Cùng Anh Đi Đến Tận Cùng Thế Giới
Chương 58: Một đám người như vậy
Dung Quang
31/07/2019
Editor: Greeny
Beta: Mạc Y Phi
Đạo diễn Ngô và giám chế Lý đứng tại chỗ nhìn hai phóng viên chiến trường lễ phép tạ lỗi rồi xoay người rời đi.
Giám chế Lý tuổi còn trẻ, khát khao lớn nên muốn đuổi theo khuyên họ lần nữa. Nhưng đạo diễn Ngô đưa tay ngăn lại.
“Đạo diễn Ngô, người trẻ tuổi hiện nay cũng quá nông nổi rồi. Ông còn chưa nói xong bọn họ đã đi…” Giám chế Lý rụt rè nhìn nét mặt đạo diễn Ngô, có ý an ủi.
Đạo diễn Ngô vẫn đứng nguyên tại chỗ, dường như ông đang suy nghĩ điều gì đó. Ông nhìn theo hai bóng lưng đi xa dần rồi lại cúi đầu nhìn kịch bản trên bàn trà.
Giám chế Lý thăm dò, lên tiếng: “Đạo diễn Ngô?”
“Lấy điện thoại gọi chủ nhiệm Triệu giúp tôi, tôi có vài lời muốn nói với ông ấy.”
Mặt khác, Kiều Khải và Tiết Định sóng vai nhau ra khỏi khách sạn, họ xuôi theo con phố ngập tràn ánh nắng quay về nhà.
Kiều Khải nói: “Bọn họ thật sự coi chúng ta là diễn viên hay sao? Làm lá chắn, cứu con tin, chưa bàn bạc đã tự ý quyết định. Cậu nói xem lão Triệu tìm đâu ra mấy tiết mục rác rưởi đó vậy? Cái gọi là muốn phát huy năng lượng, rốt cuộc cũng chỉ là bịa đặt nói bừa, làm trò mà thôi.”
Tiết Định không trả lời, đi được một đoạn đường thì chợt nhớ ra điều gì đó.
“Đúng rồi.” Anh nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn Kiều Khải.
Đột nhiều Kiều Khải khẩn trương: “Thế nào? Thế nào hả?”
Tiết Định: “Lúc nãy khi nói chuyện với đạo diễn Ngô, cậu có nói cậu không giống như Hoàng Kế Quang mà đi nổ lô cốt…”
Muốn nói rồi lại thôi.
Kiều Khải: “Có… có vấn đề gì sao?”
“Có. Hoàng Kế Quang lấy thân chắn đạn, Đổng Tồn Thụy (1) mới là người nổ lô cốt.”
(1) Đổng Tồn Thụy: là một người lính cộng sản Trung Quốc tham gia Quân đội Giải phóng Nhân dân trong cuộc nội chiến Trung Quốc. Ông đã dùng thân mình phá hủy kho của Đảng quốc dân để tiếp cận một cây cầu quan trọng ở Longhua County.
“???”
Kiều Khải: “Điều này quan trọng lắm sao?”
*
Sau khi hai người trở về, Chúc Thanh Thần kinh ngạc hỏi: “Nhanh như vậy đã xong rồi à?”
Kiều Khải ngồi xuống ghế sofa: “Không có tiếng nói chung, không ghi hình nữa.”
Chúc Thanh Thần bất an nhìn Tiết Định: “Có vấn đề gì hả?”
Tiết Định vào phòng thay quần áo, anh tháo khuy áo sơ mi ra rồi quăng chiếc áo lên giường, sau đó mặc áo thun thoải mái vào: “Không có gì quan trọng, chỉ là không thống nhất ý kiến thôi. Nhóm tiết mục sắp xếp cho bọn anh làm một việc mâu thuẫn với công việc của mình, bọn anh không thể thỏa hiệp.”
Chúc Thanh Thần nhìn vào lưng anh, không nhịn được mà dặn dò một câu: “Hoạt động nhẹ nhàng thôi, khó khăn lắm vết thương mới kết vảy.”
Tiết Định khẽ cười, quay đầu nhìn cô: “Anh không phải thu hình tiết mục nữa, không có cơ hội gặp may rồi, em có ý kiến gì không?”
Việc gặp may này là vài hôm trước Kiều Khải nói trong lúc đùa giỡn.
Anh ta nói Tiết Định vừa có khuôn mặt, vừa có vóc dáng, anh cao hơn đám tiểu thịt tươi rất nhiều. Ngộ nhỡ chỉ một lần biểu diễn tiết mục mà trở nên nổi tiếng thì phải làm sao đây?
Lúc đó Chúc Thanh Thần khẽ cười: “Nếu may mắn như vậy cũng tốt, không cần phải cực khổ bán mạng kiếm tiền nữa, em có thể trông cậy vào anh Định vừa lên sân khấu đã gặp may. Bán thịt vẫn tốt hơn bán mạng!”
Hôm nay, Tiết Định lại mang chuyện này ra trêu ghẹo cô.
Chúc Thanh Thần nói thầm: “Không ghi hình càng tốt, vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn, bên trên cũng không cần tổ chức phỏng vấn. Chương trình thực tế là cái gì chứ? Không phải là bôn ba khắp nơi, vận động kịch liệt sao? Em còn đang lo anh hoạt động mạnh mà bị thương nữa đấy.”
Tiết Định không đáp, anh mỉm cười nhìn bộ dạng lải nhải như bà già của cô.
Cô xấu hổ liếc anh một cái: “Hơn nữa, lỡ như thật sự gặp may thì em đâu thể sánh bằng mấy cô tiểu hoa đán kia. Đến lúc đó, bọn họ trang điểm xinh đẹp, oanh oanh yến yến cả bầy, anh trái ôm phải ấp, sẽ mau chóng quên em là loài cỏ dại vô danh nào rồi.”
Tiết Định cười thành tiếng.
Anh mặc áo thun xong rồi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của cô.
Anh không nhịn được búng một cái vào trán cô, anh nhìn cô bị đau đến mức nhíu mày rồi mới nói: “Em không phải cỏ dại vô danh.”
