Chương 6: Ngày giỗ của Giang Linh
Yamate Aki
19/01/2024
Thanh Khuê lái xe chở cô công chúa nhỏ tới trường, rồi ghé ngang qua siêu thị mua một ít thức ăn, xong lại một mạch chạy tới biệt thự Thiên gia.
Kể từ lúc Thiên Tử Phong kiên quyết đòi dắt cô ra ngoài ở riêng khoảng cách giữa cô và mẹ chồng càng lúc càng xa cách. Dạo trước lúc còn mang Nguyệt Dung trong bụng cô khá hạn chế lui tới Thiên gia, một phần vì anh lo lắng không cho phép cô đi tới đi lui một mình, một phần vì Thanh Khuê có cảm giác mẹ chồng không thích cô cho lắm chỉ sợ nếu cô có chủ động gặp bà thì lại làm cho bà khó chịu, chỉ có vài dịp Thiên Tử Phong về nhà mới dẫn cô theo, còn những ngày khác cũng chưa từng gặp mặt.
Cho đến khi sinh Thiên Nguyệt Dung mẹ chồng tuy vẫn còn lạnh nhạt nhưng ít nhiều cũng vì Nguyệt Dung bà mới chịu hoà hợp với cô thử một lần. Mấy ngày nay, sau khi đưa con gái tới trường xong cô đều ghé ngang qua Thiên gia ngồi tán gẫu đôi chuyện với cả nhà, coi như cô chủ động để thu ngắn khoảng cách.
“Chị hai.”
Cô bước vào trong nhà người đầu tiên cô gặp là người chị dâu - An Ngọc.
“Ủa, em không dẫn Nguyệt Dung tới chơi à?” An Ngọc không trông thấy bóng dáng tinh nghịch của Nguyệt Dung thì liền hỏi.
Cô xách tay chị An Ngọc bước vào phòng khách, vừa đi vừa nói: “Nay chỉ mới là thứ ba con bé còn phải đi học, chị quên rồi sao?”
“À xém tí thì chị quên mất.”
Hai người ngồi vào ghế, Thanh Khuê vươn người chu đáo rót hai tách trà cho hai chị em, cô quay sang lại cảm giác thấy hôm nay chị An Ngọc không mấy gì vui vẻ.
“Chị, chị có chuyện gì buồn sao?”
Là người nhà với nhau bao nhiêu năm nay An Ngọc nghe thấy Thanh Khuê hỏi vậy cũng không lấy gì làm lạ. Nếu cô đã phát hiện ra thì An Ngọc cũng không tốn công giấu giếm làm chi.
“Hôm nay, là ngày giỗ của Giang Linh.” Giọng nói đều đều man mác sự đau lòng phát ra từ chị An Ngọc.
Phút chốc tâm trạng Thanh Khuê không rõ vì sao cũng trùng xuống vô cùng nặng nề.
Giang Linh là em gái ruột của chị An Ngọc, cách đây ba năm về trước không may ra đi vì một vụ tai nạn thảm khốc. Sự ra đi quá đỗi bất ngờ của Giang Linh là sự mất mát quá lớn đối với An Ngọc. Cứ mỗi năm tới ngày giỗ của Giang Linh chị ấy đều nhớ đến hình ảnh của cô em gái nhỏ, rồi lại tự trách bản thân vì không bảo vệ Giang Linh một cách trọn vẹn.
Từ trước đến nay Thanh Khuê không giỏi trong việc động viên ai đó. Cô thở dài một hơi, vỗ vỗ nhẹ vài cái lên vai An Ngọc như một lời an ủi.
“Để em đi thắp cho cô ấy một nén nhang.”
Thanh Khuê rời khỏi phòng khách, tiến thẳng tới phòng thờ ở phía sau dinh thự Thiên gia.
Cô định mở cửa bước vào trong nhưng loáng thoáng lại nghe được một cuộc trò chuyện ở bên trong phòng.
“Giang Linh, bác nhớ con lắm.”
Giọng nói quen thuộc của mẹ chồng vang lên ngay sau cánh cửa khép hờ.
“Bác à, bác đừng đau buồn quá đà mà tổn hại tới sức khỏe.”
Giọng nói của một cô gái lạ lên tiếng an ủi mẹ chồng cô.
Bà lau nước mắt ngay trên khoé mắt, gượng cười cho có lệ.
“Haizzz! Nghĩ kỹ cũng thật tội nghiệp cho Giang Linh... Cả cũng tội nghiệp cho con trai bác.”
Nghe đến đây bất giác Thanh Khuê giật mình một cái khi nghe thấy cô gái kia có nhắc đến chồng mình, cô càng im lặng lắng tai nghe lấy cuộc nói chuyện bên trong.
“Nếu như Giang Linh còn sống chắc hẳn bây giờ cô ấy đã cùng với anh Tử Phong sống vui vẻ, hạnh phúc bên cạnh con cái. Chỉ trách số phận Giang Linh quá bi đát, gần sát ngày cưới lại bị...”
Nói tới đây cả hai người ở trong phòng đều không kiềm được nước mắt.
“Nhưng con vẫn không hiểu tại sao...tại sao anh Tử Phong muốn cưới Giang Linh, nói yêu cô ấy nhưng cuối cùng Giang Linh vừa mới mất chưa được bao lâu Tử Phong lại nằng nặc đòi cưới cô gái khác? Lại còn có con nữa chứ.”
Thanh Khuê bất chợt ôm chặt lấy lòng ngực trái.
Hoá ra cô không chỉ là sự cố mà còn là kẻ đến sau.
Thanh Khuê cố gắng hít thở sâu, tâm trạng của cô không hiểu sao lại tuột dốc không phanh, cô không vào thắp cho Giang Linh một nén nhang như lời đã nói mà phi xe thẳng về nhà.
...
*Xèo...Xèo...Xèo*
Thanh Khuê nhanh tay đảo nhanh món cải xào thịt, sau đó cho hết ra đĩa.
“Nguyệt Dung, ra ăn cơm nè con.”
Cô công chúa nhỏ lon ton từ phòng khách chạy ra, cô bé ngồi ngay ngắn trên ghế, thèm thuồng nhìn chăm chăm vào mấy món hấp dẫn được Thanh Khuê sắp xếp ngay ngắn trên bàn.
“Mẹ, cha không về ăn chung với mẹ con mình sao?” Nguyệt Dung hỏi.
Thanh Khuê kéo ghế ngồi vào bàn, cô gắp cho Nguyệt Dung một ít thịt, một ít rau rồi mới trả lời “Cha con bây giờ đang bận ký hợp đồng với một đối tác lớn. Chắc phải vài ngày sau cha con mới về nhà ăn cơm chung với mẹ con mình được.”
Nguyệt Dung rất hiểu chuyện, nghe mẹ nói vậy xong cô bé cũng không hỏi gì thêm, tập trung chuyên môn vào việc lấp đầy bao tử.
Ăn xong cô dọn hết đống chén dĩa, còn Nguyệt Dung thì vào phòng làm bài tập về nhà, xong xuôi đúng tám giờ rưỡi bèn ý thức trèo lên giường ngủ sớm để mai còn thức sớm đi học.
Thanh Khuê ngồi thẩn thờ trên ghế sofa, suy tư nghĩ ngợi về cuộc nói chuyện giữa mẹ chồng và cô gái lạ mặt kia.
Cô tự hỏi liệu Thiên Tử Phong đã bao giờ cảm thấy hối hận khi quyết định cưới cô về làm vợ hay chưa?
Kể từ lúc Thiên Tử Phong kiên quyết đòi dắt cô ra ngoài ở riêng khoảng cách giữa cô và mẹ chồng càng lúc càng xa cách. Dạo trước lúc còn mang Nguyệt Dung trong bụng cô khá hạn chế lui tới Thiên gia, một phần vì anh lo lắng không cho phép cô đi tới đi lui một mình, một phần vì Thanh Khuê có cảm giác mẹ chồng không thích cô cho lắm chỉ sợ nếu cô có chủ động gặp bà thì lại làm cho bà khó chịu, chỉ có vài dịp Thiên Tử Phong về nhà mới dẫn cô theo, còn những ngày khác cũng chưa từng gặp mặt.
Cho đến khi sinh Thiên Nguyệt Dung mẹ chồng tuy vẫn còn lạnh nhạt nhưng ít nhiều cũng vì Nguyệt Dung bà mới chịu hoà hợp với cô thử một lần. Mấy ngày nay, sau khi đưa con gái tới trường xong cô đều ghé ngang qua Thiên gia ngồi tán gẫu đôi chuyện với cả nhà, coi như cô chủ động để thu ngắn khoảng cách.
“Chị hai.”
Cô bước vào trong nhà người đầu tiên cô gặp là người chị dâu - An Ngọc.
“Ủa, em không dẫn Nguyệt Dung tới chơi à?” An Ngọc không trông thấy bóng dáng tinh nghịch của Nguyệt Dung thì liền hỏi.
Cô xách tay chị An Ngọc bước vào phòng khách, vừa đi vừa nói: “Nay chỉ mới là thứ ba con bé còn phải đi học, chị quên rồi sao?”
“À xém tí thì chị quên mất.”
Hai người ngồi vào ghế, Thanh Khuê vươn người chu đáo rót hai tách trà cho hai chị em, cô quay sang lại cảm giác thấy hôm nay chị An Ngọc không mấy gì vui vẻ.
“Chị, chị có chuyện gì buồn sao?”
Là người nhà với nhau bao nhiêu năm nay An Ngọc nghe thấy Thanh Khuê hỏi vậy cũng không lấy gì làm lạ. Nếu cô đã phát hiện ra thì An Ngọc cũng không tốn công giấu giếm làm chi.
“Hôm nay, là ngày giỗ của Giang Linh.” Giọng nói đều đều man mác sự đau lòng phát ra từ chị An Ngọc.
Phút chốc tâm trạng Thanh Khuê không rõ vì sao cũng trùng xuống vô cùng nặng nề.
Giang Linh là em gái ruột của chị An Ngọc, cách đây ba năm về trước không may ra đi vì một vụ tai nạn thảm khốc. Sự ra đi quá đỗi bất ngờ của Giang Linh là sự mất mát quá lớn đối với An Ngọc. Cứ mỗi năm tới ngày giỗ của Giang Linh chị ấy đều nhớ đến hình ảnh của cô em gái nhỏ, rồi lại tự trách bản thân vì không bảo vệ Giang Linh một cách trọn vẹn.
Từ trước đến nay Thanh Khuê không giỏi trong việc động viên ai đó. Cô thở dài một hơi, vỗ vỗ nhẹ vài cái lên vai An Ngọc như một lời an ủi.
“Để em đi thắp cho cô ấy một nén nhang.”
Thanh Khuê rời khỏi phòng khách, tiến thẳng tới phòng thờ ở phía sau dinh thự Thiên gia.
Cô định mở cửa bước vào trong nhưng loáng thoáng lại nghe được một cuộc trò chuyện ở bên trong phòng.
“Giang Linh, bác nhớ con lắm.”
Giọng nói quen thuộc của mẹ chồng vang lên ngay sau cánh cửa khép hờ.
“Bác à, bác đừng đau buồn quá đà mà tổn hại tới sức khỏe.”
Giọng nói của một cô gái lạ lên tiếng an ủi mẹ chồng cô.
Bà lau nước mắt ngay trên khoé mắt, gượng cười cho có lệ.
“Haizzz! Nghĩ kỹ cũng thật tội nghiệp cho Giang Linh... Cả cũng tội nghiệp cho con trai bác.”
Nghe đến đây bất giác Thanh Khuê giật mình một cái khi nghe thấy cô gái kia có nhắc đến chồng mình, cô càng im lặng lắng tai nghe lấy cuộc nói chuyện bên trong.
“Nếu như Giang Linh còn sống chắc hẳn bây giờ cô ấy đã cùng với anh Tử Phong sống vui vẻ, hạnh phúc bên cạnh con cái. Chỉ trách số phận Giang Linh quá bi đát, gần sát ngày cưới lại bị...”
Nói tới đây cả hai người ở trong phòng đều không kiềm được nước mắt.
“Nhưng con vẫn không hiểu tại sao...tại sao anh Tử Phong muốn cưới Giang Linh, nói yêu cô ấy nhưng cuối cùng Giang Linh vừa mới mất chưa được bao lâu Tử Phong lại nằng nặc đòi cưới cô gái khác? Lại còn có con nữa chứ.”
Thanh Khuê bất chợt ôm chặt lấy lòng ngực trái.
Hoá ra cô không chỉ là sự cố mà còn là kẻ đến sau.
Thanh Khuê cố gắng hít thở sâu, tâm trạng của cô không hiểu sao lại tuột dốc không phanh, cô không vào thắp cho Giang Linh một nén nhang như lời đã nói mà phi xe thẳng về nhà.
...
*Xèo...Xèo...Xèo*
Thanh Khuê nhanh tay đảo nhanh món cải xào thịt, sau đó cho hết ra đĩa.
“Nguyệt Dung, ra ăn cơm nè con.”
Cô công chúa nhỏ lon ton từ phòng khách chạy ra, cô bé ngồi ngay ngắn trên ghế, thèm thuồng nhìn chăm chăm vào mấy món hấp dẫn được Thanh Khuê sắp xếp ngay ngắn trên bàn.
“Mẹ, cha không về ăn chung với mẹ con mình sao?” Nguyệt Dung hỏi.
Thanh Khuê kéo ghế ngồi vào bàn, cô gắp cho Nguyệt Dung một ít thịt, một ít rau rồi mới trả lời “Cha con bây giờ đang bận ký hợp đồng với một đối tác lớn. Chắc phải vài ngày sau cha con mới về nhà ăn cơm chung với mẹ con mình được.”
Nguyệt Dung rất hiểu chuyện, nghe mẹ nói vậy xong cô bé cũng không hỏi gì thêm, tập trung chuyên môn vào việc lấp đầy bao tử.
Ăn xong cô dọn hết đống chén dĩa, còn Nguyệt Dung thì vào phòng làm bài tập về nhà, xong xuôi đúng tám giờ rưỡi bèn ý thức trèo lên giường ngủ sớm để mai còn thức sớm đi học.
Thanh Khuê ngồi thẩn thờ trên ghế sofa, suy tư nghĩ ngợi về cuộc nói chuyện giữa mẹ chồng và cô gái lạ mặt kia.
Cô tự hỏi liệu Thiên Tử Phong đã bao giờ cảm thấy hối hận khi quyết định cưới cô về làm vợ hay chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.