Chương 75
Minh Nguyệt Thính Phong
11/08/2016
Mấy ngày trước khi về nhà, Trần Nhược Vũ đều là ở nhà Mạnh Cổ. Cô cuối cùng cũng đã hiểu Mạnh Cổ nói anh không chơi tình một đêm có ý gì ---- người này cần chính là “Tình hằng đêm” (Vâng!!! Cuối cùng em cũng hiểu… Thế mà xưa nay em nghĩ anh rất quân tử >_<)
Anh đưa chì khóa lại cho cô, nhưng cô đánh cuộc một hơi cũng vẫn là không có nhận
Đừng nhét vào cho cô đảm nhiệm chức vụ hay không đảm nhiện nữa , nào có ai trêu người khác như vậy. Cô yêu cầu anh nói xin lỗi kiêm hối cải, nhưng anh cũng không, cự tuyệt nhận lỗi cũng không bảy tỏ hối cải
Anh không làm cũng không sao, dù sao thì anh không xin lỗi cô cũng không cầm chìa khóa nhà anh
Sau đó anh cũng không đưa cô chìa khóa, nhưng mỗi ngày đều đón cô về nhà
“Tan việc, đừng ngồi xe bus, anh tới đón em”
“Dạ dày thật là đau, bữa tối cũng không có thời gian ăn. Cơm hộp bệnh viện để ở phòng sớm lạnh rồi, không muốn ăn. Em còn ăn no ở nhà xem tivi sao? Vậy anh thì thế nào? Anh không muốn ra ngoài ăn cơm tiệm, em tới giúp anh làm tô mì đi được không? Cái gì? Em không muốn tới nhà anh sao, trước nhà anh có quán tương đối hợp khẩu vị. Nếu không ai nấu cơm cho, xem ra chỉ có thể chết đói thôi”
“Một người ở nhà xem Tiểu Vũ rất buồn, tới nhà anh đi, Tiểu Vũ lớn, lại có chỗ xem film gia đình, giường ngủ nhà anh cũng rất tốt. Trọng điểm là, anh ở dưới lầu nhà em, em không phải là sẽ không xuống chứ”
Trần Nhược Vũ mới vài ngày đã bị người đàn ông này chọc đến phiền. Ban đầu cô làm sao lại cảm thấy Phách Vương Long tiên sinh lãnh khốc đẹp trai nói lời độc ác khiến người khác chán ghét chứ? Anh rõ ràng là cằn nhằn còn khiến người khác chán hơn.
Người đàn ông thông minh thật là không đáng tin
Trần Nhược Vũ vừa khi dễ anh vừa nhiều lần trúng chiêu, biết rõ anh cố ý còn nhân nhượng
Vì vậy, cô nấu cơm anh ở bên cạnh quấy rối, cô rửa chén anh chỉ huy, cô giặt quần áo anh cởi đồ ném loạn, cô dọn dẹp phòng anh lại nói thầm bên cạnh tết dẫn anh về nhà cô
Cô dĩ nhiên không đồng ý, vì vậy anh liền tự thể nghiêm sinh hoạt vợ chồng
Trần Nhược Vũ không thể không thừa nhận, mấy ngày ngắn ngủi này bọn họ cùng ăn cùng ngủ, thật giống một nhà rồi. Bọn họ điều chỉnh sinh hoạt không đồng nhất, thích ứng yêu thích cùng đòi hỏi của đối phương
Ừ, lời nói trên giường, cô cảm thấy cũng không tệ lắm. Được rồi, mặc dù không đối lập nhưng cũng rất tốt
Trừ lần đầu tiên cô đau đến không có cảm giác gì, cộng thêm anh càu nhàu mấy
chuyện phá hư không khí, mấy lần sau có thể nói là hoàn mỹ
Lần thứ hai thân mật cô có cảm giác cực hạn, ở trong lòng anh căng thẳng co rúc lại, mất khống chế kêu thành tiếng, anh dương dương đắc ý, chiến đấu không ngừng nghỉ, dũng mảnh đem cô lần thứ hai lên đỉnh. Trần Nhược Vũ đầy mồ hôi, thở hổn hển, run rẩy, mặt đỏ lên vì xấu hổ
Người đàn ông chẳng biết xấu hổ đó thở gấp, tuyên bố đây mới là thực lực chân chính của mình, lần đầu tiên không tính. Nói xong, suy nghĩ một chút, lại bổ ung lần đầu tiên cũng xem là tốt, anh không để cô quá đau, cũng có thể ưu tiên xếp hạng, Sau đó suy nghĩ chút nữa, lại bổ sung, mỗi lần có trọng điểm riêng đạt thành mục tiêu, nên ưu càng thêm ưu
Thật là bậy mà, Trần Nhược Vũ nhắm mắt giả bộ ngủ, loại thời điểm này cùng anh nói chuyện phiếm, cái đuổi của anh nhất định sẽ vểnh lên trời. Nhưng sau đó cô lại thật sự ngủ thiếp đi, trước khi ngủ cô đột nhiên nghĩ đến, lần đầu tiên của anh như vậy, sẽ không phải là do anh cũng thiếu thốn chứ
Khi tỉnh lại là do Mạnh Cổ gọi, anh kêu anh ngủ quên, thời gian cấp bách sắp trễ rồi.
Quả nhiên lãng mạn là con đường dẫn tới đấy mà! Anh trễ không liên quan tới cô , giờ làm việc của cô không có sớm như vậy, nhưng anh cứng rắn nói phu xướng phụ tùy, tóm lại anh ra cửa nhất định mang theo cô
Trần Nhược Vũ đen mặt, giận đến cắn răng, người đàn ông không chăm sóc, không lãng mạn nhất thế giới này chính là anh đúng không?
Không có nụ hôn dịu dàng chào buổi sáng, không có chăm sóc nhẹ nhàng nói em ngủ đi anh đi nha. Sáng sớm anh đã trễ nhất định phải cùng em ra ngoài, rốt cuộc là thế nào?
Tóm lại, mấy ngày cuộc sống vợ chồng, đồng cam cộng khổ, chua ngọt cay chẳng còn vị gì cả. Trần Nhược Vũ không biết có phải Phách Vương Long tiên sinh nhà cô có lòng tin quá vẹn toàn rằng cô không thể không có anh không, dù thế nào đi nữa anh không che giấu tật xấu của mình, không có nửa điểm giả bộ tốt, ngược lại là đang dùng bộ mặt thật đối xử vơi cô
Vợ chồng già, không còn cái nào đúng hơn cái này nữa chứ?
Nhưng cuối cùng cũng không mang anh về nhà. Bởi vì trước ngày cô về một ngày, mẹ cô gọi điện mắng cô một trận. Nguyên nhân là Chu Triết mang theo Lục Bảo Ny về, Trần nương nương liên lạc mới biết là hôn sự nhà mình với Chu gia bị bỏ, truy cứu xuống, con gái nhà mình lại là người khởi xướng, là cô chủ động đem cô gái khác đến cho Chu Triết. Điều này làm Trần nương nương giận vô cùng, cảm thấy con gái cố ý làm ngược lại với mình
Điện thoại lần đó tương đối không vui, Trần Nhược Vũ lúc mẹ trách cứ đã nói có bạn trai rồi, là người thành phố A, làm bác sĩ. Nhưng mẹ Trần Nhược Vũ nghe không vô, nghĩ con gái khoa trương nói láo, bà không tin, căn bản là nghe không lọt lỗ tại, trực tiếp cúp điện thoại
Trần Nhược Vũ than thở, cảm thấy uất ức, cô rất lo lắng nếu trực tiếp đem Mạnh Cổ về sẽ khiến anh thất mặt không tốt trong nhà, trái lo phải nghĩ, cuối cùng là quyết định lần này về nói rõ mọi chuyện, sau khi được sự đồng ý của người nhà, có sự chuẩn bị về tâm lý, mới mang Mạnh Cổ về
Vì vậy, cô dưới ánh mắt buồn bã của Mạnh Cổ, xách hành lý về quê ăn tết
Trên đường đi, cô cùng Mạnh Cổ tán gẫu điện thoại đến suýt hết pin. Anh một hồi gọi, hồi sau lại gọi tiếp, khiến Trần Nhược Vũ còn chưa tới thành phố C đã bắt đầu nhớ anh rồi
Tới càng gần nhà, trong lòng cô lại càng có cảm giác nặng nề. Khi nào nhà từ nơi mong đợi, hi vọng trở thàn khoảng cách, áp lực rồi? Đứng ở cửa lớn, Trần Nhược Vũ hít sâu hai cái, khích lệ mình, cô đã không giống như xưa rồi, năm mới này, cô nhất định có thể có quan hệ tốt với người trong nàh. Ba mẹ nhất định có thể hiểu cô
Vừa muốn giơ tay gõ cửa, cửa chính chợt mở ra, mấy khuôn mặt quen thuộc ở phía sau cửa, hiển nhiên đang chuẩn bị ra ngoài đi dạo, thấy Trần Nhược Vũ liền la lớn: “Tiểu Vũ về”
Má ơi, một phòng đầy người, da đầu Trần Nhược Vũ tê dại
Dì nhỏ ở vùng khác, chú hai, chú họ, vài đứa nhỏ cũng ở đây. Trần Nhược Vũ nhất thời không thể thở nổi, sao tết năm nay nhà cô lại đông đủ như vậy chứ? Cô làm sao có thể nói với cha mẹ?
Vận số Trần Nhược Vũ thật là không tốt lắm. Mấy năm rồi, năm nay lại đột nhiên quyết định đón tết ở thành phố C, chú hai còn đem bà ngoại tới nhà Trần Nhược Vũ.
Gia đình đông đúc như vậy cùng tụ hội, bà ngoại đã lâu không gặp cũng tới khiến Trần Nhược Vũ rất vui, nhưng vây trong một đống người lớn như vậy, Trần Nhược Vũ chính là khóc không ra nước mắt
“Tiểu Vũ, mẹ cháu nói cháu giờ vẫn chưa có người yêu, là sao vậy? Cháu xem Lôi Lôi nhà chú, đã kết hôn rồi ”
Đây là chú họ, người vô cùng lớn. Con gái Lôi Lôi nhà chú cũng 30 rồi, muốn kết hôn cũng là chuyện rất bình thường mà. Trần Nhược Vũ nghĩ thôi nhưng không nói ra chỉ đành nhỏ giọng nói: “Cháu có bạn trai”
Nhưng câu nói này không được ai để ý, mọi người cũng không nghe được một cách thần kỳ, mẹ Trần còn hung hăng trách cô một trận
Trần Nhược Vũ than thở, trừng cô làm gì? Cô thật sự có bạn trai
“Tiểu Vũ . cháu bây giờ làm việc gì? Lương một thán bao nhiêu? Xem anh hai cháu ở ngoài không tệ, ở thành phố L làm đến quản lý rồi, phòng ốc, xe cộ đều có. Cháu không tính toán gì ? “
Trần Nhược Vũ còn chưa mở miệng, liền bị mẹ Trần trợn mắt nhìn, nhét vô tay cô cá kết tử, ý tứ cô câm miệng lại. Trần Nhược Vũ đem múi kết tử nhét vào miệng, nghe lời không lên tiếng
“Tiểu Vũ , làm gì cũng không quan trọng, chuyện bạn trai này nên tính toán sớm, làm khá mà không gả được cũng không tốt, dì giới thiệu cho cháu mấy người, cháu xem thế nào?”
Trần Nhược Vũ nuốt miếng kết tử xuống, cuống quít khoát tay: “Không cần, không cần, cảm ơn dì nhỏ, cháu thật có bạn trai rồi”
Những lời này lại bị mọi người coi thường một cách thần kỳ. Lực chú ý của dì nhỏ bị mẹ Trần kéo đi mất rồi. Trần nương nương nói vốn là có một đối tượng rất tốt, nhưng công việc Trần Nhược Vũ bận quá, không thể cùng người ta chung đụng, kết quả không may bị cô nương khác nhanh chân tới cướp rồi. Nếu là đối tượng dì nhỏ nói tốt, liền hỏi xem điều kiện này họ, người lớn trong nhà giúp cô xem trước
Vì vậy, dì nhỏ đem toàn bộ người đàn ông đều lôi ra, một phòng người bắt đầu sôi nổi thảo luận. Mẹ Trần cảm thấy người này không tốt, chú hai nghênh ngang nói điều kiện nhà Trần Nhược Vũ như vậy, đừng bắt bẻ quá. Mẹ Trần không phục, liền lớn tiếng
Trong phòng ầm ĩ, cũng không ai hỏi Trần Nhược Vũ, cô yên lặng ăn kết tử, tức cũng không thể nói ra
Bà ngoại vươn tay ra với Trần Nhược Vũ, cô quay đầu thấy, vội cầm lấy. Tai bà ngoại không tốt, không nghe thấy mọi người đang sôi nổi đàm luận, liền hỏi cô: “Bọn nó giới thiệu đối tượng cho cháu sao?”
“Cháu có bạn trai rồi, bà ngoại”
“Có bạn trai?” Bà ngoại mị mị cười “Tốt lắm, làm gì vậy?”
“Bà, anh ấy là bác sĩ”
“Bác sĩ tốt, dáng dấp được không?”
“Rất tốt ạ”
“Đối với cháu tốt không?”
“Anh ấy đối cháu tốt lắm”
“Nó tên gì?”
“Bà ngoại, anh ấy gọi là Mạnh Cổ”
Vì vậy, mẹ cùng cậu thảo luận chuyện xem mắt cho Trần Nhược Vũ, trong này, cô giới thiệu Mạnh Cổ với bà ngoại
Nhưng mà, chỉ mình bà ngoại biết cũng không được, bà lớn tuổi, lại hồ đồ, bà nghe chuyện Mạnh Cổ, ngày thứ hai lại hỏi một lần: “Tiểu Vũ , cháu có bạn trai chưa?”
