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến trung tâm khu rừng, trông thấy một cái hồ trong vắt ở giữa, bên trong có rất nhiều viên minh châu lấp lánh, lên đến hàng nghìn viên, khiến cả mặt hồ gần như tỏa sáng.
Biến cả hồ nước thành một màu lam nhạt.
“Đám minh châu này là gì vậy?”
Mặc Tùng tò mò nhìn chăm chú.
Quý Thanh Lâm vẫn không nói gì, chỉ có Tư Nhược Trần lạnh nhạt nói:
“Giao Châu.”
“À...” Mặc Tùng tỉnh ngộ: “Là nước mắt của Giao Nhân, ta biết thứ này.”
“Không phải.” Tư Nhược Trần bước đến nhìn xuống nhìn những viên minh châu lẳng lặng chìm dưới đáy hồ, ánh mắt bình tĩnh cực kỳ: “Là đôi mắt của Giao Nhân.”
Da gà của Mặc Tùng đều nổi lên hết, hắn ta hét to: “Ai mà biến thái dữ vậy? Móc mắt người ta ném xuống đây? Bao nhiêu đây là móc hết bao nhiêu mắt con người ta chứ?”
“Không nhiều lắm.” Tư Nhược Trần cười khẽ: “Chắc là cũng hơn một nửa tộc Giao Nhân.”
“Dùng mắt giao nhân để tạo dựng một ảo cảnh khổng lồ, tạo ra một thế giới tách biệt để giam cầm Thiên Cơ Các ở chốn này, quả thật là một kế sách thông minh.”
Những người còn lại đều im lặng.
Đặc biệt là Quý Thanh Lâm, hắn hít sâu một hơi hỏi Hệ Thống: [Năm đó thật sự là nguyên chủ đã diệt cả tộc Giao Nhân ư?]
Hệ Thống hơi im lặng rồi nói: [Không sai, người là do hắn giết, nhưng cách làm này không phải phong cách của hắn, là Lăng Khanh dạy hắn, nên tôi cũng không biết có phải Lăng Khanh sai hắn làm không.]
Quý Thanh Lâm nhìn Tư Nhược Trần vẫn luôn lặng lẽ đứng trên bờ hồ nhìn xuống dưới, hắn khó khăn hít một hơi hỏi câu cuối cùng: [Vậy, dưới đáy hồ này, có cha mẹ của Tư Nhược Trần không?]
Hệ Thống: [... tôi không biết nữa, nhưng giờ ngài có thể đổi đạo cụ, nếu ngài muốn thì tôi sẽ dùng để cho nhân vật chính vĩnh viễn quên đi ngày đó, như vậy y sẽ không hận ngài nữa.]
Quý Thanh Lâm cười lạnh: [Hệ Thống, đôi lúc tao thấy mày còn cầm thú hơn cả tao.]
Hệ Thống: [So với việc quên đi thì nhớ rõ từng chuyện đau khổ hơn nhiều, đời người ngắn ngủi, không cần tự làm khổ mình.]
Quý Thanh Lâm không nói gì nữa.
“Ta chỉ biết đường vào Thiên Cơ Các là ở dưới đáy hồ, nhưng những người nhảy xuống dưới vừa chạm vào mặt nước đã ngất xỉu, sau đó chết chìm trong hồ.” Liễu Dật Hàn lắc đầu “Vậy nên nếu muốn vào đó, chúng ta cần phải nghĩ cặn kẽ, làm cách nào để tránh bị ảnh hưởng bởi dòng nước.”
Mặc Tùng nhìn sương mù đen càng ngày càng gần bao vây lấy họ, nhiều người không may bị vướng vào, liền thét thê lương thảm thiết, trong nháy mắt biến thành một quả cầu máu trong không trung, sau đó tiêu tán.
Hắn ta gấp gáp nói: “Không kịp nữa rồi, nghĩ cặn kẽ cái rắm ấy, không thấy được cái đồ chơi kia tới tận đây rồi sao?”
Hắn lo lắng đến mức nhảy dựng lên, nói thật hắn còn sống chưa đủ, hắn không muốn chết đâu.
Hiện tại chỉ có hơn mười người còn sống bị vây quanh bên cạnh hồ, dù nhảy vào hay ở lại đây cũng đều sẽ chết.
Đột nhiên một tiếng “Ùm” vang lên.
Quý Thanh Lâm quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người màu đỏ đã nhảy xuống hồ.
Hắn trừng to mắt, kêu lên một tiếng:
“Tư Nhược Trần.”
Hắn duỗi tay nắm lấy nhưng chỉ nắm được một tàn ảnh lướt qua.
Sau đó, dưới hồ nước xanh thẳm, hắn thấy được một chiếc đuôi cá thật xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.