Cùng Anh Đi Đến Tận Cùng Thế Giới
Chương 44: Chương 44: Giây phút sống chết
Dung Quang
23/06/2018
Edit: Linh Tiêu
Beta: Mạc Y Phi
Từ trước đến nay, Chúc Thanh Thần chỉ biết ở biên giới Trung Quốc với Việt Nam là có khu mìn còn sót lại. Từ cuối thế kỷ trước đến năm 2017, quân đội đã ba lần thực hiện hoạt động phá bom mìn quy mô lớn.
Cô đã từng chứng kiến hoạt động này, ở biên giới Vân Nam có một ngôi làng, bom mìn trải rộng, từ những năm 90 đến nay, có hai người bị tử vong, ba mươi người bị tàn tật do bom mìn, trong đó có chín người phải dùng đến chân tay giả.
Chiến tranh chính là như thế, thật khó khăn mới kết thúc, cứ tưởng sau này sẽ không còn đổ máu và hy sinh, nhưng dù quân đội có thể rút đi thì bom mìn vẫn còn chôn dưới lòng đất.
Chịu khổ luôn luôn là những người dân khát khao hòa bình.
Cao nguyên Golan nằm ở biên giới Syria và Isreal.
Chiến trường giao tranh, bom mìn trải rộng là tình trạng bình thường.
Lúc hai người đến, những chiến sĩ gỡ mìn cũng đã đến.
Xe bọc thép quân sự đỗ cách đó không xa, vì đặc điểm địa hình, xe không vào sâu được, mỗi chiến sĩ phụ trách 40kg, gồm thuốc nổ, trang bị bảo hộ, giày chống mìn, nước và đồ ăn, đi bộ vào khu bom mìn mất khoảng hai mươi phút.
Cửa khu bom mìn dựng một tấm bia, dùng cả tiếng Hebrew và tiếng Anh viết: Khu bom mìn. Cẩn thận khi đi vào.
Tiết Định nói chuyện với chiến sĩ canh gác tại ranh giới an toàn, xuất trình chứng nhận phóng viên quốc tế, nhận được sự cho phép đứng ở ranh giới an toàn tiến hành quay chụp.
Chúc Thanh Thần muốn đi theo vào nhưng bị ngăn lại.
Cô kêu một tiếng với bóng lưng Tiết Định: “Này!”
Tiết Định dừng chân, quay đầu lại, nhìn cô một chút rồi gật đầu với chiến sĩ canh gác.
Lúc này cô mới được cho vào.
Khóe miệng cô cong cong, người đàn ông này vẫn không thể tàn nhẫn bỏ mặc cô được.
Gỡ bom mìn được chia thành hai bước, gỡ bằng máy móc kỹ thuật sau đó chiến sĩ quân đội trực tiếp kiểm tra lại.
Vì công việc này quá nguy hiểm, hầu hết các nơi trên thế giới trước tiên dựa vào máy móc kỹ thuật tiến hàng bước gỡ mìn. Nhìn chung, thông thường áp dụng phương pháp hỏa khí, cơ giới hoặc đánh nổ, tiến hàng phương pháp đánh nổ, có thể dễ dàng giải quyết tất cả bom mìn, sau đó lặp lại quá trình đánh nổ một lần, giảm các khả năng vẫn còn bom mìn sót lại.
Đến bước sau, các chiến sĩ không thể không tự mình làm việc, trực tiếp kiểm tra và gỡ bom, loại bỏ hoàn toàn các khả năng bom mìn còn sót lại.
Dù là biện pháp như thế, nhưng những người đi kiểm tra lại cũng vô cùng nguy hiểm.
Chỉ một chút sơ suất sẽ xuất hiện thương vong.
Vì vậy, trong lúc các chiến sĩ đang gỡ mìn, tuyệt đối không cho phép người bước vào phạm vi nổ, thứ nhất là không phân tán sự chú ý của người gỡ mìn, thứ hai là dùng hết khả năng để giảm bớt thương vong.
Cho nên tin tức trên TV về việc ghi hình các chiến sĩ gỡ mìn chủ yếu là sắp đặt sẵn.
Trên thực tế, Tiết Định và Chúc Thanh Thần chỉ có thể đứng trong khu vực an toàn đã gỡ hết bom mìn, đưa tin một cách toàn diện về hoạt động gỡ bom mìn hôm nay.
Tiết Định mở bút ghi âm, nói chuyện với người chỉ huy bằng tiếng Hebrew.
Chúc Thanh Thần nghe không hiểu, lấy máy ảnh ra, chụp lại các chiến sĩ đang gỡ mìn trên mảnh đất hoang từng tấm từng tấm một.
Những cây dây leo khô ngăn cản ánh mắt, cô lúc thì nằm sấp, lúc quỳ, tư thế vô cùng chuyên nghiệp.
Ánh mặt trời Israel chiếu xuống vô cùng nóng bức, Tiết Định quay đầu lại nhìn cô, chỉ nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cô.
Không phải là qua loa cho xong.
Cũng không phải là làm bộ làm tịch cho anh nhìn.
Cô không lo lắng quần áo trên người sẽ bẩn, cũng không giống các cô gái khác sợ nắng làm đen da, cứ vừa ngồi vừa quỳ trên mặt đất, hết sức tập trung chụp ảnh.
Trong toàn bộ quá trình, sắc mặt người chỉ huy đều hết sức căng thẳng, hai đầu lông mày nôn nóng nhíu chặt.
Gỡ bom mìn là nhiệm vụ nguy hiểm hàng đầu, ông đã vô số lần nhìn thấy các chiến sĩ hy sinh. Bởi vì sức ảnh hưởng của thuốc nổ quá lớn, đám chiến sĩ trẻ nếu bị thương, thì thường cả đời sau này sẽ tàn tật.
Cao nguyên Golan tràn ngập không khí khẩn trương.
Buổi trưa, Tiết Định đi ra cốp xe lấy sandwich, buổi sáng anh đã chuẩn bị trước khi đi.
Anh ngồi xuống dưới bóng cây, tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Chúc Thanh Thần rất biết nghe lời, lấy hai chai nước ép trái cây mua được ở cửa hàng tiện lợi trên xe, đưa một chai cho anh rồi ngồi xuống cạnh anh.
Tiết Định không nhịn được, lại mỉa mai một câu cay nghiệt: “Không phải cô không có tiền mặt à? Sao còn mua được nước trái cây?”
Chúc Thanh Thần làm như không nghe thấy, túm lấy tay của anh cắn một miếng bánh sandwich.
Sau đó mở nắp nước trái cây, uống ừng ực một ngụm lớn.
Cuối cùng dựa vào cây cổ thụ, thản nhiên duỗi lưng một cái.
Tiết Định: “…”
Bánh sandwich trong tay có thêm một dấu răng, như chó gặm vậy.
Anh hơi bực bội, nhưng lại có chút buồn cười.
Việc gỡ bom mìn tốn rất nhiều thời gian, từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn còn chưa xong, quá trình diễn ra rất chậm chạp.
Các chiến sĩ đeo mặt nạ phòng độc, cẩn thận đi về phía trước kiểm tra kỹ càng trong khu bom mìn, phá hủy bom mìn còn sót lại.
Năm giờ chiều có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Cách đường ranh giới khu vực khoảng một trăm mét, một chiến sĩ đang gỡ mìn động phải một khối mìn khác chưa được phát hiện, chưa kịp kêu thành tiếng, ầm một cái bị nổ bay lên không trung rồi nặng nề rơi xuống đất.
Người chỉ huy tự mình ra trận, thanh âm trầm khàn truyền mệnh lệnh, rồi vội vàng chạy theo đường an toàn đến hiện trường sự việc, cõng người bị thương ra ngoài.
Chúc Thanh Thần ở quá xa, không nhìn rõ tình hình người bị thương, chỉ nhìn thấy chỉ huy cõng người đó đang hấp hối vội vàng chạy ra. Bên người ông là chân của người đó, có một bên chân đã hỏng nặng, một bên như lủng lẳng treo trong không khí.
Máu tươi dọa người chảy xuống đất.
Chỉ huy cõng người đến gần, chuẩn bị đi qua chỗ hai người đang đứng.
Trong miệng ông lớn tiếng ra lệnh chuẩn bị hộp cứu thương, tạm thời xử lý rồi đưa đến bệnh viện.
Lúc này, Tiết Định bỗng nhiên kéo Chúc Thanh Thần lại, lấy tay che mắt cô, im lặng không nói gì.
Chúc Thanh Thần bất ngờ một chút rồi lập tức kéo tay anh xuống, không e dè nhìn về phía người bị thương.
Cô nói: “Giả vờ không nhìn thấy không có nghĩa là chưa có chuyện gì xảy ra, anh nhìn được, em cũng nhìn được.”
Muốn kề vai chiến đấu, không thể có chút mảy may e sợ hay lùi bước được.
Vì vậy người chiến sĩ bị thương cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Chỉ huy cõng người vội vàng chạy qua, người chiến sĩ trên lưng đã hôn mê nằm trên lưng chỉ huy, toàn thân đều là máu, không nhìn rõ chỗ nào bị thương nhưng lại như cả người đều có vấn đề.
Bùn đất màu vàng của cao nguyên Golan dính trên người anh ta quyện với màu đỏ của máu tươi.
Anh ta lầm bầm, lặp đi lặp lại một câu.
Chúc Thanh Thần hỏi: “Anh ta nói gì vậy?”
Tiết Định nhẹ giọng nói: “Anh ta nói anh ta muốn về nhà.”
Cô im lặng không nói, bàn tay siết chặt.
Bầu trời xanh thẳm, cánh đồng vàng hoang vu, xa xa là những lô cốt đứng sừng sững nhiều năm, đây là cảnh đẹp nhất của cả Israel và Syria. Nhưng cho dù là vào thời bình, cao nguyên Golan vẫn có đổ máu và hy sinh. Chiến tranh dù đã đi qua, nhưng đau khổ lại vẫn còn tiếp tục.
Khuôn mặt Tiết Định căng cứng, anh rút máy ảnh trong tay Chúc Thanh Thần, hướng về phía chỉ huy đang cõng người chụp nhanh mấy tấm ảnh, từ phía bên cạnh đến phía sau, cả đôi chân đang treo của người chiến sĩ.
Một chiến sĩ khác đi theo chỉ huy đang đi bỗng dừng lại, tháo mặt nạ phòng độc ra, nước mắt đầy mặt, thở hổn hển gào thét vào mặt Tiết Định.
Tiết Định cầm chặt máy ảnh, nhỏ giọng nói gì đó.
Anh chiến sĩ cắn chặt răng, không nói gì đuổi theo chỉ huy.
Chúc Thanh Thần không hiểu họ nói gì, cuối cùng hỏi Tiết Định: “Làm sao vậy?”
Tiết Định nở nụ cười tự giễu: “Anh ta hỏi tôi, người đó đã bị thương như vậy rồi tôi còn có tâm trạng mà chụp ảnh, có phải là không có một chút đồng tình nào không?”
“… Vậy anh trả lời thế nào?”
“Tôi nói, bởi vì tôi đồng tình nên muốn càng nhiều người hơn nữa nhìn thấy tình huống này. Nếu như mỗi người đều ý thức được chiến tranh là đau khổ tột cùng như vậy thì có lẽ tương lai sẽ không còn người phải lâm vào hoàn cảnh đau xót như vậy nữa.”
Mỗi một phóng viên trên chiến trường có lẽ đều nghĩ như vậy, nếu như có thể đưa tất cả những sự kiện chấn động như vậy ra ngoài ánh sáng thì thế giới có thể không còn làm như không thấy đối với những tai nạn xảy ra.
Tiết Định cũng không ngoại lệ.
Cho nên họ lựa chọn khi những người khác chịu đau khổ, họ nhẫn nhịn không biểu đạt, chỉ cố gắng chụp hình đưa tin.
Đó không phải là thiếu sự đồng tình mà là đồng tình, biểu hiện theo một cách khác biệt.
Chân trời chuyển thành màu tím, Tiết Định cất máy ảnh, đi ra phía đường.
Chúc Thanh Thần im lặng không nói, đi theo phía sau anh, anh lên xe mô tô của anh, còn cô lên chiếc xe ô tô nhỏ của cô.
Chụp ảnh bình thường và chụp ảnh chiến trường nhìn bên ngoài thì giống nhau, đều là cầm máy ảnh chụp nhưng thật ra lại vô cùng khác biệt.
Những điều cô nhìn thấy tàn khốc gấp trăm ngàn lần so với sự tưởng tượng của cô.
Xe chạy trên đường lớn, cảnh sắc hai bên đường lướt qua rất nhanh, trong mắt cô chỉ có chiếc xe mô tô phía trước.
Người này sinh hoạt thường ngày với lúc lái xe mô tô cũng giống nhau, nhẫn nhịn, cố chấp, giống như một thanh kiếm sắc bén.
Chúc Thanh Thần đang nhìn, đột nhiên ô tô lảo đảo, nghiêng thấp một bên.
Xe ngừng lại.
Xe mô tô phía trước đã không còn bóng dáng.
Cô nghi ngờ xuống xe, phát hiện bánh trước xịt lốp, một miếng sắt nhọn ghim vào lốp xe… Có lẽ hỏng rồi.
Cô đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, đành cười khổ, mở hòm thiết bị ra, lấy lốp xe dự bị và cái kích với mấy đồ khác.
Mấy thứ này nặng chết người.
Trước đây cô cũng chỉ nhìn người ta thay lốp, giờ không biết bắt đầu từ đâu.
*
Tiết Định lái xe, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn vào gương chiếu hậu.
Anh nhìn thấy cô gái kia lẳng lặng đi phía sau anh, tốc độ không nhanh không chậm, khoảng cách không xa không gần, giống như muốn chứng minh với anh câu nói kia, cô muốn làm chiến hữu kề vai sát cánh đồng hành với anh.
Cho đến trong nháy mắt, anh nhìn vào gương chiếu hậu lần nữa mới phát hiện trong gương không có một bóng người, chỉ còn lại con đường thật dài cùng với cánh đồng mênh mông hoang vu.
Anh nhanh chóng dừng xe.
Quay đầu lại lần nữa xác nhận.
Thật sự không thấy Chúc Thanh Thần đâu.
Cánh đồng hoang vu giáp biên giới Syria, nhà dân thưa thớt.
Ở nơi này bỗng nhiên không thấy bóng dáng cô đâu.
Trong lòng Tiết Định hồi hộp, lo lắng.
Rõ ràng là cô bám dính anh, anh phải mặc kệ mà vứt bỏ cô, không cần quay đầu đi tìm cô, để thể hiện rằng anh không quan tâm cô.
Nhưng cuối cùng anh không yên lòng.
Tiết Định khởi động xe lại, quay đầu chạy về hướng đường ngược lại.
Chỉ sau khoảng hai phút lái xe anh đã nhìn thấy người con gái kia.
Trên con đường cái thẳng tắp, trong ánh hoàng hôn, cô ngồi xổm bên cạnh ô tô, mồ hôi đầm đìa, đang đổi lốp xe.
Anh đứng ở ven đường, nhìn cô ngẩng đầu lên quệt mồ hôi, rồi nhấc chân xuống xe.
Chúc Thanh Thần nói: “Em tưởng anh thật sự bỏ em đi rồi.”
Tiết Định không nhanh không chậm nở nụ cười: “Tôi muốn thế nhưng mà ảnh chụp vẫn đang ở chỗ cô.”
Cô vất vả muốn tháo lốp xe ra, khuôn mặt trắng nõn giờ đỏ bừng, trên trán bóng mồ hôi.
Tiết Định cởi áo khoác, vứt lên xe.
Anh ngồi xuống, dứt khoát rút lấy cái cờ lê trong tay cô, bắt đầu những động tác thành thạo.
Có lẽ đàn ông bẩm sinh đã yêu thích súng ống và ô tô, trời sinh họ đã có sự gắn bó nhạy cảm với cơ khí.
Chúc Thanh Thần ngồi xổm bên cạnh nhìn anh, đến khi anh tháo được lốp xe ra thì vội vàng đưa bình nước cho anh: “Nghỉ một chút.”
Tiết Định nhận lấy bình nước, mở nắp, dội thẳng từ trên đầu xuống.
Anh mặc chiếc áo ba lỗ công nhân, bị nước làm ướt nhẹp, vải áo dính sát vào người, mỗi một đường cong cơ bắp đều hiện dưới ánh mặt trời.
Tóc ngắn bị ướt dính vào hai bên gò má.
Cơ bắp căng đầy hiện ra, giống như màu lúa mì, dưới ánh trời chiều lại càng rực rỡ.
Chúc Thanh Thần nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Thời còn đi học, cô cực ghét những nam sinh đi chơi bóng trở về thân đầy mồ hôi, chẳng may bị chạm một cái thì cảm giác như thứ mồ hôi thối kia dính trên người mình, lập tức nổi đầy da gà.
Mà bây giờ…
Dường như trong lúc này cô đã hiểu mùi vị đàn ông là cái gì rồi.
Cô bật cười thành tiếng.
Tiết Định ném bình nước vào trong xe, liếc cô một cái.
Cô giải thích: “Cảnh đẹp ý vui, em rất muốn…”
Tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
“Muốn làm gì?” Tiết Định lạnh lùng hỏi, cầm lốp dự bị chuẩn bị lắp vào.
Bất chợt anh nghe được câu tiếp theo: “Rất muốn đè lên anh ngay tại chỗ!”
Động tác của anh dừng lại.
Anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Chúc Thanh Thần, nhếch mép nói: “Chỉ bằng cô?”
Đàn bà con gái đổi cái lốp xe còn không thở được, thế còn muốn đè anh ngay tại chỗ này.
Không biết đến cùng là ai đè lên ai?
Anh chỉ cần một đầu ngón tay út là quật ngã được cô rồi.
Chúc Thanh Thần cười cười: “Bằng sức lực thì em đương nhiên không bằng anh nhưng em có thể dùng sắc đẹp để dụ dỗ mà!”
Anh lười trả lời, chỉ cười xùy một tiếng.
Cô gái này, bao nhiêu năm đọc sách, bỗng nhiên trở thành người đàn bà nói năng thô bỉ.
Lốp xe đã lắp vào, anh lấy cờ lê bắt đầu vặn ốc vít cố định lại.
Lúc này có một chiếc xe từ xa xa đi đến.
Mới đầu, Tiết Định không để ý, Chúc Thanh Thần cũng cho là xe ngang qua đường thôi, cô nhìn thoáng qua thì thu hồi tầm mắt lại chăm chú nhìn Tiết Định.
Chiếc xe kia từ từ đến gần.
Tiết Định có thói quen quan sát hoàn cảnh xung quanh mình, cầm con ốc cuối cùng lên, ngẩng đầu nhìn lại.
Cách khoảng hai mươi thước, một chiếc xe tải nhỏ màu đen gào thét đi đến, nghe tiếng hẳn là xe tư nhân đã qua cải tạo, tiếng nghe rất chói tai.
Ở Israel không cho phép người dân tự cải tạo xe ô tô.
Lông mày anh nhíu lại, nhìn về mấy người trong xe qua lớp kính, thấy được động tác của một người trong đó thì ngay lập tức biến sắc.
Người kia đang lên đạn.
Anh nhanh chóng mở cửa xe, đẩy Chúc Thanh Thần vào trong.
“Nằm sấp ở ghế sau, không được lên tiếng!”
Anh cầm ốc vít cho vào lốp xe, nhặt cờ lê, cố gắng xoáy nhanh nhất có thể.
Nhưng trong chớp mắt, chiếc xe cải tạo đã chạy đến trước mặt.
Rồi bỗng nhiên dừng lại.
Ba người đàn ông cường tráng mặc áo ngắn tay xuống xe, tên cầm đầu để râu quai nón, một người bện tóc (1), còn một người trên mặt có sẹo.
(1) kiểu cả đầu từng cái sam nhỏ nhỏ của châu Phi ý
Đều là khuôn mặt của người châu Âu.
Cũng là những khuôn mặt điển hình nhìn qua là biết toàn là người xấu.
Tiết Định không ngừng lại, vẫn đang vặn cờ lê.
Đến khi một thứ lạnh như băng chĩa vào gáy, anh mới dừng lại.
“Throw it way!” Tên râu quai nón ra lệnh cho anh. (Ném nó đi)
Anh nghe lời ném cái cờ lê đi.
