Cùng Bá Đạo Thiếu Gia Hàng Ngày Ở Chung
Chương 18
Ti Đạc
24/11/2020
Đồng dạng là cao phú soái, vẻ đẹp trai của nam chủ cùng nam nhị lại không giống nhau: nam chủ là tuấn mỹ đến mức khiến người ta kinh diễm, nam nhị lại nho nhã làm người ta ấm lòng; độ giàu có cũng khác nhau, so với nam chủ, nhà nam nhị cũng chỉ có thể xem như có tiền, nên cho dù nam nhị rất muốn giúp nữ chủ, y cũng không có cách nào đường hoàng trực tiếp đưa nữ chủ tới biệt thự Cố gia, chỉ có thể tận lực cung cấp tin tức liên quan tới bọn họ. Nữ chủ vạn bất đắc dĩ, cuối cùng lựa chọn một biện pháp nhìn thì như hoang đường nhưng là điều duy nhất có thể làm.
*
Đỗ Vũ Ninh ghi nhớ địa chỉ cùng số điện thoại nhà Cố Cảnh Luật đã nhờ Ô Minh Thành tra giúp, rối rắm nửa ngày, cuối cùng cố lấy dũng khí gọi điện tới Cố gia.
Điện thoại chưa vang được vài tiếng, đã có người nhấc máy, “Xin chào, đây là Cố gia.”
“Xin chào.” Đỗ Vũ Ninh sẽ không ngốc đến mức nói thẳng là tìm Cố Cảnh Luật, nếu Cố Cảnh Luật bị nhốt ở nhà, cô quả thực không có khả năng nói chuyện cùng hắn. Đỗ Vũ Ninh cưỡng chế khẩn trương trong lòng, “Xin hỏi, chỗ các vị có phải đang tuyển maid (1) không?”
“Đúng vậy. Cô muốn dự tuyển sao?”
“A…Vâng.”
“Mời cô ngày mai đến biệt thự Cố gia phỏng vấn, mang theo lý lịch sơ lược, cám ơn.”
Đỗ Vũ Ninh treo điện thoại, nửa ngày không có phản ứng —— giờ làm hầu gái cũng cần lý lịch sơ lược?
—— Đoạn trích 《 Cùng bá đạo thiếu gia hàng ngày ở chung 》
*
Nữ chủ lập tức vội vàng chuẩn bị một bản lý lịch sơ lược, ngày hôm sau mang theo đến Cố gia. Biệt thự Cố gia hiện ra muốn làm mù luôn mắt nữ chủ: trước cửa là tiểu cảnh đài phun nước cùng hòn non bộ (2), bể bơi vô cực (3) nằm trên tầng cao nhất, cùng hoa viên nhỏ phiêu tán hương hoa nhàn nhạt. Ngẫm lại nhà mình, nữ chủ sâu sắc cảm nhận được khoảng cách giữa mình cùng nam chủ.
Maid Cố gia được trả lương rất cao, người đến dự tuyển không thiếu. Nữ chủ xuất thân bần hàn, việc nhà thành thạo, cộng thêm khuôn mặt khả ái…Được rồi, quan trọng nhất chính là, nữ chủ có hào quang của nhân vật chính, cho nên thuận lợi trúng cử.
Ngày hôm sau, nữ chủ mặc bộ đồ maid trắng đen, cùng tất chân đen, thấp thỏm đi nhậm chức.
*
Đỗ Vũ Ninh nhẹ nhàng đi vào phòng Cố Cảnh Luật. Căn phòng theo phong cách châu Âu cổ điển xa hoa, trần nhà treo đèn thủy tinh, Cố Cảnh Luật đang nằm trên chiếc giường Kingsize ngủ say.
Đỗ Vũ Ninh buông chiếc khay đặt bữa sáng trên tay, dè dặt đi tới bên giường, lay lay Cố Cảnh Luật, “Thiếu gia…Dậy dùng bữa sáng.”
Cố Cảnh Luật không kiên nhẫn phất tay, làu bàu: “Đừng ồn ào, để tôi ngủ.”
“Thiếu gia…”
“Cút ra!”
“Cố Cảnh Luật!”
Cố Cảnh Luật mở choàng mắt, trong chớp mắt ngồi dậy, nhìn Đỗ Vũ Ninh mặt đỏ bừng mặc đồ maid, tựa hồ không dám tin vào mắt mình. “Tại sao em…”
“Em, em đến gặp anh. Anh mất tích lâu như vậy, em dù sao cũng muốn xác định anh sống chết thế nào…”
Nói còn chưa nói hết, Cố Cảnh Luật chặn ngang ném Đỗ Vũ Ninh xuống giường, nóng bỏng hôn lên.
—— Đoạn trích 《 Cùng bá đạo thiếu gia hàng ngày ở chung 》
*
Kế tiếp tác giả tốn không biết bao nhiêu bút mực miêu tả nữ chủ mặc đồ maid hàng ngày phục tùng nam chủ, Nhan Vũ xem không nổi nữa.
Nhan Vũ suy xét một hồi, trước gọi điện cho Đỗ Vũ Ninh ở xa, hỏi số của Ô Minh Thành, lại gọi cho Ô Minh Thành, sau khi hàn huyên thì nhờ y hỏi thăm chuyện Cố gia.
Ô Minh Thành rất ngạc nhiên: “Cố gia? Anh là nói…Tập đoàn Cố thị?”
Nghe nhắc tới tên vô số tập đoàn, Nhan Vũ cũng ừ bừa, “Đúng.”
“Người anh tìm là…”
Nhan Vũ cười khổ một tiếng, “Cố Cảnh Luật là thiếu gia Cố thị.”
Ô Minh Thành: “…”
Mất kha khá công sức, Nhan Vũ cuối cùng cũng có số điện thoại cùng địa chỉ Cố gia, sau đó…
“Alo, xin chào, đây là Cố gia.”
“Xin hỏi, có phải chỗ các vị đang tuyển butler (4) không?”
“…Xin lỗi, không có.”
“Vậy các vị không cân nhắc tuyển một người sao?”
“Tạm biệt, tiên sinh.”
Nhan Vũ thộn mặt treo điện thoại, không khỏi ở trong lòng rít gào: Các người tuyệt nhiên đừng nên ép ông nhá!
Nhan Vũ bế Thái Vấn lăn lộn trên sofa lên, hôn hôn cái tai xù lông của nó, “Tiểu Thái Vấn, chúng ta ngày mai cùng đi tìm đại Thái Vấn.”
Tiếp theo, anh lại cầm di động gọi tới dãy số vừa rồi, “Xin hỏi có phải các vị đang tuyển maid không?”
Ở lần thứ 9 Nhan Vũ làm bộ lơ đãng lướt qua một cửa hàng chuyên kinh doanh đồ trang điểm, cô gái tư vấn bán hàng rốt cuộc nhìn không nổi nữa, “Tiên sinh, anh có muốn vào không?”
Nhan Vũ cố lấy dũng khí, gật gật đầu.
Nhân viên tư vấn bán hàng cười đón Nhan Vũ đi vào, “Anh muốn làm gì.”
“dGVfghrb%NSgf…”
“Hơ? Thực xin lỗi tiên sinh, xin anh nói chậm một chút.”
Nhan Vũ cúi đầu, “Chỗ các cô, có sản phẩm có thể làm cho con trai,…nhìn giống giống con gái không?”
Nhân viên tư vấn lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, “Mời đi theo tôi.”
Nửa giờ sau.
“Oa, trang điểm thế này thật sự hợp với anh lắm. Rất đáng yêu nha…So với nhiều cô gái còn đáng yêu hơn nữa đó…”
Nhan Vũ nhìn chính mình trong gương, không tự chủ được sờ sờ hai má, “Có sao?” Mặt Nhan Vũ chỉ trang điểm nhẹ, cô gái kia chủ yếu nhấn vào mắt anh. Nhan Vũ vốn đã có một đôi mắt to đẹp, hiện tại chuốt mascara cho mi dài thêm, đuôi mắt thì vẽ hơi cong lên, vậy là lập tức hiện ra thập phần động lòng người.
“Tiên sinh, mặt anh nhỏ thật đấy, hâm mộ quá đi!”
Nhan Vũ miễn cưỡng cười cười, “Cám ơn cô.”
“Tiên sinh là muốn cosplay ư?”
Nhan Vũ lúng túng không thôi, thầm nghĩ, nam thần tôi vì cậu mà xem như vứt mịa nó hết tiết tháo rồi. “Cứ cho là vậy đi.”
“Oa!” Nhân viên tư vấn mặt đầy hưng phấn, “Là nhân vật nào?”
“A…Là maid.”
“A! Đáng yêu quá!” Nhân viên tư vấn vừa dặm phấn lót cho Nhan Vũ vừa đề nghị, “Tiên sinh, tôi thấy anh không cần mang tóc giả đâu. Hiện nay có rất nhiều cô gái tóc còn ngắn hơn anh, hơn nữa anh như vậy, chính là đẹp kiểu trung tính, sẽ có loại mỹ cảm nam nữ khó phân biệt.”
Nhan Vũ khóe miệng run rẩy, nam nữ khó phân biệt…Em gái, em có chắc là đang khen tôi thật không đấy?
Trang điểm xong, Nhan Vũ chạy về nhà thay trang phục con gái đã chuẩn bị trước —— áo khoác tím cùng quần short, boot cao cổ đế bằng, cuối cùng là một chiếc khăn len che kín cằm. Trong đó bra cùng miếng silicon độn ngực thêm vào khiến anh phải làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần. Chuẩn bị xong xuôi, Nhan Vũ vội vàng mang theo lý lịch sơ lược đã chuẩn bị tốt —— biệt thự Cố gia, đi thôi!
Tới nơi, Nhan Vũ gặp một cô gái cũng đến dự tuyển, cô gái ấn vang chuông cửa, nói mục đích mình đến đây, cổng liền mở ra. Nhan Vũ không nói tiếng nào theo sau cô gái nọ, đi vào dinh thự Cố thị trong truyền thuyết.
Cô gái vì biệt thự xa hoa mà tán thưởng không thôi, Nhan Vũ đã ở trong nguyên tác thấy được tác giả miêu tả biệt thự Cố thị tuy rằng vẫn duy trì biểu tình “không có gì hot”, trong lòng lại rủa xả: Mẹ kiếp! Lôi di động ra tùy tiện chụp vài tấm, thêm vài chữ, chính là quảng cáo làng du lịch chứ còn gì nữa. Chứng tỏ năng lực thích ứng của nam thần cũng không tồi đâu, sống trong “lâu đài” mà ở nhà trọ bé xíu cũng vẫn có thể thản nhiên như vậy (?).
Nhan Vũ nhìn quanh bốn phía, phát hiện biệt thự tuy rằng rất khác biệt, nhưng cũng không lớn, không có nào là trang viên a, lâu đài a khoa trương như trong phim thần tượng. Biệt thự có tổng cộng ba tầng, trên sân thượng là bể bơi, Nhan Vũ nhớ rõ trong sách viết phòng Cố Cảnh Luật ở lầu hai.
Nhan Vũ cùng cô gái kia được đưa tới đại sảnh tầng 1, lúc này đã có mấy cô gái cũng đến dự tuyển khác. Phỏng vấn các cô là một người phụ nữ trên dưới 50 tuổi, bà vẻ mặt hiền hòa nói: “Tôi họ Vương, mọi người gọi dì Vương là được rồi. Tôi hầu hạ người nhà Cố gia đã hai mươi mấy năm, hiện tại đã già, có rất nhiều chuyện đều đã lực bất tòng tâm. Tôi hi vọng có thể tìm được một cô gái hợp tâm ý giúp tôi.” Dì Vương quét mắt nhìn một loạt các cô, cười nói: “Trong nhà này bình thường chỉ có tôi, tài xế, thợ làm vườn một tuần đến một lần, cùng với Cố thiếu gia. Cố tiên sinh cùng Cố phu nhân bình thường đều bề bộn nhiều việc, không trở về, trong nhà rất lạnh lẽo, hi vọng mọi người đến có thể làm cho này căn nhà này thêm chút sức sống. Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi!”
Tự giới thiệu một cách đơn giản xong, dì Vương bắt đầu khảo nghiệm năng lực của các cô. Kỹ năng làm việc nhà của Nhan Vũ căn bản không giỏi, sở trường chính là nấu mì, người cạnh tranh với anh nếu không làm bánh kem tinh tế, thì chính là cơm Tàu mỹ vị; quần áo anh cũng lôi thôi, không giống với đám con gái khéo tay phối hợp ra được những bộ trang phục đẹp mắt…Lúc Nhan Vũ không cẩn thận làm vỡ một cái cái cốc, anh cảm thấy mình vẫn là trở về làm một trạch nam đi, đến dự tuyển làm maid gì đó quả thực chính là tìm chết! Anh trở về phải viết một quyển sách, tên là 《 100 loại phương pháp tìm chết 》 mới được.
