Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân

Chương 57: Ánh trăng nhớ em

Cố Liễu Chi

27/12/2021

Khí huyết xông lên tận đầu, cả người Lương Cầm không nhịn được phát run lên.

Nghe xong những lời này phản ứng đầu tiên là, bà cảm thấy chàng trai ở trước mặt mình còn quá trẻ, hoặc là đối với bà mà nói chỉ là một đứa trẻ, chỉ là mấy câu ngoan độc thanh niên trẻ tuổi thích nói mà thôi.

Mà khi anh dứt lời xong cũng không quay đầu rời đi, mà là đứng tại chỗ bình tĩnh mà nhìn chằm chằm bà, ngược lại làm cho bà đứng không vững, cảm giác kia liền sụp đổ. Ngôn Tình Sắc

Giống như lời lúc trước anh nói “Ý chí cháu theo đuổi con gái cô, tuyệt đối không thể bởi vì bất cứ ai can thiệp vào liền dập tắt”, quả thực là nói được thì làm được, những lời đêm nay anh nói cũng không phải đang giả vờ làm anh hùng.

Nếu hôm nay nghe xong những lời Lương Dĩ Toàn nói xong, Lương Cầm vẫn đang cho rằng thanh niên trẻ tuổi còn quá khờ dại, biết rõ thời gian với hiện thực sẽ chia rẽ hai người nghé con không sợ hổ này, nhưng đến giờ phút này, quả thật bà đã có chút dao động rồi.

Người mấy chục năm kinh doanh âm nhạc như một ngày với người múa ba lê mấy chục năm như một ngày, đều là người cố chấp đến tận xương tủy.

Bà không thể chia cách bọn họ.

Thời gian hay hiện thực có lẽ cũng không thể.

Lương Cầm quay đầu đi, nhắm mắt lại lấy bình tĩnh, dặn bản thân không quá luống cuống, sau đó quay qua từ từ mở miệng: “Tôi là mẹ con bé, sao tôi có thể…” Bà hít sâu một hơi, “Nghĩ xấu xa như vậy?”

“Cậu Biên, nếu tương lai cậu quả thật có thể làm được như những lời cậu nói hôm nay, tôi đương nhiên sẽ cao hứng cho con gái tôi, cũng sẽ chúc phúc hai người. Nhưng trước đó, mong cậu không được vô lễ khoa chân múa tay với quan hệ của tôi và con gái tôi. Cậu mới quen con bé được bao lâu, mới tham gia vào cuộc sống của con bé bao lâu, liền tùy ý phỏng đoán người nhà của con bé như vậy?”

“Cô Lương,” Biên Tự cười cúi mắt xuống, “Có một số việc cháu vốn không muốn nói, dù sao cô ấy không nói cho cô luôn có lý do của cô ấy. Nhưng không ai không nói, khả năng cô vĩnh viễn không nhận ra quan hệ của cô với con gái cô, cho nên cháu tự quyết một lần.”

Lương Cầm nhăn mày lại.

“Chắc là cô không biết, tháng tám năm nay lúc cô ấy tham gia tuần diễn Châu Âu đã bị viêm gân chân, sau khi về nước làm vật lý trị liệu đến lúc phục hồi cũng tầm ba tháng. Đây mới là lý do thật sự cô ấy không tham gia biểu diễn.”

Lương Cầm kinh ngạc lắc đầu: “Vì sao con bé… Vì sao không nói với tôi…”

Biên Tự kéo khóe miệng, nhàn nhạt nhìn bà: “So với cô đúng là cháu mới quen cô ấy không lâu, cũng không tính nghiêm khắc với người nhà cô ấy, nhưng cháu biết cô ấy không nói việc này cho bà ngoại, là sợ bà ngoại lo lắng, còn không nói cho cô biết, là sợ cô thất vọng. Cô có hiểu khác biệt ở trong này không?”

Sắc mặt Lương Cầm lập tức trở nên tái mét.

“Cháu nghĩ cô ấy là con gái của cô, chuyện may mắn duy nhất cũng là may mắn nhất với cô ấy, chính là vào năm vỡ lòng đó cô ấy đã thích ba lê. Nếu không bị ép tiếp nối ước mơ của cô, cuộc sống của 21 năm này chính là một bi kịch không rõ đầu đuôi.

Biên Tự nói xong lại quay lại gật gật đầu với Lương Cầm, bày tỏ đã nói hết, xoay người lên xe.

Xe cứ thế nghênh ngang rời đi, trong đêm lạnh giá, Lương Cầm vẫn không nhúc nhích nghẹn ngào ngay tại chỗ.

***

Sau khi Lương Cầm rời đi, Lương Dĩ Toàn cùng bà ngoại ăn bữa cơm chiều đơn giản, thu dọn bát đĩa xong cũng rảnh rỗi, gửi một tin nhắn cho Biên Tự, hỏi anh đang làm cái gì, một hồi lâu cũng không nhận được hồi âm.

Giữa trưa Lương Dĩ Toàn thừa dịp bà ngoại cùng mẹ thái rau trong bếp, đã gửi cho Biên Tự một tin nói đêm nay cô ở lại nhà bà ngoại, bảo anh không cần đi tới đón cô nữa.

Lúc ấy sau một giây Biên Tự đã nhắn lại một câu được, nói sáng mai anh tới đón cô đi làm.

Lần đầu tiên Lương Dĩ Toàn nhận được tin nhắn trả lời đúng lúc như vậy, còn tưởng rằng bây giờ anh với điện thoại đã không rời khỏi nhau rồi.

Chỉ là dù sao cũng không phải việc gấp, thấy Biên Tự không trả lời lại, Lương Dĩ Toàn liền cùng bà ngoại sang nhà bà hàng xóm nói chuyện, sau khi ăn xong nói chuyện phiếm tiêu thực.

Các bà tụ lại với nhau, chuyện gì cũng nói được, người này chê bai ông già nhà mình, người thì chê người chị em nhảy múa cùng mình ở quảng trường, sau đó liền mở ra đại hội chê bai.

Lương Dĩ Toàn ngồi ở trên băng ghế bên cạnh, nghe các bà tán gẫu rất vui vẻ, thỉnh thoảng nói vào mấy câu, giết thời gian cũng rất nhanh.

Lúc các bà đang nói tới hứng khởi, thì di động trong lòng bàn tay Lương Dĩ Toàn bỗng nhiên rung lên một cái.

Cô cúi đầu nhìn thông báo hiện lên, thấy là Biên Tự, lặng lẽ chuồn ra cửa, nghe điện thoại.

“Vừa mới thấy tin nhắn, sao vậy, tìm tôi có việc?” Đầu bên kia điện thoại, Biên Tự vừa mới từ Nam Giao về đến Lan thần thiên phủ, sau khi xuống xe ở chỗ tầng hầm gara nhìn thấy tin nhắn, trực tiếp gọi điện lại.

“Không có việc gì thì không thể tìm anh nói chuyện phiếm sao?” Lương Dĩ Toàn lẩm bẩm một câu.

“Có thể, sao lại không thể, chỉ là sợ em có chuyện khác.”

“Chuyện khác gì?”

“Ví như bảo tôi đến đón em.”



“Không có, cũng đã nói với anh đêm nay em ở lại đây rồi, anh muốn tới đón em như vậy?”

Biên Tự trầm thấp nở nụ cười một tiếng: “Ba thu đã qua một nửa, em nói xem?”

Lương Dĩ Toàn sửng sốt một lúc mới phản ứng kịp, anh đang nói “Ba thu” của “Một ngày không gặp như cách ba năm”.

“Vậy ba thu này anh đang làm cái gì?” Lương Dĩ Toàn nhẹ nhàng cười rộ lên.

Biên Tự từ tầng hầm đi vào thang máy, thuận miệng đáp: “Nhàm chán.”

“Ai nói nghề nghiệp tự do không phải nói không có việc?”

“Đúng vậy, ai nói.” Biên Tự chậc một tiếng.

Lương Dĩ Toàn lại bị chọc cho cười.

“Em đó, hôm nay có khóc nhè không?” Biên Tự đột nhiên hỏi.

“Khóc cái gì?”

Lương Dĩ Toàn hỏi xong mới nhận ra Biên Tự đang chỉ cái gì, đáp xuống: “Không có, mẹ em đồng ý cho em với anh yêu nhau rồi.”

Lương Dĩ Toàn đem lời Lương Cầm nói hết ra, cũng không phải chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, mà là cô học cách suy nghĩ của Biên Tự, suy nghĩ hợp tình hợp lý, như là cái gì nên nghe, cô chỉ nghe đến chỗ mẹ nói “Mẹ đồng ý lùi một bước, cho phép con với chàng trai kia yêu nhau” thôi.

Biên Tự kéo dài chữ “a” một tiếng: “Có thể cùng tôi yêu đương rồi hả? Vậy chúc mừng em.”

“…” Đúng, cô đúng là quá vinh hạnh, quá đáng chúc mừng rồi.

Lương Dĩ Toàn lại tự lắc đầu, hỏi chuyện chính: “Hôm nay anh ở một mình đã ăn cơm chưa?”

Thang máy đi tới tầng cao nhất, “Đinh” một cái mở cửa ra, Biên Tự che di động tới gần miệng, bước nhẹ đi ra ngoài: “Ăn rồi.”

“Sao anh không hỏi em ăn chưa?”

“Em không ăn cơm chiều với bà ngoại, thì có thể nói chuyện với tôi sao?”

“Sao lại nói giống như anh đang cực kì đáng thương vậy.”

Một tay Biên Tự cầm di động, một tay kéo mở khóa vân tay lên, nghĩ đến lại có âm thanh khác lọt vào, lại dừng nói chuyện, tựa người vào cửa: “Có phải em rửa xong bát đĩa mới nhắn tin cho tôi đúng không.”

“Được rồi, đúng.” Lương Dĩ Toàn sờ sờ mũi.

“Vậy bây giờ đang làm cái gì?”

Lương Dĩ Toàn đứng ở dưới mái hiên nhà bà hàng xóm, nhìn ánh trăng vàng óng ở phía chân trời: “Ngắm trăng, cũng không phải ngày rằm, mà ánh trăng đêm nay lại sáng như vậy.”

Biên Tự quay đầu đi, nhìn ra cửa sổ phía hành lang, nghĩ nghĩ nói: “Bởi vì ánh trăng nhớ em.”

Lương Dĩ Toàn lại cười rộ lên: “Lấy ví dụ trước kia tuổi nhỏ kiến thức còn thiếu, anh thật cho là anh là ánh trăng rồi hả?”

“Lương Dĩ Toàn, là tôi tự mình đa tình hay là em? Tôi nói là tôi nhớ em sao?”

Lương Dĩ Toàn nghẹn lời: “… Em tắt máy đây.”

“Mấy người thật sự nói tắt máy sẽ trực tiếp tắt, lời như này, hơn phân nửa là đang chờ người kia dỗ mình.”

“…”

Lương Dĩ Toàn muốn mở miệng nói lại, vừa lúc nghe phía bên trong bà ngoại gọi cô về nhà, cô than thở một câu: “Hôm nay em sẽ cho anh biết, cái gì là không phải người bình thường.”

Nói xong dằn lòng tắt máy.

***

Đầu bên kia điện thoại, trong hành lang rộng rãi, Biên Tự nhìn giao diện cuộc trò chuyện cúi mắt cười, lại nhíu nhíu mày, ôm ôm bụng.

Một tay anh mở khóa vân tay, một tay gửi một tin nhắn cho Lục Nguyên: “Gọi đồ ăn đưa đến Lan thần thiên phủ.”

Một giây sau Lục Nguyên trả lời lại: “Vâng ông chủ, là hai phần hả?”



Biên Tự: “Một.

Lục Nguyên: “A, không phải hôm nay anh ra ngoài cùng cô Lương sao? Không phải hai người vừa hòa hảo lại giẫn dỗi đấy chứ?”

Biên Tự: “Cậu đi làm làm gì? Muốn nhận thêm lương thì bớt nói linh tinh lại đi.”

Lục Nguyên: “Lục Nguyên đồ ăn ngoài, sứ mệnh nhất định làm tốt.”

***

Lương Dĩ Toàn cùng bà ngoại trở về nhà, lên lầu tắm rửa xong vào trong phòng nhỏ của mình, nằm ở trong ổ chăn cầm điện thoại lên, xem có cuộc gọi hay tin nhắn mới không/

Không nghĩ tới lúc cô tắm rửa Biên Tự thật sự đã gọi tới một cuộc.

Thấy cô không nghe, lại gửi đến hai tin nhắn…

“Chọc em lại còn nổi giận?”

“Em không nghe điện thoại tôi lái xe tới đấy.”

Lương Dĩ Toàn khẩn trương nhắn lại: “Dễ dàng làm em giận vậy chắc, vừa rồi đang tắm. Anh đừng tới đây, không phải ngày mai sẽ gặp sao?”

Lần này Biên Tự lập tức trả lời lại: “Bây giờ đã muốn gặp em.”

Lương Dĩ Toàn: “Bộ dạng này…”

Biên Tự: “Hử?”

Lương Dĩ Toàn: “Anh mở weixin ra.”

Biên Tự không nhắn lại, chắc là bấm vào weixin rồi.

Lương Dĩ Toàn cũng mở weixin ra, mở khung chat của Biên Tự, bấm gọi video.

Điện thoại vừa mới vang chuông nháy mắt đã được chuyển tiếp.

Lương Dĩ Toàn không nghĩ tới Biên Tự bấm nghe nhanh như vậy, cũng chưa điều chỉnh tốt góc độ, đang chuẩn bị giơ điện thoại lên, để cho màn hình chiếu ngay vào mình, liếc mắt một cái nhìn hình ảnh xuất hiện trên màn hình, tay run lên, điện thoại trượt xuống rơi “bốp” một cái trên mặt đất.

Trong điện thoại vang lên một tiếng hỏi của Biên Tự: “Cái gì vậy?”

Trái tim của Lương Dĩ Toàn thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng, ngây người cúi xuống nhặt điện thoại, lần này không dám nhìn màn hình nữa, cầm di động quay đầu nói: “Sao anh lại ở trong bồn tắm…”

“Lúc tắm bồn trả lời tin nhắn của em, em không vui vẻ?” Biên Tự vốn không quen chức năng của weixin, vừa rồi không thấy thông báo, trực tiếp coi như là cuộc gọi thông thường liền bấm vào nút nghe màu xanh, lúc này nhìn thấy trong màn hình xuất hiện gương mặt của Lương Dĩ Toàn, mới biết được tình hình.

Anh dựa vào bồn tắm giơ điện thoại lên, cười hỏi câu: “Sao vậy, vừa rồi thấy cái gì rồi hả?”

“Không có gì,” Lương Dĩ Toàn không quay đầu lại, “Chờ anh tắm xong em lại gọi tới.”

“Đừng tắt, quay đầu qua đây.”

“Không quay.”

Biên Tự thở dài: “Tôi đã chuyển đi rồi.”

Lương Dĩ Toàn từ từ quay đầu lại, mắt vừa nhìn tới, thấy trong màn hình chỉ có mặt của Biên Tự, mới quay hẳn lại.

Biên Tự cười nhướn nhướn mày: “Em là trộm hả? Trước kia chưa nhìn qua?”

Nhìn qua có nhìn qua, chỉ là không kịp phòng ngự nhìn thấy ở trong video hơi bất ngờ thôi.

Chỉ là nghĩ lại, Lương Dĩ Toàn cũng cảm thấy đầu như đang say xe rồi.

Cô nhíu nhíu mày: “Này với trước kia không giống…”

Ý của Lương Dĩ Toàn là nói “Gọi video với đối mặt là khác nhau”, nhưng cô nhíu mày vẻ mặt bất mãn, nói mấy lời lập lờ nước đôi này với Biên Tự, giống như thành ý nghĩ khác rồi.

Trên màn hình, Biên Tự nghi ngờ cúi đầu nhìn lại, thật sự hỏi: “Chỗ nào không giống hả?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook