Chương 32
Minh Nguyệt Thính Phong
31/07/2016
Mạnh Cổ nhìn chằm chằm Trần Nhược Vũ một hồi lâu
Trần Nhược Vũ tự rót cho mình ly rượu, làm một hơi, sau đó hỏi: “Vậy anh cảm thấy trọng điểm là cái gì?”
“Trọng điểm là, mối tình đầu của anh quay trở lại, thông báo với anh rằng cô ấy muốn hợp lại” Mạnh Cổ lắc ly rượu nhỏ, cũng không biết bản thân đang suy nghĩ gì.
“A. đúng rồi, như vậy cô gái đi xem mắt kia thì không thể có hy vọng rồi”
“Trần Nhược Vũ, có phải em lại lạc đề rồi không?”
“Đâu có lạc đề? Đây là nội dung chủ yếu, phản ánh tư tưởng trung tâm mà. Anh đối với tình cũ nhớ mãi không quên, chẳng lẽ còn muốn vui với người mới?” Ngữ điệu của Trần Nhược Vũ có chút cao, lườm anh một cái, tràn đầy khi dễ.
“Anh không có nói anh đối với tình cũ nhớ mãi không quên”
“Ý l thích người mới xem mắt?”
“Anh cũng chưa từng nói có ý tứ gì với đối tượng xem mắt”
“Thôi đi, anh thật là con người khó phục vụ”
“Trong đầu em chỉ có một đống lộn xộn lung tung mới nói anh khó phục vụ” Mạnh Cổ nhét một miếng sushi vào miệng, nuốt xuống mới nói hỏi cô: “Trần Nhược Vũ, lúc đó tại sao em lại theo đuổi anh?”
“Anh đẹp trai đó, bộ dáng bên ngoài, em bị sắc đẹp làm mê mẩn” Trần Nhược Vũ giành lấy một khối sushi, vì mình cùng anh có thể thản nhiên tán gẫu, cảm thấy thật vui vẻ. Nhìn đi, cuộc đời cô cũng có thời điểm thoải mái như vậy.
“Đẹp hơn bạn trai cũ của em?”
“Đúng. Bác sĩ Mạnh cao hơn anh ta, nghề nghiệp cũng thể diện hơn, tiền kiếm được chắc chắn cũng nhiều hơn. Tổng hợp lại, bác sĩ Mạnh, điểm số của anh cao hơn anh ta” Cô sảng khoái nịnh hot, nhưng Mạnh Cổ lại nhếch miệng
“Em bây giờ là bắt đúng trọng điểm rồi”
“Cắt” Cô lại khi dễ anh “Trọng điểm là em còn cùng hắn nói qua lời yêu đương, nhưng cùng anh thì không có” Giọng nói giống như muốn cùng Mạnh Cổ ăn thua đủ.
Mạnh Cổ nhướng lông mày, còn chưa lên tiếng đã bị cô ngăn trở: “Chờ một chút, chờ một chút, không cần nói với em chúng ta không có nguyên nhân yêu nhau, vấn đề này quá sâu sắc rồi, không đáng để thảo luận”
“Em chỉ có tiền đồ như vậy” Đến phiên Mạnh Cổ khi dễ cô “Làm sao em không vượt qua số phận, chuyển bại thành thắng chứ?”
“Đừng khích lệ em” Trần Nhược Vũ rót ly rượu, làm một hớp. ."Loại người như em rất dễ bị kích động, một khi em mà kích động thì anh chịu không nổi đâu được. Đến lúc đó ngươi bạn gái trước khóc lóc kể lể gặp phải kình địch
Đến lúc đó, bạn gái trước khóc lóc kể lễ gặp phải tình địch, là sợ anh bận rộn không hết”
Mạnh Cổ cười haha, cười không ngừng đến ra cả nước mắt
“Trần Nhược Vũ, bỗng nhiên cảm thấy quen được em thật tốt�
“Đúng đó. Đúng đó. Anh đã được phúc. Nên đối xử với em tốt một chút, đừng cả ngày hung hăng nói mấy lời khó nghe dễ tổn thương, làm tổn thất tình bè bạn, anh nhất định sẽ hối hận. Đến lúc đó, ai sẽ giống em nói mấy lời dễ nghe, trong lòng xem anh như người bỏ đi, cùng anh tìm trọng điểm”
Mạnh Cổ vừa ăn vừa cười, hỏi: “Bạn trai cũ của em có hối hận sao?”
