Cùng Anh Hướng Tới Gần Ngân Hà
Chương 19: A
Tưởng Mục Đồng
03/12/2024
Triển lãm hàng không Chu Hải là một trong những triển lãm hàng không lớn nhất cả nước.
Triển lãm hàng không lần này sẽ có máy bay chiến đấu nội địa mới nhất, Ôn Chi muốn đích thân đến tận nơi xem.
Kết quả mẹ cô không những không đồng ý, thậm chí còn không hiểu tại sao một cô gái lại thích những thứ này.
Ôn Chi không hiểu: "Gọi là con gái thích những thứ này là sao, chẳng lẽ con gái nhất định phải thích búp bê thích váy, mới gọi là con gái sao? Con thích bay, con không chỉ muốn đi xem triển lãm hàng không, con còn muốn học bay, làm phi công."
Mẹ cô Ôn Thư Nghiên vẫn luôn quản giáo Ôn Chi nghiêm khắc, quy củ cũng đặt ra rất cứng nhắc.
Ôn Chi từ nhỏ đến lớn, mọi thứ đều theo quy củ của mẹ mà làm.
Ngay cả dùng băng vệ sinh loại nào, cũng là mẹ quyết định thay cô.
Bây giờ cô đột nhiên dám nói muốn làm phi công trong tương lai, điều này vô tình ném một quả ngư lôi xuống nhà.
Ôn Thư Nghiên lập tức phản đối. Không được, tuyệt đối không được, đừng hòng nghĩ đến.
Ôn Chi cũng là lần đầu tiên, kiên định với lựa chọn của mình như vậy.
Mặc dù cha cô Tống Nguyên Kính đứng ra hòa giải, để Ôn Chi tạm thời xin lỗi mẹ để làm hòa, chuyện thi phi công có thể thương lượng sau.
Dù sao thì tuyển phi công là chuyện của lớp mười hai, bây giờ cô mới lớp mười một, vẫn chưa đến lúc cân nhắc chuyện này.
Nhưng Ôn Chi kiên quyết không đồng ý, cô nhìn cha nghiêm túc hỏi: "Bây giờ con nhượng bộ, bố có thể đảm bảo đến lớp mười hai mẹ sẽ đồng ý cho con tham gia tuyển phi công không?"
Tống Nguyên Kính thở dài, chuyện này ông thật sự không đảm bảo được.
Vì vậy mẹ con cứ thế giằng co, trong thời gian đó còn chưa kể đến việc Ôn Thư Nghiên gửi cho cô đủ loại tin tức về tai nạn máy bay.
Bà hy vọng có thể dùng cách này, để Ôn Chi quay đầu là bờ.
Cho đến một buổi trưa nọ, Giang Lam hẹn cô đến hiệu sách.
Vì bầu không khí trong nhà mấy ngày nay thực sự không tốt, bố cô hy vọng cô ra ngoài thư giãn, tiện thể suy nghĩ cho kỹ xem mình kiên trì có đúng không.
"Cậu muốn thi phi công?" Giang Lam vừa nghe nói đến chuyện cô gặp phải mấy ngày nay ở nhà, cũng vô cùng kinh ngạc.
Sau đó, cô tò mò hỏi: "Nhà cậu, Ôn nữ thần có đồng ý không?"
Ôn Chi thở dài.
Vì Ôn Thư Nghiên quá xinh đẹp, Giang Lam vẫn luôn coi bà là nữ thần.
"Đúng là, Ôn nữ thần nhà cậu nhất quyết muốn biến cậu thành một tiểu thư khuê các, sao có thể đồng ý để cậu đi làm phi công. Hơn nữa làm phi công rất vất vả, thi cử rồi huấn luyện các thứ."
Ôn Chi trừng mắt nhìn cô: "Rốt cuộc cậu đứng về phe nào?"
"Phe cậu chứ." Giang Lam là loại cỏ gió chiều nào ngả theo chiều ấy, nhanh chóng phản bội.
Hai người ra khỏi hiệu sách, Giang Lam đề nghị đến quán cá nướng gần trường ăn cơm.
Ôn Chi cũng không sao, mặc dù Ôn Thư Nghiên vẫn luôn không đồng ý để cô ăn ở những quán ven đường như thế này.
Giang Lam khoác tay cô: "Nhưng tại sao cậu lại muốn làm phi công, tớ cứ tưởng cậu chỉ là người yêu thích hàng không vũ trụ thôi."
Trước đây Ôn Chi đã mua không ít tạp chí hàng không.
Các bạn nam trong lớp còn mượn cô đọc.
Mọi người đều cho rằng cô chỉ thích, không ngờ cô lại thực sự muốn làm phi công.
Ôn Chi ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhẹ giọng nói: "Có lẽ là vì..."
Cô dừng lại, khiến Giang Lam không nhịn được mà nhìn chằm chằm cô.
Giang Lam chớp chớp mắt: "Vì sao?"
"Tớ muốn đến gần dải ngân hà hơn." Ôn Chi cười nhẹ nói.
Lý tưởng thời niên thiếu sở dĩ chói sáng chính là vì trong tưởng tượng mọi thứ trong tương lai đều tươi sáng và lấp lánh, đáng để họ không ngừng phấn đấu.
Hơn nữa thế giới không có quy định, con gái không được có lòng dũng cảm và quyết tâm ôm trọn dải ngân hà.
Hai người vào quán cá nướng, Giang Lam vẫn gọi một phần cá nướng vải thiều như thường lệ.
Triển lãm hàng không lần này sẽ có máy bay chiến đấu nội địa mới nhất, Ôn Chi muốn đích thân đến tận nơi xem.
Kết quả mẹ cô không những không đồng ý, thậm chí còn không hiểu tại sao một cô gái lại thích những thứ này.
Ôn Chi không hiểu: "Gọi là con gái thích những thứ này là sao, chẳng lẽ con gái nhất định phải thích búp bê thích váy, mới gọi là con gái sao? Con thích bay, con không chỉ muốn đi xem triển lãm hàng không, con còn muốn học bay, làm phi công."
Mẹ cô Ôn Thư Nghiên vẫn luôn quản giáo Ôn Chi nghiêm khắc, quy củ cũng đặt ra rất cứng nhắc.
Ôn Chi từ nhỏ đến lớn, mọi thứ đều theo quy củ của mẹ mà làm.
Ngay cả dùng băng vệ sinh loại nào, cũng là mẹ quyết định thay cô.
Bây giờ cô đột nhiên dám nói muốn làm phi công trong tương lai, điều này vô tình ném một quả ngư lôi xuống nhà.
Ôn Thư Nghiên lập tức phản đối. Không được, tuyệt đối không được, đừng hòng nghĩ đến.
Ôn Chi cũng là lần đầu tiên, kiên định với lựa chọn của mình như vậy.
Mặc dù cha cô Tống Nguyên Kính đứng ra hòa giải, để Ôn Chi tạm thời xin lỗi mẹ để làm hòa, chuyện thi phi công có thể thương lượng sau.
Dù sao thì tuyển phi công là chuyện của lớp mười hai, bây giờ cô mới lớp mười một, vẫn chưa đến lúc cân nhắc chuyện này.
Nhưng Ôn Chi kiên quyết không đồng ý, cô nhìn cha nghiêm túc hỏi: "Bây giờ con nhượng bộ, bố có thể đảm bảo đến lớp mười hai mẹ sẽ đồng ý cho con tham gia tuyển phi công không?"
Tống Nguyên Kính thở dài, chuyện này ông thật sự không đảm bảo được.
Vì vậy mẹ con cứ thế giằng co, trong thời gian đó còn chưa kể đến việc Ôn Thư Nghiên gửi cho cô đủ loại tin tức về tai nạn máy bay.
Bà hy vọng có thể dùng cách này, để Ôn Chi quay đầu là bờ.
Cho đến một buổi trưa nọ, Giang Lam hẹn cô đến hiệu sách.
Vì bầu không khí trong nhà mấy ngày nay thực sự không tốt, bố cô hy vọng cô ra ngoài thư giãn, tiện thể suy nghĩ cho kỹ xem mình kiên trì có đúng không.
"Cậu muốn thi phi công?" Giang Lam vừa nghe nói đến chuyện cô gặp phải mấy ngày nay ở nhà, cũng vô cùng kinh ngạc.
Sau đó, cô tò mò hỏi: "Nhà cậu, Ôn nữ thần có đồng ý không?"
Ôn Chi thở dài.
Vì Ôn Thư Nghiên quá xinh đẹp, Giang Lam vẫn luôn coi bà là nữ thần.
"Đúng là, Ôn nữ thần nhà cậu nhất quyết muốn biến cậu thành một tiểu thư khuê các, sao có thể đồng ý để cậu đi làm phi công. Hơn nữa làm phi công rất vất vả, thi cử rồi huấn luyện các thứ."
Ôn Chi trừng mắt nhìn cô: "Rốt cuộc cậu đứng về phe nào?"
"Phe cậu chứ." Giang Lam là loại cỏ gió chiều nào ngả theo chiều ấy, nhanh chóng phản bội.
Hai người ra khỏi hiệu sách, Giang Lam đề nghị đến quán cá nướng gần trường ăn cơm.
Ôn Chi cũng không sao, mặc dù Ôn Thư Nghiên vẫn luôn không đồng ý để cô ăn ở những quán ven đường như thế này.
Giang Lam khoác tay cô: "Nhưng tại sao cậu lại muốn làm phi công, tớ cứ tưởng cậu chỉ là người yêu thích hàng không vũ trụ thôi."
Trước đây Ôn Chi đã mua không ít tạp chí hàng không.
Các bạn nam trong lớp còn mượn cô đọc.
Mọi người đều cho rằng cô chỉ thích, không ngờ cô lại thực sự muốn làm phi công.
Ôn Chi ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhẹ giọng nói: "Có lẽ là vì..."
Cô dừng lại, khiến Giang Lam không nhịn được mà nhìn chằm chằm cô.
Giang Lam chớp chớp mắt: "Vì sao?"
"Tớ muốn đến gần dải ngân hà hơn." Ôn Chi cười nhẹ nói.
Lý tưởng thời niên thiếu sở dĩ chói sáng chính là vì trong tưởng tượng mọi thứ trong tương lai đều tươi sáng và lấp lánh, đáng để họ không ngừng phấn đấu.
Hơn nữa thế giới không có quy định, con gái không được có lòng dũng cảm và quyết tâm ôm trọn dải ngân hà.
Hai người vào quán cá nướng, Giang Lam vẫn gọi một phần cá nướng vải thiều như thường lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.