“Hả?” Cô ôm trán, ngẩng đầu nhìn anh.
“Em là cỏ của Tiết Định.”
“…”
“Chỉ có thể là cỏ của…” Anh ôm lấy cô, ép cô vào tường. Anh hôn lên môi cô rồi bắt đầu chạm vào vành tai và tóc, cuối cùng nói tiếp: “… Tiết Định.”
Trong phòng khách, Kiều Khải: “…”
“?????”
“!!!!!!!!”
Con mẹ nó, ức hiếp người quá đáng!
Anh ta đi đến cửa phòng ngủ, dùng sức gõ cửa: “Tôi là người tàng hình sao? Lão đại, chị đại, làm phiền hai người tha cho tôi, đừng phát rồ mà làm việc không có tính người nữa được không?”
Tiết Định không quay đầu, anh nắm lấy tay nắm cửa, “cạch” một tiếng, anh nhốt cái người đang om sòm kia bên ngoài.
“Vết thương lành nhiều rồi.” Anh nói.
Chúc Thanh Thần lo lắng: “Sẽ nứt ra đó.”
“Không đâu.”
“Em sợ.”
“Đừng sợ.”
“Nhưng mà…”
Anh hôn lên đôi môi đang lải nhải, dùng hành động trực tiếp để cô hiểu con người thương tật như anh đã trải qua mấy ngày nay khó khăn thế nào.
*
Tình hình có thể xoay chuyển, ngày hôm sau, Tiết Định nhận được cuộc gọi từ Triệu Lệnh Bình.
Anh vốn cho rằng chủ nhiệm gọi đến để trách mắng anh và Kiều Khải chưa được sự đồng ý của Tân Hoa Xã đã tự ý hành động, làm việc theo cảm tính. Không ngờ rằng sự việc không như anh tưởng tượng.
Triệu Lệnh Bình đi thẳng vào vấn đề: “Việc hôm qua tôi đã nghe Ngô Tĩnh kể rồi.”
Ngô Tĩnh là đạo diễn Ngô.
Tiết Định: “Vâng.”
Anh lạnh nhạt chờ bị phê bình.
Nhưng Triệu Lệnh Bình chỉ nói: “Thật sự hai người không biết nể mặt ai, nói không ghi hình là không ghi hình, không thèm nghe người khác giải thích đã quay đầu bước đi. Trước khi Ngô Tĩnh gọi cho tôi, giám chế đã liên hệ với tôi rồi, cô ấy nói thái độ hai người vô cùng tồi tệ, không phối hợp, không coi ai ra gì, khinh thường nhóm tiết mục, quy kết tội danh cho bọn họ, như thể Tân Hoa Xã cử hai người tới để sỉ nhục bọn họ vậy.”
Tiết Định: “… Vậy ông trả lời cô ấy thế nào?”
Triệu Lệnh Bình nở nụ cười: “Tôi trả lời thế nào hả? Tôi nói các cậu là người của tôi, tôi rõ hơn ai hết. Không coi ai ra gì? Khinh thường bọn họ? Điều đó không thể.”
Tiết Định cũng mỉm cười: “Biết bao che khuyết điểm đúng là tác phong của ông.”
Mặc dù Triệu Lệnh Bình cười cười nhưng vẫn phê bình một câu: “Tiết Định à Tiết Định, từ trước đến nay những việc cậu làm tôi rất yên tâm, nhưng đôi khi cậu cũng hơi quá đáng. Con người sống cả đời tóm lại vẫn nên khôn khéo một chút mới tốt, nếu không sao tôi có thể đưa cậu lên vị trí kia?”
Tiết Định không trả lời.
Nhưng chỉ một lát sau, Triệu Lệnh Bình thở dài: “Được rồi, cậu cứ sống như vậy đi. Nếu như cậu khôn khéo hơn một chút chỉ sợ tôi sẽ thất vọng nhiều hơn vui mừng đó.”
Kết cục của sự việc là Ngô Tĩnh cũng là người có đạo đức, dù ông sống trong ngành giải trí hỗn loạn này, làm tiết mục truyền hình nhưng vẫn có tấm lòng lương thiện.
Ông ta đồng ý quyết định của Tiết Định, cũng tôn trọng nghề nghiệp này.
Ông nói với Triệu Lệnh Bình: “Để hợp tác với các anh chúng tôi quyết định buổi biểu diễn này sẽ thay đổi phong cách, không đi theo lối mòn. Chương trình rất quan trọng, tính giải trí cũng quan trọng không kém, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những điều Tiết tiên sinh nói. Vì mỗi ngày tôi đều phải sinh hoạt trong bầu không khí bó buộc nên bản thân có thói quen dùng mạch suy nghĩ này áp dụng với tất cả sự kiện. Có lẽ đôi khi lượt xem không phải là điều quan trọng nhất, chương trình nên diễn ra đúng với sự thật mới có thể đi vào lòng người.”
Điều Ngô Tĩnh làm thật đáng ngưỡng mộ, ông đã buông bỏ việc đi theo phong cách lối mòn.
Ông đổi tên tiết mục thành “Bài ca chiến tranh”.
Không có tác động của các minh tinh, không ghi hình chương trình thực tế, để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên mà không có kịch bản xen vào.
Tiết Định nghe Triệu Lệnh Bình nói xong thì nở nụ cười.
Anh nói: “Hãy giúp tôi cảm ơn đạo diễn Ngô, ông ấy sống rất chính trực.”
Triệu Lệnh Bình khinh bỉ xì một tiếng: “Tôi thì sao? Chẳng lẽ tôi là đá trên núi à?”
Tiết Định chỉ khẽ cười, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Ông ư? Muốn rõ ràng thì rõ ràng, muốn vấy bẩn cũng không vấy bẩn nổi, kiểu người như ông là được nhất. Đôi khi trên thế giới này cũng cần người giống ông, có ông thì những hòn đá cứng đầu muốn làm bậy như chúng tôi mới đạt được mục đích.”
Sự tồn tại của Triệu Lệnh Bình giữ vai trò bảo vệ sự nhiệt huyết của một thế hệ cứng đầu như Tiết Định, khiến bọn họ luôn luôn kiên định.
Triệu Lệnh Bình giận quá hóa cười: “Muốn rõ ràng thì rõ ràng, muốn vấy bẩn cũng không vấy bẩn nổi sao? Thằng nhóc này đúng là chỉ biết nói hươu nói vượn! Dù có kính trọng tôi cũng không được tăng lương đâu! Còn nữa, mấy ngày trước cậu bị thương trong cuộc đình công, coi chừng tôi trừ vào tiền lương của cậu đấy! Đâu ai biết được cậu có nhân cơ hội này đi nói chuyện yêu đương hay không.”
Tiết Định: “… Tôi rất muốn nhưng cô ấy không cho.”
Triệu Lệnh Bình tức giận: “Mới năm trước còn vui vẻ đi cùng Kiều Vũ, bây giờ thì tốt rồi, chưa bao lâu đã học được bản lĩnh nói chuyện vợ vợ chồng chồng! Nếu Kiều Vũ biết được không biết sẽ đau lòng thế nào đây. Tôi nói cậu nghe, vài ngày trước cô ấy gọi điện thoại về vẫn hỏi bóng gió về tình hình của cậu đó.”
Tiết Định: “Tại sao cô ấy không hỏi Kiều Khải?”
“Ô hay! Thằng nhóc Kiều Khải không hé răng nửa lời, nếu có nói cũng chỉ khiến cho con bé phải chết tâm thôi.”
Tiết Định nở nụ cười, nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Từ trước tới nay Triệu Lệnh Bình không có biện pháp dẫn dắt người trẻ tuổi hoặc là không thể có biện pháp. Mặc dù ông nói Tiết Định không khôn khéo và cố chấp nhưng đối xử với họ vẫn rất kiên nhẫn, chu đáo.
Ông rất tán thưởng một Tiết Định như vậy.
Không cần khôn khéo, cũng không cần sắc sảo rõ ràng, sống tự do thanh thản, luôn hướng về lý tưởng của mình.
Một hòn đá cứng đầu như thế này, thế gian khó có được.
Còn đối với Tiết Định, mặc dù chưa bao giờ nói thành lời nhưng trong lòng anh luôn hiểu rõ.
Người thế gian khó có được chính là Triệu Lệnh Bình, căm ghét thói đời mà vẫn thích ứng được với chúng, không thích chính quyền mà cũng tung hoành với chính quyền. Một mình ông cố sức đổi lấy sự bình yên và tự tại cho vô số kẻ cứng đầu. Ông là một người có thể giúp kẻ cứng đầu như bọn họ tồn tại trên thế giới.
Ông vừa là thầy, vừa là bạn, ân trọng như núi.
*
Hai tháng sau là cuối tháng năm, thời tiết sẽ dần trở nên khô nóng. Vì vậy cuối tháng ba sẽ ghi hình “Bài ca chiến tranh” ở Jerusalem và phát sóng trong nước.
Lần này không giống các tiết mục giải trí khác, lúc này nhóm tiết mục đang im lặng ngồi trên tầng cao nhất của tòa nhà nghiêm túc ghi hình.
Đối diện máy ảnh, phía sau tòa nhà có thể quan sát tòa thành cổ Jerusalem.
Phóng viên chiến trường trẻ tuổi không xuất hiện với vai phụ để làm nổi bật các minh tinh mà đang chiếm vị trí chủ đạo trong cả chương trình.
Người thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt trầm tĩnh đang ngồi trước máy ảnh, anh nói chuyện rất chừng mực: “Chúng tôi là người bình thường, cũng sợ lửa đạn tấn công, cũng sợ mưa bom bão đạn, chúng tôi đều biết sẽ có xác suất tử vong cao. Rất nhiều người trong chúng tôi có thể bình yên vô sự quay về tổ quốc, nhưng nếu chúng tôi không làm những việc này thì cơ hội mọi người nhìn thấy sự thật chỉ bằng không.”
“Tôi rất vui khi thấy tổ quốc bình yên, cuộc sống mọi người ngày càng tốt, nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta có thể quên đi rất nhiều khổ sở đang xảy ra trên thế giới, vui vẻ hưởng thụ sung sướng một mình.”
“Ba tháng trước là Tết âm lịch, thời điểm mừng năm mới, cộng sự của tôi Trần Nhất Đinh đã chết ở Syria, anh ấy chết vô cùng thảm, cả đời mọi người cũng không thể chứng kiến sự việc thê thảm như vậy. Có lẽ mọi người sẽ hỏi không phải quốc gia của mình, thậm chí không phải người trong cùng một nước, có đáng giá phải trả bằng cả tính mạng như vậy không, chỉ vì chụp một tấm hình và đưa tin lên một tờ báo.”
“Tôi cho rằng rất đáng giá. Vì chiến tranh không phân biệt bất kỳ quốc gia nào, tất cả mọi người sống trên đời đều ngẩng đầu lên nhìn thấy bầu trời, dưới chân bước trên mặt đất, gió ở Địa Trung Hải cũng sẽ thổi đến sông Trường Giang, hương hoa oải hương có bị pha loãng mấy tỷ lần vẫn sẽ rơi vào mảnh tuyết trên đỉnh Everest. Quốc gia chúng ta là gì mà có thể vui sống yên ổn, cười đùa trong khi những nơi khác trên thế giới đang sống trong khói lửa chiến tranh?”
…
Anh nói rất nhiều, Kiều Khải cũng lên tiếng sau khi anh nói xong.
Kiều Khải nói: “Lúc trước tôi có xem tin tức trong nước, tôi thấy Dương Chấn Ninh (2) bị phê bình rất nhiều. Tất cả mọi người đều nói vì sao Tiền Học Sâm (3) quay về tạo phúc cho tổ quốc mà Dương Chấn Ninh lại không quay về, vì sao Tiền Học Sâm có bị giam lỏng vẫn muốn làm người châu Á mà Dương Chấn Ninh lại cam tâm tình nguyện gia nhập quốc tịch nước khác.”