Dì Vương hết hồn, hét ầm lên: “Trời ơi là trời, cô có biết này cái cốc này bao nhiêu tiền không? Thế này thì phải làm sao bây giờ!”
Mấy cô gái còn lại đều mặc kệ không lên tiếng, dường như đang chờ xem trò hay của cô gái tóc ngắn cao gầy kia.
Nhan Vũ nhìn vô số mảnh nhỏ, nhất thời không biết làm sao, đứng sững nửa ngày, miễn cưỡng nói: “A, để tôi bồi thường là được rồi. ”
Dì Vương mặt đầy thông cảm, “Cô bé này, cái cốc này nhưng là rất đắt tiền, cô bồi thường nổi sao?”
Nhan Vũ vừa định trả lời, một thân ảnh thon dài xuất hiện ở cầu thang xoắn, “Dì, cháu ra ngoài đây.”
Dì Vương vội vàng nghênh đón, “Ấy thiếu gia, Cố phu nhân nói, cậu tạm thời không thể ra ngoài đâu!”
Cố Cảnh Luật mặc một bộ đồ thể thao màu đen, không kiên nhẫn đáp: “Cháu chỉ ra ngoài vận động thôi! Tịch thu di động, mạng cũng cắt, hiện tại đến sân bóng rổ chơi một chút cũng không được?”
“Vậy cậu về sớm một chút ăn cơm nhé.”
“Hừ.” Cố Cảnh Luật đi xuống cầu thang, nhìn một loạt con gái thanh xuân tịnh lệ, “Mấy người đó để làm gì?”
“Tôi muốn tuyển một người vào đây giúp làm việc nhà.”
“Ừm.” Cố Cảnh Luật tùy tiện liếc vài cái, nhìn qua cũng không thèm để ý, càng không nhận ra Nhan Vũ.
Nhan Vũ sốt ruột, vọt tới trước mặt Cố Cảnh Luật, kéo khăn xuống, nói: “Cố thiếu gia, ngại quá, làm vỡ cốc nhà cậu rồi!” Nhan Vũ vừa nói, vừa hướng Cố Cảnh Luật nháy mắt điên cuồng.
Giờ khắc này trong lòng Cố Cảnh Luật chỉ có duy nhất một suy nghĩ —— con bé này hẳn là có bệnh đi. Cố Cảnh Luật vừa định nói, trong túi Nhan Vũ đột nhiên thò ra một cái đầu lông xù.
Cố Cảnh Luật mạnh ngẩng đầu, cẩn thận nhìn nhìn “cô gái” trước mặt, biểu tình trên mặt có thể nói là tương đối phấn khích.
Dì Vương mơ hồ cảm thấy không khí có chút không đúng, thăm dò gọi một tiếng: “Thiếu gia?”
“Khụ khụ.” Cố Cảnh Luật hoàn hồn, thay bằng biểu tình nghiêm túc, “Nhưng đây là cái cốc tôi thích nhất, cô có biết không hả?”
“…Không biết.”
“Như vậy đi, cô theo tôi lên phòng, chúng ta từ từ nói chuyện bồi thường cụ thể.
Nhan Vũ gật đầu liên tọi.
Dì Vương hỏi: “Thiếu gia, cậu không ra ngoài chơi bóng sao?”
“Thời tiết xấu như vậy, mưa tới nơi rồi, bóng bánh gì nữa! Cô,” Cố Cảnh Luật chỉa chỉa Nhan Vũ, “Theo tôi đi lên.”
Sau khi hai người lên lầu rồi, dì Vương nhìn nhìn ngoài cửa sổ, chỉ thấy ánh nắng chan hòa, bầu trời quang đãng.
Chú thích
(1) Hầu gái, mình để nguyên tiếng anh cho đồng bộ với từ số (4) ↑
(2) Núi cùng thác nước giả, không biết tên chung là gì nên gọi vậy:-s ↑
(3) Còn gọi là Infinity Pool, loại bể bơi được thiết kế tạo hiệu ứng không có thành bể khiến ta có cảm giác hình ảnh hồ nước kéo dài tới vô cực ↑
(4) Theo Wikipedia, từ butler là sự hòa quyện phái sinh từ các từ bouteleur (người hầu), bouteillier (người mang chai), bouteille (chai) trong tiếng Pháp; các từ butticula, buttis trong tiếng Latin hay từ boteler trong tiếng Anh do ban đầu là người bảo quản và hầu rượu cho các ông chủ. Dần dà, butler trở thành người hầu nam cao cấp nhất trong tất cả người làm thuê của một gia đình. Hiểu đơn giản là chức vụ cao hơn người làm thông thường nhưng nếu dịch là quản gia thì lại không đúng với tình huống ở đây nên mình để nguyên.
*
Đỗ Vũ Ninh ghi nhớ địa chỉ cùng số điện thoại nhà Cố Cảnh Luật đã nhờ Ô Minh Thành tra giúp, rối rắm nửa ngày, cuối cùng cố lấy dũng khí gọi điện tới Cố gia.
Điện thoại chưa vang được vài tiếng, đã có người nhấc máy, “Xin chào, đây là Cố gia.”
“Xin chào.” Đỗ Vũ Ninh sẽ không ngốc đến mức nói thẳng là tìm Cố Cảnh Luật, nếu Cố Cảnh Luật bị nhốt ở nhà, cô quả thực không có khả năng nói chuyện cùng hắn. Đỗ Vũ Ninh cưỡng chế khẩn trương trong lòng, “Xin hỏi, chỗ các vị có phải đang tuyển maid (1) không?”
“Đúng vậy. Cô muốn dự tuyển sao?”
“A…Vâng.”
“Mời cô ngày mai đến biệt thự Cố gia phỏng vấn, mang theo lý lịch sơ lược, cám ơn.”
Đỗ Vũ Ninh treo điện thoại, nửa ngày không có phản ứng —— giờ làm hầu gái cũng cần lý lịch sơ lược?
—— Đoạn trích 《 Cùng bá đạo thiếu gia hàng ngày ở chung 》
*
Nữ chủ lập tức vội vàng chuẩn bị một bản lý lịch sơ lược, ngày hôm sau mang theo đến Cố gia. Biệt thự Cố gia hiện ra muốn làm mù luôn mắt nữ chủ: trước cửa là tiểu cảnh đài phun nước cùng hòn non bộ (2), bể bơi vô cực (3) nằm trên tầng cao nhất, cùng hoa viên nhỏ phiêu tán hương hoa nhàn nhạt. Ngẫm lại nhà mình, nữ chủ sâu sắc cảm nhận được khoảng cách giữa mình cùng nam chủ.
Maid Cố gia được trả lương rất cao, người đến dự tuyển không thiếu. Nữ chủ xuất thân bần hàn, việc nhà thành thạo, cộng thêm khuôn mặt khả ái…Được rồi, quan trọng nhất chính là, nữ chủ có hào quang của nhân vật chính, cho nên thuận lợi trúng cử.
Ngày hôm sau, nữ chủ mặc bộ đồ maid trắng đen, cùng tất chân đen, thấp thỏm đi nhậm chức.
*
Đỗ Vũ Ninh nhẹ nhàng đi vào phòng Cố Cảnh Luật. Căn phòng theo phong cách châu Âu cổ điển xa hoa, trần nhà treo đèn thủy tinh, Cố Cảnh Luật đang nằm trên chiếc giường Kingsize ngủ say.
Đỗ Vũ Ninh buông chiếc khay đặt bữa sáng trên tay, dè dặt đi tới bên giường, lay lay Cố Cảnh Luật, “Thiếu gia…Dậy dùng bữa sáng.”
Cố Cảnh Luật không kiên nhẫn phất tay, làu bàu: “Đừng ồn ào, để tôi ngủ.”
“Thiếu gia…”
“Cút ra!”
“Cố Cảnh Luật!”
Cố Cảnh Luật mở choàng mắt, trong chớp mắt ngồi dậy, nhìn Đỗ Vũ Ninh mặt đỏ bừng mặc đồ maid, tựa hồ không dám tin vào mắt mình. “Tại sao em…”
“Em, em đến gặp anh. Anh mất tích lâu như vậy, em dù sao cũng muốn xác định anh sống chết thế nào…”
Nói còn chưa nói hết, Cố Cảnh Luật chặn ngang ném Đỗ Vũ Ninh xuống giường, nóng bỏng hôn lên.
—— Đoạn trích 《 Cùng bá đạo thiếu gia hàng ngày ở chung 》
*
Kế tiếp tác giả tốn không biết bao nhiêu bút mực miêu tả nữ chủ mặc đồ maid hàng ngày phục tùng nam chủ, Nhan Vũ xem không nổi nữa.
Nhan Vũ suy xét một hồi, trước gọi điện cho Đỗ Vũ Ninh ở xa, hỏi số của Ô Minh Thành, lại gọi cho Ô Minh Thành, sau khi hàn huyên thì nhờ y hỏi thăm chuyện Cố gia.
Ô Minh Thành rất ngạc nhiên: “Cố gia? Anh là nói…Tập đoàn Cố thị?”
Nghe nhắc tới tên vô số tập đoàn, Nhan Vũ cũng ừ bừa, “Đúng.”
“Người anh tìm là…”
Nhan Vũ cười khổ một tiếng, “Cố Cảnh Luật là thiếu gia Cố thị.”
Ô Minh Thành: “…”
Mất kha khá công sức, Nhan Vũ cuối cùng cũng có số điện thoại cùng địa chỉ Cố gia, sau đó…
“Alo, xin chào, đây là Cố gia.”
“Xin hỏi, có phải chỗ các vị đang tuyển butler (4) không?”
“…Xin lỗi, không có.”
“Vậy các vị không cân nhắc tuyển một người sao?”
“Tạm biệt, tiên sinh.”
Nhan Vũ thộn mặt treo điện thoại, không khỏi ở trong lòng rít gào: Các người tuyệt nhiên đừng nên ép ông nhá!
Nhan Vũ bế Thái Vấn lăn lộn trên sofa lên, hôn hôn cái tai xù lông của nó, “Tiểu Thái Vấn, chúng ta ngày mai cùng đi tìm đại Thái Vấn.”
Tiếp theo, anh lại cầm di động gọi tới dãy số vừa rồi, “Xin hỏi có phải các vị đang tuyển maid không?”
Ở lần thứ 9 Nhan Vũ làm bộ lơ đãng lướt qua một cửa hàng chuyên kinh doanh đồ trang điểm, cô gái tư vấn bán hàng rốt cuộc nhìn không nổi nữa, “Tiên sinh, anh có muốn vào không?”
Nhan Vũ cố lấy dũng khí, gật gật đầu.
Nhân viên tư vấn bán hàng cười đón Nhan Vũ đi vào, “Anh muốn làm gì.”
“dGVfghrb%NSgf…”
“Hơ? Thực xin lỗi tiên sinh, xin anh nói chậm một chút.”
Nhan Vũ cúi đầu, “Chỗ các cô, có sản phẩm có thể làm cho con trai,…nhìn giống giống con gái không?”
Nhân viên tư vấn lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, “Mời đi theo tôi.”
Nửa giờ sau.
“Oa, trang điểm thế này thật sự hợp với anh lắm. Rất đáng yêu nha…So với nhiều cô gái còn đáng yêu hơn nữa đó…”
Nhan Vũ nhìn chính mình trong gương, không tự chủ được sờ sờ hai má, “Có sao?” Mặt Nhan Vũ chỉ trang điểm nhẹ, cô gái kia chủ yếu nhấn vào mắt anh. Nhan Vũ vốn đã có một đôi mắt to đẹp, hiện tại chuốt mascara cho mi dài thêm, đuôi mắt thì vẽ hơi cong lên, vậy là lập tức hiện ra thập phần động lòng người.
“Tiên sinh, mặt anh nhỏ thật đấy, hâm mộ quá đi!”
Nhan Vũ miễn cưỡng cười cười, “Cám ơn cô.”
“Tiên sinh là muốn cosplay ư?”
Nhan Vũ lúng túng không thôi, thầm nghĩ, nam thần tôi vì cậu mà xem như vứt mịa nó hết tiết tháo rồi. “Cứ cho là vậy đi.”
“Oa!” Nhân viên tư vấn mặt đầy hưng phấn, “Là nhân vật nào?”
“A…Là maid.”
“A! Đáng yêu quá!” Nhân viên tư vấn vừa dặm phấn lót cho Nhan Vũ vừa đề nghị, “Tiên sinh, tôi thấy anh không cần mang tóc giả đâu. Hiện nay có rất nhiều cô gái tóc còn ngắn hơn anh, hơn nữa anh như vậy, chính là đẹp kiểu trung tính, sẽ có loại mỹ cảm nam nữ khó phân biệt.”
Nhan Vũ khóe miệng run rẩy, nam nữ khó phân biệt…Em gái, em có chắc là đang khen tôi thật không đấy?
Trang điểm xong, Nhan Vũ chạy về nhà thay trang phục con gái đã chuẩn bị trước —— áo khoác tím cùng quần short, boot cao cổ đế bằng, cuối cùng là một chiếc khăn len che kín cằm. Trong đó bra cùng miếng silicon độn ngực thêm vào khiến anh phải làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần. Chuẩn bị xong xuôi, Nhan Vũ vội vàng mang theo lý lịch sơ lược đã chuẩn bị tốt —— biệt thự Cố gia, đi thôi!
Tới nơi, Nhan Vũ gặp một cô gái cũng đến dự tuyển, cô gái ấn vang chuông cửa, nói mục đích mình đến đây, cổng liền mở ra. Nhan Vũ không nói tiếng nào theo sau cô gái nọ, đi vào dinh thự Cố thị trong truyền thuyết.
Cô gái vì biệt thự xa hoa mà tán thưởng không thôi, Nhan Vũ đã ở trong nguyên tác thấy được tác giả miêu tả biệt thự Cố thị tuy rằng vẫn duy trì biểu tình “không có gì hot”, trong lòng lại rủa xả: Mẹ kiếp! Lôi di động ra tùy tiện chụp vài tấm, thêm vài chữ, chính là quảng cáo làng du lịch chứ còn gì nữa. Chứng tỏ năng lực thích ứng của nam thần cũng không tồi đâu, sống trong “lâu đài” mà ở nhà trọ bé xíu cũng vẫn có thể thản nhiên như vậy (?).
Nhan Vũ nhìn quanh bốn phía, phát hiện biệt thự tuy rằng rất khác biệt, nhưng cũng không lớn, không có nào là trang viên a, lâu đài a khoa trương như trong phim thần tượng. Biệt thự có tổng cộng ba tầng, trên sân thượng là bể bơi, Nhan Vũ nhớ rõ trong sách viết phòng Cố Cảnh Luật ở lầu hai.
Nhan Vũ cùng cô gái kia được đưa tới đại sảnh tầng 1, lúc này đã có mấy cô gái cũng đến dự tuyển khác. Phỏng vấn các cô là một người phụ nữ trên dưới 50 tuổi, bà vẻ mặt hiền hòa nói: “Tôi họ Vương, mọi người gọi dì Vương là được rồi. Tôi hầu hạ người nhà Cố gia đã hai mươi mấy năm, hiện tại đã già, có rất nhiều chuyện đều đã lực bất tòng tâm. Tôi hi vọng có thể tìm được một cô gái hợp tâm ý giúp tôi.” Dì Vương quét mắt nhìn một loạt các cô, cười nói: “Trong nhà này bình thường chỉ có tôi, tài xế, thợ làm vườn một tuần đến một lần, cùng với Cố thiếu gia. Cố tiên sinh cùng Cố phu nhân bình thường đều bề bộn nhiều việc, không trở về, trong nhà rất lạnh lẽo, hi vọng mọi người đến có thể làm cho này căn nhà này thêm chút sức sống. Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi!”
Tự giới thiệu một cách đơn giản xong, dì Vương bắt đầu khảo nghiệm năng lực của các cô. Kỹ năng làm việc nhà của Nhan Vũ căn bản không giỏi, sở trường chính là nấu mì, người cạnh tranh với anh nếu không làm bánh kem tinh tế, thì chính là cơm Tàu mỹ vị; quần áo anh cũng lôi thôi, không giống với đám con gái khéo tay phối hợp ra được những bộ trang phục đẹp mắt…Lúc Nhan Vũ không cẩn thận làm vỡ một cái cái cốc, anh cảm thấy mình vẫn là trở về làm một trạch nam đi, đến dự tuyển làm maid gì đó quả thực chính là tìm chết! Anh trở về phải viết một quyển sách, tên là 《 100 loại phương pháp tìm chết 》 mới được.
Dì Vương hết hồn, hét ầm lên: “Trời ơi là trời, cô có biết này cái cốc này bao nhiêu tiền không? Thế này thì phải làm sao bây giờ!”
Mấy cô gái còn lại đều mặc kệ không lên tiếng, dường như đang chờ xem trò hay của cô gái tóc ngắn cao gầy kia.
Nhan Vũ nhìn vô số mảnh nhỏ, nhất thời không biết làm sao, đứng sững nửa ngày, miễn cưỡng nói: “A, để tôi bồi thường là được rồi. ”
Dì Vương mặt đầy thông cảm, “Cô bé này, cái cốc này nhưng là rất đắt tiền, cô bồi thường nổi sao?”
Nhan Vũ vừa định trả lời, một thân ảnh thon dài xuất hiện ở cầu thang xoắn, “Dì, cháu ra ngoài đây.”
Dì Vương vội vàng nghênh đón, “Ấy thiếu gia, Cố phu nhân nói, cậu tạm thời không thể ra ngoài đâu!”
Cố Cảnh Luật mặc một bộ đồ thể thao màu đen, không kiên nhẫn đáp: “Cháu chỉ ra ngoài vận động thôi! Tịch thu di động, mạng cũng cắt, hiện tại đến sân bóng rổ chơi một chút cũng không được?”
“Vậy cậu về sớm một chút ăn cơm nhé.”
“Hừ.” Cố Cảnh Luật đi xuống cầu thang, nhìn một loạt con gái thanh xuân tịnh lệ, “Mấy người đó để làm gì?”
“Tôi muốn tuyển một người vào đây giúp làm việc nhà.”
“Ừm.” Cố Cảnh Luật tùy tiện liếc vài cái, nhìn qua cũng không thèm để ý, càng không nhận ra Nhan Vũ.
Nhan Vũ sốt ruột, vọt tới trước mặt Cố Cảnh Luật, kéo khăn xuống, nói: “Cố thiếu gia, ngại quá, làm vỡ cốc nhà cậu rồi!” Nhan Vũ vừa nói, vừa hướng Cố Cảnh Luật nháy mắt điên cuồng.
Giờ khắc này trong lòng Cố Cảnh Luật chỉ có duy nhất một suy nghĩ —— con bé này hẳn là có bệnh đi. Cố Cảnh Luật vừa định nói, trong túi Nhan Vũ đột nhiên thò ra một cái đầu lông xù.
Cố Cảnh Luật mạnh ngẩng đầu, cẩn thận nhìn nhìn “cô gái” trước mặt, biểu tình trên mặt có thể nói là tương đối phấn khích.
Dì Vương mơ hồ cảm thấy không khí có chút không đúng, thăm dò gọi một tiếng: “Thiếu gia?”
“Khụ khụ.” Cố Cảnh Luật hoàn hồn, thay bằng biểu tình nghiêm túc, “Nhưng đây là cái cốc tôi thích nhất, cô có biết không hả?”
“…Không biết.”
“Như vậy đi, cô theo tôi lên phòng, chúng ta từ từ nói chuyện bồi thường cụ thể.
Nhan Vũ gật đầu liên tọi.
Dì Vương hỏi: “Thiếu gia, cậu không ra ngoài chơi bóng sao?”
“Thời tiết xấu như vậy, mưa tới nơi rồi, bóng bánh gì nữa! Cô,” Cố Cảnh Luật chỉa chỉa Nhan Vũ, “Theo tôi đi lên.”
Sau khi hai người lên lầu rồi, dì Vương nhìn nhìn ngoài cửa sổ, chỉ thấy ánh nắng chan hòa, bầu trời quang đãng.
Chú thích
(1) Hầu gái, mình để nguyên tiếng anh cho đồng bộ với từ số (4) ↑
(2) Núi cùng thác nước giả, không biết tên chung là gì nên gọi vậy:-s ↑
(3) Còn gọi là Infinity Pool, loại bể bơi được thiết kế tạo hiệu ứng không có thành bể khiến ta có cảm giác hình ảnh hồ nước kéo dài tới vô cực ↑
(4) Theo Wikipedia, từ butler là sự hòa quyện phái sinh từ các từ bouteleur (người hầu), bouteillier (người mang chai), bouteille (chai) trong tiếng Pháp; các từ butticula, buttis trong tiếng Latin hay từ boteler trong tiếng Anh do ban đầu là người bảo quản và hầu rượu cho các ông chủ. Dần dà, butler trở thành người hầu nam cao cấp nhất trong tất cả người làm thuê của một gia đình. Hiểu đơn giản là chức vụ cao hơn người làm thông thường nhưng nếu dịch là quản gia thì lại không đúng với tình huống ở đây nên mình để nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.