Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân
Chương 29: Cháu đang theo đuổi con gái cô
Cố Liễu Chi
09/11/2021
Lúc mặt trời dần lên, xe cuối cùng đã tới bệnh viện số ba của Nam Hoài.
Biên Tự dừng xe, Lương Dĩ Toàn tháo dây an toàn xuống xe, cuống quít chạy tới phòng cấp cứu.
Một đường chạy thẳng tới phòng cấp cứu, mùi thuốc khử trùng dày đặc xông vào mũi, Lương Dĩ Toàn liếc mắt một cái nhìn thấy một người nằm ở giường bệnh gần cửa, bà ngoại trán quấn băng gạc, sắc mặt tái nhợt ngủ ở đó.
Bác sĩ đang đứng bên cạnh quan sát trạng thái bệnh nhân ngẩng đầu lên: “Người nhà đến rồi đúng không?”
Lương Dĩ Toàn thở gấp tiến lên, gật gật đầu gấp gáp nói: “Vâng bác sĩ, bà ngoại tôi sao rồi ạ?”
“Đầu chấn động nhẹ, khâu bốn mũi.” Mặt Lương Dĩ Toàn không một chút máu, bác sĩ cười bổ sung một câu, “Vừa rồi có tỉnh lại rồi, hiện tại là ngủ thiếp đi, nhìn thì dọa người, nhưng không nghiêm trọng.”
Tảng đá trong lòng Lương Dĩ Toàn được đặt xuống, hai chân không nghe theo sai khiến mà xụi lơ xuống đất, tay với lấy lan can giường chống đỡ.
Trước khi tóm được lan can, trên lưng bỗng nhiên có thêm một bàn tay, một tay đỡ lấy cô.
Lương Dĩ Toàn nghiêng đầu thấy Biên Tự, người vẫn còn mơ hồ, đầu óc mơ màng hai giây mới phản ứng kịp là anh đã cất xe xong rồi.
“Vì sao bị ngã vậy.” Biên Tự hỏi bác sĩ.
A… Đúng rồi.
Lương Dĩ Toàn gấp tới choáng váng, đã quên hỏi cái này.
“Theo dự đoán là do hạ huyết áp, trước kia chắc là bệnh nhân có bệnh hoa mắt chóng mặt, người trong nhà không biết sao?”
Lương Dĩ Toàn cúi mắt lắc lắc đầu.
“Vấn đề không lớn, sau này phải tĩnh dưỡng nhiều. Nhưng mà bệnh nhân đã lớn tuổi rồi, đầu chấn động nhẹ nhưng vẫn phải ở lại viện theo dõi hai ngày, sau đó kiểm tra mấy chỗ, loại trừ xem có ảnh hưởng gì tới xuất huyết não nữa.”
“Cứ để theo dõi đi, tôi đủ điều kiện.” Biên Tự nghiêm mặt nói xong, cánh tay giữ ở thắt lưng Lương Dĩ Toàn cũng giữ chặt.
Lương Dĩ Toàn đầu óc mơ màng cuối cùng đã khôi phục, bất tri bất giác phát hiện, sau khi Biên Tự ôm cô vẫn chưa buông tay.
Cô rụt bả vai bước qua bên cạnh một bước.
Xem ra giống như ghét bỏ anh khoe khoang tiền bạc.
Bác sĩ bật cười: “Được, vậy người nhà tới nộp viện phí đi.”
***
Đợi nộp viện phí, khám bệnh và sắp xếp nhân viên chăm sóc bà ngoại vào khu nội trú xong xuôi, Lương Dĩ Toàn đứng ở cạnh giường một lất, thấy bà ngoại ngủ rất say, nhẹ nhàng kéo tấm rèm che ánh sáng lại.
Vừa vặn tới lúc bác sĩ giao ban, hành lang khu nội trú người đến người đi, Lương Dĩ Toàn đẩy cửa phòng bệnh ra, ngồi xuống ghế phía trước nghỉ ngơi.
Cả đêm ngủ không ngon, tới nửa đêm tinh thần lại khẩn trương, giờ đã được thả lỏng, Lương Dĩ Toàn cảm thấy cơn buồn ngủ liền ập đến.
Cô cúi đầu ấn huyệt thái dương, qua một lúc, trong tầm mắt có một cốc nước.
Ngẩng đầu nhìn thấy Biên Tự, cô nhận lấy cốc nước nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Biên Tự bị kiềm hãm, cúi mắt nhìn cô chăm chú một lúc, lại ngồi xuống ghế cạnh cô, vừa bực vừa buồn cười hừ nhẹ một tiếng.
“Anh hừ cái gì…” Lương Dĩ Toàn liếc nhìn anh một cái, “Có ý kiến gì cứ nói.”
Biên Tự quay đầu đi.
Có người hiện giờ tính tình mạnh, anh có thể có ý kiến gì.
Nói anh không thích nghe kiểu nói không quen biết như này, vậy cô liền đổi thành kiểu thân thiết chắc?
“Không có ý kiến, không có ý kiến thật sự.” Biên Tự không chút đổi mặt nói.
Lương Dĩ Toàn uống nước xong, thăm dò anh: “Anh không khát?”
“Thật sự không khát.”
Kì quái.
Lương Dĩ Toàn đặt cốc không xuống, cầm điện thoại đứng dậy, muốn đi gọi điện thoại cho giáo viên bên đoàn múa để xin nghỉ, đi tới trước mới nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Biên Tự: “Hôm nay anh không có việc gì làm sao?”
Biên Tự mắt nhìn phía trước không nhìn cô: “Thế nào là không có.”
“Vậy bên này cũng không có chuyện lớn gì, anh đi…”
“Thấy phong cảnh bệnh viện này không tồi,” Biên Tự thoải mái dựa lưng vào ghế dựa, chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Tính ở chỗ này một ngày tìm linh cảm.”
“…”
***
Lương Dĩ Toàn nhờ hộ sĩ để ý bà ngoại giúp, bảo Biên Tự đưa cô về nhà bà ngoại một chuyến, lấy ít quần áo và đồ dùng hàng ngày, trên đường quay về mua bữa sáng.
Lúc quay lại dưới tòa bệnh viện, đi qua bàn trực nghe hộ sĩ bảo bà ngoại đã tỉnh, Lương Dĩ Toàn vội vàng tiến đến phòng bệnh, vào cửa bước nhanh tới: “Bà ngoại.”
“A, Tiểu Toàn…” Tào Quế Trân nằm trên giường vẫy vẫy tay với cô.
Lương Dĩ Toàn ngồi xuống bên mép giường, ghé sát vào nhìn bà: “Bà ngoại, bây giờ có thấy chóng mặt không, có đau không?”
“Bà không đau, vừa rồi bác sĩ đã tới, nói thuốc mê vẫn còn tác dụng…” Tào Quế Trân nắm tay cô, “Cô hộ sĩ bảo cháu nửa đêm chạy tới đây? Sao bà Phương lại gọi cho cháu chứ, cháu bận bịu như vậy…”
“Cháu không bận, bà ngoại, sau này nếu không thoải mái cứ nói với cháu, hoa mắt chóng mặt không thể coi là bệnh nhỏ, lần này không nhờ bà Phương nghe thấy động tĩnh thì…”
“Bà Phương cháu có chìa khóa nhà chúng ta, mọi người xung quanh đều quan tâm, cháu cứ yên tâm!” Tào Quế Trân nói xong, chú ý tới người đàn ông dáng người cao gầy ở cạnh cửa, nheo mắt nhìn qua, “Kia là? Cô hộ sĩ vừa nãy nói, hôm nay có một chàng trai tới cùng cháu…”
Lương Dĩ Toàn quay đầu lại, mới nhớ tới vừa rồi sốt ruột đi nhìn bà ngoại, quên đem Biên Tự “an bài” cho thỏa đáng.
“A, anh ta là…” Lương Dĩ Toàn nói tới bên miệng liền do dự, nghĩ tới dựa theo quan hệ trước ống kính, đó chính là…
“Là đồng nghiệp của cháu.”
“…” Sắc mặt Biên Tự cứng đờ, Tào Quế Trân gật gật đầu.
“Đồng nghiệp tốt như vậy sao, lại còn nửa đêm đưa cháu tới, vậy cháu màu mời người ta ngồi một chút đi.”
Lương Dĩ Toàn nhớ tới ánh mắt Biên Tự nhìn cô mua đồ ăn sáng ở tiệm tiện lợi, nào có muốn mời anh ta ngồi, sợ là hàng ghế gấp lạnh lẽo kia “làm bẩn” thân hình của đại thiếu gia tôn quý.
Lương Dĩ Toàn nhìn Biên Tự: “Anh muốn ngồi?”
Biên Tự quả thật không muốn ngồi, nghe thấy lời này chân mày nhíu lại: “Chẳng lẽ để tôi đứng làm thần giữ cửa cho em?”
Tào Quế Trân ngẩn người, vỗ nhè nhẹ mu bàn tay Lương Dĩ Toàn: “Sao lại không khách khí như vậy.”
“Bà ngoại cháu không phải…” Lương Dĩ Toàn bĩu môi, đứng dậy mở ghế gấp ra.
Biên Tự đem đồ dùng và đồ ăn sáng Lương Dĩ Toàn mua đặt lên trên tủ đầu giường, quay đầu tới gần cái ghế gấp bên trên có mấy vết vôi.
Lương Dĩ Toàn chống lại ánh mắt anh, rút tờ khăn giấy phẩy bụi xuống: “Thầy Biên mời ngồi.”
Biên Tự ngồi xuống.
Lương Dĩ Toàn mở hộp cháo ra, đỡ Tào Quế Trân dậy, đút bữa sáng cho bà.
Tào Quế Trân ăn cháo uống thuốc xong, ngồi lâu hơi choáng váng, lại nằm xuống, hỏi hai người: “Hai đưa ăn bữa sáng chưa?”
Lương Dĩ Toàn chỉ chỉ sữa đậu nành với bánh bao trên tủ: “Cháu ăn cái này.”
“Cậu trai kia?”
Biên Tự bỏ áo xuống tay: “Cháu không ăn sáng.”
Nhà ăn bên này cũng không thể lọt vào mắt Biên Tự, Lương Dĩ Toàn biết anh không ăn những thứ này, lấy lọ sữa trong túi đồ ra, đây là loại sữa được tìm kiếm nhiều nhất ở tiệm tiện lợi.
Cô đưa sữa cho Biên Tự: “Muốn uống thì uống, không muốn uống thì anh tự liên hệ trợ lý.”
Biên Tự nhận lọ sữa ở lòng bàn tay rồi suy nghĩ: “A…, thời gian gần đây cũng cần, uống một chút vậy.”
… Nhìn thấy vẫn rất miễn cưỡng.
Tào Quế Trân nhìn nhìn Biên Tự, lại nhìn nhìn Lương Dĩ Toàn, cũng không biết là choáng váng nghĩ không rõ hay là như thế nào, hỏi ra vấn đề hoang mang rất lâu: “Tiểu Toàn, bà nhớ rõ không phải con ở cùng Tiểu Khiết mà?”
Tiêu Khiết biết lái xe cũng có xe, tầm rạng sáng như này, theo lý Lương Dĩ Toàn là nhờ vả cô ấy, chứ không phải là nhờ một đồng nghiệp nam đưa tới.
Lương Dĩ Toàn thật lòng nói: “Gần đây cháu tiếp xúc một số công việc bên ngoài, bọn cháu với mấy người nữa cùng sống một tầng.”
Biên Tự cười một cái: “Cô Lương thật nói vậy.”
Nói vài ba câu để làm trong sạch, một chút mờ ám cũng không để.
Lương Dĩ Toàn hơi hơi nhíu mày, quay đầu hạ thấp giọng: “Uống sữa của anh đi. Không nói lời nào không ai bảo anh câm điếc.”
“…”
***
Chấn động não cần tĩnh dưỡng, Lương Dĩ Toàn ngồi với bà ngoại hơn một tiếng, cùng Biên Tự cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
Xong việc, tạm thời không có chuyện gì, Lương Dĩ Toàn cũng bớt bối rối.
Biên Tự nhìn ánh mắt cô đỏ ửng, để cô tới phòng gần đó ngủ một giấc. Lương Dĩ Toàn sợ bà ngoại cần gì đó, không muốn đi xa, tính ở ngoài hành lang chợp mắt một chút.
Khu nội trú bật điều hòa, hành lang cũng coi như ấm áo, trước kia Lương Dĩ Toàn biểu diễn ở bên ngoài mệt mỏi, tùy tiện nằm ở góc nào của hậu trường cũng có thể ngủ được, dựa vào ghế dài một chút liền trầm xuống.
Biên Tự ngồi ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, không lâu sau, đột nhiên cảm thấy trên vai nặng xuống.
Mở mắt ra, thấy đầu Lương Dĩ Toàn dựa vào vai.
Hô hấp Biên Tự cứng lại, cúi mắt nhìn cô, nhìn hàng lông mi dày của cô bày ra trước mắt, không có dấu hiệu rung động, là đang ngủ say.
Anh chậm rãi nâng một cánh tay lên, đem tóc rơi xuống trán cô vén ra sau tai, nghiêng đầu, cằm nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô, sau đó hầu kết lên xuống dời mắt đi, lẳng lặng nhìn chăm chú tường trắng trước mắt, rồi lại chỉnh tư thế, nhắm mắt lại.
Thính giác bỗng nhiên trở nên cực kì rõ ràng.
Rõ ràng đến mức anh có thể nhận ra toàn bộ âm thanh bao quanh mình.
Các y tá nói chuyện xì xào, tiếng điều hòa chạy, phòng nước truyền đến tiếng nước, với tiếng giày cao gót đi trên sàn nhà thành tiếng lộc cộc.
Tiếng vang thanh thúy càng lúc càng gần, cuối cùng đột ngột dừng lại.
Lỗ tai Biên Tự linh mẫn, cảm giác chủ nhân đôi giày đang dừng trước mặt hắn, mũi giày vừa lúc ngắm ngay anh.
Anh mở mắt ra, ngẩng mặt lên.
Thấy một đôi giày thuộc người phụ nữ trung niên, ánh mắt nhìn chăm chú.
Người kia mặt một áo khoác gió màu nâu nhạt, cổ vắt một chiếc khăn mỏng,tóc dài được búi lên, gương mặt giống với Lương Dĩ Toàn ba bốn phần.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt người phụ nữ chưa dời đi, khóe miệng mang theo một nụ cười nhẹ nhàng lại không chút nhiệt độ nào: “Xin chào.”
Biên Tự liếc nhìn Lương Dĩ Toàn đang chợp mắt ngủ, không nói gì, gật gật đầu với bà một cái.
Người phụ nữ tựa như chưa tán thành với phản ứng của anh, ý cười càng sâu hơn: “Xin hổi, tôi có thể đánh thức con gái của tôi không?”
Lương Dĩ Toàn đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn người vừa tới, ý thức được mình đang tựa đầu vào ai, lập tức đứng lên: “Mẹ…”
Biên Tự thậm chí còn cảm giác được, nháy mắt cô rời khỏi bả vai anh, thân thể có một chút can đảm.
Anh không thoải mái nhướn mày, đứng lên theo.
Lương Cầm nhìn Biên Tự một cái, ý cười không đổi hướng Lương Dĩ Toàn: “Lâu rồi không gặp, giao hữu bạn mới? Sao không giới thiệu với mẹ một chút.”
Lương Dĩ Toàn mấp máy môi, cúi mắt nói: “Không phải như mẹ nghe thấy đâu.”
“Mẹ nghe thấy như nào?”
Lương Dĩ Toàn biết cái “nghe” là nói chuyện ở chương trình hẹn hò kia.
Mẹ cô không quan tâm internet, sẽ không nhìn thấy tin tức của cô ở trên mạng, chắc chắn nghe được từ người trong giới ba lê.
Các nghệ thuật gia thế hệ trước sẽ nhìn sơ qua tin nổi bật, chuyện giải trí đại chúng, lời nói ra sẽ không êm tai mấy.
Lương Dĩ Toàn trầm mặc.
Lương Cầm vẫn mỉm cười.
Tràng diện đến bước này, mặc dù đây là lần đầu tiên Biên Tự đối mặt với Lương Cầm, Biên Tự cũng có thể đoán được mối quan hệ của hai mẹ con.
Lại thêm trước giờ Lương Dĩ Toàn chưa bao giờ để lộ chuyện tình cảm của cô với anh, thái độ của Lương Cầm đã cực kì rõ ràng.
Biên Tự nhẫn nại xoa xoa cổ.
Lương Cầm cười nhìn qua: “Vị tiên sinh này, xin hỏi tôi có thể nói chuyện riêng với con gái của tôi không?”
Biên Tự cười mím: “Cháu nói không thể, cô sẽ không nói sao?”
Lương Cầm giống như không nghĩ tới Biên Tự sẽ gây sự với người lần đầu tiên gặp mặt, hơi hơi nghẹn lời.
“Vậy cô hà tất gì phải hỏi nhiều?” Biên Tự bỏ tay xuống, “Cháu thích người trực tiếp chút, cháu có thể trả lời cho vấn đề cô muốn hỏi, thứ nhất, con gái cô trước mắt là độc thân, thứ hai, tuy con gái cô tạm thời không đồng ý với cháu, nhưng cháu thực sự đang theo đuổi cô ấy. Cho nên, cô tìm cô ấy nói chuyện là tìm sai người rồi, chuyện này, cô nên tìm cháu nói chuyện.”
Lông mi Lương Dĩ Toàn run lên, nhìn về phía Biên Tự.
Lương Cầm hất cằm lên: “Xem ra cậu nguyện ý nói chuyện với tôi.”
“Đúng, hơn nữa bây giờ cháu có thể nói cho cô kết quả,” Biên Tự nhướn mày cười, “Ý chí theo đuổi con gái cô, tuyệt đối không vì bất cứ ai can thiệp vào mà dập tắt được.”
Biên Tự dừng xe, Lương Dĩ Toàn tháo dây an toàn xuống xe, cuống quít chạy tới phòng cấp cứu.
Một đường chạy thẳng tới phòng cấp cứu, mùi thuốc khử trùng dày đặc xông vào mũi, Lương Dĩ Toàn liếc mắt một cái nhìn thấy một người nằm ở giường bệnh gần cửa, bà ngoại trán quấn băng gạc, sắc mặt tái nhợt ngủ ở đó.
Bác sĩ đang đứng bên cạnh quan sát trạng thái bệnh nhân ngẩng đầu lên: “Người nhà đến rồi đúng không?”
Lương Dĩ Toàn thở gấp tiến lên, gật gật đầu gấp gáp nói: “Vâng bác sĩ, bà ngoại tôi sao rồi ạ?”
“Đầu chấn động nhẹ, khâu bốn mũi.” Mặt Lương Dĩ Toàn không một chút máu, bác sĩ cười bổ sung một câu, “Vừa rồi có tỉnh lại rồi, hiện tại là ngủ thiếp đi, nhìn thì dọa người, nhưng không nghiêm trọng.”
Tảng đá trong lòng Lương Dĩ Toàn được đặt xuống, hai chân không nghe theo sai khiến mà xụi lơ xuống đất, tay với lấy lan can giường chống đỡ.
Trước khi tóm được lan can, trên lưng bỗng nhiên có thêm một bàn tay, một tay đỡ lấy cô.
Lương Dĩ Toàn nghiêng đầu thấy Biên Tự, người vẫn còn mơ hồ, đầu óc mơ màng hai giây mới phản ứng kịp là anh đã cất xe xong rồi.
“Vì sao bị ngã vậy.” Biên Tự hỏi bác sĩ.
A… Đúng rồi.
Lương Dĩ Toàn gấp tới choáng váng, đã quên hỏi cái này.
“Theo dự đoán là do hạ huyết áp, trước kia chắc là bệnh nhân có bệnh hoa mắt chóng mặt, người trong nhà không biết sao?”
Lương Dĩ Toàn cúi mắt lắc lắc đầu.
“Vấn đề không lớn, sau này phải tĩnh dưỡng nhiều. Nhưng mà bệnh nhân đã lớn tuổi rồi, đầu chấn động nhẹ nhưng vẫn phải ở lại viện theo dõi hai ngày, sau đó kiểm tra mấy chỗ, loại trừ xem có ảnh hưởng gì tới xuất huyết não nữa.”
“Cứ để theo dõi đi, tôi đủ điều kiện.” Biên Tự nghiêm mặt nói xong, cánh tay giữ ở thắt lưng Lương Dĩ Toàn cũng giữ chặt.
Lương Dĩ Toàn đầu óc mơ màng cuối cùng đã khôi phục, bất tri bất giác phát hiện, sau khi Biên Tự ôm cô vẫn chưa buông tay.
Cô rụt bả vai bước qua bên cạnh một bước.
Xem ra giống như ghét bỏ anh khoe khoang tiền bạc.
Bác sĩ bật cười: “Được, vậy người nhà tới nộp viện phí đi.”
***
Đợi nộp viện phí, khám bệnh và sắp xếp nhân viên chăm sóc bà ngoại vào khu nội trú xong xuôi, Lương Dĩ Toàn đứng ở cạnh giường một lất, thấy bà ngoại ngủ rất say, nhẹ nhàng kéo tấm rèm che ánh sáng lại.
Vừa vặn tới lúc bác sĩ giao ban, hành lang khu nội trú người đến người đi, Lương Dĩ Toàn đẩy cửa phòng bệnh ra, ngồi xuống ghế phía trước nghỉ ngơi.
Cả đêm ngủ không ngon, tới nửa đêm tinh thần lại khẩn trương, giờ đã được thả lỏng, Lương Dĩ Toàn cảm thấy cơn buồn ngủ liền ập đến.
Cô cúi đầu ấn huyệt thái dương, qua một lúc, trong tầm mắt có một cốc nước.
Ngẩng đầu nhìn thấy Biên Tự, cô nhận lấy cốc nước nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Biên Tự bị kiềm hãm, cúi mắt nhìn cô chăm chú một lúc, lại ngồi xuống ghế cạnh cô, vừa bực vừa buồn cười hừ nhẹ một tiếng.
“Anh hừ cái gì…” Lương Dĩ Toàn liếc nhìn anh một cái, “Có ý kiến gì cứ nói.”
Biên Tự quay đầu đi.
Có người hiện giờ tính tình mạnh, anh có thể có ý kiến gì.
Nói anh không thích nghe kiểu nói không quen biết như này, vậy cô liền đổi thành kiểu thân thiết chắc?
“Không có ý kiến, không có ý kiến thật sự.” Biên Tự không chút đổi mặt nói.
Lương Dĩ Toàn uống nước xong, thăm dò anh: “Anh không khát?”
“Thật sự không khát.”
Kì quái.
Lương Dĩ Toàn đặt cốc không xuống, cầm điện thoại đứng dậy, muốn đi gọi điện thoại cho giáo viên bên đoàn múa để xin nghỉ, đi tới trước mới nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Biên Tự: “Hôm nay anh không có việc gì làm sao?”
Biên Tự mắt nhìn phía trước không nhìn cô: “Thế nào là không có.”
“Vậy bên này cũng không có chuyện lớn gì, anh đi…”
“Thấy phong cảnh bệnh viện này không tồi,” Biên Tự thoải mái dựa lưng vào ghế dựa, chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Tính ở chỗ này một ngày tìm linh cảm.”
“…”
***
Lương Dĩ Toàn nhờ hộ sĩ để ý bà ngoại giúp, bảo Biên Tự đưa cô về nhà bà ngoại một chuyến, lấy ít quần áo và đồ dùng hàng ngày, trên đường quay về mua bữa sáng.
Lúc quay lại dưới tòa bệnh viện, đi qua bàn trực nghe hộ sĩ bảo bà ngoại đã tỉnh, Lương Dĩ Toàn vội vàng tiến đến phòng bệnh, vào cửa bước nhanh tới: “Bà ngoại.”
“A, Tiểu Toàn…” Tào Quế Trân nằm trên giường vẫy vẫy tay với cô.
Lương Dĩ Toàn ngồi xuống bên mép giường, ghé sát vào nhìn bà: “Bà ngoại, bây giờ có thấy chóng mặt không, có đau không?”
“Bà không đau, vừa rồi bác sĩ đã tới, nói thuốc mê vẫn còn tác dụng…” Tào Quế Trân nắm tay cô, “Cô hộ sĩ bảo cháu nửa đêm chạy tới đây? Sao bà Phương lại gọi cho cháu chứ, cháu bận bịu như vậy…”
“Cháu không bận, bà ngoại, sau này nếu không thoải mái cứ nói với cháu, hoa mắt chóng mặt không thể coi là bệnh nhỏ, lần này không nhờ bà Phương nghe thấy động tĩnh thì…”
“Bà Phương cháu có chìa khóa nhà chúng ta, mọi người xung quanh đều quan tâm, cháu cứ yên tâm!” Tào Quế Trân nói xong, chú ý tới người đàn ông dáng người cao gầy ở cạnh cửa, nheo mắt nhìn qua, “Kia là? Cô hộ sĩ vừa nãy nói, hôm nay có một chàng trai tới cùng cháu…”
Lương Dĩ Toàn quay đầu lại, mới nhớ tới vừa rồi sốt ruột đi nhìn bà ngoại, quên đem Biên Tự “an bài” cho thỏa đáng.
“A, anh ta là…” Lương Dĩ Toàn nói tới bên miệng liền do dự, nghĩ tới dựa theo quan hệ trước ống kính, đó chính là…
“Là đồng nghiệp của cháu.”
“…” Sắc mặt Biên Tự cứng đờ, Tào Quế Trân gật gật đầu.
“Đồng nghiệp tốt như vậy sao, lại còn nửa đêm đưa cháu tới, vậy cháu màu mời người ta ngồi một chút đi.”
Lương Dĩ Toàn nhớ tới ánh mắt Biên Tự nhìn cô mua đồ ăn sáng ở tiệm tiện lợi, nào có muốn mời anh ta ngồi, sợ là hàng ghế gấp lạnh lẽo kia “làm bẩn” thân hình của đại thiếu gia tôn quý.
Lương Dĩ Toàn nhìn Biên Tự: “Anh muốn ngồi?”
Biên Tự quả thật không muốn ngồi, nghe thấy lời này chân mày nhíu lại: “Chẳng lẽ để tôi đứng làm thần giữ cửa cho em?”
Tào Quế Trân ngẩn người, vỗ nhè nhẹ mu bàn tay Lương Dĩ Toàn: “Sao lại không khách khí như vậy.”
“Bà ngoại cháu không phải…” Lương Dĩ Toàn bĩu môi, đứng dậy mở ghế gấp ra.
Biên Tự đem đồ dùng và đồ ăn sáng Lương Dĩ Toàn mua đặt lên trên tủ đầu giường, quay đầu tới gần cái ghế gấp bên trên có mấy vết vôi.
Lương Dĩ Toàn chống lại ánh mắt anh, rút tờ khăn giấy phẩy bụi xuống: “Thầy Biên mời ngồi.”
Biên Tự ngồi xuống.
Lương Dĩ Toàn mở hộp cháo ra, đỡ Tào Quế Trân dậy, đút bữa sáng cho bà.
Tào Quế Trân ăn cháo uống thuốc xong, ngồi lâu hơi choáng váng, lại nằm xuống, hỏi hai người: “Hai đưa ăn bữa sáng chưa?”
Lương Dĩ Toàn chỉ chỉ sữa đậu nành với bánh bao trên tủ: “Cháu ăn cái này.”
“Cậu trai kia?”
Biên Tự bỏ áo xuống tay: “Cháu không ăn sáng.”
Nhà ăn bên này cũng không thể lọt vào mắt Biên Tự, Lương Dĩ Toàn biết anh không ăn những thứ này, lấy lọ sữa trong túi đồ ra, đây là loại sữa được tìm kiếm nhiều nhất ở tiệm tiện lợi.
Cô đưa sữa cho Biên Tự: “Muốn uống thì uống, không muốn uống thì anh tự liên hệ trợ lý.”
Biên Tự nhận lọ sữa ở lòng bàn tay rồi suy nghĩ: “A…, thời gian gần đây cũng cần, uống một chút vậy.”
… Nhìn thấy vẫn rất miễn cưỡng.
Tào Quế Trân nhìn nhìn Biên Tự, lại nhìn nhìn Lương Dĩ Toàn, cũng không biết là choáng váng nghĩ không rõ hay là như thế nào, hỏi ra vấn đề hoang mang rất lâu: “Tiểu Toàn, bà nhớ rõ không phải con ở cùng Tiểu Khiết mà?”
Tiêu Khiết biết lái xe cũng có xe, tầm rạng sáng như này, theo lý Lương Dĩ Toàn là nhờ vả cô ấy, chứ không phải là nhờ một đồng nghiệp nam đưa tới.
Lương Dĩ Toàn thật lòng nói: “Gần đây cháu tiếp xúc một số công việc bên ngoài, bọn cháu với mấy người nữa cùng sống một tầng.”
Biên Tự cười một cái: “Cô Lương thật nói vậy.”
Nói vài ba câu để làm trong sạch, một chút mờ ám cũng không để.
Lương Dĩ Toàn hơi hơi nhíu mày, quay đầu hạ thấp giọng: “Uống sữa của anh đi. Không nói lời nào không ai bảo anh câm điếc.”
“…”
***
Chấn động não cần tĩnh dưỡng, Lương Dĩ Toàn ngồi với bà ngoại hơn một tiếng, cùng Biên Tự cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
Xong việc, tạm thời không có chuyện gì, Lương Dĩ Toàn cũng bớt bối rối.
Biên Tự nhìn ánh mắt cô đỏ ửng, để cô tới phòng gần đó ngủ một giấc. Lương Dĩ Toàn sợ bà ngoại cần gì đó, không muốn đi xa, tính ở ngoài hành lang chợp mắt một chút.
Khu nội trú bật điều hòa, hành lang cũng coi như ấm áo, trước kia Lương Dĩ Toàn biểu diễn ở bên ngoài mệt mỏi, tùy tiện nằm ở góc nào của hậu trường cũng có thể ngủ được, dựa vào ghế dài một chút liền trầm xuống.
Biên Tự ngồi ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, không lâu sau, đột nhiên cảm thấy trên vai nặng xuống.
Mở mắt ra, thấy đầu Lương Dĩ Toàn dựa vào vai.
Hô hấp Biên Tự cứng lại, cúi mắt nhìn cô, nhìn hàng lông mi dày của cô bày ra trước mắt, không có dấu hiệu rung động, là đang ngủ say.
Anh chậm rãi nâng một cánh tay lên, đem tóc rơi xuống trán cô vén ra sau tai, nghiêng đầu, cằm nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô, sau đó hầu kết lên xuống dời mắt đi, lẳng lặng nhìn chăm chú tường trắng trước mắt, rồi lại chỉnh tư thế, nhắm mắt lại.
Thính giác bỗng nhiên trở nên cực kì rõ ràng.
Rõ ràng đến mức anh có thể nhận ra toàn bộ âm thanh bao quanh mình.
Các y tá nói chuyện xì xào, tiếng điều hòa chạy, phòng nước truyền đến tiếng nước, với tiếng giày cao gót đi trên sàn nhà thành tiếng lộc cộc.
Tiếng vang thanh thúy càng lúc càng gần, cuối cùng đột ngột dừng lại.
Lỗ tai Biên Tự linh mẫn, cảm giác chủ nhân đôi giày đang dừng trước mặt hắn, mũi giày vừa lúc ngắm ngay anh.
Anh mở mắt ra, ngẩng mặt lên.
Thấy một đôi giày thuộc người phụ nữ trung niên, ánh mắt nhìn chăm chú.
Người kia mặt một áo khoác gió màu nâu nhạt, cổ vắt một chiếc khăn mỏng,tóc dài được búi lên, gương mặt giống với Lương Dĩ Toàn ba bốn phần.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt người phụ nữ chưa dời đi, khóe miệng mang theo một nụ cười nhẹ nhàng lại không chút nhiệt độ nào: “Xin chào.”
Biên Tự liếc nhìn Lương Dĩ Toàn đang chợp mắt ngủ, không nói gì, gật gật đầu với bà một cái.
Người phụ nữ tựa như chưa tán thành với phản ứng của anh, ý cười càng sâu hơn: “Xin hổi, tôi có thể đánh thức con gái của tôi không?”
Lương Dĩ Toàn đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn người vừa tới, ý thức được mình đang tựa đầu vào ai, lập tức đứng lên: “Mẹ…”
Biên Tự thậm chí còn cảm giác được, nháy mắt cô rời khỏi bả vai anh, thân thể có một chút can đảm.
Anh không thoải mái nhướn mày, đứng lên theo.
Lương Cầm nhìn Biên Tự một cái, ý cười không đổi hướng Lương Dĩ Toàn: “Lâu rồi không gặp, giao hữu bạn mới? Sao không giới thiệu với mẹ một chút.”
Lương Dĩ Toàn mấp máy môi, cúi mắt nói: “Không phải như mẹ nghe thấy đâu.”
“Mẹ nghe thấy như nào?”
Lương Dĩ Toàn biết cái “nghe” là nói chuyện ở chương trình hẹn hò kia.
Mẹ cô không quan tâm internet, sẽ không nhìn thấy tin tức của cô ở trên mạng, chắc chắn nghe được từ người trong giới ba lê.
Các nghệ thuật gia thế hệ trước sẽ nhìn sơ qua tin nổi bật, chuyện giải trí đại chúng, lời nói ra sẽ không êm tai mấy.
Lương Dĩ Toàn trầm mặc.
Lương Cầm vẫn mỉm cười.
Tràng diện đến bước này, mặc dù đây là lần đầu tiên Biên Tự đối mặt với Lương Cầm, Biên Tự cũng có thể đoán được mối quan hệ của hai mẹ con.
Lại thêm trước giờ Lương Dĩ Toàn chưa bao giờ để lộ chuyện tình cảm của cô với anh, thái độ của Lương Cầm đã cực kì rõ ràng.
Biên Tự nhẫn nại xoa xoa cổ.
Lương Cầm cười nhìn qua: “Vị tiên sinh này, xin hỏi tôi có thể nói chuyện riêng với con gái của tôi không?”
Biên Tự cười mím: “Cháu nói không thể, cô sẽ không nói sao?”
Lương Cầm giống như không nghĩ tới Biên Tự sẽ gây sự với người lần đầu tiên gặp mặt, hơi hơi nghẹn lời.
“Vậy cô hà tất gì phải hỏi nhiều?” Biên Tự bỏ tay xuống, “Cháu thích người trực tiếp chút, cháu có thể trả lời cho vấn đề cô muốn hỏi, thứ nhất, con gái cô trước mắt là độc thân, thứ hai, tuy con gái cô tạm thời không đồng ý với cháu, nhưng cháu thực sự đang theo đuổi cô ấy. Cho nên, cô tìm cô ấy nói chuyện là tìm sai người rồi, chuyện này, cô nên tìm cháu nói chuyện.”
Lông mi Lương Dĩ Toàn run lên, nhìn về phía Biên Tự.
Lương Cầm hất cằm lên: “Xem ra cậu nguyện ý nói chuyện với tôi.”
“Đúng, hơn nữa bây giờ cháu có thể nói cho cô kết quả,” Biên Tự nhướn mày cười, “Ý chí theo đuổi con gái cô, tuyệt đối không vì bất cứ ai can thiệp vào mà dập tắt được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.