“Cháu có bạn trai rồi, bà ngoại” Trần Nhược Vũ rất kiên nhẫn. Lần này, người lớn bên cạnh nghe nói thế cũng giúp phụ họa:”Mẹ, người yên tâm đi, Tiểu Vũ có bạn trai, công việc cũng tốt, tất cả đều tốt lắm”
“A nha” Bà nắm gậy, gật đầu một cái: “Đúng, bạn trai Tiểu Vũ là bác sĩ, bà nhớ ra rồi”
“Đúng vậy, là bác sĩ” Trần Nhược Vũ sờ sờ bàn tay đầy nếp nhăn của bà ngoại, cười với bà
Người lớn bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng, đúng, là bác sĩ” phụ họa xong rồi lại nhỏ giọng nói: “Mẹ thật là ngày càng hồ đồ, bác sĩ cùng Trần Nhược Vũ làm sao được, trước đó nói với mẹ về quê làm lễ mừng năm mới, mẹ lại hỏi có phải không các ngươi sẽ về, lớn tuổi thật không được”
Trần Nhược Vũ vuốt ve tay bà ngoại, thở dài
Bởi vì người thân đến, trong nhà Trần Nhược Vũ rối thành một nùi. Cô cùng bà ngoại và dì nhỏ chen chúc trong một phòng, hai vị kia ngủ trên giường, cô nằm đất. Chú hai cùng mấy đứa em trai ngủ phòng cô, còn em trai cô ngủ trên sofa phòng khách
Bà ngoại với dì nhỏ ngủ cũng ngáy, một cao một thấp, đêm trắng không ngừng. Trần Nhược Vũ ngủ trên đất không ấm, cộng thêm tiếng ngáy, vài ngày không ngủ được. Em trai cô ngủ trên ghế salon phòng khách, ngày thứ ba liền cảm lạnh. Hai người cùng hướng cha Trần oán trách, ông nói bọn họ nhịn một chút, nói mọi người cùng chen, cũng không tiện để bọn họ đi khách sạn ở, nào có ai đem khách đi khách sạn, nhà người ta thấy lại nói chúng ta thế nào, đến cả điểm này cũng không hiểu sao?
Trần Nhược Vũ nói cô bỏ tiền, mời mọi người đi khách sạn còn không được sao? Kết quả là bị cha Trần dạy dỗ, hỏi cô tiền lấy ở đâu, hiện tại mẹ còn có nhiều chuyện chưa hành huyên với con, chờ mọi người đi, cha mẹ còn có chuyện muốn thương lượng với con. Chiêu đãi thân thích cũng không phải chả cần tiền, ai mà chẳng có tiền đi ở ngoài chứ, không phải là mọi người muốn ở cùng nhau sao, muốn mời người ta ra ngoài ở là sao chứ?
Cha Trần không cho Trần Nhược Vũ cơ hội phản bác, đã bị mẹ Trần gọi đi
Em trai cô vẻ mặt tội nghiệp, vừa tức lại không dám nói: “Cái gì ai mà chẳng có tiền ở khách sạn, chính là keo kiệt mà. Chú cả cũng rất keo kiệt”
“Chị giúp em trả, đến khách sạn ở đi” Trần Nhược Vũ thấy mình không sao, ngược lại đau lòng cho em trai
Em Trần sắc mặt vui vẻ, rồi sau đó lại như đưa đám, cha mẹ không cho, có tiền cũng chẳng dám ra ngoài ở
“Sợ sao” Trần Nhược Vũ lúc này tỏ ra khinh bỉ
“Chị cũng sợ” em Trần Nhược Vũ cũng tỏ vẻ khi dễ cô, “Chị là không dám mang theo em chống cự cường quyền, làm cho em tự lên, em mới không muốn làm vật hy sinh bị mẹ mắng chết”
Trần Nhược Vũ rủ lông mày xuống, cô thật sự không dám. Em Trần Nhược Vũ còn nói: “Chúng ta cũng không cần tự ti, cha cũng không phải là sợ sao? Chúng ta đều là di truyền, không trách mình được”
Hôm dó Trần Nhược Vũ lén gọi cho Mạnh Cổ, anh than thở: “Nhà em đúng là một ổ mang tới sợ hãi mà, quá vô dụng”
Trần Nhược Vũ không phục, thầm nghĩ anh có bản lãnh thì tới , tới mới biết được
Nhưng cô không biết, Mạnh Cổ thật đúng là không mời mà tới
Hôm đó bạn học cấp ba hội họp. Trần Nhược Vũ cùng Cao Ngữ Lam với Doãn Tắc cũng đi. Chủ đề lần này là “Zina lấn áp vs Cao Ngữ Lam phản lấn áp” Trần Nhược Vũ không có áp lực gì, cô cũng không phải lo lắng cho Cao Ngữ Lam, người ta có một hộ hoa sứ giả ở bên cạnh, căn bản không cần người khác ra tay
Vì vậy mới an tâm dùng bữa, xem náo nhiệt một chút. Khi cuộc hội họp này tiến hành được một nữa, lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra
Ở ngoài cửa có một người, trông vô cùng quen mắt
Trần Nhược Vũ ngây người như phỗng, bị dọa giật mình, Phách Vương Long tiên sinh nhà cô sao lại ở chỗ này chứ?
“Đây là người nhà ai đây?” Hội họp bạn cũ nha, không phải bạn học thì là người thân, không anh lại tự nhiên tới đây cả
Mạnh Cổ nhìn Trần Nhược Vũ chằm chằm, nếu cô dám không nhận thức liền tập tức chém. Trần Nhược Vũ yếu ớt giơ tay: “Là mình, người nhà của mình”
Anh đưa chì khóa lại cho cô, nhưng cô đánh cuộc một hơi cũng vẫn là không có nhận
Đừng nhét vào cho cô đảm nhiệm chức vụ hay không đảm nhiện nữa , nào có ai trêu người khác như vậy. Cô yêu cầu anh nói xin lỗi kiêm hối cải, nhưng anh cũng không, cự tuyệt nhận lỗi cũng không bảy tỏ hối cải
Anh không làm cũng không sao, dù sao thì anh không xin lỗi cô cũng không cầm chìa khóa nhà anh
Sau đó anh cũng không đưa cô chìa khóa, nhưng mỗi ngày đều đón cô về nhà
“Tan việc, đừng ngồi xe bus, anh tới đón em”
“Dạ dày thật là đau, bữa tối cũng không có thời gian ăn. Cơm hộp bệnh viện để ở phòng sớm lạnh rồi, không muốn ăn. Em còn ăn no ở nhà xem tivi sao? Vậy anh thì thế nào? Anh không muốn ra ngoài ăn cơm tiệm, em tới giúp anh làm tô mì đi được không? Cái gì? Em không muốn tới nhà anh sao, trước nhà anh có quán tương đối hợp khẩu vị. Nếu không ai nấu cơm cho, xem ra chỉ có thể chết đói thôi”
“Một người ở nhà xem Tiểu Vũ rất buồn, tới nhà anh đi, Tiểu Vũ lớn, lại có chỗ xem film gia đình, giường ngủ nhà anh cũng rất tốt. Trọng điểm là, anh ở dưới lầu nhà em, em không phải là sẽ không xuống chứ”
Trần Nhược Vũ mới vài ngày đã bị người đàn ông này chọc đến phiền. Ban đầu cô làm sao lại cảm thấy Phách Vương Long tiên sinh lãnh khốc đẹp trai nói lời độc ác khiến người khác chán ghét chứ? Anh rõ ràng là cằn nhằn còn khiến người khác chán hơn.
Người đàn ông thông minh thật là không đáng tin
Trần Nhược Vũ vừa khi dễ anh vừa nhiều lần trúng chiêu, biết rõ anh cố ý còn nhân nhượng
Vì vậy, cô nấu cơm anh ở bên cạnh quấy rối, cô rửa chén anh chỉ huy, cô giặt quần áo anh cởi đồ ném loạn, cô dọn dẹp phòng anh lại nói thầm bên cạnh tết dẫn anh về nhà cô
Cô dĩ nhiên không đồng ý, vì vậy anh liền tự thể nghiêm sinh hoạt vợ chồng
Trần Nhược Vũ không thể không thừa nhận, mấy ngày ngắn ngủi này bọn họ cùng ăn cùng ngủ, thật giống một nhà rồi. Bọn họ điều chỉnh sinh hoạt không đồng nhất, thích ứng yêu thích cùng đòi hỏi của đối phương
Ừ, lời nói trên giường, cô cảm thấy cũng không tệ lắm. Được rồi, mặc dù không đối lập nhưng cũng rất tốt
Trừ lần đầu tiên cô đau đến không có cảm giác gì, cộng thêm anh càu nhàu mấy
chuyện phá hư không khí, mấy lần sau có thể nói là hoàn mỹ
Lần thứ hai thân mật cô có cảm giác cực hạn, ở trong lòng anh căng thẳng co rúc lại, mất khống chế kêu thành tiếng, anh dương dương đắc ý, chiến đấu không ngừng nghỉ, dũng mảnh đem cô lần thứ hai lên đỉnh. Trần Nhược Vũ đầy mồ hôi, thở hổn hển, run rẩy, mặt đỏ lên vì xấu hổ
Người đàn ông chẳng biết xấu hổ đó thở gấp, tuyên bố đây mới là thực lực chân chính của mình, lần đầu tiên không tính. Nói xong, suy nghĩ một chút, lại bổ ung lần đầu tiên cũng xem là tốt, anh không để cô quá đau, cũng có thể ưu tiên xếp hạng, Sau đó suy nghĩ chút nữa, lại bổ sung, mỗi lần có trọng điểm riêng đạt thành mục tiêu, nên ưu càng thêm ưu
Thật là bậy mà, Trần Nhược Vũ nhắm mắt giả bộ ngủ, loại thời điểm này cùng anh nói chuyện phiếm, cái đuổi của anh nhất định sẽ vểnh lên trời. Nhưng sau đó cô lại thật sự ngủ thiếp đi, trước khi ngủ cô đột nhiên nghĩ đến, lần đầu tiên của anh như vậy, sẽ không phải là do anh cũng thiếu thốn chứ
Khi tỉnh lại là do Mạnh Cổ gọi, anh kêu anh ngủ quên, thời gian cấp bách sắp trễ rồi.
Quả nhiên lãng mạn là con đường dẫn tới đấy mà! Anh trễ không liên quan tới cô , giờ làm việc của cô không có sớm như vậy, nhưng anh cứng rắn nói phu xướng phụ tùy, tóm lại anh ra cửa nhất định mang theo cô
Trần Nhược Vũ đen mặt, giận đến cắn răng, người đàn ông không chăm sóc, không lãng mạn nhất thế giới này chính là anh đúng không?
Không có nụ hôn dịu dàng chào buổi sáng, không có chăm sóc nhẹ nhàng nói em ngủ đi anh đi nha. Sáng sớm anh đã trễ nhất định phải cùng em ra ngoài, rốt cuộc là thế nào?
Tóm lại, mấy ngày cuộc sống vợ chồng, đồng cam cộng khổ, chua ngọt cay chẳng còn vị gì cả. Trần Nhược Vũ không biết có phải Phách Vương Long tiên sinh nhà cô có lòng tin quá vẹn toàn rằng cô không thể không có anh không, dù thế nào đi nữa anh không che giấu tật xấu của mình, không có nửa điểm giả bộ tốt, ngược lại là đang dùng bộ mặt thật đối xử vơi cô
Vợ chồng già, không còn cái nào đúng hơn cái này nữa chứ?
Nhưng cuối cùng cũng không mang anh về nhà. Bởi vì trước ngày cô về một ngày, mẹ cô gọi điện mắng cô một trận. Nguyên nhân là Chu Triết mang theo Lục Bảo Ny về, Trần nương nương liên lạc mới biết là hôn sự nhà mình với Chu gia bị bỏ, truy cứu xuống, con gái nhà mình lại là người khởi xướng, là cô chủ động đem cô gái khác đến cho Chu Triết. Điều này làm Trần nương nương giận vô cùng, cảm thấy con gái cố ý làm ngược lại với mình
Điện thoại lần đó tương đối không vui, Trần Nhược Vũ lúc mẹ trách cứ đã nói có bạn trai rồi, là người thành phố A, làm bác sĩ. Nhưng mẹ Trần Nhược Vũ nghe không vô, nghĩ con gái khoa trương nói láo, bà không tin, căn bản là nghe không lọt lỗ tại, trực tiếp cúp điện thoại
Trần Nhược Vũ than thở, cảm thấy uất ức, cô rất lo lắng nếu trực tiếp đem Mạnh Cổ về sẽ khiến anh thất mặt không tốt trong nhà, trái lo phải nghĩ, cuối cùng là quyết định lần này về nói rõ mọi chuyện, sau khi được sự đồng ý của người nhà, có sự chuẩn bị về tâm lý, mới mang Mạnh Cổ về
Vì vậy, cô dưới ánh mắt buồn bã của Mạnh Cổ, xách hành lý về quê ăn tết
Trên đường đi, cô cùng Mạnh Cổ tán gẫu điện thoại đến suýt hết pin. Anh một hồi gọi, hồi sau lại gọi tiếp, khiến Trần Nhược Vũ còn chưa tới thành phố C đã bắt đầu nhớ anh rồi
Tới càng gần nhà, trong lòng cô lại càng có cảm giác nặng nề. Khi nào nhà từ nơi mong đợi, hi vọng trở thàn khoảng cách, áp lực rồi? Đứng ở cửa lớn, Trần Nhược Vũ hít sâu hai cái, khích lệ mình, cô đã không giống như xưa rồi, năm mới này, cô nhất định có thể có quan hệ tốt với người trong nàh. Ba mẹ nhất định có thể hiểu cô
Vừa muốn giơ tay gõ cửa, cửa chính chợt mở ra, mấy khuôn mặt quen thuộc ở phía sau cửa, hiển nhiên đang chuẩn bị ra ngoài đi dạo, thấy Trần Nhược Vũ liền la lớn: “Tiểu Vũ về”
Má ơi, một phòng đầy người, da đầu Trần Nhược Vũ tê dại
Dì nhỏ ở vùng khác, chú hai, chú họ, vài đứa nhỏ cũng ở đây. Trần Nhược Vũ nhất thời không thể thở nổi, sao tết năm nay nhà cô lại đông đủ như vậy chứ? Cô làm sao có thể nói với cha mẹ?
Vận số Trần Nhược Vũ thật là không tốt lắm. Mấy năm rồi, năm nay lại đột nhiên quyết định đón tết ở thành phố C, chú hai còn đem bà ngoại tới nhà Trần Nhược Vũ.
Gia đình đông đúc như vậy cùng tụ hội, bà ngoại đã lâu không gặp cũng tới khiến Trần Nhược Vũ rất vui, nhưng vây trong một đống người lớn như vậy, Trần Nhược Vũ chính là khóc không ra nước mắt
“Tiểu Vũ, mẹ cháu nói cháu giờ vẫn chưa có người yêu, là sao vậy? Cháu xem Lôi Lôi nhà chú, đã kết hôn rồi ”
Đây là chú họ, người vô cùng lớn. Con gái Lôi Lôi nhà chú cũng 30 rồi, muốn kết hôn cũng là chuyện rất bình thường mà. Trần Nhược Vũ nghĩ thôi nhưng không nói ra chỉ đành nhỏ giọng nói: “Cháu có bạn trai”
Nhưng câu nói này không được ai để ý, mọi người cũng không nghe được một cách thần kỳ, mẹ Trần còn hung hăng trách cô một trận
Trần Nhược Vũ than thở, trừng cô làm gì? Cô thật sự có bạn trai
“Tiểu Vũ . cháu bây giờ làm việc gì? Lương một thán bao nhiêu? Xem anh hai cháu ở ngoài không tệ, ở thành phố L làm đến quản lý rồi, phòng ốc, xe cộ đều có. Cháu không tính toán gì ? “
Trần Nhược Vũ còn chưa mở miệng, liền bị mẹ Trần trợn mắt nhìn, nhét vô tay cô cá kết tử, ý tứ cô câm miệng lại. Trần Nhược Vũ đem múi kết tử nhét vào miệng, nghe lời không lên tiếng
“Tiểu Vũ , làm gì cũng không quan trọng, chuyện bạn trai này nên tính toán sớm, làm khá mà không gả được cũng không tốt, dì giới thiệu cho cháu mấy người, cháu xem thế nào?”
Trần Nhược Vũ nuốt miếng kết tử xuống, cuống quít khoát tay: “Không cần, không cần, cảm ơn dì nhỏ, cháu thật có bạn trai rồi”
Những lời này lại bị mọi người coi thường một cách thần kỳ. Lực chú ý của dì nhỏ bị mẹ Trần kéo đi mất rồi. Trần nương nương nói vốn là có một đối tượng rất tốt, nhưng công việc Trần Nhược Vũ bận quá, không thể cùng người ta chung đụng, kết quả không may bị cô nương khác nhanh chân tới cướp rồi. Nếu là đối tượng dì nhỏ nói tốt, liền hỏi xem điều kiện này họ, người lớn trong nhà giúp cô xem trước
Vì vậy, dì nhỏ đem toàn bộ người đàn ông đều lôi ra, một phòng người bắt đầu sôi nổi thảo luận. Mẹ Trần cảm thấy người này không tốt, chú hai nghênh ngang nói điều kiện nhà Trần Nhược Vũ như vậy, đừng bắt bẻ quá. Mẹ Trần không phục, liền lớn tiếng
Trong phòng ầm ĩ, cũng không ai hỏi Trần Nhược Vũ, cô yên lặng ăn kết tử, tức cũng không thể nói ra
Bà ngoại vươn tay ra với Trần Nhược Vũ, cô quay đầu thấy, vội cầm lấy. Tai bà ngoại không tốt, không nghe thấy mọi người đang sôi nổi đàm luận, liền hỏi cô: “Bọn nó giới thiệu đối tượng cho cháu sao?”
“Cháu có bạn trai rồi, bà ngoại”
“Có bạn trai?” Bà ngoại mị mị cười “Tốt lắm, làm gì vậy?”
“Bà, anh ấy là bác sĩ”
“Bác sĩ tốt, dáng dấp được không?”
“Rất tốt ạ”
“Đối với cháu tốt không?”
“Anh ấy đối cháu tốt lắm”
“Nó tên gì?”
“Bà ngoại, anh ấy gọi là Mạnh Cổ”
Vì vậy, mẹ cùng cậu thảo luận chuyện xem mắt cho Trần Nhược Vũ, trong này, cô giới thiệu Mạnh Cổ với bà ngoại
Nhưng mà, chỉ mình bà ngoại biết cũng không được, bà lớn tuổi, lại hồ đồ, bà nghe chuyện Mạnh Cổ, ngày thứ hai lại hỏi một lần: “Tiểu Vũ , cháu có bạn trai chưa?”
“Cháu có bạn trai rồi, bà ngoại” Trần Nhược Vũ rất kiên nhẫn. Lần này, người lớn bên cạnh nghe nói thế cũng giúp phụ họa:”Mẹ, người yên tâm đi, Tiểu Vũ có bạn trai, công việc cũng tốt, tất cả đều tốt lắm”
“A nha” Bà nắm gậy, gật đầu một cái: “Đúng, bạn trai Tiểu Vũ là bác sĩ, bà nhớ ra rồi”
“Đúng vậy, là bác sĩ” Trần Nhược Vũ sờ sờ bàn tay đầy nếp nhăn của bà ngoại, cười với bà
Người lớn bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng, đúng, là bác sĩ” phụ họa xong rồi lại nhỏ giọng nói: “Mẹ thật là ngày càng hồ đồ, bác sĩ cùng Trần Nhược Vũ làm sao được, trước đó nói với mẹ về quê làm lễ mừng năm mới, mẹ lại hỏi có phải không các ngươi sẽ về, lớn tuổi thật không được”
Trần Nhược Vũ vuốt ve tay bà ngoại, thở dài
Bởi vì người thân đến, trong nhà Trần Nhược Vũ rối thành một nùi. Cô cùng bà ngoại và dì nhỏ chen chúc trong một phòng, hai vị kia ngủ trên giường, cô nằm đất. Chú hai cùng mấy đứa em trai ngủ phòng cô, còn em trai cô ngủ trên sofa phòng khách
Bà ngoại với dì nhỏ ngủ cũng ngáy, một cao một thấp, đêm trắng không ngừng. Trần Nhược Vũ ngủ trên đất không ấm, cộng thêm tiếng ngáy, vài ngày không ngủ được. Em trai cô ngủ trên ghế salon phòng khách, ngày thứ ba liền cảm lạnh. Hai người cùng hướng cha Trần oán trách, ông nói bọn họ nhịn một chút, nói mọi người cùng chen, cũng không tiện để bọn họ đi khách sạn ở, nào có ai đem khách đi khách sạn, nhà người ta thấy lại nói chúng ta thế nào, đến cả điểm này cũng không hiểu sao?
Trần Nhược Vũ nói cô bỏ tiền, mời mọi người đi khách sạn còn không được sao? Kết quả là bị cha Trần dạy dỗ, hỏi cô tiền lấy ở đâu, hiện tại mẹ còn có nhiều chuyện chưa hành huyên với con, chờ mọi người đi, cha mẹ còn có chuyện muốn thương lượng với con. Chiêu đãi thân thích cũng không phải chả cần tiền, ai mà chẳng có tiền đi ở ngoài chứ, không phải là mọi người muốn ở cùng nhau sao, muốn mời người ta ra ngoài ở là sao chứ?
Cha Trần không cho Trần Nhược Vũ cơ hội phản bác, đã bị mẹ Trần gọi đi
Em trai cô vẻ mặt tội nghiệp, vừa tức lại không dám nói: “Cái gì ai mà chẳng có tiền ở khách sạn, chính là keo kiệt mà. Chú cả cũng rất keo kiệt”
“Chị giúp em trả, đến khách sạn ở đi” Trần Nhược Vũ thấy mình không sao, ngược lại đau lòng cho em trai
Em Trần sắc mặt vui vẻ, rồi sau đó lại như đưa đám, cha mẹ không cho, có tiền cũng chẳng dám ra ngoài ở
“Sợ sao” Trần Nhược Vũ lúc này tỏ ra khinh bỉ
“Chị cũng sợ” em Trần Nhược Vũ cũng tỏ vẻ khi dễ cô, “Chị là không dám mang theo em chống cự cường quyền, làm cho em tự lên, em mới không muốn làm vật hy sinh bị mẹ mắng chết”
Trần Nhược Vũ rủ lông mày xuống, cô thật sự không dám. Em Trần Nhược Vũ còn nói: “Chúng ta cũng không cần tự ti, cha cũng không phải là sợ sao? Chúng ta đều là di truyền, không trách mình được”
Hôm dó Trần Nhược Vũ lén gọi cho Mạnh Cổ, anh than thở: “Nhà em đúng là một ổ mang tới sợ hãi mà, quá vô dụng”
Trần Nhược Vũ không phục, thầm nghĩ anh có bản lãnh thì tới , tới mới biết được
Nhưng cô không biết, Mạnh Cổ thật đúng là không mời mà tới
Hôm đó bạn học cấp ba hội họp. Trần Nhược Vũ cùng Cao Ngữ Lam với Doãn Tắc cũng đi. Chủ đề lần này là “Zina lấn áp vs Cao Ngữ Lam phản lấn áp” Trần Nhược Vũ không có áp lực gì, cô cũng không phải lo lắng cho Cao Ngữ Lam, người ta có một hộ hoa sứ giả ở bên cạnh, căn bản không cần người khác ra tay
Vì vậy mới an tâm dùng bữa, xem náo nhiệt một chút. Khi cuộc hội họp này tiến hành được một nữa, lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra
Ở ngoài cửa có một người, trông vô cùng quen mắt
Trần Nhược Vũ ngây người như phỗng, bị dọa giật mình, Phách Vương Long tiên sinh nhà cô sao lại ở chỗ này chứ?
“Đây là người nhà ai đây?” Hội họp bạn cũ nha, không phải bạn học thì là người thân, không anh lại tự nhiên tới đây cả
Mạnh Cổ nhìn Trần Nhược Vũ chằm chằm, nếu cô dám không nhận thức liền tập tức chém. Trần Nhược Vũ yếu ớt giơ tay: “Là mình, người nhà của mình”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.