(2) Dương Chấn Ninh: Ông sinh ngày 1 tháng 10, 1922, là nhà vật lý học người Trung Quốc làm về cơ học thống kê và vật ký hạt. Ông đã nhận được Giải Nobel Vật lý năm 1957 cho công trình của mình về sự không tương xứng giữa tương tác yếu. Hai lý thuyết này cho thấy một trong các luật cơ học lượng tử cơ bản, sự bảo toàn tính chẳn lẽ bị vi phạm trong các phản ứng hạt nhân yếu được gọi là các phản ứng hạt nhân yếu, những quá trình đó dẫn đến sự phát tán các hạt beta hoặc alpha. Công việc quan trọng nhất của ông là lý thuyết Yang-Mills.
(3) Tiền Học Sâm: (11/11/1911 - 31/10/2009) Ông là một nhà khoa học có nhiều đóng góp quan trọng cho các chương trình không gian và đạn tự hành của cà Hoa Kỳ và Cộng hòa nhân dân Trung Quốc. Tên ông sử dụng ở Mỹ là Hsue-Shen Tsien hoặc H.S. Tsien.
Sắc mặt của người quay phim và người dẫn chương trình biến đổi, dường như chuẩn bị hô ngừng.
Nhưng đạo diễn vẫn đứng yên, đưa tay ra hiệu mọi người không được lên tiếng.
Nói tiếp.
Để anh ta nói tiếp.
Kiều Khải nhìn máy ảnh, hăng hái cười cười.
Anh ta nói: “Vì từ khi khoa học kỹ thuật phát triển tới nay đều đòi hỏi những kỹ thuật đặc biệt. Dương Chấn Ninh chỉ có thể ở nơi như vậy mới tạo ra thành tích cho riêng mình. Nếu ông về nước, ông chỉ là người không có lý tưởng, không thể trở thành nhà khoa học. Ông sẽ trở thành người vô tích sự, và sẽ nuối tiếc cả đời.”
“Có người hẹp hòi chỉ coi quốc gia là quan trọng nhất, có người nhìn xa trông rộng, vì họ hiểu được việc mình làm không chỉ cho riêng quốc gia của mình. Có một số người chỉ làm những chuyện vì cả thế giới. Nói thì có vẻ đạo đức giả, nhưng tôi cho rằng Dương Chấn Ninh nghĩ như vậy, ông thúc đẩy sự tiến bộ của cả nhân loại, thắp nên một điểm sáng về vũ trụ mênh mông, về lĩnh vực chúng ta không biết.”
“Tương tự như vậy, chúng tôi rất tự hào khi sống ở mảnh đất không phải quê hương chúng tôi, chúng tôi là người da vàng, tóc đen, là người châu Á. Chúng tôi không có tôn giáo, cũng không biết nói tiếng Hebrew.”
Nói đến đây, anh ta nhìn Tiết Định một cái rồi nói tiếp: “Đương nhiên có người thông minh hơn tôi nên có thể nói tiếng Hebrew.”
Tất cả mọi người ở trường quay đều nở nụ cười.
Tiết Định cũng cười.
Kẻ dở hơi này cũng cười, sau đó vô cùng nghiêm túc nói: “Chúng tôi bảo vệ nhiều thứ, ai có thể nói đây không phải người thân của chúng tôi? Chúng tôi sống ở Israel, ai dám nói đây không phải nhà của chúng tôi?”
Mọi người đều đi du lịch, cảnh đẹp là của mọi người.
Có thể khắp nơi đều là chiến tranh, nhưng tai nạn không phải chỉ mình nhân dân gánh chịu sao?
“Cũng giống như vị nào đó ở bên cạnh chỉ thua kém tôi một chút, anh chàng đẹp trai Tiết đã nói: Tất cả mọi người sống trên đời đều ngẩng đầu lên nhìn thấy bầu trời, dưới chân bước trên mặt đất, cùng thở chung một bầu không khí. Vậy thì tai nạn và đau khổ mọi người cũng nên cùng chứng kiến và cảm nhận chung chứ.”
“Vì điều đó, chúng tôi đang đứng ở đây.”
“Vì điều đó, chúng tôi sẽ luôn luôn đứng ở đây, cho đến khi mọi người sẵn lòng lắng nghe, sẵn lòng cảm nhận, rồi đến một ngày có thể sẵn lòng đứng cùng một chỗ với chúng tôi.”
Hàng nghìn, hàng vạn người trên thế giới này sẽ có vô số hòn đá cứng đầu. Bọn họ chính là một đám người như vậy.
Nếu bạn thử dừng chân quan sát thì bọn họ cũng sẽ là những người tỏa sáng nhất. Bên ngoài cứng cỏi như hòn đá, bên trong rực rỡ như vàng ngọc.
Khi Kiều Khải và Tiết Định nói xong, toàn bộ trường quay đứng dậy nhiệt liệt vỗ tay.
Tiểu hoa đán xinh đẹp mê người, tiểu thịt tươi nổi tiếng khắp cả nước, nhà sản xuất vàng, đạo diễn chủ chốt… kể cả người xem TV, tất cả mọi người đều dâng trào nhiệt huyết, vô cùng hưởng ứng.
Bọn họ không cần xuất sắc, bọn họ chỉ cần đứng đó, cho mọi người chứng kiến sự thật, nghe được sự thật, và nói cho mọi người biết họ sẽ luôn mang đến sự thật.
Đồng thời, chương trình này thu hút lượt xem vô cùng lớn, lượt truy cập trên internet rất đáng kinh ngạc.
Tất cả tạp chí lớn của xã hội tràn ngập những lời bình luận, tốt xấu đều có, tuy nhiên, những câu phổ biến nhất là: “Tôi cũng muốn làm phóng viên chiến trường!”
Sau đó, Kiều Khải nhếch miệng nhìn Tiết Định, anh ta mỉm cười để lộ một hàm răng trắng: “Cậu nhìn đi, tôi nói chúng ta sẽ gặp may mà!”
Beta: Mạc Y Phi
Đạo diễn Ngô và giám chế Lý đứng tại chỗ nhìn hai phóng viên chiến trường lễ phép tạ lỗi rồi xoay người rời đi.
Giám chế Lý tuổi còn trẻ, khát khao lớn nên muốn đuổi theo khuyên họ lần nữa. Nhưng đạo diễn Ngô đưa tay ngăn lại.
“Đạo diễn Ngô, người trẻ tuổi hiện nay cũng quá nông nổi rồi. Ông còn chưa nói xong bọn họ đã đi…” Giám chế Lý rụt rè nhìn nét mặt đạo diễn Ngô, có ý an ủi.
Đạo diễn Ngô vẫn đứng nguyên tại chỗ, dường như ông đang suy nghĩ điều gì đó. Ông nhìn theo hai bóng lưng đi xa dần rồi lại cúi đầu nhìn kịch bản trên bàn trà.
Giám chế Lý thăm dò, lên tiếng: “Đạo diễn Ngô?”
“Lấy điện thoại gọi chủ nhiệm Triệu giúp tôi, tôi có vài lời muốn nói với ông ấy.”
Mặt khác, Kiều Khải và Tiết Định sóng vai nhau ra khỏi khách sạn, họ xuôi theo con phố ngập tràn ánh nắng quay về nhà.
Kiều Khải nói: “Bọn họ thật sự coi chúng ta là diễn viên hay sao? Làm lá chắn, cứu con tin, chưa bàn bạc đã tự ý quyết định. Cậu nói xem lão Triệu tìm đâu ra mấy tiết mục rác rưởi đó vậy? Cái gọi là muốn phát huy năng lượng, rốt cuộc cũng chỉ là bịa đặt nói bừa, làm trò mà thôi.”
Tiết Định không trả lời, đi được một đoạn đường thì chợt nhớ ra điều gì đó.
“Đúng rồi.” Anh nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn Kiều Khải.
Đột nhiều Kiều Khải khẩn trương: “Thế nào? Thế nào hả?”
Tiết Định: “Lúc nãy khi nói chuyện với đạo diễn Ngô, cậu có nói cậu không giống như Hoàng Kế Quang mà đi nổ lô cốt…”
Muốn nói rồi lại thôi.
Kiều Khải: “Có… có vấn đề gì sao?”
“Có. Hoàng Kế Quang lấy thân chắn đạn, Đổng Tồn Thụy (1) mới là người nổ lô cốt.”
(1) Đổng Tồn Thụy: là một người lính cộng sản Trung Quốc tham gia Quân đội Giải phóng Nhân dân trong cuộc nội chiến Trung Quốc. Ông đã dùng thân mình phá hủy kho của Đảng quốc dân để tiếp cận một cây cầu quan trọng ở Longhua County.
“???”
Kiều Khải: “Điều này quan trọng lắm sao?”
*
Sau khi hai người trở về, Chúc Thanh Thần kinh ngạc hỏi: “Nhanh như vậy đã xong rồi à?”
Kiều Khải ngồi xuống ghế sofa: “Không có tiếng nói chung, không ghi hình nữa.”
Chúc Thanh Thần bất an nhìn Tiết Định: “Có vấn đề gì hả?”
Tiết Định vào phòng thay quần áo, anh tháo khuy áo sơ mi ra rồi quăng chiếc áo lên giường, sau đó mặc áo thun thoải mái vào: “Không có gì quan trọng, chỉ là không thống nhất ý kiến thôi. Nhóm tiết mục sắp xếp cho bọn anh làm một việc mâu thuẫn với công việc của mình, bọn anh không thể thỏa hiệp.”
Chúc Thanh Thần nhìn vào lưng anh, không nhịn được mà dặn dò một câu: “Hoạt động nhẹ nhàng thôi, khó khăn lắm vết thương mới kết vảy.”
Tiết Định khẽ cười, quay đầu nhìn cô: “Anh không phải thu hình tiết mục nữa, không có cơ hội gặp may rồi, em có ý kiến gì không?”
Việc gặp may này là vài hôm trước Kiều Khải nói trong lúc đùa giỡn.
Anh ta nói Tiết Định vừa có khuôn mặt, vừa có vóc dáng, anh cao hơn đám tiểu thịt tươi rất nhiều. Ngộ nhỡ chỉ một lần biểu diễn tiết mục mà trở nên nổi tiếng thì phải làm sao đây?
Lúc đó Chúc Thanh Thần khẽ cười: “Nếu may mắn như vậy cũng tốt, không cần phải cực khổ bán mạng kiếm tiền nữa, em có thể trông cậy vào anh Định vừa lên sân khấu đã gặp may. Bán thịt vẫn tốt hơn bán mạng!”
Hôm nay, Tiết Định lại mang chuyện này ra trêu ghẹo cô.
Chúc Thanh Thần nói thầm: “Không ghi hình càng tốt, vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn, bên trên cũng không cần tổ chức phỏng vấn. Chương trình thực tế là cái gì chứ? Không phải là bôn ba khắp nơi, vận động kịch liệt sao? Em còn đang lo anh hoạt động mạnh mà bị thương nữa đấy.”
Tiết Định không đáp, anh mỉm cười nhìn bộ dạng lải nhải như bà già của cô.
Cô xấu hổ liếc anh một cái: “Hơn nữa, lỡ như thật sự gặp may thì em đâu thể sánh bằng mấy cô tiểu hoa đán kia. Đến lúc đó, bọn họ trang điểm xinh đẹp, oanh oanh yến yến cả bầy, anh trái ôm phải ấp, sẽ mau chóng quên em là loài cỏ dại vô danh nào rồi.”
Tiết Định cười thành tiếng.
Anh mặc áo thun xong rồi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của cô.
Anh không nhịn được búng một cái vào trán cô, anh nhìn cô bị đau đến mức nhíu mày rồi mới nói: “Em không phải cỏ dại vô danh.”
