Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân
Chương 55: Anh đừng tức giận
Cố Liễu Chi
19/12/2021
Giọng nói hồn hậu hữu lực từ đầu bên kia truyền ra, Lương Dĩ Toàn ngồi ở trong lòng Biên Tự, tai ở rất gần, nghe thấy rõ ràng câu mà ông cụ nói.
Biên Tự nhìn vẻ mặt Lương Dĩ Toàn xoắn xuýt, cánh tay giữ cả người cô vỗ nhè nhẹ lên sống lưng cô, bình tĩnh hỏi lại đầu bên kia: “Ông nghe được lời này ở đâu?”
“Nghe được?” Biên Hồng Thuật hừ lạnh một tiếng, “Là ta tận mắt thấy!”
Biên Tự kéo dài chữ “a” một tiếng: “Không phải từ trước đến nay ông không vừa mắt mấy chuyện làng giải trí sao, sao bây giờ lại hạ mình lên mạng rồi.”
Biên Hồng Thuật như bị nghẹn họng, một lát sau lại mở miệng khôi phục vẻ uy nghiêm: “Ta không lên mạng xem, có thể biết được cháu trai ta muốn kết hôn rồi hả?”
“Không thể nào, lần trước ông mới lên mạng một lần, lạ nước lạ cái, đừng để mấy kẻ lừa gạt nói lung tung lừa.”
“Kẻ lừa gạt? Ta thấy tiểu tử cháu mới là kẻ lừa gạt lớn nhất! Tìm đối tượng lại để cho mọi người đều biết, nếu cháu không cưới hỏi con bé đàng hoàng, sau này con bé tìm đối tượng khác kiểu gì?”
“Em ấy còn định tìm người khác?” Biên Tự nhàn nhạt quét mắt nhìn Lương Dĩ Toàn.
Lương Dĩ Toàn nhéo cánh tay anh, cứng rắn không nhéo được miếng thịt nào, còn bị anh quấn chặt vào trong ngực.
Biên Hồng Thuật ở đầu bên kia không biết đôi vợ chồng son bên này đang tình tứ, vẫn tiếp tục quát lớn: “Vậy cháu còn không mau đem nhân vật chính đến đây?”
“Qua năm nay em ấy mới 22, gấp cái gì?”
“Biết con gái nhà người ta tuổi còn nhỏ vẫn chọn chỗ đầy người biết như vậy để chọn đối tượng.”
Biên Tự quấn lấy mấy sợi tóc của Lương Dĩ Toàn, thở dài: “Vậy ông không biết rồi, nếu không nhiều người biết như thế, cháu cũng không gặp được người này.”
Lương Dĩ Toàn ngẩng đầu nhìn Biên Tự một cái, nghĩ thầm lời này cũng không nói sai.
Nhưng Biên Hồng Thuật đương nhiên nghe không hiểu cũng không tính toán gì: “Miệng đầy mê sảng! Ta mặc kệ cháu bao giờ thì kết hôn, bây giờ cháu tất phải cho con bé với người trong nhà một tin tức chính xác, mau chóng dẫn người trở về gặp ta, đừng nói Biên gia chúng ta quá dọa người, nếu việc này làm không tốt, tết năm nay cháu cũng đừng trở lại!”
Giọng của ông cụ càng nói càng lớn, Biên Tự dơ điện thoại ra, từ từ nhắm hai mắt giữ giữ mang tai, sau đó lại đem di động về bên tai: “Đưa ra công đạo cho người ta như thế nào trong lòng cháu đã có tính toán, nhưng có đưa người về Thành Bắc hay không, cháu không đảm bảo được.”
“Cháu cũng có thể bị khó xử hả?”
Biên Tự cúi mắt nhìn Lương Dĩ Toàn ru rú trong lòng anh: “Ai nói không phải? Cháu trai của ông bây giờ đã không phải người có năng lực nhất trong nhà rồi.”
***
Khuyên nhủ trấn an ông cụ mãi, đợi Biên Tự tắt điện thoại, Lương Dĩ Toàn từ trong ngực anh đứng lên: “Ông nội anh không thường xuyên lên mạng, sao tìm được phòng phát trực tiếp của chúng ta?”
Biên Tự nghĩ nghĩ, màn hình điện thoại di động hiện lên danh sách tin nhắn.
Lương Dĩ Toàn liếc nhìn màn hình điện thoại của anh, thấy được mấy tràng dấu cộng tin nhắn mới, một loạt chi chít đều là chưa đọc, thời gian có thể tính từ tận năm ngoái…
Thảo nào lúc trước hồi mới quen, cô thử hỏi Biên Tự xem gọi weixin có tiện hơn không, Biên Tự nói có thể gọi điện thoại luôn, thế nên cho tới tận hôm nay hai người mới bởi vì dạo diễn kéo vào một nhóm chat mới kết bạn với nhau.
Cô nhìn một đống tin nhắn chưa đọc kia, đúng là không thêm bạn cũng được.
Lương Dĩ Toàn nhìn ngón tay Biên Tự trượt trên màn hình, lướt lướt một hồi lâu trong danh sách tin nhắn, hỏi anh: “Anh tìm cái gì?”
“Weixin của anh trai.”
“Anh tìm theo tên không được sao?”
“Tìm thế nào?”
“…” Lương Dĩ Toàn tự nhận không phải đi theo kịp thời đại mấy, thật sự có mấy chuyện lưu hành cũng không hiểu lắm, ở trong đám bạn cùng lứa cũng coi như là “cổ hủ” rồi, ở trước mặt Biên Tự mới biết được, hóa ra cô đã là người theo thời đại rồi.
Hơn một tháng qua, có thể là Biên Tự được Lục Nguyên hướng dẫn sử dụng app xem chương trình thế nào, xem hot search, xem cư dân mạng nói như nào với mấy từ lưu hành trên mạng, coi như là năng lực cực kì mạnh rồi.
Lương Dĩ Toàn vừa định dạy anh, Biên Tự đã trực tiếp đem di động cho cô.
“Anh đặt ghi chú cho anh trai anh là cái gì?”
“Không ghi chú, tên tài khoản chắc là tên đầy đủ, Biên Thần.”
Lương Dĩ Toàn tìm xong trả điện thoại lại cho anh.
Biên Tự mở khung chat của Biên Thần ra, mở tin nhắn thoại chưa nghe ra, bắt đầu nghe từng tin thoại một, của từ một tháng trước…
“Nghe nói chú muốn tham gia một chương trình giải trí, ông nội với cha đều không thích mấy thứ đó, không cần làm chuyện vứt mặt mũi đi.”
“Bên tổ tiết mục liên lạc cho anh, nhân mạch người trong nhà đưa cho là để cho chú dùng như vậy? Phía ông nội với cha anh đã khuyên giải giúp chú rồi, chú có tham gia thì cứ làm hẳn hoi vào, đừng lạm dụng quan hệ mà làm loạn.”
“Anh thấy tin tức rồi, chú có thể giải thích chuyện tin đồn, nhưng công khai không nể mặt Bối Oánh như vậy cũng là đánh vào mặt của ông nội, làm loạn như thế làm hai nhà khó nhìn mặt nhau, ông nội rất tức giận, gọi điện qua dỗ ông đi.”
“Trong nhà không hề không ủng hộ chú yêu đương, nhưng yêu đương ở trước mặt toàn dân không là chuyện vinh quang gì, chú phải chú ý đúng mực. Cơn giận của ông nội còn chưa tan, đừng suốt ngày làm mấy tin tình cảm như vậy nổi lên nữa.”
“Anh thấy chú theo đuổi cô gái kia đến hồn cũng không còn rồi, nếu thích như vậy thì dụng tâm một chút, thay đổi tính tình của mình, làm loạn như vậy vẫn không theo đuổi người ta cũng là vứt mặt mũi của người trong nhà rồi.”
“Nghe nói Bối Oánh tới chỗ làm việc của cô gái kia làm loạn hả, cần trong nhà ra mặt nói giúp thì nói với anh.”
“Anh cho ông nội xem sân khấu chú với cô gái kia hợp tác, trước mặt anh ông nội hừ lạnh một tiếng, nhưng mà lúc sau lại lén xem video kia. Anh thấy thái độ của ông nội dịu đi một chút, chỉ là có xụ mặt vẫn không chủ động hỏi tình hình của chú với cô gái kia, chú có rảnh thì nói với ông chút. Ba cũng cực kì quan tâm.”
“Tiết mục đã tới tập cuối sao vẫn không có kết quả, có kết quả thì nhớ nói, đừng để trong nhà sốt ruột.”
“Nghe đạo diễn báo tin tốt của chú với Tiểu Lương, còn có chuyện hai đứa phát trực tiếp. Ông nội đang hỏi anh xem trực tiếp thế nào, anh không cản được bảo thư ký đi giúp ông rồi, chú thể hiện tốt chút.”
Tin nhắn đã đến cuối cùng, trong khung chat bỗng nhiên hiện lên một tin thoại mới nhất: “Ý tứ của ông nội trong khu bình luận phòng trực tiếp, là không muốn người khác cảm thấy nhà chúng ta không có cấp bậc lễ nghĩa, đã tới lúc mấu chốt còn không cho Tiểu Lương một lời công đạo, không muốn trở thành trò đùa ở trên mạng. Ông nội không hiểu chuyện trên mạng, trong lòng cực kì ấm ức, chú với Tiểu Lương lúc nào rảnh thì về thăm ông, để ông vui vẻ cao hứng. Không cần làm như chính thức gặp cha mẹ, cứ đến tâm sự với ông chuyện nghệ thuật đi. Anh với ba mẹ có thể không ra mặt, nếu không sợ Tiểu Lương cảm thấy nhà chúng ta quá nóng vội cũng không thích hợp. Tóm lại ý trong lòng của anh là, tốt với Tiểu Lương vào, nếu có một ngày Tiểu Lương không vừa ý, cả nhà thấy chắc chú sẽ sống cô độc cả quãng đời còn lại thôi.”
Lương Dĩ Toàn, Biên Tự: “…”
***
Lương Dĩ Toàn ngồi yên ở một bên, tiêu hóa một đống tin nhắn tràn ngập tính lịch sử, với quá trình cô từ “Cô gái kia” biến thành “Tiểu Lương”.
Biên Tự nhẹ nhàng “chậc” một tiếng, nghĩ đó không phải là “chân thực” trong miệng cư dân mạng sao.
Sao đàn ông Biên gia bọn họ đều không thoát được hai chữ này.
“Nhiều tin nhắn như vậy anh một tin cũng không trả lời, anh trai anh không nói gì thì thôi, lại vẫn tiếp tục kiên nhẫn gửi từng cái một.” Lương Dĩ Toàn khôi phục tinh thần mà cảm khái.
“Này đã là gì?” Biên Tự nhíu mày, “Người trong nhà em cũng không biết anh?”
“Nhưng anh biết tình huống trong nhà em, em lại không hề biết gì về chuyện trong nhà của anh.”
“Đêm nay nói cho em nghe.”
Lương Dĩ Toàn chờ mong liền gật gật đầu: “Được.”
***
Lương Dĩ Toàn không nghĩ tới có một ngày, cô với Biên Tự sẽ nằm ở trên giường đắp chăn bông kể chuyện trong nhà.
Từ lời kể lại của Biên Tự, cô đã biết, ông nội Biên là gắn cả đời với âm nhạc, là một lão nghệ thuật gia, mà bà nội Biên đã qua đời xuất thân từ đại gia tộc kinh doanh, nhà làm một nhà tư bản rất mạnh.
Sau khi ông nội Biên với bà nội Biên lấy nhau chỉ sinh ra một người con trai, cũng là cha của Biên Tự. Ông nội Biên hi vọng cha Biên đi theo nghề của ông, nhưng cha Biên lại có thiên phú về kinh doanh, không có máu nghệ thuật, sau khi lớn lên liền đi theo bà nội Biên làm ăn, về sau còn cưới một người làm kinh doanh là mẹ Biên.
Sau mấy lần hợp lại, Biên gia càng ngày càng làm ăn lớn, nhưng âm nhạc của ông nội Biên lại không có người truyền thừa.
Sau khi sinh cháu trai trưởng Biên Thần xong, ông nội Biên rất trông ngóng cháu trai có thể di truyền tế bào âm nhạc của mình, chỉ là rất đáng tiếc, có thể là gen của bà nội Biên quá mạnh, từ nhỏ Biên Thần liền không thích động vào nhạc cụ, ngược lại rất có hứng thú với con số, lúc chọn đồ đoán tương lai đều là chọn máy tính.
Ông nội Biên cực kì thất vọng. Mãi đến mấy năm sau, mẹ Biên mang thai Biên Tự, trong lúc mang thai chỉ cần vừa nghe nhạc cổ điển đứa bé trong bụng liền rất vui vẻ.
Ông nội Biên rất kích động, khi Biên Tự sinh ra, liền lấy chữ “Tự” đặt tên cho anh.
Bởi vì ông nội Biên là Biên Hồng Thuật, gọi là tự thuật tự thuật, chữ “Tự” ở trước “Thuật”, cái này thể hiện ông nội Biên mong đợi Biên Tự sẽ “trò giỏi hơn thầy”.
Về sau Biên Tự quả thật thể hiện có thiên phú về âm nhạc, ông nội Biên cũng rất thiên vị cho đứa cháu này.
Chỉ là năm Biên Tự hai mươi tuổi đã khiến ông nội Biên chịu đả kích không nhỏ, bởi vì Biên Tự đã đem âm nhạc trang nghiêm ra thành buôn bán âm nhạc.
Bốn năm sau, hai ông cháu luôn không ngừng xung đột.
Tuy ngoài miệng Biên Tự không nói, nhưng anh vẫn rất kính trọng ông nội.
Lúc trước anh nghĩ tới cách đến rạp hát tìm linh cảm, xem Lương Dĩ Toàn nhảy hơn nửa tháng, sáng tác ra một bản múa ba lê, chính là vì ông nội không hy vọng anh mất gốc, liền đốc thúc anh “giao bài tập”.