Người đàn ông cười cười, thấy anh không phản kháng, không hỏi nhiều thì dường như rất kinh ngạc và vui mừng, lại nói: “You know what I’m gonna do?” (Mày biết tao muốn làm gì sao?)
Tiết Định lấy trong túi quần một xấp tiền, không quay đầu lại, vẫn ngồi xổm giơ xấp tiền qua đầu.
Một người đàn ông nữa đi đến, cười ha hả với đồng bọn: “You smartass!” (Mày thông minh đấy.)
Hắn rút xấp tiền, mở ra xem xét.
Tiết Định đi phỏng vấn đưa tin thường không mang theo nhiều tiền bên người.
Lúc này, tên vừa cười to có vẻ không vui như thế, một tay ấn đầu Tiết Định lên cửa xe ô tô, mồm chửi toàn câu thô tục.
“Chỉ như vậy?”
Mặt Tiết Định dí sát vào cửa kính thủy tinh, ánh mắt đúng lúc hướng đến Chúc Thanh Thần đang ở ghế sau.
Sắc mặt cô trắng bệch đang nhìn anh.
Anh dùng khẩu hình miệng nói với cô ba chữ: “Không cử động.”
Khu vực chiến tranh, mấy kẻ phi chính phủ dân lưu vong có rất nhiều, đa số họ chỉ cần tiền, chỉ cần không bị chọc tức, bình thường sẽ không tùy tiện lấy mạng người khác.
Nhưng nếu họ bị chọc tức thì không thể đùa được.
Tiết Định không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhất là khi trong xe còn Chúc Thanh Thần tay trói gà không chặt.
Anh không thể mạo hiểm được.
Loại người này vô cùng hung ác và liều mạng, chỉ cần nhìn thấy da mịn thịt mềm mại của phụ nữ phương Đông thì không biết sẽ làm ra những chuyện bẩn thỉu gì giữa nơi không người này.
Tên râu quai nón giữ Tiết Định ấn vào cửa xe, họng súng chĩa vào sau gáy.
Tên bện tóc mở cửa bên ghế phụ, mở các ngăn tủ, lục lọi một hồi, lôi ra máy ảnh của Chúc Thanh Thần, sau đó là chiếc ví tiền của phụ nữ.
Râu quai nón nheo mắt lại, cũng đã nhìn thấy bên đường còn một chiếc xe mô tô.
Hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía hoang vu không nhìn thấy người nào.
Hắn hỏi: “Where’s that women?” (Người phụ nữ đó đâu?)
Tiết Định vẫn dựa vào cửa không nhúc nhích, nói: “I work in a garage. Half an hour, I got a phone call. That woman call me here to repair her car. She went away with other people right away when I got here.” (Tôi làm việc trong một ga-ra. Nửa tiếng trước, tôi nhận được một cuộc gọi. Người phụ nữ đó gọi tôi đến đây sửa xe cho cô ấy. Cô ấy rời đi cùng người khác khi tôi đến đây.)
Anh nói anh ở ga-ra ô tô, nửa tiếng trước có người gọi điện đến sửa xe ô tô, chủ xe đã đi cùng người khác trước khi anh đến.
Lý do này tạm thời cũng đáng tin cậy, gần đây có nhiều người hỏng xe ở nơi vắng vẻ đều gọi người đến sửa chữa, sau đó thà tốn tiền để người ta kéo xe về chứ không khổ cực ngồi đợi.
Râu quai nón tin.
Hắn mở ví tiền ra, cũng không có nhiều tiền, nhưng cộng với số tiền Tiết Định đưa trước đó cũng coi như khá lắm rồi.
Tên mặt sẹo cầm máy ảnh mở ra xem.
Đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi, đưa máy ảnh cho tên râu quai nón nhìn: “He’s from the army!” (Tên này là người của quân đội)
Hai bên thái dương Tiết Định giật giật.
Là ảnh mới chụp hôm nay.
Tên râu quai nón sau lưng bỗng đá vào đầu gối anh, Tiết Định quỳ xuống mặt đất, mặt vẫn dính trên cửa xe.
Báng súng nện vào sau gáy, anh đau đến nỗi hít sâu một hơi.
Anh khàn giọng nói: “I have nothing to do with the army. That camera doesn’t belong to me.” (Tôi không liên quan đến quân đội, máy ảnh không phải của tôi).
Không khí lâm vào sự im lặng ngắn ngủi.
Tên bện tóc nói: “How about killing him? Just in case.” (Hay là giết chết hắn đi, phòng trừ trường hợp xấu)
Bọn họ không thể động vào người của quân đội, nhất là quân đội Israel.
Dân tộc người Do Thái này chưa từng có đoàn kết, trong nghìn năm qua đều lang thang đầu đường xó chợ từ Ai Cập đến Châu Âu, qua các cuộc chiến tranh khác nhau cho đến khi thống nhất Israel năm 1947.
Có thù tất báo, tính toán hơn thiệt chính là một trong những đặc trưng của người Do Thái.
Tuy người Israel cũng không tham lam, so đo giống như Shakespeare đã viết trong “Thương nhân Venice”, nhưng tính toán thiệt hơn vẫn là một đặc điểm của người Israel.
Nếu không thì tại sao lại có xung đột?
Nếu không thì tại sao bốn lần chiến tranh Trung Đông?
Chiến tranh tại Trung Đông nói trắng ra là các quốc gia Ả-rập tấn công Israel một lần, Israel lại dựa theo nguyên tắc có thù tất báo, dùng ít địch nhiều cũng không chịu thua, bây giờ trở thành một trong những quốc gia phát triển nhất.
Họng súng lạnh như băng vẫn dí vào đầu Tiết Định.
Tên râu quai nón lôi anh sang một bên, ấn anh ngồi xổm xuống, dường như muốn chuẩn bị nổ súng.
Ngay lúc này, Chúc Thanh Thần ở trong xe tìm được một chiếc kìm nhổ đinh, nắm chặt trong tay, từ từ ngồi dậy. Cô đẩy cửa cạch một tiếng thật mạnh, cửa đập vào tên bện tóc làm hắn ngã trên đất, cô lập tức nhảy ra ngoài, cầm kìm nhổ đinh đập thẳng vào mặt tên râu quai nón.
Tên râu quai nón ôm mặt ngã trên đất, mặt mũi đầy máu, súng rơi ở một bên.
Tên bện tóc bị cửa xe đụng chưa phục hồi tinh thần, vẫn nằm sấp trên mặt đất.
Tiết Định ngồi xổm trên mặt đất, dường như ngay lập tức nhặt súng lên.
Nhưng lúc anh ngẩng đầu lên, tên mặt sẹo thứ ba đã cầm súng dí vào gáy Chúc Thanh Thần.
Hắn túm lấy tay Chúc Thanh Thần, dí chặt súng vào thái dương cô.
Hắn híp mắt nhìn chằm chằm vào Tiết Định: “Try this. Guess which of us is quicker?” (Thử xem, đoán đi tao với mày ai nhanh hơn?)
Beta: Mạc Y Phi
Từ trước đến nay, Chúc Thanh Thần chỉ biết ở biên giới Trung Quốc với Việt Nam là có khu mìn còn sót lại. Từ cuối thế kỷ trước đến năm 2017, quân đội đã ba lần thực hiện hoạt động phá bom mìn quy mô lớn.
Cô đã từng chứng kiến hoạt động này, ở biên giới Vân Nam có một ngôi làng, bom mìn trải rộng, từ những năm 90 đến nay, có hai người bị tử vong, ba mươi người bị tàn tật do bom mìn, trong đó có chín người phải dùng đến chân tay giả.
Chiến tranh chính là như thế, thật khó khăn mới kết thúc, cứ tưởng sau này sẽ không còn đổ máu và hy sinh, nhưng dù quân đội có thể rút đi thì bom mìn vẫn còn chôn dưới lòng đất.
Chịu khổ luôn luôn là những người dân khát khao hòa bình.
Cao nguyên Golan nằm ở biên giới Syria và Isreal.
Chiến trường giao tranh, bom mìn trải rộng là tình trạng bình thường.
Lúc hai người đến, những chiến sĩ gỡ mìn cũng đã đến.
Xe bọc thép quân sự đỗ cách đó không xa, vì đặc điểm địa hình, xe không vào sâu được, mỗi chiến sĩ phụ trách 40kg, gồm thuốc nổ, trang bị bảo hộ, giày chống mìn, nước và đồ ăn, đi bộ vào khu bom mìn mất khoảng hai mươi phút.
Cửa khu bom mìn dựng một tấm bia, dùng cả tiếng Hebrew và tiếng Anh viết: Khu bom mìn. Cẩn thận khi đi vào.
Tiết Định nói chuyện với chiến sĩ canh gác tại ranh giới an toàn, xuất trình chứng nhận phóng viên quốc tế, nhận được sự cho phép đứng ở ranh giới an toàn tiến hành quay chụp.
Chúc Thanh Thần muốn đi theo vào nhưng bị ngăn lại.
Cô kêu một tiếng với bóng lưng Tiết Định: “Này!”
Tiết Định dừng chân, quay đầu lại, nhìn cô một chút rồi gật đầu với chiến sĩ canh gác.
Lúc này cô mới được cho vào.
Khóe miệng cô cong cong, người đàn ông này vẫn không thể tàn nhẫn bỏ mặc cô được.
Gỡ bom mìn được chia thành hai bước, gỡ bằng máy móc kỹ thuật sau đó chiến sĩ quân đội trực tiếp kiểm tra lại.
Vì công việc này quá nguy hiểm, hầu hết các nơi trên thế giới trước tiên dựa vào máy móc kỹ thuật tiến hàng bước gỡ mìn. Nhìn chung, thông thường áp dụng phương pháp hỏa khí, cơ giới hoặc đánh nổ, tiến hàng phương pháp đánh nổ, có thể dễ dàng giải quyết tất cả bom mìn, sau đó lặp lại quá trình đánh nổ một lần, giảm các khả năng vẫn còn bom mìn sót lại.
Đến bước sau, các chiến sĩ không thể không tự mình làm việc, trực tiếp kiểm tra và gỡ bom, loại bỏ hoàn toàn các khả năng bom mìn còn sót lại.
Dù là biện pháp như thế, nhưng những người đi kiểm tra lại cũng vô cùng nguy hiểm.
Chỉ một chút sơ suất sẽ xuất hiện thương vong.
Vì vậy, trong lúc các chiến sĩ đang gỡ mìn, tuyệt đối không cho phép người bước vào phạm vi nổ, thứ nhất là không phân tán sự chú ý của người gỡ mìn, thứ hai là dùng hết khả năng để giảm bớt thương vong.
Cho nên tin tức trên TV về việc ghi hình các chiến sĩ gỡ mìn chủ yếu là sắp đặt sẵn.
Trên thực tế, Tiết Định và Chúc Thanh Thần chỉ có thể đứng trong khu vực an toàn đã gỡ hết bom mìn, đưa tin một cách toàn diện về hoạt động gỡ bom mìn hôm nay.
Tiết Định mở bút ghi âm, nói chuyện với người chỉ huy bằng tiếng Hebrew.
Chúc Thanh Thần nghe không hiểu, lấy máy ảnh ra, chụp lại các chiến sĩ đang gỡ mìn trên mảnh đất hoang từng tấm từng tấm một.
Những cây dây leo khô ngăn cản ánh mắt, cô lúc thì nằm sấp, lúc quỳ, tư thế vô cùng chuyên nghiệp.
Ánh mặt trời Israel chiếu xuống vô cùng nóng bức, Tiết Định quay đầu lại nhìn cô, chỉ nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cô.
Không phải là qua loa cho xong.
Cũng không phải là làm bộ làm tịch cho anh nhìn.
Cô không lo lắng quần áo trên người sẽ bẩn, cũng không giống các cô gái khác sợ nắng làm đen da, cứ vừa ngồi vừa quỳ trên mặt đất, hết sức tập trung chụp ảnh.
Trong toàn bộ quá trình, sắc mặt người chỉ huy đều hết sức căng thẳng, hai đầu lông mày nôn nóng nhíu chặt.
Gỡ bom mìn là nhiệm vụ nguy hiểm hàng đầu, ông đã vô số lần nhìn thấy các chiến sĩ hy sinh. Bởi vì sức ảnh hưởng của thuốc nổ quá lớn, đám chiến sĩ trẻ nếu bị thương, thì thường cả đời sau này sẽ tàn tật.
Cao nguyên Golan tràn ngập không khí khẩn trương.
Buổi trưa, Tiết Định đi ra cốp xe lấy sandwich, buổi sáng anh đã chuẩn bị trước khi đi.
Anh ngồi xuống dưới bóng cây, tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Chúc Thanh Thần rất biết nghe lời, lấy hai chai nước ép trái cây mua được ở cửa hàng tiện lợi trên xe, đưa một chai cho anh rồi ngồi xuống cạnh anh.
Tiết Định không nhịn được, lại mỉa mai một câu cay nghiệt: “Không phải cô không có tiền mặt à? Sao còn mua được nước trái cây?”
Chúc Thanh Thần làm như không nghe thấy, túm lấy tay của anh cắn một miếng bánh sandwich.
Sau đó mở nắp nước trái cây, uống ừng ực một ngụm lớn.
Cuối cùng dựa vào cây cổ thụ, thản nhiên duỗi lưng một cái.
Tiết Định: “…”
Bánh sandwich trong tay có thêm một dấu răng, như chó gặm vậy.
Anh hơi bực bội, nhưng lại có chút buồn cười.
Việc gỡ bom mìn tốn rất nhiều thời gian, từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn còn chưa xong, quá trình diễn ra rất chậm chạp.
