Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
Chương 66: Mô phỏng
Tây Phương Bất Bại
07/04/2023
Ngày thứ ba sau khi hỏa hoạn xảy ra, trường học lại khôi phục sự bình lặng.
Các bảo vệ của Đỉnh Đại dùng những tấm bê tông màu trắng rào xung quanh thư viện bị cháy, không để bất cứ sinh viên nào đến gần.
Tuy trong không khí vẫn ngập tràn mùi cháy khét, nhưng đã gần tới tuần thi cuối kỳ, rất nhiều sinh viên đều bận rộn việc đối phó với kỳ thi, cũng vứt hết nhiệt tình bàn tán về vụ án ra sau đầu.
Nhà trường cũng đặc biệt mở một buổi đại hội sinh viên vì vụ hỏa hoạn này.
Trường Đỉnh Đại mời cục cảnh sát thành phố đến làm một buổi diễn thuyết về kỹ năng thoát thân, hơn nữa còn cho đài truyền hình thành phố phát trực tiếp toàn bộ quá trình.
Dù sao thì trong vòng một tuần xảy ra tới hai vụ án mạng, thể diện của nhà trường đã mất hết rồi. Hiệu trưởng muốn thông qua những hành động này để ít nhiều cứu lại đôi chút thể diện đã trở nên tan nát không còn gì để nói của trường.
Sáng sớm, Nhan Lôi cũng theo Trần Bạc Vũ đi tới hội trường của Đỉnh Đại. Cô đứng sau cánh gà âm thầm quan sát, Trần Bạc Vũ thì làm đại diện cho cục cảnh sát thành phố lên diễn thuyết.
Tác dụng phụ của đại hội chính là sinh viên toàn hội trường ngủ gà ngủ gật. Lúc trước khi hiệu trưởng Đỉnh Đại phát biểu, các sinh viên đều ủ rũ không có tinh thần, còn có mấy sinh viên ở hàng ghế sau đã kéo nhau chơi game leo rank.
Nhưng sau khi Trần Bạc Vũ lên sân khấu, Nhan Lôi liền nghe thấy một tràng tiếng reo “Oa!”. Sau đó, tất cả nữ sinh trong trường đều lên tinh thần, điên cuồng si mê vì nhan sắc của đại cảnh sát Trần.
Đường nét gương mặt rõ ràng, đôi môi mỏng khẽ mím thành một đường, mũi vừa cao vừa thẳng. Vai rộng eo thon chân dài, phối với đồng phục màu xanh lam đậm, hoàn toàn có thể xưng là cực hạn của “sự mê hoặc từ đồng phục”.
Bạn nói xem, sao anh ấy lại đẹp đến thế chứ?
Còn không phải sao? Trần Bạc Vũ lên sân khấu nghiêm túc giảng giải chuyện nằm rạp xuống đất mà bò về phía trước để tránh khói độc, mấy cô gái dưới khán đài lại lấy điện thoại ra nhanh chóng chụp ảnh, sau đó đem lên dòng thời gian khoe.
“A a a, tôi muốn cưới anh cảnh sát này!”
“Mỹ nam trong thơ cổ này, mặt mày như ngọc, cây ngọc đón gió, dáng vẻ tựa Phan An…”
“Đẹp trai quá, đẹp trai quá đi, nhan sắc của anh trai này có thể debut làm idol được đấy!”
“Vẻ ngoài đẹp trai manly ghê á, tôi quyết định rồi, sau khi tốt nghiệp tôi nhất định phải thi vào cục công an để tán tỉnh mấy anh trai!”
Xuống sân khấu, Trần Bạc Vũ còn hỏi Nhan Lôi xem anh diễn thuyết thế nào. Nhan Lôi tổng kết lại: “Bọn họ không phải đang nghe anh diễn thuyết, là muốn xem anh nhảy thoát y.”
“Vớ vẩn!”
Đại cảnh sát Trần nhéo mũi cô, tỏ ý khiển trách cô nghịch ngợm.
Sau khi đại hội sinh viên kết thúc, nhà trường còn muốn phái đại diện đến bệnh viện thăm hỏi những nhân viên bị thương. Với tư cách là điều tra viên của phía cảnh sát, Nhan Lôi cũng đi theo đến bệnh viện.
Đối tượng thăm hỏi đầu tiên của hiệu trường là nhân viên quản lý phòng mượn dùng thiết bị công nghệ Tiêu Văn Đông. Nghe nói khi hỏa hoạn xảy ra, Tiêu Văn Đông đã giúp một sinh viên trốn thoát.
Hiệu trưởng cảm thấy anh ta là “anh hùng” trong hỏa hoạn, chuẩn bị để anh ta tiếp nhận phỏng vấn, nói mấy câu tốt đẹp về nhà trường, cho nên tất nhiên phải đến thăm hỏi anh ta đầu tiên.
Thân là người cuối cùng trốn thoát khỏi đám cháy, trên người Tiêu Văn Đông có rất nhiều chỗ bị bỏng. Anh ta đang nằm trên giường truyền dịch, bác sĩ bên cạnh nói: “Mức độ bỏng không sâu, có hi vọng hồi phục sau này.”
Hiệu trưởng kêu bên đài truyền hình chĩa ống kính vào Tiêu Văn Đông, thổi phồng sự tích anh hùng của anh ta một phen. Nhưng Tiêu Văn Đông lại đáp trả bằng sự tiếc hận: “Thực ra tôi không phải anh hùng gì cả, tôi không cứu được cô gái ấy.”
Nói thật lòng, câu này khiến hiệu trưởng có hơi lúng túng. Trong lòng Nhan Lôi thì hiểu rõ, Tiêu Văn Đông này nói chuyện quá thẳng thắn, đoán chừng là không phải một người biết nhìn sắc mặt để hành sự.
Sau khi người bên phía nhà trường đi, Nhan Lôi mới đại diện cho bên cảnh sát hỏi: “Anh Tiêu, căn cứ theo tìm hiểu của cảnh sát thì trừ người đã chết ra, anh là người cuối cùng chạy thoát khỏi đám cháy. Anh có thể nói một chút về tình cảnh lúc xảy ra hỏa hoạn không?”
“Được.” Tiêu Văn Đông tựa người vào giường, hồi tưởng: “Lúc đó, tôi đang sửa máy tính trong phòng đọc ở tầng bốn, đột nhiên nghe dưới lầu có người hô cháy rồi. Tôi chạy ra, thấy trên hành lang toàn là khói dày đặc cuồn cuộn, lửa đã bốc từ dưới lầu lên rồi. Tôi nhớ ra tầng bốn còn có một sinh viên đang lên mạng trong phòng đọc nên chạy tới kêu cậu ấy xuống.”
Nhan Lôi tò mò hỏi: “Sáu giờ sớm như vậy mà đã có sinh viên lên phòng máy tính rồi sao?”
Tiêu Văn Đông giải thích: “Trong phòng máy tính có thể lên mạng miễn phí. Sắp đến trung tuần tháng năm rồi, các sinh viên phải tiến hành bảo vệ luận văn tốt nghiệp, có vài em sẽ đến tìm tư liệu suốt đêm.”
Nhan Lôi gật đầu, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.
Chỉ nghe Tiêu Văn Đông nói rằng sau khi anh ta gọi sinh viên ở tầng bốn xuống, kiểm tra lại phòng đọc một lần nữa rồi liền đi xuống qua lối đi ở bên trái. Nhưng không ngờ là vẫn còn một nữ sinh bị nhốt ở hành lang bên phải tầng ba.
Nhắc tới cái chết của Thái Thiến, Tiêu Văn Đông vô cùng tiếc nuối: “Cô bé đó mới hai mươi mốt tuổi, còn trẻ như vậy, thật đáng tiếc, thật sự là quá đáng tiếc.” Dứt lời, anh ta còn tự trách: “Nếu tôi kiểm tra cẩn thận một chút thì nói không chừng đã cứu được cô ấy rồi.”
