Cùng Anh Tung Hoành Thời Mạt Thế
Chương 3
Lười Không Lười
26/03/2023
Đặt hơn 9999 đóa hoa hồng, Tống Ninh Trần vui vẻ mà trang trí lại căn nhà nhỏ mà cậu đã mua vào hai tháng trước, từng đóa hoa hồng được cắm dọc đường đi từ phía cổng vào đến tận trong phòng ngủ. Trên mỗi thân hoa còn gắn thêm một chút đèn cảm ứng
Trong khoảng thời gian hai tháng này, mối quan hệ của cậu và Thẩm Quân tốt hơn bao giờ hết và hôm nay chính là sinh nhật của người kia. Cậu muốn dành một bất ngờ thật lớn cho y.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ thì trời cũng đã tối, cậu vào phòng thay một bộ vest trang trọng, sau đó nhấc điện thoại lên gọi cho Thẩm Quân, qua loa nói rằng mình có chút chuyện gấp cần anh đến nhà sau đó ngồi xuống bàn, nơi có một chiếc bánh kem do chính tay cậu chuẩn bị mà chờ đợi
Mà bên Thẩm Quân, tâm trạng của hắn vào ngày hôm nay luôn rất tồi tệ, cấp dưới của hắn cũng vì vậy mà cũng run sợ không thôi, sợ bản thân không cẩn thận mà chọc phải vị hung thần này.
Thẩm Quân lòng rầu rĩ, Cá nhỏ như vậy mà lại không nhớ sinh nhật của hắn, hơn nữa cả ngày hôm nay cũng chỉ lơ hắn, rõ ràng trong hai tháng này tình cảm của cả hai vẫn rất tốt cơ mà, vậy vì sao cậu bỗng nhiên lại như vậy...không phải nhận ra tình cảm của hắn rồi chứ...
Một đống suy nghĩ tự bổ nảy ra trong đầu, sắc mặt hắn càng lúc càng đen. Trợ lí đem tài liệu vào cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận mà sắp xếp lại lời nói của mình. Nhưng một cuộc điện thoại bỗng vang lên, trợ lí lúc này mặt mày đã tái xanh cả lên người đã thủ thế chuẩn bị thoát thân bất cứ lúc nào...
Mà Thẩm Quân sau khi nghe điện thoại, sắc mặt càng thêm khó coi. Không nói thêm lời nào liền trực tiếp khoác áo đi ra khỏi phòng, sau đó lái xe thật nhanh đến địa chỉ được gửi đến
Bước xuống xe, nhìn khung cảnh một màu tối đen. Lòng hắn bỗng nảy ra một cảm giác sợ hãi, hắn lấy ra điện thoại gọi cho người kia, từng phút trôi qua mà vẫn không có ai bắt máy, lòng hắn càng lúc càng sợ, ngón tay cũng siết chặt vào điện thoại đến trắng bệch
Gọi hơn 10 cuộc, cuối cùng đầu dây bên kia cũng bắt máy, đáp lại câu hỏi em ở đâu của hắn là một chất giọng trầm khàn, giọng giống như vừa ngủ dậy.
Nghe giọng của cậu làm hắn không nhịn được cười, sự lo lắng cũng tan đi không ít " Cá con, em vừa ngủ dậy sao? "
Mà Tống Ninh Trần lại không ngờ được bản thân thế mà lại ngủ quên, hơn nữa còn ngủ đến miệng chảy toàn nước miếng như thế. May thật cậu tỉnh lại đúng lúc, nếu không có lẽ Thẩm Quân sẽ gọi cháy điện thoại mất thôi
Nhẹ nhàng chỉnh lại giọng, sau đó nói lại với người kia " Anh đang ở trước cổng nhà em sao? "
" Ừm, anh đang ở trước cổng. Đứng thật lâu "
" A, vậy anh mau mở cổng vào đi, em đang ở bên trong á " cậu không nhịn được mà cười khúc khích, sau đó quan sát vào màn hình theo dõi nhìn từng hành động của người kia
" Được " Hắn theo chỉ dẫn của cậu mà lấy một chiếc chìa khóa được đặt vào trong một hộp quà nhỏ ở phía trước cổng, sau đó bước vào trong, lúc đầu hắn không chú ý đến cảnh sắc xung quanh lắm cho đến khi hắn bước chân xuống một viên gạch, " cạch " một tiếng vang lên, hắn tò mò mà cúi xuống nhìn, sau đó một ánh đèn màu lam nhạt bất ngờ xuất hiện trên nền gạch sau đó lan dần ra, dần dần ánh đèn đấy chiếu sáng cả khu vườn
Thẩm Quân ngơ ngẩn nhìn hàng nghìn đóa hồng đang được ánh đèn màu lam kết hợp cùng màu vàng nhạt chiếu sáng xung quanh lối đi, trên mỗi đóa hồng còn tỉ mỉ rắc lên bột phát sáng màu trắng nhạt trộn với màu vành kim làm đóa hồng trở nên rõ ràng từng đường nét của cánh hoa, tim hắn lúc này thình thịch nhảy lên...
Khó khăn lấy tay đè nén trái tim đang đập loạn của mình, tay hắn run run ấn mở điện thoại tiếp nhận cuộc điện thoại vừa gọi đến
" Anh nói xem, có đóa hồng nào đặt biệt không a? "
Không cần cậu bảo, từ lúc khu vườn đầy hoa này được thắp sáng, tầm mắt hắn đã ngay lập tức để ý đến một đóa hồng màu xanh dương đang đứng vững vàng cách vị trí hắn đang đứng lúc này hai bước.
Khàn khàn giọng mà trả lời cậu một chữ " có " sau đó hắn trực tiếp đứng hình, dường như có chút không tin vào những gì mà bản thân đang nhìn thấy.
Chỉ thấy khi hắn bước đến bên cạnh đóa hồng màu xanh dương, cúi người xuống đem đóa hồng cầm lên theo lời cậu nói thì vụt một tiếng, hàng nghìn con đom đóm không biết ẩn sâu trong các khóm hoa lúc nào bất ngờ xuất hiện rồi bay cao lên, bao phủ cả khu vườn và nơi hắn đang đứng làm cho hắn cứ nghĩ bản thân dường đã lạc vào một xứ sở thần tiên nào đó
Cảnh tượng thật sự rất đẹp, là cảnh đẹp nhất mà cuộc đời hắn từng nhìn thấy. Tống Ninh Trần nhìn biểu hiện của người thương mà lòng ngọt ngào không thôi, đám đom đóm này là cậu dùng tinh thần lực của mình dụ đến, sau đó phải bỏ rất nhiều sức lực để tập điều khiển chúng một cách thật tự nhiên để chuẩn bị cho buổi tối ngày hôm nay
Cậu chọn hoa hồng và đom đóm trong buổi tỏ tình của mình là bởi ngày đầu cậu và Thẩm Quân gặp nhau là ở một khu vườn trồng đầy hoa hồng, lúc đấy Thẩm Quân mới 8 tuổi, ở lần đầu tiên gặp nhau nhưng y vẫn rất chiều theo ý cậu, chỉ nghe cậu muốn nhìn thấy đom đóm một lần liền không ngại khó khăn mà bắt hàng trăm con đom đóm thả ở vườn hoa hồng cho cậu xem
Đó là cảnh tượng đẹp nhất mà cậu từng thấy, và cậu muốn y cũng cảm nhận được sự đẹp đẽ này nên đã cất công chuẩn bị những thứ này, khơi gợi lại kí ức dường như đã bị thời gian chôn vùi của cả hai.
Tay Thẩm Quân run lên liên tục, tim hắn đập thật nhanh. Hộp quà trong tay cũng bị hắn siết đến biến dạng một chút, hắn chậm rãi ổn định tâm trạng, sau đó lại không nhịn được mà nở một nụ cười thật vui vẻ, bảo bối của hắn, bảo bối của hắn vẫn còn nhớ sinh nhật của hắn, đây là quà...món quà độc nhất vô nhị mà cậu đã chuẩn bị để tặng hắn.
Lòng hắn lúc này chỉ muốn ngay lập tức lao đến bên cạnh cậu, mạnh mẽ đem người ôm lấy, hôn lên môi cậu, mạnh mẽ xâm nhập, đem cậu khắc sâu vào trong cơ thể của mình.
Nghĩ vậy, tay hắn càng nắm chặt vào chiếc hộp nhỏ mà bản thân đang cầm lấy, một tay khác cho vào túi quần sờ nắn hộp nhẫn mà hắn đã chuẩn bị từ lâu.
