Cùng Anh Hướng Tới Gần Ngân Hà
Chương 3:
Tưởng Mục Đồng
24/11/2024
Ở tình huống này, phản ứng sợ hãi là hoàn toàn bình thường. Nếu không phải vì cô từng học bay và quen thuộc với những tình huống như thế này, có khi còn không bình tĩnh bằng cô bé trước mặt.
Cô bé đáp, giọng run nhẹ:
“Em tên Lộc Kỳ. Lộc là con nai nhỏ, còn Kỳ trong chữ Kỳ Ngọc.”
Ôn Chi mỉm cười, tiếp tục an ủi bằng giọng điệu chậm rãi, đầy sự trấn an:
“Được rồi, nào, cùng chị cầu nguyện nhé.”
“Cầu nguyện gì ạ?”
“Cầu nguyện cơ trưởng của chuyến bay này là một người bình tĩnh, dày dạn kinh nghiệm, kỹ thuật cao siêu, xử lý tốt trong tình huống khẩn cấp, quyết đoán, anh minh, và còn đẹp trai phong độ nữa. Anh ấy nhất định sẽ đưa chúng ta hạ cánh an toàn.”
Lộc Kỳ đang rơm rớm nước mắt, nghe xong câu nói lại bật cười khúc khích.
Cô bé tò mò hỏi:
“Tại sao còn phải đẹp trai phong độ nữa?”
Những từ như bình tĩnh, kỹ thuật cao thì dễ hiểu, vì đó là phẩm chất cần thiết cho một cơ trưởng giỏi.
Ôn Chi cố ý nhướng mày, cười cợt:
“Đó là chút tâm tư riêng của chị thôi.”
Thực ra cô chỉ muốn đùa để làm cô bé bớt căng thẳng.
Quả nhiên, Lộc Kỳ bị cuốn vào câu chuyện, cười tươi nói:
“Cũng đúng, chị đẹp như vậy, nếu gặp được một cơ trưởng đẹp trai, hai người sẽ có một cuộc gặp gỡ lãng mạn, nghĩ thôi cũng thấy thích!”
Lãng mạn sasao???
Lãng mạn ở chỗ nào chứ???
Ôn Chi sửng sốt nhìn cô bé.
Cô thầm nghĩ, với độ tuổi này, chắc Lộc Kỳ không bị đầu độc bởi phim thần tượng Đài Loan chứ? Sao định nghĩa "lãng mạn" lại cũ kỹ đến vậy.
Không khí trong cabin càng lúc càng trở nên nặng nề vì máy bay mãi chưa hạ cánh.
Cuối cùng, một người đàn ông trung niên không kiềm chế được, tháo dây an toàn, đứng lên hét to:
“Cơ trưởng đang làm cái gì vậy? Không phải nói chỉ là sự cố nhỏ sao? Tại sao đến giờ vẫn chưa hạ cánh? Có phải anh ta không đủ năng lực không?”
Mọi người xung quanh quay lại nhìn ông ta, nhiều người vẫn còn thút thít khóc.
“Đúng thế, bao giờ mới hạ cánh đây?”
“Không phải thật sự có chuyện gì chứ?”
Tiếp viên hàng không vội vàng đến trấn an:
“Thưa ông, xin hãy ngồi xuống. Cơ trưởng đang liên lạc với mặt đất, toàn bộ phi hành đoàn và đội mặt đất sẽ đảm bảo an toàn cho chuyến bay.”
Người đàn ông không chịu dừng lại, tiếp tục lớn tiếng.
Ngay lúc đó, máy bay lại rung lắc dữ dội, tiếp viên không giữ vững được, cả người ngã nhào về phía trước, đầu gối đập mạnh xuống sàn.
Tiếng động làm Ôn Chi không thể nhịn thêm, cô lớn giọng quát:
“Im ngay, ngồi xuống!”
Cô lạnh lùng nhìn ông ta:
“Ông nghĩ cơ trưởng đang làm gì? Anh ta đang nỗ lực hết sức để điều khiển máy bay, đảm bảo tất cả chúng ta tối nay đều có thể về nhà an toàn. Ông còn muốn gây rối trong lúc này sao?”
Ôn Chi vốn không phải người thích xen vào chuyện người khác. Nhưng vì cô từng học bay, cô hiểu mức độ nghiêm trọng của tình hình, nên mới đứng ra giúp tiếp viên duy trì trật tự.
Cô bé đáp, giọng run nhẹ:
“Em tên Lộc Kỳ. Lộc là con nai nhỏ, còn Kỳ trong chữ Kỳ Ngọc.”
Ôn Chi mỉm cười, tiếp tục an ủi bằng giọng điệu chậm rãi, đầy sự trấn an:
“Được rồi, nào, cùng chị cầu nguyện nhé.”
“Cầu nguyện gì ạ?”
“Cầu nguyện cơ trưởng của chuyến bay này là một người bình tĩnh, dày dạn kinh nghiệm, kỹ thuật cao siêu, xử lý tốt trong tình huống khẩn cấp, quyết đoán, anh minh, và còn đẹp trai phong độ nữa. Anh ấy nhất định sẽ đưa chúng ta hạ cánh an toàn.”
Lộc Kỳ đang rơm rớm nước mắt, nghe xong câu nói lại bật cười khúc khích.
Cô bé tò mò hỏi:
“Tại sao còn phải đẹp trai phong độ nữa?”
Những từ như bình tĩnh, kỹ thuật cao thì dễ hiểu, vì đó là phẩm chất cần thiết cho một cơ trưởng giỏi.
Ôn Chi cố ý nhướng mày, cười cợt:
“Đó là chút tâm tư riêng của chị thôi.”
Thực ra cô chỉ muốn đùa để làm cô bé bớt căng thẳng.
Quả nhiên, Lộc Kỳ bị cuốn vào câu chuyện, cười tươi nói:
“Cũng đúng, chị đẹp như vậy, nếu gặp được một cơ trưởng đẹp trai, hai người sẽ có một cuộc gặp gỡ lãng mạn, nghĩ thôi cũng thấy thích!”
Lãng mạn sasao???
Lãng mạn ở chỗ nào chứ???
Ôn Chi sửng sốt nhìn cô bé.
Cô thầm nghĩ, với độ tuổi này, chắc Lộc Kỳ không bị đầu độc bởi phim thần tượng Đài Loan chứ? Sao định nghĩa "lãng mạn" lại cũ kỹ đến vậy.
Không khí trong cabin càng lúc càng trở nên nặng nề vì máy bay mãi chưa hạ cánh.
Cuối cùng, một người đàn ông trung niên không kiềm chế được, tháo dây an toàn, đứng lên hét to:
“Cơ trưởng đang làm cái gì vậy? Không phải nói chỉ là sự cố nhỏ sao? Tại sao đến giờ vẫn chưa hạ cánh? Có phải anh ta không đủ năng lực không?”
Mọi người xung quanh quay lại nhìn ông ta, nhiều người vẫn còn thút thít khóc.
“Đúng thế, bao giờ mới hạ cánh đây?”
“Không phải thật sự có chuyện gì chứ?”
Tiếp viên hàng không vội vàng đến trấn an:
“Thưa ông, xin hãy ngồi xuống. Cơ trưởng đang liên lạc với mặt đất, toàn bộ phi hành đoàn và đội mặt đất sẽ đảm bảo an toàn cho chuyến bay.”
Người đàn ông không chịu dừng lại, tiếp tục lớn tiếng.
Ngay lúc đó, máy bay lại rung lắc dữ dội, tiếp viên không giữ vững được, cả người ngã nhào về phía trước, đầu gối đập mạnh xuống sàn.
Tiếng động làm Ôn Chi không thể nhịn thêm, cô lớn giọng quát:
“Im ngay, ngồi xuống!”
Cô lạnh lùng nhìn ông ta:
“Ông nghĩ cơ trưởng đang làm gì? Anh ta đang nỗ lực hết sức để điều khiển máy bay, đảm bảo tất cả chúng ta tối nay đều có thể về nhà an toàn. Ông còn muốn gây rối trong lúc này sao?”
Ôn Chi vốn không phải người thích xen vào chuyện người khác. Nhưng vì cô từng học bay, cô hiểu mức độ nghiêm trọng của tình hình, nên mới đứng ra giúp tiếp viên duy trì trật tự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.