“Hả?” Cô ôm trán, ngẩng đầu nhìn anh.
“Em là cỏ của Tiết Định.”
“…”
“Chỉ có thể là cỏ của…” Anh ôm lấy cô, ép cô vào tường. Anh hôn lên môi cô rồi bắt đầu chạm vào vành tai và tóc, cuối cùng nói tiếp: “… Tiết Định.”
Trong phòng khách, Kiều Khải: “…”
“?????”
“!!!!!!!!”
Con mẹ nó, ức hiếp người quá đáng!
Anh ta đi đến cửa phòng ngủ, dùng sức gõ cửa: “Tôi là người tàng hình sao? Lão đại, chị đại, làm phiền hai người tha cho tôi, đừng phát rồ mà làm việc không có tính người nữa được không?”
Tiết Định không quay đầu, anh nắm lấy tay nắm cửa, “cạch” một tiếng, anh nhốt cái người đang om sòm kia bên ngoài.
“Vết thương lành nhiều rồi.” Anh nói.
Chúc Thanh Thần lo lắng: “Sẽ nứt ra đó.”
“Không đâu.”
“Em sợ.”
“Đừng sợ.”
“Nhưng mà…”
Anh hôn lên đôi môi đang lải nhải, dùng hành động trực tiếp để cô hiểu con người thương tật như anh đã trải qua mấy ngày nay khó khăn thế nào.
*
Tình hình có thể xoay chuyển, ngày hôm sau, Tiết Định nhận được cuộc gọi từ Triệu Lệnh Bình.
Anh vốn cho rằng chủ nhiệm gọi đến để trách mắng anh và Kiều Khải chưa được sự đồng ý của Tân Hoa Xã đã tự ý hành động, làm việc theo cảm tính. Không ngờ rằng sự việc không như anh tưởng tượng.
Triệu Lệnh Bình đi thẳng vào vấn đề: “Việc hôm qua tôi đã nghe Ngô Tĩnh kể rồi.”
Ngô Tĩnh là đạo diễn Ngô.
Tiết Định: “Vâng.”
Anh lạnh nhạt chờ bị phê bình.
Nhưng Triệu Lệnh Bình chỉ nói: “Thật sự hai người không biết nể mặt ai, nói không ghi hình là không ghi hình, không thèm nghe người khác giải thích đã quay đầu bước đi. Trước khi Ngô Tĩnh gọi cho tôi, giám chế đã liên hệ với tôi rồi, cô ấy nói thái độ hai người vô cùng tồi tệ, không phối hợp, không coi ai ra gì, khinh thường nhóm tiết mục, quy kết tội danh cho bọn họ, như thể Tân Hoa Xã cử hai người tới để sỉ nhục bọn họ vậy.”
Tiết Định: “… Vậy ông trả lời cô ấy thế nào?”
Triệu Lệnh Bình nở nụ cười: “Tôi trả lời thế nào hả? Tôi nói các cậu là người của tôi, tôi rõ hơn ai hết. Không coi ai ra gì? Khinh thường bọn họ? Điều đó không thể.”
Tiết Định cũng mỉm cười: “Biết bao che khuyết điểm đúng là tác phong của ông.”
Mặc dù Triệu Lệnh Bình cười cười nhưng vẫn phê bình một câu: “Tiết Định à Tiết Định, từ trước đến nay những việc cậu làm tôi rất yên tâm, nhưng đôi khi cậu cũng hơi quá đáng. Con người sống cả đời tóm lại vẫn nên khôn khéo một chút mới tốt, nếu không sao tôi có thể đưa cậu lên vị trí kia?”
Tiết Định không trả lời.
Nhưng chỉ một lát sau, Triệu Lệnh Bình thở dài: “Được rồi, cậu cứ sống như vậy đi. Nếu như cậu khôn khéo hơn một chút chỉ sợ tôi sẽ thất vọng nhiều hơn vui mừng đó.”
Kết cục của sự việc là Ngô Tĩnh cũng là người có đạo đức, dù ông sống trong ngành giải trí hỗn loạn này, làm tiết mục truyền hình nhưng vẫn có tấm lòng lương thiện.
Ông ta đồng ý quyết định của Tiết Định, cũng tôn trọng nghề nghiệp này.
Ông nói với Triệu Lệnh Bình: “Để hợp tác với các anh chúng tôi quyết định buổi biểu diễn này sẽ thay đổi phong cách, không đi theo lối mòn. Chương trình rất quan trọng, tính giải trí cũng quan trọng không kém, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những điều Tiết tiên sinh nói. Vì mỗi ngày tôi đều phải sinh hoạt trong bầu không khí bó buộc nên bản thân có thói quen dùng mạch suy nghĩ này áp dụng với tất cả sự kiện. Có lẽ đôi khi lượt xem không phải là điều quan trọng nhất, chương trình nên diễn ra đúng với sự thật mới có thể đi vào lòng người.”
Điều Ngô Tĩnh làm thật đáng ngưỡng mộ, ông đã buông bỏ việc đi theo phong cách lối mòn.
Ông đổi tên tiết mục thành “Bài ca chiến tranh”.
Không có tác động của các minh tinh, không ghi hình chương trình thực tế, để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên mà không có kịch bản xen vào.
Tiết Định nghe Triệu Lệnh Bình nói xong thì nở nụ cười.
Anh nói: “Hãy giúp tôi cảm ơn đạo diễn Ngô, ông ấy sống rất chính trực.”
Triệu Lệnh Bình khinh bỉ xì một tiếng: “Tôi thì sao? Chẳng lẽ tôi là đá trên núi à?”
Tiết Định chỉ khẽ cười, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Ông ư? Muốn rõ ràng thì rõ ràng, muốn vấy bẩn cũng không vấy bẩn nổi, kiểu người như ông là được nhất. Đôi khi trên thế giới này cũng cần người giống ông, có ông thì những hòn đá cứng đầu muốn làm bậy như chúng tôi mới đạt được mục đích.”
Sự tồn tại của Triệu Lệnh Bình giữ vai trò bảo vệ sự nhiệt huyết của một thế hệ cứng đầu như Tiết Định, khiến bọn họ luôn luôn kiên định.
Triệu Lệnh Bình giận quá hóa cười: “Muốn rõ ràng thì rõ ràng, muốn vấy bẩn cũng không vấy bẩn nổi sao? Thằng nhóc này đúng là chỉ biết nói hươu nói vượn! Dù có kính trọng tôi cũng không được tăng lương đâu! Còn nữa, mấy ngày trước cậu bị thương trong cuộc đình công, coi chừng tôi trừ vào tiền lương của cậu đấy! Đâu ai biết được cậu có nhân cơ hội này đi nói chuyện yêu đương hay không.”
Tiết Định: “… Tôi rất muốn nhưng cô ấy không cho.”
Triệu Lệnh Bình tức giận: “Mới năm trước còn vui vẻ đi cùng Kiều Vũ, bây giờ thì tốt rồi, chưa bao lâu đã học được bản lĩnh nói chuyện vợ vợ chồng chồng! Nếu Kiều Vũ biết được không biết sẽ đau lòng thế nào đây. Tôi nói cậu nghe, vài ngày trước cô ấy gọi điện thoại về vẫn hỏi bóng gió về tình hình của cậu đó.”
Tiết Định: “Tại sao cô ấy không hỏi Kiều Khải?”
“Ô hay! Thằng nhóc Kiều Khải không hé răng nửa lời, nếu có nói cũng chỉ khiến cho con bé phải chết tâm thôi.”
Tiết Định nở nụ cười, nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Từ trước tới nay Triệu Lệnh Bình không có biện pháp dẫn dắt người trẻ tuổi hoặc là không thể có biện pháp. Mặc dù ông nói Tiết Định không khôn khéo và cố chấp nhưng đối xử với họ vẫn rất kiên nhẫn, chu đáo.
Ông rất tán thưởng một Tiết Định như vậy.
Không cần khôn khéo, cũng không cần sắc sảo rõ ràng, sống tự do thanh thản, luôn hướng về lý tưởng của mình.
Một hòn đá cứng đầu như thế này, thế gian khó có được.
Còn đối với Tiết Định, mặc dù chưa bao giờ nói thành lời nhưng trong lòng anh luôn hiểu rõ.
Người thế gian khó có được chính là Triệu Lệnh Bình, căm ghét thói đời mà vẫn thích ứng được với chúng, không thích chính quyền mà cũng tung hoành với chính quyền. Một mình ông cố sức đổi lấy sự bình yên và tự tại cho vô số kẻ cứng đầu. Ông là một người có thể giúp kẻ cứng đầu như bọn họ tồn tại trên thế giới.
Ông vừa là thầy, vừa là bạn, ân trọng như núi.
*
Hai tháng sau là cuối tháng năm, thời tiết sẽ dần trở nên khô nóng. Vì vậy cuối tháng ba sẽ ghi hình “Bài ca chiến tranh” ở Jerusalem và phát sóng trong nước.
Lần này không giống các tiết mục giải trí khác, lúc này nhóm tiết mục đang im lặng ngồi trên tầng cao nhất của tòa nhà nghiêm túc ghi hình.
Đối diện máy ảnh, phía sau tòa nhà có thể quan sát tòa thành cổ Jerusalem.
Phóng viên chiến trường trẻ tuổi không xuất hiện với vai phụ để làm nổi bật các minh tinh mà đang chiếm vị trí chủ đạo trong cả chương trình.
Người thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt trầm tĩnh đang ngồi trước máy ảnh, anh nói chuyện rất chừng mực: “Chúng tôi là người bình thường, cũng sợ lửa đạn tấn công, cũng sợ mưa bom bão đạn, chúng tôi đều biết sẽ có xác suất tử vong cao. Rất nhiều người trong chúng tôi có thể bình yên vô sự quay về tổ quốc, nhưng nếu chúng tôi không làm những việc này thì cơ hội mọi người nhìn thấy sự thật chỉ bằng không.”
“Tôi rất vui khi thấy tổ quốc bình yên, cuộc sống mọi người ngày càng tốt, nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta có thể quên đi rất nhiều khổ sở đang xảy ra trên thế giới, vui vẻ hưởng thụ sung sướng một mình.”
“Ba tháng trước là Tết âm lịch, thời điểm mừng năm mới, cộng sự của tôi Trần Nhất Đinh đã chết ở Syria, anh ấy chết vô cùng thảm, cả đời mọi người cũng không thể chứng kiến sự việc thê thảm như vậy. Có lẽ mọi người sẽ hỏi không phải quốc gia của mình, thậm chí không phải người trong cùng một nước, có đáng giá phải trả bằng cả tính mạng như vậy không, chỉ vì chụp một tấm hình và đưa tin lên một tờ báo.”
“Tôi cho rằng rất đáng giá. Vì chiến tranh không phân biệt bất kỳ quốc gia nào, tất cả mọi người sống trên đời đều ngẩng đầu lên nhìn thấy bầu trời, dưới chân bước trên mặt đất, gió ở Địa Trung Hải cũng sẽ thổi đến sông Trường Giang, hương hoa oải hương có bị pha loãng mấy tỷ lần vẫn sẽ rơi vào mảnh tuyết trên đỉnh Everest. Quốc gia chúng ta là gì mà có thể vui sống yên ổn, cười đùa trong khi những nơi khác trên thế giới đang sống trong khói lửa chiến tranh?”
…
Anh nói rất nhiều, Kiều Khải cũng lên tiếng sau khi anh nói xong.
Kiều Khải nói: “Lúc trước tôi có xem tin tức trong nước, tôi thấy Dương Chấn Ninh (2) bị phê bình rất nhiều. Tất cả mọi người đều nói vì sao Tiền Học Sâm (3) quay về tạo phúc cho tổ quốc mà Dương Chấn Ninh lại không quay về, vì sao Tiền Học Sâm có bị giam lỏng vẫn muốn làm người châu Á mà Dương Chấn Ninh lại cam tâm tình nguyện gia nhập quốc tịch nước khác.”
(2) Dương Chấn Ninh: Ông sinh ngày 1 tháng 10, 1922, là nhà vật lý học người Trung Quốc làm về cơ học thống kê và vật ký hạt. Ông đã nhận được Giải Nobel Vật lý năm 1957 cho công trình của mình về sự không tương xứng giữa tương tác yếu. Hai lý thuyết này cho thấy một trong các luật cơ học lượng tử cơ bản, sự bảo toàn tính chẳn lẽ bị vi phạm trong các phản ứng hạt nhân yếu được gọi là các phản ứng hạt nhân yếu, những quá trình đó dẫn đến sự phát tán các hạt beta hoặc alpha. Công việc quan trọng nhất của ông là lý thuyết Yang-Mills.
(3) Tiền Học Sâm: (11/11/1911 - 31/10/2009) Ông là một nhà khoa học có nhiều đóng góp quan trọng cho các chương trình không gian và đạn tự hành của cà Hoa Kỳ và Cộng hòa nhân dân Trung Quốc. Tên ông sử dụng ở Mỹ là Hsue-Shen Tsien hoặc H.S. Tsien.
Sắc mặt của người quay phim và người dẫn chương trình biến đổi, dường như chuẩn bị hô ngừng.
Nhưng đạo diễn vẫn đứng yên, đưa tay ra hiệu mọi người không được lên tiếng.
Nói tiếp.
Để anh ta nói tiếp.
Kiều Khải nhìn máy ảnh, hăng hái cười cười.
Anh ta nói: “Vì từ khi khoa học kỹ thuật phát triển tới nay đều đòi hỏi những kỹ thuật đặc biệt. Dương Chấn Ninh chỉ có thể ở nơi như vậy mới tạo ra thành tích cho riêng mình. Nếu ông về nước, ông chỉ là người không có lý tưởng, không thể trở thành nhà khoa học. Ông sẽ trở thành người vô tích sự, và sẽ nuối tiếc cả đời.”
“Có người hẹp hòi chỉ coi quốc gia là quan trọng nhất, có người nhìn xa trông rộng, vì họ hiểu được việc mình làm không chỉ cho riêng quốc gia của mình. Có một số người chỉ làm những chuyện vì cả thế giới. Nói thì có vẻ đạo đức giả, nhưng tôi cho rằng Dương Chấn Ninh nghĩ như vậy, ông thúc đẩy sự tiến bộ của cả nhân loại, thắp nên một điểm sáng về vũ trụ mênh mông, về lĩnh vực chúng ta không biết.”
“Tương tự như vậy, chúng tôi rất tự hào khi sống ở mảnh đất không phải quê hương chúng tôi, chúng tôi là người da vàng, tóc đen, là người châu Á. Chúng tôi không có tôn giáo, cũng không biết nói tiếng Hebrew.”
Nói đến đây, anh ta nhìn Tiết Định một cái rồi nói tiếp: “Đương nhiên có người thông minh hơn tôi nên có thể nói tiếng Hebrew.”
Tất cả mọi người ở trường quay đều nở nụ cười.
Tiết Định cũng cười.
Kẻ dở hơi này cũng cười, sau đó vô cùng nghiêm túc nói: “Chúng tôi bảo vệ nhiều thứ, ai có thể nói đây không phải người thân của chúng tôi? Chúng tôi sống ở Israel, ai dám nói đây không phải nhà của chúng tôi?”
Mọi người đều đi du lịch, cảnh đẹp là của mọi người.
Có thể khắp nơi đều là chiến tranh, nhưng tai nạn không phải chỉ mình nhân dân gánh chịu sao?
“Cũng giống như vị nào đó ở bên cạnh chỉ thua kém tôi một chút, anh chàng đẹp trai Tiết đã nói: Tất cả mọi người sống trên đời đều ngẩng đầu lên nhìn thấy bầu trời, dưới chân bước trên mặt đất, cùng thở chung một bầu không khí. Vậy thì tai nạn và đau khổ mọi người cũng nên cùng chứng kiến và cảm nhận chung chứ.”
“Vì điều đó, chúng tôi đang đứng ở đây.”
“Vì điều đó, chúng tôi sẽ luôn luôn đứng ở đây, cho đến khi mọi người sẵn lòng lắng nghe, sẵn lòng cảm nhận, rồi đến một ngày có thể sẵn lòng đứng cùng một chỗ với chúng tôi.”
Hàng nghìn, hàng vạn người trên thế giới này sẽ có vô số hòn đá cứng đầu. Bọn họ chính là một đám người như vậy.
Nếu bạn thử dừng chân quan sát thì bọn họ cũng sẽ là những người tỏa sáng nhất. Bên ngoài cứng cỏi như hòn đá, bên trong rực rỡ như vàng ngọc.
Khi Kiều Khải và Tiết Định nói xong, toàn bộ trường quay đứng dậy nhiệt liệt vỗ tay.
Tiểu hoa đán xinh đẹp mê người, tiểu thịt tươi nổi tiếng khắp cả nước, nhà sản xuất vàng, đạo diễn chủ chốt… kể cả người xem TV, tất cả mọi người đều dâng trào nhiệt huyết, vô cùng hưởng ứng.
Bọn họ không cần xuất sắc, bọn họ chỉ cần đứng đó, cho mọi người chứng kiến sự thật, nghe được sự thật, và nói cho mọi người biết họ sẽ luôn mang đến sự thật.
Đồng thời, chương trình này thu hút lượt xem vô cùng lớn, lượt truy cập trên internet rất đáng kinh ngạc.
Tất cả tạp chí lớn của xã hội tràn ngập những lời bình luận, tốt xấu đều có, tuy nhiên, những câu phổ biến nhất là: “Tôi cũng muốn làm phóng viên chiến trường!”
Sau đó, Kiều Khải nhếch miệng nhìn Tiết Định, anh ta mỉm cười để lộ một hàm răng trắng: “Cậu nhìn đi, tôi nói chúng ta sẽ gặp may mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.