______
Tiểu kịch trường. đam mỹ hài
Cá Con: Trời mé, anh đừng siết chặt cái hộp quá.
Thẩm Quân: Đệch, vật quan trọng như vậy em lại bỏ ở bên ngoài là sao!!!!
Trong khoảng thời gian hai tháng này, mối quan hệ của cậu và Thẩm Quân tốt hơn bao giờ hết và hôm nay chính là sinh nhật của người kia. Cậu muốn dành một bất ngờ thật lớn cho y.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ thì trời cũng đã tối, cậu vào phòng thay một bộ vest trang trọng, sau đó nhấc điện thoại lên gọi cho Thẩm Quân, qua loa nói rằng mình có chút chuyện gấp cần anh đến nhà sau đó ngồi xuống bàn, nơi có một chiếc bánh kem do chính tay cậu chuẩn bị mà chờ đợi
Mà bên Thẩm Quân, tâm trạng của hắn vào ngày hôm nay luôn rất tồi tệ, cấp dưới của hắn cũng vì vậy mà cũng run sợ không thôi, sợ bản thân không cẩn thận mà chọc phải vị hung thần này.
Thẩm Quân lòng rầu rĩ, Cá nhỏ như vậy mà lại không nhớ sinh nhật của hắn, hơn nữa cả ngày hôm nay cũng chỉ lơ hắn, rõ ràng trong hai tháng này tình cảm của cả hai vẫn rất tốt cơ mà, vậy vì sao cậu bỗng nhiên lại như vậy...không phải nhận ra tình cảm của hắn rồi chứ...
Một đống suy nghĩ tự bổ nảy ra trong đầu, sắc mặt hắn càng lúc càng đen. Trợ lí đem tài liệu vào cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận mà sắp xếp lại lời nói của mình. Nhưng một cuộc điện thoại bỗng vang lên, trợ lí lúc này mặt mày đã tái xanh cả lên người đã thủ thế chuẩn bị thoát thân bất cứ lúc nào...
Mà Thẩm Quân sau khi nghe điện thoại, sắc mặt càng thêm khó coi. Không nói thêm lời nào liền trực tiếp khoác áo đi ra khỏi phòng, sau đó lái xe thật nhanh đến địa chỉ được gửi đến
Bước xuống xe, nhìn khung cảnh một màu tối đen. Lòng hắn bỗng nảy ra một cảm giác sợ hãi, hắn lấy ra điện thoại gọi cho người kia, từng phút trôi qua mà vẫn không có ai bắt máy, lòng hắn càng lúc càng sợ, ngón tay cũng siết chặt vào điện thoại đến trắng bệch
Gọi hơn 10 cuộc, cuối cùng đầu dây bên kia cũng bắt máy, đáp lại câu hỏi em ở đâu của hắn là một chất giọng trầm khàn, giọng giống như vừa ngủ dậy.
Nghe giọng của cậu làm hắn không nhịn được cười, sự lo lắng cũng tan đi không ít " Cá con, em vừa ngủ dậy sao? "
Mà Tống Ninh Trần lại không ngờ được bản thân thế mà lại ngủ quên, hơn nữa còn ngủ đến miệng chảy toàn nước miếng như thế. May thật cậu tỉnh lại đúng lúc, nếu không có lẽ Thẩm Quân sẽ gọi cháy điện thoại mất thôi
Nhẹ nhàng chỉnh lại giọng, sau đó nói lại với người kia " Anh đang ở trước cổng nhà em sao? "
" Ừm, anh đang ở trước cổng. Đứng thật lâu "
" A, vậy anh mau mở cổng vào đi, em đang ở bên trong á " cậu không nhịn được mà cười khúc khích, sau đó quan sát vào màn hình theo dõi nhìn từng hành động của người kia
" Được " Hắn theo chỉ dẫn của cậu mà lấy một chiếc chìa khóa được đặt vào trong một hộp quà nhỏ ở phía trước cổng, sau đó bước vào trong, lúc đầu hắn không chú ý đến cảnh sắc xung quanh lắm cho đến khi hắn bước chân xuống một viên gạch, " cạch " một tiếng vang lên, hắn tò mò mà cúi xuống nhìn, sau đó một ánh đèn màu lam nhạt bất ngờ xuất hiện trên nền gạch sau đó lan dần ra, dần dần ánh đèn đấy chiếu sáng cả khu vườn
Thẩm Quân ngơ ngẩn nhìn hàng nghìn đóa hồng đang được ánh đèn màu lam kết hợp cùng màu vàng nhạt chiếu sáng xung quanh lối đi, trên mỗi đóa hồng còn tỉ mỉ rắc lên bột phát sáng màu trắng nhạt trộn với màu vành kim làm đóa hồng trở nên rõ ràng từng đường nét của cánh hoa, tim hắn lúc này thình thịch nhảy lên...
Khó khăn lấy tay đè nén trái tim đang đập loạn của mình, tay hắn run run ấn mở điện thoại tiếp nhận cuộc điện thoại vừa gọi đến
" Anh nói xem, có đóa hồng nào đặt biệt không a? "
Không cần cậu bảo, từ lúc khu vườn đầy hoa này được thắp sáng, tầm mắt hắn đã ngay lập tức để ý đến một đóa hồng màu xanh dương đang đứng vững vàng cách vị trí hắn đang đứng lúc này hai bước.
Khàn khàn giọng mà trả lời cậu một chữ " có " sau đó hắn trực tiếp đứng hình, dường như có chút không tin vào những gì mà bản thân đang nhìn thấy.
Chỉ thấy khi hắn bước đến bên cạnh đóa hồng màu xanh dương, cúi người xuống đem đóa hồng cầm lên theo lời cậu nói thì vụt một tiếng, hàng nghìn con đom đóm không biết ẩn sâu trong các khóm hoa lúc nào bất ngờ xuất hiện rồi bay cao lên, bao phủ cả khu vườn và nơi hắn đang đứng làm cho hắn cứ nghĩ bản thân dường đã lạc vào một xứ sở thần tiên nào đó
Cảnh tượng thật sự rất đẹp, là cảnh đẹp nhất mà cuộc đời hắn từng nhìn thấy. Tống Ninh Trần nhìn biểu hiện của người thương mà lòng ngọt ngào không thôi, đám đom đóm này là cậu dùng tinh thần lực của mình dụ đến, sau đó phải bỏ rất nhiều sức lực để tập điều khiển chúng một cách thật tự nhiên để chuẩn bị cho buổi tối ngày hôm nay
Cậu chọn hoa hồng và đom đóm trong buổi tỏ tình của mình là bởi ngày đầu cậu và Thẩm Quân gặp nhau là ở một khu vườn trồng đầy hoa hồng, lúc đấy Thẩm Quân mới 8 tuổi, ở lần đầu tiên gặp nhau nhưng y vẫn rất chiều theo ý cậu, chỉ nghe cậu muốn nhìn thấy đom đóm một lần liền không ngại khó khăn mà bắt hàng trăm con đom đóm thả ở vườn hoa hồng cho cậu xem
Đó là cảnh tượng đẹp nhất mà cậu từng thấy, và cậu muốn y cũng cảm nhận được sự đẹp đẽ này nên đã cất công chuẩn bị những thứ này, khơi gợi lại kí ức dường như đã bị thời gian chôn vùi của cả hai.
Tay Thẩm Quân run lên liên tục, tim hắn đập thật nhanh. Hộp quà trong tay cũng bị hắn siết đến biến dạng một chút, hắn chậm rãi ổn định tâm trạng, sau đó lại không nhịn được mà nở một nụ cười thật vui vẻ, bảo bối của hắn, bảo bối của hắn vẫn còn nhớ sinh nhật của hắn, đây là quà...món quà độc nhất vô nhị mà cậu đã chuẩn bị để tặng hắn.
Lòng hắn lúc này chỉ muốn ngay lập tức lao đến bên cạnh cậu, mạnh mẽ đem người ôm lấy, hôn lên môi cậu, mạnh mẽ xâm nhập, đem cậu khắc sâu vào trong cơ thể của mình.
Nghĩ vậy, tay hắn càng nắm chặt vào chiếc hộp nhỏ mà bản thân đang cầm lấy, một tay khác cho vào túi quần sờ nắn hộp nhẫn mà hắn đã chuẩn bị từ lâu.
______
Tiểu kịch trường. đam mỹ hài
Cá Con: Trời mé, anh đừng siết chặt cái hộp quá.
Thẩm Quân: Đệch, vật quan trọng như vậy em lại bỏ ở bên ngoài là sao!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.