“Ừ, chắc chắn” Trần Nhược Vũ dùng sức gật đầu “Hắn chắc chắn là hằng đêm đều đấm ngực than trời. Thật hy vọng hắn đấ ngực đến mức đau tim phải vào bệnh viện luôn”
Mạnh Cổ không nhịn được cười “Em nguyền rủa anh ta như thế, lại còn nói không hận?”
“Vậy anh hằng ngày đều tùy tiện để rủa em thì sao, chẳng lẽ anh hận em?”
Trần Nhược Vũ dạo này phản ứng rất nhanh, mồm miệng lanh lợi. Mạnh Cổ giương mắt nhìn cô, thấy hai mắt cô tỏa sáng, gò má phấn xinh đẹp, không khỏi cười hỏi: “Say rồi sao? Trần Nhược Vũ?”
“Không có. Thanh rượu không phải rượu, làm sao say?” Cô đáp, phóng khoáng khẳng định
“Có chữ Rượu thì chính là rượu”
“Trường đảo Băng Trà còn không phải là trà sao?”
Mạnh Cổ không nói, anh đợi một hồi, lại tiếp: “Đối thoại của chúng ta lại bắt đầu không có dinh dưỡng rồi”
“Không đâu, em chỉ cảm thấy rất có ý nghĩa mà” Trần Nhược Vũ chống cằm, lại chuẩn bị tự mình rót một ly rượu.”Bác sĩ Mạnh cảm thấy buồn bực sao,vậy tiếp tục đổi đề tài. Mẹ anh thích bạn gái đầu tiên của anh không?”
“Bà ấy nói cô ấy quá mạnh, anh sẽ rất vất vả”
“Mẹ anh thật thương anh” Trần Nhược Vũ rất hâm mộ. “Cô gái không đủ kiên cường, không chịu nổi khổ, thì dì lo lắng anh khổ cực,con gái mà quá mạnh mẽ lợi hại thì dì cũng lo lắng anh cực khổ. Sao bà lại không nghĩ mấy cô đó ngày ngày bị anh tàn phá tinh thần cũng sẽ rất đáng thương. Bác sĩ Mạnh, mẹ anh thật thiên vị”
“Bà ấy là mẹ anh, không thiên vị anh thì còn ai nữa?”
� cũng rất muốn có người như vậy thiên vị em. Cho dù có đạo lý hay không, bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần có người đối với em không tốt là không được. Đối với những người nói xấu em, liền giận dữ cãi lại, nó là con gái tôi, tôi không thiên vị nó thì còn thiên vị ai?”
Mạnh Cổ nhìn cô một chút, hỏi: “Quan hệ với người nhà không tốt sao?”
Cô lắc đầu một cái: “Là em không có tác dụng, không đạt tới kỳ vọng của họ, còn nói láo lừa gạt họ, làm bọn họ thất vọng. Bác sĩ Mạnh, em thật là hỏng bét rồi, dường như chưa có gì làm mình cùng người nhà kiêu ngạo”
Mạnh Cổ không nói lời nào, giơ tay đem miếng sushi cuối cùng bỏ vào miệng, sau đó phát hiện mình bị trừng
Trần Nhược Vũ chậm một bước, không cướp được miếng sushi, vì vậy đem ít đồ cuối cùng trên bàn rót toàn bộ vào chén minh “Bác sĩ Mạnh, anh cùng hộ sĩ Điền là quan hệ thế nào?”
“Quan hệ của bác sĩ cùng hộ sĩ”
“Quan hệ thật tốt a”
Mạnh Cổ gõ gõ đầu cô: “Đầu em là chứa cái gì trong đó hả?”
“Đau”
“Tự mình cải chính, bác sĩ cùng hộ sĩ là quan hệ thế nào?”
“Chính là quan hệ giữa bác sĩ Mạnh và hộ sĩ Điền”
“Đừng có mượn rượu giả điên” Mạnh Cổ cảnh cáo cô
Trần Nhược Vũ gõ gõ lên trên mặt bàn, cười cười, đàng hoàng “Quan hệ đồng nghiệp. Nhưng người khác nói hai người rất tốt, rất xứng đôi”
“Cái dạng gì mới gọi là xứng?”
“Trai xinh gái đẹp, môn đăng hộ đối, bác sĩ cùng bác sĩ, hộ sĩ cùng hộ sĩ, giàu có đẹp trai cùng xinh gái sang trọng”
Mạnh Cổ không lên tiếng, anh lẳng lặng dùng bữa, uống rượu.
Thật ra thì xứng cùng không xứng, người nào còn cần nói mới hiểu.
“Bác sĩ Mạnh, bây giờ chúng ta là bạn tốt, bạn thân, cũng có thể ngồi một chỗ bày tỏ tâm sự, cho nên nếu có người khi dễ em, anh nhất định phải giúp em. Miệng anh xấu xa như vậy, nói chuyện khó nghe như vậy, gây gỗ nhất định thắng”
“Trần Nhược Vũ, nhờ người khác giúp một tay thì cũng đừng khen người như vậy”
“Em không phải nhờ vả,là yêu cầu. nghĩa vụ của bạn bè là phải tận lực trợ giúp lẫn nhau. Bác sĩ Mạnh, em thật cao hứng, trước kia có chút chán ghét anh, bây giờ làm bạn bè rồi, thấy anh thật ra cũng không tệ, em thật sự vui vẻ”
“Em là có bát quái để nghe mới thấy vui vẻ”
“Nói như vậy cũng không sai. Bác sĩ Mạnh, hai người có lưu số điện thoại sao? Có hẹn lần sau gặp mặt không? Nếu có lần sau, nhất định phải nói cho em biết a”
Mạnh Cổ không nói lời nào.
“Còn nữa, còn nữa, hai người bạn gái khác của anh thì sao, họ còn có thể trở lại mong tái hợp với anh không? Ba người cộng thêm anh, có thể thành một bàn mạt chược rồi. Không đúng, còn có hộ sĩ Điền, cô ấy có ý với anh không phải anh không biết đó chứ? Các cô ấy đều ngồi thành một bàn, anh đứng. Ai nha, em quên tính cả người xem mắt mới, không có biện pháp, chỉ có thể để hai người cùng đứng. Nếu không thì thêm ba mẹ anh, liền thành hai bàn mạt chược. Hoặc là chia thành hai lần, cũng có gom đủ hai bàn…” Trần Nhược Vũ cười haha “Bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh, anh thấy em thông minh không, sớm buông tha anh. Em ghét nhất đánh mạt chược”
Mạnh Cổ nghe cô nói, mím chặt khóe môi, ngoắc gọi phục vụ tới tính tiền. Trần Nhược Vũ cười híp mắt “Bác sĩ Mạnh, lần tới anh phải tìm em uống rượu đó, hàn huyên với anh thật vui”
“Dựa vào cái tửu lượng của em, làm sao còn tìm em uống”
“Tửu lượng của em rất tốt” Trần Nhược Vũ vẫn còn cười, cô nhìn Mạnh Cổ đang boa cho phục vụ, còn nói: “Bác sĩ Mạnh, bộ dáng anh tính tiền thật đẹp trai”
Nữ phục vụ nghe vậy liếc măt nhìn Mạnh Cổ, mím môi lén cười, Mạnh Cổ cùng cười cười, sau đó xoay người đem Trần Nhược Vũ đang gục trên mặt bàn kéo lên “Đi về thôi.”
“Được” CÔ sảng khoái đồng ý.
Mạnh Cổ đưa cô ra bên ngoài, vẫy tay gọi taxi. Trần Nhược Vũ còn nói: “Bác sĩ Mạnh, mặc dù bộ dáng tốn tiền thật đẹp trai, chỉ là dáng vẻ lúc đi kiếm tiền còn đẹp hơn. Cho nên anh vẫn phải tiết kiệm một chút, m kéo Lan Châu không thể kém so với mì kéo Nhật Bản, lại còn ngon, Còn nữa, anh mua găng tay, mấy đồng là có thể, không cần mua hàng hiệu. Lần sau nếu ai để cho anh uống rượu còn lái xe, anh liền đánh, anh không phải Ác bá tiên sinh sao? Người tràn đầy hung tàn, vừa có khí phách ngoan độc, lúc nên ra tay thì ra tay a. Không nên lúc nào cũng ra tay, giống như đối với em, phải nên khắc chế. Chỗ trống thiếu hụt do trời sinh cũng chỉ có thể nỗ lực khắc chế để bù vào. Anh nói đúng không?”
Trần Nhược Vũ nói thao thao bất tuyệt. Taxi tới, cô bị nhét vào xe, ngồi trên xe, cô cảm tháy toàn thân lười biếng, rất thoải mái, lại tiếp tục nói chuyện, cảm thấy ngồi mệt mỏi, dứt khoát ôm cánh tay anh, dựa trên bả vai anh, lại tiếp tục nói.
Cô nhìn thấy tài xế taxi nhìn cô mấy lần qua gương chiếu hậu, còn cười. Cô cũng lễ phép trả lại bằng nụ cười tươi tắn.
Trần Nhược Vũ cảm thấy tài xế lái xe quá nhanh, cô còn chưa nói được mấy câu, đã đến khu nhà mình. Mạnh Cổ kéo cô xuống xe, cô còn đứng một bên cười với anh
Mạnh Cổ cũng cười với cô, cười xong rồi, chợt kéo tay cô, dùng sức khẽ cắn (hai con người này coi bộ nghiện trò cắn này rồi)
Cô đau đến kêu to “A” một tiếng, còn chưa kịp có phản ứng, liền nghe anh nói: “Thanh tỉnh rồi?”
“Em không có say” Cô rất tức giận, cau mày trừng anh
“Về nhà sao?”
“Dĩ nhiên” Cô nghiêng đầu, ngẩng đầu, ưỡn ngực, dẫn anh đến cừa lầu “Nhìn đi, em biết đường, em không có say”
Mạnh Cổ nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, gõ gõ đầu cô: “Mau về nhà đi, anh đi đó.”
“Được, anh thuê xe phải cẩn thận, muộn rồi, coi chừng gặp tài xế háo sắc”
Mạnh Cổ mím chặt khóe môi, muốn nói gì cuối cùng lại thôi. Phất tay một cái để cô vội vàng lên lầu. cô nói tiếng “Tạm biệt” liền đi
Mạnh Cổ xoay người đi, còn chưa được vài bước, chợt nghe tiếng Trần Nhược Vũ đuổi theo ở phía sau “cạch cạch cạch”, còn nói “Bác sĩ Mạnh”
Mạnh Cổ dừng lại, đang muốn hỏi “Sao vậy?”
Chưa gì đã thấy cô nhào tới, một tay anh lên ,dùng sức cắn một cái. Mạnh Cổ bị đau, hít vào ngụm khí lạnh, Trần Nhược Vũ buông tay anh ra, nói; “Ăn miếng trả miếng. Gặp lại!” sau đó xoay người muốn chạy đi.
Mạnh Cổ nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại.
“Anh còn cắn em nữa, em liền cắn lại” Cô cảnh cáo anh
“Không, chỉ là muốn tiễn em lên lầu thôi” Mạnh Cổ nói với cô chuyện khác. Trần Nhược Vũ nhìn anh, quả nhiên anh là dạng người suy nghĩ cách cả vạn dặm. Cùng trọng điểm của cô không giống nhau
Nhưng mà anh tiễn cô, cô vẫn là rất cao hứng
Hai người đi tới của nhà Trần Nhược Vũ. Trần Nhược Vũ chợt nghĩ “Ai nha, số khám bệnh còn chưa lấy”
“Ngày mai, anh tới lấy xe, lúc đó sẽ đưa cho em”
“Được” Cô gật đầu thật nhanh, dù sao cô hiện tại cũng không có hơi sức rồi, chẳng muốn đi xuống
“Vậy tối mai thuận tiện cùng nhau ăn cơm”
“Được” Lại gật đầu thật nhanh “Ngày mai lúc ăn cơm tối, bác sĩ Mạnh đem chuyện hai người bạn gái khác kể cho em nghe” Bát quái thật sự rất dễ nghe.
Mạnh Cổ không để ý tới cô, để cô mở cửa, đẩynhanh vào nhà. Cô gật đầu, “Bác sĩ Mạnh, hẹn gặp lại”
Mạnh Cổ đi, Trần Nhược Vũ nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên cũng thấy rất đau lòng. Cô nhìn anh tự tay nhấn nút đóng thang máy, đột nhiên không khống chế được hô một tiếng: “Bác sĩ Mạnh” cô chạy tới, ôm lấy anh “Bác sĩ Mạnh, anh đừng khổ sở, nhất định sẽ có cô gái, thành khẩn hi vọng có được anh, toàn tâm toàn ý với anh. Không so đo với bất kỳ điều gì, chỉ có tình cảm”
Mạnh Cổ không nói gì, cũng không đẩy cô ra
Chỉ là Trần Nhược Vũ ôm anh một hồi, cảm thấy mệt nhọc. Cô buông anh ra, nói với anh hẹn gặp lại. Sau đó bước nhanh về nhà
Trần Nhược Vũ vào cửa cảm thấy không chống nổi nữa, cô ngay cả quần áo cũng không thay, ngã xuống giường,liền tiến vào mộng đẹp, cô chợt nghĩ, cô mới vừa nói gì?