Các chiến sĩ đeo mặt nạ phòng độc, cẩn thận đi về phía trước kiểm tra kỹ càng trong khu bom mìn, phá hủy bom mìn còn sót lại.
Năm giờ chiều có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Cách đường ranh giới khu vực khoảng một trăm mét, một chiến sĩ đang gỡ mìn động phải một khối mìn khác chưa được phát hiện, chưa kịp kêu thành tiếng, ầm một cái bị nổ bay lên không trung rồi nặng nề rơi xuống đất.
Người chỉ huy tự mình ra trận, thanh âm trầm khàn truyền mệnh lệnh, rồi vội vàng chạy theo đường an toàn đến hiện trường sự việc, cõng người bị thương ra ngoài.
Chúc Thanh Thần ở quá xa, không nhìn rõ tình hình người bị thương, chỉ nhìn thấy chỉ huy cõng người đó đang hấp hối vội vàng chạy ra. Bên người ông là chân của người đó, có một bên chân đã hỏng nặng, một bên như lủng lẳng treo trong không khí.
Máu tươi dọa người chảy xuống đất.
Chỉ huy cõng người đến gần, chuẩn bị đi qua chỗ hai người đang đứng.
Trong miệng ông lớn tiếng ra lệnh chuẩn bị hộp cứu thương, tạm thời xử lý rồi đưa đến bệnh viện.
Lúc này, Tiết Định bỗng nhiên kéo Chúc Thanh Thần lại, lấy tay che mắt cô, im lặng không nói gì.
Chúc Thanh Thần bất ngờ một chút rồi lập tức kéo tay anh xuống, không e dè nhìn về phía người bị thương.
Cô nói: “Giả vờ không nhìn thấy không có nghĩa là chưa có chuyện gì xảy ra, anh nhìn được, em cũng nhìn được.”
Muốn kề vai chiến đấu, không thể có chút mảy may e sợ hay lùi bước được.
Vì vậy người chiến sĩ bị thương cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Chỉ huy cõng người vội vàng chạy qua, người chiến sĩ trên lưng đã hôn mê nằm trên lưng chỉ huy, toàn thân đều là máu, không nhìn rõ chỗ nào bị thương nhưng lại như cả người đều có vấn đề.
Bùn đất màu vàng của cao nguyên Golan dính trên người anh ta quyện với màu đỏ của máu tươi.
Anh ta lầm bầm, lặp đi lặp lại một câu.
Chúc Thanh Thần hỏi: “Anh ta nói gì vậy?”
Tiết Định nhẹ giọng nói: “Anh ta nói anh ta muốn về nhà.”
Cô im lặng không nói, bàn tay siết chặt.
Bầu trời xanh thẳm, cánh đồng vàng hoang vu, xa xa là những lô cốt đứng sừng sững nhiều năm, đây là cảnh đẹp nhất của cả Israel và Syria. Nhưng cho dù là vào thời bình, cao nguyên Golan vẫn có đổ máu và hy sinh. Chiến tranh dù đã đi qua, nhưng đau khổ lại vẫn còn tiếp tục.
Khuôn mặt Tiết Định căng cứng, anh rút máy ảnh trong tay Chúc Thanh Thần, hướng về phía chỉ huy đang cõng người chụp nhanh mấy tấm ảnh, từ phía bên cạnh đến phía sau, cả đôi chân đang treo của người chiến sĩ.
Một chiến sĩ khác đi theo chỉ huy đang đi bỗng dừng lại, tháo mặt nạ phòng độc ra, nước mắt đầy mặt, thở hổn hển gào thét vào mặt Tiết Định.
Tiết Định cầm chặt máy ảnh, nhỏ giọng nói gì đó.
Anh chiến sĩ cắn chặt răng, không nói gì đuổi theo chỉ huy.
Chúc Thanh Thần không hiểu họ nói gì, cuối cùng hỏi Tiết Định: “Làm sao vậy?”
Tiết Định nở nụ cười tự giễu: “Anh ta hỏi tôi, người đó đã bị thương như vậy rồi tôi còn có tâm trạng mà chụp ảnh, có phải là không có một chút đồng tình nào không?”
“… Vậy anh trả lời thế nào?”
“Tôi nói, bởi vì tôi đồng tình nên muốn càng nhiều người hơn nữa nhìn thấy tình huống này. Nếu như mỗi người đều ý thức được chiến tranh là đau khổ tột cùng như vậy thì có lẽ tương lai sẽ không còn người phải lâm vào hoàn cảnh đau xót như vậy nữa.”
Mỗi một phóng viên trên chiến trường có lẽ đều nghĩ như vậy, nếu như có thể đưa tất cả những sự kiện chấn động như vậy ra ngoài ánh sáng thì thế giới có thể không còn làm như không thấy đối với những tai nạn xảy ra.
Tiết Định cũng không ngoại lệ.
Cho nên họ lựa chọn khi những người khác chịu đau khổ, họ nhẫn nhịn không biểu đạt, chỉ cố gắng chụp hình đưa tin.
Đó không phải là thiếu sự đồng tình mà là đồng tình, biểu hiện theo một cách khác biệt.
Chân trời chuyển thành màu tím, Tiết Định cất máy ảnh, đi ra phía đường.
Chúc Thanh Thần im lặng không nói, đi theo phía sau anh, anh lên xe mô tô của anh, còn cô lên chiếc xe ô tô nhỏ của cô.
Chụp ảnh bình thường và chụp ảnh chiến trường nhìn bên ngoài thì giống nhau, đều là cầm máy ảnh chụp nhưng thật ra lại vô cùng khác biệt.
Những điều cô nhìn thấy tàn khốc gấp trăm ngàn lần so với sự tưởng tượng của cô.
Xe chạy trên đường lớn, cảnh sắc hai bên đường lướt qua rất nhanh, trong mắt cô chỉ có chiếc xe mô tô phía trước.
Người này sinh hoạt thường ngày với lúc lái xe mô tô cũng giống nhau, nhẫn nhịn, cố chấp, giống như một thanh kiếm sắc bén.
Chúc Thanh Thần đang nhìn, đột nhiên ô tô lảo đảo, nghiêng thấp một bên.
Xe ngừng lại.
Xe mô tô phía trước đã không còn bóng dáng.
Cô nghi ngờ xuống xe, phát hiện bánh trước xịt lốp, một miếng sắt nhọn ghim vào lốp xe… Có lẽ hỏng rồi.
Cô đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, đành cười khổ, mở hòm thiết bị ra, lấy lốp xe dự bị và cái kích với mấy đồ khác.
Mấy thứ này nặng chết người.
Trước đây cô cũng chỉ nhìn người ta thay lốp, giờ không biết bắt đầu từ đâu.
*
Tiết Định lái xe, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn vào gương chiếu hậu.
Anh nhìn thấy cô gái kia lẳng lặng đi phía sau anh, tốc độ không nhanh không chậm, khoảng cách không xa không gần, giống như muốn chứng minh với anh câu nói kia, cô muốn làm chiến hữu kề vai sát cánh đồng hành với anh.
