Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân
Chương 32: Tôi với chó của tôi đều nhớ em rồi.
Cố Liễu Chi
20/11/2021
Edit: windy
Chung quy Lương Dĩ Toàn đã thua ở vạch xuất phát, học mắng người cũng chậm.
Cãi nhau với người miệng pháo hai mươi mấy năm, không để ý cái liền nghẹn họng rồi.
Cũng không biết là tức, hay là bị lời kia của Biên Tự đụng vào dây thần kinh, Lương Dĩ Toàn cảm thấy gió tháng mười một thổi lên má rõ là lạnh lại thành hơi nóng.
Cô che che chỗ trán bị Biên Tự gõ qua, nghĩ mình đúng là choáng váng rồi, cái gì mà ở nơi công cộng phải chú ý xung quanh, chẳng lẽ không phải nơi công cộng, anh động tay động chân như vậy thì là hợp tình hợp lý sao?
Lương Dĩ Toàn muốn dùng một lời khác để chất vấn lần nữa, lại bị Biên Tự mở lời trước: “Lương Dĩ Toàn, tự tin chút đi, không cần xem nhẹ lực hấp dẫn của mình với đàn ông đâu, tôi đã cố gắng khắc chế rồi.”
“…”
Lương Dĩ Toàn bắt đầu nghi ngờ vì sao mình lại xuống dưới này.
Trời đêm đông lạnh như vậy không vào ổ chăn ngủ cho ấm, xuống chỗ anh lấy tự tin làm gì?
“Vậy phiền anh cũng tự tin chút, không cần xem nhẹ khả năng mình bị nhận ra trong đám đông, không cần để bị chụp lại nhiều lần xong lên hot search nữa.”
Lương Dĩ Toàn nói “nhiều lần” là nói chuyện lần trước anh với Bối Oánh bị cẩu tử chụp được.
“Em cho là em không bị nhận ra?” Biên Tự nghiêm mặt nhìn cô, “Lần trước bị chụp tôi phụ trách toàn bộ, lần này bị chụp em cũng có một nữa trách nhiệm.”
“…”
Lương Dĩ Toàn nghẹn ngào, nhất thời không biết rõ là anh đang nâng cô lên, hay là đang giẫm Bối Oánh, hoặc là chỉ đơn thuần nghĩ mở miệng để nói cho thoải mái.
Biên Tự cũng nhận ra mình nhanh miệng đã vượt qua hi vọng ban đầu rồi.
Tuy anh cảm thấy về tình có thể tha thứ, nói hai mươi mấy năm ăn nói khó nghe rồi, lại không có khả năng vừa học liền nói ngon nói ngọt được, cho dù là khen ngợi người khác cũng khó tránh có gai.
Nhưng, sẽ không nói có thể ngậm miệng, hoặc là thay đổi giọng điệu nói chuyện, đây là sau khi nghe Lục Nguyên đọc cho một bản mấy hôm trước, truyền thụ bí quyết cho anh.
Biên Tự khẽ khụ một tiếng, thuận thế trở tay mở cửa xe đằng sau: “Mệt không? Lên xe hít điều hòa một lát?”
“Phòng tôi không có điều hòa chắc?” Lương Dĩ Toàn nghi vấn nhìn anh.
“Vậy phòng em không phải không có tôi…” Trước lúc để Lương Dĩ Toàn cảm thấy bị mạo phạm, Biên Tự đúng lúc nói tiếp, “Để em trút giận sao?”
Lương Dĩ Toàn bị nghẹn lại.
Thấy cô dùng ánh mắt “Khác thường tất có âm mưu” nhìn cửa xe, Biên Tự rất tự nhiên nghiêng người cho cô nhìn qua, giang tay nói: “Cho em ngồi chỗ tay lái, sẽ không sợ bị bán đi.”
***
Cuối cùng Lương Dĩ Toàn ngồi lên chỗ ghế lái của Biên Tự.
Cô tính nếu không thể nói mấy câu với anh, xuống lầu hít một đợt gió lạnh cũng có chút thiệt thòi, ngồi lên chỗ ghế lái, nhìn phanh chân với chân ga phía dưới, con đường phía trước, lại nhìn Biên Tự ngồi ở bên cạnh vẻ yếu thế, một cảm giác kì lạ đột nhiên thay thế cho tức giận.
Tuy chỉ là thay đổi vị trí ngồi, mà Lương Dĩ Toàn căn bản không biết dùng phanh với chân ga và tay lái, nhưng cô mơ hồ cảm giác được, Biên Tự giống như mơ hồ đem quyền chủ động nắm trong tay trước đó giao cho cô.
Lương Dĩ Toàn ngây ngốc còn chưa nghĩ ra là gì, đã nghe thấy Biên Tự thúc giục: “Để em nói em còn không nói?”
Cô khôi phục tinh thần, nghiêm mặt lại nói rõ phải trái với anh: “Chuyện bị quay chụp kia thì thôi, coi như anh là người bị hại, nhưng lúc ấy anh không nên … như vậy với tôi, nếu là trên ga tàu điện ngầm có một cô gái xa lạ ngủ thiếp đi không cẩn thận tựa lên vai người khác, anh cũng làm như vậy, nói không chừng sẽ bị đưa tới đồn cảnh sát đấy.”
Biên Tự im lặng một hồi, ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Tôi không ngồi tàu điện ngầm.”
“…”
“Cũng không có khả năng để một người phụ nữ xa lạ tựa vào tôi.” Biên Tự nghiêm túc nhíu nhíu mày, “Không xa lạ cũng không có khả năng.”
“Đàn ông cũng không có khả năng.”
Biên Tự bài trừ từng trường hợp, sau cùng nhướn mày: “Chỉ là đã có thói quen với em rồi, đã là thói quen thì không thể nói thay đổi là sẽ thay đổi.”
Ánh mắt Lương Dĩ Toàn lóe lên, nhìn chằm chằm tay lái không dám hỏi nữa.
Không hỏi anh là từ lúc nào, đã dưỡng thành thói quen này.
Cô lúng túng đổi đề tài: “Vậy đêm nay anh có nhận được tin nhắn của cư dân mạng không?”
“Không biết.” Biên Tự không lập tài khoản cá nhân, tổ tiết mục cũng biết anh không có khả năng tự mình lên diễn đàn, lúc trang chủ tuyên truyền tag khách mời, đều là tag Phòng làm việc Biên Tự.
Tuy không biết Lương Dĩ Toàn quan tâm cái này làm gì, Biên Tự vẫn vươn tay lấy điện thoại ra, mở điện thoại mở giao diện cuộc gọi: “Tôi hỏi phòng làm việc.”
Lương Dĩ Toàn chỉ nhất thời không tìm thấy câu gì để hỏi liền thuận miệng hỏi, vừa định nói thôi, vị trợ lý tên Tề Nguyên đã nghe điện thoại: “Ông chủ, có công việc mới sao?”
Biên Tự: “…”
Lương Dĩ Toàn biết, Lục Nguyên là trợ lý sinh hoạt, Tề Nguyên là trợ lý công việc của Biên Tự.
Hai người trợ lý này phong cách làm việc đều khác xa nhau.
Lúc Nguyên gần cực âm, thỉnh thoảng chanh chua không đáng tin, đa số thời điểm là tươi cười vuốt mông ngựa.
Tính tình Tề Nguyên lại nghiêm túc, trong đầu chỉ có công việc, công việc, công việc.
Mà theo nhận định của Lương Dĩ Toàn, từ khi Biên Tự lên tiết mục, thì đã không làm nhạc.
Một là trong thiết bị không có máy móc hoàn mỹ, hai là lúc anh làm nhạc cần có đủ thời gian, thời gian gần đây căn bản không đủ để anh tiến vào trạng thái.
Cho nên Tề Nguyên mới có phản ứng này.
Biên Tự như không thoải mái: “Ý là không có công việc gì không thể tìm cậu?”
Đầu bên kia im lặng vài giây, giọng Tề Nguyên lại vang lên: “Ông chủ, chúng tôi đã rảnh rỗi rất nhiều ngày rồi.”
“Chẳng lẽ tôi không làm thì không trả lương?”
“Không phải vấn đề tiền bạc, ông chủ, chúng tôi đều lo lắng hiện tại anh chưa vào trạng thái làm việc đàng hoàng.”
“Tôi cần cậu dạy tôi gì là công việc sao?”
“Vâng, ông chủ tìm tôi có chuyện gì khác ngoài công việc sao.”
Lương Dĩ Toàn kéo tay áo Biên Tự, dùng khẩu hình bảo anh: Đừng hỏi.
Nhân viên nhà người ta yêu nghề như vậy, hỏi ra câu hỏi kia, Lương Dĩ Toàn cảm thấy mặt mũi mình đều mất hết rồi.
Nhưng Biên Tự lại để ý cái này, dứt khoát hỏi: “Đi xem tài khoản phòng làm việc đêm nay có nhận được tin nhắn của dân mạng không?”
Đầu bên kia chần chừ xuống: “Chỉ đêm nay sao?”
“Không thì sao?”
“Từ khi anh tham gia tiết mục tới nay, mỗi ngày trang chủ phòng làm việc đều nhận được mấy vạn tin nhắn, anh bảo tôi thống kê ra số lượng của đêm này sao?”
Lương Dĩ Toàn, Biên Tự: “…”
Biên Tự nhìn Lương Dĩ Toàn.
Lương Dĩ Toàn rất nhanh liền lắc lắc đầu.
“Không cần,” Biên Tự hơi nhíu mày, “Đều gửi cái gì vậy?”
“Anh chờ chút, tôi đi đọc mấy cái cho anh.” Đầu bên kia truyền đến tiếng gõ bàn phím, một lát sau, Tề Nguyên dùng giọng đọc diễn cảm máy móc đọc, “A, a, a, chỗ này rút gọn một trăm chữ a, tôi thật sự cắn rồi, lọt vào Tái Tự Lương Duyên rồi.”
“.”
“Cách mạng chưa thành công, đập đầu vẫn phải cố gắng, không được kiêu ngạo, không ngừng cố gắng, mẹ coi trọng con trai.”
“.”
“Lúc này tôi chỉ có thể thét chói tai, muốn ngước lên hô to một câu: Biên Tự … yyds.” (yyds là một tính từ chỉ một cá nhân, sự vật ưu tú, xuất chúng. Ý là mãi mãi là thần)
“.”
Biên Tự với Lương Dĩ Toàn mắt to trừng mắt nhỏ nghe Tề Nguyên đọc qua mấy tin nhắn.
Sau khi cúp điện thoại, không khí trong xe giống như tiếng đọc máy móc của Tề Nguyên, ngại ngùng tới cứng ngắc.
Sau một lúc, Biên Tự cuối cùng cũng hỏi ra câu nói kia: “Yyds là cái gì?”
Lương Dĩ Toàn dựa theo từ viết tắt ghép nối một lúc, thử thăm dò nói: “Vĩnh, viễn, đơn, thân?”
“…”
***
Trước khi cảm thấy Biên Tự tỏa ra mùi nguy hiểm, Lương Dĩ Toàn mở cửa xuống xe, mặc kệ anh nói với theo phía sau là “Lấy một địch mười” hay là “Lấy một địch ba” cũng không quay đầu, lập tức vào sân, đóng cửa lại vào trong nhà.
Cửa đóng lại, ngoài cửa vang lên tiếng cười của Biên Tự.
Lương Dĩ Toàn dựa lưng vào cánh cửa nhịn cười, nghiêng đầu sang chỗ khác, nề nếp nói với cánh cửa: “Tôi trút giận xong rồi, anh có thể về rồi.”
Cửa nhà là cửa sắt, giọng nói dễ dàng truyền ra ngoài.
Biên Tự thở dài: “Được, vừa rồi hỏi chuyện tin nhắn, có người nói không hay với em sao?”
Không hay cũng cũng chưa đến mức.
Đêm nay tin nhắn Lương Dĩ Toàn nhận được có thể chia làm ba kiểu, một là ủng hộ CP Ký Ức, khóc lóc hỏi có phải cô với Thẩm Tế BE rồi không, còn có một bên là ủng hộ Tái Tự Lương Duyên, nói tốt thay cho Biên Tự, còn một kiểu là chỉ ủng hộ cô, nói với cô, mọi người cũng không biết cô với Biên Tự đã từng thế nào, cho nên khả năng sẽ vì chút ngon ngọt mà hướng về phía Biên Tự, nhưng chuyện tình cảm là chuyện của chính mình, nếu Biên Tự đã làm ra chuyện quá phận, bảo cô không cần bị cư dân mạng làm ảnh hướng, nghe theo trái tim mà quyết định.
Sau khi Lương Dĩ Toàn xem xong, chỉ cảm thấy có quá nhiều thông tin, đầu óc rất loạn.
“Không có lời không hay nào.” Lương Dĩ Toàn đáp.
“Mặc kệ có dễ nghe hay không cũng không cần nhìn.” Biên Tự cách cánh cửa nói, “Em xem tôi mà đi xem mấy tin nhắn này, cả ngày còn làm chuyện khác được không?”
Khách quan mà nói, trên năng lực đối kháng, Lương Dĩ Toàn cảm thấy mình quả thật nên học Biên Tự.
“Hơn nữa, bên tổ tiết mục cũng đừng quản, mấy ngày nay không cần về ghi hình.”
“Nghỉ lâu như vậy có chút không chịu trách nhiệm…”
“Không phải là chút tỷ lệ người xem thôi sao?” Biên Tự cười nhạo một tiếng, “Tôi tới phụ trách được chưa.”
***
Miệng vết thương của bà ngoại còn chưa cắt chỉ, Lương Dĩ Toàn quả thật không yên lòng, nghĩ tới nhiệt độ của tiết mục chỉ sợ 90% đều ở trên người Biên Tự, nếu anh nói thế, sẽ phải quay về tham gia ghi hình, cô liền thoải mái rồi.
Hai ngày cuối tuần, Lương Dĩ Toàn chuyên tâm ở Nam Giao chăm sóc bà ngoại.
Sáng sớm thứ hai tới trung tâm vũ đạo huấn luyện, lúc chạng vạng lại về Nam Giao làm cơm chiều cho bà ngoại.
Ba ngày bận rộn nháy mắt qua đi, đã tới ngày tập thứ bảy công chiếu.
Tập này một cảnh Lương Dĩ Toàn cũng không tham gia, mà còn bởi vì không có số liên hệ với các khách mời, hoàn toàn không biết tình hình gần đây, bỗng nhiên có chút nhớ mọi người ríu rít ở cạnh nhau, buổi tối liền chui vào trong chăn sớm, mở tập mới ra xem một chút.
Vừa mới chiếu đến đầu tập, Tiêu Khiết đã gửi tin tới: “Vừa mới tua x2 tập mới xong, trọng điểm ở trong này, xin tự xem [Chia sẻ link] [Chia sẻ link].”
Lương Dĩ Toàn bấm vào link đầu tiên.
Một đề tài hot search nhảy ra # tự một mình tịch mịch #.
“…”
Lương Dĩ Toàn mở ra đoạn đứng đầu trong phần nội dung là đoạn cắt nối, phát hiện tuần trước tổ tiết mục sắp xếp một cuộc hẹn hò tập thể, sáng sớm, ngoại trừ Biên Tự ra ba nam ba nữ đều cùng nhau ra cửa, mà một mình Biên Tự lại ngủ thẳng tới giữa trưa mới miễn cưỡng rời giường.
Tiếp đó, hình ảnh bị dân mạng tự chế thành hai khung hình.
Bên trái, sáu vị khách mời ngồi trên sân cỏ cạnh bờ hồ ăn cơm dã ngoại, trước mặt bày đủ món ngon;
Bên phải, trong biệt thự, Biên Tự từ cổng vòm mang theo một túi đồ ăn ngoài.
Bên trái, sáu vị khách mời trò chuyện vui vẻ;
Bên phải, Biên Tự ăn mấy miếng cơm, ăn không ngon thở dài một hơi.
Bên trái, sáu vị khách mời một nam một nữ lập nhóm cùng nhau đạp xe đạp, tiếng nói tiếng cười không ngừng;
Bên phải, Biên Tự dắt Peach đi trong gió đông lạnh lẽo.
Bên trái, sáu vị khách mời ở bờ hồ ngắm lá rụng và cây phong đỏ;
Bên phải, Biên Tự ở phòng khách cầm cốc nước đi tới đi lui.
Bên trái, sáu vị khách mời vô cùng náo nhiệt xem điện ảnh trên nước;
Bên phải, Biên Tự ngồi xuống trước cây đàn, đàn một khúc Chopin.
“Là ai làm video so sánh này, thầy Biên Tự nhà chúng tôi không sĩ diện à?”
“Biên Tự: Con đường nghệ thuật luôn luôn cô độc.”
“Biên Tự, một tập một mình, cô đơn tịch mịch ở hết trên người.”
“Biên Tự: Nếu tôi có tội, xin để Lương Dĩ Toàn trừng phạt tôi, chứ không phải giống như hiện tại, đến tiếng mắng của cô ấy cũng không có.”
“@ Lương Dĩ Toàn yêu mến của tôi, cô Lương, người đâu rồi?”
“@ Lương Dĩ Toàn @ Lương Dĩ Toàn @ Lương Dĩ Toàn”
“…” Lương Dĩ Toàn yên lặng thoát ra ngoài.
Bình tĩnh lại một lát, bấm vào đường link thứ hai Tiêu Khiết gửi tới.
Vẫn là video ở đầu tiên, lúc này là cảnh Biên Tự ở trong biệt thự một mình.
Có lẽ là vào lúc giữa trưa nào đấy, Biên Tự đang ở phòng khách lầu ba cho Peach ăn thức ăn.
Sau khi đổ ra một phần, tiếng Peach cắn răng rắc vùi đầu ăn thức ăn.
Biên Tự liếc nhìn bát thức ăn, suy nghĩ, lại đổ thêm một chút.
Cách màn hình lòng Lương Dĩ toàn đều đã nâng lên.
Một phần vừa rồi đã là lượng của ngày thường rồi, lại còn cho ăn thêm!
Cô có chút nổi giận, đã thấy Peach nhìn bát ăn, giống như thấy lượng đồ ăn được cho thêm, cực kì ngoan ngoãn tránh ra.
Lúc này trong màn hình đổi lại thành Biên Tự nổi giận.
Biên Tự ôm nó tới, chỉ chỉ bụng nó: “Cho mày ăn, lại không thích ăn?”
Peach gâu một tiếng, giống như đang nói phải.
“Thế nào, cứ phải Lương Dĩ Toàn cho mày ăn hả?”
Peach há lưỡi ra, cái đuôi ngoe nguẩy.
Giống như là chỉ cần nghe thấy cái tên này cũng đã rất vui.
Khóe miệng Lương Dĩ Toàn cong lên với màn hình di động.
Trong màn hình Biên Tự cũng cười một cái: “Nhớ cô ấy rồi hả?”
Peach phe phẩy đuôi sủa gâu gâu.
Biên Tự im lặng, ngẩng đầu lên.
Màn ảnh liền đối diện với anh.
Chắc là lúc ấy anh đang tìm vị trí máy quay.
Chỉ là chương trình hẹn hò vì theo đuổi tự nhiên, sẽ không tha cho cảnh này.
Khi Lương Dĩ Toàn đang sững sờ, chợt thấy Biên Tự đối diện với màn ảnh, giống như cô đang ở trước màn hình, cong môi cười: “Khéo vậy, tao cũng nhớ rồi.”
Chung quy Lương Dĩ Toàn đã thua ở vạch xuất phát, học mắng người cũng chậm.
Cãi nhau với người miệng pháo hai mươi mấy năm, không để ý cái liền nghẹn họng rồi.
Cũng không biết là tức, hay là bị lời kia của Biên Tự đụng vào dây thần kinh, Lương Dĩ Toàn cảm thấy gió tháng mười một thổi lên má rõ là lạnh lại thành hơi nóng.
Cô che che chỗ trán bị Biên Tự gõ qua, nghĩ mình đúng là choáng váng rồi, cái gì mà ở nơi công cộng phải chú ý xung quanh, chẳng lẽ không phải nơi công cộng, anh động tay động chân như vậy thì là hợp tình hợp lý sao?
Lương Dĩ Toàn muốn dùng một lời khác để chất vấn lần nữa, lại bị Biên Tự mở lời trước: “Lương Dĩ Toàn, tự tin chút đi, không cần xem nhẹ lực hấp dẫn của mình với đàn ông đâu, tôi đã cố gắng khắc chế rồi.”
“…”
Lương Dĩ Toàn bắt đầu nghi ngờ vì sao mình lại xuống dưới này.
Trời đêm đông lạnh như vậy không vào ổ chăn ngủ cho ấm, xuống chỗ anh lấy tự tin làm gì?
“Vậy phiền anh cũng tự tin chút, không cần xem nhẹ khả năng mình bị nhận ra trong đám đông, không cần để bị chụp lại nhiều lần xong lên hot search nữa.”
Lương Dĩ Toàn nói “nhiều lần” là nói chuyện lần trước anh với Bối Oánh bị cẩu tử chụp được.
“Em cho là em không bị nhận ra?” Biên Tự nghiêm mặt nhìn cô, “Lần trước bị chụp tôi phụ trách toàn bộ, lần này bị chụp em cũng có một nữa trách nhiệm.”
“…”
Lương Dĩ Toàn nghẹn ngào, nhất thời không biết rõ là anh đang nâng cô lên, hay là đang giẫm Bối Oánh, hoặc là chỉ đơn thuần nghĩ mở miệng để nói cho thoải mái.
Biên Tự cũng nhận ra mình nhanh miệng đã vượt qua hi vọng ban đầu rồi.
Tuy anh cảm thấy về tình có thể tha thứ, nói hai mươi mấy năm ăn nói khó nghe rồi, lại không có khả năng vừa học liền nói ngon nói ngọt được, cho dù là khen ngợi người khác cũng khó tránh có gai.
Nhưng, sẽ không nói có thể ngậm miệng, hoặc là thay đổi giọng điệu nói chuyện, đây là sau khi nghe Lục Nguyên đọc cho một bản
Biên Tự khẽ khụ một tiếng, thuận thế trở tay mở cửa xe đằng sau: “Mệt không? Lên xe hít điều hòa một lát?”
“Phòng tôi không có điều hòa chắc?” Lương Dĩ Toàn nghi vấn nhìn anh.
“Vậy phòng em không phải không có tôi…” Trước lúc để Lương Dĩ Toàn cảm thấy bị mạo phạm, Biên Tự đúng lúc nói tiếp, “Để em trút giận sao?”
Lương Dĩ Toàn bị nghẹn lại.
Thấy cô dùng ánh mắt “Khác thường tất có âm mưu” nhìn cửa xe, Biên Tự rất tự nhiên nghiêng người cho cô nhìn qua, giang tay nói: “Cho em ngồi chỗ tay lái, sẽ không sợ bị bán đi.”
***
Cuối cùng Lương Dĩ Toàn ngồi lên chỗ ghế lái của Biên Tự.
Cô tính nếu không thể nói mấy câu với anh, xuống lầu hít một đợt gió lạnh cũng có chút thiệt thòi, ngồi lên chỗ ghế lái, nhìn phanh chân với chân ga phía dưới, con đường phía trước, lại nhìn Biên Tự ngồi ở bên cạnh vẻ yếu thế, một cảm giác kì lạ đột nhiên thay thế cho tức giận.
Tuy chỉ là thay đổi vị trí ngồi, mà Lương Dĩ Toàn căn bản không biết dùng phanh với chân ga và tay lái, nhưng cô mơ hồ cảm giác được, Biên Tự giống như mơ hồ đem quyền chủ động nắm trong tay trước đó giao cho cô.
Lương Dĩ Toàn ngây ngốc còn chưa nghĩ ra là gì, đã nghe thấy Biên Tự thúc giục: “Để em nói em còn không nói?”
Cô khôi phục tinh thần, nghiêm mặt lại nói rõ phải trái với anh: “Chuyện bị quay chụp kia thì thôi, coi như anh là người bị hại, nhưng lúc ấy anh không nên … như vậy với tôi, nếu là trên ga tàu điện ngầm có một cô gái xa lạ ngủ thiếp đi không cẩn thận tựa lên vai người khác, anh cũng làm như vậy, nói không chừng sẽ bị đưa tới đồn cảnh sát đấy.”
Biên Tự im lặng một hồi, ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Tôi không ngồi tàu điện ngầm.”
“…”
“Cũng không có khả năng để một người phụ nữ xa lạ tựa vào tôi.” Biên Tự nghiêm túc nhíu nhíu mày, “Không xa lạ cũng không có khả năng.”
“Đàn ông cũng không có khả năng.”
Biên Tự bài trừ từng trường hợp, sau cùng nhướn mày: “Chỉ là đã có thói quen với em rồi, đã là thói quen thì không thể nói thay đổi là sẽ thay đổi.”
Ánh mắt Lương Dĩ Toàn lóe lên, nhìn chằm chằm tay lái không dám hỏi nữa.
Không hỏi anh là từ lúc nào, đã dưỡng thành thói quen này.
Cô lúng túng đổi đề tài: “Vậy đêm nay anh có nhận được tin nhắn của cư dân mạng không?”
“Không biết.” Biên Tự không lập tài khoản cá nhân, tổ tiết mục cũng biết anh không có khả năng tự mình lên diễn đàn, lúc trang chủ tuyên truyền tag khách mời, đều là tag Phòng làm việc Biên Tự.
Tuy không biết Lương Dĩ Toàn quan tâm cái này làm gì, Biên Tự vẫn vươn tay lấy điện thoại ra, mở điện thoại mở giao diện cuộc gọi: “Tôi hỏi phòng làm việc.”
Lương Dĩ Toàn chỉ nhất thời không tìm thấy câu gì để hỏi liền thuận miệng hỏi, vừa định nói thôi, vị trợ lý tên Tề Nguyên đã nghe điện thoại: “Ông chủ, có công việc mới sao?”
Biên Tự: “…”
Lương Dĩ Toàn biết, Lục Nguyên là trợ lý sinh hoạt, Tề Nguyên là trợ lý công việc của Biên Tự.
Hai người trợ lý này phong cách làm việc đều khác xa nhau.
Lúc Nguyên gần cực âm, thỉnh thoảng chanh chua không đáng tin, đa số thời điểm là tươi cười vuốt mông ngựa.
Tính tình Tề Nguyên lại nghiêm túc, trong đầu chỉ có công việc, công việc, công việc.
Mà theo nhận định của Lương Dĩ Toàn, từ khi Biên Tự lên tiết mục, thì đã không làm nhạc.
Một là trong thiết bị không có máy móc hoàn mỹ, hai là lúc anh làm nhạc cần có đủ thời gian, thời gian gần đây căn bản không đủ để anh tiến vào trạng thái.
Cho nên Tề Nguyên mới có phản ứng này.
Biên Tự như không thoải mái: “Ý là không có công việc gì không thể tìm cậu?”
Đầu bên kia im lặng vài giây, giọng Tề Nguyên lại vang lên: “Ông chủ, chúng tôi đã rảnh rỗi rất nhiều ngày rồi.”
“Chẳng lẽ tôi không làm thì không trả lương?”
“Không phải vấn đề tiền bạc, ông chủ, chúng tôi đều lo lắng hiện tại anh chưa vào trạng thái làm việc đàng hoàng.”
“Tôi cần cậu dạy tôi gì là công việc sao?”
“Vâng, ông chủ tìm tôi có chuyện gì khác ngoài công việc sao.”
Lương Dĩ Toàn kéo tay áo Biên Tự, dùng khẩu hình bảo anh: Đừng hỏi.
Nhân viên nhà người ta yêu nghề như vậy, hỏi ra câu hỏi kia, Lương Dĩ Toàn cảm thấy mặt mũi mình đều mất hết rồi.
Nhưng Biên Tự lại để ý cái này, dứt khoát hỏi: “Đi xem tài khoản phòng làm việc đêm nay có nhận được tin nhắn của dân mạng không?”
Đầu bên kia chần chừ xuống: “Chỉ đêm nay sao?”
“Không thì sao?”
“Từ khi anh tham gia tiết mục tới nay, mỗi ngày trang chủ phòng làm việc đều nhận được mấy vạn tin nhắn, anh bảo tôi thống kê ra số lượng của đêm này sao?”
Lương Dĩ Toàn, Biên Tự: “…”
Biên Tự nhìn Lương Dĩ Toàn.
Lương Dĩ Toàn rất nhanh liền lắc lắc đầu.
“Không cần,” Biên Tự hơi nhíu mày, “Đều gửi cái gì vậy?”
“Anh chờ chút, tôi đi đọc mấy cái cho anh.” Đầu bên kia truyền đến tiếng gõ bàn phím, một lát sau, Tề Nguyên dùng giọng đọc diễn cảm máy móc đọc, “A, a, a, chỗ này rút gọn một trăm chữ a, tôi thật sự cắn rồi, lọt vào Tái Tự Lương Duyên rồi.”
“.”
“Cách mạng chưa thành công, đập đầu vẫn phải cố gắng, không được kiêu ngạo, không ngừng cố gắng, mẹ coi trọng con trai.”
“.”
“Lúc này tôi chỉ có thể thét chói tai, muốn ngước lên hô to một câu: Biên Tự … yyds.” (yyds là một tính từ chỉ một cá nhân, sự vật ưu tú, xuất chúng. Ý là mãi mãi là thần)
“.”
Biên Tự với Lương Dĩ Toàn mắt to trừng mắt nhỏ nghe Tề Nguyên đọc qua mấy tin nhắn.
Sau khi cúp điện thoại, không khí trong xe giống như tiếng đọc máy móc của Tề Nguyên, ngại ngùng tới cứng ngắc.
Sau một lúc, Biên Tự cuối cùng cũng hỏi ra câu nói kia: “Yyds là cái gì?”
Lương Dĩ Toàn dựa theo từ viết tắt ghép nối một lúc, thử thăm dò nói: “Vĩnh, viễn, đơn, thân?”
“…”
***
Trước khi cảm thấy Biên Tự tỏa ra mùi nguy hiểm, Lương Dĩ Toàn mở cửa xuống xe, mặc kệ anh nói với theo phía sau là “Lấy một địch mười” hay là “Lấy một địch ba” cũng không quay đầu, lập tức vào sân, đóng cửa lại vào trong nhà.
Cửa đóng lại, ngoài cửa vang lên tiếng cười của Biên Tự.
Lương Dĩ Toàn dựa lưng vào cánh cửa nhịn cười, nghiêng đầu sang chỗ khác, nề nếp nói với cánh cửa: “Tôi trút giận xong rồi, anh có thể về rồi.”
Cửa nhà là cửa sắt, giọng nói dễ dàng truyền ra ngoài.
Biên Tự thở dài: “Được, vừa rồi hỏi chuyện tin nhắn, có người nói không hay với em sao?”
Không hay cũng cũng chưa đến mức.
Đêm nay tin nhắn Lương Dĩ Toàn nhận được có thể chia làm ba kiểu, một là ủng hộ CP Ký Ức, khóc lóc hỏi có phải cô với Thẩm Tế BE rồi không, còn có một bên là ủng hộ Tái Tự Lương Duyên, nói tốt thay cho Biên Tự, còn một kiểu là chỉ ủng hộ cô, nói với cô, mọi người cũng không biết cô với Biên Tự đã từng thế nào, cho nên khả năng sẽ vì chút ngon ngọt mà hướng về phía Biên Tự, nhưng chuyện tình cảm là chuyện của chính mình, nếu Biên Tự đã làm ra chuyện quá phận, bảo cô không cần bị cư dân mạng làm ảnh hướng, nghe theo trái tim mà quyết định.
Sau khi Lương Dĩ Toàn xem xong, chỉ cảm thấy có quá nhiều thông tin, đầu óc rất loạn.
“Không có lời không hay nào.” Lương Dĩ Toàn đáp.
“Mặc kệ có dễ nghe hay không cũng không cần nhìn.” Biên Tự cách cánh cửa nói, “Em xem tôi mà đi xem mấy tin nhắn này, cả ngày còn làm chuyện khác được không?”
Khách quan mà nói, trên năng lực đối kháng, Lương Dĩ Toàn cảm thấy mình quả thật nên học Biên Tự.
“Hơn nữa, bên tổ tiết mục cũng đừng quản, mấy ngày nay không cần về ghi hình.”
“Nghỉ lâu như vậy có chút không chịu trách nhiệm…”
“Không phải là chút tỷ lệ người xem thôi sao?” Biên Tự cười nhạo một tiếng, “Tôi tới phụ trách được chưa.”
***
Miệng vết thương của bà ngoại còn chưa cắt chỉ, Lương Dĩ Toàn quả thật không yên lòng, nghĩ tới nhiệt độ của tiết mục chỉ sợ 90% đều ở trên người Biên Tự, nếu anh nói thế, sẽ phải quay về tham gia ghi hình, cô liền thoải mái rồi.
Hai ngày cuối tuần, Lương Dĩ Toàn chuyên tâm ở Nam Giao chăm sóc bà ngoại.
Sáng sớm thứ hai tới trung tâm vũ đạo huấn luyện, lúc chạng vạng lại về Nam Giao làm cơm chiều cho bà ngoại.
Ba ngày bận rộn nháy mắt qua đi, đã tới ngày tập thứ bảy công chiếu.
Tập này một cảnh Lương Dĩ Toàn cũng không tham gia, mà còn bởi vì không có số liên hệ với các khách mời, hoàn toàn không biết tình hình gần đây, bỗng nhiên có chút nhớ mọi người ríu rít ở cạnh nhau, buổi tối liền chui vào trong chăn sớm, mở tập mới ra xem một chút.
Vừa mới chiếu đến đầu tập, Tiêu Khiết đã gửi tin tới: “Vừa mới tua x2 tập mới xong, trọng điểm ở trong này, xin tự xem [Chia sẻ link] [Chia sẻ link].”
Lương Dĩ Toàn bấm vào link đầu tiên.
Một đề tài hot search nhảy ra # tự một mình tịch mịch #.
“…”
Lương Dĩ Toàn mở ra đoạn đứng đầu trong phần nội dung là đoạn cắt nối, phát hiện tuần trước tổ tiết mục sắp xếp một cuộc hẹn hò tập thể, sáng sớm, ngoại trừ Biên Tự ra ba nam ba nữ đều cùng nhau ra cửa, mà một mình Biên Tự lại ngủ thẳng tới giữa trưa mới miễn cưỡng rời giường.
Tiếp đó, hình ảnh bị dân mạng tự chế thành hai khung hình.
Bên trái, sáu vị khách mời ngồi trên sân cỏ cạnh bờ hồ ăn cơm dã ngoại, trước mặt bày đủ món ngon;
Bên phải, trong biệt thự, Biên Tự từ cổng vòm mang theo một túi đồ ăn ngoài.
Bên trái, sáu vị khách mời trò chuyện vui vẻ;
Bên phải, Biên Tự ăn mấy miếng cơm, ăn không ngon thở dài một hơi.
Bên trái, sáu vị khách mời một nam một nữ lập nhóm cùng nhau đạp xe đạp, tiếng nói tiếng cười không ngừng;
Bên phải, Biên Tự dắt Peach đi trong gió đông lạnh lẽo.
Bên trái, sáu vị khách mời ở bờ hồ ngắm lá rụng và cây phong đỏ;
Bên phải, Biên Tự ở phòng khách cầm cốc nước đi tới đi lui.
Bên trái, sáu vị khách mời vô cùng náo nhiệt xem điện ảnh trên nước;
Bên phải, Biên Tự ngồi xuống trước cây đàn, đàn một khúc Chopin.
“Là ai làm video so sánh này, thầy Biên Tự nhà chúng tôi không sĩ diện à?”
“Biên Tự: Con đường nghệ thuật luôn luôn cô độc.”
“Biên Tự, một tập một mình, cô đơn tịch mịch ở hết trên người.”
“Biên Tự: Nếu tôi có tội, xin để Lương Dĩ Toàn trừng phạt tôi, chứ không phải giống như hiện tại, đến tiếng mắng của cô ấy cũng không có.”
“@ Lương Dĩ Toàn yêu mến của tôi, cô Lương, người đâu rồi?”
“@ Lương Dĩ Toàn @ Lương Dĩ Toàn @ Lương Dĩ Toàn”
“…” Lương Dĩ Toàn yên lặng thoát ra ngoài.
Bình tĩnh lại một lát, bấm vào đường link thứ hai Tiêu Khiết gửi tới.
Vẫn là video ở đầu tiên, lúc này là cảnh Biên Tự ở trong biệt thự một mình.
Có lẽ là vào lúc giữa trưa nào đấy, Biên Tự đang ở phòng khách lầu ba cho Peach ăn thức ăn.
Sau khi đổ ra một phần, tiếng Peach cắn răng rắc vùi đầu ăn thức ăn.
Biên Tự liếc nhìn bát thức ăn, suy nghĩ, lại đổ thêm một chút.
Cách màn hình lòng Lương Dĩ toàn đều đã nâng lên.
Một phần vừa rồi đã là lượng của ngày thường rồi, lại còn cho ăn thêm!
Cô có chút nổi giận, đã thấy Peach nhìn bát ăn, giống như thấy lượng đồ ăn được cho thêm, cực kì ngoan ngoãn tránh ra.
Lúc này trong màn hình đổi lại thành Biên Tự nổi giận.
Biên Tự ôm nó tới, chỉ chỉ bụng nó: “Cho mày ăn, lại không thích ăn?”
Peach gâu một tiếng, giống như đang nói phải.
“Thế nào, cứ phải Lương Dĩ Toàn cho mày ăn hả?”
Peach há lưỡi ra, cái đuôi ngoe nguẩy.
Giống như là chỉ cần nghe thấy cái tên này cũng đã rất vui.
Khóe miệng Lương Dĩ Toàn cong lên với màn hình di động.
Trong màn hình Biên Tự cũng cười một cái: “Nhớ cô ấy rồi hả?”
Peach phe phẩy đuôi sủa gâu gâu.
Biên Tự im lặng, ngẩng đầu lên.
Màn ảnh liền đối diện với anh.
Chắc là lúc ấy anh đang tìm vị trí máy quay.
Chỉ là chương trình hẹn hò vì theo đuổi tự nhiên, sẽ không tha cho cảnh này.
Khi Lương Dĩ Toàn đang sững sờ, chợt thấy Biên Tự đối diện với màn ảnh, giống như cô đang ở trước màn hình, cong môi cười: “Khéo vậy, tao cũng nhớ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.