Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân
Chương 15: Thuốc trợ tim hiệu quả nhanh
Cố Liễu Chi
22/09/2021
Biên Tự cảm thấy Lương Dĩ Toàn có chỗ nào đó rất khác, từ hôm qua gặp
lại, cả người giống như thay đổi gì đó, cũng không biết miệng đầy dao
găm kia là thấm nhuần ở đâu ra.
Trình Lạc với Lâm Tiếu Sinh sững sờ nhìn Lương Dĩ Toàn, như đang nghi ngờ lỗ tai mình.
Ánh mắt Thẩm Tế khẽ lướt qua trên mặt Lương Dĩ Toàn, ôn hòa giải thích với Biên Tự: “Chẳng ai hoàn mỹ cả, cho dù có được tất có mất, thầy Biên Tự trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy, nói về mặt sự nghiệp đã bỏ ra rất nhiều công sức, khó tránh khỏi lơ là phương diện tình cảm, Dĩ Toàn chỉ thẳng thắn quá, anh đừng so đo.”
Cùng một ý nói lại được trau chuốt như vậy cũng thấy khách sáo hơn nhiều.
Nhưng kì lạ là Thẩm Tế nói giúp Lương Dĩ Toàn, lại làm Biên Tự giống như người cần phải lấy lễ đối xử với người ngoài, nghe rõ từng dấu chấm câu cũng thấy chói tai.
“Làm sao có thể, là anh Thẩm nghĩ tích cực thôi,” Biên Tự cười nhìn Lương Dĩ Toàn, “Cô ấy chỉ là có hứng thú với tôi mà thôi.”
Lương Dĩ Toàn nghiêm túc lắc đầu: “Tôi không có.”
“…”
Lần này đến ông trời cũng không cứu được thế cục này.
Khi người phụ nữ đến một bậc thang cũng không để lại cho một người đàn ông, thì người đàn ông kia nhất định không vô tội.
Trình Lạc vừa bóp tim gãi phổi muốn biết quan hệ rõ ràng của hai người, vừa xấu hổ cong ngón chân, may mắn có một tiếng điện thoại rung lên cứu lại.
Tổ tiết mục gửi tin nhắn tới.
Là người duy nhất luôn luôn mang theo di động, Trình Lạc truyền đạt ý của tổ tiết mục: “Bảo chúng ta buổi tối làm một buổi liên hoan đón khách mời mới, hiện tại chia một nam một nữ đi siêu thị mua đồ.”
Lương Dĩ Toàn với Biên Tự còn đang ăn cơm, theo lý là được loại trừ. Hơn nữa lại là làm buổi tiệc chào mừng Biên Tự tới, cũng không thể chia cho anh.
Lâm Tiếu Sinh chuyển mắt một vòng: “Vậy chọn người lái xe tiện qua đó đi, thế chỉ có thể nhờ anh Tế rồi.”
Tiếng một nam một nữ đồng thời vang lên.
Lương Dĩ Toàn: “Tôi đi cùng cho.”
Biên Tự: “Sao vậy, chỉ có anh Tế của cậu có xe?”
Tiếng nói vừa ngừng, Lương Dĩ Toàn vẫn chưa nói hết câu. Biên Tự nghe nói cô nói tới “Tôi đi” nháy mắt mở miệng nói.
Lương Dĩ Toàn là vì tránh Biên Tự mới đề xuất ra ngoài, không tính toán mấy hỏi: “Thầy Biên muốn đi siêu thị?”
“Không được sao cô Lương?”
“Chỉ là lo lắng thầy Biên không nhớ đường.”
Biên Tự mỉm cười một tiếng: “Cô Lương không biết trên thế giới có bản đồ chỉ dẫn Cao Đức sao.”
Vừa mở miệng, quả thực không tới một phút đã lộ nguyên hình.
“Vậy tôi ở lại rửa bát vậy,” Lương Dĩ Toàn cúi đầu cầm đũa tiếp tục ăn cơm, “Không tranh công với bản đồ chỉ dẫn Cao Đức nữa.”
Biên Tự nghẹn lời.
“Cao Đức là nhà tài trợ của chúng ta sao?” Trình Lạc hỏi Thẩm Tế.
Thẩm Tế cười, lắc đầu.
“Tôi không sợ tranh công đầu,” Trình Lạc giơ tay, “Nếu không tôi đi với thầy Biên nha?”
“Ngại quá,” Biên Tự cầm thìa lên, chậm rãi múc nước canh: “Đột nhiên nhớ ra xe hết dầu rồi.”
“…”
***
Chắc là đến tổ tiết mục cũng không nghĩ tới, một tin nhắn như vậy cũng có thể là một viên đá gợi lên ngàn tầng sóng, trực tiếp kéo hiệu quả tiết mục lên.
May mắn là Thẩm Tế giải quyết dứt khoát, đưa Trình Lạc đi siêu thị, trước khi đi lặng lẽ gọi Lâm Tiếu Sinh tới, dặn cậu ta để ý trong nhà.
Tuy Lâm Tiếu Sinh không hỏi dò tình hình, nhưng nghe hiểu được ám chỉ của Thẩm Tế, đại khái là… Cẩn thận đừng để có Biên Tự với Lương Dĩ Toàn “đánh nhau”.
Phòng khách chỉ còn ba người.
Lương Dĩ Toàn ăn sạch đồ trong bát, ngẩng đầu, thấy Biên Tự cau mày bỏ bát vừa múc nước canh xuống, xem ra nhấm nháp cũng không thích mấy, lại còn liếc nhìn bát không của cô, giống như đang nghi ngờ làm sao cô có thể uống tới hai bát.
Miệng Biên Tự vừa khẽ động, Lương Dĩ Toàn liền biết anh muốn xả tức.
“Thầy Biên.” Để tránh Lâm Tiếu Sinh lại xấu hổ, Lương Dĩ Toàn đúng lúc ngắt lời thói quen không tôn trọng người khác của anh.
“Hử?”
“Làm ơn ăn vào uống vào, không được lãng phí thức ăn.”
Biên Tự không thể tin được nở nụ cười, chỉ vào bát nói: “Nước canh này…”
“Anh biết làm?”
Biên Tự giận tái mặt, nghe ra được ý ngầm của Lương Dĩ Toàn là “Không biết thì ngậm miệng”.
Cũng như trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, hiểu được bộ dáng kì quái của cô là học theo vị thủy tổ nào.
Lâm Tiếu Sinh ho nhẹ một tiếng: “Cái kia, thời gian không đủ, nước canh thật sự chỉ hầm qua nước trắng, thầy Biên uống không trôi cũng đừng miễn cưỡng.”
Biên Tự giơ tay về phía Lương Dĩ Toàn.
Lương Dĩ Toàn liếc nhìn anh một cái, nghiêng đầu cười với Lâm Tiếu Sinh nói: “Không đâu, chị cảm thấy uống rất ngon, sáng sớm cậu đã vất vả rồi.”
“Chị thích là được,” Lâm Tiếu Sinh cười rộ lên, “Em không vất vả gì, buổi tối ninh kĩ cho mọi người uống.”
Biên Tự vừa mới cầm bát canh lên chuẩn bị uống, nghe tới đó liền thấy no rồi, lại đặt bát xuống.
Lương Dĩ Toàn cũng chẳng muốn phí lời với anh, đứng dậy thu dọn bát đũa.
Biên Tự nhíu mày, tìm một máy quay gần đó, hỏi nó: “Kéo nhiều tài trợ như vậy, đến cái máy rửa bát cũng không có?”
Máy quay yên lặng ba giây, chậm rãi động đậy, “gật gật đầu” với phía đối diện.
Lâm Tiếu Sinh vừa lau bàn vừa cười nói: “Thầy Biên, rửa chén rất thú vị, có bận rộn đến mấy cũng đừng từ bỏ cuộc sống thường ngày.”
Lần đầu tiên Biên Tự nghe thấy lý luận hoang đường như vậy.
Càng hoang đường hơn là, máy quay lại thật sự gật đầu, bày tỏ đồng ý.
Biên Tự dựa lưng vào ghế tựa, nhìn hai người bận rộn ở nhà bếp kiểu, khẽ xùy một tiếng, rời phòng khách.
***
Biên Tự vừa đi, cảm giác mạnh mẽ trên người Lương Dĩ Toàn liền biến mất, im lặng rửa bát, giống như không muốn thể hiện cảm xúc dư thừa.
Ngược lại Lâm Tiếu Sinh lại nhảy lên, nói với cô chuyện hôm qua chơi ở khu vui chơi.
Lương Dĩ Toàn lễ phép đáp lại, thỉnh thoảng lại phối hợp cười một cái, tích cực hỏi vài câu “Sau đó thì sao.”
Nhưng Lâm Tiếu Sinh lại như nhìn ra cô mệt mỏi, thăm dò hỏi: “Chị Dĩ Toàn, chị với thầy Biên sao vậy?”
Lương Dĩ Toàn bất ngờ không phòng ngự sửng sốt: “Sao đột nhiên hỏi tới cái này?”
“Em thấy thầy Biên vừa đến, chị liền thờ ơ rồi.”
Lương Dĩ Toàn ngây người, lắc đầu: “Không phải, chắc là vì tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt thôi.”
Lâm Tiếu Sinh bĩu môi: “Nhưng vừa rồi chị nói với thầy Biên rất có tinh thần, giống như chỉ cần thầy Biên ở đây, chị sẽ nói nhiều hơn.”
“Chị…”
Lương Dĩ Toàn không biết giải thích với Lâm Tiếu Sinh thế nào, chán ghét một người cùng có thể làm cho tinh thần người ta tăng lên gấp trăm lần.
Bởi vì lúc này cũng là lần đầu tiên cô ý thức được.
Cô đang tính xem biểu đạt thế nào, bóng dáng âm hồn không tan lại rơi vào tầm mắt.
Biên Tự cầm ly thủy tinh không đi tới.
Lương Dĩ Toàn không muốn Lâm Tiếu Sinh hoặc nói là không muốn người xem hiểu lầm khác thường của mình là vì có hảo cảm với Biên Tự, lần này đến ánh mắt cũng không cho anh, yên lặng cúi đầu rửa bát.
Không nghĩ tới đột nhiên nghe thấy một tiếng “choang” vang dội.
Lương Dĩ Toàn cả kinh, quay đầu lại, thấy Lâm Tiếu Sinh không cẩn thận làm rơi một cái bát.
Mà bên cạnh cậu ta, Biên Tự đang đứng rót nước.
“A…” Lâm Tiếu Sinh ảo não gãi gãi đầu, “Hình như là cái bát anh Tế thích.”
Biên Tự tay cầm ấm nước, thấy ánh mắt của Lương Dĩ Toàn, chân mày nhíu lại: “Tôi chưa động vào cậu ta.”
“Không có không có, không liên quan tới thầy Biên,” Lâm Tiếu Sinh khoát tay, “Là em không cẩn thận, không để ý tránh thầy Biên.”
Biên Tự: “?”
Lương Dĩ Toàn hít sâu một hơi: “Lối rộng như thế lại đi lối nhỏ, có phải muốn nói đỡ cho người ta chứ?”
Biên Tự đặt ấm nước xuống vừa muốn bản bác, Lâm Tiếu Sinh kéo kéo tay áo Lương Dĩ Toàn: “Chị Dĩ Toàn không sao đâu, vỡ rồi thì thôi, lát nữa em xin lỗi anh Tế rồi mua đền cái giống hệt là được.”
“Ừm, để chị dọn dẹp.” Lương Dĩ Toàn xoay người lấy đồ quét dọn.
“Không cần không cần, để em.” Lâm Tiếu Sinh khom người đi nhặt mảnh vỡ.
Lương Dĩ Toàn cầm cán chổi, thấy hành động này nguy hiểm, lại chưa kịp nhắc nhở, liền nghe thấy Lâm Tiếu Sinh “Hí” một tiếng.
“Làm sao vậy, rạch vào tay rồi hả?” Lương Dĩ Toàn bỏ đồ xuống bước nhanh qua.
Lâm Tiếu Sinh giữ chặt ngón trỏ, nhe răng trợn mắt mắt đầu: “Không có việc gì, chỉ một lát là hết.”
Biên Tự từ từ ôm lấy cánh tay, nhìn màn buồn cười này, giật giật khóe miệng.
Lương Dĩ Toàn lúc này không rảnh phản ứng biểu cảm khiếm khuyết của Biên Tự, kéo tay Lâm Tiếu Sinh tới, nhìn miệng vết thương tầm 2cm máu đang nhỏ giọt.
“Này mà chỉ một lát là hết?” Lương Dĩ Toàn gắt gao giữ chặt miệng vết thương, tìm khăn sạch, nhưng không thấy, nói với Biên Tự đang nhàn rỗi, “Anh đi lấy hòm thuốc lại đây.”
Biên Tự buồn cười chỉ chỉ vào mình: “Em bảo tôi.”
“Không thì ai?” Lương Dĩ Toàn giơ tay không ra, mắt thấy miệng vết thương đang chảy máu không ngừng, sốt ruột nói, “Chính là ngăn tủ trong phòng khách đấy, nhanh lên.”
Biên Tự không biết là giận hay là cười đi tới phía tủ đồ, vừa mới kéo ngăn kéo cao nhất ra, liền nghe giọng không kiên nhẫn của Lương Dĩ Toàn ở phía sau truyền tới: “Anh đến ngăn tủ với ngăn kéo cũng không phân biệt được sao?”
“Thầy Biên không quen thuộc chỗ này mấy, chị đừng có gấp, chút máu này của em có là gì đâu.”
Biên Tự nhẫn nại khép ngăn tủ lại, kéo ngăn kéo ra, cầm hòm thuốc đi tới.
Lương Dĩ Toàn lấy thuốc cầm máu ra, nhắc nhở Lâm Tiếu Sinh: “Chắc là có chút đau, cậu nhịn một chút.”
“Cứ việc, em không sợ đau.”
Lương Dĩ Toàn cúi đầu, đem bột thuốc rắc lên trên miệng vết thương.
Lâm Tiếu Sinh cúi mắt nhìn động tác nhẹ nhàng của Lương Dĩ Toàn, khóe miệng từ từ cong lên.
“Đau không?” Lương Dĩ Toàn bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Biên Tự cứ thế trơ mắt nhìn má núm đồng tiền của Lâm Tiếu Sinh biến mất trong một giây, cau mày nói: “Có chút… Chị Dĩ Toàn thổi cho em đi, thổi liền không đau nữa.”
Biên Tự: “?”
Lương Dĩ Toàn do dự, lại cúi đầu lần nữa: “Được…”
Biên Tự chỉ chỉ Lâm Tiếu Sinh: “Không phải, vừa rồi cậu ta…”
Lương Dĩ Toàn như không nghe thấy, nhìn cũng không nhìn Biên Tự, cẩn thận thổi thổi miệng vết thương của Lâm Tiếu Sinh.
Biên Tự nhắm mắt lại, đứng ở một bên bình tĩnh một lát, phủi tay xoay người lên lầu, đi thẳng vào phòng ngủ, cầm hộp thuốc lá tủ đầu giường đến ban công.
Hút xong hai điếu thuốc, Biên Tự dựa vào lan can, cầm điện thoại gọi cho Lục Nguyên: “Ở đâu?”
“A, ông chủ, tôi đang ở sân bay, hôm qua tôi hỏi anh rồi đó, tôi thấy anh đã tiến tổ rồi, cũng không cần tôi quan tâm sinh hoạt cho anh nữa, tôi về nhà thăm ba mẹ một chuyến.”
Một tay Biên Tự xoa xoa thái dương: “Về ngay.”
“A?”
“Hiện tại, lập tức đưa vitamin tới cho tôi.”
Đầu bên kia, Lục Nguyên im lặng vài giây, giống như đoán được tình cảnh của Biên Tự không mấy lạc quan, xoắn xuýt nói: “Được rồi ông chủ, thời gian này tôi không ở đây nhớ chăm sóc mình thật tốt, nếu không tôi mua cho anh ít thuốc, thuốc giảm đau, thuốc trợ tim có hiệu quả nhanh nha?”
“…”
Trình Lạc với Lâm Tiếu Sinh sững sờ nhìn Lương Dĩ Toàn, như đang nghi ngờ lỗ tai mình.
Ánh mắt Thẩm Tế khẽ lướt qua trên mặt Lương Dĩ Toàn, ôn hòa giải thích với Biên Tự: “Chẳng ai hoàn mỹ cả, cho dù có được tất có mất, thầy Biên Tự trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy, nói về mặt sự nghiệp đã bỏ ra rất nhiều công sức, khó tránh khỏi lơ là phương diện tình cảm, Dĩ Toàn chỉ thẳng thắn quá, anh đừng so đo.”
Cùng một ý nói lại được trau chuốt như vậy cũng thấy khách sáo hơn nhiều.
Nhưng kì lạ là Thẩm Tế nói giúp Lương Dĩ Toàn, lại làm Biên Tự giống như người cần phải lấy lễ đối xử với người ngoài, nghe rõ từng dấu chấm câu cũng thấy chói tai.
“Làm sao có thể, là anh Thẩm nghĩ tích cực thôi,” Biên Tự cười nhìn Lương Dĩ Toàn, “Cô ấy chỉ là có hứng thú với tôi mà thôi.”
Lương Dĩ Toàn nghiêm túc lắc đầu: “Tôi không có.”
“…”
Lần này đến ông trời cũng không cứu được thế cục này.
Khi người phụ nữ đến một bậc thang cũng không để lại cho một người đàn ông, thì người đàn ông kia nhất định không vô tội.
Trình Lạc vừa bóp tim gãi phổi muốn biết quan hệ rõ ràng của hai người, vừa xấu hổ cong ngón chân, may mắn có một tiếng điện thoại rung lên cứu lại.
Tổ tiết mục gửi tin nhắn tới.
Là người duy nhất luôn luôn mang theo di động, Trình Lạc truyền đạt ý của tổ tiết mục: “Bảo chúng ta buổi tối làm một buổi liên hoan đón khách mời mới, hiện tại chia một nam một nữ đi siêu thị mua đồ.”
Lương Dĩ Toàn với Biên Tự còn đang ăn cơm, theo lý là được loại trừ. Hơn nữa lại là làm buổi tiệc chào mừng Biên Tự tới, cũng không thể chia cho anh.
Lâm Tiếu Sinh chuyển mắt một vòng: “Vậy chọn người lái xe tiện qua đó đi, thế chỉ có thể nhờ anh Tế rồi.”
Tiếng một nam một nữ đồng thời vang lên.
Lương Dĩ Toàn: “Tôi đi cùng cho.”
Biên Tự: “Sao vậy, chỉ có anh Tế của cậu có xe?”
Tiếng nói vừa ngừng, Lương Dĩ Toàn vẫn chưa nói hết câu. Biên Tự nghe nói cô nói tới “Tôi đi” nháy mắt mở miệng nói.
Lương Dĩ Toàn là vì tránh Biên Tự mới đề xuất ra ngoài, không tính toán mấy hỏi: “Thầy Biên muốn đi siêu thị?”
“Không được sao cô Lương?”
“Chỉ là lo lắng thầy Biên không nhớ đường.”
Biên Tự mỉm cười một tiếng: “Cô Lương không biết trên thế giới có bản đồ chỉ dẫn Cao Đức sao.”
Vừa mở miệng, quả thực không tới một phút đã lộ nguyên hình.
“Vậy tôi ở lại rửa bát vậy,” Lương Dĩ Toàn cúi đầu cầm đũa tiếp tục ăn cơm, “Không tranh công với bản đồ chỉ dẫn Cao Đức nữa.”
Biên Tự nghẹn lời.
“Cao Đức là nhà tài trợ của chúng ta sao?” Trình Lạc hỏi Thẩm Tế.
Thẩm Tế cười, lắc đầu.
“Tôi không sợ tranh công đầu,” Trình Lạc giơ tay, “Nếu không tôi đi với thầy Biên nha?”
“Ngại quá,” Biên Tự cầm thìa lên, chậm rãi múc nước canh: “Đột nhiên nhớ ra xe hết dầu rồi.”
“…”
***
Chắc là đến tổ tiết mục cũng không nghĩ tới, một tin nhắn như vậy cũng có thể là một viên đá gợi lên ngàn tầng sóng, trực tiếp kéo hiệu quả tiết mục lên.
May mắn là Thẩm Tế giải quyết dứt khoát, đưa Trình Lạc đi siêu thị, trước khi đi lặng lẽ gọi Lâm Tiếu Sinh tới, dặn cậu ta để ý trong nhà.
Tuy Lâm Tiếu Sinh không hỏi dò tình hình, nhưng nghe hiểu được ám chỉ của Thẩm Tế, đại khái là… Cẩn thận đừng để có Biên Tự với Lương Dĩ Toàn “đánh nhau”.
Phòng khách chỉ còn ba người.
Lương Dĩ Toàn ăn sạch đồ trong bát, ngẩng đầu, thấy Biên Tự cau mày bỏ bát vừa múc nước canh xuống, xem ra nhấm nháp cũng không thích mấy, lại còn liếc nhìn bát không của cô, giống như đang nghi ngờ làm sao cô có thể uống tới hai bát.
Miệng Biên Tự vừa khẽ động, Lương Dĩ Toàn liền biết anh muốn xả tức.
“Thầy Biên.” Để tránh Lâm Tiếu Sinh lại xấu hổ, Lương Dĩ Toàn đúng lúc ngắt lời thói quen không tôn trọng người khác của anh.
“Hử?”
“Làm ơn ăn vào uống vào, không được lãng phí thức ăn.”
Biên Tự không thể tin được nở nụ cười, chỉ vào bát nói: “Nước canh này…”
“Anh biết làm?”
Biên Tự giận tái mặt, nghe ra được ý ngầm của Lương Dĩ Toàn là “Không biết thì ngậm miệng”.
Cũng như trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, hiểu được bộ dáng kì quái của cô là học theo vị thủy tổ nào.
Lâm Tiếu Sinh ho nhẹ một tiếng: “Cái kia, thời gian không đủ, nước canh thật sự chỉ hầm qua nước trắng, thầy Biên uống không trôi cũng đừng miễn cưỡng.”
Biên Tự giơ tay về phía Lương Dĩ Toàn.
Lương Dĩ Toàn liếc nhìn anh một cái, nghiêng đầu cười với Lâm Tiếu Sinh nói: “Không đâu, chị cảm thấy uống rất ngon, sáng sớm cậu đã vất vả rồi.”
“Chị thích là được,” Lâm Tiếu Sinh cười rộ lên, “Em không vất vả gì, buổi tối ninh kĩ cho mọi người uống.”
Biên Tự vừa mới cầm bát canh lên chuẩn bị uống, nghe tới đó liền thấy no rồi, lại đặt bát xuống.
Lương Dĩ Toàn cũng chẳng muốn phí lời với anh, đứng dậy thu dọn bát đũa.
Biên Tự nhíu mày, tìm một máy quay gần đó, hỏi nó: “Kéo nhiều tài trợ như vậy, đến cái máy rửa bát cũng không có?”
Máy quay yên lặng ba giây, chậm rãi động đậy, “gật gật đầu” với phía đối diện.
Lâm Tiếu Sinh vừa lau bàn vừa cười nói: “Thầy Biên, rửa chén rất thú vị, có bận rộn đến mấy cũng đừng từ bỏ cuộc sống thường ngày.”
Lần đầu tiên Biên Tự nghe thấy lý luận hoang đường như vậy.
Càng hoang đường hơn là, máy quay lại thật sự gật đầu, bày tỏ đồng ý.
Biên Tự dựa lưng vào ghế tựa, nhìn hai người bận rộn ở nhà bếp kiểu, khẽ xùy một tiếng, rời phòng khách.
***
Biên Tự vừa đi, cảm giác mạnh mẽ trên người Lương Dĩ Toàn liền biến mất, im lặng rửa bát, giống như không muốn thể hiện cảm xúc dư thừa.
Ngược lại Lâm Tiếu Sinh lại nhảy lên, nói với cô chuyện hôm qua chơi ở khu vui chơi.
Lương Dĩ Toàn lễ phép đáp lại, thỉnh thoảng lại phối hợp cười một cái, tích cực hỏi vài câu “Sau đó thì sao.”
Nhưng Lâm Tiếu Sinh lại như nhìn ra cô mệt mỏi, thăm dò hỏi: “Chị Dĩ Toàn, chị với thầy Biên sao vậy?”
Lương Dĩ Toàn bất ngờ không phòng ngự sửng sốt: “Sao đột nhiên hỏi tới cái này?”
“Em thấy thầy Biên vừa đến, chị liền thờ ơ rồi.”
Lương Dĩ Toàn ngây người, lắc đầu: “Không phải, chắc là vì tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt thôi.”
Lâm Tiếu Sinh bĩu môi: “Nhưng vừa rồi chị nói với thầy Biên rất có tinh thần, giống như chỉ cần thầy Biên ở đây, chị sẽ nói nhiều hơn.”
“Chị…”
Lương Dĩ Toàn không biết giải thích với Lâm Tiếu Sinh thế nào, chán ghét một người cùng có thể làm cho tinh thần người ta tăng lên gấp trăm lần.
Bởi vì lúc này cũng là lần đầu tiên cô ý thức được.
Cô đang tính xem biểu đạt thế nào, bóng dáng âm hồn không tan lại rơi vào tầm mắt.
Biên Tự cầm ly thủy tinh không đi tới.
Lương Dĩ Toàn không muốn Lâm Tiếu Sinh hoặc nói là không muốn người xem hiểu lầm khác thường của mình là vì có hảo cảm với Biên Tự, lần này đến ánh mắt cũng không cho anh, yên lặng cúi đầu rửa bát.
Không nghĩ tới đột nhiên nghe thấy một tiếng “choang” vang dội.
Lương Dĩ Toàn cả kinh, quay đầu lại, thấy Lâm Tiếu Sinh không cẩn thận làm rơi một cái bát.
Mà bên cạnh cậu ta, Biên Tự đang đứng rót nước.
“A…” Lâm Tiếu Sinh ảo não gãi gãi đầu, “Hình như là cái bát anh Tế thích.”
Biên Tự tay cầm ấm nước, thấy ánh mắt của Lương Dĩ Toàn, chân mày nhíu lại: “Tôi chưa động vào cậu ta.”
“Không có không có, không liên quan tới thầy Biên,” Lâm Tiếu Sinh khoát tay, “Là em không cẩn thận, không để ý tránh thầy Biên.”
Biên Tự: “?”
Lương Dĩ Toàn hít sâu một hơi: “Lối rộng như thế lại đi lối nhỏ, có phải muốn nói đỡ cho người ta chứ?”
Biên Tự đặt ấm nước xuống vừa muốn bản bác, Lâm Tiếu Sinh kéo kéo tay áo Lương Dĩ Toàn: “Chị Dĩ Toàn không sao đâu, vỡ rồi thì thôi, lát nữa em xin lỗi anh Tế rồi mua đền cái giống hệt là được.”
“Ừm, để chị dọn dẹp.” Lương Dĩ Toàn xoay người lấy đồ quét dọn.
“Không cần không cần, để em.” Lâm Tiếu Sinh khom người đi nhặt mảnh vỡ.
Lương Dĩ Toàn cầm cán chổi, thấy hành động này nguy hiểm, lại chưa kịp nhắc nhở, liền nghe thấy Lâm Tiếu Sinh “Hí” một tiếng.
“Làm sao vậy, rạch vào tay rồi hả?” Lương Dĩ Toàn bỏ đồ xuống bước nhanh qua.
Lâm Tiếu Sinh giữ chặt ngón trỏ, nhe răng trợn mắt mắt đầu: “Không có việc gì, chỉ một lát là hết.”
Biên Tự từ từ ôm lấy cánh tay, nhìn màn buồn cười này, giật giật khóe miệng.
Lương Dĩ Toàn lúc này không rảnh phản ứng biểu cảm khiếm khuyết của Biên Tự, kéo tay Lâm Tiếu Sinh tới, nhìn miệng vết thương tầm 2cm máu đang nhỏ giọt.
“Này mà chỉ một lát là hết?” Lương Dĩ Toàn gắt gao giữ chặt miệng vết thương, tìm khăn sạch, nhưng không thấy, nói với Biên Tự đang nhàn rỗi, “Anh đi lấy hòm thuốc lại đây.”
Biên Tự buồn cười chỉ chỉ vào mình: “Em bảo tôi.”
“Không thì ai?” Lương Dĩ Toàn giơ tay không ra, mắt thấy miệng vết thương đang chảy máu không ngừng, sốt ruột nói, “Chính là ngăn tủ trong phòng khách đấy, nhanh lên.”
Biên Tự không biết là giận hay là cười đi tới phía tủ đồ, vừa mới kéo ngăn kéo cao nhất ra, liền nghe giọng không kiên nhẫn của Lương Dĩ Toàn ở phía sau truyền tới: “Anh đến ngăn tủ với ngăn kéo cũng không phân biệt được sao?”
“Thầy Biên không quen thuộc chỗ này mấy, chị đừng có gấp, chút máu này của em có là gì đâu.”
Biên Tự nhẫn nại khép ngăn tủ lại, kéo ngăn kéo ra, cầm hòm thuốc đi tới.
Lương Dĩ Toàn lấy thuốc cầm máu ra, nhắc nhở Lâm Tiếu Sinh: “Chắc là có chút đau, cậu nhịn một chút.”
“Cứ việc, em không sợ đau.”
Lương Dĩ Toàn cúi đầu, đem bột thuốc rắc lên trên miệng vết thương.
Lâm Tiếu Sinh cúi mắt nhìn động tác nhẹ nhàng của Lương Dĩ Toàn, khóe miệng từ từ cong lên.
“Đau không?” Lương Dĩ Toàn bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Biên Tự cứ thế trơ mắt nhìn má núm đồng tiền của Lâm Tiếu Sinh biến mất trong một giây, cau mày nói: “Có chút… Chị Dĩ Toàn thổi cho em đi, thổi liền không đau nữa.”
Biên Tự: “?”
Lương Dĩ Toàn do dự, lại cúi đầu lần nữa: “Được…”
Biên Tự chỉ chỉ Lâm Tiếu Sinh: “Không phải, vừa rồi cậu ta…”
Lương Dĩ Toàn như không nghe thấy, nhìn cũng không nhìn Biên Tự, cẩn thận thổi thổi miệng vết thương của Lâm Tiếu Sinh.
Biên Tự nhắm mắt lại, đứng ở một bên bình tĩnh một lát, phủi tay xoay người lên lầu, đi thẳng vào phòng ngủ, cầm hộp thuốc lá tủ đầu giường đến ban công.
Hút xong hai điếu thuốc, Biên Tự dựa vào lan can, cầm điện thoại gọi cho Lục Nguyên: “Ở đâu?”
“A, ông chủ, tôi đang ở sân bay, hôm qua tôi hỏi anh rồi đó, tôi thấy anh đã tiến tổ rồi, cũng không cần tôi quan tâm sinh hoạt cho anh nữa, tôi về nhà thăm ba mẹ một chuyến.”
Một tay Biên Tự xoa xoa thái dương: “Về ngay.”
“A?”
“Hiện tại, lập tức đưa vitamin tới cho tôi.”
Đầu bên kia, Lục Nguyên im lặng vài giây, giống như đoán được tình cảnh của Biên Tự không mấy lạc quan, xoắn xuýt nói: “Được rồi ông chủ, thời gian này tôi không ở đây nhớ chăm sóc mình thật tốt, nếu không tôi mua cho anh ít thuốc, thuốc giảm đau, thuốc trợ tim có hiệu quả nhanh nha?”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.