Chương 16: Như Một Học Sinh Bị Giáo Viên Trách Phạt
Lệ Xuân Viện Đầu Bài
22/09/2023
Nhìn thấy Giang Diệc Huyên có chút lúng túng, đến khăn tắm cũng không thèm phủ lại cứ loạng choạng đi vào trong phòng ngủ, nhìn chiếc khăn tắm rơi lại ở bên cạnh, người đàn ông đột nhiên có chút dở khóc dở cười.
Cô rất căng thẳng quay về phòng, mặc một bộ quần áo ngủ lung tung lên người, thậm chí người phụ nữ còn không có thời gian để mặc quần lót, cứ cầm điện thoại không ngừng đi đi lại lại trong phòng, bố chồng cô tới đây, có phải là để gọi mẹ chồng của cô qua? Không đúng, không đúng, quả thực hai người bọn họ là oan gia của nhau, làm sao cô có thể để cho bọn họ gặp nhau chứ? Ngộ nhỡ mẹ chồng cô thật sự tới thật, theo tính nóng nảy của bà ấy nhất định sẽ trút giận lên người mình trước, cho nên... muốn gọi chồng trở về sao? Bọn họ là cha con, nhất định phải có chuyện để nói, mình thì cũng không có gì để nói với anh ta!
Nghĩ đến đây, Giang Diệc Huyên lại nhớ tới những gì người đàn ông nói với cô ban ngày ở trên studio, nhất thời càng thêm bất an, anh ta nói muốn bù đắp cho mình ... Trời ạ! Anh ta không phải cố ý đến đây để tìm mình nói chuyện này đó chứ? Ngay khi Giang Diệc Huyên đang nghĩ cách làm thế nào để nói chuyện uyển chuyển với Lương Tấn rằng cô sẽ từ chức thì ở bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
“Cô... có ổn không? Tôi chỉ muốn nói chuyện vui vẻ cùng với cô thôi…”
“A... tôi, tôi không sao ~” Không có cách nào trốn tránh loại chuyện như thế này, rốt cục Giang Diệc Huyên lấy hết can đảm để mở cửa phòng ra, nhưng cho dù sao ban ngày đã xảy ra chuyện như vậy, thật sự quá xấu hổ, cô cũng không biết phải làm gì nói chuyện vui vẻ với người đàn ông kia, đành phải sợ hãi dựa vào cửa phòng, cúi thấp mặt xuống và đôi mắt nhìn thẳng chằm chằm vào đầu ngón chân của mình, những ngón chân trắng nõn nà như quả nho đó lúc này lại đang không ngừng co ro. Rõ ràng cô là ‘nạn nhân’, nhưng trước mặt Lương Tấn cô lại xấu hổ như một học sinh bị giáo viên trách phạt vậy.
Nhìn dáng vẻ con dâu như thế này, Lương Tấn cảm thấy tội lỗi của mình càng nặng nề hơn, mặc dù mình cũng không quen thân với cô nhưng nhìn dáng vẻ cô như một đứa trẻ ngoan, vậy mà anh ta lại làm ra chuyện như vậy. Hơn nữa còn cưỡng gian cô đến chảy máu, quả thực người đàn ông gần như nghi ngờ liệu trong rượu của Cố An có đánh thuốc không! “Tôi...” Hơi do dự nhìn cô gái xinh đẹp, ngoan ngoãn trước mặt, Lương Tấn đột nhiên không biết phải nên nói gì, nhưng Giang Diệc Huyên lại vội vàng mở miệng nói.
Cô rất căng thẳng quay về phòng, mặc một bộ quần áo ngủ lung tung lên người, thậm chí người phụ nữ còn không có thời gian để mặc quần lót, cứ cầm điện thoại không ngừng đi đi lại lại trong phòng, bố chồng cô tới đây, có phải là để gọi mẹ chồng của cô qua? Không đúng, không đúng, quả thực hai người bọn họ là oan gia của nhau, làm sao cô có thể để cho bọn họ gặp nhau chứ? Ngộ nhỡ mẹ chồng cô thật sự tới thật, theo tính nóng nảy của bà ấy nhất định sẽ trút giận lên người mình trước, cho nên... muốn gọi chồng trở về sao? Bọn họ là cha con, nhất định phải có chuyện để nói, mình thì cũng không có gì để nói với anh ta!
Nghĩ đến đây, Giang Diệc Huyên lại nhớ tới những gì người đàn ông nói với cô ban ngày ở trên studio, nhất thời càng thêm bất an, anh ta nói muốn bù đắp cho mình ... Trời ạ! Anh ta không phải cố ý đến đây để tìm mình nói chuyện này đó chứ? Ngay khi Giang Diệc Huyên đang nghĩ cách làm thế nào để nói chuyện uyển chuyển với Lương Tấn rằng cô sẽ từ chức thì ở bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
“Cô... có ổn không? Tôi chỉ muốn nói chuyện vui vẻ cùng với cô thôi…”
“A... tôi, tôi không sao ~” Không có cách nào trốn tránh loại chuyện như thế này, rốt cục Giang Diệc Huyên lấy hết can đảm để mở cửa phòng ra, nhưng cho dù sao ban ngày đã xảy ra chuyện như vậy, thật sự quá xấu hổ, cô cũng không biết phải làm gì nói chuyện vui vẻ với người đàn ông kia, đành phải sợ hãi dựa vào cửa phòng, cúi thấp mặt xuống và đôi mắt nhìn thẳng chằm chằm vào đầu ngón chân của mình, những ngón chân trắng nõn nà như quả nho đó lúc này lại đang không ngừng co ro. Rõ ràng cô là ‘nạn nhân’, nhưng trước mặt Lương Tấn cô lại xấu hổ như một học sinh bị giáo viên trách phạt vậy.
Nhìn dáng vẻ con dâu như thế này, Lương Tấn cảm thấy tội lỗi của mình càng nặng nề hơn, mặc dù mình cũng không quen thân với cô nhưng nhìn dáng vẻ cô như một đứa trẻ ngoan, vậy mà anh ta lại làm ra chuyện như vậy. Hơn nữa còn cưỡng gian cô đến chảy máu, quả thực người đàn ông gần như nghi ngờ liệu trong rượu của Cố An có đánh thuốc không! “Tôi...” Hơi do dự nhìn cô gái xinh đẹp, ngoan ngoãn trước mặt, Lương Tấn đột nhiên không biết phải nên nói gì, nhưng Giang Diệc Huyên lại vội vàng mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.