Nữ y tá ở bên cạnh cũng lau nước mắt, sự tích anh hùng như vậy luôn có thể khơi lên lòng đồng cảm của phụ nữ. Cô y tá trẻ tiện thể đẩy Nhan Lôi ra ngoài: “Bệnh nhân cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Cô Nhan, cô hỏi xong rồi thì đi ra đi.”
Nhan Lôi chỉ đành kết thúc câu chuyện. Trước khi đi, cô thấy y tá trẻ này nhỏ giọng an ủi Tiêu Văn Đông, trong ánh mắt ngập tràn vẻ sùng bái của những cô gái trẻ. Dù sao thì đàn ông chừng ba mươi tuổi lại nho nhã lịch sự như thế vẫn rất có sức hấp dẫn của dạng ông chú học giả, khó trách lại khiến mấy cô gái hai mươi tuổi mê đắm điên đảo.
Nhan Lôi đi về phía đối tượng cần hỏi tiếp theo.
Sinh viên nam mà Tiêu Văn Đông cứu được, tên Lưu Kế Hồng, anh ta cũng đang tiếp nhận điều trị trong bệnh viện.
Nhan Lôi đi làm một bản ghi chép nữa, Lưu Kế Hồng nói mình sắp tốt nghiệp rồi cho nên mới đến phòng đọc từ sáng sớm. Anh ta chứng minh là Tiêu Văn Đông gọi anh ta xuống lầu, cuối cùng bọn họ cùng rời khỏi đám cháy. Khẩu cung ăn khớp hoàn mỹ với Tiêu Văn Đông.
Như vậy, hiềm nghi về chuyện Tiêu Văn Đông mưu sát Thái Thiến có vẻ đã có thể loại trừ được rồi. Dù sao thì trong suốt quá trình anh ta có nhân chứng không có mặt là Lưu Kế Hồng, tính toán theo thời gian thì hoàn toàn không có thời gian gây án mưu sát Thái Thiến.
Nhưng trừ anh ta ra, Nhan Lôi cũng không thể tìm được kẻ tình nghi nào khác cả. Kết quả như vậy thì vụ án của Thái Thiến lại rơi vào bế tắc rồi.
Nhan Lôi thấy rất lạ, lẽ nào mỗi người chết đều là do tự sát ngoài ý muốn sao? Nếu là thế, tại sao ba người chết đều là người bị hại của hội cho vay trong trường?
Sau đây, cô chỉ đành thông qua một nhân vật khác để mở ra cục diện bế tắc của vụ án này thôi, Cao Hàm.
***
Bạn gái Cao Hàm tên Thi Nhị, là sinh viên năm ba ngành ngôn ngữ Anh.
Số điện thoại của Thi Nhị nằm trong danh sách ngủ với khách của Từ Hiểu Bân. Căn cứ theo những lời đàn em của Từ Hiểu Bân khai, Thi Nhị là cô gái sa vào vụ cho vay này sớm nhất. Sau đó, cô ta được Từ Hiểu Bân giới thiệu cho những vị khách khác để tiếp đãi.
Ngày hôm sau, Nhan Lôi lấy cớ điều tra vụ cho vay nặng lãi để gọi Thi Nhị đến đại đội điều tra hình sự.
Trong phòng tiếp khách của khu vực phá án, Nhan Lôi đã gặp được Thi Nhị. Đối phương là một cô gái rất xinh đẹp, ánh mắt như có sóng nước thu đầy chân thành, da trắng như ngọc, môi đỏ tươi.
Chỉ liếc nhìn, trong ánh mắt cô gái đã ngập tràn vẻ trống rỗng và tịch mịch. Cho dù gương mặt cô ta trẻ trung chừng hơn hai mươi tuổi thì cũng không che giấu được sự chán nản trên người cô ta.
Nhan Lôi đã gặp qua nhiều người rồi, cô nhìn một cái là biết được, cả thân thể và tâm hồn cô gái này đều phủ kín vết thương, e rằng không chỉ là sa vào vực sâu cho vay trong trường này đâu.
Nhan Lôi nói rõ chuyện Từ Hiểu Bân bị bắt ra, mời Thi Nhị làm khẩu cung.
Thi Nhị nghe nói Từ Hiểu Bân bị bắt, im lặng chốc lát rồi liền bật ra một tràng cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cuối cùng tên này cũng bị bắt rồi! Anh ta chết cũng không hết tội!”
Nhan Lôi nhân cơ hội nói: “Cô nói hết những chuyện Từ Hiểu Bân đã ép cô làm ra đi. Chúng tôi sẽ dựa vào khẩu cung của cô, tiến hành định tội Từ Hiểu Bân theo luật pháp. Đương nhiên, phía cảnh sát cũng sẽ bảo vệ quyền riêng tư của cô, sẽ không tiết lộ những chuyện này ra ngoài.”
Thi Nhị gật đầu, chủ mưu lớn của tổ chức mại dâm này là Từ Hiểu Bân đã bị bắt rồi, cô ta không còn đối tượng để kiêng kỵ nữa, việc tra hỏi sau đó đều vô cùng phối hợp.
Thi Nhị nói: “Từ Hiểu Bân là một con quỷ háo sắc, anh ta làm cái vụ cho vay trong trường này, ban đầu là muốn lừa thân thể của các cô gái. Thứ anh ta muốn hoàn toàn không phải tiền, anh ta muốn khống chế những cô gái không có năng lực trả nợ. Trừ tiếp rượu ra, anh ta sẽ còn chọn những cô xinh đẹp đến để lấy lòng đối tác làm ăn của ba anh ta nữa.”
“Cô chính là công cụ bị Từ Hiểu Bân dùng để lấy lòng đối tác làm ăn có phải không?” Nhan Lôi đã nhìn ra.
“Phải.” Thi Nhị tự giễu nói: “Tôi còn tưởng mình chỉ cần ngủ cùng với một ông chú là có thể trả sạch nợ cho Từ Hiểu Bân rồi, không ngờ là ông chú đó sang tay rồi lại bán tôi cho đối tác làm ăn của ông ta. Ông chủ tiếp theo đó là một tên biến thái, thích mở những buổi tụ tập sắc tình, vận động nhiều người. Thời gian cuối tuần tôi sẽ đến nhà ông ta, ông ta lại còn kêu tôi tiếp những vị khách khác, còn thu phí giới thiệu từ đó nữa…”
Rõ ràng là Thi Nhị đã đè nén rất lâu, hôm nay mới có thể thổ lộ hết ra những oán hận của cô ta trong hai năm qua.
Thực ra sau khi được bao nuôi, cô ta mới biết các ông chủ chơi chán một cô gái rồi thì bất cứ lúc nào cũng có thể sang tay bán lại bọn họ. Đãi ngộ hoàn toàn dựa vào may mắn, nếu gặp phải biến thái thì sẽ rất rất thê thảm.
… Nói đến cuối cùng, Thi Nhị khóc không thành tiếng: “Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa, tôi nói tôi muốn thoát khỏi cuộc sống như vậy, nhưng ông chú biến thái kia lấy ra đoạn video đó, là do ông ta quay lén lại. Ông ta nói ông ta dùng ba trăm ngàn mua tôi về, ông ta muốn kiếm đủ ba trăm ngàn từ trên người tôi thì mới chịu thả tôi đi. Nếu không, ông ta sẽ công khai video ra.”
Ngừng một chút, Thi Nhị mắng chửi: “Tôi tưởng chuyện tôi làm là rất không biết xấu hổ rồi, không ngờ còn có người đàn ông không biết xấu hổ hơn tôi, muốn chơi miễn phí còn muốn kiếm lại tiền vốn nữa, tôi nhổ vào!”
“Cô chơi không lại mấy ông chủ xảo quyệt này đâu, bọn họ người nào người nấy đều là cáo già.” Nhan Lôi thản nhiên nói: “Lúc trước tôi gặp được một cậu ấm nhà giàu, anh ta cũng là hạng người như thế. Trong mắt anh ta chỉ có lợi ích, không có tình cảm. Phụ nữ trong mắt bọn họ là món hàng được định giá chứ không phải một người sống sờ sờ ra đấy. Chỉ cần vì lợi ích, bọn họ có thể sang tay bất cứ lúc nào, bán đứng cô.”
“Nhưng cô có thể rời khỏi bọn họ bắt đầu lại từ đầu, tôi thì không có cơ hội nữa rồi.” Thi Nhị có phần bi thương, nói: “Ba tôi đã biết chuyện tôi làm, cắt đứt quan hệ với tôi rồi.”
“Cao Hàm thì sao?” Nhan Lôi hỏi: “Cô còn sống cùng với anh ta không?”
“Chia tay rồi.” Thi Nhị nghẹn ngào một lúc, so với việc bị ba mình vứt bỏ, điều khiến cô buồn hơn là chia tay.
“Cao Hàm thật lòng yêu cô có đúng không?”
Nhan Lôi nhân cơ hội kéo quan hệ lại gần, cô biết áp lực của Thi Nhị rất lớn, cần một đối tượng lắng nghe.
“Đúng vậy, Cao Hàm đối xử với tôi rất tốt, chúng tôi bắt đầu qua lại từ năm nhất rồi. Tối nào anh ấy cũng đích thân đến dưới tòa nhà tự học đón tôi, sáng nào cũng mua bữa sáng đợi tôi. Chúng tôi đã bàn bạc xong là tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn, nhưng năm hai tôi quen Từ Hiểu Bân, nhất thời hồ đồ, vay của anh ta ba mươi ngàn không trả được…”
Dứt lời, Thi Nhị liền bật khóc. Thanh xuân của cô ta đã sai lầm từng bước từng bước một, ngay cả người yêu thương nhất cũng đánh mất giữa ký ức hoang vu. Giờ chỉ còn lại vết thương không thể nào chữa lành được nữa.
Nhan Lôi đưa cho Thi Nhị một cái khăn tay, tiếp tục hỏi: “Đối với việc chia tay này, Cao Hàm có biểu hiện gì không?”
Thi Nhị cầm khăn tay lau nước mắt, nói: “Cao Hàm nói là do Từ Hiểu Bân ép tôi đi làm gái tiếp khách, anh ấy nói anh ấy sẽ tự đi tìm Từ Hiểu Bân để báo thù.” Ngừng một lúc, Thi Nhị thở phào một hơi: “Vốn dĩ tôi còn sợ anh ấy sẽ cứng đối cứng với Từ Hiểu Bân, giờ các cô đã bắt được Từ Hiểu Bân rồi, tôi rất cảm ơn các cô.”
“Cao Hàm là một sinh viên thế lực nhỏ yếu, làm sao đối phó với Từ Hiểu Bân được?” Nhan Lôi làm ra vẻ không để ý, nói: “Ba của Từ Hiểu Bân, Từ Văn Bác là một đại gia giàu có, rất có thế lực ở vùng này đấy.”
Ánh mắt Thi Nhị thoáng chốc đã trở nên cảnh giác: “Cô tìm tôi không phải để hỏi chuyện về Từ Hiểu Bân sao? Cô hỏi chuyện của Cao Hàm làm gì?”
“Cô đừng hiểu lầm.” Nhan Lôi cảm giác Thi Nhị này vẫn còn che giấu không ít bí mật. Cô muốn lừa cô ta nói ra sự thật thì không thể biểu hiện hoài nghi với Cao Hàm được, vì thế thuận miệng nói: “Tuy Từ Hiểu Bân đã bị bắt, nhưng đồng bọn của anh ta vẫn chưa được tìm thấy. Cô biết người tên Lưu Luyện đã tự sát đó chứ?”
Thi Nhị gật đầu, hỏi: “Vụ án tự sát đó có liên quan gì đến Từ Hiểu Bân?”
“Thực ra, bạn gái của Lưu Luyện cũng từng rơi vào vụ vay nợ trong trường. Sau đó, bạn gái anh ta đã tự sát, Lưu Luyện vì chuyện này mà tố cáo Từ Hiểu Bân. Đồng bọn của Từ Hiểu Bân biết được, liền ép Lưu Luyện cũng phải tự sát… Tôi lo lắng bạn trai của cô cũng sẽ bị đồng bọn của Từ Hiểu Bân báo thù, cho nên mới hỏi cô tường tận.”
Ừm… Lí do này hoàn toàn là do Nhan Lôi tức thời bịa ra, chỉ vì muốn moi lời khai từ Thi Nhị thôi.
Quả nhiên, nghe cô nói vậy, Thi Nhị đã lo lắng, cô ta buột miệng: “Cao Hàm đã gia nhập vào nhóm những người bị hại bởi hội cho vay trong trường, anh ấy sẽ không bị báo thù chứ?!”
“Nhóm những người bị hại bởi hội cho vay trong trường?” Nhan Lôi tiếp tục hỏi: “Đó là nhóm gì?”
Thi Nhị suy nghĩ một hồi, cô ta vẫn tin tưởng bên cảnh sát sẽ làm chủ cho mình, liền nói cho Nhan Lôi biết quá trình của sự việc.
Chuyện xảy ra cách đây hai tháng về trước. Tối ngày lễ tình nhân, Thi Nhị tìm Cao Hàm tâm sự. Khi đó, bọn họ vốn đã chia tay rồi, nhưng chuyện trò mãi rồi mối tình cũ của đôi bên lại bùng cháy. Vì thế, bọn họ… đã thuê phòng. Sau chuyện đó, Cao Hàm ôm Thi Nhị, dịu dàng nói anh ta đã tha thứ cho quá khứ của cô ta, nhưng anh ta sẽ không tha cho kẻ đầu sỏ gây tội Từ Hiểu Bân này.
Cô ta ôm eo bạn trai, hỏi anh ta định làm thế nào.
Cao Hàm nói với cô ta rằng anh ta đã gia nhập vào nhóm chat những người bị hại bởi hội cho vay trong trường, trong nhóm đó đều là những nạn nhân hội cho vay nặng lãi của Từ Hiểu Bân. Bọn họ dự định hợp mưu, dạy dỗ Từ Hiểu Bân một trận. Đợi sau khi Từ Hiểu Bân bị xử tử, anh ta sẽ có thể giúp Thi Nhị thoát khỏi ông chủ biến thái kia, quay về bên cạnh anh ta.
Thi Nhị tin lời Cao Hàm, nhưng từ hôm đó trở đi Cao Hàm không còn tìm cô ta nữa, sự việc chính là như vậy.
Nhan Lôi hỏi: “Mã số của nhóm chat đó là bao nhiêu? Cô có biết không?”
Thi Nhị lắc đầu, lúc đó cô ta nằm trong lòng bạn trai, chỉ liếc nhìn nhóm chat đó một cái, hoàn toàn không thể ghi nhớ mã số của nhóm được.
Nhan Lôi đổi kiểu hỏi khác: “Vậy tên của nhóm chat đó là gì?”
Thi Nhị cố gắng hồi tưởng một lúc, nói: “Hình như nhóm chat đó tên là… Thuyền cứu nạn Noah. Toàn bộ thành viên trong nhóm đều là nặc danh, dùng mười hai con dám làm danh hiệu thay thế.”
!!!
Khoan đã!
Mười hai con giáp?
Thuyền cứu nạn Noah?
Cao Hàm là thành viên của mười hai con giáp?
Nhan Lôi đứng phắt dậy, suýt chút nữa đã đụng đổ cả cốc trên bàn.
Ý thức được mình phản ứng hơi quá, Nhan Lôi vội vã ngồi xuống, giả vờ như rất bình tĩnh, nói: “Nhóm chat đó chúng tôi sẽ xử lý. Có điều, Từ Hiểu Bân đã bị bắt rồi, Cao Hàm cũng không thể nào ra tay với anh ta được nữa.”
Thi Nhị gật đầu: “Hi vọng sau khi rời xa tôi, anh ấy có thể sống những ngày tháng tốt đẹp.”
Nhan Lôi dặn dò: “Nội dung nói chuyện hôm nay của chúng ta là bảo mật, cô không được nói với Cao Hàm, có biết không?”
“Tôi đã rất lâu không gặp Cao Hàm rồi, tôi nghĩ chắc anh ấy vẫn ghét bỏ tôi.” Thi Nhị cười khổ: “Cô yên tâm, những lời này tôi sẽ không nói với anh ấy đâu.”
Tiễn Thi Nhị đi rồi, Nhan Lôi lập tức nói tin tức mang tính bùng nổ này cho Trần Bạc Vũ biết.
Cao Hàm có khả năng đã gia nhập mười hai con giáp.
Nói cách khác, bóng đen của “Thuyền cứu nạn Noah” đó vẫn chưa rời đi.
Trần Bạc Vũ điều tra thông tin cá nhân của Cao Hàm, nhưng so sánh ra thì lại hoàn toàn không khớp với mười hai con giáp.
Cao Hàm năm nay hai mươi hai tuổi, tám năm trước anh ta mới chỉ là học sinh cấp hai mười bốn tuổi. Hơn nữa, nhà anh ta sống ở ngoại tỉnh, cách thành phố này mấy ngàn cây số. Trước khi lên đại học, thậm chí anh ta còn chưa từng bước chân vào thành phố lấy một bước, càng không thể có dây dưa gì với khu chung cư Danh Hồ được.
Người này, có nhìn thế nào cũng không thể là một trong mười hai con giáp.
Vậy chuyện này là sao?
“Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Tên nhóm là Thuyền cứu nạn Noah, thành viên là mười hai con giáp?!” Nhan Lôi có hơi mờ mịt.
Tổ chức mười hai con giáp trước còn chưa bị bắt hết, bên này điều tra ba vụ án mạng của Đỉnh Đại, kết quả lại kéo ra một phòng chat mười hai con giáp của Đỉnh Đại nữa?
Nói giữa hai bên không có quan hệ gì thì có ma mới tin.
Hai người mặt đối mặt sửng sốt một hồi, cùng lúc nghĩ tới một cụm từ, bắt chước gây án?!
Có phải là một người nào đó đang bắt chước anh Xà năm đó, cũng thành lập một tổ chức mười hai con giáp không?
Năm đó anh Xà dùng thù hận để xây dựng tổ chức mười hai con giáp, những người tham gia đều là người có thù oán với các hộ gia đình ở khu chung cư Danh Hồ.
Thuyền cứu nạn Noah này lại tụ tập một đám sinh viên bị mắc vào vụ vay nợ trong trường lại, lẽ nào mục tiêu của bọn họ là hủy diệt Từ Hiểu Bân và gia tộc của anh ta sao?
Trần Bạc Vũ suy nghĩ một hồi, anh quay người nhìn những bức ảnh trên tường, đột nhiên có một suy nghĩ: “Lôi Lôi, em nói xem, có khi nào người tổ chức thuyền cứu nạn Noah này chính là một trong mười hai con giáp cùng anh Xà gây án năm xưa không?”
“Là thế nào?” Nhan Lôi muốn nghe ý kiến của anh.
Ý kiến của Trần Bạc Vũ rất đơn giản: “Một người nào đó trong mười hai con giáp đi theo anh Xà có thù oán với Từ Hiểu Bân, kẻ đó muốn xử Từ Hiểu Bân, nhưng sức của bản thân không đủ lớn. Vì thế, kẻ đó nghĩ tới cách làm của anh Xà năm xưa, thành lập một nhóm chat mười hai con giáp phiên bản Đỉnh Đại. Người trong nhóm đều là nạn nhân bị hội cho vay của Từ Hiểu Bân hại.”
Nhan Lôi gật đầu, nếu thật sự là như vậy thì mục đích hung thủ thành lập nhóm chat này chính là để mượn dao giết người.
Trần Bạc Vũ cũng đồng ý: “Hung thủ này mượn danh nghĩa diệt trừ Từ Hiểu Bân, hội họp những người sa vào vụ cho vay này lại. Sau đó, giống như anh Xà đã làm năm đó, hung thủ để người khác làm đao phủ giết người cho mình.”
Như vậy thì lại có thể giải thích được sự trùng hợp giữa “Thuyền cứu nạn Noah” và “Mười hai con giáp”.
Nhưng vụ án của hai người đã chết Thái Thiến và Lưu Luyện thì phải giải thích thế nào đây?
“… Nhưng những người bị hại lại là hai nạn nhân Lưu Luyện và Thái Thiến chứ không phải bản thân Từ Hiểu Bân!”
Nhan Lôi không hiểu được, phải biết rằng thành viên trong tổ chức Mười hai con giáp của anh Xà sẽ không làm hại lẫn nhau. Nhưng trong vụ án của Đỉnh Đại, nạn nhân lại là người bị hại từ vụ cho vay nặng lãi của Từ Hiểu Bân.
Lẽ nào… thành viên của nhóm “Thuyền cứu nạn Noah” này tàn sát lẫn nhau hay sao?
Về chuyện này, Trần Bạc Vũ cũng nghĩ không thông được. Anh suy đoán: “Có thể là Lưu Luyện và Thái Thiến đã biết điều gì đó không nên biết, vì vậy mới bị diệt khẩu. Đây là một vụ gây án tập thể.”
“Ừm. Hình như vụ án càng ngày càng lớn rồi…”
Nhan Lôi cũng đồng ý với quan điểm của Trần Bạc Vũ, Lưu Luyện tự sát, khả năng gây án một mình không lớn lắm, xem ra giống gây án tập thể hơn.
Nghĩ tới gây án tập thể, trước mặt có ngay một vụ án điển hình của anh Xà. Anh Xà tạo ra vụ vỡ đập ở hồ chứa Danh Hồ, từ đầu đến cuối đều làm khá hoàn hảo.
Vậy thì đàn em của anh Xà thấy thủ đoạn của anh Xà rồi cũng sẽ nảy sinh suy nghĩ bắt chước. Vì thế liền có “Thuyền cứu nạn Noah” bản Đỉnh Đại.
Như vậy, sự việc có thể thông được rồi.
Hai “Thuyền cứu nạn Noah”, một trước một sau, đều vì thù hận mà sinh ra, vì giết người mà tồn tại.
Thật không ngờ, bọn họ điều tra án tự sát ở Đỉnh Đại, nhìn có vẻ chẳng liên quan gì đến mười hai con giáp, cuối cùng lại tra ra một thuyền cứu nạn Noah mới.
Lúc này, trong đầu Nhan Lôi đột nhiên lóe ánh sáng: “Anh nói xem, có khi nào ba người Quách Tiểu Quân chính là mười hai con giáp mới không? Bọn họ bị người ta lợi dụng để giết chết Lưu Luyện?!”
“Hiện giờ chưa thể xác định được, tóm lại là phải trông chừng bọn họ thật chặt.” Trần Bạc Vũ thản nhiên nói.
Nếu như suy đoán của hai bọn họ là đúng thì người tổ chức ra “Thuyền cứu nạn Noah” mới này có thể là một trong số mười hai con giáp năm đó.
Vì chỉ có người tám năm trước từng tham gia vào mười hai con giáp mới biết anh Xà đã làm thế nào để thao túng lòng người.
Mà người bắt chước anh Xà để gây án này, hiện giờ kẻ đó đang ẩn náu trong trường Đỉnh Đại!
Các bảo vệ của Đỉnh Đại dùng những tấm bê tông màu trắng rào xung quanh thư viện bị cháy, không để bất cứ sinh viên nào đến gần.
Tuy trong không khí vẫn ngập tràn mùi cháy khét, nhưng đã gần tới tuần thi cuối kỳ, rất nhiều sinh viên đều bận rộn việc đối phó với kỳ thi, cũng vứt hết nhiệt tình bàn tán về vụ án ra sau đầu.
Nhà trường cũng đặc biệt mở một buổi đại hội sinh viên vì vụ hỏa hoạn này.
Trường Đỉnh Đại mời cục cảnh sát thành phố đến làm một buổi diễn thuyết về kỹ năng thoát thân, hơn nữa còn cho đài truyền hình thành phố phát trực tiếp toàn bộ quá trình.
Dù sao thì trong vòng một tuần xảy ra tới hai vụ án mạng, thể diện của nhà trường đã mất hết rồi. Hiệu trưởng muốn thông qua những hành động này để ít nhiều cứu lại đôi chút thể diện đã trở nên tan nát không còn gì để nói của trường.
Sáng sớm, Nhan Lôi cũng theo Trần Bạc Vũ đi tới hội trường của Đỉnh Đại. Cô đứng sau cánh gà âm thầm quan sát, Trần Bạc Vũ thì làm đại diện cho cục cảnh sát thành phố lên diễn thuyết.
Tác dụng phụ của đại hội chính là sinh viên toàn hội trường ngủ gà ngủ gật. Lúc trước khi hiệu trưởng Đỉnh Đại phát biểu, các sinh viên đều ủ rũ không có tinh thần, còn có mấy sinh viên ở hàng ghế sau đã kéo nhau chơi game leo rank.
Nhưng sau khi Trần Bạc Vũ lên sân khấu, Nhan Lôi liền nghe thấy một tràng tiếng reo “Oa!”. Sau đó, tất cả nữ sinh trong trường đều lên tinh thần, điên cuồng si mê vì nhan sắc của đại cảnh sát Trần.
Đường nét gương mặt rõ ràng, đôi môi mỏng khẽ mím thành một đường, mũi vừa cao vừa thẳng. Vai rộng eo thon chân dài, phối với đồng phục màu xanh lam đậm, hoàn toàn có thể xưng là cực hạn của “sự mê hoặc từ đồng phục”.
Bạn nói xem, sao anh ấy lại đẹp đến thế chứ?
Còn không phải sao? Trần Bạc Vũ lên sân khấu nghiêm túc giảng giải chuyện nằm rạp xuống đất mà bò về phía trước để tránh khói độc, mấy cô gái dưới khán đài lại lấy điện thoại ra nhanh chóng chụp ảnh, sau đó đem lên dòng thời gian khoe.
“A a a, tôi muốn cưới anh cảnh sát này!”
“Mỹ nam trong thơ cổ này, mặt mày như ngọc, cây ngọc đón gió, dáng vẻ tựa Phan An…”
“Đẹp trai quá, đẹp trai quá đi, nhan sắc của anh trai này có thể debut làm idol được đấy!”
“Vẻ ngoài đẹp trai manly ghê á, tôi quyết định rồi, sau khi tốt nghiệp tôi nhất định phải thi vào cục công an để tán tỉnh mấy anh trai!”
Xuống sân khấu, Trần Bạc Vũ còn hỏi Nhan Lôi xem anh diễn thuyết thế nào. Nhan Lôi tổng kết lại: “Bọn họ không phải đang nghe anh diễn thuyết, là muốn xem anh nhảy thoát y.”
“Vớ vẩn!”
Đại cảnh sát Trần nhéo mũi cô, tỏ ý khiển trách cô nghịch ngợm.
Sau khi đại hội sinh viên kết thúc, nhà trường còn muốn phái đại diện đến bệnh viện thăm hỏi những nhân viên bị thương. Với tư cách là điều tra viên của phía cảnh sát, Nhan Lôi cũng đi theo đến bệnh viện.
Đối tượng thăm hỏi đầu tiên của hiệu trường là nhân viên quản lý phòng mượn dùng thiết bị công nghệ Tiêu Văn Đông. Nghe nói khi hỏa hoạn xảy ra, Tiêu Văn Đông đã giúp một sinh viên trốn thoát.
Hiệu trưởng cảm thấy anh ta là “anh hùng” trong hỏa hoạn, chuẩn bị để anh ta tiếp nhận phỏng vấn, nói mấy câu tốt đẹp về nhà trường, cho nên tất nhiên phải đến thăm hỏi anh ta đầu tiên.
Thân là người cuối cùng trốn thoát khỏi đám cháy, trên người Tiêu Văn Đông có rất nhiều chỗ bị bỏng. Anh ta đang nằm trên giường truyền dịch, bác sĩ bên cạnh nói: “Mức độ bỏng không sâu, có hi vọng hồi phục sau này.”
Hiệu trưởng kêu bên đài truyền hình chĩa ống kính vào Tiêu Văn Đông, thổi phồng sự tích anh hùng của anh ta một phen. Nhưng Tiêu Văn Đông lại đáp trả bằng sự tiếc hận: “Thực ra tôi không phải anh hùng gì cả, tôi không cứu được cô gái ấy.”
Nói thật lòng, câu này khiến hiệu trưởng có hơi lúng túng. Trong lòng Nhan Lôi thì hiểu rõ, Tiêu Văn Đông này nói chuyện quá thẳng thắn, đoán chừng là không phải một người biết nhìn sắc mặt để hành sự.
Sau khi người bên phía nhà trường đi, Nhan Lôi mới đại diện cho bên cảnh sát hỏi: “Anh Tiêu, căn cứ theo tìm hiểu của cảnh sát thì trừ người đã chết ra, anh là người cuối cùng chạy thoát khỏi đám cháy. Anh có thể nói một chút về tình cảnh lúc xảy ra hỏa hoạn không?”
“Được.” Tiêu Văn Đông tựa người vào giường, hồi tưởng: “Lúc đó, tôi đang sửa máy tính trong phòng đọc ở tầng bốn, đột nhiên nghe dưới lầu có người hô cháy rồi. Tôi chạy ra, thấy trên hành lang toàn là khói dày đặc cuồn cuộn, lửa đã bốc từ dưới lầu lên rồi. Tôi nhớ ra tầng bốn còn có một sinh viên đang lên mạng trong phòng đọc nên chạy tới kêu cậu ấy xuống.”
Nhan Lôi tò mò hỏi: “Sáu giờ sớm như vậy mà đã có sinh viên lên phòng máy tính rồi sao?”
Tiêu Văn Đông giải thích: “Trong phòng máy tính có thể lên mạng miễn phí. Sắp đến trung tuần tháng năm rồi, các sinh viên phải tiến hành bảo vệ luận văn tốt nghiệp, có vài em sẽ đến tìm tư liệu suốt đêm.”
Nhan Lôi gật đầu, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.
Chỉ nghe Tiêu Văn Đông nói rằng sau khi anh ta gọi sinh viên ở tầng bốn xuống, kiểm tra lại phòng đọc một lần nữa rồi liền đi xuống qua lối đi ở bên trái. Nhưng không ngờ là vẫn còn một nữ sinh bị nhốt ở hành lang bên phải tầng ba.
Nhắc tới cái chết của Thái Thiến, Tiêu Văn Đông vô cùng tiếc nuối: “Cô bé đó mới hai mươi mốt tuổi, còn trẻ như vậy, thật đáng tiếc, thật sự là quá đáng tiếc.” Dứt lời, anh ta còn tự trách: “Nếu tôi kiểm tra cẩn thận một chút thì nói không chừng đã cứu được cô ấy rồi.”
Nữ y tá ở bên cạnh cũng lau nước mắt, sự tích anh hùng như vậy luôn có thể khơi lên lòng đồng cảm của phụ nữ. Cô y tá trẻ tiện thể đẩy Nhan Lôi ra ngoài: “Bệnh nhân cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Cô Nhan, cô hỏi xong rồi thì đi ra đi.”
Nhan Lôi chỉ đành kết thúc câu chuyện. Trước khi đi, cô thấy y tá trẻ này nhỏ giọng an ủi Tiêu Văn Đông, trong ánh mắt ngập tràn vẻ sùng bái của những cô gái trẻ. Dù sao thì đàn ông chừng ba mươi tuổi lại nho nhã lịch sự như thế vẫn rất có sức hấp dẫn của dạng ông chú học giả, khó trách lại khiến mấy cô gái hai mươi tuổi mê đắm điên đảo.
Nhan Lôi đi về phía đối tượng cần hỏi tiếp theo.
Sinh viên nam mà Tiêu Văn Đông cứu được, tên Lưu Kế Hồng, anh ta cũng đang tiếp nhận điều trị trong bệnh viện.
Nhan Lôi đi làm một bản ghi chép nữa, Lưu Kế Hồng nói mình sắp tốt nghiệp rồi cho nên mới đến phòng đọc từ sáng sớm. Anh ta chứng minh là Tiêu Văn Đông gọi anh ta xuống lầu, cuối cùng bọn họ cùng rời khỏi đám cháy. Khẩu cung ăn khớp hoàn mỹ với Tiêu Văn Đông.
Như vậy, hiềm nghi về chuyện Tiêu Văn Đông mưu sát Thái Thiến có vẻ đã có thể loại trừ được rồi. Dù sao thì trong suốt quá trình anh ta có nhân chứng không có mặt là Lưu Kế Hồng, tính toán theo thời gian thì hoàn toàn không có thời gian gây án mưu sát Thái Thiến.
Nhưng trừ anh ta ra, Nhan Lôi cũng không thể tìm được kẻ tình nghi nào khác cả. Kết quả như vậy thì vụ án của Thái Thiến lại rơi vào bế tắc rồi.
Nhan Lôi thấy rất lạ, lẽ nào mỗi người chết đều là do tự sát ngoài ý muốn sao? Nếu là thế, tại sao ba người chết đều là người bị hại của hội cho vay trong trường?
Sau đây, cô chỉ đành thông qua một nhân vật khác để mở ra cục diện bế tắc của vụ án này thôi, Cao Hàm.
***
Bạn gái Cao Hàm tên Thi Nhị, là sinh viên năm ba ngành ngôn ngữ Anh.
Số điện thoại của Thi Nhị nằm trong danh sách ngủ với khách của Từ Hiểu Bân. Căn cứ theo những lời đàn em của Từ Hiểu Bân khai, Thi Nhị là cô gái sa vào vụ cho vay này sớm nhất. Sau đó, cô ta được Từ Hiểu Bân giới thiệu cho những vị khách khác để tiếp đãi.
Ngày hôm sau, Nhan Lôi lấy cớ điều tra vụ cho vay nặng lãi để gọi Thi Nhị đến đại đội điều tra hình sự.
Trong phòng tiếp khách của khu vực phá án, Nhan Lôi đã gặp được Thi Nhị. Đối phương là một cô gái rất xinh đẹp, ánh mắt như có sóng nước thu đầy chân thành, da trắng như ngọc, môi đỏ tươi.
Chỉ liếc nhìn, trong ánh mắt cô gái đã ngập tràn vẻ trống rỗng và tịch mịch. Cho dù gương mặt cô ta trẻ trung chừng hơn hai mươi tuổi thì cũng không che giấu được sự chán nản trên người cô ta.
Nhan Lôi đã gặp qua nhiều người rồi, cô nhìn một cái là biết được, cả thân thể và tâm hồn cô gái này đều phủ kín vết thương, e rằng không chỉ là sa vào vực sâu cho vay trong trường này đâu.
Nhan Lôi nói rõ chuyện Từ Hiểu Bân bị bắt ra, mời Thi Nhị làm khẩu cung.
Thi Nhị nghe nói Từ Hiểu Bân bị bắt, im lặng chốc lát rồi liền bật ra một tràng cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cuối cùng tên này cũng bị bắt rồi! Anh ta chết cũng không hết tội!”
Nhan Lôi nhân cơ hội nói: “Cô nói hết những chuyện Từ Hiểu Bân đã ép cô làm ra đi. Chúng tôi sẽ dựa vào khẩu cung của cô, tiến hành định tội Từ Hiểu Bân theo luật pháp. Đương nhiên, phía cảnh sát cũng sẽ bảo vệ quyền riêng tư của cô, sẽ không tiết lộ những chuyện này ra ngoài.”
Thi Nhị gật đầu, chủ mưu lớn của tổ chức mại dâm này là Từ Hiểu Bân đã bị bắt rồi, cô ta không còn đối tượng để kiêng kỵ nữa, việc tra hỏi sau đó đều vô cùng phối hợp.
Thi Nhị nói: “Từ Hiểu Bân là một con quỷ háo sắc, anh ta làm cái vụ cho vay trong trường này, ban đầu là muốn lừa thân thể của các cô gái. Thứ anh ta muốn hoàn toàn không phải tiền, anh ta muốn khống chế những cô gái không có năng lực trả nợ. Trừ tiếp rượu ra, anh ta sẽ còn chọn những cô xinh đẹp đến để lấy lòng đối tác làm ăn của ba anh ta nữa.”
“Cô chính là công cụ bị Từ Hiểu Bân dùng để lấy lòng đối tác làm ăn có phải không?” Nhan Lôi đã nhìn ra.
“Phải.” Thi Nhị tự giễu nói: “Tôi còn tưởng mình chỉ cần ngủ cùng với một ông chú là có thể trả sạch nợ cho Từ Hiểu Bân rồi, không ngờ là ông chú đó sang tay rồi lại bán tôi cho đối tác làm ăn của ông ta. Ông chủ tiếp theo đó là một tên biến thái, thích mở những buổi tụ tập sắc tình, vận động nhiều người. Thời gian cuối tuần tôi sẽ đến nhà ông ta, ông ta lại còn kêu tôi tiếp những vị khách khác, còn thu phí giới thiệu từ đó nữa…”
Rõ ràng là Thi Nhị đã đè nén rất lâu, hôm nay mới có thể thổ lộ hết ra những oán hận của cô ta trong hai năm qua.
Thực ra sau khi được bao nuôi, cô ta mới biết các ông chủ chơi chán một cô gái rồi thì bất cứ lúc nào cũng có thể sang tay bán lại bọn họ. Đãi ngộ hoàn toàn dựa vào may mắn, nếu gặp phải biến thái thì sẽ rất rất thê thảm.
… Nói đến cuối cùng, Thi Nhị khóc không thành tiếng: “Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa, tôi nói tôi muốn thoát khỏi cuộc sống như vậy, nhưng ông chú biến thái kia lấy ra đoạn video đó, là do ông ta quay lén lại. Ông ta nói ông ta dùng ba trăm ngàn mua tôi về, ông ta muốn kiếm đủ ba trăm ngàn từ trên người tôi thì mới chịu thả tôi đi. Nếu không, ông ta sẽ công khai video ra.”
Ngừng một chút, Thi Nhị mắng chửi: “Tôi tưởng chuyện tôi làm là rất không biết xấu hổ rồi, không ngờ còn có người đàn ông không biết xấu hổ hơn tôi, muốn chơi miễn phí còn muốn kiếm lại tiền vốn nữa, tôi nhổ vào!”
“Cô chơi không lại mấy ông chủ xảo quyệt này đâu, bọn họ người nào người nấy đều là cáo già.” Nhan Lôi thản nhiên nói: “Lúc trước tôi gặp được một cậu ấm nhà giàu, anh ta cũng là hạng người như thế. Trong mắt anh ta chỉ có lợi ích, không có tình cảm. Phụ nữ trong mắt bọn họ là món hàng được định giá chứ không phải một người sống sờ sờ ra đấy. Chỉ cần vì lợi ích, bọn họ có thể sang tay bất cứ lúc nào, bán đứng cô.”
“Nhưng cô có thể rời khỏi bọn họ bắt đầu lại từ đầu, tôi thì không có cơ hội nữa rồi.” Thi Nhị có phần bi thương, nói: “Ba tôi đã biết chuyện tôi làm, cắt đứt quan hệ với tôi rồi.”
“Cao Hàm thì sao?” Nhan Lôi hỏi: “Cô còn sống cùng với anh ta không?”
“Chia tay rồi.” Thi Nhị nghẹn ngào một lúc, so với việc bị ba mình vứt bỏ, điều khiến cô buồn hơn là chia tay.
“Cao Hàm thật lòng yêu cô có đúng không?”
Nhan Lôi nhân cơ hội kéo quan hệ lại gần, cô biết áp lực của Thi Nhị rất lớn, cần một đối tượng lắng nghe.
“Đúng vậy, Cao Hàm đối xử với tôi rất tốt, chúng tôi bắt đầu qua lại từ năm nhất rồi. Tối nào anh ấy cũng đích thân đến dưới tòa nhà tự học đón tôi, sáng nào cũng mua bữa sáng đợi tôi. Chúng tôi đã bàn bạc xong là tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn, nhưng năm hai tôi quen Từ Hiểu Bân, nhất thời hồ đồ, vay của anh ta ba mươi ngàn không trả được…”
Dứt lời, Thi Nhị liền bật khóc. Thanh xuân của cô ta đã sai lầm từng bước từng bước một, ngay cả người yêu thương nhất cũng đánh mất giữa ký ức hoang vu. Giờ chỉ còn lại vết thương không thể nào chữa lành được nữa.
Nhan Lôi đưa cho Thi Nhị một cái khăn tay, tiếp tục hỏi: “Đối với việc chia tay này, Cao Hàm có biểu hiện gì không?”
Thi Nhị cầm khăn tay lau nước mắt, nói: “Cao Hàm nói là do Từ Hiểu Bân ép tôi đi làm gái tiếp khách, anh ấy nói anh ấy sẽ tự đi tìm Từ Hiểu Bân để báo thù.” Ngừng một lúc, Thi Nhị thở phào một hơi: “Vốn dĩ tôi còn sợ anh ấy sẽ cứng đối cứng với Từ Hiểu Bân, giờ các cô đã bắt được Từ Hiểu Bân rồi, tôi rất cảm ơn các cô.”
“Cao Hàm là một sinh viên thế lực nhỏ yếu, làm sao đối phó với Từ Hiểu Bân được?” Nhan Lôi làm ra vẻ không để ý, nói: “Ba của Từ Hiểu Bân, Từ Văn Bác là một đại gia giàu có, rất có thế lực ở vùng này đấy.”
Ánh mắt Thi Nhị thoáng chốc đã trở nên cảnh giác: “Cô tìm tôi không phải để hỏi chuyện về Từ Hiểu Bân sao? Cô hỏi chuyện của Cao Hàm làm gì?”
“Cô đừng hiểu lầm.” Nhan Lôi cảm giác Thi Nhị này vẫn còn che giấu không ít bí mật. Cô muốn lừa cô ta nói ra sự thật thì không thể biểu hiện hoài nghi với Cao Hàm được, vì thế thuận miệng nói: “Tuy Từ Hiểu Bân đã bị bắt, nhưng đồng bọn của anh ta vẫn chưa được tìm thấy. Cô biết người tên Lưu Luyện đã tự sát đó chứ?”
Thi Nhị gật đầu, hỏi: “Vụ án tự sát đó có liên quan gì đến Từ Hiểu Bân?”
“Thực ra, bạn gái của Lưu Luyện cũng từng rơi vào vụ vay nợ trong trường. Sau đó, bạn gái anh ta đã tự sát, Lưu Luyện vì chuyện này mà tố cáo Từ Hiểu Bân. Đồng bọn của Từ Hiểu Bân biết được, liền ép Lưu Luyện cũng phải tự sát… Tôi lo lắng bạn trai của cô cũng sẽ bị đồng bọn của Từ Hiểu Bân báo thù, cho nên mới hỏi cô tường tận.”
Ừm… Lí do này hoàn toàn là do Nhan Lôi tức thời bịa ra, chỉ vì muốn moi lời khai từ Thi Nhị thôi.
Quả nhiên, nghe cô nói vậy, Thi Nhị đã lo lắng, cô ta buột miệng: “Cao Hàm đã gia nhập vào nhóm những người bị hại bởi hội cho vay trong trường, anh ấy sẽ không bị báo thù chứ?!”
“Nhóm những người bị hại bởi hội cho vay trong trường?” Nhan Lôi tiếp tục hỏi: “Đó là nhóm gì?”
Thi Nhị suy nghĩ một hồi, cô ta vẫn tin tưởng bên cảnh sát sẽ làm chủ cho mình, liền nói cho Nhan Lôi biết quá trình của sự việc.
Chuyện xảy ra cách đây hai tháng về trước. Tối ngày lễ tình nhân, Thi Nhị tìm Cao Hàm tâm sự. Khi đó, bọn họ vốn đã chia tay rồi, nhưng chuyện trò mãi rồi mối tình cũ của đôi bên lại bùng cháy. Vì thế, bọn họ… đã thuê phòng. Sau chuyện đó, Cao Hàm ôm Thi Nhị, dịu dàng nói anh ta đã tha thứ cho quá khứ của cô ta, nhưng anh ta sẽ không tha cho kẻ đầu sỏ gây tội Từ Hiểu Bân này.
Cô ta ôm eo bạn trai, hỏi anh ta định làm thế nào.
Cao Hàm nói với cô ta rằng anh ta đã gia nhập vào nhóm chat những người bị hại bởi hội cho vay trong trường, trong nhóm đó đều là những nạn nhân hội cho vay nặng lãi của Từ Hiểu Bân. Bọn họ dự định hợp mưu, dạy dỗ Từ Hiểu Bân một trận. Đợi sau khi Từ Hiểu Bân bị xử tử, anh ta sẽ có thể giúp Thi Nhị thoát khỏi ông chủ biến thái kia, quay về bên cạnh anh ta.
Thi Nhị tin lời Cao Hàm, nhưng từ hôm đó trở đi Cao Hàm không còn tìm cô ta nữa, sự việc chính là như vậy.
Nhan Lôi hỏi: “Mã số của nhóm chat đó là bao nhiêu? Cô có biết không?”
Thi Nhị lắc đầu, lúc đó cô ta nằm trong lòng bạn trai, chỉ liếc nhìn nhóm chat đó một cái, hoàn toàn không thể ghi nhớ mã số của nhóm được.
Nhan Lôi đổi kiểu hỏi khác: “Vậy tên của nhóm chat đó là gì?”
Thi Nhị cố gắng hồi tưởng một lúc, nói: “Hình như nhóm chat đó tên là… Thuyền cứu nạn Noah. Toàn bộ thành viên trong nhóm đều là nặc danh, dùng mười hai con dám làm danh hiệu thay thế.”
!!!
Khoan đã!
Mười hai con giáp?
Thuyền cứu nạn Noah?
Cao Hàm là thành viên của mười hai con giáp?
Nhan Lôi đứng phắt dậy, suýt chút nữa đã đụng đổ cả cốc trên bàn.
Ý thức được mình phản ứng hơi quá, Nhan Lôi vội vã ngồi xuống, giả vờ như rất bình tĩnh, nói: “Nhóm chat đó chúng tôi sẽ xử lý. Có điều, Từ Hiểu Bân đã bị bắt rồi, Cao Hàm cũng không thể nào ra tay với anh ta được nữa.”
Thi Nhị gật đầu: “Hi vọng sau khi rời xa tôi, anh ấy có thể sống những ngày tháng tốt đẹp.”
Nhan Lôi dặn dò: “Nội dung nói chuyện hôm nay của chúng ta là bảo mật, cô không được nói với Cao Hàm, có biết không?”
“Tôi đã rất lâu không gặp Cao Hàm rồi, tôi nghĩ chắc anh ấy vẫn ghét bỏ tôi.” Thi Nhị cười khổ: “Cô yên tâm, những lời này tôi sẽ không nói với anh ấy đâu.”
Tiễn Thi Nhị đi rồi, Nhan Lôi lập tức nói tin tức mang tính bùng nổ này cho Trần Bạc Vũ biết.
Cao Hàm có khả năng đã gia nhập mười hai con giáp.
Nói cách khác, bóng đen của “Thuyền cứu nạn Noah” đó vẫn chưa rời đi.
Trần Bạc Vũ điều tra thông tin cá nhân của Cao Hàm, nhưng so sánh ra thì lại hoàn toàn không khớp với mười hai con giáp.
Cao Hàm năm nay hai mươi hai tuổi, tám năm trước anh ta mới chỉ là học sinh cấp hai mười bốn tuổi. Hơn nữa, nhà anh ta sống ở ngoại tỉnh, cách thành phố này mấy ngàn cây số. Trước khi lên đại học, thậm chí anh ta còn chưa từng bước chân vào thành phố lấy một bước, càng không thể có dây dưa gì với khu chung cư Danh Hồ được.
Người này, có nhìn thế nào cũng không thể là một trong mười hai con giáp.
Vậy chuyện này là sao?
“Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Tên nhóm là Thuyền cứu nạn Noah, thành viên là mười hai con giáp?!” Nhan Lôi có hơi mờ mịt.
Tổ chức mười hai con giáp trước còn chưa bị bắt hết, bên này điều tra ba vụ án mạng của Đỉnh Đại, kết quả lại kéo ra một phòng chat mười hai con giáp của Đỉnh Đại nữa?
Nói giữa hai bên không có quan hệ gì thì có ma mới tin.
Hai người mặt đối mặt sửng sốt một hồi, cùng lúc nghĩ tới một cụm từ, bắt chước gây án?!
Có phải là một người nào đó đang bắt chước anh Xà năm đó, cũng thành lập một tổ chức mười hai con giáp không?
Năm đó anh Xà dùng thù hận để xây dựng tổ chức mười hai con giáp, những người tham gia đều là người có thù oán với các hộ gia đình ở khu chung cư Danh Hồ.
Thuyền cứu nạn Noah này lại tụ tập một đám sinh viên bị mắc vào vụ vay nợ trong trường lại, lẽ nào mục tiêu của bọn họ là hủy diệt Từ Hiểu Bân và gia tộc của anh ta sao?
Trần Bạc Vũ suy nghĩ một hồi, anh quay người nhìn những bức ảnh trên tường, đột nhiên có một suy nghĩ: “Lôi Lôi, em nói xem, có khi nào người tổ chức thuyền cứu nạn Noah này chính là một trong mười hai con giáp cùng anh Xà gây án năm xưa không?”
“Là thế nào?” Nhan Lôi muốn nghe ý kiến của anh.
Ý kiến của Trần Bạc Vũ rất đơn giản: “Một người nào đó trong mười hai con giáp đi theo anh Xà có thù oán với Từ Hiểu Bân, kẻ đó muốn xử Từ Hiểu Bân, nhưng sức của bản thân không đủ lớn. Vì thế, kẻ đó nghĩ tới cách làm của anh Xà năm xưa, thành lập một nhóm chat mười hai con giáp phiên bản Đỉnh Đại. Người trong nhóm đều là nạn nhân bị hội cho vay của Từ Hiểu Bân hại.”
Nhan Lôi gật đầu, nếu thật sự là như vậy thì mục đích hung thủ thành lập nhóm chat này chính là để mượn dao giết người.
Trần Bạc Vũ cũng đồng ý: “Hung thủ này mượn danh nghĩa diệt trừ Từ Hiểu Bân, hội họp những người sa vào vụ cho vay này lại. Sau đó, giống như anh Xà đã làm năm đó, hung thủ để người khác làm đao phủ giết người cho mình.”
Như vậy thì lại có thể giải thích được sự trùng hợp giữa “Thuyền cứu nạn Noah” và “Mười hai con giáp”.
Nhưng vụ án của hai người đã chết Thái Thiến và Lưu Luyện thì phải giải thích thế nào đây?
“… Nhưng những người bị hại lại là hai nạn nhân Lưu Luyện và Thái Thiến chứ không phải bản thân Từ Hiểu Bân!”
Nhan Lôi không hiểu được, phải biết rằng thành viên trong tổ chức Mười hai con giáp của anh Xà sẽ không làm hại lẫn nhau. Nhưng trong vụ án của Đỉnh Đại, nạn nhân lại là người bị hại từ vụ cho vay nặng lãi của Từ Hiểu Bân.
Lẽ nào… thành viên của nhóm “Thuyền cứu nạn Noah” này tàn sát lẫn nhau hay sao?
Về chuyện này, Trần Bạc Vũ cũng nghĩ không thông được. Anh suy đoán: “Có thể là Lưu Luyện và Thái Thiến đã biết điều gì đó không nên biết, vì vậy mới bị diệt khẩu. Đây là một vụ gây án tập thể.”
“Ừm. Hình như vụ án càng ngày càng lớn rồi…”
Nhan Lôi cũng đồng ý với quan điểm của Trần Bạc Vũ, Lưu Luyện tự sát, khả năng gây án một mình không lớn lắm, xem ra giống gây án tập thể hơn.
Nghĩ tới gây án tập thể, trước mặt có ngay một vụ án điển hình của anh Xà. Anh Xà tạo ra vụ vỡ đập ở hồ chứa Danh Hồ, từ đầu đến cuối đều làm khá hoàn hảo.
Vậy thì đàn em của anh Xà thấy thủ đoạn của anh Xà rồi cũng sẽ nảy sinh suy nghĩ bắt chước. Vì thế liền có “Thuyền cứu nạn Noah” bản Đỉnh Đại.
Như vậy, sự việc có thể thông được rồi.
Hai “Thuyền cứu nạn Noah”, một trước một sau, đều vì thù hận mà sinh ra, vì giết người mà tồn tại.
Thật không ngờ, bọn họ điều tra án tự sát ở Đỉnh Đại, nhìn có vẻ chẳng liên quan gì đến mười hai con giáp, cuối cùng lại tra ra một thuyền cứu nạn Noah mới.
Lúc này, trong đầu Nhan Lôi đột nhiên lóe ánh sáng: “Anh nói xem, có khi nào ba người Quách Tiểu Quân chính là mười hai con giáp mới không? Bọn họ bị người ta lợi dụng để giết chết Lưu Luyện?!”
“Hiện giờ chưa thể xác định được, tóm lại là phải trông chừng bọn họ thật chặt.” Trần Bạc Vũ thản nhiên nói.
Nếu như suy đoán của hai bọn họ là đúng thì người tổ chức ra “Thuyền cứu nạn Noah” mới này có thể là một trong số mười hai con giáp năm đó.
Vì chỉ có người tám năm trước từng tham gia vào mười hai con giáp mới biết anh Xà đã làm thế nào để thao túng lòng người.
Mà người bắt chước anh Xà để gây án này, hiện giờ kẻ đó đang ẩn náu trong trường Đỉnh Đại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.