Cùng Boss Trong Game Thần Quái Yêu Đương
Chương 20
Huyền Bút Nhất Tuyệt
30/06/2022
Xuyên Bách nhìn bóng dáng mẹ Thương rời đi, trong lòng khẽ nhúc nhích, mẹ Thương Lục, không thèm để ý con trai của mình như vậy sao?
Con trai mình hôm nay mới qua đời, cô ấy thế nhưng còn lo lắng việc trong công ty......?
Chẳng lẽ Thương Lục vẫn luôn sống như vậy trong gia đình sao? Khó trách hắn thật ưu tú, nguyên lai là từ nhỏ tiếp nhận sự giáo dục như vậy.
Cậu nắm chặt nắm tay, hối hận trong lòng che trời lấp đất thổi quét đến, cậu thật sự rất hận chính mình.
Nếu lúc trước chính mình không nói ra những lời đó, không giận dỗi Thương Lục, Thương Lục căn bản sẽ không chết.....
Cậu chậm rãi đứng dậy, trong đầu một mảnh hỗn độn, mơ màng hồ đồ mà làm xong thủ tục xuất viện, kế tiếp, cậu trở về ký túc xá như thế nào, trên cơ bản cậu đều quên đến không còn một mảnh.
Cậu chỉ biết, khi đi ngang qua hành lang ký túc xá, đám bạn học đều chỉ chỉ trỏ trỏ cậu, sôi nổi nghị luận.
Những ánh mắt ấy phảng phất muốn thiêu rụi cậu hết thảy, cậu chỉ có thể cúi đầu thấp hơn.
Trong đó có người không quen nhìn Xuyên Bách, trực tiếp đứng ra tức giận mắng mỏ: "Xuyên Bách! Cậu còn có mặt mũi về trường học? Cậu chính là hung thủ giết người! Đừng tưởng rằng bọn tôi không biết, cậu là người cuối cùng ở cạnh Thương Lục! Nói không chừng là cậu đẩy anh ấy xuống!"
Xuyên Bách hơi giật mình ngẩng đầu, đưa mắt nhìn người nọ.
Người kia là bạn học cùng lớp cậu, chỉ là quan hệ ngày thường lại không thế nào tốt hơn, tính cách Xuyên Bách tương đối cao ngạo, không nguyện ý cùng bạn học trong lớp nói chuyện, cho nên hai người bọn họ chưa bao giờ nói qua mấy câu.
"Không nói lời nào? Do chột dạ đi? Ngày thường giống như con chó nhỏ đi theo sau Thương Lục, hiện tại Thương Lục đã chết, tôi xem cậu về sau còn khoe khoang như thế nào!"
"Cậu nói bậy gì đó!"
Nghe được lời này, Xuyên Bách đột nhiên giống như nổi cơn điên, khuôn mặt trắng nõn vì tức giận mà đỏ lên, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, một quyền lại một quyền rơi xuống trên mặt người nọ.
Người nọ ngay sau đó trừng lớn con ngươi, đầy mặt không thể tin tưởng, kịp phản ứng lại, cũng không cam lòng yếu thế, hai người nháy mắt liền chân đá tay đấm.
Mọi người vây xem cũng sửng sốt, ai cũng không nghĩ đến, Xuyên Bách ngày thường thoạt nhìn tay trói gà không chặt, cư nhiên cũng có khi đánh người! Trong khoảng thời gian ngắn hành lang loạn thành một đoàn, mọi người luống cuống tay chân lôi kéo hai người.
Xuyên Bách tức đến hai mắt đỏ bừng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cậu nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đánh người trước mặt mặt mũi bầm dập.
Tên này thì biết cái gì?
Rõ ràng là Thương Lục vẫn luôn dính lấy cậu! Từ đầu tới đuôi đều là hắn lì lợm la liếm quấn lấy cậu!
Rõ ràng là Thương Lục không rời khỏi cậu! Thậm chí vì một câu của cậu mà nhảy lầu! Mà chính cậu là hung thủ giết người, cũng không tới phiên người không liên quan như cậu ta đứng ra nói chuyện!
Hận ý trong lòng người nọ càng sâu, hắn sớm đã không quen nhìn tên Xuyên Bách này, ỷ vào việc chính mình lớn lên không tồi, cao ngạo không chịu được, hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội giáo huấn y, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội này!
Trong mắt hắn hiện lên tàn nhẫn, vươn tay trực tiếp đánh về phía mặt Xuyên Bách.
Còn không chờ hắn đụng tới Xuyên Bách, một cái tay khác đột nhiên không chịu khống chế, lấy một loại tư thế kỳ quái, run rẩy kéo cánh tay đang động thủ của mình ra phía sau, cả người bày ra một tư thế vặn vẹo.
"A a a a!"
Người nọ thét to, quần chúng xung quanh cả kinh, ngầm tránh xa người nọ, Xuyên Bách cũng bị dọa tới, sắc mặt tái nhợt, nhân lúc mọi người không chú ý thì vọt vào ký túc xá, khoá trái cửa.
Người nọ đang co quắt trên mặt đất, biểu tình thống khổ, đồng tử co rút, mồ hôi lạnh trên trán chỉ một thoáng mà rơi ruống trên mặt đất.
Vừa rồi hắn thấy cái gì......
Phía sau Xuyên Bách.....Là thứ gì.....!
Bóng người mơ hồ kia cúi đầu, đi theo phía sau Xuyên Bách, như là biết được tâm tư của hắn, quay đầu cười với hắn.
Bộ mặt bóng người kia dữ tợn, đầy mặt là máu, hoàn toàn thay đổi, khi nó cười với hắn, khóe miệng cơ hồ muốn kéo dài đến mang tai, máu tươi không khỏi tràn ra từ trong miệng.
Còn chưa chờ hắn cẩn thận tự hỏi, chỉ nghe thấy hai cánh tay phát ra thanh âm "Rắc", chỉ một thoáng toàn bộ hành lang liền vang lên tiếng kêu thảm thiết, hai mắt hắn trắng dã, hôn mê bất tỉnh.
Người này cư nhiên tự bẻ gãy tay của mình, quần chúng xung quanh đầy sợ hãi, một bước cũng không dám tới gần hắn, vội vàng gọi 120, ai cũng không muốn tranh nước đục này.
Vốn dĩ bọn họ cũng chỉ là quần chúng xem náo nhiệt mà thôi, ai biết được người này đột nhiên phát điên rồi tự mình hại mình.
Mắt đen Thương Lục đầy âm ngoan, hắc khí quanh thân quay cuồng, hắn dính sát vào thân thể Xuyên Bách.
Tên kia là cái thứ gì, cư nhiên dám ra tay với Tiểu Bách......
Từ nay về sau......Người tổn thương Tiểu Bách, đều phải biến mất trên thế giới này!
Hắn nhớ nhung nhìn về phía Xuyên Bách, hắc khí quanh quẩn ở trên người Xuyên Bách, muốn giúp cậu vuốt ve những đau đớn đó.
Xuyên Bách hơi giật mình ngồi ở trên giường, không tự chủ được mà móc điện thoại ra, đầu ngón tay ngừng ở số liên hệ "Thương Lục".
Cậu cắn chặt môi dưới, run rẩy nhấn "Xóa bỏ người liên hệ".
Thực xin lỗi......Thực xin lỗi....
Cậu lại lần nữa chuyển ánh mắt qua album, nơi này có ảnh chụp của cầu cùng Thương Lục.
Trong mắt cậu hiện lên thống khổ, cuối cùng vẫn nhịn không được mà nhấn vào.
Trong album không nhiều ảnh, trên cơ bản chính là về Thương Lục, không biết là khi nào, cậu cư nhiên giữ nhiều ảnh chụp của hắn như vậy.
Bức ảnh chụp chung mấy ngày hôm trước còn rõ ràng trước mắt, khoảng cách hai người cực gần, mắt Thương Lục nhìn về phía chính mình, tràn đầy sủng nịch.
Xuyên Bách cười khổ một tiếng, lướt qua bức ảnh tiếp theo.
Đầu ngón tay ngừng trên một bức ảnh.
Bức ảnh tựa hồ đã lâu rồi, ảnh chụp Thương Lục, dường như vừa mới vận động xong, vóc dáng hắn lại cao lớn hơn so với bạn cùng lứa, mặc áo ngắn tay màu trắng, bị mồ hôi thấm ướt, cơ bắp rõ ràng.
Hắn cười với cậu, mắt đen xinh đẹp tràn đầy ý cười, khi đó Xuyên Bách cũng không biết, Thương Lục cư nhiên vẫn luôn trộm thích mình.
Đầu ngón tay chậm chạp phân vẫn mãi không lựa chọn, hai chữ "xóa bỏ" làm tim cậu đau đớn.
Cậu cảm thấy mắt mình tựa hồ có chút ướt át, vươn ống tay áo xoa xoa, lại là nước mắt giàn giụa.
Trước kia cậu luôn ỷ vào việc được Thương Lục để ý, cố ý nói ra những lời đả kích người khác, từ đầu đến cuối hắn đều bao dung chính mình.
Nhưng cậu không biết vì cái gì, mỗi khi nhìn thấy biểu tình Thương Lục quan tâm chính mình, trong lòng cậu liền sẽ mừng thầm......Lúc sau lại lần nữa giẫm lên vết xe đổ mà tổn thương đến Thương Lục.
Cậu ôm chặt chính mình, trùm trong chăn khóc lên tiếng.
Có lẽ là do khóc mệt, cậu khụt khịt đi ngủ, hai mắt giờ phút này sưng lên đỏ ửng.
"Tiểu Bách......Tiểu Bách......"
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm nỉ non thấp thấp, thanh âm kia cực kỳ giống Thương Lục.
Xuyên Bách trong lòng cả kinh, cơn buồn ngủ tan đi, đột nhiên nhìn về phía người bên cạnh.