Mà mặc dù ngoài miệng ông nội Biên nói chán ghét cái này, ghét bỏ cái kia, nhưng vẫn rất yêu thương cháu trai.
Bởi vì lo lắng Biên Tự ở đảo một mình trầm mê sáng tác, sống chỗ không có hơi người, cứ thế mà sống hết quãng đời còn lại, thậm chí điên cuồng làm nhạc như thế sắp mắc bệnh tâm lý rồi, ông nội phát sầu nghĩ đủ cách, ví như đem Peach tới làm bạn với Biên Tự.
Lương Dĩ Toàn mới nhận ra, cho dù là trước đây bảo Biên Tự sáng tác bản múa ba lê kia, hay là sau đó Biên Tự cải thiện quan hệ với cô cũng không thể bỏ qua công lao của Peach, ngọn nguồn cuối cùng đều là ông nội Biên.
Nếu không có ông nội Biên, cũng sẽ không có cô với Biên Tự ở lúc này.
Lương Dĩ Toàn nghe Biên Tự nói đến lúc đó: “Em thấy ông nội anh thật đáng yêu, nếu không nghe lời anh trai anh nói, hôm nào em theo anh về… gặp ông nội anh?”
“Không vội,” Biên Tự ôm người lại, “Ngày mai đi thăm bà ngoại em trước.”
Lương Dĩ Toàn theo bản năng bị kìm hãm: “Anh sẽ không theo em đi gặp bà ngoại để…”
“Khẩn trương vớ vẩn cái gì?” Biên Tự dò xét cô, “Trưởng bối vừa động em đã không tìm ra đông tây nam bắc rồi hả? Lương Dĩ Toàn, tôi còn chưa muốn kết hôn sớm.”
“…”
***
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Lương Dĩ Toàn với Biên Tự dậy sớm xuất phát tới Nam Giao.
Có lời tối qua của Biên Tự, Lương Dĩ Toàn bỏ khẩn trương trong lòng xuống, trên đường thanh thản bớt đi, ngồi ở ghế bên tay lái cầm di động lướt lướt weibo, phát hiện có một hot search của cô với Biên Tự về chuyện phát trực tiếp kia #Tái Tự Lương Duyên trực tiếp tung đường như mong muốn của fan CP#.
Ngoại trừ fan CP của Tái Tự Lương Duyên, đến người qua đường cũng đang kêu than ở trong bình luận là CP mình cắn bao giờ thì có thể ngọt đến như vậy.
Mà Trình Lạc với Đoạn Dã lại có một hot search đối nghịch lại, tên là #cẩu lương của CP Dã Lạc muốn đập máy#.
Có lẽ là buổi trực tiếp hôm qua thể hiện quá kém, một giây trước vừa cắn cẩu lương, một giây sau cẩu lương đã bị dập nát rồi.
Lương Dĩ Toàn sợ Biên Tự lái xe mệt mỏi, cả đường đi đều nói chuyện của Trình Lạc với Đoạn Dã cho anh nghe. Lúc gần tới Nam Giao, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của bà ngoại.
“Tiểu Toàn, cháu với Tiểu Tự xuất phát chưa?” Tào Quế Trân ở trong điện thoại nhẹ giọng hỏi.
“Bọn cháu sắp tới rồi, bà ngoại.”
“Nhưng như vậy không ổn…”
“Làm sao vậy bà ngoại?” Lương Dĩ Toàn sửng sốt.
“Mẹ cháu không nói trước một tiếng, sáng sớm đã phong trần mệt mỏi đến chỗ của bà, bây giờ đang rửa mặt trên lầu, cháu với Tiểu Tự đừng tới…”
Thấy sắc mặt Lương Dĩ Toàn thay đổi, Biên Tự liếc nhìn cô một cái, hỏi làm sao vậy.
Mắt thấy xe đã chạy vào đường vào nhà bà ngoại, Lương Dĩ Toàn cứng ngắc trừng mắt nhìn: “Hay là anh lái vào bên cạnh dừng một lát.”
Biên Tự lái xe tới ven đường.
Lương Dĩ Toàn nói hai câu với bà ngoại, vội vàng cúp điện thoại, nói lại với Biên Tự: “Mẹ em đột nhiên đến đây, hay là hôm nay chúng ta về trước đi…”
Chân mày Biên Tự giương lên: “Sao vậy, anh cực kì không ra người?”
“Không phải,” Lương Dĩ Toàn cúi mắt xuống, “Em chỉ sợ hai người nháo không thoải mái, nếu anh đàn áp hơn mẹ em, mẹ em tầm tuổi này nổi giận cũng không tốt, nhưng nếu mẹ em quá phận với anh, em cũng không muốn thấy anh chịu ấm ức…”
Biên Tự tiếp tục lái xe không nói chuyện.
Lương Dĩ Toàn mấp máy môi, đưa tay kéo kéo ống tay áo của anh: “Anh đừng tức giận…”
Biên Tự nhìn vẻ mặt Lương Dĩ Toàn xoắn xuýt, cánh tay giữ cả người cô vỗ nhè nhẹ lên sống lưng cô, bình tĩnh hỏi lại đầu bên kia: “Ông nghe được lời này ở đâu?”
“Nghe được?” Biên Hồng Thuật hừ lạnh một tiếng, “Là ta tận mắt thấy!”
Biên Tự kéo dài chữ “a” một tiếng: “Không phải từ trước đến nay ông không vừa mắt mấy chuyện làng giải trí sao, sao bây giờ lại hạ mình lên mạng rồi.”
Biên Hồng Thuật như bị nghẹn họng, một lát sau lại mở miệng khôi phục vẻ uy nghiêm: “Ta không lên mạng xem, có thể biết được cháu trai ta muốn kết hôn rồi hả?”
“Không thể nào, lần trước ông mới lên mạng một lần, lạ nước lạ cái, đừng để mấy kẻ lừa gạt nói lung tung lừa.”
“Kẻ lừa gạt? Ta thấy tiểu tử cháu mới là kẻ lừa gạt lớn nhất! Tìm đối tượng lại để cho mọi người đều biết, nếu cháu không cưới hỏi con bé đàng hoàng, sau này con bé tìm đối tượng khác kiểu gì?”
“Em ấy còn định tìm người khác?” Biên Tự nhàn nhạt quét mắt nhìn Lương Dĩ Toàn.
Lương Dĩ Toàn nhéo cánh tay anh, cứng rắn không nhéo được miếng thịt nào, còn bị anh quấn chặt vào trong ngực.
Biên Hồng Thuật ở đầu bên kia không biết đôi vợ chồng son bên này đang tình tứ, vẫn tiếp tục quát lớn: “Vậy cháu còn không mau đem nhân vật chính đến đây?”
“Qua năm nay em ấy mới 22, gấp cái gì?”
“Biết con gái nhà người ta tuổi còn nhỏ vẫn chọn chỗ đầy người biết như vậy để chọn đối tượng.”
Biên Tự quấn lấy mấy sợi tóc của Lương Dĩ Toàn, thở dài: “Vậy ông không biết rồi, nếu không nhiều người biết như thế, cháu cũng không gặp được người này.”
Lương Dĩ Toàn ngẩng đầu nhìn Biên Tự một cái, nghĩ thầm lời này cũng không nói sai.
Nhưng Biên Hồng Thuật đương nhiên nghe không hiểu cũng không tính toán gì: “Miệng đầy mê sảng! Ta mặc kệ cháu bao giờ thì kết hôn, bây giờ cháu tất phải cho con bé với người trong nhà một tin tức chính xác, mau chóng dẫn người trở về gặp ta, đừng nói Biên gia chúng ta quá dọa người, nếu việc này làm không tốt, tết năm nay cháu cũng đừng trở lại!”
Giọng của ông cụ càng nói càng lớn, Biên Tự dơ điện thoại ra, từ từ nhắm hai mắt giữ giữ mang tai, sau đó lại đem di động về bên tai: “Đưa ra công đạo cho người ta như thế nào trong lòng cháu đã có tính toán, nhưng có đưa người về Thành Bắc hay không, cháu không đảm bảo được.”
“Cháu cũng có thể bị khó xử hả?”
Biên Tự cúi mắt nhìn Lương Dĩ Toàn ru rú trong lòng anh: “Ai nói không phải? Cháu trai của ông bây giờ đã không phải người có năng lực nhất trong nhà rồi.”
***
Khuyên nhủ trấn an ông cụ mãi, đợi Biên Tự tắt điện thoại, Lương Dĩ Toàn từ trong ngực anh đứng lên: “Ông nội anh không thường xuyên lên mạng, sao tìm được phòng phát trực tiếp của chúng ta?”
Biên Tự nghĩ nghĩ, màn hình điện thoại di động hiện lên danh sách tin nhắn.
Lương Dĩ Toàn liếc nhìn màn hình điện thoại của anh, thấy được mấy tràng dấu cộng tin nhắn mới, một loạt chi chít đều là chưa đọc, thời gian có thể tính từ tận năm ngoái…
Thảo nào lúc trước hồi mới quen, cô thử hỏi Biên Tự xem gọi weixin có tiện hơn không, Biên Tự nói có thể gọi điện thoại luôn, thế nên cho tới tận hôm nay hai người mới bởi vì dạo diễn kéo vào một nhóm chat mới kết bạn với nhau.
Cô nhìn một đống tin nhắn chưa đọc kia, đúng là không thêm bạn cũng được.
Lương Dĩ Toàn nhìn ngón tay Biên Tự trượt trên màn hình, lướt lướt một hồi lâu trong danh sách tin nhắn, hỏi anh: “Anh tìm cái gì?”
“Weixin của anh trai.”
“Anh tìm theo tên không được sao?”
“Tìm thế nào?”
“…” Lương Dĩ Toàn tự nhận không phải đi theo kịp thời đại mấy, thật sự có mấy chuyện lưu hành cũng không hiểu lắm, ở trong đám bạn cùng lứa cũng coi như là “cổ hủ” rồi, ở trước mặt Biên Tự mới biết được, hóa ra cô đã là người theo thời đại rồi.
Hơn một tháng qua, có thể là Biên Tự được Lục Nguyên hướng dẫn sử dụng app xem chương trình thế nào, xem hot search, xem cư dân mạng nói như nào với mấy từ lưu hành trên mạng, coi như là năng lực cực kì mạnh rồi.
Lương Dĩ Toàn vừa định dạy anh, Biên Tự đã trực tiếp đem di động cho cô.
“Anh đặt ghi chú cho anh trai anh là cái gì?”
“Không ghi chú, tên tài khoản chắc là tên đầy đủ, Biên Thần.”
Lương Dĩ Toàn tìm xong trả điện thoại lại cho anh.
Biên Tự mở khung chat của Biên Thần ra, mở tin nhắn thoại chưa nghe ra, bắt đầu nghe từng tin thoại một, của từ một tháng trước…
“Nghe nói chú muốn tham gia một chương trình giải trí, ông nội với cha đều không thích mấy thứ đó, không cần làm chuyện vứt mặt mũi đi.”
“Bên tổ tiết mục liên lạc cho anh, nhân mạch người trong nhà đưa cho là để cho chú dùng như vậy? Phía ông nội với cha anh đã khuyên giải giúp chú rồi, chú có tham gia thì cứ làm hẳn hoi vào, đừng lạm dụng quan hệ mà làm loạn.”
“Anh thấy tin tức rồi, chú có thể giải thích chuyện tin đồn, nhưng công khai không nể mặt Bối Oánh như vậy cũng là đánh vào mặt của ông nội, làm loạn như thế làm hai nhà khó nhìn mặt nhau, ông nội rất tức giận, gọi điện qua dỗ ông đi.”
“Trong nhà không hề không ủng hộ chú yêu đương, nhưng yêu đương ở trước mặt toàn dân không là chuyện vinh quang gì, chú phải chú ý đúng mực. Cơn giận của ông nội còn chưa tan, đừng suốt ngày làm mấy tin tình cảm như vậy nổi lên nữa.”
“Anh thấy chú theo đuổi cô gái kia đến hồn cũng không còn rồi, nếu thích như vậy thì dụng tâm một chút, thay đổi tính tình của mình, làm loạn như vậy vẫn không theo đuổi người ta cũng là vứt mặt mũi của người trong nhà rồi.”
“Nghe nói Bối Oánh tới chỗ làm việc của cô gái kia làm loạn hả, cần trong nhà ra mặt nói giúp thì nói với anh.”
“Anh cho ông nội xem sân khấu chú với cô gái kia hợp tác, trước mặt anh ông nội hừ lạnh một tiếng, nhưng mà lúc sau lại lén xem video kia. Anh thấy thái độ của ông nội dịu đi một chút, chỉ là có xụ mặt vẫn không chủ động hỏi tình hình của chú với cô gái kia, chú có rảnh thì nói với ông chút. Ba cũng cực kì quan tâm.”
“Tiết mục đã tới tập cuối sao vẫn không có kết quả, có kết quả thì nhớ nói, đừng để trong nhà sốt ruột.”
“Nghe đạo diễn báo tin tốt của chú với Tiểu Lương, còn có chuyện hai đứa phát trực tiếp. Ông nội đang hỏi anh xem trực tiếp thế nào, anh không cản được bảo thư ký đi giúp ông rồi, chú thể hiện tốt chút.”
Tin nhắn đã đến cuối cùng, trong khung chat bỗng nhiên hiện lên một tin thoại mới nhất: “Ý tứ của ông nội trong khu bình luận phòng trực tiếp, là không muốn người khác cảm thấy nhà chúng ta không có cấp bậc lễ nghĩa, đã tới lúc mấu chốt còn không cho Tiểu Lương một lời công đạo, không muốn trở thành trò đùa ở trên mạng. Ông nội không hiểu chuyện trên mạng, trong lòng cực kì ấm ức, chú với Tiểu Lương lúc nào rảnh thì về thăm ông, để ông vui vẻ cao hứng. Không cần làm như chính thức gặp cha mẹ, cứ đến tâm sự với ông chuyện nghệ thuật đi. Anh với ba mẹ có thể không ra mặt, nếu không sợ Tiểu Lương cảm thấy nhà chúng ta quá nóng vội cũng không thích hợp. Tóm lại ý trong lòng của anh là, tốt với Tiểu Lương vào, nếu có một ngày Tiểu Lương không vừa ý, cả nhà thấy chắc chú sẽ sống cô độc cả quãng đời còn lại thôi.”
Lương Dĩ Toàn, Biên Tự: “…”
***
Lương Dĩ Toàn ngồi yên ở một bên, tiêu hóa một đống tin nhắn tràn ngập tính lịch sử, với quá trình cô từ “Cô gái kia” biến thành “Tiểu Lương”.
Biên Tự nhẹ nhàng “chậc” một tiếng, nghĩ đó không phải là “chân thực” trong miệng cư dân mạng sao.
Sao đàn ông Biên gia bọn họ đều không thoát được hai chữ này.
“Nhiều tin nhắn như vậy anh một tin cũng không trả lời, anh trai anh không nói gì thì thôi, lại vẫn tiếp tục kiên nhẫn gửi từng cái một.” Lương Dĩ Toàn khôi phục tinh thần mà cảm khái.
“Này đã là gì?” Biên Tự nhíu mày, “Người trong nhà em cũng không biết anh?”
“Nhưng anh biết tình huống trong nhà em, em lại không hề biết gì về chuyện trong nhà của anh.”
“Đêm nay nói cho em nghe.”
Lương Dĩ Toàn chờ mong liền gật gật đầu: “Được.”
***
Lương Dĩ Toàn không nghĩ tới có một ngày, cô với Biên Tự sẽ nằm ở trên giường đắp chăn bông kể chuyện trong nhà.
Từ lời kể lại của Biên Tự, cô đã biết, ông nội Biên là gắn cả đời với âm nhạc, là một lão nghệ thuật gia, mà bà nội Biên đã qua đời xuất thân từ đại gia tộc kinh doanh, nhà làm một nhà tư bản rất mạnh.
Sau khi ông nội Biên với bà nội Biên lấy nhau chỉ sinh ra một người con trai, cũng là cha của Biên Tự. Ông nội Biên hi vọng cha Biên đi theo nghề của ông, nhưng cha Biên lại có thiên phú về kinh doanh, không có máu nghệ thuật, sau khi lớn lên liền đi theo bà nội Biên làm ăn, về sau còn cưới một người làm kinh doanh là mẹ Biên.
Sau mấy lần hợp lại, Biên gia càng ngày càng làm ăn lớn, nhưng âm nhạc của ông nội Biên lại không có người truyền thừa.
Sau khi sinh cháu trai trưởng Biên Thần xong, ông nội Biên rất trông ngóng cháu trai có thể di truyền tế bào âm nhạc của mình, chỉ là rất đáng tiếc, có thể là gen của bà nội Biên quá mạnh, từ nhỏ Biên Thần liền không thích động vào nhạc cụ, ngược lại rất có hứng thú với con số, lúc chọn đồ đoán tương lai đều là chọn máy tính.
Ông nội Biên cực kì thất vọng. Mãi đến mấy năm sau, mẹ Biên mang thai Biên Tự, trong lúc mang thai chỉ cần vừa nghe nhạc cổ điển đứa bé trong bụng liền rất vui vẻ.
Ông nội Biên rất kích động, khi Biên Tự sinh ra, liền lấy chữ “Tự” đặt tên cho anh.
Bởi vì ông nội Biên là Biên Hồng Thuật, gọi là tự thuật tự thuật, chữ “Tự” ở trước “Thuật”, cái này thể hiện ông nội Biên mong đợi Biên Tự sẽ “trò giỏi hơn thầy”.
Về sau Biên Tự quả thật thể hiện có thiên phú về âm nhạc, ông nội Biên cũng rất thiên vị cho đứa cháu này.
Chỉ là năm Biên Tự hai mươi tuổi đã khiến ông nội Biên chịu đả kích không nhỏ, bởi vì Biên Tự đã đem âm nhạc trang nghiêm ra thành buôn bán âm nhạc.
Bốn năm sau, hai ông cháu luôn không ngừng xung đột.
Tuy ngoài miệng Biên Tự không nói, nhưng anh vẫn rất kính trọng ông nội.
Lúc trước anh nghĩ tới cách đến rạp hát tìm linh cảm, xem Lương Dĩ Toàn nhảy hơn nửa tháng, sáng tác ra một bản múa ba lê, chính là vì ông nội không hy vọng anh mất gốc, liền đốc thúc anh “giao bài tập”.
Mà mặc dù ngoài miệng ông nội Biên nói chán ghét cái này, ghét bỏ cái kia, nhưng vẫn rất yêu thương cháu trai.
Bởi vì lo lắng Biên Tự ở đảo một mình trầm mê sáng tác, sống chỗ không có hơi người, cứ thế mà sống hết quãng đời còn lại, thậm chí điên cuồng làm nhạc như thế sắp mắc bệnh tâm lý rồi, ông nội phát sầu nghĩ đủ cách, ví như đem Peach tới làm bạn với Biên Tự.
Lương Dĩ Toàn mới nhận ra, cho dù là trước đây bảo Biên Tự sáng tác bản múa ba lê kia, hay là sau đó Biên Tự cải thiện quan hệ với cô cũng không thể bỏ qua công lao của Peach, ngọn nguồn cuối cùng đều là ông nội Biên.
Nếu không có ông nội Biên, cũng sẽ không có cô với Biên Tự ở lúc này.
Lương Dĩ Toàn nghe Biên Tự nói đến lúc đó: “Em thấy ông nội anh thật đáng yêu, nếu không nghe lời anh trai anh nói, hôm nào em theo anh về… gặp ông nội anh?”
“Không vội,” Biên Tự ôm người lại, “Ngày mai đi thăm bà ngoại em trước.”
Lương Dĩ Toàn theo bản năng bị kìm hãm: “Anh sẽ không theo em đi gặp bà ngoại để…”
“Khẩn trương vớ vẩn cái gì?” Biên Tự dò xét cô, “Trưởng bối vừa động em đã không tìm ra đông tây nam bắc rồi hả? Lương Dĩ Toàn, tôi còn chưa muốn kết hôn sớm.”
“…”
***
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Lương Dĩ Toàn với Biên Tự dậy sớm xuất phát tới Nam Giao.
Có lời tối qua của Biên Tự, Lương Dĩ Toàn bỏ khẩn trương trong lòng xuống, trên đường thanh thản bớt đi, ngồi ở ghế bên tay lái cầm di động lướt lướt weibo, phát hiện có một hot search của cô với Biên Tự về chuyện phát trực tiếp kia #Tái Tự Lương Duyên trực tiếp tung đường như mong muốn của fan CP#.
Ngoại trừ fan CP của Tái Tự Lương Duyên, đến người qua đường cũng đang kêu than ở trong bình luận là CP mình cắn bao giờ thì có thể ngọt đến như vậy.
Mà Trình Lạc với Đoạn Dã lại có một hot search đối nghịch lại, tên là #cẩu lương của CP Dã Lạc muốn đập máy#.
Có lẽ là buổi trực tiếp hôm qua thể hiện quá kém, một giây trước vừa cắn cẩu lương, một giây sau cẩu lương đã bị dập nát rồi.
Lương Dĩ Toàn sợ Biên Tự lái xe mệt mỏi, cả đường đi đều nói chuyện của Trình Lạc với Đoạn Dã cho anh nghe. Lúc gần tới Nam Giao, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của bà ngoại.
“Tiểu Toàn, cháu với Tiểu Tự xuất phát chưa?” Tào Quế Trân ở trong điện thoại nhẹ giọng hỏi.
“Bọn cháu sắp tới rồi, bà ngoại.”
“Nhưng như vậy không ổn…”
“Làm sao vậy bà ngoại?” Lương Dĩ Toàn sửng sốt.
“Mẹ cháu không nói trước một tiếng, sáng sớm đã phong trần mệt mỏi đến chỗ của bà, bây giờ đang rửa mặt trên lầu, cháu với Tiểu Tự đừng tới…”
Thấy sắc mặt Lương Dĩ Toàn thay đổi, Biên Tự liếc nhìn cô một cái, hỏi làm sao vậy.
Mắt thấy xe đã chạy vào đường vào nhà bà ngoại, Lương Dĩ Toàn cứng ngắc trừng mắt nhìn: “Hay là anh lái vào bên cạnh dừng một lát.”
Biên Tự lái xe tới ven đường.
Lương Dĩ Toàn nói hai câu với bà ngoại, vội vàng cúp điện thoại, nói lại với Biên Tự: “Mẹ em đột nhiên đến đây, hay là hôm nay chúng ta về trước đi…”
Chân mày Biên Tự giương lên: “Sao vậy, anh cực kì không ra người?”
“Không phải,” Lương Dĩ Toàn cúi mắt xuống, “Em chỉ sợ hai người nháo không thoải mái, nếu anh đàn áp hơn mẹ em, mẹ em tầm tuổi này nổi giận cũng không tốt, nhưng nếu mẹ em quá phận với anh, em cũng không muốn thấy anh chịu ấm ức…”
Biên Tự tiếp tục lái xe không nói chuyện.
Lương Dĩ Toàn mấp máy môi, đưa tay kéo kéo ống tay áo của anh: “Anh đừng tức giận…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.