Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân
Chương 72: Ngoại truyện - CP Dã Lạc (một)
Cố Liễu Chi
28/01/2022
Chuyện của Trình Lạc với Đoạn Dã, còn phải nói từ lúc kết thúc ghi hình tiết mục.
Ngày thổ lộ cuối cùng sắp xếp vào vòng thứ năm, theo ý của tổ tiết mục, kết quả ngoại trừ Tái Tự Lương Duyên ra sẽ có một CP dắt tay thành công nữa.
Trình Lạc với Đoạn Dã không thể nghi ngờ thành lựa chọn thích hợp nhất.
Vừa đúng lúc, Trình Lạc làm biên kịch coi vui chơi giải trí là chuyện làm việc, chỉ mong sao có quan hệ tốt với đại lão sau lưng tổ tiết mục, mà tuy Đoạn Dã xuất thân là phú nhị đại, nhưng đáng tiếc “Gây dựng sự nghiệp được nửa đường lại mất thẻ tín dụng”, bây giờ cũng là vì tiền đều đồng ý ngay, cho nên hai người phối hợp với tổ tiết mục rất tốt.
Thứ hai, trước đó Tái Tự Lương Duyên là một bên chủ động một bên im, một lúc lại giận dỗi trốn nhà đi, về sau bà ngoại Lương Dĩ Toàn không may bị bệnh, Biên Tự lại không quay, trong thời gian nhạt nhẽo này, đôi oan gia Trình Lạc với Đoạn Dã chia vai diễn trong tiết mục, tiếng hô ở trên mạng cũng rất cao.
Tới lúc gần cuối, tổ tiết mục thương lượng với hai vị khách mời “Đưa tiền đến tay, CP làm đến cùng”, cho fan CP của bọn họ một kết cục viên mãn, cũng để tổ tiết mục có thể điểm cộng.
Trình Lạc nghĩ tới trước đó đã phối hợp hơn một tháng, cũng còn phần diễn cuối cùng, dù sao đây là cũng thời đại tự do yêu đương, trên mặt tình trường có thêm một người bạn trai cũng không có gì vội vàng, đợi tiếc mục vừa kết thúc là có thể chia tay, lại kiếm được nhân tình với tổ tiết mục, mua bán có lợi như này, phải làm.
Bên Đoạn Đã đã thỏa thuận xong rồi. Cũng bày tỏ không ý kiến gì với “Phí diễn xuất”.
Ba bên ăn nhịp với nhau, vấn đề còn lại chính là thiết kế kịch bản đêm thổ lộ.
Tổ tiết mục không can thiệp vào cái này nhiều lắm, nói chỉ cần không giả vờ, không thể hiện hư tình giả ý quá, để cho bọn họ tự phát huy.
Mà Đoạn Dã cũng là chỉ cần tiền về tới tay, mọi chuyện tùy ý.
Người có yêu cầu với kịch bản chỉ có Trình Lạc.
Dù sao cũng là công khai hẹn hò, Trình Lạc đương nhiên không hy vọng thổ lộ quá qua loa, làm mình mất mặt mũi ở trước mặt người xem cả nước, cho nên vào lúc trời tối cô dùng thái độ viết ngôn tình hiện đại và phim thần tượng chuyên nguyện, thiết kế một phần kịch bản, cũng vào trước lúc đóng dấu hoàn thành kịch bản liền đưa cho Đoạn Dã, để anh ta đọc thuộc và nói ra được.
Thời gian: Trong đêm.
Cảnh: Lần đầu tiên CP Dã Lạc hẹn hò ở xưởng sửa xe.
Nhân vật: Trình Lạc, Đoạn Dã.
Trong xưởng sửa xe tối om, dưới ánh đèn cũ kỹ tối om biến thành ánh sáng màu vàng nhạt.
Đoạn Dã: (chuyển tới ngày đầu tiên hẹn hò hôm đó, Trình Lạc ngồi "Thưởng thức" cậu ta sửa xe) băng ghế này có phải ngồi cực kỳ cộm không?
Trình Lạc: (cười lạnh) cậu nói xem?
Đoạn Dã xách lên một cây cưa ở trong góc, đo ở trong tay.
Trình Lạc: (kinh ngạc né đi) Cậu làm gì…
Đoạn Dã: (dùng cưa bỏ băng ghế đi) Vậy thì không cần ngồi nữa.
Trình Lạc: (hơi xúc động, trừng mắt nhìn) Có ý gì?
Đoạn Dã: (Ném băng ghế bị phá tới một góc) Ý là, sau này sẽ không cho chị ngồi chờ không nữa.
Trình Lạc: (Hắng giọng, lạnh nhạt) A… Vậy ngồi cái gì?
Đoạn Dã: (Quấn đến bên cạnh xe, dùng khớp ngón tay gõ gõ mặt kính chắn gió ở ghế trước) Ghế trước. Trình Lạc: (làm bộ làm tịch ngồi lên) Ngồi ghế trước của cậu có gì tốt sao?
Đoạn Dã: Chỉ đi đâu, thành không?
Trình Lạc: (mặt không chút thay đổi, qua một lúc miễn cưỡng gật gật đầu) Vậy… thành đi.
Đoạn Dã: (cười một tiếng, giơ ngón tay cái lên với Trình Lạc) ký tên đồng ý.
Trình Lạc khinh thường xùy một tiếng, dưới ánh nhìn thành khẩn của Đoạn Dã bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi tới phía trước giơ thẳng ngón tay cái, ấn vào ngón cái của cậu ta, nhẹ nhàng giữ một cái. (hết)
Đêm hôm thổ lộ ngày thứ năm đó, ngoại trừ Đoạn Dã cưa băng ghế không thuận lợi như trong tưởng tượng ra, cưa một hồi lâu vẫn không đứt, bị cậu ta tùy cơ ứng biến lấy một cái búa thay thế, mấy tình tiết khác cũng thuận lợi làm theo kịch bản của Trình Lạc.
Tổ máy quay ở đây đều cảm động đến thiếu chút nữa cho là thật.
Trình Lạc cũng thấy được mình quả là tiểu thiên tài trong yêu đương.
Nhìn kịch bản như này, từ đầu đến cuối đều phối hợp chặt chẽ, để phá băng ghế ngu xuẩn kia, hại cô đau xương sống mất ba ngày, lại vẫn ở trước mặt người xem cả nước cúi đầu đồng ý Đoạn Dã thổ lộ, đồng thời bảo đảm đúng mực đúng độ, không để cho Đoạn Đã rơi vào cảnh bị thiết kế quá.
Câu cuối cùng trong lời kịch thổ lộ, một câu “Cũng thành đi” là hai nghĩa, không chỉ đồng ý lời thổ lộ, còn trả lại cho “CP Dã Lạc” điểm đề, giơ ngón cái đồng ý, để động tác mang tính đặc trưng của Đoạn Dã thêm ấn tượng trong lòng người xem, cũng khiến cho kịch bản thổ lộ sáo cũ trở thành được công nhận thật…
Hơn một tháng ghi hình quả nhiên cho cô không ít “kế yêu”.
Lúc ghi hình xong, hơ khô thẻ tre hoàn mỹ (đóng máy), cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi rồi. Đêm đó, Trình Lạc ngồi xe của tổ tiết mục trở về nhà trọ của mình, ngất ngây ngủ một giấc, gặp giấc mơ đẹp.
Trong mơ người chế tác kích động nắm tay cô nói: “Đây là kịch bản thần tiên! Kim bài biên kịch giới phim thần tượng không là cô thì là ai! Từ hôm nay trở đi kịch bản của cô tăng lên 30 vạn một tập rồi!”
Buổi sáng ngày hôm sau, Trình Lạc đang cười khanh khách trong mơ, bỗng nhiên bị tiếng điện thoại đánh thức, trợn mắt nhìn thấy trần nhà trống rỗng, phát hiện ánh nắng vàng tươi đã chiếu qua cửa sổ, mặt trời đã lên cao, mới nhận ra mình chỉ mơ một giấc mơ hão huyền.
Trình Lạc tức đến tái mặt, mò mẫm di động ở dưới gối, muốn xem xem tên khốn nạn nào dám can đảm quấy rầy một đêm mộng đẹp của cô, vừa thấy, phát hiện là tin nhắn từ một dãy số lạ.
Trên tin nhắn có một tấm hình: Một ngón tay cầm một chiếc bông tai hình trân châu.
Nội dung tin nhắn phía dưới viết: “Chị, đồ chị rơi ở xưởng xe tôi rồi.”
“…” Trình Lạc nhận ra người gửi tin nhắn là ai, nhưng cô không nhận ra chiếc bông tai này.
Vì một chiếc bông tai không phải của cô, lại kéo cô rời khỏi giấc mơ đẹp cực có khả năng chỉ gặp một lần…
Trình Lạc hít sâu một hơi, đùng đùng gõ đáp lại: “Thứ nhất, tôi đã nhấn mạnh rất nhiều lần, không cần gọi tôi là chị, nếu cậu cảm thấy tôi lớn hơn cậu, vậy gọi ông nội.”
“Thứ hai, tôi không có bông tai, một cái cũng không có, bởi vì tôi căn bản chưa bắn lỗ tai.”
Trình Lạc gửi xong tin nhắn thứ hai xong càng nghĩ càng giận.
Người này không có mắt hay không có tâm? Nhìn cô hơn một tháng, đến việc cô có lỗ tai hay không cũng không biết?
“Thứ ba, đây là đồ của con gái, cho nên bây giờ tôi có thể nghi ngờ cậu có người bên ngoài… Chính thức thông báo với cậu, Trình Lạc đây vì ghi hình tiết mục mới xác lập quan hệ yêu đương với cậu Đoạn Dã đến nay là ngưng hẳn.”
Điện thoại yên tĩnh tầm ba phút, lại truyền đến tiếng động: “.”
***
Quan hệ của hai người vốn là giả vờ, đợi đến sau khi ghi hình xong đương nhiên sẽ chia tay, chỉ là vì một đoạn đệm nhỏ mới thêm vào một chút như vậy.
Trình Lạc tự giác như vậy thông báo chia tay cũng không xấu, lại thêm Đoạn Dã gửi “.” Đến. Biểu đạt toàn bộ kết thúc hoàn mỹ, cô liền yên tâm thoải mái bắt đầu ngày nghỉ độc thân của mình, ở lì trong nhà cả ngày, đến đêm lại không không nhịn được đêm dài, đem mấy bộ phim trước khi ghi hình không kịp xem bỏ ra xem một lượt.
Sáng sớm thứ bảy ngày hôm sau, Trình Lạc đang ngủ mê man, bỗng nhiên bị một cuộc gọi đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng cầm di động, nghe thấy đầu bên kia Lưu Bành nói một đống gì đó, lỗ tai nghe lọt, nhưng đầu lại không nghe thấy, qua một lúc lâu mới tỉnh táo lại, lập tức ngồi dậy: “Cái gì? Bảo tôi với Đoạn Dã phát trực tiếp vào hôm nay?”
“Đúng vậy, cô Trình, tôi nói hồi lâu như vậy giờ cô mới nghe ra hả.”
“Không phải…” Trình Lạc xoa xoa tóc: “Tôi mất trí sao? Tối hôm qua lúc ghi hình xong không phải đã tuyên bố là yêu nhau sao? Hưởng ứng hot search cũng rất tốt, sao vẫn còn phải phát trực tiếp tuyên bố lần nữa chứ?”
“Không phải tại bên thầy Biên với cô Lương chưa để lại kết quả trong tiết mục sao? Hai người bọn họ đợi hôm nay tuyên bố trong phòng phát trực tiếp, vậy cô với thầy Đoàn không có cảnh này không phải không thích hợp sao?”
“… Hợp với tình hình?”
“Hai người cứ tung cẩu lương nửa tiếng, sau đó phối hợp với tổ tiết mục một lần, bảo đảm đây là lần cuối cùng, được không?”
Cái miệng ba tấc nói không nát miệng có thể làm người khác phục của Lưu Bành, lải nhải một hồi lâu, Trình Lạc nghe thấy mà da dầu đã bùng nổ rồi.
Trong cơn buồn ngủ cô đồng ý nói “Làm đi làm đi”, đợi đến khi tắt điện thoại, mới phát giác ra…
Không đúng, hôm qua cô đã chia tay với Đoạn Dã rồi.
Không phải đã thành “Người xa lạ quen thuộc nhất” trong truyền thuyết sao?
Lại còn cùng nhau tung cẩu lương không xấu hổ sao?
Cô mở weixin ra, gửi một tin nhắn cho Lưu Bành: “Đạo diễn Lưu, phía bên Đoạn Dã nói thế nào?”
Lưu Bành gửi tới một bức ảnh chụp màn hình.
Phía trên là Lưu Bành trình bày đề nghị phát trực tiếp, sau đó Đoạn Dã hỏi một câu: “Có tiền?”
Không cần xem ở dưới nữa, Trình Lạc đã biết, Đoạn đại thiếu gia co được dãn được, chỉ cần có tiền, đừng nói tung cẩu lương với bạn gái cũ, có là nhảy hai người xoay ở trước mặt mẹ vợ cũng sẽ không ngại.
Mà cậu ta đã không ngại, ngại há không phải là cô?
Ngày thổ lộ cuối cùng sắp xếp vào vòng thứ năm, theo ý của tổ tiết mục, kết quả ngoại trừ Tái Tự Lương Duyên ra sẽ có một CP dắt tay thành công nữa.
Trình Lạc với Đoạn Dã không thể nghi ngờ thành lựa chọn thích hợp nhất.
Vừa đúng lúc, Trình Lạc làm biên kịch coi vui chơi giải trí là chuyện làm việc, chỉ mong sao có quan hệ tốt với đại lão sau lưng tổ tiết mục, mà tuy Đoạn Dã xuất thân là phú nhị đại, nhưng đáng tiếc “Gây dựng sự nghiệp được nửa đường lại mất thẻ tín dụng”, bây giờ cũng là vì tiền đều đồng ý ngay, cho nên hai người phối hợp với tổ tiết mục rất tốt.
Thứ hai, trước đó Tái Tự Lương Duyên là một bên chủ động một bên im, một lúc lại giận dỗi trốn nhà đi, về sau bà ngoại Lương Dĩ Toàn không may bị bệnh, Biên Tự lại không quay, trong thời gian nhạt nhẽo này, đôi oan gia Trình Lạc với Đoạn Dã chia vai diễn trong tiết mục, tiếng hô ở trên mạng cũng rất cao.
Tới lúc gần cuối, tổ tiết mục thương lượng với hai vị khách mời “Đưa tiền đến tay, CP làm đến cùng”, cho fan CP của bọn họ một kết cục viên mãn, cũng để tổ tiết mục có thể điểm cộng.
Trình Lạc nghĩ tới trước đó đã phối hợp hơn một tháng, cũng còn phần diễn cuối cùng, dù sao đây là cũng thời đại tự do yêu đương, trên mặt tình trường có thêm một người bạn trai cũng không có gì vội vàng, đợi tiếc mục vừa kết thúc là có thể chia tay, lại kiếm được nhân tình với tổ tiết mục, mua bán có lợi như này, phải làm.
Bên Đoạn Đã đã thỏa thuận xong rồi. Cũng bày tỏ không ý kiến gì với “Phí diễn xuất”.
Ba bên ăn nhịp với nhau, vấn đề còn lại chính là thiết kế kịch bản đêm thổ lộ.
Tổ tiết mục không can thiệp vào cái này nhiều lắm, nói chỉ cần không giả vờ, không thể hiện hư tình giả ý quá, để cho bọn họ tự phát huy.
Mà Đoạn Dã cũng là chỉ cần tiền về tới tay, mọi chuyện tùy ý.
Người có yêu cầu với kịch bản chỉ có Trình Lạc.
Dù sao cũng là công khai hẹn hò, Trình Lạc đương nhiên không hy vọng thổ lộ quá qua loa, làm mình mất mặt mũi ở trước mặt người xem cả nước, cho nên vào lúc trời tối cô dùng thái độ viết ngôn tình hiện đại và phim thần tượng chuyên nguyện, thiết kế một phần kịch bản, cũng vào trước lúc đóng dấu hoàn thành kịch bản liền đưa cho Đoạn Dã, để anh ta đọc thuộc và nói ra được.
Thời gian: Trong đêm.
Cảnh: Lần đầu tiên CP Dã Lạc hẹn hò ở xưởng sửa xe.
Nhân vật: Trình Lạc, Đoạn Dã.
Trong xưởng sửa xe tối om, dưới ánh đèn cũ kỹ tối om biến thành ánh sáng màu vàng nhạt.
Đoạn Dã: (chuyển tới ngày đầu tiên hẹn hò hôm đó, Trình Lạc ngồi "Thưởng thức" cậu ta sửa xe) băng ghế này có phải ngồi cực kỳ cộm không?
Trình Lạc: (cười lạnh) cậu nói xem?
Đoạn Dã xách lên một cây cưa ở trong góc, đo ở trong tay.
Trình Lạc: (kinh ngạc né đi) Cậu làm gì…
Đoạn Dã: (dùng cưa bỏ băng ghế đi) Vậy thì không cần ngồi nữa.
Trình Lạc: (hơi xúc động, trừng mắt nhìn) Có ý gì?
Đoạn Dã: (Ném băng ghế bị phá tới một góc) Ý là, sau này sẽ không cho chị ngồi chờ không nữa.
Trình Lạc: (Hắng giọng, lạnh nhạt) A… Vậy ngồi cái gì?
Đoạn Dã: (Quấn đến bên cạnh xe, dùng khớp ngón tay gõ gõ mặt kính chắn gió ở ghế trước) Ghế trước. Trình Lạc: (làm bộ làm tịch ngồi lên) Ngồi ghế trước của cậu có gì tốt sao?
Đoạn Dã: Chỉ đi đâu, thành không?
Trình Lạc: (mặt không chút thay đổi, qua một lúc miễn cưỡng gật gật đầu) Vậy… thành đi.
Đoạn Dã: (cười một tiếng, giơ ngón tay cái lên với Trình Lạc) ký tên đồng ý.
Trình Lạc khinh thường xùy một tiếng, dưới ánh nhìn thành khẩn của Đoạn Dã bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi tới phía trước giơ thẳng ngón tay cái, ấn vào ngón cái của cậu ta, nhẹ nhàng giữ một cái. (hết)
Đêm hôm thổ lộ ngày thứ năm đó, ngoại trừ Đoạn Dã cưa băng ghế không thuận lợi như trong tưởng tượng ra, cưa một hồi lâu vẫn không đứt, bị cậu ta tùy cơ ứng biến lấy một cái búa thay thế, mấy tình tiết khác cũng thuận lợi làm theo kịch bản của Trình Lạc.
Tổ máy quay ở đây đều cảm động đến thiếu chút nữa cho là thật.
Trình Lạc cũng thấy được mình quả là tiểu thiên tài trong yêu đương.
Nhìn kịch bản như này, từ đầu đến cuối đều phối hợp chặt chẽ, để phá băng ghế ngu xuẩn kia, hại cô đau xương sống mất ba ngày, lại vẫn ở trước mặt người xem cả nước cúi đầu đồng ý Đoạn Dã thổ lộ, đồng thời bảo đảm đúng mực đúng độ, không để cho Đoạn Đã rơi vào cảnh bị thiết kế quá.
Câu cuối cùng trong lời kịch thổ lộ, một câu “Cũng thành đi” là hai nghĩa, không chỉ đồng ý lời thổ lộ, còn trả lại cho “CP Dã Lạc” điểm đề, giơ ngón cái đồng ý, để động tác mang tính đặc trưng của Đoạn Dã thêm ấn tượng trong lòng người xem, cũng khiến cho kịch bản thổ lộ sáo cũ trở thành được công nhận thật…
Hơn một tháng ghi hình quả nhiên cho cô không ít “kế yêu”.
Lúc ghi hình xong, hơ khô thẻ tre hoàn mỹ (đóng máy), cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi rồi. Đêm đó, Trình Lạc ngồi xe của tổ tiết mục trở về nhà trọ của mình, ngất ngây ngủ một giấc, gặp giấc mơ đẹp.
Trong mơ người chế tác kích động nắm tay cô nói: “Đây là kịch bản thần tiên! Kim bài biên kịch giới phim thần tượng không là cô thì là ai! Từ hôm nay trở đi kịch bản của cô tăng lên 30 vạn một tập rồi!”
Buổi sáng ngày hôm sau, Trình Lạc đang cười khanh khách trong mơ, bỗng nhiên bị tiếng điện thoại đánh thức, trợn mắt nhìn thấy trần nhà trống rỗng, phát hiện ánh nắng vàng tươi đã chiếu qua cửa sổ, mặt trời đã lên cao, mới nhận ra mình chỉ mơ một giấc mơ hão huyền.
Trình Lạc tức đến tái mặt, mò mẫm di động ở dưới gối, muốn xem xem tên khốn nạn nào dám can đảm quấy rầy một đêm mộng đẹp của cô, vừa thấy, phát hiện là tin nhắn từ một dãy số lạ.
Trên tin nhắn có một tấm hình: Một ngón tay cầm một chiếc bông tai hình trân châu.
Nội dung tin nhắn phía dưới viết: “Chị, đồ chị rơi ở xưởng xe tôi rồi.”
“…” Trình Lạc nhận ra người gửi tin nhắn là ai, nhưng cô không nhận ra chiếc bông tai này.
Vì một chiếc bông tai không phải của cô, lại kéo cô rời khỏi giấc mơ đẹp cực có khả năng chỉ gặp một lần…
Trình Lạc hít sâu một hơi, đùng đùng gõ đáp lại: “Thứ nhất, tôi đã nhấn mạnh rất nhiều lần, không cần gọi tôi là chị, nếu cậu cảm thấy tôi lớn hơn cậu, vậy gọi ông nội.”
“Thứ hai, tôi không có bông tai, một cái cũng không có, bởi vì tôi căn bản chưa bắn lỗ tai.”
Trình Lạc gửi xong tin nhắn thứ hai xong càng nghĩ càng giận.
Người này không có mắt hay không có tâm? Nhìn cô hơn một tháng, đến việc cô có lỗ tai hay không cũng không biết?
“Thứ ba, đây là đồ của con gái, cho nên bây giờ tôi có thể nghi ngờ cậu có người bên ngoài… Chính thức thông báo với cậu, Trình Lạc đây vì ghi hình tiết mục mới xác lập quan hệ yêu đương với cậu Đoạn Dã đến nay là ngưng hẳn.”
Điện thoại yên tĩnh tầm ba phút, lại truyền đến tiếng động: “.”
***
Quan hệ của hai người vốn là giả vờ, đợi đến sau khi ghi hình xong đương nhiên sẽ chia tay, chỉ là vì một đoạn đệm nhỏ mới thêm vào một chút như vậy.
Trình Lạc tự giác như vậy thông báo chia tay cũng không xấu, lại thêm Đoạn Dã gửi “.” Đến. Biểu đạt toàn bộ kết thúc hoàn mỹ, cô liền yên tâm thoải mái bắt đầu ngày nghỉ độc thân của mình, ở lì trong nhà cả ngày, đến đêm lại không không nhịn được đêm dài, đem mấy bộ phim trước khi ghi hình không kịp xem bỏ ra xem một lượt.
Sáng sớm thứ bảy ngày hôm sau, Trình Lạc đang ngủ mê man, bỗng nhiên bị một cuộc gọi đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng cầm di động, nghe thấy đầu bên kia Lưu Bành nói một đống gì đó, lỗ tai nghe lọt, nhưng đầu lại không nghe thấy, qua một lúc lâu mới tỉnh táo lại, lập tức ngồi dậy: “Cái gì? Bảo tôi với Đoạn Dã phát trực tiếp vào hôm nay?”
“Đúng vậy, cô Trình, tôi nói hồi lâu như vậy giờ cô mới nghe ra hả.”
“Không phải…” Trình Lạc xoa xoa tóc: “Tôi mất trí sao? Tối hôm qua lúc ghi hình xong không phải đã tuyên bố là yêu nhau sao? Hưởng ứng hot search cũng rất tốt, sao vẫn còn phải phát trực tiếp tuyên bố lần nữa chứ?”
“Không phải tại bên thầy Biên với cô Lương chưa để lại kết quả trong tiết mục sao? Hai người bọn họ đợi hôm nay tuyên bố trong phòng phát trực tiếp, vậy cô với thầy Đoàn không có cảnh này không phải không thích hợp sao?”
“… Hợp với tình hình?”
“Hai người cứ tung cẩu lương nửa tiếng, sau đó phối hợp với tổ tiết mục một lần, bảo đảm đây là lần cuối cùng, được không?”
Cái miệng ba tấc nói không nát miệng có thể làm người khác phục của Lưu Bành, lải nhải một hồi lâu, Trình Lạc nghe thấy mà da dầu đã bùng nổ rồi.
Trong cơn buồn ngủ cô đồng ý nói “Làm đi làm đi”, đợi đến khi tắt điện thoại, mới phát giác ra…
Không đúng, hôm qua cô đã chia tay với Đoạn Dã rồi.
Không phải đã thành “Người xa lạ quen thuộc nhất” trong truyền thuyết sao?
Lại còn cùng nhau tung cẩu lương không xấu hổ sao?
Cô mở weixin ra, gửi một tin nhắn cho Lưu Bành: “Đạo diễn Lưu, phía bên Đoạn Dã nói thế nào?”
Lưu Bành gửi tới một bức ảnh chụp màn hình.
Phía trên là Lưu Bành trình bày đề nghị phát trực tiếp, sau đó Đoạn Dã hỏi một câu: “Có tiền?”
Không cần xem ở dưới nữa, Trình Lạc đã biết, Đoạn đại thiếu gia co được dãn được, chỉ cần có tiền, đừng nói tung cẩu lương với bạn gái cũ, có là nhảy hai người xoay ở trước mặt mẹ vợ cũng sẽ không ngại.
Mà cậu ta đã không ngại, ngại há không phải là cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.