Mép giường có một bóng người đang đứng sừng sững, hắn vẫn mặc kiện sơ mi trắng, sắc mặt ôn nhu, ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, khoác lên người hắn.
Xuyên Bách trừng lớn con ngươi, đầy mặt không thể tin tưởng, ngay sau đó là vui sướng che trời lấp đất: "Thương Lục......Thương Lục!"
"Là tôi, Tiểu Bách, đừng khóc được không?"
Mắt Thương Lục mang theo ý cười, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Xuyên Bách, vươn một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
"Trở về là được.......Trở về rồi liền không cần đi nữa được không? Chúng ta trở lại như trước kia, tớ sẽ không bao giờ tùy tiện tức giận với cậu, tớ sẽ không bao giờ nói những lời như thế với cậu..."
Vừa nói thì hốc mắt cậu đã ươn ướt, trong lòng chua xót vô cùng, cậu đã không phân biệt được đây là hiện tại của hiện thực hay là cảnh trong mơ, chỉ cần có thể nhìn thấy Thương Lục lần nữa, cậu thật sự rất cao hứng.
"Tôi không phải vẫn luôn ở bên cạnh cậu sao? Cậu yên tâm, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi cậu, ngủ đi Tiểu Bách."
Hắn nhẹ nhàng đắp chăn cho Xuyên Bách, chính mình nằm ở bên cạnh Xuyên Bách.
Xuyên Bách gắt gao kéo lấy tay áo Thương Lục, hai mí mắt như đang đánh nhau, trong miệng lại vẫn nỉ non: "Đừng đi....."
Mắt Thương Lục hiện lên một tia bất đắc dĩ, vươn tay nhẹ nhàng ôm Xuyên Bách vào trong lòng ngực.
Người trong lòng ngực thực nhanh truyền đến hô hấp vững vàng, mắt đen Thương Lục hiện lên một tia si mê, nhẹ nhàng hôn gò má cậu.
Yên tâm a, Tiểu Bách, tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi em.
Cho dù thành lệ quỷ, cũng sẽ luôn ở bên em.
Sáng sớm ngày thứ hai, Xuyên Bách vẫn đang ngủ mơ màng, bên gối đột nhiên truyền đến thanh âm chấn động, cậu nhíu nhíu mày, vươn tay ở sờ sờ gối.
"Alo.....Ai vậy.....?"
"Là Xuyên Bách sao? Ta là mẹ Thương Lục, hôm nay là tang lễ Thương Lục, đã gửi địa chỉ đến điện thoại cháu.... Nhớ tới đây....."
Bên kia cúp điện thoại, Xuyên Bách có chút mơ hồ, trong đầu truyền đến đau nhức, tối hôm qua.....Có phải có người tới ký túc xá của cậu không?
Cậu không nhớ rõ, ký ức trở nên mơ hồ, chỉ nhớ rõ người nọ cùng chính mình nói chuyện rất nhiều.
Cậu lắc lắc đầu, gõ đầu hai cái, xem ra nhất định là cậu điên rồi.
Xuyên Bách chậm rãi đứng dậy, thay quần áo xong liền đi rửa mặt, nhưng cậu không nhìn thấy chính là, lúc này phía sau cậu có một thiếu niên bạch y đang đi theo, hắn cúi đầu, vệt nước dưới chân thấm ướt mặt đất.
******
Xuyên Bách dựa theo địa chỉ mà đi, đó là một biệt thự rất lớn, không khí trầm thấp.
"Xuyên Bách, cháu đã đến rồi.....Mau lại đây đi."
Mẹ Thương đã đứng từ xa đón, hôm nay cô mặc một thân váy đen, trông cô thập phần ổn trọng giỏi giang.
Xuyên Bách gật gật đầu, đè thấp vành nón, theo mẹ Thương tiến vào đại sảnh, thình lình đập vào mắt, chính là di ảnh trắng đen của Thương Lục.
Trong di ảnh hắn vẫn cười như cũ, mắt đen tràn đầy ôn nhu.
"Kỳ thật hôm nay......Ta là muốn cho cháu xem một ít đồ vật, ta cảm thấy việc này, cháu cần phải biết."
Mẹ Thương nhíu mày, cúi đầu thở dài một tiếng, ngay sau đó dẫn Xuyên Bách đi lên trên tầng.
Ai cũng không nhìn đến, Thương Lục trong di ảnh vốn đang mỉm cười, thế nhưng lại chuyển mắt đen nhìn về phía Xuyên Bách đang đi lên tầng.
Xuyên Bách cảm thấy có chút âm lạnh, cậu chà xát cánh tay, nhìn quanh bốn phía.
Tầng hai lại không được rộng rãi sáng sủa, còn có chút âm lạnh, mẹ Thương thấy thế, giải thích nói: "Ngày thường trên cơ bản là ta không lên tầng hai.....Bởi vì đây là lãnh địa của Thương Lục, nó không thích ta lên tầng hai."
Mẹ Thương cầm một chuỗi chìa khóa, hít sâu một hơi, mở cánh cửa nhỏ ở chỗ ngoặt.
"Chỗ này là thư phòng của Thương Lục......Cháu tự mình vào xem đi, ta......Ta không thể đi vào."
Xuyên Bách không biết vì sao mẹ Thương lại kỳ quái như vậy, cậu nắm chặt nắm tay, chậm rãi đi vào trong thư phòng, nhưng một màn trước mắt, hoàn toàn làm cậu sợ ngây người.
Này đâu phải là thư phòng?
Trên vách tường dán đầy ảnh chụp của cậu, có mấy bức ảnh rất mơ hồ, vừa thấy liền biết là chụp lén, vui giận buồn sầu thế nhưng đều có ở trên, thậm chí còn có một ít hình ảnh ái muội.
Cậu ngây ngẩn cả người, chân cũng không biết nên đi tới chỗ nào.....Chẳng lẽ tất cả đều là của Thương Lục sao? Vì cái gì......Cậu vẫn luôn không biết?
Ánh mắt cậu chuyển về phía bàn làm việc, một quyển notebook màu đen khiến cho cậu chú ý.
Cậu run rẩy mở ra trang thứ nhất, nội dung ghi chép càng làm cậu tối sầm mặt.
【 Rốt cuộc hôm nay biết được tên của em ấy, nguyên lai gọi là Xuyên Bách, tên thật đáng yêu, quả nhiên người cũng như tên.
Thật muốn tiếp cận y, bên người y tựa hồ sẽ rất ấm áp.
Vì sao những nữ nhân kia đều không thể hiểu được mà dựa vào người Tiểu Bách! Thật là ghê tởm!
Nhất định phải! Nhất định phải nhanh tiếp cận Tiểu Bách! 】
【 Hôm nay Tiểu Bách rốt cuộc cũng chú ý tới mình, quả nhiên y vẫn thích mình như vậy, còn bao lâu nữa mình mới có thể tới gần Tiểu Bách a, thật hy vọng ngày đó đến nhanh chút.
Tiểu Bách hôm nay tựa hồ lại nói chuyện với nhóm nữ nhân kia, vì sao cứ nhất định phải nói chuyện với bọn họ chứ? Cùng tôi nói chuyện không tốt sao?
Quá chán ghét a, ngày mai khiến cho bọn họ biến mất là được, như vậy trong mắt Tiểu Bách hẳn sẽ chỉ có mình thôi! 】
【 Rốt cuộc cũng đi đến bên cạnh Tiểu Bách, tay y thật mềm, mình nhịn không được muốn hôn y nha.
Chỉ là bạn bè thì sao có thể đủ? Phải trở thành quan hệ càng thân cận hơn mới được! 】
Xuyên Bách buông nhật ký, trong lòng giống như đánh đổ bình ngũ vị.
Cậu vẫn luôn coi Thương Lục là anh em tốt, không nghĩ tới từ lúc bắt đầu hắn liền mang tâm tư không nên có mà tiếp cận cậu.
"Cháu thấy được đúng không, đây là bộ dáng chân chính của Thương Lục."
Mẹ Thương không biết đã đi tới bên cạnh cậu khi nào, biểu tình sợ hãi: "Bộ dáng khi nó ở cao trung Tín Đức, kỳ thật vẫn luôn giả vờ. Bộ dáng chân chính của nó, tính cách thô bạo, trầm mặc ít lời, ta làm mẹ nó cũng thường xuyên sợ hãi."
"Cháu không biết đâu, từ khi nó ở trường học khác, làm vô số chuyện đáng sợ, đối với những sự việc đó, ta phải tiêu phí rất nhiều tiền cùng thời gian."
Xuyên Bách lúng ta lúng túng mở miệng: "Những sự việc mà ngài nói.....Là cái gì?"
Nghe vậy, mẹ Thương run lên hai cái, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Đến bây giờ ta còn nhớ rõ, mỗi một trường cao trung mới, không cần nhiều thời gian, nó liền kết thù với học sinh nào đó cùng trường, sau đó......Liền ra tay đánh những học sinh đó đến nửa chết nửa sống....."
"Tuy rằng nó từ trong bụng ta ra, nhưng lại không giống ta, cũng không giống cha nó, có đôi khi ta hoài nghi, nó căn bản chính là một con quỷ."
Thương Lục ở phía sau Xuyên Bách gợi lên khóe miệng, mắt đen tràn đầy trào phúng.
Đúng vậy, mẹ của con, con thật sự là ác quỷ a.
Chỉ là.....Tiểu Bách cư nhiên đã biết bộ dáng chân chính của mình......Thật là làm người ta cảm thấy hưng phấn a!
Xem ra, đây là thời điểm nên tiếp cận Tiểu Bách.....
Thân ảnh hắn dần dần biến mất, chỉ để lại những hắc khí quanh quẩn bên người Xuyên Bách.
Sắc trời không biết từ khi nào lại trở nên âm trầm, mây đen bao trùm trời, làm người cảm thấy khó thở.
Toàn bộ biệt thự lâm vào trong một cỗ hắn khí không rõ ràng, mà mọi người có mặt tại đây, thế nhưng lại không phát hiện ra.....
Con trai mình hôm nay mới qua đời, cô ấy thế nhưng còn lo lắng việc trong công ty......?
Chẳng lẽ Thương Lục vẫn luôn sống như vậy trong gia đình sao? Khó trách hắn thật ưu tú, nguyên lai là từ nhỏ tiếp nhận sự giáo dục như vậy.
Cậu nắm chặt nắm tay, hối hận trong lòng che trời lấp đất thổi quét đến, cậu thật sự rất hận chính mình.
Nếu lúc trước chính mình không nói ra những lời đó, không giận dỗi Thương Lục, Thương Lục căn bản sẽ không chết.....
Cậu chậm rãi đứng dậy, trong đầu một mảnh hỗn độn, mơ màng hồ đồ mà làm xong thủ tục xuất viện, kế tiếp, cậu trở về ký túc xá như thế nào, trên cơ bản cậu đều quên đến không còn một mảnh.
Cậu chỉ biết, khi đi ngang qua hành lang ký túc xá, đám bạn học đều chỉ chỉ trỏ trỏ cậu, sôi nổi nghị luận.
Những ánh mắt ấy phảng phất muốn thiêu rụi cậu hết thảy, cậu chỉ có thể cúi đầu thấp hơn.
Trong đó có người không quen nhìn Xuyên Bách, trực tiếp đứng ra tức giận mắng mỏ: "Xuyên Bách! Cậu còn có mặt mũi về trường học? Cậu chính là hung thủ giết người! Đừng tưởng rằng bọn tôi không biết, cậu là người cuối cùng ở cạnh Thương Lục! Nói không chừng là cậu đẩy anh ấy xuống!"
Xuyên Bách hơi giật mình ngẩng đầu, đưa mắt nhìn người nọ.
Người kia là bạn học cùng lớp cậu, chỉ là quan hệ ngày thường lại không thế nào tốt hơn, tính cách Xuyên Bách tương đối cao ngạo, không nguyện ý cùng bạn học trong lớp nói chuyện, cho nên hai người bọn họ chưa bao giờ nói qua mấy câu.
"Không nói lời nào? Do chột dạ đi? Ngày thường giống như con chó nhỏ đi theo sau Thương Lục, hiện tại Thương Lục đã chết, tôi xem cậu về sau còn khoe khoang như thế nào!"
"Cậu nói bậy gì đó!"
Nghe được lời này, Xuyên Bách đột nhiên giống như nổi cơn điên, khuôn mặt trắng nõn vì tức giận mà đỏ lên, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, một quyền lại một quyền rơi xuống trên mặt người nọ.
Người nọ ngay sau đó trừng lớn con ngươi, đầy mặt không thể tin tưởng, kịp phản ứng lại, cũng không cam lòng yếu thế, hai người nháy mắt liền chân đá tay đấm.
Mọi người vây xem cũng sửng sốt, ai cũng không nghĩ đến, Xuyên Bách ngày thường thoạt nhìn tay trói gà không chặt, cư nhiên cũng có khi đánh người! Trong khoảng thời gian ngắn hành lang loạn thành một đoàn, mọi người luống cuống tay chân lôi kéo hai người.
Xuyên Bách tức đến hai mắt đỏ bừng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cậu nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đánh người trước mặt mặt mũi bầm dập.
Tên này thì biết cái gì?
Rõ ràng là Thương Lục vẫn luôn dính lấy cậu! Từ đầu tới đuôi đều là hắn lì lợm la liếm quấn lấy cậu!
Rõ ràng là Thương Lục không rời khỏi cậu! Thậm chí vì một câu của cậu mà nhảy lầu! Mà chính cậu là hung thủ giết người, cũng không tới phiên người không liên quan như cậu ta đứng ra nói chuyện!
Hận ý trong lòng người nọ càng sâu, hắn sớm đã không quen nhìn tên Xuyên Bách này, ỷ vào việc chính mình lớn lên không tồi, cao ngạo không chịu được, hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội giáo huấn y, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội này!
Trong mắt hắn hiện lên tàn nhẫn, vươn tay trực tiếp đánh về phía mặt Xuyên Bách.
Còn không chờ hắn đụng tới Xuyên Bách, một cái tay khác đột nhiên không chịu khống chế, lấy một loại tư thế kỳ quái, run rẩy kéo cánh tay đang động thủ của mình ra phía sau, cả người bày ra một tư thế vặn vẹo.
"A a a a!"
Người nọ thét to, quần chúng xung quanh cả kinh, ngầm tránh xa người nọ, Xuyên Bách cũng bị dọa tới, sắc mặt tái nhợt, nhân lúc mọi người không chú ý thì vọt vào ký túc xá, khoá trái cửa.
Người nọ đang co quắt trên mặt đất, biểu tình thống khổ, đồng tử co rút, mồ hôi lạnh trên trán chỉ một thoáng mà rơi ruống trên mặt đất.
Vừa rồi hắn thấy cái gì......
Phía sau Xuyên Bách.....Là thứ gì.....!
Bóng người mơ hồ kia cúi đầu, đi theo phía sau Xuyên Bách, như là biết được tâm tư của hắn, quay đầu cười với hắn.
Bộ mặt bóng người kia dữ tợn, đầy mặt là máu, hoàn toàn thay đổi, khi nó cười với hắn, khóe miệng cơ hồ muốn kéo dài đến mang tai, máu tươi không khỏi tràn ra từ trong miệng.
Còn chưa chờ hắn cẩn thận tự hỏi, chỉ nghe thấy hai cánh tay phát ra thanh âm "Rắc", chỉ một thoáng toàn bộ hành lang liền vang lên tiếng kêu thảm thiết, hai mắt hắn trắng dã, hôn mê bất tỉnh.
Người này cư nhiên tự bẻ gãy tay của mình, quần chúng xung quanh đầy sợ hãi, một bước cũng không dám tới gần hắn, vội vàng gọi 120, ai cũng không muốn tranh nước đục này.
Vốn dĩ bọn họ cũng chỉ là quần chúng xem náo nhiệt mà thôi, ai biết được người này đột nhiên phát điên rồi tự mình hại mình.
Mắt đen Thương Lục đầy âm ngoan, hắc khí quanh thân quay cuồng, hắn dính sát vào thân thể Xuyên Bách.
Tên kia là cái thứ gì, cư nhiên dám ra tay với Tiểu Bách......
Từ nay về sau......Người tổn thương Tiểu Bách, đều phải biến mất trên thế giới này!
Hắn nhớ nhung nhìn về phía Xuyên Bách, hắc khí quanh quẩn ở trên người Xuyên Bách, muốn giúp cậu vuốt ve những đau đớn đó.
Xuyên Bách hơi giật mình ngồi ở trên giường, không tự chủ được mà móc điện thoại ra, đầu ngón tay ngừng ở số liên hệ "Thương Lục".
Cậu cắn chặt môi dưới, run rẩy nhấn "Xóa bỏ người liên hệ".
Thực xin lỗi......Thực xin lỗi....
Cậu lại lần nữa chuyển ánh mắt qua album, nơi này có ảnh chụp của cầu cùng Thương Lục.
Trong mắt cậu hiện lên thống khổ, cuối cùng vẫn nhịn không được mà nhấn vào.
Trong album không nhiều ảnh, trên cơ bản chính là về Thương Lục, không biết là khi nào, cậu cư nhiên giữ nhiều ảnh chụp của hắn như vậy.
Bức ảnh chụp chung mấy ngày hôm trước còn rõ ràng trước mắt, khoảng cách hai người cực gần, mắt Thương Lục nhìn về phía chính mình, tràn đầy sủng nịch.
Xuyên Bách cười khổ một tiếng, lướt qua bức ảnh tiếp theo.
Đầu ngón tay ngừng trên một bức ảnh.
Bức ảnh tựa hồ đã lâu rồi, ảnh chụp Thương Lục, dường như vừa mới vận động xong, vóc dáng hắn lại cao lớn hơn so với bạn cùng lứa, mặc áo ngắn tay màu trắng, bị mồ hôi thấm ướt, cơ bắp rõ ràng.
Hắn cười với cậu, mắt đen xinh đẹp tràn đầy ý cười, khi đó Xuyên Bách cũng không biết, Thương Lục cư nhiên vẫn luôn trộm thích mình.
Đầu ngón tay chậm chạp phân vẫn mãi không lựa chọn, hai chữ "xóa bỏ" làm tim cậu đau đớn.
Cậu cảm thấy mắt mình tựa hồ có chút ướt át, vươn ống tay áo xoa xoa, lại là nước mắt giàn giụa.
Trước kia cậu luôn ỷ vào việc được Thương Lục để ý, cố ý nói ra những lời đả kích người khác, từ đầu đến cuối hắn đều bao dung chính mình.
Nhưng cậu không biết vì cái gì, mỗi khi nhìn thấy biểu tình Thương Lục quan tâm chính mình, trong lòng cậu liền sẽ mừng thầm......Lúc sau lại lần nữa giẫm lên vết xe đổ mà tổn thương đến Thương Lục.
Cậu ôm chặt chính mình, trùm trong chăn khóc lên tiếng.
Có lẽ là do khóc mệt, cậu khụt khịt đi ngủ, hai mắt giờ phút này sưng lên đỏ ửng.
"Tiểu Bách......Tiểu Bách......"
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm nỉ non thấp thấp, thanh âm kia cực kỳ giống Thương Lục.
Xuyên Bách trong lòng cả kinh, cơn buồn ngủ tan đi, đột nhiên nhìn về phía người bên cạnh.
Mép giường có một bóng người đang đứng sừng sững, hắn vẫn mặc kiện sơ mi trắng, sắc mặt ôn nhu, ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, khoác lên người hắn.
Xuyên Bách trừng lớn con ngươi, đầy mặt không thể tin tưởng, ngay sau đó là vui sướng che trời lấp đất: "Thương Lục......Thương Lục!"
"Là tôi, Tiểu Bách, đừng khóc được không?"
Mắt Thương Lục mang theo ý cười, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Xuyên Bách, vươn một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
"Trở về là được.......Trở về rồi liền không cần đi nữa được không? Chúng ta trở lại như trước kia, tớ sẽ không bao giờ tùy tiện tức giận với cậu, tớ sẽ không bao giờ nói những lời như thế với cậu..."
Vừa nói thì hốc mắt cậu đã ươn ướt, trong lòng chua xót vô cùng, cậu đã không phân biệt được đây là hiện tại của hiện thực hay là cảnh trong mơ, chỉ cần có thể nhìn thấy Thương Lục lần nữa, cậu thật sự rất cao hứng.
"Tôi không phải vẫn luôn ở bên cạnh cậu sao? Cậu yên tâm, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi cậu, ngủ đi Tiểu Bách."
Hắn nhẹ nhàng đắp chăn cho Xuyên Bách, chính mình nằm ở bên cạnh Xuyên Bách.
Xuyên Bách gắt gao kéo lấy tay áo Thương Lục, hai mí mắt như đang đánh nhau, trong miệng lại vẫn nỉ non: "Đừng đi....."
Mắt Thương Lục hiện lên một tia bất đắc dĩ, vươn tay nhẹ nhàng ôm Xuyên Bách vào trong lòng ngực.
Người trong lòng ngực thực nhanh truyền đến hô hấp vững vàng, mắt đen Thương Lục hiện lên một tia si mê, nhẹ nhàng hôn gò má cậu.
Yên tâm a, Tiểu Bách, tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi em.
Cho dù thành lệ quỷ, cũng sẽ luôn ở bên em.
Sáng sớm ngày thứ hai, Xuyên Bách vẫn đang ngủ mơ màng, bên gối đột nhiên truyền đến thanh âm chấn động, cậu nhíu nhíu mày, vươn tay ở sờ sờ gối.
"Alo.....Ai vậy.....?"
"Là Xuyên Bách sao? Ta là mẹ Thương Lục, hôm nay là tang lễ Thương Lục, đã gửi địa chỉ đến điện thoại cháu.... Nhớ tới đây....."
Bên kia cúp điện thoại, Xuyên Bách có chút mơ hồ, trong đầu truyền đến đau nhức, tối hôm qua.....Có phải có người tới ký túc xá của cậu không?
Cậu không nhớ rõ, ký ức trở nên mơ hồ, chỉ nhớ rõ người nọ cùng chính mình nói chuyện rất nhiều.
Cậu lắc lắc đầu, gõ đầu hai cái, xem ra nhất định là cậu điên rồi.
Xuyên Bách chậm rãi đứng dậy, thay quần áo xong liền đi rửa mặt, nhưng cậu không nhìn thấy chính là, lúc này phía sau cậu có một thiếu niên bạch y đang đi theo, hắn cúi đầu, vệt nước dưới chân thấm ướt mặt đất.
******
Xuyên Bách dựa theo địa chỉ mà đi, đó là một biệt thự rất lớn, không khí trầm thấp.
"Xuyên Bách, cháu đã đến rồi.....Mau lại đây đi."
Mẹ Thương đã đứng từ xa đón, hôm nay cô mặc một thân váy đen, trông cô thập phần ổn trọng giỏi giang.
Xuyên Bách gật gật đầu, đè thấp vành nón, theo mẹ Thương tiến vào đại sảnh, thình lình đập vào mắt, chính là di ảnh trắng đen của Thương Lục.
Trong di ảnh hắn vẫn cười như cũ, mắt đen tràn đầy ôn nhu.
"Kỳ thật hôm nay......Ta là muốn cho cháu xem một ít đồ vật, ta cảm thấy việc này, cháu cần phải biết."
Mẹ Thương nhíu mày, cúi đầu thở dài một tiếng, ngay sau đó dẫn Xuyên Bách đi lên trên tầng.
Ai cũng không nhìn đến, Thương Lục trong di ảnh vốn đang mỉm cười, thế nhưng lại chuyển mắt đen nhìn về phía Xuyên Bách đang đi lên tầng.
Xuyên Bách cảm thấy có chút âm lạnh, cậu chà xát cánh tay, nhìn quanh bốn phía.
Tầng hai lại không được rộng rãi sáng sủa, còn có chút âm lạnh, mẹ Thương thấy thế, giải thích nói: "Ngày thường trên cơ bản là ta không lên tầng hai.....Bởi vì đây là lãnh địa của Thương Lục, nó không thích ta lên tầng hai."
Mẹ Thương cầm một chuỗi chìa khóa, hít sâu một hơi, mở cánh cửa nhỏ ở chỗ ngoặt.
"Chỗ này là thư phòng của Thương Lục......Cháu tự mình vào xem đi, ta......Ta không thể đi vào."
Xuyên Bách không biết vì sao mẹ Thương lại kỳ quái như vậy, cậu nắm chặt nắm tay, chậm rãi đi vào trong thư phòng, nhưng một màn trước mắt, hoàn toàn làm cậu sợ ngây người.
Này đâu phải là thư phòng?
Trên vách tường dán đầy ảnh chụp của cậu, có mấy bức ảnh rất mơ hồ, vừa thấy liền biết là chụp lén, vui giận buồn sầu thế nhưng đều có ở trên, thậm chí còn có một ít hình ảnh ái muội.
Cậu ngây ngẩn cả người, chân cũng không biết nên đi tới chỗ nào.....Chẳng lẽ tất cả đều là của Thương Lục sao? Vì cái gì......Cậu vẫn luôn không biết?
Ánh mắt cậu chuyển về phía bàn làm việc, một quyển notebook màu đen khiến cho cậu chú ý.
Cậu run rẩy mở ra trang thứ nhất, nội dung ghi chép càng làm cậu tối sầm mặt.
【 Rốt cuộc hôm nay biết được tên của em ấy, nguyên lai gọi là Xuyên Bách, tên thật đáng yêu, quả nhiên người cũng như tên.
Thật muốn tiếp cận y, bên người y tựa hồ sẽ rất ấm áp.
Vì sao những nữ nhân kia đều không thể hiểu được mà dựa vào người Tiểu Bách! Thật là ghê tởm!
Nhất định phải! Nhất định phải nhanh tiếp cận Tiểu Bách! 】
【 Hôm nay Tiểu Bách rốt cuộc cũng chú ý tới mình, quả nhiên y vẫn thích mình như vậy, còn bao lâu nữa mình mới có thể tới gần Tiểu Bách a, thật hy vọng ngày đó đến nhanh chút.
Tiểu Bách hôm nay tựa hồ lại nói chuyện với nhóm nữ nhân kia, vì sao cứ nhất định phải nói chuyện với bọn họ chứ? Cùng tôi nói chuyện không tốt sao?
Quá chán ghét a, ngày mai khiến cho bọn họ biến mất là được, như vậy trong mắt Tiểu Bách hẳn sẽ chỉ có mình thôi! 】
【 Rốt cuộc cũng đi đến bên cạnh Tiểu Bách, tay y thật mềm, mình nhịn không được muốn hôn y nha.
Chỉ là bạn bè thì sao có thể đủ? Phải trở thành quan hệ càng thân cận hơn mới được! 】
Xuyên Bách buông nhật ký, trong lòng giống như đánh đổ bình ngũ vị.
Cậu vẫn luôn coi Thương Lục là anh em tốt, không nghĩ tới từ lúc bắt đầu hắn liền mang tâm tư không nên có mà tiếp cận cậu.
"Cháu thấy được đúng không, đây là bộ dáng chân chính của Thương Lục."
Mẹ Thương không biết đã đi tới bên cạnh cậu khi nào, biểu tình sợ hãi: "Bộ dáng khi nó ở cao trung Tín Đức, kỳ thật vẫn luôn giả vờ. Bộ dáng chân chính của nó, tính cách thô bạo, trầm mặc ít lời, ta làm mẹ nó cũng thường xuyên sợ hãi."
"Cháu không biết đâu, từ khi nó ở trường học khác, làm vô số chuyện đáng sợ, đối với những sự việc đó, ta phải tiêu phí rất nhiều tiền cùng thời gian."
Xuyên Bách lúng ta lúng túng mở miệng: "Những sự việc mà ngài nói.....Là cái gì?"
Nghe vậy, mẹ Thương run lên hai cái, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Đến bây giờ ta còn nhớ rõ, mỗi một trường cao trung mới, không cần nhiều thời gian, nó liền kết thù với học sinh nào đó cùng trường, sau đó......Liền ra tay đánh những học sinh đó đến nửa chết nửa sống....."
"Tuy rằng nó từ trong bụng ta ra, nhưng lại không giống ta, cũng không giống cha nó, có đôi khi ta hoài nghi, nó căn bản chính là một con quỷ."
Thương Lục ở phía sau Xuyên Bách gợi lên khóe miệng, mắt đen tràn đầy trào phúng.
Đúng vậy, mẹ của con, con thật sự là ác quỷ a.
Chỉ là.....Tiểu Bách cư nhiên đã biết bộ dáng chân chính của mình......Thật là làm người ta cảm thấy hưng phấn a!
Xem ra, đây là thời điểm nên tiếp cận Tiểu Bách.....
Thân ảnh hắn dần dần biến mất, chỉ để lại những hắc khí quanh quẩn bên người Xuyên Bách.
Sắc trời không biết từ khi nào lại trở nên âm trầm, mây đen bao trùm trời, làm người cảm thấy khó thở.
Toàn bộ biệt thự lâm vào trong một cỗ hắn khí không rõ ràng, mà mọi người có mặt tại đây, thế nhưng lại không phát hiện ra.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.