Cùng Anh Hướng Tới Gần Ngân Hà

Chương 9: A

Tưởng Mục Đồng

03/12/2024

Lộc Kỳ chỉ cảm thấy quá trùng hợp, anh trai cô đến đón cô, sao bạn của chị kia cũng đến.

Nhưng cô chưa kịp giữ lại, Ôn Chi đã kéo hành lý, vẫy tay với cô rồi đi ra ngoài.

Nói đến cũng khéo, Ôn Chi vừa đi thì Cố Vấn Chu đã đến, vẫn là vẻ lạnh nhạt không có cảm xúc gì, anh đưa tay nhận lấy vali hành lý của Lộc Kỳ nói: "Đi thôi."

Lộc Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, chỉ là vừa định đi thì có một lọn tóc rơi xuống, cô giơ tay lên vuốt.

Cố Vấn Chu vốn đang định quay người đi đột nhiên nắm lấy bàn tay cô, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay cô, cau mày nói: "Bị thương rồi?"

"Á?" Lộc Kỳ giật mình, nhìn móng tay của mình, vậy mà mỗi đầu móng tay đều có vết máu màu đỏ nhạt.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Cô cố gắng nhớ lại, cho đến khi kinh ngạc nói: "Trước đó máy bay cứ xóc nảy, em sợ quá, liền đưa tay nắm lấy cánh tay của chị kia, không phải là em đã làm chị ấy bị thương chứ?"

"Có lẽ vậy." Cố Vấn Chu thẳng thắn đập tan hy vọng cuối cùng của cô.

Lộc Kỳ lại sắp khóc: "Em thực sự không biết, anh, anh có thể đưa em đi tìm chị ấy không? Em muốn đích thân xin lỗi chị ấy."

"Cô ấy đi lúc nào?" Cố Vấn Chu ngẩng đầu hỏi.

Lộc Kỳ chỉ vào hướng cửa ra: "Một, hai phút trước."



Cố Vấn Chu đặt hành lý của Lộc Kỳ xuống, nhỏ giọng dặn dò: "Đứng đây đừng nhúc nhích, anh đi xem trước."

Lộc Kỳ gật đầu.

Cố Vấn Chu đi vài bước đã đến cửa ra sân bay, vừa ra ngoài là cửa ra nhà ga, vì ở tầng hai nên gió đêm đặc biệt lớn. Lúc này đã không còn nhiều hành khách, những chiếc xe đến đón người đều đỗ trực tiếp ở đây.

Anh đi ra ngoài, liếc mắt đã nhìn thấy Ôn Chi.

Mặc dù cô rất gầy nhưng dáng người cao ráo, làn da trắng nõn lộ ra dưới áo ngắn tay phủ một lớp ánh trăng nhàn nhạt tỏa ra màu trắng ngà, dù đứng trong màn đêm vẫn đẹp và bắt mắt.

Ôn Chi đang cúi đầu gọi xe, lúc này ở sân bay gọi xe, trước mặt cô còn có ba người đang xếp hàng.

Có lẽ là vì chuyến bay của họ có nhiều người, rất nhiều người đang gọi xe.

Cô cảm thấy có người bên cạnh, tưởng vẫn là người vừa nãy, có chút không kiên nhẫn: "Tôi đã nói rồi, tôi không đi ghép xe..."

Đợi cô ngẩng đầu lên, nhìn rõ người đến, lập tức có chút ngượng ngùng.

Cố Vấn Chu nhìn cô bằng đôi mắt đen láy: "Gọi xe à?"

Ôn Chi im lặng.

"Nếu không phiền, tôi có thể đưa cô về nhà." Giọng nói của Cố Vấn Chu có chất kim loại lạnh lẽo, rất đặc biệt và cũng rất dễ nghe.

Anh ta tán tỉnh cô, cũng quá trơn tru rồi.



Hơn nữa anh ta còn cố ý đuổi theo tìm cô.

Ôn Chi nhớ đến việc Giang Lam nói anh ta rất lạnh lùng, không khỏi thấy buồn cười.

Vì vậy, cô trực tiếp nói: "Cơ trưởng Cố, tôi giúp em gái anh trên máy bay chỉ là việc nhỏ thôi, anh không cần khách sáo như vậy, cố ý đưa tôi về càng không cần thiết."

Cô tự nhận là đã từ chối khá khéo léo và lịch sự.

Cố Vấn Chu nghe xong lời cô nói, hàng mi rũ xuống, nhìn cánh tay cô giọng điệu bình thản: "Vừa nãy khi tôi đón Lộc Kỳ, tôi phát hiện móng tay con bé có vết máu, con bé nói với tôi có lẽ là trên máy bay vô tình làm cô bị thương. Vì vậy, nó nhờ tôi đến tìm cô, muốn đích thân nói lời xin lỗi với cô."

Ôn Chi: "..."

Vì vậy, căn bản không phải như cô nghĩ là anh ta đang tán tỉnh!

Lúc này, Ôn Chi ngơ ngác nhìn vào mắt Cố Vấn Chu, mặc dù đôi mắt đen láy đó vẫn xa cách và lạnh nhạt nhưng cô lại thấy trong sự lạnh nhạt đó có chút chế giễu, như thể đang nói:

—— Xin hỏi cô đang tự mình đa tình cái gì vậy!!!

Nếu không phải Cố Vấn Chu đang đứng trước mặt cô, Ôn Chi thực sự muốn đưa tay sờ mặt mình.

Thực ra không cần sờ.

Cô đã cảm nhận rõ ràng má mình nóng bừng, cảm giác xấu hổ vì tự mình đa tình khiến da đầu cô tê dại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Anh Hướng Tới Gần Ngân Hà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook