Cùng Boss Trong Game Thần Quái Yêu Đương
Chương 1
Huyền Bút Nhất Tuyệt
30/06/2022
[ Ở thành phố S Dụ Trấn, có một tin đồn.
Nghe nói, năm đó ở Dụ Trấn có một vị phú thương, phú thương có con trai nhỏ, sinh ra chính là phấn điêu ngọc trác, đạo sĩ nói, người này là bầu trời Văn Khúc Tinh hạ phàm lịch kiếp, về sau phải trở về tiên giới.
Nghe nói việc này, phú thương cao hứng cực kỳ, đem con trai nhỏ sủng ở lòng bàn tay mà nuôi dưỡng.
Nhưng ngày vui chẳng kéo dài được bao lâu, vị tiểu công tử này cư nhiên yêu một con hát Hi Viên Lâu, còn là nam nhân, tổ tiên là tội thần, đến nay vẫn là tiện tịch.
Nhưng tiểu công tử vẫn cứ phản kháng, phú thương khẳng định không muốn con trai chính mình cùng một con hát ở bên nhau, vì thế liền an bài hôn nhân cho tiểu công tử.
Ông đưa con hát tới, sai người sống sờ sờ bóp chết hắn, cuối cùng đem thi thể tùy ý ném vào nơi nào đó, ngay cả phần mộ cũng không có.
Tiểu công tử bên ngoài du lịch tới đây, nghe thấy tin tức, tâm tình ai đỗng, chết bất đắc kỳ tử trong đêm tân hôn.
Từ nay về sau, Dụ Trấn gặp việc lạ không ngừng, chỉ cần là người đề cập tới việc năm đó, đều bị phát hiện đã tử vong, không một ai may mắn thoát khỏi. ]
******
"Xuyên Bách, lại đây a!"
Lúc này, trên mặt đất có năm nam nữ ngồi vây quanh, nam nhân mắt kính cầm đầu thúc giục thiếu niên ngồi ở trên sô pha, thiếu niên lớn lên mi thanh mục tú, một đầu đen nhánh hơi cuốn lọn, đôi mắt lộ ra một tia khẩn trương.
"Không...Tôi không muốn..."
Nói xong, cậu liền chuẩn bị rời đi, ánh mắt mấy người trẻ tuổi liếc nhau, trong mắt loé lên một tia sáng, nam sinh mắt kính thấy thế, vươn tay một cái đã bắt được cậu, mạnh mẽ kéo cậu ngồi trong trận pháp.
Xuyên Bách nhíu mày, há mồm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói.
Đang êm đẹp, còn lôi kéo cậu chơi bút tiên cái gì, còn chọn căn phòng bị bỏ hoang.
Cậu luôn luôn sợ nhất mấy thứ này, mà mấy bằng hữu cậu, một đám đều ôm ý niệm tìm kiếm kỳ lạ tâm linh, chính mình chơi không tính, còn lôi kéo cậu nhập hố.
Nói đến quỷ thần, luôn luôn là đề tài kiêng kị với mọi người ở Long quốc.
"Tới tới tới, đừng nhúc nhích."
"Tôi không.....Ách!"
Xuyên Bách vừa định mở miệng cự tuyệt, nhưng đối phương cũng không có cho cậu cơ hội, trực tiếp ấn tay cậu.
"Tôi thật sự không muốn chơi..."
Nam nhân mắt kính mạnh mẽ đem bút đưa cho cậu, tiện đà nhét bút vào lòng bàn tay cậu.
Nhìn dáng vẻ này, mấy nam nữ khác cũng đều yên tâm cầm bút.
Ngay sau đó bọn họ ngồi vây quanh ở trong vòng trận pháp sớm đã chuẩn bị tốt, trên mặt đất vẽ rất nhiều kí hiệu kỳ quái, trong phòng hoang một mảnh đen nhánh, ánh nến bên trong trận pháp nhấp nháy.
Bọn họ gắt gao nắm lấy bút trong tay, trong miệng bắt đầu lải nhải, ngay sau đó trong phòng bắt đầu vang lên một trận gió lạnh lẽo.
Mọi người nhắm mắt lại hưng phấn cực kỳ, chỉ có Xuyên Bách không dám nhắm mắt, mở to mắt quan sát tình huống xung quanh, sắc mặt tái nhợt, thân thể có chút phát run.
Cậu sợ hãi đồ vật tà môn, hơn nữa khi sinh ra cậu liền bệnh tật ốm yếu, ba ngày đầu sinh bệnh, từng có người nói thẳng, cậu có thể sống đến bây giờ đã rất không dễ dàng.
Những người trẻ tuổi này, là đồng nghiệp ở công ty cậu, tuy rằng đôi khi nói chuyện không quá dễ nghe, ngày thường cũng chỉ có bọn họ nguyện ý cùng cậu nói chuyện.
Đối mặt với lời nói cường ngạnh của bọn họ, Xuyên Bách căn bản vô pháp cự tuyệt, thậm chí dưới đáy lòng thay bọn họ nói tốt.
Bồi bọn họ thử cái này một chút, hẳn là không quan trọng lắm.....
Huống hồ.....Loại đồ vật quỷ quái này hẳn chỉ có trong truyền thuyết mà thôi.
Nghĩ như vậy, tâm lý cậu ôm một tia may mắn, cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Sau khi nắm mắt lại, trong đầu Xuyên Bách trống rỗng, cái gì cũng không có.
Trong lòng cậu nghi hoặc, có chút không rõ nguyên do, sau một lúc lâu, cậu rốt cuộc không nhịn được, nheo mắt lại lặng lẽ nhìn đồng nghiệp xung quanh, chỉ liếc mắt một cái nhưng làm cậu sợ tới mức không nhẹ.
Chỉ thấy thân thể bọn họ run rẩy với biên độ kịch liệt, thân thể hiện ra tư thế vặn vẹo, có thậm chí có người trợn tròn mắt.
Cậu trong lòng cả kinh, không biết từ đâu có được sức lực, một phen ném bút trong tay ra.
Nam nhân mắt kính đầu tiên mở mắt ra, hoàn toàn thất vọng: "Cái gì vậy, Xuyên Bách, cậu làm gì? Tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy đâu!"
Xuyên Bách thật cẩn thận nói: "Tôi xem mọi người có chút không thích hợp.....Run lợi hại, tôi sợ mọi người xảy ra chuyện...."
Cả trai lẫn gái trong lòng tức khắc cũng sinh ra bất mãn, lời nói cũng khắc nghiệt.
"Chính mình nhát gan không dám chơi, cũng không cho chúng ta chơi!"
"Đúng vậy, đại nam nhân còn ngượng ngùng xoắn xít như vậy."
Bọn họ trào phúng Xuyên Bách, trong miệng nói ra lời khắc nghiệt vô cùng.
Xuyên Bách cũng không biện giải, rũ xuống cặp con ngươi màu nâu đẹp đẽ, trên mặt có một mạt ý cười, an tĩnh nghe bọn họ thảo luận.
Nam nhân mắt kính vốn dĩ cũng muốn đi theo trào phúng vài câu, nhưng thấy biểu tình Xuyên Bách có chút không đúng, nheo mắt, trong lòng không biết vì sao có chút khủng hoảng.
"Được rồi được rồi, hôm nay liền đến đây thôi, tan a, ngày mai gặp lại ở công ty!"
Mấy người bắt đầu thu thập đồ vật, nam nhân mắt kính đảm đương giải tán người, đẩy đẩy mắt kính, trên mặt hiện lên một tia thất vọng, ngay sau đó vỗ vỗ vai Xuyên Bách.
"Đừng để ý, chúng ta chẳng qua là muốn thử xem mà thôi."
Xuyên Bách như cũ chưa lấy lại được tinh thần, trong đầu không ngừng nghĩ trường hợp trước khi chơi bút tiên.
Thật sự cái gì cũng không có đi? Chỉ là nổi lên một trận gió đúng không?
Cậu miễn cưỡng cười cười: "Không có việc gì.....Dù sao sự việc gì cũng không có phát sinh..."
Xuyên Bách là người cuối cùng rời khỏi phòng, không biết vì sao, trong lòng cậu vẫn luôn lo sợ bất an.
Cậu thất hồn lạc phách rời đi, lại không phát hiện bên cạnh cư nhiên có một nam nhân mặc trang phục biểu diễn đi theo.....
Nam nhân khoác một đầu tóc đen, sắc mặt tái nhợt, trang phục diễn tràn đầy vết máu.
Hắn cong cong khóe miệng, mắt đen hiện lên si mê, khuôn mặt tràn đầy điên cuồng cùng cố chấp, thân thể gần như trong suốt kề sát lưng Xuyên Bách, tựa hồ muốn cùng Xuyên Bách hợp thành một ther.
Tiểu Bách......Tìm được em rồi, lúc này đây, ai cũng đừng nghĩ tách chúng ta ra....
****
Khi Xuyên Bách về đến nhà, đã là buổi tối 8 giờ.
Cậu thở một hơi dài, buông lỏng cà vạt đang trói buộc cổ áo, lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài, hầu kết hoạt động trên dưới.
Cậu tùy tay cầm lấy ly nước trên bàn, uống một hơi cạn sạch.
Cũng không biết buổi chiều chén nước kia thả cái gì, hương vị cũng thật kỳ quái.
Nghĩ nghĩ cậu có chút lạnh, vội vàng lại đổ một chén nước.
Đột nhiên, cậu ngây ngẩn cả người, chính mình có đun nước sao? Chính mình không phải luôn luôn mua nước khoáng uống sao?
Kia nước này từ đâu ra? Chẳng lẽ là cậu sáng sớm mơ mơ màng màng đi đun nước?
Cậu lắc lắc đầu, cảm thấy chính mình có chút tố chất thần kinh, xoa xoa đầu tốc rối bời, chậm rãi cởi áo sơmi, lộ ra da thịt trắng nõn.
Cậu rất gầy, xương bướm trên lưng đặc biệt tinh xảo, vòng eo mảnh khảnh phảng phất gập lại liền gãy.
Nam nhân mặc trang phục diễn đi theo bên người Xuyên Bách đỏ mắt, ánh mắt dính nhớp không chịu buông tha bất luận một chỗ nào trên người Xuyên Bách.
Xuyên Bách cảm thấy phía sau lạnh lẽo, cầm khăn lông cùng quần áo liền vào phòng tắm.
Xuyên Bách không chú ý tới chính là, lúc này ở cửa sổ phòng khách pha lê, chính là có một màn như vậy:
Một nam nhân người mặc trang phục biểu diễn dán sát vào, đôi tay thậm chí không an phận ôm vòng lấy eo cậu.
Mà cậu vẫn hồn nhiên không biết, tiến vào phòng tắm cởi quần áo trên người.
Cậu đem chính mình cả người ngâm vào bồn tắm, lúc này mới cảm giác thoải mái một chút.
Trong đầu cậu lại lần nữa hồi tưởng lại việc buổi chiều, cũng không biết bọn họ rốt cuộc thấy cái gì, phản ứng kịch liệt như vậy, nhưng cậu rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy a.
Còn tốt không có phát sinh sự tình gì, bằng không lấy thân thể này của cậu, chắc chắn sẽ bị hù chết.
Không biết là nước quá ấm áp, hay là sương mù hơi bước trong phòng tắm, giờ phút này cậu cư nhiên cảm thấy có chút mơ màng sắp ngủ, không bao lâu, cậu liền ngủ gật ở trong bồn tắm.
Lúc này, áp lực đã lâu nam nhân rốt cuộc không thể chịu đựng được, toàn bộ thân thể hắn tiến sát Xuyên Bách, mái tóc thật dài đen rũ đến trên mặt, Xuyên Bách nhẹ nhàng nhíu mày, nam nhân thật cẩn thận xoa gò má cậu.
Hắn thở hổn hển, mắt đen thâm trầm, đem môi đến gần chỗ cổ Xuyên Bách.
Tiểu Bách thật đẹp a, mặc kệ có nhìn bao nhiêu lần cũng không đủ.
Tiểu Bách như vậy.....Chỉ có thể là của chính mình...
Trong mắt hắn hiện lên một tia tàn nhẫn, ngay sau đó vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp hầu kết Xuyên Bách, có lẽ là bởi vì ngứa, hầu kết Xuyên Bách giật giật trên dưới.
Hắn nhịn không được mút vào da thịt cổ Xuyên Bách, để lại vệt đỏ ái muội.
Ánh mắt hắn càng thâm trầm, cuối cùng lại không làm cái gì.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt mày Xuyên Bách, trong mắt chứa dục vọng không hòa tan được.
Rốt cuộc tìm được em rồi.....Lần này tôi sẽ không thả em đi...
Hắn nhẹ nhàng hôn hôn trán Xuyên Bách, Xuyên Bách nhíu nhíu mày, như có dấu hiệu tỉnh dậy.
Thân hình nam tử dần dần biến mất, Xuyên Bách ưm một tiếng, chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Chính mình như thế nào sẽ êm đẹp ngủ rồi? Nhất định là hôm nay quá mệt mỏi.
Cậu đứng dậy, mang theo bọt nước trong bồn tắm, cũng không biết vì sao, cậu cảm thấy cái loại cảm giác lạnh lẽo càng thêm mãnh liệt.
Cậu cầm lấy khăn lông xoa nắn tóc ướt, đứng ở trước gương, đánh giá thân thể của mình.
A? Đây là cái gì?
Cổ cậu cư nhiên mạc danh xuất hiện rất nhiều vệt đỏ, chẳng lẽ là khi ngủ muỗi cắn sao?
Quả nhiên tới mùa hè, muỗi càng ngày càng kiêu ngạo, xem ra cần bôi chút thuốc.
Nghĩ như vậy, cậu mặc xong quần áo, rời phòng tắm.
Thoa xong thuốc Xuyên Bách một thân mùi bạc hà, cậu nằm ở trên giường, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, vẫn là nằm ở trên giường thoải mái nhất a!
Tưởng tượng đến ngày mai phải đến công ty, trong lòng cậu thế nhưng có chút phiền muộn.
Khi còn bé mất cha mất mẹ, bảy tám tuổi liền rời khỏi thị trấn bị đưa đến cô nhi viện, lại điển hình là ngoại hình lấy lòng người, hơn nữa thân thể cậu bệnh tật ốm yếu, đồng nghiệp trong công ty càng khinh thường cậu.
Không chỉ có nơi chốn nhằm vào cậu, còn mở miệng trào phúng cậu, mà người duy nhất cậu có thể nói chuyện được, chính là nhóm đồng nghiệp hôm nay kéo cậu đi tìm kiếm thứ lạ tâm linh.
Có đôi khi, bọn họ cũng sẽ mở miệng trào phúng cậu, nhưng vì tính cách nên cậu vô pháp đánh trả.
Cậu thật sự thực sợ hãi đến công ty, càng sợ hãi khi nhìn thấy các đồng nghiệp.
Cậu thở dài, gom chăn lại.
"Cũng không biết sao lại thế này....Sao có thể lạnh như vậy....."
Xuyên Bách nói thầm một câu, đem chính mình cuộn thành một đoàn, nặng nề đi ngủ.
Lúc này phía sau lưng cậu, nam nhân kia đang nằm ở bên cạnh, trên người như cũ là trang phục biểu diễn loang lổ vết máu loang lổ, trên mặt là bệnh trạng tươi cười.
Hắn gắt gao vòng lấy ôm Xuyên Bách đang ngủ say, ánh mắt si mê.
Tiểu Bách thơm quá.....Rất dễ ngửi.....
Mà Xuyên Bách đang ngủ say không hề phát hiện, thậm chí lại mơ một giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ chính mình trần truồng, nằm ở trên giường cổ xưa tố nhã.
Bên cạnh tựa hồ có người, anh ta có mái tóc dài đen giống tơ lụa rối tung mở ra.
Anh ta là ai? Như thế nào sẽ ngủ chung với cậu?
Xuyên Bách rất muốn đứng dậy, nhưng ở cảnh trong mơ cậu hoàn toàn không khống chế được chính mình, cậu thấy tay chính mình xoa gò má đối phương, nhưng diện mạo người nọ mơ hồ không rõ, mơ hồ chỉ có thể nhìn được hai tròng mắt đen nhánh như đêm tối.
Xuyên Bách nghe thấy chính mình nói: "Chờ em lần này trở về, mang về cho anh nhẫn kim cương ở nước ngoài, nghe nói ở nước ngoài, như vậy liền tính là kết hôn, đến lúc đó chúng ta có thể đi nước ngoài."
Đối phương nhẹ nhàng hôn cậu một chút, tiện đà nhấc thân đè ở trên người cậu, mà anh ta cư nhiên cũng là nam nhân...
Người nọ mắt đen thâm trầm, hắn thấp giọng nói: "Tôi chờ em trở về, em nếu là dám bỏ rơi tôi, tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho em."
Cậu cười, thế nhưng cũng ôm vòng lấy eo người nọ.
"Em như thế nào dám bỏ rơi anh."
Người nọ nghe vậy, khẽ cười một tiếng, hai người càng ngày càng gần, bàn tay đối phương giữ eo cậu.
Xuyên Bách không biết là bị chọc tức hay là xấu hổ, một lòng càng nhảy càng nhanh.
Trong lòng cậu thầm mắng chính mình không tiền đồ, mộng xuân chưa tính! Đối phương cư nhiên còn là nam nhân!
Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên tan đi, Xuyên Bách chỉ có thể trang phục biểu diễn treo trên giá ở trong phòng, bên tai tựa hồ truyền đến âm thanh hát tuồng ê ê a a.
Đột nhiên, cảnh tượng trước mắt lại lần nữa rõ ràng, lần này cậu là một người đứng xem.
Nam nhân kia không còn là bộ dáng như lúc trước, lúc này, di thể hắn bị tùy ý ném vào cỏ dại mọc thành rừng hoang.
Bên người hắn tất cả đều là ruồi bọ vờn quanh, mái tóc nguyên bản đen nhánh tựa tơ lụa cũng mất đi ánh sáng.
Mà trên người nam nhân như cũ ăn mặc một thân trang phục biểu diễn, trên cổ có vết sẹo dữ tợn đáng sợ.
Cậu thấy chính mình chậm rãi đến gần nam nhân, nam nhân cả người vết máu loang lổ, mùi hôi thối trên người lan tràn ra bốn phía.
"Thương Lục.....Em đã trở về.....Không phải nói cùng nhau đi sao..."
Cậu khóc rất lợi hại, toàn bộ hốc mắt đều đỏ ửng, nước mắt nước mũi hoà với nhau, đột nhiên, hô hấp cậu dồn dập, tựa như bệnh tim phát tác, gắt gao nắm chặt vải áo trước ngực, đầy mặt thống khổ ngã xuống bên cạnh thi thể nam nhân, hung hăng hộc ra một búng máu.
"Thiếu gia! Thiếu gia! Mau đưa thiếu gia trở về, đem đồ vật dơ bẩn này bỏ vào bao ném xa ra chỗ khác!"
Trong mơi chính mình tựa hồ hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, hô hấp mỏng manh, lại không đi bệnh viện, chỉ sợ sắp buông tay nhân gian.
Đám nô bộc kia vội vàng chạy tới, đại kinh thất sắc, bọn họ nâng thi thể nam nhân sớm đã chết, ghét bỏ che lại cái mũi, tùy ý ném vào trên sườn núi.
Cậu thấy chính mình bị người mang đi, trước đó trong tay tựa hồ gắt gao nắm chặt thứ gì đó.
Xuyên Bách cũng không biết vì cái gì, nhìn đến thi thể nam nhân, cậu thế nhưng cũng khổ sở, trái tim tựa hồ đều ẩn ẩn đau đớn, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Nhưng ánh mắt cạu kiên định, dù sao là ở trong mơ, cậu phải hảo hảo nhìn xem, người nam nhân này rốt cuộc là ai!
Xuyên Bách hướng về triền núi bên kia đi đến, thi thể nam nhân lúc này khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, với loại tư thái vặn vẹo nằm ở trên sườn núi, da thịt bên ngoài tràn đầy vết tích thi thể.
Xuyên Bách nuốt nước miếng, đè nén sợ hãi trong lòng, cậu ngồi xổm xuống, chậm rãi tới gần, tính toán nhìn kỹ người nam nhân này.
Chính là còn chưa chờ cậu thấy rõ ràng người nọ, nguyên bản thi thể nằm trên mặt đất thế nhưng duỗi tay gắt gao nắm lấy cổ tay của cậu!
Xuyên Bách trong lòng bị dọa, hô hấp dồn dập, một cái tay khác liều mạng muốn thoát khỏi bàn tay đối phương, nhưng đối phương như cũ nắm chặt chẽ tay cậu, vô pháp buông ra.
"Em rốt cuộc đã trở lại, tôi đợi em đã lâu..."
Thi thể nam nhân chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn, ngữ khí âm lãnh.
"Tiểu Bách.....Trên người tôi đau quá... Em vì cái gì không nói lời nào.....Em có phải không cần tôi nữa không?"
Thanh âm đối phương đột nhiên trở nên run rẩy: "Nhất định là tôi trở nên xấu.....Đừng không thích tôi.....Đừng không cần tôi...."
Xuyên Bách bị dọa đến mắt đầy ngôi sao, căn bản không rảnh để ý những lời này, giờ phút này cậu chỉ muốn rời xa cái thi thể quỷ dị này, càng hy vọng có thể tỉnh lại!
Đột nhiên phát ra một động tĩnh, thân thể nam nhân tựa hồ run rẩy, ẩn ẩn có xu thế đứng dậy.
Mà nam nhân như cũ đang nói chuyện.
"Đừng nghĩ rời đi tôi.....Đừng nghĩ rời khỏi tôi..."
Thanh âm hắn trở nên điên cuồng, máy móc lặp lại vài câu này.
Xuyên Bách trừng lớn mắt, tim đều nhảy tới cổ họng, càng thêm kịch liệt giãy giụa, mắt thấy khoảng cách hai người càng ngày càng gần...
"Không cần!"
Xuyên Bách bị bừng tỉnh, đầy mặt tái nhợt, vội vàng đánh giá bốn phía, trái tim nhè nhẹ co rút đau đớn, cậu nhăn mày lại, sắc mặt thống khổ, vội vàng ở trên tủ đầu giường cầm mấy viên thuốc nuốt vào.
Hồi lâu, sắc mặt rốt cuộc khôi phục bình thường, nhịn không được đỡ trán.
Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Như thế nào sẽ mơ như vậy?
Chẳng lẽ có quan hệ với trò chơi bút tiên ngày hôm qua sao?
Cậu đầy ngập nghi vấn, dần dần đứng dậy, lại phát hiện thân thể của mình tựa hồ rất nặng, đặc biệt là ở cổ, đau nhức vô cùng.
Ở không gian cậu không nhìn thấy, một nam nhân mặc trang phục biểu diễn giờ phút này đè lên lưng cậu, đầy mặt nhớ nhung đem mặt dán ở cổ cậu.
Nghe nói, năm đó ở Dụ Trấn có một vị phú thương, phú thương có con trai nhỏ, sinh ra chính là phấn điêu ngọc trác, đạo sĩ nói, người này là bầu trời Văn Khúc Tinh hạ phàm lịch kiếp, về sau phải trở về tiên giới.
Nghe nói việc này, phú thương cao hứng cực kỳ, đem con trai nhỏ sủng ở lòng bàn tay mà nuôi dưỡng.
Nhưng ngày vui chẳng kéo dài được bao lâu, vị tiểu công tử này cư nhiên yêu một con hát Hi Viên Lâu, còn là nam nhân, tổ tiên là tội thần, đến nay vẫn là tiện tịch.
Nhưng tiểu công tử vẫn cứ phản kháng, phú thương khẳng định không muốn con trai chính mình cùng một con hát ở bên nhau, vì thế liền an bài hôn nhân cho tiểu công tử.
Ông đưa con hát tới, sai người sống sờ sờ bóp chết hắn, cuối cùng đem thi thể tùy ý ném vào nơi nào đó, ngay cả phần mộ cũng không có.
Tiểu công tử bên ngoài du lịch tới đây, nghe thấy tin tức, tâm tình ai đỗng, chết bất đắc kỳ tử trong đêm tân hôn.
Từ nay về sau, Dụ Trấn gặp việc lạ không ngừng, chỉ cần là người đề cập tới việc năm đó, đều bị phát hiện đã tử vong, không một ai may mắn thoát khỏi. ]
******
"Xuyên Bách, lại đây a!"
Lúc này, trên mặt đất có năm nam nữ ngồi vây quanh, nam nhân mắt kính cầm đầu thúc giục thiếu niên ngồi ở trên sô pha, thiếu niên lớn lên mi thanh mục tú, một đầu đen nhánh hơi cuốn lọn, đôi mắt lộ ra một tia khẩn trương.
"Không...Tôi không muốn..."
Nói xong, cậu liền chuẩn bị rời đi, ánh mắt mấy người trẻ tuổi liếc nhau, trong mắt loé lên một tia sáng, nam sinh mắt kính thấy thế, vươn tay một cái đã bắt được cậu, mạnh mẽ kéo cậu ngồi trong trận pháp.
Xuyên Bách nhíu mày, há mồm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói.
Đang êm đẹp, còn lôi kéo cậu chơi bút tiên cái gì, còn chọn căn phòng bị bỏ hoang.
Cậu luôn luôn sợ nhất mấy thứ này, mà mấy bằng hữu cậu, một đám đều ôm ý niệm tìm kiếm kỳ lạ tâm linh, chính mình chơi không tính, còn lôi kéo cậu nhập hố.
Nói đến quỷ thần, luôn luôn là đề tài kiêng kị với mọi người ở Long quốc.
"Tới tới tới, đừng nhúc nhích."
"Tôi không.....Ách!"
Xuyên Bách vừa định mở miệng cự tuyệt, nhưng đối phương cũng không có cho cậu cơ hội, trực tiếp ấn tay cậu.
"Tôi thật sự không muốn chơi..."
Nam nhân mắt kính mạnh mẽ đem bút đưa cho cậu, tiện đà nhét bút vào lòng bàn tay cậu.
Nhìn dáng vẻ này, mấy nam nữ khác cũng đều yên tâm cầm bút.
Ngay sau đó bọn họ ngồi vây quanh ở trong vòng trận pháp sớm đã chuẩn bị tốt, trên mặt đất vẽ rất nhiều kí hiệu kỳ quái, trong phòng hoang một mảnh đen nhánh, ánh nến bên trong trận pháp nhấp nháy.
Bọn họ gắt gao nắm lấy bút trong tay, trong miệng bắt đầu lải nhải, ngay sau đó trong phòng bắt đầu vang lên một trận gió lạnh lẽo.
Mọi người nhắm mắt lại hưng phấn cực kỳ, chỉ có Xuyên Bách không dám nhắm mắt, mở to mắt quan sát tình huống xung quanh, sắc mặt tái nhợt, thân thể có chút phát run.
Cậu sợ hãi đồ vật tà môn, hơn nữa khi sinh ra cậu liền bệnh tật ốm yếu, ba ngày đầu sinh bệnh, từng có người nói thẳng, cậu có thể sống đến bây giờ đã rất không dễ dàng.
Những người trẻ tuổi này, là đồng nghiệp ở công ty cậu, tuy rằng đôi khi nói chuyện không quá dễ nghe, ngày thường cũng chỉ có bọn họ nguyện ý cùng cậu nói chuyện.
Đối mặt với lời nói cường ngạnh của bọn họ, Xuyên Bách căn bản vô pháp cự tuyệt, thậm chí dưới đáy lòng thay bọn họ nói tốt.
Bồi bọn họ thử cái này một chút, hẳn là không quan trọng lắm.....
Huống hồ.....Loại đồ vật quỷ quái này hẳn chỉ có trong truyền thuyết mà thôi.
Nghĩ như vậy, tâm lý cậu ôm một tia may mắn, cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Sau khi nắm mắt lại, trong đầu Xuyên Bách trống rỗng, cái gì cũng không có.
Trong lòng cậu nghi hoặc, có chút không rõ nguyên do, sau một lúc lâu, cậu rốt cuộc không nhịn được, nheo mắt lại lặng lẽ nhìn đồng nghiệp xung quanh, chỉ liếc mắt một cái nhưng làm cậu sợ tới mức không nhẹ.
Chỉ thấy thân thể bọn họ run rẩy với biên độ kịch liệt, thân thể hiện ra tư thế vặn vẹo, có thậm chí có người trợn tròn mắt.
Cậu trong lòng cả kinh, không biết từ đâu có được sức lực, một phen ném bút trong tay ra.
Nam nhân mắt kính đầu tiên mở mắt ra, hoàn toàn thất vọng: "Cái gì vậy, Xuyên Bách, cậu làm gì? Tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy đâu!"
Xuyên Bách thật cẩn thận nói: "Tôi xem mọi người có chút không thích hợp.....Run lợi hại, tôi sợ mọi người xảy ra chuyện...."
Cả trai lẫn gái trong lòng tức khắc cũng sinh ra bất mãn, lời nói cũng khắc nghiệt.
"Chính mình nhát gan không dám chơi, cũng không cho chúng ta chơi!"
"Đúng vậy, đại nam nhân còn ngượng ngùng xoắn xít như vậy."
Bọn họ trào phúng Xuyên Bách, trong miệng nói ra lời khắc nghiệt vô cùng.
Xuyên Bách cũng không biện giải, rũ xuống cặp con ngươi màu nâu đẹp đẽ, trên mặt có một mạt ý cười, an tĩnh nghe bọn họ thảo luận.
Nam nhân mắt kính vốn dĩ cũng muốn đi theo trào phúng vài câu, nhưng thấy biểu tình Xuyên Bách có chút không đúng, nheo mắt, trong lòng không biết vì sao có chút khủng hoảng.
"Được rồi được rồi, hôm nay liền đến đây thôi, tan a, ngày mai gặp lại ở công ty!"
Mấy người bắt đầu thu thập đồ vật, nam nhân mắt kính đảm đương giải tán người, đẩy đẩy mắt kính, trên mặt hiện lên một tia thất vọng, ngay sau đó vỗ vỗ vai Xuyên Bách.
"Đừng để ý, chúng ta chẳng qua là muốn thử xem mà thôi."
Xuyên Bách như cũ chưa lấy lại được tinh thần, trong đầu không ngừng nghĩ trường hợp trước khi chơi bút tiên.
Thật sự cái gì cũng không có đi? Chỉ là nổi lên một trận gió đúng không?
Cậu miễn cưỡng cười cười: "Không có việc gì.....Dù sao sự việc gì cũng không có phát sinh..."
Xuyên Bách là người cuối cùng rời khỏi phòng, không biết vì sao, trong lòng cậu vẫn luôn lo sợ bất an.
Cậu thất hồn lạc phách rời đi, lại không phát hiện bên cạnh cư nhiên có một nam nhân mặc trang phục biểu diễn đi theo.....
Nam nhân khoác một đầu tóc đen, sắc mặt tái nhợt, trang phục diễn tràn đầy vết máu.
Hắn cong cong khóe miệng, mắt đen hiện lên si mê, khuôn mặt tràn đầy điên cuồng cùng cố chấp, thân thể gần như trong suốt kề sát lưng Xuyên Bách, tựa hồ muốn cùng Xuyên Bách hợp thành một ther.
Tiểu Bách......Tìm được em rồi, lúc này đây, ai cũng đừng nghĩ tách chúng ta ra....
****
Khi Xuyên Bách về đến nhà, đã là buổi tối 8 giờ.
Cậu thở một hơi dài, buông lỏng cà vạt đang trói buộc cổ áo, lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài, hầu kết hoạt động trên dưới.
Cậu tùy tay cầm lấy ly nước trên bàn, uống một hơi cạn sạch.
Cũng không biết buổi chiều chén nước kia thả cái gì, hương vị cũng thật kỳ quái.
Nghĩ nghĩ cậu có chút lạnh, vội vàng lại đổ một chén nước.
Đột nhiên, cậu ngây ngẩn cả người, chính mình có đun nước sao? Chính mình không phải luôn luôn mua nước khoáng uống sao?
Kia nước này từ đâu ra? Chẳng lẽ là cậu sáng sớm mơ mơ màng màng đi đun nước?
Cậu lắc lắc đầu, cảm thấy chính mình có chút tố chất thần kinh, xoa xoa đầu tốc rối bời, chậm rãi cởi áo sơmi, lộ ra da thịt trắng nõn.
Cậu rất gầy, xương bướm trên lưng đặc biệt tinh xảo, vòng eo mảnh khảnh phảng phất gập lại liền gãy.
Nam nhân mặc trang phục diễn đi theo bên người Xuyên Bách đỏ mắt, ánh mắt dính nhớp không chịu buông tha bất luận một chỗ nào trên người Xuyên Bách.
Xuyên Bách cảm thấy phía sau lạnh lẽo, cầm khăn lông cùng quần áo liền vào phòng tắm.
Xuyên Bách không chú ý tới chính là, lúc này ở cửa sổ phòng khách pha lê, chính là có một màn như vậy:
Một nam nhân người mặc trang phục biểu diễn dán sát vào, đôi tay thậm chí không an phận ôm vòng lấy eo cậu.
Mà cậu vẫn hồn nhiên không biết, tiến vào phòng tắm cởi quần áo trên người.
Cậu đem chính mình cả người ngâm vào bồn tắm, lúc này mới cảm giác thoải mái một chút.
Trong đầu cậu lại lần nữa hồi tưởng lại việc buổi chiều, cũng không biết bọn họ rốt cuộc thấy cái gì, phản ứng kịch liệt như vậy, nhưng cậu rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy a.
Còn tốt không có phát sinh sự tình gì, bằng không lấy thân thể này của cậu, chắc chắn sẽ bị hù chết.
Không biết là nước quá ấm áp, hay là sương mù hơi bước trong phòng tắm, giờ phút này cậu cư nhiên cảm thấy có chút mơ màng sắp ngủ, không bao lâu, cậu liền ngủ gật ở trong bồn tắm.
Lúc này, áp lực đã lâu nam nhân rốt cuộc không thể chịu đựng được, toàn bộ thân thể hắn tiến sát Xuyên Bách, mái tóc thật dài đen rũ đến trên mặt, Xuyên Bách nhẹ nhàng nhíu mày, nam nhân thật cẩn thận xoa gò má cậu.
Hắn thở hổn hển, mắt đen thâm trầm, đem môi đến gần chỗ cổ Xuyên Bách.
Tiểu Bách thật đẹp a, mặc kệ có nhìn bao nhiêu lần cũng không đủ.
Tiểu Bách như vậy.....Chỉ có thể là của chính mình...
Trong mắt hắn hiện lên một tia tàn nhẫn, ngay sau đó vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp hầu kết Xuyên Bách, có lẽ là bởi vì ngứa, hầu kết Xuyên Bách giật giật trên dưới.
Hắn nhịn không được mút vào da thịt cổ Xuyên Bách, để lại vệt đỏ ái muội.
Ánh mắt hắn càng thâm trầm, cuối cùng lại không làm cái gì.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt mày Xuyên Bách, trong mắt chứa dục vọng không hòa tan được.
Rốt cuộc tìm được em rồi.....Lần này tôi sẽ không thả em đi...
Hắn nhẹ nhàng hôn hôn trán Xuyên Bách, Xuyên Bách nhíu nhíu mày, như có dấu hiệu tỉnh dậy.
Thân hình nam tử dần dần biến mất, Xuyên Bách ưm một tiếng, chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Chính mình như thế nào sẽ êm đẹp ngủ rồi? Nhất định là hôm nay quá mệt mỏi.
Cậu đứng dậy, mang theo bọt nước trong bồn tắm, cũng không biết vì sao, cậu cảm thấy cái loại cảm giác lạnh lẽo càng thêm mãnh liệt.
Cậu cầm lấy khăn lông xoa nắn tóc ướt, đứng ở trước gương, đánh giá thân thể của mình.
A? Đây là cái gì?
Cổ cậu cư nhiên mạc danh xuất hiện rất nhiều vệt đỏ, chẳng lẽ là khi ngủ muỗi cắn sao?
Quả nhiên tới mùa hè, muỗi càng ngày càng kiêu ngạo, xem ra cần bôi chút thuốc.
Nghĩ như vậy, cậu mặc xong quần áo, rời phòng tắm.
Thoa xong thuốc Xuyên Bách một thân mùi bạc hà, cậu nằm ở trên giường, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, vẫn là nằm ở trên giường thoải mái nhất a!
Tưởng tượng đến ngày mai phải đến công ty, trong lòng cậu thế nhưng có chút phiền muộn.
Khi còn bé mất cha mất mẹ, bảy tám tuổi liền rời khỏi thị trấn bị đưa đến cô nhi viện, lại điển hình là ngoại hình lấy lòng người, hơn nữa thân thể cậu bệnh tật ốm yếu, đồng nghiệp trong công ty càng khinh thường cậu.
Không chỉ có nơi chốn nhằm vào cậu, còn mở miệng trào phúng cậu, mà người duy nhất cậu có thể nói chuyện được, chính là nhóm đồng nghiệp hôm nay kéo cậu đi tìm kiếm thứ lạ tâm linh.
Có đôi khi, bọn họ cũng sẽ mở miệng trào phúng cậu, nhưng vì tính cách nên cậu vô pháp đánh trả.
Cậu thật sự thực sợ hãi đến công ty, càng sợ hãi khi nhìn thấy các đồng nghiệp.
Cậu thở dài, gom chăn lại.
"Cũng không biết sao lại thế này....Sao có thể lạnh như vậy....."
Xuyên Bách nói thầm một câu, đem chính mình cuộn thành một đoàn, nặng nề đi ngủ.
Lúc này phía sau lưng cậu, nam nhân kia đang nằm ở bên cạnh, trên người như cũ là trang phục biểu diễn loang lổ vết máu loang lổ, trên mặt là bệnh trạng tươi cười.
Hắn gắt gao vòng lấy ôm Xuyên Bách đang ngủ say, ánh mắt si mê.
Tiểu Bách thơm quá.....Rất dễ ngửi.....
Mà Xuyên Bách đang ngủ say không hề phát hiện, thậm chí lại mơ một giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ chính mình trần truồng, nằm ở trên giường cổ xưa tố nhã.
Bên cạnh tựa hồ có người, anh ta có mái tóc dài đen giống tơ lụa rối tung mở ra.
Anh ta là ai? Như thế nào sẽ ngủ chung với cậu?
Xuyên Bách rất muốn đứng dậy, nhưng ở cảnh trong mơ cậu hoàn toàn không khống chế được chính mình, cậu thấy tay chính mình xoa gò má đối phương, nhưng diện mạo người nọ mơ hồ không rõ, mơ hồ chỉ có thể nhìn được hai tròng mắt đen nhánh như đêm tối.
Xuyên Bách nghe thấy chính mình nói: "Chờ em lần này trở về, mang về cho anh nhẫn kim cương ở nước ngoài, nghe nói ở nước ngoài, như vậy liền tính là kết hôn, đến lúc đó chúng ta có thể đi nước ngoài."
Đối phương nhẹ nhàng hôn cậu một chút, tiện đà nhấc thân đè ở trên người cậu, mà anh ta cư nhiên cũng là nam nhân...
Người nọ mắt đen thâm trầm, hắn thấp giọng nói: "Tôi chờ em trở về, em nếu là dám bỏ rơi tôi, tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho em."
Cậu cười, thế nhưng cũng ôm vòng lấy eo người nọ.
"Em như thế nào dám bỏ rơi anh."
Người nọ nghe vậy, khẽ cười một tiếng, hai người càng ngày càng gần, bàn tay đối phương giữ eo cậu.
Xuyên Bách không biết là bị chọc tức hay là xấu hổ, một lòng càng nhảy càng nhanh.
Trong lòng cậu thầm mắng chính mình không tiền đồ, mộng xuân chưa tính! Đối phương cư nhiên còn là nam nhân!
Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên tan đi, Xuyên Bách chỉ có thể trang phục biểu diễn treo trên giá ở trong phòng, bên tai tựa hồ truyền đến âm thanh hát tuồng ê ê a a.
Đột nhiên, cảnh tượng trước mắt lại lần nữa rõ ràng, lần này cậu là một người đứng xem.
Nam nhân kia không còn là bộ dáng như lúc trước, lúc này, di thể hắn bị tùy ý ném vào cỏ dại mọc thành rừng hoang.
Bên người hắn tất cả đều là ruồi bọ vờn quanh, mái tóc nguyên bản đen nhánh tựa tơ lụa cũng mất đi ánh sáng.
Mà trên người nam nhân như cũ ăn mặc một thân trang phục biểu diễn, trên cổ có vết sẹo dữ tợn đáng sợ.
Cậu thấy chính mình chậm rãi đến gần nam nhân, nam nhân cả người vết máu loang lổ, mùi hôi thối trên người lan tràn ra bốn phía.
"Thương Lục.....Em đã trở về.....Không phải nói cùng nhau đi sao..."
Cậu khóc rất lợi hại, toàn bộ hốc mắt đều đỏ ửng, nước mắt nước mũi hoà với nhau, đột nhiên, hô hấp cậu dồn dập, tựa như bệnh tim phát tác, gắt gao nắm chặt vải áo trước ngực, đầy mặt thống khổ ngã xuống bên cạnh thi thể nam nhân, hung hăng hộc ra một búng máu.
"Thiếu gia! Thiếu gia! Mau đưa thiếu gia trở về, đem đồ vật dơ bẩn này bỏ vào bao ném xa ra chỗ khác!"
Trong mơi chính mình tựa hồ hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, hô hấp mỏng manh, lại không đi bệnh viện, chỉ sợ sắp buông tay nhân gian.
Đám nô bộc kia vội vàng chạy tới, đại kinh thất sắc, bọn họ nâng thi thể nam nhân sớm đã chết, ghét bỏ che lại cái mũi, tùy ý ném vào trên sườn núi.
Cậu thấy chính mình bị người mang đi, trước đó trong tay tựa hồ gắt gao nắm chặt thứ gì đó.
Xuyên Bách cũng không biết vì cái gì, nhìn đến thi thể nam nhân, cậu thế nhưng cũng khổ sở, trái tim tựa hồ đều ẩn ẩn đau đớn, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Nhưng ánh mắt cạu kiên định, dù sao là ở trong mơ, cậu phải hảo hảo nhìn xem, người nam nhân này rốt cuộc là ai!
Xuyên Bách hướng về triền núi bên kia đi đến, thi thể nam nhân lúc này khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, với loại tư thái vặn vẹo nằm ở trên sườn núi, da thịt bên ngoài tràn đầy vết tích thi thể.
Xuyên Bách nuốt nước miếng, đè nén sợ hãi trong lòng, cậu ngồi xổm xuống, chậm rãi tới gần, tính toán nhìn kỹ người nam nhân này.
Chính là còn chưa chờ cậu thấy rõ ràng người nọ, nguyên bản thi thể nằm trên mặt đất thế nhưng duỗi tay gắt gao nắm lấy cổ tay của cậu!
Xuyên Bách trong lòng bị dọa, hô hấp dồn dập, một cái tay khác liều mạng muốn thoát khỏi bàn tay đối phương, nhưng đối phương như cũ nắm chặt chẽ tay cậu, vô pháp buông ra.
"Em rốt cuộc đã trở lại, tôi đợi em đã lâu..."
Thi thể nam nhân chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn, ngữ khí âm lãnh.
"Tiểu Bách.....Trên người tôi đau quá... Em vì cái gì không nói lời nào.....Em có phải không cần tôi nữa không?"
Thanh âm đối phương đột nhiên trở nên run rẩy: "Nhất định là tôi trở nên xấu.....Đừng không thích tôi.....Đừng không cần tôi...."
Xuyên Bách bị dọa đến mắt đầy ngôi sao, căn bản không rảnh để ý những lời này, giờ phút này cậu chỉ muốn rời xa cái thi thể quỷ dị này, càng hy vọng có thể tỉnh lại!
Đột nhiên phát ra một động tĩnh, thân thể nam nhân tựa hồ run rẩy, ẩn ẩn có xu thế đứng dậy.
Mà nam nhân như cũ đang nói chuyện.
"Đừng nghĩ rời đi tôi.....Đừng nghĩ rời khỏi tôi..."
Thanh âm hắn trở nên điên cuồng, máy móc lặp lại vài câu này.
Xuyên Bách trừng lớn mắt, tim đều nhảy tới cổ họng, càng thêm kịch liệt giãy giụa, mắt thấy khoảng cách hai người càng ngày càng gần...
"Không cần!"
Xuyên Bách bị bừng tỉnh, đầy mặt tái nhợt, vội vàng đánh giá bốn phía, trái tim nhè nhẹ co rút đau đớn, cậu nhăn mày lại, sắc mặt thống khổ, vội vàng ở trên tủ đầu giường cầm mấy viên thuốc nuốt vào.
Hồi lâu, sắc mặt rốt cuộc khôi phục bình thường, nhịn không được đỡ trán.
Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Như thế nào sẽ mơ như vậy?
Chẳng lẽ có quan hệ với trò chơi bút tiên ngày hôm qua sao?
Cậu đầy ngập nghi vấn, dần dần đứng dậy, lại phát hiện thân thể của mình tựa hồ rất nặng, đặc biệt là ở cổ, đau nhức vô cùng.
Ở không gian cậu không nhìn thấy, một nam nhân mặc trang phục biểu diễn giờ phút này đè lên lưng cậu, đầy mặt nhớ nhung đem mặt dán ở cổ cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.