Cùng Bản Sao Của Bạn Trai Dan Díu
Chương 20: Cả Cơ Thể Của Anh Đều Thuộc Về Em!
Xíu Mại Trứng Muối
15/08/2023
Tôi tan làm về nhà, vẫn chưa thoát ra khỏi đống câu hỏi của riêng mình. Cho tới khi nhìn thấy Quốc Ân mở cửa, tôi đã được anh đánh thức bằng nụ hôn ngay trán.
“Mừng em về nhà.”
Tôi có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập bình bịch như muốn nhào tới mà ôm chầm lấy anh. Trái tim này không còn nghe theo lời chỉ thị của tôi nữa rồi. Nó đã bị anh hớp hồn với nụ cười dịu dàng kia. Làm sao đây? Dường như chính tâm trí của tôi cũng muốn hoà với trái tim.
“Anh chuẩn bị sẵn nước ấm cho em rồi. Em vào tắm đi.”
Quốc Ân càng lúc càng chu đáo khiến tôi bị đắm chìm vào nó. Thời gian trước, có nhiều đồng nghiệp nói với tôi rằng có bạn trai không có chí cầu tiến, chỉ biết ngồi ở nhà chả khác nào làm mẹ của một đứa trẻ thích ăn bám. Tôi đã phản bác hết lần này đến lần khác nhưng thừa hiểu rõ trong thâm tâm cũng phần nào đồng thuận với họ vì tôi biết rõ tính tình Thế Trường ra sao.
Tôi ngâm mình trong bồn tắm, cẩn thận mát xa cơ thể có chút nhức mỏi. Rồi tự cảm thấy may mắn khi người ở cùng là Quốc Ân chứ không phải tên bạn trai cũ đáng ghét kia.
Tôi đã từng hỏi qua tiến sĩ mỗi lần cậu ta đến bảo trì cho anh. Cứ tưởng những lần tâm lý chăm sóc của anh là do hắn thiết lập nhưng không. Hắn chỉ dựng lên những thói quen xấu của hắn và vài chiêu qua mặt tôi chỉ vì nghĩ rằng tôi hết lòng với hắn dù hắn có ra sao. Thế thì hắn đã quá sai lầm. Tôi có thể kiên trì bao dung hắn bốn năm nhưng không đồng nghĩa tôi chấp nhận để hắn qua mặt.
Tôi chọn cho mình bộ váy xinh xắn có trong tủ đồ. Nhìn lại mình trong gương, tôi ngượng ngùng không thôi, chả hiểu vì sao lại chọn ra chiếc đẹp nhất mà tôi có. Tôi chưa từng mặc nó, vốn dĩ định để dành cho ngày lễ quan trọng. Ấy vậy mà tôi lại nghĩ tới nó đầu tiên khi quyết định dẫn anh ra ngoài chơi vào buổi tối.
“Cốc! Cốc!”
Tiếng gõ cửa lại vang lên khiến tôi giật bắn người. Trong phút chốc, tôi vươn tay lên vuốt tóc, chỉnh chu bản thân của mình trước gương rồi mở cửa với trạng thái hồi hộp. Anh đứng trước mặt tôi, ánh mắt hơi ngây dại rồi lại như có vầng quang sáng lấp lánh khiến tôi càng ngại ngùng hơn.
Tôi vén tóc ra sau, chưa kịp ngây dại thì đã bị ngoại hình của anh làm mất cả hứng. Anh vẫn mặc y nguyên bộ đồ cũ xì cùng chiếc tạp dề như sắp chuẩn bị làm bữa tối cho tôi.
“Anh định mặc cái này để đi với tôi sao?” Tôi nói với giọng không có mấy thiện cảm.
Thấy anh gật đầu, tôi không muốn thốt lên một câu cảm thán nào thêm. Đổi lại, tôi kéo anh vào trong phòng, bắt đầu mở tủ đồ vẫn còn chứa vài bộ quần áo của Thế Trường. Ngay khi tôi thấy chúng, tim tôi như bị dây thừng kéo xuống, đây toàn là những bộ đồ tôi dành dụm tiền để mua cho hắn. Để ý mới hiểu, hắn đã dọn đi rất nhiều thứ, chỉ chừa lại những vật tôi chọn cho hắn chỉ vì chúng không đáng tiền với những gì hắn mơ mộng cao sang.
Trong lúc rơi vào trầm tư, tôi không để ý có một cặp mắt nhìn tôi chằm chằm ở phía sau với vẻ u buồn.
Tôi chọn ra một bộ quần áo thoải mái, trông thuận mắt hơn nhiều rồi đưa cho Quốc Ân: “Nếu anh không ngại thì mặc cái này nhé.”
“Anh thật sự mặc nó được à?” Anh hỏi lại, tay vẫn buông thõng xuống đất mà không có ý định nhận lấy.
“Được chứ!” Tôi thể hiện vẻ mặt hiển nhiên, có gì mà không được nhỉ. Tôi đặt đồ vào lòng ngực của anh, nói ra một câu trêu đùa: “Hay anh muốn tôi mặc giúp anh? Hahaha…”
Giây sau, tôi nín cười ngay lập tức chỉ vì Quốc Ân thật sự đã cởi tạp dề ném qua một bên, sau đó là tới chiếc áo thun cũ kĩ. Cơ thể cường tráng, săn chắc cùng hàng múi bụng đập vào mắt tôi khiến cả người tôi nóng bừng bừng. Tôi nhớ lại giấc mộng xuyên mà không ngừng nuốt nước miếng. Màn dụ dỗ này thật quá không công bằng.
Anh áp sát lại tôi, một bước tiến của anh bằng với một bước lùi về sau của tôi. Cho tới khi chân tôi vướng vào ngạch cửa tủ quần áo khiến tôi rơi vào khoảng không phía sau. Cứ tưởng bản thân sẽ đập đầu vào lưng tủ nhưng bàn tay của anh kịp thời chụp lấy tôi. Một tay anh choàng quanh eo nhỏ tôi, một tay chống mạnh lên phía mảng gỗ trước.
Trong bóng tối cùng sự loà xoà của quần áo, tôi không nhìn rõ được biểu cảm hiện tại của anh. Liệu nó có gì đổi mới hay không? Nhưng hiện tại thứ tôi đang quan tâm đến chính là cơ ngực đồ sộ này. Bóp vào khá đàn hồi, khá… sướng tay!
Ngay khi tôi chỉ vừa bóp được ba cái, giọng nói có chút vui vẻ vang lên ngay phía trên đầu: “Em thích chúng lắm sao?”
Tôi giật bắn mình, lập tức rút lại bàn tay hư hỏng của mình rồi vờ như bản thân chỉ vừa mới lỡ tay mà tìm điểm tựa mà thôi. Nhưng biểu cảm giả tạo của tôi làm sao qua được mắt quét của anh cơ chứ. Anh cúi sát xuống, khẽ cạ mũi anh lên mũi tôi.
“Không sao, cả cơ thể của anh đều thuộc về em. Em có quyền sử dụng ra sao cũng được.”
Điều này thật phạm quy! Tôi đang bị dụ dỗ, nhưng sau đó tôi vẫn đưa tay lên mà bóp thêm một cái cho thoả cơn thèm thuồng.
“Mừng em về nhà.”
Tôi có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập bình bịch như muốn nhào tới mà ôm chầm lấy anh. Trái tim này không còn nghe theo lời chỉ thị của tôi nữa rồi. Nó đã bị anh hớp hồn với nụ cười dịu dàng kia. Làm sao đây? Dường như chính tâm trí của tôi cũng muốn hoà với trái tim.
“Anh chuẩn bị sẵn nước ấm cho em rồi. Em vào tắm đi.”
Quốc Ân càng lúc càng chu đáo khiến tôi bị đắm chìm vào nó. Thời gian trước, có nhiều đồng nghiệp nói với tôi rằng có bạn trai không có chí cầu tiến, chỉ biết ngồi ở nhà chả khác nào làm mẹ của một đứa trẻ thích ăn bám. Tôi đã phản bác hết lần này đến lần khác nhưng thừa hiểu rõ trong thâm tâm cũng phần nào đồng thuận với họ vì tôi biết rõ tính tình Thế Trường ra sao.
Tôi ngâm mình trong bồn tắm, cẩn thận mát xa cơ thể có chút nhức mỏi. Rồi tự cảm thấy may mắn khi người ở cùng là Quốc Ân chứ không phải tên bạn trai cũ đáng ghét kia.
Tôi đã từng hỏi qua tiến sĩ mỗi lần cậu ta đến bảo trì cho anh. Cứ tưởng những lần tâm lý chăm sóc của anh là do hắn thiết lập nhưng không. Hắn chỉ dựng lên những thói quen xấu của hắn và vài chiêu qua mặt tôi chỉ vì nghĩ rằng tôi hết lòng với hắn dù hắn có ra sao. Thế thì hắn đã quá sai lầm. Tôi có thể kiên trì bao dung hắn bốn năm nhưng không đồng nghĩa tôi chấp nhận để hắn qua mặt.
Tôi chọn cho mình bộ váy xinh xắn có trong tủ đồ. Nhìn lại mình trong gương, tôi ngượng ngùng không thôi, chả hiểu vì sao lại chọn ra chiếc đẹp nhất mà tôi có. Tôi chưa từng mặc nó, vốn dĩ định để dành cho ngày lễ quan trọng. Ấy vậy mà tôi lại nghĩ tới nó đầu tiên khi quyết định dẫn anh ra ngoài chơi vào buổi tối.