Cho đến trong nháy mắt, anh nhìn vào gương chiếu hậu lần nữa mới phát hiện trong gương không có một bóng người, chỉ còn lại con đường thật dài cùng với cánh đồng mênh mông hoang vu.
Anh nhanh chóng dừng xe.
Quay đầu lại lần nữa xác nhận.
Thật sự không thấy Chúc Thanh Thần đâu.
Cánh đồng hoang vu giáp biên giới Syria, nhà dân thưa thớt.
Ở nơi này bỗng nhiên không thấy bóng dáng cô đâu.
Trong lòng Tiết Định hồi hộp, lo lắng.
Rõ ràng là cô bám dính anh, anh phải mặc kệ mà vứt bỏ cô, không cần quay đầu đi tìm cô, để thể hiện rằng anh không quan tâm cô.
Nhưng cuối cùng anh không yên lòng.
Tiết Định khởi động xe lại, quay đầu chạy về hướng đường ngược lại.
Chỉ sau khoảng hai phút lái xe anh đã nhìn thấy người con gái kia.
Trên con đường cái thẳng tắp, trong ánh hoàng hôn, cô ngồi xổm bên cạnh ô tô, mồ hôi đầm đìa, đang đổi lốp xe.
Anh đứng ở ven đường, nhìn cô ngẩng đầu lên quệt mồ hôi, rồi nhấc chân xuống xe.
Chúc Thanh Thần nói: “Em tưởng anh thật sự bỏ em đi rồi.”
Tiết Định không nhanh không chậm nở nụ cười: “Tôi muốn thế nhưng mà ảnh chụp vẫn đang ở chỗ cô.”
Cô vất vả muốn tháo lốp xe ra, khuôn mặt trắng nõn giờ đỏ bừng, trên trán bóng mồ hôi.
Tiết Định cởi áo khoác, vứt lên xe.
Anh ngồi xuống, dứt khoát rút lấy cái cờ lê trong tay cô, bắt đầu những động tác thành thạo.
Có lẽ đàn ông bẩm sinh đã yêu thích súng ống và ô tô, trời sinh họ đã có sự gắn bó nhạy cảm với cơ khí.
Chúc Thanh Thần ngồi xổm bên cạnh nhìn anh, đến khi anh tháo được lốp xe ra thì vội vàng đưa bình nước cho anh: “Nghỉ một chút.”
Tiết Định nhận lấy bình nước, mở nắp, dội thẳng từ trên đầu xuống.
Anh mặc chiếc áo ba lỗ công nhân, bị nước làm ướt nhẹp, vải áo dính sát vào người, mỗi một đường cong cơ bắp đều hiện dưới ánh mặt trời.
Tóc ngắn bị ướt dính vào hai bên gò má.
Cơ bắp căng đầy hiện ra, giống như màu lúa mì, dưới ánh trời chiều lại càng rực rỡ.
Chúc Thanh Thần nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Thời còn đi học, cô cực ghét những nam sinh đi chơi bóng trở về thân đầy mồ hôi, chẳng may bị chạm một cái thì cảm giác như thứ mồ hôi thối kia dính trên người mình, lập tức nổi đầy da gà.
Mà bây giờ…
Dường như trong lúc này cô đã hiểu mùi vị đàn ông là cái gì rồi.
Cô bật cười thành tiếng.
Tiết Định ném bình nước vào trong xe, liếc cô một cái.
Cô giải thích: “Cảnh đẹp ý vui, em rất muốn…”
Tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
“Muốn làm gì?” Tiết Định lạnh lùng hỏi, cầm lốp dự bị chuẩn bị lắp vào.
Bất chợt anh nghe được câu tiếp theo: “Rất muốn đè lên anh ngay tại chỗ!”
Động tác của anh dừng lại.
Anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Chúc Thanh Thần, nhếch mép nói: “Chỉ bằng cô?”
Đàn bà con gái đổi cái lốp xe còn không thở được, thế còn muốn đè anh ngay tại chỗ này.
Không biết đến cùng là ai đè lên ai?
Anh chỉ cần một đầu ngón tay út là quật ngã được cô rồi.
Chúc Thanh Thần cười cười: “Bằng sức lực thì em đương nhiên không bằng anh nhưng em có thể dùng sắc đẹp để dụ dỗ mà!”
Anh lười trả lời, chỉ cười xùy một tiếng.
Cô gái này, bao nhiêu năm đọc sách, bỗng nhiên trở thành người đàn bà nói năng thô bỉ.
Lốp xe đã lắp vào, anh lấy cờ lê bắt đầu vặn ốc vít cố định lại.
Lúc này có một chiếc xe từ xa xa đi đến.
Mới đầu, Tiết Định không để ý, Chúc Thanh Thần cũng cho là xe ngang qua đường thôi, cô nhìn thoáng qua thì thu hồi tầm mắt lại chăm chú nhìn Tiết Định.
Chiếc xe kia từ từ đến gần.
Tiết Định có thói quen quan sát hoàn cảnh xung quanh mình, cầm con ốc cuối cùng lên, ngẩng đầu nhìn lại.
Cách khoảng hai mươi thước, một chiếc xe tải nhỏ màu đen gào thét đi đến, nghe tiếng hẳn là xe tư nhân đã qua cải tạo, tiếng nghe rất chói tai.
Ở Israel không cho phép người dân tự cải tạo xe ô tô.
Lông mày anh nhíu lại, nhìn về mấy người trong xe qua lớp kính, thấy được động tác của một người trong đó thì ngay lập tức biến sắc.
Người kia đang lên đạn.
Anh nhanh chóng mở cửa xe, đẩy Chúc Thanh Thần vào trong.
“Nằm sấp ở ghế sau, không được lên tiếng!”
Anh cầm ốc vít cho vào lốp xe, nhặt cờ lê, cố gắng xoáy nhanh nhất có thể.
Nhưng trong chớp mắt, chiếc xe cải tạo đã chạy đến trước mặt.
Rồi bỗng nhiên dừng lại.
Ba người đàn ông cường tráng mặc áo ngắn tay xuống xe, tên cầm đầu để râu quai nón, một người bện tóc (1), còn một người trên mặt có sẹo.
(1) kiểu cả đầu từng cái sam nhỏ nhỏ của châu Phi ý
Đều là khuôn mặt của người châu Âu.
Cũng là những khuôn mặt điển hình nhìn qua là biết toàn là người xấu.
Tiết Định không ngừng lại, vẫn đang vặn cờ lê.
Đến khi một thứ lạnh như băng chĩa vào gáy, anh mới dừng lại.
“Throw it way!” Tên râu quai nón ra lệnh cho anh. (Ném nó đi)
Anh nghe lời ném cái cờ lê đi.
Người đàn ông cười cười, thấy anh không phản kháng, không hỏi nhiều thì dường như rất kinh ngạc và vui mừng, lại nói: “You know what I’m gonna do?” (Mày biết tao muốn làm gì sao?)
Tiết Định lấy trong túi quần một xấp tiền, không quay đầu lại, vẫn ngồi xổm giơ xấp tiền qua đầu.
Một người đàn ông nữa đi đến, cười ha hả với đồng bọn: “You smartass!” (Mày thông minh đấy.)
Hắn rút xấp tiền, mở ra xem xét.
Tiết Định đi phỏng vấn đưa tin thường không mang theo nhiều tiền bên người.
Lúc này, tên vừa cười to có vẻ không vui như thế, một tay ấn đầu Tiết Định lên cửa xe ô tô, mồm chửi toàn câu thô tục.
“Chỉ như vậy?”
Mặt Tiết Định dí sát vào cửa kính thủy tinh, ánh mắt đúng lúc hướng đến Chúc Thanh Thần đang ở ghế sau.
Sắc mặt cô trắng bệch đang nhìn anh.
Anh dùng khẩu hình miệng nói với cô ba chữ: “Không cử động.”
Khu vực chiến tranh, mấy kẻ phi chính phủ dân lưu vong có rất nhiều, đa số họ chỉ cần tiền, chỉ cần không bị chọc tức, bình thường sẽ không tùy tiện lấy mạng người khác.
Nhưng nếu họ bị chọc tức thì không thể đùa được.
Tiết Định không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhất là khi trong xe còn Chúc Thanh Thần tay trói gà không chặt.
Anh không thể mạo hiểm được.
Loại người này vô cùng hung ác và liều mạng, chỉ cần nhìn thấy da mịn thịt mềm mại của phụ nữ phương Đông thì không biết sẽ làm ra những chuyện bẩn thỉu gì giữa nơi không người này.
Tên râu quai nón giữ Tiết Định ấn vào cửa xe, họng súng chĩa vào sau gáy.
Tên bện tóc mở cửa bên ghế phụ, mở các ngăn tủ, lục lọi một hồi, lôi ra máy ảnh của Chúc Thanh Thần, sau đó là chiếc ví tiền của phụ nữ.
Râu quai nón nheo mắt lại, cũng đã nhìn thấy bên đường còn một chiếc xe mô tô.
Hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía hoang vu không nhìn thấy người nào.
Hắn hỏi: “Where’s that women?” (Người phụ nữ đó đâu?)
Tiết Định vẫn dựa vào cửa không nhúc nhích, nói: “I work in a garage. Half an hour, I got a phone call. That woman call me here to repair her car. She went away with other people right away when I got here.” (Tôi làm việc trong một ga-ra. Nửa tiếng trước, tôi nhận được một cuộc gọi. Người phụ nữ đó gọi tôi đến đây sửa xe cho cô ấy. Cô ấy rời đi cùng người khác khi tôi đến đây.)
Anh nói anh ở ga-ra ô tô, nửa tiếng trước có người gọi điện đến sửa xe ô tô, chủ xe đã đi cùng người khác trước khi anh đến.
Lý do này tạm thời cũng đáng tin cậy, gần đây có nhiều người hỏng xe ở nơi vắng vẻ đều gọi người đến sửa chữa, sau đó thà tốn tiền để người ta kéo xe về chứ không khổ cực ngồi đợi.
Râu quai nón tin.
Hắn mở ví tiền ra, cũng không có nhiều tiền, nhưng cộng với số tiền Tiết Định đưa trước đó cũng coi như khá lắm rồi.
Tên mặt sẹo cầm máy ảnh mở ra xem.
Đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi, đưa máy ảnh cho tên râu quai nón nhìn: “He’s from the army!” (Tên này là người của quân đội)
Hai bên thái dương Tiết Định giật giật.
Là ảnh mới chụp hôm nay.
Tên râu quai nón sau lưng bỗng đá vào đầu gối anh, Tiết Định quỳ xuống mặt đất, mặt vẫn dính trên cửa xe.
Báng súng nện vào sau gáy, anh đau đến nỗi hít sâu một hơi.
Anh khàn giọng nói: “I have nothing to do with the army. That camera doesn’t belong to me.” (Tôi không liên quan đến quân đội, máy ảnh không phải của tôi).
Không khí lâm vào sự im lặng ngắn ngủi.
Tên bện tóc nói: “How about killing him? Just in case.” (Hay là giết chết hắn đi, phòng trừ trường hợp xấu)
Bọn họ không thể động vào người của quân đội, nhất là quân đội Israel.
Dân tộc người Do Thái này chưa từng có đoàn kết, trong nghìn năm qua đều lang thang đầu đường xó chợ từ Ai Cập đến Châu Âu, qua các cuộc chiến tranh khác nhau cho đến khi thống nhất Israel năm 1947.
Có thù tất báo, tính toán hơn thiệt chính là một trong những đặc trưng của người Do Thái.
Tuy người Israel cũng không tham lam, so đo giống như Shakespeare đã viết trong “Thương nhân Venice”, nhưng tính toán thiệt hơn vẫn là một đặc điểm của người Israel.
Nếu không thì tại sao lại có xung đột?
Nếu không thì tại sao bốn lần chiến tranh Trung Đông?
Chiến tranh tại Trung Đông nói trắng ra là các quốc gia Ả-rập tấn công Israel một lần, Israel lại dựa theo nguyên tắc có thù tất báo, dùng ít địch nhiều cũng không chịu thua, bây giờ trở thành một trong những quốc gia phát triển nhất.
Họng súng lạnh như băng vẫn dí vào đầu Tiết Định.
Tên râu quai nón lôi anh sang một bên, ấn anh ngồi xổm xuống, dường như muốn chuẩn bị nổ súng.
Ngay lúc này, Chúc Thanh Thần ở trong xe tìm được một chiếc kìm nhổ đinh, nắm chặt trong tay, từ từ ngồi dậy. Cô đẩy cửa cạch một tiếng thật mạnh, cửa đập vào tên bện tóc làm hắn ngã trên đất, cô lập tức nhảy ra ngoài, cầm kìm nhổ đinh đập thẳng vào mặt tên râu quai nón.
Tên râu quai nón ôm mặt ngã trên đất, mặt mũi đầy máu, súng rơi ở một bên.
Tên bện tóc bị cửa xe đụng chưa phục hồi tinh thần, vẫn nằm sấp trên mặt đất.
Tiết Định ngồi xổm trên mặt đất, dường như ngay lập tức nhặt súng lên.
Nhưng lúc anh ngẩng đầu lên, tên mặt sẹo thứ ba đã cầm súng dí vào gáy Chúc Thanh Thần.
Hắn túm lấy tay Chúc Thanh Thần, dí chặt súng vào thái dương cô.
Hắn híp mắt nhìn chằm chằm vào Tiết Định: “Try this. Guess which of us is quicker?” (Thử xem, đoán đi tao với mày ai nhanh hơn?)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.