Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 31: Bể bơi

Tây Phương Bất Bại

07/04/2023

Có mạch suy nghĩ để phá án, Nhan Lôi ngủ rất ngon.

Nửa đêm nằm mơ, cô mơ thấy bản thân đang hòa mình vào trong đại dương xanh thẳm, trước mặt có một mỹ nhân ngư bơi đến.

Dường như người cá tuyệt đẹp kia đang mở hai tay trắng như tuyết ra, mái tóc đen dài của cô ấy xõa tung trên mặt nước, đuôi cá ung dung uốn lượn, nhẹ nhàng gợn lên rất nhiều đợt sóng nhỏ.

Nhưng khi cô đến gần, mỹ nhân ngư này bỗng nhiên biến mất, sau đó dưới mặt nước có rất nhiều bọt sóng dâng lên, đón lấy ánh nắng rồi biến mất khỏi mặt nước.

Không biết tại sao, cô chợt nhớ đến câu chuyện cổ tích Nàng tiên cá mà mình đã đọc khi còn nhỏ. Hóa ra dưới nước không hề có thủy quái, chỉ có một mỹ nhân cô độc chờ đợi.

Nhưng mỹ nhân ngư có hàm ý như thế nào đây?

“Lôi Lôi, dậy mau!”

Tiếng gọi của ba vang lên, bọt biển, nước biển đều biến mất, cô lập tức tỉnh lại.

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao rồi. Nhan Lôi ngáp một cái, bắt đầu chuẩn bị cho một ngày kiểm tra thăm dò vụ án.

Lúc ăn sáng, Nhan Lôi cố ý hỏi: “Ba, hôm qua con mơ thấy một mỹ nhân ngư. Ba nói xem việc này có ý nghĩa gì? Có cần đi tìm đạo sĩ giải mã giấc mơ cho con không?”

Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa cắn một miếng trứng rán, đáp: “Người và cá không thể nào lai giống, vậy nên xét về ý nghĩa sinh học thì mỹ nhân ngư không hề tồn tại, như con là đang nói mớ giữa ban ngày.”

“Ba, con nói thật đó, con còn bơi cùng mỹ nhân ngư nữa cơ.”

Ba ruột của cô không chút khách khí đáp: “Lôi Lôi, con hoàn toàn không biết bơi lội. Con xuống nước mà có thể đạp nước vài cái cũng coi như không tệ rồi, thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào người khác đến cứu con.”

“…”

Lời chê bai của ba quá tàn nhẫn, đúng vậy, cô là một con vịt lên cạn.

Lần trước gặp phải vụ án nổ súng, cô không biết bơi, suýt chút nữa còn làm liên lụy Trần Bạc Vũ cùng chết cóng trong sông Trường Giang. Điều này nói lên rằng, không biết bơi là một việc lớn. Hơn nữa vào thời khắc mấu chốt bản thân còn biến thành đồng đội heo cản trở người khác.

“Ba, con quyết định rồi, con muốn học bơi.”

Nhan Lôi đã suy nghĩ thông suốt, giấc mộng mỹ nhân ngư đang khuyên bảo cô đã đến lúc phải học bơi.

“Con nên học từ sớm rồi, cảnh sát chúng ta luôn không ngại có nhiều kỹ năng, cho dù là bất kỳ thời điểm nào.” Đây là một kinh nghiệm từ cuộc sống của lão đồng chí Nhan Quốc Hoa.

Được rồi, không nói chuyện này nữa.

Nhớ đến việc đi điều tra sân đánh golf, ăn sáng xong Nhan Lôi gọi điện cho Trần Bạc Vũ, hỏi anh đã giải quyết được việc xin phép điều tra chưa.

Kết quả Trần Bạc Vũ nói rằng gặp phải chỗ khó xử, sân đánh golf từ chối cảnh sát vào chiếm giữ. Nói là nếu như để cảnh sát đi vào điều tra sân golf thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng trên thị trường của sân, cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của khách hàng.

“Tôi thấy quản lý của sân golf này không muốn để khách hàng biết trong nước có quỷ nước, sợ mất đi việc làm ăn.”

Nhan Lôi mỉm cười, nghĩ lại thì sân đánh golf này cũng rất thảm, vốn dĩ xây sân golf ở gần sông là một chuyện tốt. Bây giờ dưới nước có quỷ nước lui đến, nếu như khách hàng biết được thì chắc chắn không còn tâm trạng mà đánh golf.

Trần Bạc Vũ thản nhiên đáp: “Nếu bọn họ cố ý không cho cảnh sát đi vào điều tra thì sẽ không thể loại trừ nghi ngờ việc quỷ nước đang ẩn núp trong sân golf.”

“Sân golf nhà người ta cũng muốn duy trì việc làm ăn, quản lý để ý việc cảnh sát vào trong điều tra cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”

Nhan Lôi có thể lý giải chuyện này, dù sao cảnh sát cũng là đại diện cho một mặt máy móc bạo lực của quốc gia, nếu như bị cảnh sát vào trong điều tra thì danh tiếng bị lan truyền của sân golf sẽ không dễ nghe chút nào.

Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa ở bên cạnh nói: “Lôi Lôi, vậy thì con vào đó điều tra, con cũng đâu phải cảnh sát.”

Nhan Lôi cũng định như vậy, theo lời của Trần Bạc Vũ thì chắc chắn quản lý của sân đánh golf sẽ không để cảnh sát đi vào. Nếu như cảnh sát kiên quyết xông vào điều tra thì quản lý cũng có quyền kiện cảnh sát lên tòa án, vậy thì hai bên sẽ náo loạn rất khó xử.

Mà trước mắt thì cô vẫn không phải cảnh sát, chỉ là một người dân bình thường, chi bằng cô đi vào đó thăm dò đường một chút.

“Hay là tôi vào sân golf xem xem, nhân tiện giúp các anh nghe ngóng tin tức.” Cô sảng khoái lên tiếng.

Trần Bạc Vũ lập tức từ chối: “Không được, lỡ như cô vào trong đó gặp được hung thủ quỷ nước thì phải đối phó thế nào?”

Nhan Lôi cười, rất nhanh cô đã có kế hoạch: “Tôi chỉ cần giả vờ mình là một du khách nhàn nhã đi nghỉ phép, sẽ không có ại nghi ngờ đến tôi.”

“…”

Trần Bạc Vũ không phản bác, xét về thân phận thì Nhan Lôi đúng là ứng cử viên đi vào dò xét tốt nhất.

Nhưng cho dù là như vậy, anh vẫn lo lắng cho cô: “Tôi không yên tâm để cô vào đó một mình.”

Nghe được giọng điệu lo lắng của anh, Nhan Lôi cảm thấy trong lòng ấm áp. Có điều: “Anh yên tâm đi, thân thủ của tôi cũng không tệ. Nếu gặp phải nguy hiểm tôi có thể tự vệ, cùng lắm thì… anh đợi tôi ở cổng vào sân tập golf là được.”

Cô chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng không ngờ Trần Bạc Vũ lại đồng ý: “Vậy được, tôi sẽ đợi cô ở cổng sân golf.”

“…” Nhan Lôi kinh ngạc: “Anh… bây giờ anh rất bận đúng không? Theo tôi được biết, ngoại trừ sân đánh golf này ra, ba khu dân cư kia cũng là trọng điểm điều tra. Cũng có thể là sau khi lên bờ quỷ nước đã lẩn trốn vào khu dân cư.”

Trần Bạc Vũ lại nói: “Ba khu dân cư kia tôi sẽ để Tiểu Đàm và Tiểu Lâm đi điều tra, cô và tôi sẽ phụ trách theo dõi sân đánh golf này. Sân golf này chiếm diện tích rất lớn, những nơi trọng điểm cần điều tra cũng có nhiều.”

“Được.”

Thấy anh sắp xếp như vậy, Nhan Lôi đành phải đồng ý.

Thương lượng xong cô liền tắt điện thoại, sau đó suy nghĩ đến một vấn đề. Nếu đã muốn tìm một cái cớ để đi vào sân golf này, vậy thì phải lựa chọn lý do như thế nào mới tốt đây?

Cô vẫn chưa cân nhắc xong, ba cô đã đưa điện thoại cho cô: “Ba mới điều tra rồi, bên trong sân golf này có một bể bơi nhiệt độ bình thường, trong đó có một lớp huấn luyện tập bơi. Con cứ lấy lý do là vào đó học bơi, xem xét tình huống.”

Nhan Lôi gật đầu, đây là một ý kiến hay: “Vậy thì cứ nói như thế đi, chúng ta vừa học bơi vừa dò xét tin tức.”

“Là con đi học bơi chứ không phải ba.” Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa đính chính: “Ba mươi năm trước ba ở trong quân đội đã được học bơi lặn. Đợi sau khi ba lớn lên, bơi qua sông Trường Giang cũng không vấn đề gì.”

“…”

Móa, ba biết bơi thì giỏi lắm sao.

***

Ngày hôm sau, Nhan Lôi đăng kí trên mạng tham gia học bơi của lớp học này.

Nhân tiện, cô tra cứu tài liệu một chút, biết được trên danh nghĩa “Sân golf Kích Lưu” này là một nơi đánh golf, nhưng trên thực tế bên trong sân bóng có một làng du lịch cấp quốc tế cùng một cái sân vận động theo kiểu tổng hợp. Là địa điểm tốt mà các phú hào đến đi nghỉ đánh bóng lúc cuối tuần.

Đăng kí lớp huấn luyện bơi lội trong sân bóng xong, Nhan Lôi cố ý chọn cho mình một nữ huấn luyện viên để tiến hành tập luyện bơi lội cho mình trong thời hạn hai tuần. (Nguyên nhân lựa chọn nữ huấn luyện viên là vì phụ nữ thích tám chuyện buôn dưa, như vậy sẽ dễ dàng thăm dò tin tức.) Thời gian tập luyện là từ bảy giờ tối đến tám giờ rưỡi, khóa học tổng cộng có hai mươi tiết.

Vị huấn luyện viên bơi lội này tên là Thạch Man Linh, Nhan Lôi xem qua tài liệu về cô ta. Tuổi tác của huấn luyện viên Thạch không lớn nhưng lại có thâm niên dạy học rất lâu, có lẽ là một huấn luyện viên giỏi.

Ngày mùng 1 tháng 3, cô và huấn luyện viên Thạch đã hẹn học tiết học đầu tiên, tiết học bơi lội.

Sáu giờ tối hôm đó, Trần Bạc Vũ vừa tan làm liền đón cô đến sân golf học bơi.

Trên đường, Trần Bạc Vũ tiện thể giới thiệu về tài liệu: “Sân golf Kích Lưu này vốn là tài sản trên danh nghĩa của tập đoàn Giang thị. Người đại diện về mặt pháp lý tên là Giang Doãn Hào, năm nay ông ta 57 tuổi, trên danh nghĩa có ba đứa con. Con gái lớn tên Giang Tuyết Mai, năm nay 33 tuổi, đã kết hôn sinh con nhiều năm. Con gái thứ tên là Giang Nguyệt Sơ, năm nay 26 tuổi. Con trai út tên là Giang Thu Trì, năm nay 23 tuổi…”

“Giang Thu Trì?” Nhan Lôi cảm thấy cái tên này có hơi quen, nhưng lại không nghĩ ra đã từng nghe ở nơi nào?

Trần Bạc Vũ tưởng rằng cô có hứng thú với người này, liền giới thiệu tỉ mỉ: “Năm ngoái Giang Thu Trì mới du học từ nước Anh trở về, tôi đã điều tra học tịch hồ sơ tài liệu của cậu ta. Lúc cấp ba cậu ta không học trong trường Trung học Danh Hồ mà là học ở một trường ngoại ngữ… Năm lớp mười một cậu ta đã ra nước ngoài học lớp ngoại ngữ.”



Nhan Lôi khẽ gật đầu, trước mắt manh mối mà bọn họ nắm giữ chỉ có địa điểm mấu chốt phát sinh vụ án là “trường Trung học Danh Hồ” này. Về bản chất, chỉ cần là học sinh xuất thân từ trường Trung học Danh Hồ thì đều được tính trong phạm trù người tình nghi của mười hai con giáp.

Nếu Giang Thu Trì này không học ở trường Trung học Danh Hồ thì có thể loại trừ nghi ngờ anh ta là người gây án.

Chỉ chốc lát sau, Trần Bạc Vũ đã đưa cô đến sân golf Kích Lưu. Nhan Lôi xuống xe, hẹn anh hai giờ sau gặp lại. Trần Bạc Vũ dặn dò: “Tôi đợi cô ở ngoài, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”

“Ừ.”

Vừa nghĩ đến có anh ở bên ngoài canh giữ cho mình, Nhan Lôi cảm thấy rất có cảm giác an toàn.

Ngoài ra không thể không nói, sân golf Kích Lưu này thật sự vô cùng xa hoa. Đi vào liền nhìn thấy một thảm cỏ xanh tươi mát, từng tòa biệt thự san sát nhau. Còn có cung thể thao rất lớn được trang trí vô cùng xa hoa, nhìn qua còn tưởng rằng đây là tổ chim Bắc Kinh.

“Chào cô.” Đi đến bể bơi, Nhan Lôi thay đồ tắm rồi tìm được vị huấn luyện viên Thạch kia: “Huấn luyện viên Thạch, tôi là Nhan Lôi, sau này mong cô chỉ dạy nhiều hơn.”

Thạch Man Linh đánh giá cô một chút, khẽ gật đầu rồi thờ ơ đáp: “Cô Nhan, cô đã đặt toàn bộ hai mươi tiết học của tôi, vậy thì tôi phải có trách nhiệm với cô, phải dùng hai mươi tiếng đồng hồ này huấn luyện cô thành cao thủ bơi lội. Tôi là một giáo viên rất nghiêm khắc, cô đã chuẩn bị tâm lý xong chưa?”

Nhan Lôi khẽ gật đầu, cho dù thế nào cô cũng muốn nhanh chóng biết bơi.

Chào hỏi xong xuôi, tiết học “huấn luyện ma quỷ” của Thạch Man Linh bắt đầu.

Nói ra thì, Thạch Man Linh cũng không cho cô thời gian hòa hoãn thích ứng, trực tiếp bảo cô xuống nước tập luyện trôi nổi.

Nhan Lôi rất nghe lời, cô biết rằng mật độ của cơ thể người nhỏ hơn nước, vậy là cô nín chặt hô hấp, toàn thân dần dần thả lỏng, chầm chậm lơ lửng trên mặt nước.

Chỉ có điều người không biết bơi lội khi xuống nước khó tránh khỏi có chút sợ hãi.

Cô vừa nghe thấy Thạch Man Linh nói: “Từ trong nước đứng thẳng dậy.” Thì liền thu hồi chân, thử đặt hai chân xuống dưới. Nhưng vóc dáng cô quá thấp, lòng bàn chân hoàn toàn không chạm đến đáy bể bơi, cơ thể chao đảo theo sóng nước. Cô lập tức bị mất cân bằng, miệng hơi hé ra, còn uống phải mấy ngụm nước.

Cuối cùng vẫn phải nhờ huấn luyện viên Thạch Man Linh “cứu” cô trở lại.

“Cô hoảng hốt cái gì? Từ từ đạp đến đáy là được, đừng tạo thêm phiền phức cho mình.” Thạch Man Linh trừng mắt nhìn cô.

Nhan Lôi dụi dụi hai mắt đang chua xót: “Tôi thử lại một lần nữa vậy.”

Cô nhất định phải vượt qua nỗi sợ nước, đây mới là bước đầu tiên để học bơi thật giỏi.

Lơ lửng…

Đứng lên…

Luyện tập đạp chân…

Tiếp tục lơ lửng trong nước… bơi tự do…

Thấm thoát, một tiếng đã trôi qua.

Đến tám giờ tối, cuối cùng cô cũng thích nghi được với môi trường dưới nước.

Lúc này, một cô gái mặc bikini từ bên khác của bể bơi đi đến. Cô gái này mang theo một cái phao bơi, có lẽ là nhàn rỗi đến nhàm chán nên ánh mắt của cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm sang bên này. Điều này khiến Nhan Lôi có chút không thoải mái.

“Cô ta là ai? Không học bơi mà cứ nhìn tôi làm gì?” Bạn học Nhan tỏ vẻ không tình nguyện bị người khác nhìn ngó.

Huấn luyện viên Thạch liếc nhìn cô gái kia: “Cô ta tên Chu Hoằng Nghiên, vốn là cô chủ của tập đoàn Phong Lăng. Tôi thấy cô ta đúng là tiền nhiều quá không có chỗ tiêu, bao hết năm cái thẻ hội viên ở đây, ngày nào cũng chạy đến hồ bơi.”

“Cô ta cũng đến học bơi sao?”

“Không phải, cô ta đến là để dụ dỗ con trai của ông chủ sân đánh golf này.”

Thạch Man Linh lạnh lùng đáp, trong giọng nói có chút khinh miệt.

“Con trai của ông chủ?”

“Ầy, là anh ta đó.” Thạch Man Linh hừ một tiếng, dùng cằm chỉ về phía cổng.

Lúc này Nhan Lôi mới nhìn thấy một nam một nữ đi đến, hai người đều đang mặc đồ tắm, vừa nhìn là biết một đôi trai xinh gái đẹp có nhan sắc cao.

“Bọn họ là ai?” Nhan Lôi híp mắt lại, cô cảm thấy người đàn ông kia trông hơi quen.

Thạch Man Linh thuận miệng giới thiệu: “Người đàn ông kia tên Giang Thu Trì, bên cạnh là chị hai Giang Nguyệt Sơ của anh ta. Hai người họ chính là con của ông chủ sân đánh golf này, hoàn toàn là cậu chủ đẹp trai giàu có và cô chủ xinh đẹp… Sao hả, cô muốn làm quen với bọn họ sao?”

Nhan Lôi gật đầu: “Tôi cảm thấy người kia trông hơi quen.” Chỉ là không nhớ được đã từng gặp anh ta ở đâu.

Trong lúc cô đang suy nghĩ đã gặp người này ở đâu rồi, ánh mắt của Giang Thu Trì quét qua, anh ta cũng nhìn thấy cô. Bốn mắt nhìn nhau, anh ta mỉm cười rồi bơi đến: “Cô Nhan, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“….” Nhan Lôi nghe được giọng nói của anh ta, cuối cùng lần này cũng nhớ ra. Cô thốt lên: “Anh là cậu của Đường Phi Duyệt.”

“Không sai, chúng ta đã từng gặp nhau một lần ở bữa tiệc cảm ơn của Phi Phi, không ngờ rằng cô vẫn còn nhớ tôi.” Nụ cười của Giang Thu Trì vô cùng xán lạn.

Nhan Lôi vội vàng chào hỏi: “Trùng hợp quá, hóa ra sân golf Kích Lưu này là do nhà anh mở.”

“Ngoài làm ăn bất động sản ra, nhà chúng tôi cũng kinh doanh làng du lịch.” Dừng một chút, Giang Thu Trì lại hỏi: “Cô Nhan, cô vẫn đang làm việc giúp Lục Gia Nhiên sao?”

“Tôi… việc này… ờ…”

Giang Thu Trì quen biết Bạch Tường Tường, cũng biết cô là “người” của Lục Gia Nhiên. Anh ta tưởng rằng cô đang giúp Lục Gia Nhiên làm việc.

Thực ra, cô điều tra vụ án là muốn có được sự thật, trả lại một công lý cho người đã mất. Nói một cách nghiêm chỉnh, cô không phải làm việc giúp Lục Gia Nhiên mà là làm việc giúp cảnh sát.

Nhưng… cũng không thể nói với anh ta rằng “Tôi đến là để điều tra nhà anh thay cảnh sát” được chứ.

Nhan Lôi đành phải xấu hổ cười.

Giang Thu Trì thấy cô không muốn trả lời vấn đề này, cũng cười một tiếng mà nói: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi, cô không muốn nói thì cũng không cần nói. Có điều người đến đều là khách, sau này coi như tôi mời cô đến đây chơi.”

“Thu Trì.” Lúc này Giang Nguyệt Sơ bơi đến, ánh mắt rơi vào người cô.

Nhan Lôi chớp chớp mắt, cô phát hiện ra vị cô hai nhà họ Giang này trông vô cùng xinh đẹp. Thực sự là cô gái xinh đẹp nhất mà cô từng gặp, khiến cho người ta vừa nhìn là đã không rời nổi mắt.

Giang Nguyệt Sơ cũng nhìn cô, bỗng nhiên cười rồi mập mờ trêu ghẹo: “Ông em à, đây cũng là cô gái muốn làm quen với em à? Cô tên là gì? Là người nhà nào?”

“Tôi là Nhan Lôi.” Nhan Lôi luống cuống: “Cô Giang, tôi chỉ là một học sinh đến học tiết học bơi lội riêng mà thôi.”

Giang Thu Trì cũng giới thiệu: “Chị, cô Nhan là bạn gái của anh Lục, Lục Gia Nhiên.”

“Tôi không phải bạn gái của Lục Gia Nhiên.”

Nhan Lôi thốt lên, cô rất ghét việc người khác liên kết mình và Lục Gia Nhiên với nhau.

“…” Hai chị em nhà họ Giang ngẩn người, giọng điệu ghét bỏ này của cô quá rõ ràng. Nhan Lôi nhận ra đã lỡ lời, liền nói đùa: “Tôi và Lục Gia Nhiên đã chia tay, là chia tay trong hòa bình.” Thực ra mà nói là cô đá Lục Gia Nhiên.

Giang Thu Trì đằng hằng, lúng túng đáp: “Trước đó tôi không biết chuyện này, thật sự xin lỗi cô. Lần sau tôi sẽ không nhắc đến Lục Gia Nhiên trước mặt cô nữa.”

“Không sao, không biết không có tội.”

Ấn tượng của cô với Giang Thu Trì rất không tệ, anh ta là một cậu chủ giàu có rất hiếu khách, tính cách cũng rất lịch sự phong độ.



Lúc này, cô nhìn thấy cô chủ của tập đoàn Phong Lăng là Chu Hoằng Nghiên bơi đến, nũng nịu nói: “Anh Thu Trì, hôm nay anh có rảnh không? Anh có thể dạy em học bơi được không?”

Giang Thu Trì nhìn Chu Hoằng Nghiên một chút rồi cự tuyệt: “Rất xin lỗi, hôm nay anh có bạn đến chơi, anh muốn nói chuyện với cô ấy thêm một lúc.”

Chu Hoằng Nghiên nhìn cô bằng ánh mắt hơi ai oán, rồi vô cùng khinh thường mà phàn nàn: “Cô gái này là ai vậy? Tại sao trước giờ em chưa từng thấy cô ấy?”

Nhan Lôi đằng hắng, cái gì mà cậu chủ cô chủ nhà họ Giang nhà họ Chu này, dù sao đều là con cháu nhà giàu trong thành phố. Họ cũng giống như Lục Gia Nhiên, là người thừa kế của xã hội thượng lưu.

Người nhà họ Nhan như cô luôn không có hứng thú với những con em nhà giàu này, bèn nói: “Anh Giang, thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng nên tan học rồi, tôi đi trước một bước.”

“Được, vậy ngày mai tôi sẽ đến tìm cô sớm hơn một chút.” Giang Thu Trì vẫn còn dịu dàng cười với cô.

Nhan Lôi im lặng nghẹn lời.

Cô nhớ ra rồi, hình như Giang Thu Trì này có quan hệ khá tốt với Bạch Tường Tường khi cô ấy vẫn còn sống. Xem ra người coi cô làm thế thân cũng không phải chỉ có một mình nam chính Lục Gia Nhiên kia.

***

Tám giờ rưỡi tối, Trần Bạc Vũ đúng thời gian đến đón Nhan Lôi.

Ra cổng ngồi lên xe của Trần Bạc Vũ, Nhan Lôi mới cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Cô vừa định nói: “Chúng ta về nhà đi.” Thì nghe thấy tiếng điện thoại của Trần Bạc Vũ vang lên, anh ấn mở khóa, là điện thoại của cấp dưới Tiểu Lâm của anh.

“Lão đại ơi, lão đại ơi. Vừa rồi có người qua đường báo cảnh sát, nói là phát hiện tung tích của quỷ nước ở trước khu dân cư Hằng Mỹ. Còn có người qua đường đã chụp được ảnh quỷ nước lên bờ, hai người mau đến xem một chút đi.”

Cái gì? Quỷ nước lại xuất hiện? Còn lên bờ rồi?

Trong nháy mắt, Nhan Lôi kéo lên hai trăm phần trăm tinh thần. Được lắm, đi bắt cá lớn thôi.

Trần Bạc Vũ lập tức cài đặt thiết bị dẫn đường là khu dân cư Hằng Mỹ. Rất tốt, khu dân cư này chỉ cách nơi đây 1,5 cây số.

Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, Trần Bạc Vũ đã lái xe đến trước khu dân cư Hằng Mỹ. Lúc đó, bên bờ sông đã có không ít người dân đang tụ tập.

“Thật đấy, vừa rồi tôi đã tận mắt nhìn thấy. Một con quỷ nước còn sống, toàn thân mọc đầy rong rêu.”

“Mẹ ơi, thật sự có quỷ nước. Coi như tôi sống đủ lâu để gặp được rồi.”

“Sao cảnh sát vẫn chưa đến? Nghe nói con quỷ nước này vừa xuất hiện thì chắc chắn sẽ có người chết, lần này sẽ là ai phải chết đây?”

Quần chúng vừa bàn tán nhiệt tình vừa xem kịch hay.

Đối với bọn họ mà nói, sợ hãi chỉ là thứ yếu. Điều mấu chốt là muốn xem quỷ nước rốt cuộc trông như thế nào.

Trần Bạc Vũ nhanh chóng dừng xe lại bên đường, Nhan Lôi mở cửa xe ra rồi xông ra ngoài. Ánh mắt của cô chỉ nhìn lướt qua bên bờ liền phát hiện ra “tung tích của quỷ nước” là một vệt nước được kéo dài từ mép nước đến bờ sông.

Nhìn theo vệt nước đọng lại, “dấu vết” này kéo dài đến công viên nhỏ ở gần đó.

“Ở bên kia.” Nhan Lôi không nói hai lời liền lao đến công viên nhỏ, Trần Bạc Vũ theo sát ngay sau lưng cô.

Hai người họ vừa chạy vào công viên nhỏ, bỗng nhiên một con quái vật hình người màu đen “vụt” từ trong bụi cỏ lao ra.

Dưới ánh sáng chói của đèn đường, một con “quỷ nước” co giò mà chạy. Vừa chạy vừa để rơi các rong rêu trên người xuống đất.

Mẹ ơi, đây chính là quỷ nước sao?

Nhan Lôi dốc hết sức đuổi theo, con quỷ nước này chạy cũng nhanh thật đấy.

Trần Bạc Vũ hét lên: “Không được nhúc nhích, cảnh sát đây!” “Quỷ nước” nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục cắm đầu mà chạy.

“Móa, thằng cha này thực sự là từ khỉ biến thành à?”

Nhan Lôi theo sát sau lưng hắn ta, chạy đến mức thở không ra hơi. Đều do cơ thể của nguyên chủ này quá yếu đuối, cô chạy chưa được bao lâu mà đã chạy không nổi nữa, đành phải dừng lại.

Cũng may Trần Bạc Vũ là một cao thủ rượt đuổi, anh lập tức lao ra phía trước cô, đuổi kịp con quỷ nước ướt sũng kia. Trong nháy mắt đã nắm lấy cánh tay của hắn ta vặn ra sau, ngáng chân đánh ngã hắn.

“Cảnh sát tha mạng!”

“Chị cảnh sát, sao lại là chị?”

Con quỷ nước này “bịch” quỳ xuống trước mặt hai người họ.

Lúc này Nhan Lôi mới nhìn rõ, đây không phải là streamer nhuộm tóc đủ loại màu sắc kia sau. Giả quỷ nước để dọa người ta sợ làm gì chứ?

Cô tức giận nói: “Nửa đêm nửa hôm cậu trốn dưới nước làm gì? Muốn thu hút nữ quỷ nước đến giao phối với cậu sao? Còn nữa, quần áo này của cậu là thế nào vậy?”

“Đây là đồ ngụy trang mà tôi mua trên mạng, chính là bộ đồ Ghillie trong Pubg đó, bên trên còn gắn rong rêu để ngụy trang. Ha ha… tôi chỉ là… muốn làm một người nổi tiếng trên mạng mà thôi.”

Cậu ta nói vậy mà mặt không đổi sắc luôn?

Nhan Lôi tức giận đến mức muốn chửi đổng lên: “Thằng nhóc này, cậu núp dưới nước thì làm người nổi tiếng kiểu gì?”

Streamer cười: “Trên bờ có một người bạn của tôi đang quay phim, cậu ấy đăng ảnh của tôi lên mạng nói là thực sự có quỷ nước xuất hiện. Vậy không phải tôi sẽ nổi tiếng trên toàn mạng xã hội sao?”

Tư duy logic đúng là level max.

Nhưng tư duy pháp trị thì bằng không.

Cậu muốn nổi tiếng đến phát điên rồi à?

Nhan Lôi thật sự muốn tìm đến nữ quỷ nước để đập vào đầu thằng nhãi này một cái: “Cảnh sát Trần, người này năm lần bảy lượt nhiễu loạn trị an xã hội, anh nói xem nên xử lý như thế nào?”

Trần Bạc Vũ lạnh lùng nói: “Phạt tù có thời hạn từ ba tháng trở lên, tạm giam, kiểm soát hành động.”

Lúc này streamer mới biết rằng mình đã làm lớn chuyện, vội vàng cầu xin tha thứ: “Cầu xin anh trai chị dâu mở một đường sống, tôi chúc hai người sớm sinh quý tử, sau này con trai hai người thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại được không?”

Lại còn con trai? Còn Thanh Hoa Bắc Đại nữa, Nhan Lôi tức giận mà không có chỗ trút: “Ai là anh trai chị dâu của cậu? Chúng tôi vẫn chưa kết hôn mà, cậu nói lung tung cái gì hả?”

“Vậy thì chúc hai vị sớm ngày kết hôn.” Streamer trước sau như một, sẽ nhìn sắc mặt người khác để làm việc: “Sau đó sinh một cặp song sinh trai gái, thế nào? Chuyện mà tôi nói luôn luôn rất linh nghiệm.”

Trần Bạc Vũ không nói gì, mặt đã bắt đầu đỏ lên. Vì vừa rồi Nhan Lôi không hề phủ nhận lời của đối phương. Không lẽ… cô thực sự muốn kết hôn với anh sao?

Nhưng Nhan Lôi là một người khá hời hợt về chuyện tình cảm, cô chỉ quan tâm đến pháp trị: “Hừ, cậu có nói nhiều lời hay ý đẹp hơn đi chăng nữa thì vẫn phải đi ngồi tù, lần này cậu phải nhớ thật kỹ cho tôi.”

“Chị cảnh sát, chị đừng nóng giận mà. Gương mặt của chị xinh đẹp như vậy, tức giận rồi thì sẽ không đáng yêu nữa đâu.” Cái tên streamer ẻo lả này lại còn nũng nịu với cô.

Nhan Lôi cũng không phí lời, cô quay lại xe của Trần Bạc Vũ cầm một chiếc còng tay ra, cười tủm tỉm nói: “Để chị cảnh sát xinh đẹp tặng cậu một bộ vòng tay bằng bạc nhé.”

“Đừng mà, chị cảnh sát chị tha cho tôi đi.”

Streamer này nhớ đến việc lần trước mình nói manh mối cho bọn họ thì cảnh sát không tiếp tục làm khó nữa. Vậy là cậu ta giở lại trò cũ: “Thực ra tôi còn có một manh mối, tôi đã điều tra toàn bộ những truyền thuyết liên quan đến quỷ nước trong thành phố này. Thật sự đã có người chết oan trong đoạn sông đó, chị có muốn nghe không?”

“…” Nhan Lôi chớp chớp mắt, cơn tức giận lập tức xẹp xuống: “Ồ… vậy thì, cậu nói đi, tôi nghe.”

Con người cô rất dễ nói chuyện, thật đó, không phải nói dối đâu.

Chỉ cần là người có thể cung cấp manh mối cho vụ án, cho dù có giả thần giả quỷ dọa người khác sợ hơn đi chăng nữa cũng được… Đưa đến nhà giam muộn hơn một chút cũng chẳng sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook