Cùng Anh Chồng Bá Đạo Chiến Tranh Lạnh

Chương 7: Chương 2.4

Y Phương

25/05/2016

Khương Lai rất ít khi ra ngoài, lần này ra ngoài còn có ý nghĩa lớn hơn những lần trước đây, có lẽ bởi vì tính cách cô lạnh nhạt, rất ít bạn bè thân thiết, đôi khi cũng có bạn rủ cô ra ngoài chơi, nhưng cô lo lắng cho cha ở nhà ăn uống không cẩn thận nên luôn từ chối không lí do.

Mà cái người gọi là cha kia lại cố tình là một nhà thiết kế rất kén ăn,hứng thú mỗi ngày là làm sao đấu khẩu cùng con gái để được ngủ nướng thêm một chút.

Khó được có ngày không có vướng bận gì có thể ra ngoài, lại cóTả Thiên đi cùng, tâm tình Khương Lai giống như được ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu qua, sáng lấp lánh .

Tả Thiên cũng không quên ở trên khuôn mặt lạnh nhạt của cô nhóc tìm thú vui mới.

"Ăn kem phải dùng mũi để cảm nhận vị ngọt mát lành, như thế mới vui thích."

"Đi trên đường ngẫu nhiên phải dùng cả tay và chân để nhận biết thứ mới,như vậy mới giúp mở mang đầu óc.”

"Khi rảnh rỗi cũng có thể tán gẫu cùng người khác, cậu sẽ phát hiện qua bóng hình của một người cũng có thể nói lên một vài điều về vận mệnh của người đó!."

Khương Lai rõ ràng là cô bé thông minh, nhưng lại đối với những câu nói đùa của Tả Thiên lại rất tin tưởng ,không chút nghi ngờ, Tả Thiên im lặng chống cằm nhìn Khương Lai ăn kem bị dính lên mép cùng mũi, rốt cục nhịn không được cười ha hả.

"Sao vậy?" Hoàn toàn không biết mình bị trêu đùa, Khương Lai quay sang nhìn Tả Thiên.

Tả Thiên cười đến đau bụng :"Khương Lai ,hiện giờ cậu rất đáng yêu!."

Khương Lai nghiêm túc phản bác, "Tôi lúc khác không đáng yêu sao!" Cô chính là người duy nhất khi nói chuyện luôn mang khuôn mặt lạnh lùng.

Tả Thiên sửng sốt một hồi, Khương Lai đã thành công làm cho cậu cười té ghế.

Mà Khương Lai vươn đầu lưỡi liếm vết kem trên mũi, hương vị ấy,rất ngọt.

Tối hôm đó Tả Thiên tắm rửa xong đi ra, Khương Lai ngồi ở bên giường nhìn cậu , hai chân cô tinh tế đu đưa lúc ẩn lúc hiện, như được chạm từ ngọc mà thành.

"Ngày mai chúng ta câu cá đi?"



Tả Thiên ngơ ngẩn: "Câu cá?"

Khương Lai lắc lắc chân mình: "Tôi gần đây vẫn đi giầy thể thao."

Tả Thiên cúi đầu, lúc này mới phát hiện phía trên đầu giường có một đôi giày chơi bóng, có lẽ bởi vì cậu quá mức chú ý đến biểu tình biến hóa của Khương Lai nên không có chú ý tới giầy của cô.

"Cũng tốt." Không thể ngờ cô còn nhớ rõ cậu nói hươu nói vượn, cô nhóc này rốt cuộc muốn cho cậu bao nhiêu kinh hỉ đây, chỉ là...... Tả Thiên gãi gãi đầu :"Chúng ta sau hãy nói, ngày mai tôi muốn rời Đài Bắc."

"Ngày mai?"

Khương Lai có chút phản ứng không kịp, ngơ ngác nhìn thiếu niên lười biếng cầm máy sấy đưa đưa cho cô: "Đúng rồi, chỉ chớp mắt đã qua năm ngày rồi, thời gian trôi nhanh quá!”

Khương Lai không yên lòng giúp cậu sấy tóc, tâm phập phồng như chìm nổi ở trong nước, rốt cuộc vẫn không thể làm mình an tâm được ,rõ ràng là lừa đảo, kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo......

"A a a...... Đau......"

Tiếng kêu đau của Tả Thiên đem hồn phách Khương Lai trở về, cô sợ hãi phát hiện ra tóc Tả Thiên bị cuốn vào trong máy sấy , một cỗ mùi khét rất nhanh tràn ngập căn phòng.

Khương Lai vừa vội lại vừa sợ, nhất thời nghĩ không ra biện pháp giải quyết, nghe thấy Tả Thiên nhe răng trợn mắt nói: "Kéo ,kéo."

Khương Lai phảng phất như được đặc xá ,ném máy sấy bỏ chạy. Bị ném đi không thương tiếc như vậy, máy sấy rơi bộp xuống đất, cùng lúc đó vang lên kêu đau thất thanh của Tả Thiên.

Đến khi Khương Lai cầm kéo hớt hải chạy lại, Tả Thiên dùng ánh mắt mang theo lệ quang nhìn cô chằm chằm, chỉ chỉ vào máy sấy đang thổi làm tóc bay phấp phới, "Thôi khỏi cần,cứ để nó cuốn hết đi!”

Khương Lai bối rối vì bản thân lại mắc phải chuyện tốt, nàng ảo não cắn môi, nước mắt bắt đầu ở trong hốc mắt đảo quanh, Tả Thiên sờ sờ da đầu còn đau chưa hết, tiến lên ôm Khương Lai, "Quên đi, cháy hết tóc cũng vô dụng, rút bớt việc."

"Là tại tôi, là tôi đã làm cháy tóc của cậu......" Khương Lai càng nghĩ càng khổ sở, ở trước mặt mọi người cô luôn là cô bé thông minh hiểu chuyện, không biết vì sao chỉ cần gặp phải chuyện của Tả Thiên cô lại sai lầm chồng chất? Cô nhất định sẽ bị chán ghét.

Tả Thiên thở dài, rõ ràng mình mới là người bị thương tổn, nhưng dù sao cậu cũng là người mềm lòng, không thể để Khương Lai mang bộ dáng khổ sở như vậy, giống như khi cô không vui vẻ tâm tình cậu cũng trở nên trầm trọng, "Không sao đâu, tôi nhiều tóc, mất đi mấy sợi cũng không sao đâu, tôi còn muốn cảm ơn cậu đã giúp tôi sấy tóc, sau khi sấy tóc, mấy ngày nay tôi ngủ rất ngon đấy!."



Khương Lai bán tín bán nghi, "Thật sự?"

Tả Thiên dùng sức gật đầu, "Thật sự."

Khương Lai nhìn cậu, "Cậu không ghét tôi?"

Tả Thiên buồn cười vuốt tóc Khương Lai : "Làm sao có thể ghét cậu đây, tôi còn rất thích cậu đấy!."

Khương Lai nghe vậy thiếu chút nữa tim ngừng đập, qua một lúc lâu mới trở lại trạng thái bình thường, cô thẹn thùng chui vào trong chăn, Tả Thiên cũng không quá mức để ý đến tâm tình rối rắm phức tạp của cô nhóc ,nghĩ đến điều này đại diện cho việc cậu đã an ủi được Khương Lai, tâm tình thoải mái tắt đèn, định đi nghỉ ngơi.

"Ngủ ngon."

Không biết qua bao lâu, cái đầu nho nhỏ trong chăn vụng trộm chui ra, dưới ánh trăng màu bạc,Khương Lai thấy thiếu niên tuấn tú tốt đẹp đó vẫn giống như trong hồi ức về buổi đầu gặp mặt.

Cô mê muội vươn tay lướt qua mắt cậu, ánh mắt này luôn phảng phất ý cười, vừa nhìn qua đã bị say mê ngơ ngẩn.

"Tôi cũng thực sự rất thích cậu, tôi năm nay mười tuổi, cậu mười tám, chờ tôi lớn lên, chúng ta ở cùng một chỗ được không? Tôi thật sự rất thích cậu đấy!." Thanh âm rất nhỏ nhẹ vang lên khe khẽ trong phòng, Khương Lai thật cẩn thận ở trên môi Tả Thiên nhẹ nhàng chạm vào một chút rồi nhanh chóng dời đi.

Đáy lòng bùm nhảy loạn, Khương Lai khẩn trương đem thân mình nhét vào ổ chăn,cô sợ tiếng tim đập rộn ràng của mình sẽ làm vương tử âu yếm bị đánh thức.

Ngủ ngon, Tả Thiên của tôi.

Dưới ánh trăng màu bạc, có một cô bé đang mơ một giấc mơ ngọt ngào, đến cả khóe môi cũng hơi hơi giơ lên.

Tả Thiên mở mắt, ánh mắt phức tạp dừng ở trên người cô nhóc đang nằm mơ mà khóe miệng cũng nhếch lên, lông mi dài thỉnh thoảng khẽ động đậy, giống như công chúa Bạch Tuyết đang ngủ say, cô ngủ sâu nhưng cũng rất an ổn, khóe miệng hơi hơi giương lên làm người ta rất muốn biết cô đang mơ giấc mơ đẹp như thế nào.

Ánh mắt Tả Thiên lưu chuyển một chút sau đó dứt khoát dời đi, cậu xốc chăn lên, ở dưới ánh trăng mặc quần áo, sau đó bước đi.

Khụ!Thực sự xl mn về cách xưng hô của 2 nv chính .TT hơn KL 8 tuổi nhug mình lại để cách xưng hô cậu-tôi tại lúc đầu mih ko để ý lúc sau mới biết nhug đã trót dại nên lười sửa với lại mình nghĩ tính cách KL khá lạnh nhạt nên gọi như vậy có hơi ki cục chut nhug thôi mn bỏ qua nhé!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Anh Chồng Bá Đạo Chiến Tranh Lạnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook