Chương 39: Trấn nhỏ ăn thịt người (8)
Tiểu Bạch Liên Nhất Bách Quân
02/08/2021
"Tôi vừa đi vòng quanh toàn bộ thôn, tôi phát hiện ra một điểm kỳ lạ, mỗi một căn nhà, nhiều nhất chỉ có một ông già sống," Hồ Binh híp mắt lại, biểu tình vô cùng ngưng trọng.
Kim Hồng cũng gật gật đầu, thoạt nhìn có chút kích động, "Đúng vậy, càng kỳ quái hơn chính là, thôn này căn bản không có nữ nhân!!" Nói đến đây, thân thể của cô không khỏi run rẩy, cô là nữ nhân duy nhất trong toàn đội ngũ trước mắt, huống chi Trương Hiểu Quận chết trước cũng là một nữ nhân.
Nếu thật là như vậy, cô đang ở trong một tình huống rất nguy hiểm!
Mã Hàng gật gật đầu, có chút khẩn trương nói, "Lúc tôi vừa mới đi xem cũng phát hiện ra một điểm kỳ quái, giống như trong nhà người bình thường, nhất là trấn nhỏ, nông thôn, mỗi nhà đại sảnh theo lý mà nói đều sẽ để ảnh tổ tông đã chết! Nhưng mấy nhà tôi vừa đi xem thì không có!! Hơn nữa tôi cũng chú ý tới, nơi này cư nhiên ngay cả mộ phần cũng không có! Vậy những người đã chết được chôn ở đâu?"
Mã Thành Công từ đầu đến cuối không nói một lời, không tham gia cuộc thảo luận của bọn họ, thậm chí ngay cả thần sắc cũng mang theo vài phần mất tinh thần.
Sắc mặt Hoàng Kha tái nhợt từ cửa lớn đi vào, mồ hôi lạnh không ngừng đổ ra, ngay cả tay cũng đang run lên, cảm giác một giây sau hai chân sẽ mềm nhũn mà quỳ xuống.
Hồ Binh nhíu nhíu mày, đùi chuyển động, trực tiếp đi lên, nắm lấy cánh tay hắn mới không để cho hắn ngã xuống.
"Có chuyện gì vậy?" Kim Hồng bị vẻ mặt hoảng sợ của Hoàng Kha làm bgiật mình, vội vàng hỏi.
Cổ họng Hoàng Kha giật giật, cả người giống như người bị dọa ngốc, hắn thở hổn hển hai hơi, hồi phục tinh thần, thanh âm còn có chút nhẹ, "Tôi vừa rồi nhìn thấy những người đó đang ăn..."
Lời nói của hắn không có nói hoàn toàn, nhưng tất cả mọi người trong nháy mắt đều hiểu ý tứ của hắn.
Hoàng Kha thoạt nhìn sắp khóc, "Còn có thôn trưởng kia! Tôi thấy rồi! Thi thể của thôn trưởng cũng bị bọn họ ăn! "
!!!
Tất cả điều đó đã được giải thích tốt!
Khó trách thi thể của ông ta đột nhiên biến mất!
Hồ Binh trái lỡ phải nghĩ, buông Hoàng Kha ra, tròng mắt cũng xoay chuyển, thần thái cực kỳ nghiêm túc.
Không, không đúng! Có một số điều không thể giải thích được!
Thôn trưởng chết như thế nào? Tại sao bọn họ đi bộ cũng không thể ra khỏi thôn làng này?
Thật kỳ lạ! Căn bản không giống như con người!
Nghĩ đến đây, Hồ Binh dừng một chút, "Tôi cảm thấy chúng ta bỏ lỡ một điểm rất quan trọng!"
Mọi người nhìn về phía hắn.
- Đó chính là cái chỗ chúng ta hiện đang ở! Hồ Binh híp híp mắt, giải thích nói, "Căn nhà chúng tôi sống là nhà của trưởng thôn, ngày chúng ta tới, hắn có chìa khóa rõ ràng cho chúng ta phân phòng, hơn nữa còn cảnh cáo chúng ta không được lên tầng hai! Có phải không?"
Kim Hồng và Mã Hàng vội vàng gật đầu.
"Vì vậy, chúng ta mấy ngày nay căn bản không quan sát căn nhà này! Càng không có ai lên tầng hai!" Hồ Binh liếc mắt nhìn thần sắc mọi người, ngưng trọng nói, "Tôi cảm thấy nếu muốn khám phá chân tướng của thôn này! Chúng ta phải bắt đầu từ phòng ở của căn nhà này!"
Tiếu Trần cả người dựa vào tường ngồi xuống, rũ mắt xuống, tóc mái che đi đôi mắt cậu, trên tay cậu còn mang theo găng tay, biểu tình nhàn nhạt, thoạt nhìn vô tình tham gia đối thoại của bọn họ.
Cậu đột nhiên cảm giác lòng bàn tay có chút ngứa ngáy, giống như có người dùng ngón trỏ viết chữ trên đó, Tiếu Trần sửng sốt, cẩn thận cảm thụ xúc cảm trong lòng bàn tay, cố gắng nhận biết chữ.
'Đi thôi."
Tiếu Trần sửng sốt.
Hồ Binh đang định phân công nhiệm vụ, chỉ chỉ Mã Hàng, còn chưa lên tiếng, Tiếu Trần đột nhiên đứng lên, nhìn về phía hắn, biểu tình vẫn như trước, thanh âm cũng rất sạch sẽ, "Tôi cũng đi. "
Mã Thành Công nghe được thanh âm của Tiếu Trần lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo thần sắc phức tạp không giấu được, trong nháy mắt ánh mắt Tiếu Trần thoáng đảo qua, hắn lại hoảng hốt cúi đầu.
Hồ Binh nhìn thoáng qua Tiếu Trần, lại nhìn thoáng Mã Thành Công, không biết suy nghĩ cái gì, gật gật đầu, "Được, mọi người cùng đi!"
Cầu thang của căn nhà này là một cái thang làm bằng vật liệu bằng gỗ cũ, phía trên chất đống một lớp tro dày, trên tay vịn thậm chí còn có chút mốc, gỗ trông không vững chắc lắm, nghiêng nghiêng vẹo vẹo.
Một người nhẹ đặt chân lên một chút sẽ phát ra âm thanh "ọp ẹp" vang lên.
Tiếu Trần đi phía sau, người cuối cùng là Hoàng Kha, giữa hai người bọn họ còn lưu lại một khoảng cách an toàn.
Tiếu Trần quay đầu lại, liếc mắt nhìn Hoàng Kha, không biết vì sao lại có một loại cảm giác bất đồng không nói nên lời.
Chỉ có hai phòng trên tầng hai, nhưng mỗi phòng đều có khóa, đó là loại ổ khóa rất cũ và có dây xích. Mà tường tầng hai cũng có chút nứt nẻ, thậm chí đen, còn chưa đợi bọn họ đặt chân lên lầu hai, thậm chí còn có thể ngửi thấy một mùi mốc rất kỳ quái, mùi vị này vô cùng khó ngửi, còn có chút tanh, giống như mùi cá chết.
Hồ Binh và Mã Hàng nhìn nhau, dùng sức đẩy cửa, kết quả rõ ràng, không mở được.
Hồ Binh khoát khoát tay, ý bảo mọi người lui về phía sau, tính toán phá cửa đi vào.
Nhưng mặc dù những cánh cửa này cũ kỹ, lại vững chắc kỳ lạ, mặc kệ hai người bọn họ đạp như thế nào, thậm chí dùng ghế đập cũng không thể làm thương tổn chút nào.
"Đáng chết." Mã Hàng thấp giọng mắng một tiếng, thoạt nhìn có chút lo lắng.
Kim Hồng và Hoàng Kha cũng có chút sốt ruột.
Hồ Binh nhíu nhíu mày, đại não bắt đầu lục soát manh mối.
Đang lúc mọi người không có kế hoạch thi triển thậm chí tính toán một lối thoát khác rời đi, Tiếu Trần giống như cảm nhận được có thứ gì đó đang kéo tay cậu đi tới cửa.
Tiếu Trần thuận theo cảm giác này, đi tới trước cửa.
Cậu nhìn thoáng qua mọi người đang sức đầu mẻ trán, lại nhìn bàn tay của mình, chớp chớp mắt, thăm dò đỡ tay nắm cửa.
"Rắc." Dây xích trong nháy mắt tan rã.
Cánh cửa mở ra.
"........."
"........."
Một sự im lặng.
Mã Hàng thoạt nhìn có chút khó tin, bước nhanh tiến lên, nhặt xích sắt rơi xuống đất kéo kéo, thậm chí trực tiếp động miệng dùng răng cắn, nhưng chỉ có thể cắn ra một tầng rỉ sét.
Hắn phi phi, mở to mắt, nhìn tay và cánh tay Tiếu Trần, ánh mắt nhìn cậu quả thực tựa như đang nhìn một con quái vật.
Kim Hồng mở miệng, hiển nhiên còn chưa bình tĩnh lại từ hình ảnh vừa rồi.
Hồ Binh ngược lại phản ứng rất nhanh, trực tiếp đi lên, liếc mắt nhìn Tiếu Trần một cái, định mở cửa.
Tiếu Trần không lên tiếng, lui sang một bên.
Cậu cảm giác được có thứ gì đó tựa vào vai cậu, thân mật cọ cọ vào cổ cậu.
Kim Hồng đi theo Hồ Binh dự định đi vào, đi tới cửa, vừa nhìn rõ bộ dáng bên trong, trong nháy mắt sợ tới mức phát ra tiếng thét chói tai.
Mã Hàng đứng bên cạnh cô bị tiếng kêu của cô làm cho giật mình, thân hình cả người đều run rẩy.
Hồ Binh là người đầu tiên nhìn rõ bộ dáng bên trong, sắc mặt hắn có chút khó coi, thậm chí có thể nói là tái nhợt.
Toàn bộ căn phòng đồ nội thất gì cũng không có, trên mặt đất trải thảm cỏ, trên vách tường cũng đều là nấm mốc của quạ đen, sau khi mở cửa, mùi hôi thối càng thêm nồng đậm, mà trên mặt đất lại đặt bốn bộ hài cốt chói lọi!
Những hài cốt này cũng không phải hoàn chỉnh, phần lớn đều là những mảnh vụn, giống như có người cố ý ghép hình dạng xương ghép lại với nhau, vẽ ra một hình người, hơn nữa thi thể đã gần như bị ăn mòn gần hết.
Kim Hồng buộc mình phải bình tĩnh lại, vỗ vỗ ngực mình, cố gắng làm cho nhịp tim của mình giảm xuống, cô kéo ống tay áo Hồ Binh, đi theo đi vào, nghiêm túc quan sát thi thể một chút, nói, "Là một người đàn ông, một nữ nhân, một bà lão cùng một cụ ông. "
Hồ Binh nhíu mày, nhìn về phía cô.
Kim Hồng không che giấu, "Tôi học y! "
"Cái này, đây không phải là người nhà của thôn trưởng kia chứ?" Mã Hàng che miệng mũi, nghe được lời kim Hồng, có chút kinh hô.
Câu trả lời rất rõ ràng.
- Chẳng lẽ bọn họ bị thôn trưởng giết chết? Mã Hàng ngẩng đầu, đồng tử chấn động, nhìn về phía mọi người, trông giống như đang tìm kiếm sự đồng cảm.
Kim Hồng bình tĩnh phân tích, "Bọn họ có thể bị thôn trưởng ăn! "
Hồ Binh có chút trầm mặc, tựa hồ là mặc định quan điểm của Kim Hồng, nhưng trong mắt có thể nhìn ra được sự phẫn nộ của hắn, rốt cuộc, hắn quay đầu lại, nhìn về phía mọi người, "Các ngươi đã nghe nói qua 'Hiệu ứng Werther' chưa?"
Bước chân của Tiếu Trần dừng lại ở cửa, đáng ngạc nhiên là cậu vẫn luôn trầm mặc, khi nghe Hồ Binh nói, lên tiếng, "Hiệu ứng Werther lấy từ tác phẩm của nhà văn Người Đức Goethe, « Nỗi đau của chàng Werther », kết cục này lấy nhân vật chính tự sát kết thúc, sau khi xuất bản thậm chí còn gây ra làn sóng tự tử trên khắp châu Âu, cho nên gọi hiệu ứng này là hiệu ứng Werther. "Thanh âm của Tiếu Trần thản nhiên, ánh mắt đối diện với Hồ Binh.
Hồ Binh gật đầu, bình tĩnh nói, "Robert Si audini của "Ảnh hưởng" đề cập đến "nguyên tắc bản sắc xã hội", tách ý thức cá nhân và ý thức tập thể, có nghĩa là, khi mọi người đang ở trong một môi trường có cùng niềm tin, giá trị, định hướng hành vi, hành vi tập thể sẽ ảnh hưởng đến con người, nguyên tắc này và hiệu ứng Werther là phù hợp! "
Hắn dừng một chút, biểu tình nghiêm túc, "Căn cứ vào nguyên tắc này, chúng ta có thể đi phân tích những hành vi không thông suốt trong thôn này, bởi vì trong ý thức tập thể của bọn họ, ăn thịt người, đã trở thành tiêu chuẩn trong sinh hoạt bình thường của bọn họ!".
_____________________________________
BtNguytThng: tạm thiếu chú thích nhé! Tại vẫn đang tìm^^
Kim Hồng cũng gật gật đầu, thoạt nhìn có chút kích động, "Đúng vậy, càng kỳ quái hơn chính là, thôn này căn bản không có nữ nhân!!" Nói đến đây, thân thể của cô không khỏi run rẩy, cô là nữ nhân duy nhất trong toàn đội ngũ trước mắt, huống chi Trương Hiểu Quận chết trước cũng là một nữ nhân.
Nếu thật là như vậy, cô đang ở trong một tình huống rất nguy hiểm!
Mã Hàng gật gật đầu, có chút khẩn trương nói, "Lúc tôi vừa mới đi xem cũng phát hiện ra một điểm kỳ quái, giống như trong nhà người bình thường, nhất là trấn nhỏ, nông thôn, mỗi nhà đại sảnh theo lý mà nói đều sẽ để ảnh tổ tông đã chết! Nhưng mấy nhà tôi vừa đi xem thì không có!! Hơn nữa tôi cũng chú ý tới, nơi này cư nhiên ngay cả mộ phần cũng không có! Vậy những người đã chết được chôn ở đâu?"
Mã Thành Công từ đầu đến cuối không nói một lời, không tham gia cuộc thảo luận của bọn họ, thậm chí ngay cả thần sắc cũng mang theo vài phần mất tinh thần.
Sắc mặt Hoàng Kha tái nhợt từ cửa lớn đi vào, mồ hôi lạnh không ngừng đổ ra, ngay cả tay cũng đang run lên, cảm giác một giây sau hai chân sẽ mềm nhũn mà quỳ xuống.
Hồ Binh nhíu nhíu mày, đùi chuyển động, trực tiếp đi lên, nắm lấy cánh tay hắn mới không để cho hắn ngã xuống.
"Có chuyện gì vậy?" Kim Hồng bị vẻ mặt hoảng sợ của Hoàng Kha làm bgiật mình, vội vàng hỏi.
Cổ họng Hoàng Kha giật giật, cả người giống như người bị dọa ngốc, hắn thở hổn hển hai hơi, hồi phục tinh thần, thanh âm còn có chút nhẹ, "Tôi vừa rồi nhìn thấy những người đó đang ăn..."
Lời nói của hắn không có nói hoàn toàn, nhưng tất cả mọi người trong nháy mắt đều hiểu ý tứ của hắn.
Hoàng Kha thoạt nhìn sắp khóc, "Còn có thôn trưởng kia! Tôi thấy rồi! Thi thể của thôn trưởng cũng bị bọn họ ăn! "
!!!
Tất cả điều đó đã được giải thích tốt!
Khó trách thi thể của ông ta đột nhiên biến mất!
Hồ Binh trái lỡ phải nghĩ, buông Hoàng Kha ra, tròng mắt cũng xoay chuyển, thần thái cực kỳ nghiêm túc.
Không, không đúng! Có một số điều không thể giải thích được!
Thôn trưởng chết như thế nào? Tại sao bọn họ đi bộ cũng không thể ra khỏi thôn làng này?
Thật kỳ lạ! Căn bản không giống như con người!
Nghĩ đến đây, Hồ Binh dừng một chút, "Tôi cảm thấy chúng ta bỏ lỡ một điểm rất quan trọng!"
Mọi người nhìn về phía hắn.
- Đó chính là cái chỗ chúng ta hiện đang ở! Hồ Binh híp híp mắt, giải thích nói, "Căn nhà chúng tôi sống là nhà của trưởng thôn, ngày chúng ta tới, hắn có chìa khóa rõ ràng cho chúng ta phân phòng, hơn nữa còn cảnh cáo chúng ta không được lên tầng hai! Có phải không?"
Kim Hồng và Mã Hàng vội vàng gật đầu.
"Vì vậy, chúng ta mấy ngày nay căn bản không quan sát căn nhà này! Càng không có ai lên tầng hai!" Hồ Binh liếc mắt nhìn thần sắc mọi người, ngưng trọng nói, "Tôi cảm thấy nếu muốn khám phá chân tướng của thôn này! Chúng ta phải bắt đầu từ phòng ở của căn nhà này!"
Tiếu Trần cả người dựa vào tường ngồi xuống, rũ mắt xuống, tóc mái che đi đôi mắt cậu, trên tay cậu còn mang theo găng tay, biểu tình nhàn nhạt, thoạt nhìn vô tình tham gia đối thoại của bọn họ.
Cậu đột nhiên cảm giác lòng bàn tay có chút ngứa ngáy, giống như có người dùng ngón trỏ viết chữ trên đó, Tiếu Trần sửng sốt, cẩn thận cảm thụ xúc cảm trong lòng bàn tay, cố gắng nhận biết chữ.
'Đi thôi."
Tiếu Trần sửng sốt.
Hồ Binh đang định phân công nhiệm vụ, chỉ chỉ Mã Hàng, còn chưa lên tiếng, Tiếu Trần đột nhiên đứng lên, nhìn về phía hắn, biểu tình vẫn như trước, thanh âm cũng rất sạch sẽ, "Tôi cũng đi. "
Mã Thành Công nghe được thanh âm của Tiếu Trần lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo thần sắc phức tạp không giấu được, trong nháy mắt ánh mắt Tiếu Trần thoáng đảo qua, hắn lại hoảng hốt cúi đầu.
Hồ Binh nhìn thoáng qua Tiếu Trần, lại nhìn thoáng Mã Thành Công, không biết suy nghĩ cái gì, gật gật đầu, "Được, mọi người cùng đi!"
Cầu thang của căn nhà này là một cái thang làm bằng vật liệu bằng gỗ cũ, phía trên chất đống một lớp tro dày, trên tay vịn thậm chí còn có chút mốc, gỗ trông không vững chắc lắm, nghiêng nghiêng vẹo vẹo.
Một người nhẹ đặt chân lên một chút sẽ phát ra âm thanh "ọp ẹp" vang lên.
Tiếu Trần đi phía sau, người cuối cùng là Hoàng Kha, giữa hai người bọn họ còn lưu lại một khoảng cách an toàn.
Tiếu Trần quay đầu lại, liếc mắt nhìn Hoàng Kha, không biết vì sao lại có một loại cảm giác bất đồng không nói nên lời.
Chỉ có hai phòng trên tầng hai, nhưng mỗi phòng đều có khóa, đó là loại ổ khóa rất cũ và có dây xích. Mà tường tầng hai cũng có chút nứt nẻ, thậm chí đen, còn chưa đợi bọn họ đặt chân lên lầu hai, thậm chí còn có thể ngửi thấy một mùi mốc rất kỳ quái, mùi vị này vô cùng khó ngửi, còn có chút tanh, giống như mùi cá chết.
Hồ Binh và Mã Hàng nhìn nhau, dùng sức đẩy cửa, kết quả rõ ràng, không mở được.
Hồ Binh khoát khoát tay, ý bảo mọi người lui về phía sau, tính toán phá cửa đi vào.
Nhưng mặc dù những cánh cửa này cũ kỹ, lại vững chắc kỳ lạ, mặc kệ hai người bọn họ đạp như thế nào, thậm chí dùng ghế đập cũng không thể làm thương tổn chút nào.
"Đáng chết." Mã Hàng thấp giọng mắng một tiếng, thoạt nhìn có chút lo lắng.
Kim Hồng và Hoàng Kha cũng có chút sốt ruột.
Hồ Binh nhíu nhíu mày, đại não bắt đầu lục soát manh mối.
Đang lúc mọi người không có kế hoạch thi triển thậm chí tính toán một lối thoát khác rời đi, Tiếu Trần giống như cảm nhận được có thứ gì đó đang kéo tay cậu đi tới cửa.
Tiếu Trần thuận theo cảm giác này, đi tới trước cửa.
Cậu nhìn thoáng qua mọi người đang sức đầu mẻ trán, lại nhìn bàn tay của mình, chớp chớp mắt, thăm dò đỡ tay nắm cửa.
"Rắc." Dây xích trong nháy mắt tan rã.
Cánh cửa mở ra.
"........."
"........."
Một sự im lặng.
Mã Hàng thoạt nhìn có chút khó tin, bước nhanh tiến lên, nhặt xích sắt rơi xuống đất kéo kéo, thậm chí trực tiếp động miệng dùng răng cắn, nhưng chỉ có thể cắn ra một tầng rỉ sét.
Hắn phi phi, mở to mắt, nhìn tay và cánh tay Tiếu Trần, ánh mắt nhìn cậu quả thực tựa như đang nhìn một con quái vật.
Kim Hồng mở miệng, hiển nhiên còn chưa bình tĩnh lại từ hình ảnh vừa rồi.
Hồ Binh ngược lại phản ứng rất nhanh, trực tiếp đi lên, liếc mắt nhìn Tiếu Trần một cái, định mở cửa.
Tiếu Trần không lên tiếng, lui sang một bên.
Cậu cảm giác được có thứ gì đó tựa vào vai cậu, thân mật cọ cọ vào cổ cậu.
Kim Hồng đi theo Hồ Binh dự định đi vào, đi tới cửa, vừa nhìn rõ bộ dáng bên trong, trong nháy mắt sợ tới mức phát ra tiếng thét chói tai.
Mã Hàng đứng bên cạnh cô bị tiếng kêu của cô làm cho giật mình, thân hình cả người đều run rẩy.
Hồ Binh là người đầu tiên nhìn rõ bộ dáng bên trong, sắc mặt hắn có chút khó coi, thậm chí có thể nói là tái nhợt.
Toàn bộ căn phòng đồ nội thất gì cũng không có, trên mặt đất trải thảm cỏ, trên vách tường cũng đều là nấm mốc của quạ đen, sau khi mở cửa, mùi hôi thối càng thêm nồng đậm, mà trên mặt đất lại đặt bốn bộ hài cốt chói lọi!
Những hài cốt này cũng không phải hoàn chỉnh, phần lớn đều là những mảnh vụn, giống như có người cố ý ghép hình dạng xương ghép lại với nhau, vẽ ra một hình người, hơn nữa thi thể đã gần như bị ăn mòn gần hết.
Kim Hồng buộc mình phải bình tĩnh lại, vỗ vỗ ngực mình, cố gắng làm cho nhịp tim của mình giảm xuống, cô kéo ống tay áo Hồ Binh, đi theo đi vào, nghiêm túc quan sát thi thể một chút, nói, "Là một người đàn ông, một nữ nhân, một bà lão cùng một cụ ông. "
Hồ Binh nhíu mày, nhìn về phía cô.
Kim Hồng không che giấu, "Tôi học y! "
"Cái này, đây không phải là người nhà của thôn trưởng kia chứ?" Mã Hàng che miệng mũi, nghe được lời kim Hồng, có chút kinh hô.
Câu trả lời rất rõ ràng.
- Chẳng lẽ bọn họ bị thôn trưởng giết chết? Mã Hàng ngẩng đầu, đồng tử chấn động, nhìn về phía mọi người, trông giống như đang tìm kiếm sự đồng cảm.
Kim Hồng bình tĩnh phân tích, "Bọn họ có thể bị thôn trưởng ăn! "
Hồ Binh có chút trầm mặc, tựa hồ là mặc định quan điểm của Kim Hồng, nhưng trong mắt có thể nhìn ra được sự phẫn nộ của hắn, rốt cuộc, hắn quay đầu lại, nhìn về phía mọi người, "Các ngươi đã nghe nói qua 'Hiệu ứng Werther' chưa?"
Bước chân của Tiếu Trần dừng lại ở cửa, đáng ngạc nhiên là cậu vẫn luôn trầm mặc, khi nghe Hồ Binh nói, lên tiếng, "Hiệu ứng Werther lấy từ tác phẩm của nhà văn Người Đức Goethe, « Nỗi đau của chàng Werther », kết cục này lấy nhân vật chính tự sát kết thúc, sau khi xuất bản thậm chí còn gây ra làn sóng tự tử trên khắp châu Âu, cho nên gọi hiệu ứng này là hiệu ứng Werther. "Thanh âm của Tiếu Trần thản nhiên, ánh mắt đối diện với Hồ Binh.
Hồ Binh gật đầu, bình tĩnh nói, "Robert Si audini của "Ảnh hưởng" đề cập đến "nguyên tắc bản sắc xã hội", tách ý thức cá nhân và ý thức tập thể, có nghĩa là, khi mọi người đang ở trong một môi trường có cùng niềm tin, giá trị, định hướng hành vi, hành vi tập thể sẽ ảnh hưởng đến con người, nguyên tắc này và hiệu ứng Werther là phù hợp! "
Hắn dừng một chút, biểu tình nghiêm túc, "Căn cứ vào nguyên tắc này, chúng ta có thể đi phân tích những hành vi không thông suốt trong thôn này, bởi vì trong ý thức tập thể của bọn họ, ăn thịt người, đã trở thành tiêu chuẩn trong sinh hoạt bình thường của bọn họ!".
_____________________________________
BtNguytThng: tạm thiếu chú thích nhé! Tại vẫn đang tìm^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.