Ừ, ngủ đi.
Trần Nhược Vũ tự rót cho mình ly rượu, làm một hơi, sau đó hỏi: “Vậy anh cảm thấy trọng điểm là cái gì?”
“Trọng điểm là, mối tình đầu của anh quay trở lại, thông báo với anh rằng cô ấy muốn hợp lại” Mạnh Cổ lắc ly rượu nhỏ, cũng không biết bản thân đang suy nghĩ gì.
“A. đúng rồi, như vậy cô gái đi xem mắt kia thì không thể có hy vọng rồi”
“Trần Nhược Vũ, có phải em lại lạc đề rồi không?”
“Đâu có lạc đề? Đây là nội dung chủ yếu, phản ánh tư tưởng trung tâm mà. Anh đối với tình cũ nhớ mãi không quên, chẳng lẽ còn muốn vui với người mới?” Ngữ điệu của Trần Nhược Vũ có chút cao, lườm anh một cái, tràn đầy khi dễ.
“Anh không có nói anh đối với tình cũ nhớ mãi không quên”
“Ý l thích người mới xem mắt?”
“Anh cũng chưa từng nói có ý tứ gì với đối tượng xem mắt”
“Thôi đi, anh thật là con người khó phục vụ”
“Trong đầu em chỉ có một đống lộn xộn lung tung mới nói anh khó phục vụ” Mạnh Cổ nhét một miếng sushi vào miệng, nuốt xuống mới nói hỏi cô: “Trần Nhược Vũ, lúc đó tại sao em lại theo đuổi anh?”
“Anh đẹp trai đó, bộ dáng bên ngoài, em bị sắc đẹp làm mê mẩn” Trần Nhược Vũ giành lấy một khối sushi, vì mình cùng anh có thể thản nhiên tán gẫu, cảm thấy thật vui vẻ. Nhìn đi, cuộc đời cô cũng có thời điểm thoải mái như vậy.
“Đẹp hơn bạn trai cũ của em?”
“Đúng. Bác sĩ Mạnh cao hơn anh ta, nghề nghiệp cũng thể diện hơn, tiền kiếm được chắc chắn cũng nhiều hơn. Tổng hợp lại, bác sĩ Mạnh, điểm số của anh cao hơn anh ta” Cô sảng khoái nịnh hot, nhưng Mạnh Cổ lại nhếch miệng
“Em bây giờ là bắt đúng trọng điểm rồi”
“Cắt” Cô lại khi dễ anh “Trọng điểm là em còn cùng hắn nói qua lời yêu đương, nhưng cùng anh thì không có” Giọng nói giống như muốn cùng Mạnh Cổ ăn thua đủ.
Mạnh Cổ nhướng lông mày, còn chưa lên tiếng đã bị cô ngăn trở: “Chờ một chút, chờ một chút, không cần nói với em chúng ta không có nguyên nhân yêu nhau, vấn đề này quá sâu sắc rồi, không đáng để thảo luận”
“Em chỉ có tiền đồ như vậy” Đến phiên Mạnh Cổ khi dễ cô “Làm sao em không vượt qua số phận, chuyển bại thành thắng chứ?”
“Đừng khích lệ em” Trần Nhược Vũ rót ly rượu, làm một hớp. ."Loại người như em rất dễ bị kích động, một khi em mà kích động thì anh chịu không nổi đâu được. Đến lúc đó ngươi bạn gái trước khóc lóc kể lể gặp phải kình địch
Đến lúc đó, bạn gái trước khóc lóc kể lễ gặp phải tình địch, là sợ anh bận rộn không hết”
Mạnh Cổ cười haha, cười không ngừng đến ra cả nước mắt
“Trần Nhược Vũ, bỗng nhiên cảm thấy quen được em thật tốt�
“Đúng đó. Đúng đó. Anh đã được phúc. Nên đối xử với em tốt một chút, đừng cả ngày hung hăng nói mấy lời khó nghe dễ tổn thương, làm tổn thất tình bè bạn, anh nhất định sẽ hối hận. Đến lúc đó, ai sẽ giống em nói mấy lời dễ nghe, trong lòng xem anh như người bỏ đi, cùng anh tìm trọng điểm”
Mạnh Cổ vừa ăn vừa cười, hỏi: “Bạn trai cũ của em có hối hận sao?”
“Ừ, chắc chắn” Trần Nhược Vũ dùng sức gật đầu “Hắn chắc chắn là hằng đêm đều đấm ngực than trời. Thật hy vọng hắn đấ ngực đến mức đau tim phải vào bệnh viện luôn”
Mạnh Cổ không nhịn được cười “Em nguyền rủa anh ta như thế, lại còn nói không hận?”
“Vậy anh hằng ngày đều tùy tiện để rủa em thì sao, chẳng lẽ anh hận em?”
Trần Nhược Vũ dạo này phản ứng rất nhanh, mồm miệng lanh lợi. Mạnh Cổ giương mắt nhìn cô, thấy hai mắt cô tỏa sáng, gò má phấn xinh đẹp, không khỏi cười hỏi: “Say rồi sao? Trần Nhược Vũ?”
“Không có. Thanh rượu không phải rượu, làm sao say?” Cô đáp, phóng khoáng khẳng định
“Có chữ Rượu thì chính là rượu”
“Trường đảo Băng Trà còn không phải là trà sao?”
Mạnh Cổ không nói, anh đợi một hồi, lại tiếp: “Đối thoại của chúng ta lại bắt đầu không có dinh dưỡng rồi”
“Không đâu, em chỉ cảm thấy rất có ý nghĩa mà” Trần Nhược Vũ chống cằm, lại chuẩn bị tự mình rót một ly rượu.”Bác sĩ Mạnh cảm thấy buồn bực sao,vậy tiếp tục đổi đề tài. Mẹ anh thích bạn gái đầu tiên của anh không?”
“Bà ấy nói cô ấy quá mạnh, anh sẽ rất vất vả”
“Mẹ anh thật thương anh” Trần Nhược Vũ rất hâm mộ. “Cô gái không đủ kiên cường, không chịu nổi khổ, thì dì lo lắng anh khổ cực,con gái mà quá mạnh mẽ lợi hại thì dì cũng lo lắng anh cực khổ. Sao bà lại không nghĩ mấy cô đó ngày ngày bị anh tàn phá tinh thần cũng sẽ rất đáng thương. Bác sĩ Mạnh, mẹ anh thật thiên vị”
“Bà ấy là mẹ anh, không thiên vị anh thì còn ai nữa?”
� cũng rất muốn có người như vậy thiên vị em. Cho dù có đạo lý hay không, bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần có người đối với em không tốt là không được. Đối với những người nói xấu em, liền giận dữ cãi lại, nó là con gái tôi, tôi không thiên vị nó thì còn thiên vị ai?”
Mạnh Cổ nhìn cô một chút, hỏi: “Quan hệ với người nhà không tốt sao?”
Cô lắc đầu một cái: “Là em không có tác dụng, không đạt tới kỳ vọng của họ, còn nói láo lừa gạt họ, làm bọn họ thất vọng. Bác sĩ Mạnh, em thật là hỏng bét rồi, dường như chưa có gì làm mình cùng người nhà kiêu ngạo”
Mạnh Cổ không nói lời nào, giơ tay đem miếng sushi cuối cùng bỏ vào miệng, sau đó phát hiện mình bị trừng
Trần Nhược Vũ chậm một bước, không cướp được miếng sushi, vì vậy đem ít đồ cuối cùng trên bàn rót toàn bộ vào chén minh “Bác sĩ Mạnh, anh cùng hộ sĩ Điền là quan hệ thế nào?”
“Quan hệ của bác sĩ cùng hộ sĩ”
“Quan hệ thật tốt a”
Mạnh Cổ gõ gõ đầu cô: “Đầu em là chứa cái gì trong đó hả?”
“Đau”
“Tự mình cải chính, bác sĩ cùng hộ sĩ là quan hệ thế nào?”
“Chính là quan hệ giữa bác sĩ Mạnh và hộ sĩ Điền”
“Đừng có mượn rượu giả điên” Mạnh Cổ cảnh cáo cô
Trần Nhược Vũ gõ gõ lên trên mặt bàn, cười cười, đàng hoàng “Quan hệ đồng nghiệp. Nhưng người khác nói hai người rất tốt, rất xứng đôi”
“Cái dạng gì mới gọi là xứng?”
“Trai xinh gái đẹp, môn đăng hộ đối, bác sĩ cùng bác sĩ, hộ sĩ cùng hộ sĩ, giàu có đẹp trai cùng xinh gái sang trọng”
Mạnh Cổ không lên tiếng, anh lẳng lặng dùng bữa, uống rượu.
Thật ra thì xứng cùng không xứng, người nào còn cần nói mới hiểu.
“Bác sĩ Mạnh, bây giờ chúng ta là bạn tốt, bạn thân, cũng có thể ngồi một chỗ bày tỏ tâm sự, cho nên nếu có người khi dễ em, anh nhất định phải giúp em. Miệng anh xấu xa như vậy, nói chuyện khó nghe như vậy, gây gỗ nhất định thắng”
“Trần Nhược Vũ, nhờ người khác giúp một tay thì cũng đừng khen người như vậy”
“Em không phải nhờ vả,là yêu cầu. nghĩa vụ của bạn bè là phải tận lực trợ giúp lẫn nhau. Bác sĩ Mạnh, em thật cao hứng, trước kia có chút chán ghét anh, bây giờ làm bạn bè rồi, thấy anh thật ra cũng không tệ, em thật sự vui vẻ”
“Em là có bát quái để nghe mới thấy vui vẻ”
“Nói như vậy cũng không sai. Bác sĩ Mạnh, hai người có lưu số điện thoại sao? Có hẹn lần sau gặp mặt không? Nếu có lần sau, nhất định phải nói cho em biết a”
Mạnh Cổ không nói lời nào.
“Còn nữa, còn nữa, hai người bạn gái khác của anh thì sao, họ còn có thể trở lại mong tái hợp với anh không? Ba người cộng thêm anh, có thể thành một bàn mạt chược rồi. Không đúng, còn có hộ sĩ Điền, cô ấy có ý với anh không phải anh không biết đó chứ? Các cô ấy đều ngồi thành một bàn, anh đứng. Ai nha, em quên tính cả người xem mắt mới, không có biện pháp, chỉ có thể để hai người cùng đứng. Nếu không thì thêm ba mẹ anh, liền thành hai bàn mạt chược. Hoặc là chia thành hai lần, cũng có gom đủ hai bàn…” Trần Nhược Vũ cười haha “Bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh, anh thấy em thông minh không, sớm buông tha anh. Em ghét nhất đánh mạt chược”
Mạnh Cổ nghe cô nói, mím chặt khóe môi, ngoắc gọi phục vụ tới tính tiền. Trần Nhược Vũ cười híp mắt “Bác sĩ Mạnh, lần tới anh phải tìm em uống rượu đó, hàn huyên với anh thật vui”
“Dựa vào cái tửu lượng của em, làm sao còn tìm em uống”
“Tửu lượng của em rất tốt” Trần Nhược Vũ vẫn còn cười, cô nhìn Mạnh Cổ đang boa cho phục vụ, còn nói: “Bác sĩ Mạnh, bộ dáng anh tính tiền thật đẹp trai”
Nữ phục vụ nghe vậy liếc măt nhìn Mạnh Cổ, mím môi lén cười, Mạnh Cổ cùng cười cười, sau đó xoay người đem Trần Nhược Vũ đang gục trên mặt bàn kéo lên “Đi về thôi.”
“Được” CÔ sảng khoái đồng ý.
Mạnh Cổ đưa cô ra bên ngoài, vẫy tay gọi taxi. Trần Nhược Vũ còn nói: “Bác sĩ Mạnh, mặc dù bộ dáng tốn tiền thật đẹp trai, chỉ là dáng vẻ lúc đi kiếm tiền còn đẹp hơn. Cho nên anh vẫn phải tiết kiệm một chút, m kéo Lan Châu không thể kém so với mì kéo Nhật Bản, lại còn ngon, Còn nữa, anh mua găng tay, mấy đồng là có thể, không cần mua hàng hiệu. Lần sau nếu ai để cho anh uống rượu còn lái xe, anh liền đánh, anh không phải Ác bá tiên sinh sao? Người tràn đầy hung tàn, vừa có khí phách ngoan độc, lúc nên ra tay thì ra tay a. Không nên lúc nào cũng ra tay, giống như đối với em, phải nên khắc chế. Chỗ trống thiếu hụt do trời sinh cũng chỉ có thể nỗ lực khắc chế để bù vào. Anh nói đúng không?”
Trần Nhược Vũ nói thao thao bất tuyệt. Taxi tới, cô bị nhét vào xe, ngồi trên xe, cô cảm tháy toàn thân lười biếng, rất thoải mái, lại tiếp tục nói chuyện, cảm thấy ngồi mệt mỏi, dứt khoát ôm cánh tay anh, dựa trên bả vai anh, lại tiếp tục nói.
Cô nhìn thấy tài xế taxi nhìn cô mấy lần qua gương chiếu hậu, còn cười. Cô cũng lễ phép trả lại bằng nụ cười tươi tắn.
Trần Nhược Vũ cảm thấy tài xế lái xe quá nhanh, cô còn chưa nói được mấy câu, đã đến khu nhà mình. Mạnh Cổ kéo cô xuống xe, cô còn đứng một bên cười với anh
Mạnh Cổ cũng cười với cô, cười xong rồi, chợt kéo tay cô, dùng sức khẽ cắn (hai con người này coi bộ nghiện trò cắn này rồi)
Cô đau đến kêu to “A” một tiếng, còn chưa kịp có phản ứng, liền nghe anh nói: “Thanh tỉnh rồi?”
“Em không có say” Cô rất tức giận, cau mày trừng anh
“Về nhà sao?”
“Dĩ nhiên” Cô nghiêng đầu, ngẩng đầu, ưỡn ngực, dẫn anh đến cừa lầu “Nhìn đi, em biết đường, em không có say”
Mạnh Cổ nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, gõ gõ đầu cô: “Mau về nhà đi, anh đi đó.”
“Được, anh thuê xe phải cẩn thận, muộn rồi, coi chừng gặp tài xế háo sắc”
Mạnh Cổ mím chặt khóe môi, muốn nói gì cuối cùng lại thôi. Phất tay một cái để cô vội vàng lên lầu. cô nói tiếng “Tạm biệt” liền đi
Mạnh Cổ xoay người đi, còn chưa được vài bước, chợt nghe tiếng Trần Nhược Vũ đuổi theo ở phía sau “cạch cạch cạch”, còn nói “Bác sĩ Mạnh”
Mạnh Cổ dừng lại, đang muốn hỏi “Sao vậy?”
Chưa gì đã thấy cô nhào tới, một tay anh lên ,dùng sức cắn một cái. Mạnh Cổ bị đau, hít vào ngụm khí lạnh, Trần Nhược Vũ buông tay anh ra, nói; “Ăn miếng trả miếng. Gặp lại!” sau đó xoay người muốn chạy đi.
Mạnh Cổ nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại.
“Anh còn cắn em nữa, em liền cắn lại” Cô cảnh cáo anh
“Không, chỉ là muốn tiễn em lên lầu thôi” Mạnh Cổ nói với cô chuyện khác. Trần Nhược Vũ nhìn anh, quả nhiên anh là dạng người suy nghĩ cách cả vạn dặm. Cùng trọng điểm của cô không giống nhau
Nhưng mà anh tiễn cô, cô vẫn là rất cao hứng
Hai người đi tới của nhà Trần Nhược Vũ. Trần Nhược Vũ chợt nghĩ “Ai nha, số khám bệnh còn chưa lấy”
“Ngày mai, anh tới lấy xe, lúc đó sẽ đưa cho em”
“Được” Cô gật đầu thật nhanh, dù sao cô hiện tại cũng không có hơi sức rồi, chẳng muốn đi xuống
“Vậy tối mai thuận tiện cùng nhau ăn cơm”
“Được” Lại gật đầu thật nhanh “Ngày mai lúc ăn cơm tối, bác sĩ Mạnh đem chuyện hai người bạn gái khác kể cho em nghe” Bát quái thật sự rất dễ nghe.
Mạnh Cổ không để ý tới cô, để cô mở cửa, đẩynhanh vào nhà. Cô gật đầu, “Bác sĩ Mạnh, hẹn gặp lại”
Mạnh Cổ đi, Trần Nhược Vũ nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên cũng thấy rất đau lòng. Cô nhìn anh tự tay nhấn nút đóng thang máy, đột nhiên không khống chế được hô một tiếng: “Bác sĩ Mạnh” cô chạy tới, ôm lấy anh “Bác sĩ Mạnh, anh đừng khổ sở, nhất định sẽ có cô gái, thành khẩn hi vọng có được anh, toàn tâm toàn ý với anh. Không so đo với bất kỳ điều gì, chỉ có tình cảm”
Mạnh Cổ không nói gì, cũng không đẩy cô ra
Chỉ là Trần Nhược Vũ ôm anh một hồi, cảm thấy mệt nhọc. Cô buông anh ra, nói với anh hẹn gặp lại. Sau đó bước nhanh về nhà
Trần Nhược Vũ vào cửa cảm thấy không chống nổi nữa, cô ngay cả quần áo cũng không thay, ngã xuống giường,liền tiến vào mộng đẹp, cô chợt nghĩ, cô mới vừa nói gì?
Ừ, ngủ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.