“Cốc! Cốc!”
Tiếng gõ cửa lại vang lên khiến tôi giật bắn người. Trong phút chốc, tôi vươn tay lên vuốt tóc, chỉnh chu bản thân của mình trước gương rồi mở cửa với trạng thái hồi hộp. Anh đứng trước mặt tôi, ánh mắt hơi ngây dại rồi lại như có vầng quang sáng lấp lánh khiến tôi càng ngại ngùng hơn.
Tôi vén tóc ra sau, chưa kịp ngây dại thì đã bị ngoại hình của anh làm mất cả hứng. Anh vẫn mặc y nguyên bộ đồ cũ xì cùng chiếc tạp dề như sắp chuẩn bị làm bữa tối cho tôi.
“Anh định mặc cái này để đi với tôi sao?” Tôi nói với giọng không có mấy thiện cảm.
Thấy anh gật đầu, tôi không muốn thốt lên một câu cảm thán nào thêm. Đổi lại, tôi kéo anh vào trong phòng, bắt đầu mở tủ đồ vẫn còn chứa vài bộ quần áo của Thế Trường. Ngay khi tôi thấy chúng, tim tôi như bị dây thừng kéo xuống, đây toàn là những bộ đồ tôi dành dụm tiền để mua cho hắn. Để ý mới hiểu, hắn đã dọn đi rất nhiều thứ, chỉ chừa lại những vật tôi chọn cho hắn chỉ vì chúng không đáng tiền với những gì hắn mơ mộng cao sang.
Trong lúc rơi vào trầm tư, tôi không để ý có một cặp mắt nhìn tôi chằm chằm ở phía sau với vẻ u buồn.
Tôi chọn ra một bộ quần áo thoải mái, trông thuận mắt hơn nhiều rồi đưa cho Quốc Ân: “Nếu anh không ngại thì mặc cái này nhé.”
“Anh thật sự mặc nó được à?” Anh hỏi lại, tay vẫn buông thõng xuống đất mà không có ý định nhận lấy.
“Được chứ!” Tôi thể hiện vẻ mặt hiển nhiên, có gì mà không được nhỉ. Tôi đặt đồ vào lòng ngực của anh, nói ra một câu trêu đùa: “Hay anh muốn tôi mặc giúp anh? Hahaha…”
Giây sau, tôi nín cười ngay lập tức chỉ vì Quốc Ân thật sự đã cởi tạp dề ném qua một bên, sau đó là tới chiếc áo thun cũ kĩ. Cơ thể cường tráng, săn chắc cùng hàng múi bụng đập vào mắt tôi khiến cả người tôi nóng bừng bừng. Tôi nhớ lại giấc mộng xuyên mà không ngừng nuốt nước miếng. Màn dụ dỗ này thật quá không công bằng.
Anh áp sát lại tôi, một bước tiến của anh bằng với một bước lùi về sau của tôi. Cho tới khi chân tôi vướng vào ngạch cửa tủ quần áo khiến tôi rơi vào khoảng không phía sau. Cứ tưởng bản thân sẽ đập đầu vào lưng tủ nhưng bàn tay của anh kịp thời chụp lấy tôi. Một tay anh choàng quanh eo nhỏ tôi, một tay chống mạnh lên phía mảng gỗ trước.
Trong bóng tối cùng sự loà xoà của quần áo, tôi không nhìn rõ được biểu cảm hiện tại của anh. Liệu nó có gì đổi mới hay không? Nhưng hiện tại thứ tôi đang quan tâm đến chính là cơ ngực đồ sộ này. Bóp vào khá đàn hồi, khá… sướng tay!
Ngay khi tôi chỉ vừa bóp được ba cái, giọng nói có chút vui vẻ vang lên ngay phía trên đầu: “Em thích chúng lắm sao?”
Tôi giật bắn mình, lập tức rút lại bàn tay hư hỏng của mình rồi vờ như bản thân chỉ vừa mới lỡ tay mà tìm điểm tựa mà thôi. Nhưng biểu cảm giả tạo của tôi làm sao qua được mắt quét của anh cơ chứ. Anh cúi sát xuống, khẽ cạ mũi anh lên mũi tôi.
“Không sao, cả cơ thể của anh đều thuộc về em. Em có quyền sử dụng ra sao cũng được.”
Điều này thật phạm quy! Tôi đang bị dụ dỗ, nhưng sau đó tôi vẫn đưa tay lên mà bóp thêm một cái cho thoả cơn thèm thuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.