Cùng Anh Hướng Tới Gần Ngân Hà
Chương 7: A
Tưởng Mục Đồng
03/12/2024
Ôn Chi nghe vậy thì cười nhẹ: "Xin lỗi, tớ rất may mắn khi đi chuyến đó."
"Cậu ở trên máy bay đấy à?"
Giang Lam không khỏi cao giọng, âm lượng suýt nữa làm thủng màng nhĩ của Ôn Chi.
Ôn Chi nhàn nhạt nhắc nhở: "Cô Giang, với tư cách là một người làm trong ngành hàng không, cô có nên thể hiện sự chuyên nghiệp của mình không, đừng có làm quá lên như vậy."
Thật khéo, Giang Lam chính là tiếp viên hàng không của hãng hàng không Thế Liên mà Ôn Chi đi hôm nay.
Cô và Ôn Chi là bạn từ nhỏ, từ nhỏ đã sống cùng một khu phố, chỉ là hồi cấp ba Giang Lam học hơi kém nên không thi đỗ trường của Ôn Chi, hai người xa nhau ba năm.
Vì vậy, khi lên đại học, cô nhất quyết phải theo học cùng trường với Ôn Chi.
Chẳng qua Ôn Chi học chuyên ngành kỹ thuật bay, còn Giang Lam học chuyên ngành tiếp viên hàng không.
Hai người một học lái máy bay, một làm tiếp viên hàng không, dùng lời của Giang Lam thì chính là trời sinh một cặp.
"Tớ lo lắng như vậy mà cậu còn đùa với tớ." Giang Lam thực sự không chịu nổi, trực tiếp nói: "Cậu có biết hôm nay các cậu gặp phải trục trặc gì không."
Ôn Chi khiêm tốn hỏi: "Cái này tớ thực sự không biết, cơ trưởng chỉ nói là một chút trục trặc nhỏ."
Giang Lam không nói nên lời: "Trục trặc nhỏ gì chứ, là một bên cánh tà bị kẹt."
Ôn Chi sửng sốt, cô cũng đã học qua trường hợp trục trặc này khi học bay.
Đây là vấn đề mà ngay cả những cơ trưởng thâm niên gặp phải cũng sẽ cảm thấy vô cùng nan giải.
Khi cánh tà gặp trục trặc, khả năng kiểm soát của máy bay sẽ giảm xuống. Trên không trung có thể xảy ra tình trạng lật úp còn khi hạ cánh có thể xảy ra nổ lốp lao ra khỏi đường băng, thậm chí là tai nạn máy bay thảm khốc.
Thảo nào máy bay lại bay vòng vòng trên không trung lâu như vậy là để tiêu thụ nhiên liệu của máy bay, giảm tốc độ hạ cánh của máy bay.
Cô suy đoán cũng không sai.
"Tin tức xác thực chứ?" Ôn Chi hỏi ngược lại.
Giang Lam: "Không xác thực thì tớ dám nói bừa à, vừa nãy nhóm công ty loạn hết cả lên. Nghe nói vừa nãy trên không phận sân bay Hạ Giang, tất cả các máy bay đều nhường đường cho chuyến bay của các cậu, chính là để máy bay của các cậu có thể bay vòng vòng."
Ôn Chi hơi cắn môi, lúc này cô cũng hiểu ra, vừa nãy ở giữa không trung mình thực sự đã trải qua một lần thử thách sống còn.
"Còn nữa, cậu có biết cơ trưởng của chuyến bay các cậu là ai không?" Giang Lam cố ý úp úp mở mở.
Ôn Chi: "Cố Vấn Chu."
Người ở đầu dây bên kia nghe thấy câu trả lời này thì rõ ràng sửng sốt.
Sau vài giây im lặng, giọng Giang Lam kích động nói: "Sao cậu biết được? Cậu gặp anh ta rồi sao? Có phải siêu đẹp trai, không thể rời mắt không."
Ôn Chi bị hỏi đến mức im lặng, cuối cùng mới bất lực nói: "Cậu hỏi tớ? Rốt cuộc cậu là đồng nghiệp của anh ta, hay là tớ là đồng nghiệp của anh ta."
Giang Lam thở dài: "Không còn cách nào khác, tại tớ xui xẻo quá. Vào công ty một năm, vậy mà một lần! Một lần cũng không được xếp bay cùng anh ấy, tớ rốt cuộc là có vận may gì, tớ đã bắt đầu nghi ngờ không biết mình có vô tình đắc tội với nhân viên ký phái của hãng hàng không chúng ta không?"
Nhân viên ký phái chính là người của hãng hàng không chịu trách nhiệm lập kế hoạch bay, cách phân bổ phi hành đoàn xếp chuyến bay đều do họ phụ trách.
Vào công ty một năm mà một lần cũng không được xếp vào cùng một phi hành đoàn với Cố Vấn Chu.
Vận may của Giang Lam này, thực sự kém đến mức không thể kém hơn.
"Cậu không biết đâu, mỗi lần các tiếp viên khác được bay cùng cơ trưởng Cố đều vô cùng phấn khích. Dù sao thì trên chuyến bay buồn chán, chỉ cần nghĩ đến việc đưa cà phê cho anh ấy thôi cũng thấy hạnh phúc chết đi được. Nhưng nghe nói anh ấy rất lạnh lùng, ở công ty nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe nói anh ấy có tin đồn tình cảm với ai."
"Cậu ở trên máy bay đấy à?"
Giang Lam không khỏi cao giọng, âm lượng suýt nữa làm thủng màng nhĩ của Ôn Chi.
Ôn Chi nhàn nhạt nhắc nhở: "Cô Giang, với tư cách là một người làm trong ngành hàng không, cô có nên thể hiện sự chuyên nghiệp của mình không, đừng có làm quá lên như vậy."
Thật khéo, Giang Lam chính là tiếp viên hàng không của hãng hàng không Thế Liên mà Ôn Chi đi hôm nay.
Cô và Ôn Chi là bạn từ nhỏ, từ nhỏ đã sống cùng một khu phố, chỉ là hồi cấp ba Giang Lam học hơi kém nên không thi đỗ trường của Ôn Chi, hai người xa nhau ba năm.
Vì vậy, khi lên đại học, cô nhất quyết phải theo học cùng trường với Ôn Chi.
Chẳng qua Ôn Chi học chuyên ngành kỹ thuật bay, còn Giang Lam học chuyên ngành tiếp viên hàng không.
Hai người một học lái máy bay, một làm tiếp viên hàng không, dùng lời của Giang Lam thì chính là trời sinh một cặp.
"Tớ lo lắng như vậy mà cậu còn đùa với tớ." Giang Lam thực sự không chịu nổi, trực tiếp nói: "Cậu có biết hôm nay các cậu gặp phải trục trặc gì không."
Ôn Chi khiêm tốn hỏi: "Cái này tớ thực sự không biết, cơ trưởng chỉ nói là một chút trục trặc nhỏ."
Giang Lam không nói nên lời: "Trục trặc nhỏ gì chứ, là một bên cánh tà bị kẹt."
Ôn Chi sửng sốt, cô cũng đã học qua trường hợp trục trặc này khi học bay.
Đây là vấn đề mà ngay cả những cơ trưởng thâm niên gặp phải cũng sẽ cảm thấy vô cùng nan giải.
Khi cánh tà gặp trục trặc, khả năng kiểm soát của máy bay sẽ giảm xuống. Trên không trung có thể xảy ra tình trạng lật úp còn khi hạ cánh có thể xảy ra nổ lốp lao ra khỏi đường băng, thậm chí là tai nạn máy bay thảm khốc.
Thảo nào máy bay lại bay vòng vòng trên không trung lâu như vậy là để tiêu thụ nhiên liệu của máy bay, giảm tốc độ hạ cánh của máy bay.
Cô suy đoán cũng không sai.
"Tin tức xác thực chứ?" Ôn Chi hỏi ngược lại.
Giang Lam: "Không xác thực thì tớ dám nói bừa à, vừa nãy nhóm công ty loạn hết cả lên. Nghe nói vừa nãy trên không phận sân bay Hạ Giang, tất cả các máy bay đều nhường đường cho chuyến bay của các cậu, chính là để máy bay của các cậu có thể bay vòng vòng."
Ôn Chi hơi cắn môi, lúc này cô cũng hiểu ra, vừa nãy ở giữa không trung mình thực sự đã trải qua một lần thử thách sống còn.
"Còn nữa, cậu có biết cơ trưởng của chuyến bay các cậu là ai không?" Giang Lam cố ý úp úp mở mở.
Ôn Chi: "Cố Vấn Chu."
Người ở đầu dây bên kia nghe thấy câu trả lời này thì rõ ràng sửng sốt.
Sau vài giây im lặng, giọng Giang Lam kích động nói: "Sao cậu biết được? Cậu gặp anh ta rồi sao? Có phải siêu đẹp trai, không thể rời mắt không."
Ôn Chi bị hỏi đến mức im lặng, cuối cùng mới bất lực nói: "Cậu hỏi tớ? Rốt cuộc cậu là đồng nghiệp của anh ta, hay là tớ là đồng nghiệp của anh ta."
Giang Lam thở dài: "Không còn cách nào khác, tại tớ xui xẻo quá. Vào công ty một năm, vậy mà một lần! Một lần cũng không được xếp bay cùng anh ấy, tớ rốt cuộc là có vận may gì, tớ đã bắt đầu nghi ngờ không biết mình có vô tình đắc tội với nhân viên ký phái của hãng hàng không chúng ta không?"
Nhân viên ký phái chính là người của hãng hàng không chịu trách nhiệm lập kế hoạch bay, cách phân bổ phi hành đoàn xếp chuyến bay đều do họ phụ trách.
Vào công ty một năm mà một lần cũng không được xếp vào cùng một phi hành đoàn với Cố Vấn Chu.
Vận may của Giang Lam này, thực sự kém đến mức không thể kém hơn.
"Cậu không biết đâu, mỗi lần các tiếp viên khác được bay cùng cơ trưởng Cố đều vô cùng phấn khích. Dù sao thì trên chuyến bay buồn chán, chỉ cần nghĩ đến việc đưa cà phê cho anh ấy thôi cũng thấy hạnh phúc chết đi được. Nhưng nghe nói anh ấy rất lạnh lùng, ở công ty nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe nói anh ấy có tin đồn tình cảm với ai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.